Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-258
Chương 236: Dở khóc dở cười
Hai người ngồi trong nhà hàng một hồi lâu, có thể là bởi vì lúc nãy nhìn thấy Lâm Linh, lúc Chung Thủy Linh nói chuyện phiếm với cô thì cực kỳ cẩn thận từng li từng tí, cố gắng tránh đi những chủ đề khiến cho cô ấy không vui.
Tuy nhiên vì gặp nhau buổi tối, cân nhắc lúc này cô ấy mang thai, cho nên cần phải nghỉ ngơi nhiều hơn. Hai người cũng không ngồi quá lâu, Chung Thủy Linh liền lái xe đưa cô ấy trở về.
Trên đường trở về, Cố Hoàng Liên có vẻ hơi yên tĩnh, hai mắt vẫn luôn nhìn ra ngoài cửa sổ xe.
Chung Thủy Linh không biết là cô ấy đang suy nghĩ cái gì, nhưng mà cũng không muốn để cho bầu không khí ở trong xe trở nên xấu hổ như thế, suy nghĩ một lát rồi nói với cô ấy: “Hoàng Liên, có lẽ là hai ngày nữa tớ sẽ đi rồi.”
Nghe vậy, Cố Hoàng Liên xoay đầu lại nhìn cô mà hỏi: “Đi đâu vậy?”
Chung Thủy Linh nhìn cô ấy một chút, khóe miệng nhẹ nhàng nhếch lên: “Tớ dự định đi đến quân đoàn của Tô Cẩn Nghiêm, bàn giao lại công việc ở trong tay, sau đó liền chuẩn bị đi đến đó.”
“Cậu dự định theo quân hả?” Cố Hoàng Liên cảm thấy bất ngờ, nhìn cô như là không thể tin nổi.
Trong ấn tượng của Cố Hoàng Liên, cô ấy vẫn luôn cảm thấy Chung Thủy Linh cố chấp đối với công việc hơn bất cứ thứ gì khác, nhưng không ngờ đến cô lại có thể làm nhiều điều vì Tô Cẩn Nghiêm như vậy.
“Cứ coi như là như vậy đi, có nguyên nhân cá nhân cũng có những nguyên nhân khác.” Chung Thủy Linh cười cười, nhưng mà cũng không muốn nói thêm cái gì.
Cố Hoàng Liên nhìn cô, nhìn một lúc lâu rồi cũng tự hiểu mà nói: “Thủy Linh, tớ cảm thấy là cậu thay đổi nhiều lắm nha.”
Xoay đầu qua liếc nhìn cô ấy một cái, Chung Thủy Linh nhướng nhướng mày, cười nhẹ: “Phải vậy không?”
Cố Hoàng Liên gật đầu: “Ừm, có điều là tớ thấy như thế này cũng rất tốt, nói rõ là cậu đã tìm được người mình thích, như thế này thật sự rất tốt.”
“Vậy còn cậu thì sao? Dự định đến lúc nào mới bắt đầu một đoạn tình cảm mới?” Chung Thủy Linh gần như hỏi như vậy một cách vô thức, nhưng sau khi hỏi xong thì đột nhiên lại cảm thấy hối hận, hối hận mình không nên hỏi cô ấy cái này vào thời điểm hiện tại.
Bầu không khí ở trong xe giống như bởi vì câu hỏi này của Chung Thủy Linh mà trở về điểm đóng băng, Cố Hoàng Liên im lặng cũng không nói gì nữa, lại quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ xe một lần nữa.
Chung Thủy Linh thầm mắng mình quá hấp tấp thiếu suy nghĩ ở trong lòng, biết rõ tối hôm nay sau khi cô ấy nhìn thấy Lâm Linh thì tinh thần vẫn cứ luôn hỗn loạn, vậy mà còn có thể hỏi cô ấy vấn đề này vào thời điểm hiện tại. Mặc dù câu hỏi này đã cất giấu ở trong lòng của cô rất lâu, cô đã muốn hỏi cô ấy vào lúc cô ấy gọi điện thoại nói là mình nghỉ phép, nhưng mà tình huống hiện tại tuyệt đối không phải là thời cơ thích hợp, mà cô lại cứ thốt ra như vậy...
Trong lúc Chung Thủy Linh đang suy nghĩ phải làm như thế nào để cứu vãn sai lầm của mình, Cố Hoàng Liên ở bên cạnh đột nhiên lên tiếng nói: “Tạm thời tớ không suy nghĩ đến những chuyện này, hơn nữa sau này tớ còn mang theo một đứa bé nữa.”
