Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-253
Chương 234: Cuộc gặp gỡ trong nhà hàng
Chung Thủy Linh cũng không so đo với cô ấy, cầm điện thoại rồi nói: “Thôi được rồi, tối nay có thời gian không? Ra ngoài ăn cơm với tớ một bữa đi.” Thật sự không tính tối ngày hôm qua thì cô và Hoàng Liên cũng đã rất lâu rồi chưa gặp nhau, nhưng mà tối ngày hôm qua hai người gặp nhau, cô ấy còn đang cố hết sức để trấn an cảm xúc của cô, còn cô thì cứ đau lòng khóc rống lên, hai người căn bản cũng không có thời gian nói chuyện đàng hoàng.
Nghe cô nói tối nay muốn hẹn mình ăn cơm, Cố Hoàng Liên còn tưởng rằng cô với Tô Cẩn Nghiêm chưa làm hòa với nhau, vội vàng nói với điện thoại: “Sao vậy, cậu với Tô Cẩn Nghiêm vẫn còn chưa làm hòa với nhau hả?”
“Cậu đừng có ôm cái tâm tư này, tớ và anh ấy cũng đã sớm làm hòa rồi, nhưng mà buổi trưa anh ấy đã trở về quân đội. Tối nay chỉ có một mình tớ thôi, không có người nào ăn cơm chung nên tìm cậu đó có được hay không!” Chung Thủy Linh cố ý nói như vậy.
Nghe cô nói như vậy, Cố Hoàng Liên chậc chậc hai tiếng ở đầu dây bên kia, cười nói: “Hay quá ha, hóa ra cậu xem tớ là lốp xe dự phòng hả?”
“Cậu đừng có nói nhảm nhí, tớ thích con trai, mới không thèm dây dưa với cậu đâu.” Chung Thủy Linh nói như vậy, cả người nhẹ nhỏm dựa trên ghế da thật. Lúc ở cùng với Cố Hoàng Liên, cho dù là gọi điện thoại thì cô cũng có thể cực kỳ buông lỏng.
“Nói cứ như là nếu như cậu chịu thì tớ sẽ đồng ý như cậu nói vậy đó!” Cố Hoàng Liên ở bên kia điện thoại có chút kiêu ngạo mà nói.
“Được đó nha. Cố Hoàng Liên, ra ngoài giải sầu một chút thì cả người đều trở nên không giống như trước nữa.” Mặc dù là Chung Thủy Linh nói như vậy, nhưng mà trong lòng lại cảm thấy vui mừng thay cho cô ấy, chỉ có như vậy thì mới có thể chứng minh được cô ấy đã thật sự thoát khỏi nỗi đau trong quá khứ, không có gì có thể khiến cho người khác vui vẻ hơn cái này.
Cố Hoàng Liên khẽ cười rồi nói: “Chẳng lẽ cậu trở nên yếu đuối thì tớ không thể trở nên mạnh mẽ được hả?”
“Tớ thấy là tài ăn nói này của cậu đã thay đổi rất lớn đó nha.” Chung Thủy Linh cầm điện thoại, nhìn thời gian trên máy vi tính một chút rồi nói: “Thôi được rồi, cậu cũng đừng đấu võ mồm với tớ nữa. Tối nay không có chuyện gì thì ra ngoài thôi, cũng đã lâu rồi chúng ta không gặp nhau tâm sự.”
Cố Hoàng Liên cũng không tiếp tục nói mấy lời vô dụng khác nữa, nói với điện thoại: “Được rồi, vậy hẹn ở chỗ cũ đi, mấy giờ cậu tan làm? Đến lúc đó gọi điện thoại cho tớ trước, tớ lại đi đến đó tìm cậu.”
Chung Thủy Linh gật đầu theo thói quen, nói với Cố Hoàng Liên ở bên kia điện thoại: “Được, vậy trước tiên để tớ xử lý vài chuyện ở trên tay xong đã, đợi lát nữa sẽ gọi điện thoại trước cho cậu.”
“Được, vậy tớ cúp trước đây.” Nói xong, Cố Hoàng Liên trực tiếp cúp điện thoại.
Chờ đến lúc Chung Thủy Linh xử lý xong công việc cũng đã sắp đến sáu giờ tối, Tiểu Đào và Linda ở bên ngoài cũng đều chưa về. Linda vẫn còn một bản thiết kế cần phải hoàn thành nhanh chóng, mà Tiểu Đào thì lại chuẩn bị sắp xếp thời gian để ngày mai phỏng vấn người tới xin việc.
