Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-306
Chương 263: Làm thử lần nữa
Ngày hôm sau khi Chung Thủy Linh thức dậy thì bên ngoài mặt trời đã lên cao rồi, cho dù cách một tấm rèm rất dày, ánh mắt trời vẫn lẻn vào chiếu sáng cả căn phòng.
Tô Cẩn Nghiêm đã rời giường rồi, chỗ anh ngủ bây giờ cũng đã lạnh. Chung Thủy Linh vươn vai một cái rồi ngồi dậy, cô gãi đầu rồi xoay cổ để mình thoải mái hơn một chút, cũng để mình tỉnh táo hơn, sau đó mới vén chăn ra chuẩn bị xuống giường.
Nhưng mà khi Chung Thủy Linh đứng dậy chân vừa mới chạm đất, chuẩn bị đi vào nhà vệ sinh, thì cảm giác đau nhức từ hai chân truyền đến khiến cả người cô đều hơi không thoải mái. Nhớ lại một trận điên cuồng đêm hôm qua giữa cô và Tô Cẩn Nghiêm, Chung Thủy Linh vừa tức giận lại hơi buồn cười.
Sau khi rửa mặt xong ra ngoài phòng khách, cô mở cửa ban công ra, gió từ bên ngoài thổi vào khiến tấm rèm cửa sổ bằng lụa mỏng tung bay làm Chung Thủy Linh nhớ về quãng thời gian khi cô ở nhà trọ ở Giang Thành, cảm giác quen thuộc này khiến cô cảm thấy rất ấm áp.
Đứng ngẩn người trong phòng khách một lúc lâu, sau đó Chung Thủy Linh mới đi về phía phòng bếp, với việc buổi sáng nhân lúc cô còn đang ngủ Tô Cẩn Nghiêm đã xuống siêu thị dưới lầu mua thức ăn cô cũng không cảm thấy bất ngờ lắm. Tủ lạnh ban đầu trống rỗng hiện giờ đã được nhét đầy các loại nguyên liệu nấu ăn, đương nhiên, trước khi mở tủ lạnh ra cô cũng đã nhìn thấy một tờ giấy nhớ được dán bên ngoài tủ lạnh, là do Tô Cẩn Nghiêm viết cho cô, bảo rằng trưa nay có khả năng anh sẽ không về, còn nói thêm mình đã chuẩn bị bữa sáng để trong tủ lại, viết rõ ràng từng bước một bảo cô hâm nóng là có thể ăn được.
Chung Thủy Linh lấy hai bát riêng biệt đựng mì sợi và cà chua trứng ra, cô không khỏi nhớ lại những ngày đầu tiên ở trong căn hộ nhỏ của mình anh cũng từng chuẩn bị cho cô như vậy.
Cô làm theo các bước anh đã viết hâm nóng bát mỳ lên, rồi sau đó đổ bát nước cà chua trứng kia lên trên, sau đó bưng bát mỳ ra ngoài phòng khách vừa thổi vừa ăn, vẻ mặt vô cùng hạnh phúc.
Bữa trưa, Chung Thủy Linh ăn qua loa vài thứ, bởi vì cô không có việc gì để làm cho nên cả buổi chiều đều có chút buồn chán.
Đột nhiên cô lại nhớ đến lần trước cô từng nấu một bữa cơm thảm hại cho Tô Cẩn Nghiêm ăn, trong lòng cô lại trỗi dậy tinh thần hăng hái không muốn chịu thua.
Cô giống với Tô Cẩn Nghiêm đêm qua đều thuộc phái hành động, cho nên sau khi nghĩ đến điều ấy, vốn dĩ đang ngồi trên ghế sofa xem tivi, Chung Thủy Linh đã trực tiếp đứng dậy đi về phía phòng bếp.
Cô nhìn đống nguyên liệu nấu ăn trong tủ lạnh mà sáng này Tô Cẩn Nghiêm vừa mới mua về, trong đầu suy nghĩ một chút, sau đó cô đứng ngay trước cửa tủ lạnh không ngừng lướt điện thoại nghiên cứu một lúc lâu, một lúc lâu sau dường như cô đã biết được điều gì đó, nên vẻ mặt đầy sự tự tin và vui vẻ, nhìn qua giống như đã suy nghĩ kỹ càng rồi.
Nói làm là làm, hành động của Chung Thủy Linh cũng nhanh không kém Tô Cẩn Nghiêm chút nào, cô nghĩ một lát rồi lấy tất cả nguyên liệu nấu ăn trong tủ lạnh ra, sau đó nghiêm túc làm việc.
Buổi tối khi Tô Cẩn Nghiêm rời khỏi đơn vị về đến nhà, vừa mở cửa bước vào anh đã trông thấy Chung Thủy Linh đang mỉm cười đứng chờ trước cửa, cô bước đến nhìn anh cười nói: "Về rồi à!" Khi nói chuyện cô còn đến bên cạnh quan tâm săn sóc cởi mũ quân phục ra cho anh.