Chung Thủy Linh muốn nói mang theo con thì như thế nào, nhưng mà khi lời nói đến bên miệng thì vẫn nhịn xuống được. Dù sao thì Lâm Vỹ Tường đã làm cô tổn thương sâu sắc trong một đoạn tình cảm, cho dù bây giờ cô cố gắng để cho mình buông xuống, nhưng mà có lẽ vết thương đó không thể nào được khôi phục nhanh như vậy. Tóm lại phải cho cô ấy nhiều thời gian thêm, sau khi cô ấy có thể khôi phục lại vết thương ở trong lòng thì lại bắt đầu một đoạn tình cảm tiếp theo.
Nghĩ như vậy, Chung Thủy Linh gật đầu nói: “Cũng đúng thôi, bây giờ không cần phải cân nhắc những chuyện này, bây giờ cậu cứ suy nghĩ dưỡng thai cho thật tốt là được rồi, chuyện sau này để sau này hẵng nói.”
Cố Hoàng Liên cười cười không nói gì thêm, cúi đầu đưa tay sờ vào phần bụng lúc này vẫn còn chưa rõ ràng của mình.
Chung Thủy Linh cũng không nói gì nữa, một đường lái xe ổn định đưa cô ấy về nhà.
Lúc đến dưới lầu nhà họ Cố, Chung Thủy Linh cũng không lập tức lái xe đi khỏi.
Cố Hoàng Liên thấy cô không đi, nhìn xuyên qua cửa sổ xe rồi cười nói với cô: “Mau trở về đi, tớ đã đến nhà rồi.
“Để tớ nhìn cậu đi vào, cậu đừng có quản tớ.” Chung Thủy Linh thúc giục cô ấy đi vào.
Thấy cô nói như vậy, Cố Hoàng Liên cũng không nói gì thêm nữa, khoát khoát tay với cô rồi lúc này mới đi vào.
Chung Thủy Linh dừng ở dưới lầu một chút, sau đó mới lái xe trở về nhà của mình.
Mở cửa đi vào bên trong, căn phòng một mảnh đen như mực, không có bất kỳ ai, thậm chí im lặng đến nỗi cũng có thể nghe được tiếng hít thở của mình.
Bỏ cái chìa khóa vào trong chén được đặt ở trước hành lang, cả người cảm thấy mệt mỏi, sau khi cởi giày ra liền đi về phía sofa, thậm chí cũng không để ý mang một đôi dép lê, cứ đi chân trần vào nhà.
Nằm ở trên ghế sofa, trong đầu của Chung Thủy Linh vẫn còn đang nghĩ đến biểu cảm của Cố Hoàng Liên lúc nhìn thấy Lâm Linh. Mặc dù là cô ấy đã cố gắng biểu hiện ra dáng vẻ không có việc gì, nhưng mà có thể cảm giác được loại cảm giác kích động ở trong lòng của cô ấy.
Có lẽ là mấy ngày nay cô ấy đã diễn quá tốt, để cho cô cho rằng cô ấy thật sự không sao, cũng có lẽ là do cô đã suy nghĩ chuyện này quá đơn giản, cho rằng cô ấy có thể thật sự buông xuống tất cả trong một đoạn thời gian ngắn như vậy.
Thở một hơi, Chung Thủy Linh cũng không biết làm như thế nào mới có thể giúp cô ấy được nhiều hơn.
Nằm như thế này ở trên ghế sofa một hồi, lúc này Chung Thủy Linh mới đứng dậy đi vào trong phòng ngủ của mình.
Tắm rửa xong rồi đi ra từ trong nhà tắm, tiện tay cầm điện thoại nhìn messenger, ngoại trừ hồi trưa này anh có nhắn tin cho mình nói là anh đã đến quân đội thì cũng không còn bất kỳ tin tức gì khác.
Cầm khăn lau tóc, Chung Thủy Linh thở dài, ném điện thoại qua một bên.
Một lúc sau, cô lại chưa từ bỏ ý định, lại cầm điện thoại di động tới đặt ở trước mặt của mình mà nhìn chằm chằm vào nó, giống như là cảm thấy một giây sau tin nhắn của anh sẽ đến vậy đó.
Đợi đến lúc tóc cũng đã được lau khô, từ đầu đến cuối Tô Cẩn Nghiêm đều không gửi tin nhắn đến.