Chung Thủy Linh đi ra từ trong phòng làm việc, gõ xuống bàn làm việc của Tiểu Đào rồi nói: “Không có việc gì thì liền về sớm đi.”
Tiểu Đào gật gật đầu với cô, vừa nói: “Dạ, chị Thủy Linh về trước đi, một lát nữa em cũng về ngay.”
Chung Thủy Linh gật đầu không nói gì thêm, trực tiếp đi đến chỗ của Linda, cũng gõ cửa phòng làm việc của cô, hỏi: “Còn chưa định về hả?”
Linda ngẩng đầu lên nhìn cô, vừa cười vừa nói: “Vâng, xong ngay đây này.”
Chung Thủy Linh hiểu rõ gật đầu: “Vậy chị đi trước đây, hai người cũng đừng làm quá muộn.”
Thực ra thì phòng làm việc vừa mới bắt đầu, cũng không phải cực kỳ bận rộn. Trước đó bản thiết kế của Trương Tường Tường đã được thông qua, hai ngày nay lễ phục đang được làm ở bên chỗ của thầy Hầu, mặt khác lúc trước cô ta đã giới thiệu với đoàn làm phim của đạo diễn Phùng nói là để phòng làm việc của cô làm trang phục, nhưng hiện tại bộ phim vẫn còn đang trong giai đoạn chuẩn bị và sẽ phải mất một thời gian nữa mới khởi quay.
Chỗ cũ mà Chung Thủy Linh và Cố Hoàng Liên nói là một nhà hàng gần với công ty cũ của cô, trong đó có một quán trà kiểu hồng kông rất hơp khẩu vị của hai người bọn họ, trước đó có ra ngoài gặp nhau thì cơ bản đều đến đây.
Lúc Chung Thủy Linh đến thì Cố Hoàng Liên đã đến rồi, thấy cô vào cửa liền vẫy vẫy tay với cô.
Hôm nay Cố Hoàng Liên mặc một cái váy màu trắng, lúc này Chung Thủy Linh mới chú ý đến mái tóc dài sắp đến eo của cô ấy đã bị cắt từ lúc nào, bây giờ chiều dài của tóc vừa vặn qua bả vai.
Chung Thủy Linh ngồi xuống, nhìn chằm chằm vào tóc của cô ấy rồi hỏi: “Cậu cắt tóc lúc nào vậy?”
Trước khi đi ra ngoài thư giãn, đổi một kiểu tóc khác cho mình coi như là bắt đầu lại từ đầu.” Cố Hoàng Liên cũng không thèm để ý mà nói, trên mặt vẫn còn mang theo nụ cười thản nhiên, nụ cười kia thoạt nhìn được phát ra từ trong nội tâm.
Chung Thủy Linh nhìn cô ấy một hồi lâu mới gật đầu rồi nói: “Cũng đúng, tạm biệt quá khứ mới có tương lai mà.”
Cố Hoàng Liên không nói gì, mang cái ly qua rót cho cô một ly nước, lúc đưa đến cho cô thì mới lên tiếng nói: “Sao vậy? Hôm qua đã nói rõ với Tô Cẩn Nghiêm nhà cậu rồi hả?” Hôm qua thật sự cô ấy đã bị hù dọa, lúc mà cô ấy đến chung cư nhìn thấy cô như vậy, cô ấy thật sự cảm thấy cô đã cách xa với Chung Thủy Linh trước đó mà mình quen biết.
Thấy cô ấy hỏi mình chuyện của ngày hôm qua, vừa kinh ngạc lại cảm thấy ngại ngùng, cố ý liếc cô ấy một cái rồi nói: “Được rồi đó, hôm nay tớ tìm cậu là bởi vì lâu rồi hai chúng ta không gặp nhau, cậu đừng có nghĩ đến mấy chuyện bát quái nữa.”
Cố Hoàng Liên cười, cảm thấy Chung Thủy Linh như thế này mới chính là Chung Thủy Linh của lúc trước mà mình quen biết, lúc không muốn nói gì thì sẽ nói hưu nói vượn tìm ra bất kỳ lý do nào đó để từ chối.