Tô Cẩn Nghiêm nhìn cô cười, cuối cùng anh cũng hiểu được cảm giác hạnh phúc của bộ đội khi về nhà có người đang đợi mình mà anh Phan nói.
Anh đưa tay ra nhìn đồng hồ, rồi vừa thay giày vừa nói: "Có đói không, để anh đi nấu cơm cho em."
Nghe thấy anh nói muốn nấu cơm, Chung Thủy Linh vội vàng ngăn cản anh: "Anh đi tắm trước đi, cả người anh đổ đầy mồ hôi rồi nè."
Tô Cẩn Nghiêm cười, anh sờ lên đầu mình một cái, sau đó mới chú ý thấy chiếc tạp dề trên người cô, thấy cô đeo tạp dề như vậy, anh nhíu mày hỏi: "Em đã nấu rồi à?" Anh vẫn nhớ rõ lần đầu tiên cô xuống bếp, đã nấu ra những món ăn "Kinh diễm"" đến mức nào.
Chung Thủy Linh không thừa nhận, cô nhìn anh một cái rồi đẩy anh đi về phía phòng ngủ, vẻ mặt dịu dàng nói: "Anh đi tắm nhanh lên, cả người anh bây giờ đều thối hoắc rồi đó."
Tô Cẩn Nghiêm để mặc cô đẩy mình vào, anh cũng không hỏi nhiều mà nghe lời lấy quần áo từ trong tủ ra đi vào trong nhà tắm để tắm rửa.
Thấy anh đã vào trong rồi, lúc này Chung Thủy Linh mới thở ra một hơi, sau đó cô nhanh chân chạy ra khỏi phòng ngủ đi về phía nhà bếp.
Cô vội vàng lấy bát đũa từ trong tủ ra, sau đó cẩn thận bỏ những đồ ăn cô vừa mua sẵn bên ngoài vào trong bát, thậm chí còn cẩn thận lau nước rớt quanh mép bát. Xong xuôi tất cả, cô mới bưng đồ ăn ra ngoài bàn ăn cơm, cô liếc mắt nhìn về phía phòng ngủ, khi thấy Tô Cẩn Nghiêm vẫn chưa ra ngoài thì lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Lúc Tô Cẩn Nghiêm tắm rửa xong đi ra ngoài, vừa ra khỏi cửa anh đã ngửi thấy mùi thơm của thức ăn rồi, rõ ràng lúc vừa vào nhà anh còn hoàn toàn không ngửi thấy.
Chung Thủy Linh thấy anh đến thì bê hai bát cơm từ trong phòng bếp ra, vẻ mặt cô rất bình tĩnh tự nhiên nói: "Đến đây ăn cơm nào."
Tô Cẩn Nghiêm nhướng mày, có chút bất ngờ, anh đi về phía cô, khi nhìn thấy những món ăn trên bàn thì anh cảm thấy đúng là ngoài ý muốn, nhìn qua mấy món ăn này cũng không tồi.
Chung Thủy Linh chột dạ khẽ nuốt một ngụm nước bọt, cô sợ anh cứ nhìn chăm chú như vậy thì sẽ nhận ra điểm khác lạ, nên vội vàng đưa đôi đũa sang cho anh nói: "Ngồi xuống ăn cơm thôi, em cũng đói quá rồi."
Tô Cẩn Nghiêm liếc cô một cái, không mấy tin tưởng việc cô tự nấu hết cả bàn thức ăn này,
Thấy anh nhìn mình nghi ngờ, Chung Thủy Linh vội vàng cúi đầu xuống tránh ánh mắt anh, buổi chiều vốn dĩ cô tràn đầy tự tin cho rằng lần này nhất định mình sẽ nấu được một bữa cơm ngon, thật ra ban đầu tất cả rất thuận lợi, chỉ là sau đó cô lại lo lắng món cá bị sống như lần trước nên đun lâu thêm vài phút nữa, nào ngờ cuối cùng đun đến mức cháy khét!
Lần đầu là như thế, lần thứ hai, lần thứ ba, tất cả đều không tránh được vận mệnh, điều này khiến cho Chung Thủy Linh nghi ngờ bản thân, thật sự cô không có thiên phú về mặt nấu ăn như vậy sao? Hay là nên nói cả đời này cô đều không có duyên với phòng bếp.
Cô nấu mãi đến chiều kết quả đều không ra gì, còn lo lắng sẽ bị Tô Cẩn Nghiêm chê cười cho nên trước khi anh về cô đã vội vàng lên mạng đặt thức ăn ngoài, vì lo bị lộ tẩy cô còn cố ý đặt vài món tương tự với nguyên liệu nấu ăn trong nhà có, nhưng cô không ngờ người bán vừa giao hàng tới, cô còn chưa kịp bày ra đĩa thì anh đã về rồi, may mà nhân lúc an đi tắm cô mới bày được thức ăn ra.