Vừa để cái khăn qua bên cạnh, Chung Thủy Linh bĩu môi lẩm bẩm nói: “Anh hay lắm Tô Cẩn Nghiêm, sau khi đi thì ngay cả một tin nhắn cũng không có.”
Vừa nói chuyện vừa mở ảnh chụp của mình với anh vào đêm hôm qua ra xem.
Chỉ là lúc cô nhìn thấy tấm ảnh chụp đó, sao cô có cảm giác phong cảnh không đúng nhỉ, người bên cạnh Tô Cẩn Nghiêm trong bức ảnh là cô hả? Con mắt sưng giống như là quả đào, tóc tai loạn xạ, mặt cũng bởi vì đã khóc cho nên sưng cực kỳ.
Đây là cái quỷ gì đây? Thiếu chút nữa Chung Thủy Linh đã vứt bỏ điện thoại của mình.
Ảnh chụp ở trong đây thật sự là ảnh mà ngày hôm qua cô đã lôi kéo Tô Cẩn Nghiêm chụp hả? Tối ngày hôm qua ảnh chụp như thế này, sao cô lại có thể giữ lại được.
Chung Thủy Linh lầm bầm, nhìn Tô Cẩn Nghiêm còn ăn ảnh hơn so với bên ngoài, trong lòng càng cảm thấy bực bội chịu không được, tự nói: “Anh còn cười vui vẻ như vậy hả, em cũng đã trở thành như thế này mà anh lại không chịu nhắc nhở em một chút, xem xem hai ngày nữa em đi tìm anh sẽ cho anh biết tay!”
Tự lẩm bẩm như thế này, Chung Thủy Linh nhìn từng bức ảnh trong điện thoại di động, quả thật có một loại xúc động muốn xóa tấm ảnh chụp kia đi. Nhưng lúc mở ra lại không nỡ gương mặt tươi cười của Tô Cẩn Nghiêm, ngón tay không nhịn được mà lưu luyến trên gương mặt của anh, cuối cùng cũng chỉ có thể nhận mệnh cắn răng lưu mấy tấm ảnh này lại, trong lòng âm thầm hạ quyết tâm lần sau gặp được anh thì chắc chắn phải chụp một lần nữa.
Hai người ngồi trong nhà hàng một hồi lâu, có thể là bởi vì lúc nãy nhìn thấy Lâm Linh, lúc Chung Thủy Linh nói chuyện phiếm với cô thì cực kỳ cẩn thận từng li từng tí, cố gắng tránh đi những chủ đề khiến cho cô ấy không vui.
Tuy nhiên vì gặp nhau buổi tối, cân nhắc lúc này cô ấy mang thai, cho nên cần phải nghỉ ngơi nhiều hơn. Hai người cũng không ngồi quá lâu, Chung Thủy Linh liền lái xe đưa cô ấy trở về.
Trên đường trở về, Cố Hoàng Liên có vẻ hơi yên tĩnh, hai mắt vẫn luôn nhìn ra ngoài cửa sổ xe.
Chung Thủy Linh không biết là cô ấy đang suy nghĩ cái gì, nhưng mà cũng không muốn để cho bầu không khí ở trong xe trở nên xấu hổ như thế, suy nghĩ một lát rồi nói với cô ấy: “Hoàng Liên, có lẽ là hai ngày nữa tớ sẽ đi rồi.”
Nghe vậy, Cố Hoàng Liên xoay đầu lại nhìn cô mà hỏi: “Đi đâu vậy?”
Chung Thủy Linh nhìn cô ấy một chút, khóe miệng nhẹ nhàng nhếch lên: “Tớ dự định đi đến quân đoàn của Tô Cẩn Nghiêm, bàn giao lại công việc ở trong tay, sau đó liền chuẩn bị đi đến đó.”
“Cậu dự định theo quân hả?” Cố Hoàng Liên cảm thấy bất ngờ, nhìn cô như là không thể tin nổi.
Trong ấn tượng của Cố Hoàng Liên, cô ấy vẫn luôn cảm thấy Chung Thủy Linh cố chấp đối với công việc hơn bất cứ thứ gì khác, nhưng không ngờ đến cô lại có thể làm nhiều điều vì Tô Cẩn Nghiêm như vậy.
“Cứ coi như là như vậy đi, có nguyên nhân cá nhân cũng có những nguyên nhân khác.” Chung Thủy Linh cười cười, nhưng mà cũng không muốn nói thêm cái gì.