“Thôi bỏ đi, gọi món ăn trước đi, tớ đói bụng rồi.” Sáng nay ăn sáng với Tô Cẩn Nghiêm quá muộn, buổi trưa lại hoàn toàn ăn không vô, cho nên đến lúc này bụng của cô đã thật sự đói rồi.
Cố Hoàng Liên gật đầu, cũng không phản đối.
Chung Thủy Linh xem thực đơn, sau đó đưa tay gọi nhân viên phục vụ đến, lúc xem thực đơn thì cũng không quên hỏi Cố Hoàng Liên: “Cậu muốn ăn cái gì? Có cái gì muốn ăn hoặc là ăn kiêng không?” Trước kia cô vẫn nhớ khẩu vị của Cố Hoàng Liên rất rõ, nhưng mà lúc này ở trong bụng có đứa bé, hơn nữa cô ấy cũng dự định sinh ra, cho nên cô không biết là có cần phải quan tâm đến việc ăn uống hay không.
“Cậu cứ gọi trước đi, lát nữa tớ sẽ..."
Nghe cô ấy còn chưa nói dứt lời, Chung Thủy Linh vừa nhìn thực đơn vừa hỏi: “Chờ một lát nữa lại cái gì?”
Cố Hoàng Liên không nói gì nữa, cả người cảm thấy choáng váng khi nhìn nhân viên phục vụ đứng ở phía trước cầm thực đơn chuẩn bị gọi món cho bọn họ.
Chung Thủy Linh thấy một hồi lâu mà cô ấy cũng không có phản ứng, lúc này mới ngẩng đầu nhìn về phía của cô ấy chỉ nhìn thấy cô ấy đang nhìn nhân viên phục vụ đứng ở bên cạnh, sắc mặt hơi cứng ngắt.
“Sao vậy?” Chung Thủy Linh thắc mắc quay đầu lại nhìn, lúc nhìn thấy rõ mặt của nhân viên phục vụ đứng ở một bên, mình cũng không tốt hơn so với Cố Hoàng Liên bao nhiêu, vẻ bất ngờ và giật mình đều được thể hiện một cách sinh động trên gương mặt của cô.
So sánh với bất ngờ của Chung Thủy Linh và Cố Hoàng Liên, Lâm Linh đứng ở một bên chuẩn bị gọi món cho bọn họ bình tĩnh hơn rất nhiều.
Chung Thủy Linh cũng không so đo với cô ấy, cầm điện thoại rồi nói: “Thôi được rồi, tối nay có thời gian không? Ra ngoài ăn cơm với tớ một bữa đi.” Thật sự không tính tối ngày hôm qua thì cô và Hoàng Liên cũng đã rất lâu rồi chưa gặp nhau, nhưng mà tối ngày hôm qua hai người gặp nhau, cô ấy còn đang cố hết sức để trấn an cảm xúc của cô, còn cô thì cứ đau lòng khóc rống lên, hai người căn bản cũng không có thời gian nói chuyện đàng hoàng.
Nghe cô nói tối nay muốn hẹn mình ăn cơm, Cố Hoàng Liên còn tưởng rằng cô với Tô Cẩn Nghiêm chưa làm hòa với nhau, vội vàng nói với điện thoại: “Sao vậy, cậu với Tô Cẩn Nghiêm vẫn còn chưa làm hòa với nhau hả?”
“Cậu đừng có ôm cái tâm tư này, tớ và anh ấy cũng đã sớm làm hòa rồi, nhưng mà buổi trưa anh ấy đã trở về quân đội. Tối nay chỉ có một mình tớ thôi, không có người nào ăn cơm chung nên tìm cậu đó có được hay không!” Chung Thủy Linh cố ý nói như vậy.
Nghe cô nói như vậy, Cố Hoàng Liên chậc chậc hai tiếng ở đầu dây bên kia, cười nói: “Hay quá ha, hóa ra cậu xem tớ là lốp xe dự phòng hả?”
“Cậu đừng có nói nhảm nhí, tớ thích con trai, mới không thèm dây dưa với cậu đâu.” Chung Thủy Linh nói như vậy, cả người nhẹ nhỏm dựa trên ghế da thật. Lúc ở cùng với Cố Hoàng Liên, cho dù là gọi điện thoại thì cô cũng có thể cực kỳ buông lỏng.
“Nói cứ như là nếu như cậu chịu thì tớ sẽ đồng ý như cậu nói vậy đó!” Cố Hoàng Liên ở bên kia điện thoại có chút kiêu ngạo mà nói.