Cố Hoàng Liên nhìn cô, nhìn một lúc lâu rồi cũng tự hiểu mà nói: “Thủy Linh, tớ cảm thấy là cậu thay đổi nhiều lắm nha.”
Xoay đầu qua liếc nhìn cô ấy một cái, Chung Thủy Linh nhướng nhướng mày, cười nhẹ: “Phải vậy không?”
Cố Hoàng Liên gật đầu: “Ừm, có điều là tớ thấy như thế này cũng rất tốt, nói rõ là cậu đã tìm được người mình thích, như thế này thật sự rất tốt.”
“Vậy còn cậu thì sao? Dự định đến lúc nào mới bắt đầu một đoạn tình cảm mới?” Chung Thủy Linh gần như hỏi như vậy một cách vô thức, nhưng sau khi hỏi xong thì đột nhiên lại cảm thấy hối hận, hối hận mình không nên hỏi cô ấy cái này vào thời điểm hiện tại.
Bầu không khí ở trong xe giống như bởi vì câu hỏi này của Chung Thủy Linh mà trở về điểm đóng băng, Cố Hoàng Liên im lặng cũng không nói gì nữa, lại quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ xe một lần nữa.
Chung Thủy Linh thầm mắng mình quá hấp tấp thiếu suy nghĩ ở trong lòng, biết rõ tối hôm nay sau khi cô ấy nhìn thấy Lâm Linh thì tinh thần vẫn cứ luôn hỗn loạn, vậy mà còn có thể hỏi cô ấy vấn đề này vào thời điểm hiện tại. Mặc dù câu hỏi này đã cất giấu ở trong lòng của cô rất lâu, cô đã muốn hỏi cô ấy vào lúc cô ấy gọi điện thoại nói là mình nghỉ phép, nhưng mà tình huống hiện tại tuyệt đối không phải là thời cơ thích hợp, mà cô lại cứ thốt ra như vậy...
Trong lúc Chung Thủy Linh đang suy nghĩ phải làm như thế nào để cứu vãn sai lầm của mình, Cố Hoàng Liên ở bên cạnh đột nhiên lên tiếng nói: “Tạm thời tớ không suy nghĩ đến những chuyện này, hơn nữa sau này tớ còn mang theo một đứa bé nữa.”
Chung Thủy Linh muốn nói mang theo con thì như thế nào, nhưng mà khi lời nói đến bên miệng thì vẫn nhịn xuống được. Dù sao thì Lâm Vỹ Tường đã làm cô tổn thương sâu sắc trong một đoạn tình cảm, cho dù bây giờ cô cố gắng để cho mình buông xuống, nhưng mà có lẽ vết thương đó không thể nào được khôi phục nhanh như vậy. Tóm lại phải cho cô ấy nhiều thời gian thêm, sau khi cô ấy có thể khôi phục lại vết thương ở trong lòng thì lại bắt đầu một đoạn tình cảm tiếp theo.
Nghĩ như vậy, Chung Thủy Linh gật đầu nói: “Cũng đúng thôi, bây giờ không cần phải cân nhắc những chuyện này, bây giờ cậu cứ suy nghĩ dưỡng thai cho thật tốt là được rồi, chuyện sau này để sau này hẵng nói.”
Cố Hoàng Liên cười cười không nói gì thêm, cúi đầu đưa tay sờ vào phần bụng lúc này vẫn còn chưa rõ ràng của mình.
Chung Thủy Linh cũng không nói gì nữa, một đường lái xe ổn định đưa cô ấy về nhà.
Lúc đến dưới lầu nhà họ Cố, Chung Thủy Linh cũng không lập tức lái xe đi khỏi.
Cố Hoàng Liên thấy cô không đi, nhìn xuyên qua cửa sổ xe rồi cười nói với cô: “Mau trở về đi, tớ đã đến nhà rồi.
“Để tớ nhìn cậu đi vào, cậu đừng có quản tớ.” Chung Thủy Linh thúc giục cô ấy đi vào.
Thấy cô nói như vậy, Cố Hoàng Liên cũng không nói gì thêm nữa, khoát khoát tay với cô rồi lúc này mới đi vào.
Chung Thủy Linh dừng ở dưới lầu một chút, sau đó mới lái xe trở về nhà của mình.
Mở cửa đi vào bên trong, căn phòng một mảnh đen như mực, không có bất kỳ ai, thậm chí im lặng đến nỗi cũng có thể nghe được tiếng hít thở của mình.
Bỏ cái chìa khóa vào trong chén được đặt ở trước hành lang, cả người cảm thấy mệt mỏi, sau khi cởi giày ra liền đi về phía sofa, thậm chí cũng không để ý mang một đôi dép lê, cứ đi chân trần vào nhà.
Nằm ở trên ghế sofa, trong đầu của Chung Thủy Linh vẫn còn đang nghĩ đến biểu cảm của Cố Hoàng Liên lúc nhìn thấy Lâm Linh. Mặc dù là cô ấy đã cố gắng biểu hiện ra dáng vẻ không có việc gì, nhưng mà có thể cảm giác được loại cảm giác kích động ở trong lòng của cô ấy.
Có lẽ là mấy ngày nay cô ấy đã diễn quá tốt, để cho cô cho rằng cô ấy thật sự không sao, cũng có lẽ là do cô đã suy nghĩ chuyện này quá đơn giản, cho rằng cô ấy có thể thật sự buông xuống tất cả trong một đoạn thời gian ngắn như vậy.
Thở một hơi, Chung Thủy Linh cũng không biết làm như thế nào mới có thể giúp cô ấy được nhiều hơn.
Nằm như thế này ở trên ghế sofa một hồi, lúc này Chung Thủy Linh mới đứng dậy đi vào trong phòng ngủ của mình.
Tắm rửa xong rồi đi ra từ trong nhà tắm, tiện tay cầm điện thoại nhìn messenger, ngoại trừ hồi trưa này anh có nhắn tin cho mình nói là anh đã đến quân đội thì cũng không còn bất kỳ tin tức gì khác.
Cầm khăn lau tóc, Chung Thủy Linh thở dài, ném điện thoại qua một bên.
Một lúc sau, cô lại chưa từ bỏ ý định, lại cầm điện thoại di động tới đặt ở trước mặt của mình mà nhìn chằm chằm vào nó, giống như là cảm thấy một giây sau tin nhắn của anh sẽ đến vậy đó.
Đợi đến lúc tóc cũng đã được lau khô, từ đầu đến cuối Tô Cẩn Nghiêm đều không gửi tin nhắn đến.
Vừa để cái khăn qua bên cạnh, Chung Thủy Linh bĩu môi lẩm bẩm nói: “Anh hay lắm Tô Cẩn Nghiêm, sau khi đi thì ngay cả một tin nhắn cũng không có.”
Vừa nói chuyện vừa mở ảnh chụp của mình với anh vào đêm hôm qua ra xem.
Chỉ là lúc cô nhìn thấy tấm ảnh chụp đó, sao cô có cảm giác phong cảnh không đúng nhỉ, người bên cạnh Tô Cẩn Nghiêm trong bức ảnh là cô hả? Con mắt sưng giống như là quả đào, tóc tai loạn xạ, mặt cũng bởi vì đã khóc cho nên sưng cực kỳ.
Đây là cái quỷ gì đây? Thiếu chút nữa Chung Thủy Linh đã vứt bỏ điện thoại của mình.
Ảnh chụp ở trong đây thật sự là ảnh mà ngày hôm qua cô đã lôi kéo Tô Cẩn Nghiêm chụp hả? Tối ngày hôm qua ảnh chụp như thế này, sao cô lại có thể giữ lại được.
Chung Thủy Linh lầm bầm, nhìn Tô Cẩn Nghiêm còn ăn ảnh hơn so với bên ngoài, trong lòng càng cảm thấy bực bội chịu không được, tự nói: “Anh còn cười vui vẻ như vậy hả, em cũng đã trở thành như thế này mà anh lại không chịu nhắc nhở em một chút, xem xem hai ngày nữa em đi tìm anh sẽ cho anh biết tay!”
Tự lẩm bẩm như thế này, Chung Thủy Linh nhìn từng bức ảnh trong điện thoại di động, quả thật có một loại xúc động muốn xóa tấm ảnh chụp kia đi. Nhưng lúc mở ra lại không nỡ gương mặt tươi cười của Tô Cẩn Nghiêm, ngón tay không nhịn được mà lưu luyến trên gương mặt của anh, cuối cùng cũng chỉ có thể nhận mệnh cắn răng lưu mấy tấm ảnh này lại, trong lòng âm thầm hạ quyết tâm lần sau gặp được anh thì chắc chắn phải chụp một lần nữa.