“Được đó nha. Cố Hoàng Liên, ra ngoài giải sầu một chút thì cả người đều trở nên không giống như trước nữa.” Mặc dù là Chung Thủy Linh nói như vậy, nhưng mà trong lòng lại cảm thấy vui mừng thay cho cô ấy, chỉ có như vậy thì mới có thể chứng minh được cô ấy đã thật sự thoát khỏi nỗi đau trong quá khứ, không có gì có thể khiến cho người khác vui vẻ hơn cái này.
Cố Hoàng Liên khẽ cười rồi nói: “Chẳng lẽ cậu trở nên yếu đuối thì tớ không thể trở nên mạnh mẽ được hả?”
“Tớ thấy là tài ăn nói này của cậu đã thay đổi rất lớn đó nha.” Chung Thủy Linh cầm điện thoại, nhìn thời gian trên máy vi tính một chút rồi nói: “Thôi được rồi, cậu cũng đừng đấu võ mồm với tớ nữa. Tối nay không có chuyện gì thì ra ngoài thôi, cũng đã lâu rồi chúng ta không gặp nhau tâm sự.”
Cố Hoàng Liên cũng không tiếp tục nói mấy lời vô dụng khác nữa, nói với điện thoại: “Được rồi, vậy hẹn ở chỗ cũ đi, mấy giờ cậu tan làm? Đến lúc đó gọi điện thoại cho tớ trước, tớ lại đi đến đó tìm cậu.”
Chung Thủy Linh gật đầu theo thói quen, nói với Cố Hoàng Liên ở bên kia điện thoại: “Được, vậy trước tiên để tớ xử lý vài chuyện ở trên tay xong đã, đợi lát nữa sẽ gọi điện thoại trước cho cậu.”
“Được, vậy tớ cúp trước đây.” Nói xong, Cố Hoàng Liên trực tiếp cúp điện thoại.
Chờ đến lúc Chung Thủy Linh xử lý xong công việc cũng đã sắp đến sáu giờ tối, Tiểu Đào và Linda ở bên ngoài cũng đều chưa về. Linda vẫn còn một bản thiết kế cần phải hoàn thành nhanh chóng, mà Tiểu Đào thì lại chuẩn bị sắp xếp thời gian để ngày mai phỏng vấn người tới xin việc.
Chung Thủy Linh đi ra từ trong phòng làm việc, gõ xuống bàn làm việc của Tiểu Đào rồi nói: “Không có việc gì thì liền về sớm đi.”
Tiểu Đào gật gật đầu với cô, vừa nói: “Dạ, chị Thủy Linh về trước đi, một lát nữa em cũng về ngay.”
Chung Thủy Linh gật đầu không nói gì thêm, trực tiếp đi đến chỗ của Linda, cũng gõ cửa phòng làm việc của cô, hỏi: “Còn chưa định về hả?”
Linda ngẩng đầu lên nhìn cô, vừa cười vừa nói: “Vâng, xong ngay đây này.”
Chung Thủy Linh hiểu rõ gật đầu: “Vậy chị đi trước đây, hai người cũng đừng làm quá muộn.”
Thực ra thì phòng làm việc vừa mới bắt đầu, cũng không phải cực kỳ bận rộn. Trước đó bản thiết kế của Trương Tường Tường đã được thông qua, hai ngày nay lễ phục đang được làm ở bên chỗ của thầy Hầu, mặt khác lúc trước cô ta đã giới thiệu với đoàn làm phim của đạo diễn Phùng nói là để phòng làm việc của cô làm trang phục, nhưng hiện tại bộ phim vẫn còn đang trong giai đoạn chuẩn bị và sẽ phải mất một thời gian nữa mới khởi quay.
Chỗ cũ mà Chung Thủy Linh và Cố Hoàng Liên nói là một nhà hàng gần với công ty cũ của cô, trong đó có một quán trà kiểu hồng kông rất hơp khẩu vị của hai người bọn họ, trước đó có ra ngoài gặp nhau thì cơ bản đều đến đây.
Lúc Chung Thủy Linh đến thì Cố Hoàng Liên đã đến rồi, thấy cô vào cửa liền vẫy vẫy tay với cô.
Hôm nay Cố Hoàng Liên mặc một cái váy màu trắng, lúc này Chung Thủy Linh mới chú ý đến mái tóc dài sắp đến eo của cô ấy đã bị cắt từ lúc nào, bây giờ chiều dài của tóc vừa vặn qua bả vai.
Chung Thủy Linh ngồi xuống, nhìn chằm chằm vào tóc của cô ấy rồi hỏi: “Cậu cắt tóc lúc nào vậy?”
Trước khi đi ra ngoài thư giãn, đổi một kiểu tóc khác cho mình coi như là bắt đầu lại từ đầu.” Cố Hoàng Liên cũng không thèm để ý mà nói, trên mặt vẫn còn mang theo nụ cười thản nhiên, nụ cười kia thoạt nhìn được phát ra từ trong nội tâm.
Chung Thủy Linh nhìn cô ấy một hồi lâu mới gật đầu rồi nói: “Cũng đúng, tạm biệt quá khứ mới có tương lai mà.”
Cố Hoàng Liên không nói gì, mang cái ly qua rót cho cô một ly nước, lúc đưa đến cho cô thì mới lên tiếng nói: “Sao vậy? Hôm qua đã nói rõ với Tô Cẩn Nghiêm nhà cậu rồi hả?” Hôm qua thật sự cô ấy đã bị hù dọa, lúc mà cô ấy đến chung cư nhìn thấy cô như vậy, cô ấy thật sự cảm thấy cô đã cách xa với Chung Thủy Linh trước đó mà mình quen biết.
Thấy cô ấy hỏi mình chuyện của ngày hôm qua, vừa kinh ngạc lại cảm thấy ngại ngùng, cố ý liếc cô ấy một cái rồi nói: “Được rồi đó, hôm nay tớ tìm cậu là bởi vì lâu rồi hai chúng ta không gặp nhau, cậu đừng có nghĩ đến mấy chuyện bát quái nữa.”
Cố Hoàng Liên cười, cảm thấy Chung Thủy Linh như thế này mới chính là Chung Thủy Linh của lúc trước mà mình quen biết, lúc không muốn nói gì thì sẽ nói hưu nói vượn tìm ra bất kỳ lý do nào đó để từ chối.
“Thôi bỏ đi, gọi món ăn trước đi, tớ đói bụng rồi.” Sáng nay ăn sáng với Tô Cẩn Nghiêm quá muộn, buổi trưa lại hoàn toàn ăn không vô, cho nên đến lúc này bụng của cô đã thật sự đói rồi.
Cố Hoàng Liên gật đầu, cũng không phản đối.
Chung Thủy Linh xem thực đơn, sau đó đưa tay gọi nhân viên phục vụ đến, lúc xem thực đơn thì cũng không quên hỏi Cố Hoàng Liên: “Cậu muốn ăn cái gì? Có cái gì muốn ăn hoặc là ăn kiêng không?” Trước kia cô vẫn nhớ khẩu vị của Cố Hoàng Liên rất rõ, nhưng mà lúc này ở trong bụng có đứa bé, hơn nữa cô ấy cũng dự định sinh ra, cho nên cô không biết là có cần phải quan tâm đến việc ăn uống hay không.
“Cậu cứ gọi trước đi, lát nữa tớ sẽ..."
Nghe cô ấy còn chưa nói dứt lời, Chung Thủy Linh vừa nhìn thực đơn vừa hỏi: “Chờ một lát nữa lại cái gì?”
Cố Hoàng Liên không nói gì nữa, cả người cảm thấy choáng váng khi nhìn nhân viên phục vụ đứng ở phía trước cầm thực đơn chuẩn bị gọi món cho bọn họ.
Chung Thủy Linh thấy một hồi lâu mà cô ấy cũng không có phản ứng, lúc này mới ngẩng đầu nhìn về phía của cô ấy chỉ nhìn thấy cô ấy đang nhìn nhân viên phục vụ đứng ở bên cạnh, sắc mặt hơi cứng ngắt.
“Sao vậy?” Chung Thủy Linh thắc mắc quay đầu lại nhìn, lúc nhìn thấy rõ mặt của nhân viên phục vụ đứng ở một bên, mình cũng không tốt hơn so với Cố Hoàng Liên bao nhiêu, vẻ bất ngờ và giật mình đều được thể hiện một cách sinh động trên gương mặt của cô.
So sánh với bất ngờ của Chung Thủy Linh và Cố Hoàng Liên, Lâm Linh đứng ở một bên chuẩn bị gọi món cho bọn họ bình tĩnh hơn rất nhiều.