"Cho nên những món này đều do em nấu hết đúng không?" Tô Cẩn Nghiêm buồn cười nhìn Chung Thủy Linh hỏi.
Chung Thủy Linh không dám nhìn thẳng vào anh, chỉ ậm ừ một tiếng, rồi cúi đầu yên lặng ăn cơm.
Ngày hôm sau khi Chung Thủy Linh thức dậy thì bên ngoài mặt trời đã lên cao rồi, cho dù cách một tấm rèm rất dày, ánh mắt trời vẫn lẻn vào chiếu sáng cả căn phòng.
Tô Cẩn Nghiêm đã rời giường rồi, chỗ anh ngủ bây giờ cũng đã lạnh. Chung Thủy Linh vươn vai một cái rồi ngồi dậy, cô gãi đầu rồi xoay cổ để mình thoải mái hơn một chút, cũng để mình tỉnh táo hơn, sau đó mới vén chăn ra chuẩn bị xuống giường.
Nhưng mà khi Chung Thủy Linh đứng dậy chân vừa mới chạm đất, chuẩn bị đi vào nhà vệ sinh, thì cảm giác đau nhức từ hai chân truyền đến khiến cả người cô đều hơi không thoải mái. Nhớ lại một trận điên cuồng đêm hôm qua giữa cô và Tô Cẩn Nghiêm, Chung Thủy Linh vừa tức giận lại hơi buồn cười.
Sau khi rửa mặt xong ra ngoài phòng khách, cô mở cửa ban công ra, gió từ bên ngoài thổi vào khiến tấm rèm cửa sổ bằng lụa mỏng tung bay làm Chung Thủy Linh nhớ về quãng thời gian khi cô ở nhà trọ ở Giang Thành, cảm giác quen thuộc này khiến cô cảm thấy rất ấm áp.
Đứng ngẩn người trong phòng khách một lúc lâu, sau đó Chung Thủy Linh mới đi về phía phòng bếp, với việc buổi sáng nhân lúc cô còn đang ngủ Tô Cẩn Nghiêm đã xuống siêu thị dưới lầu mua thức ăn cô cũng không cảm thấy bất ngờ lắm. Tủ lạnh ban đầu trống rỗng hiện giờ đã được nhét đầy các loại nguyên liệu nấu ăn, đương nhiên, trước khi mở tủ lạnh ra cô cũng đã nhìn thấy một tờ giấy nhớ được dán bên ngoài tủ lạnh, là do Tô Cẩn Nghiêm viết cho cô, bảo rằng trưa nay có khả năng anh sẽ không về, còn nói thêm mình đã chuẩn bị bữa sáng để trong tủ lại, viết rõ ràng từng bước một bảo cô hâm nóng là có thể ăn được.
Chung Thủy Linh lấy hai bát riêng biệt đựng mì sợi và cà chua trứng ra, cô không khỏi nhớ lại những ngày đầu tiên ở trong căn hộ nhỏ của mình anh cũng từng chuẩn bị cho cô như vậy.
Cô làm theo các bước anh đã viết hâm nóng bát mỳ lên, rồi sau đó đổ bát nước cà chua trứng kia lên trên, sau đó bưng bát mỳ ra ngoài phòng khách vừa thổi vừa ăn, vẻ mặt vô cùng hạnh phúc.
Bữa trưa, Chung Thủy Linh ăn qua loa vài thứ, bởi vì cô không có việc gì để làm cho nên cả buổi chiều đều có chút buồn chán.
Đột nhiên cô lại nhớ đến lần trước cô từng nấu một bữa cơm thảm hại cho Tô Cẩn Nghiêm ăn, trong lòng cô lại trỗi dậy tinh thần hăng hái không muốn chịu thua.
Cô giống với Tô Cẩn Nghiêm đêm qua đều thuộc phái hành động, cho nên sau khi nghĩ đến điều ấy, vốn dĩ đang ngồi trên ghế sofa xem tivi, Chung Thủy Linh đã trực tiếp đứng dậy đi về phía phòng bếp.
Cô nhìn đống nguyên liệu nấu ăn trong tủ lạnh mà sáng này Tô Cẩn Nghiêm vừa mới mua về, trong đầu suy nghĩ một chút, sau đó cô đứng ngay trước cửa tủ lạnh không ngừng lướt điện thoại nghiên cứu một lúc lâu, một lúc lâu sau dường như cô đã biết được điều gì đó, nên vẻ mặt đầy sự tự tin và vui vẻ, nhìn qua giống như đã suy nghĩ kỹ càng rồi.
Nói làm là làm, hành động của Chung Thủy Linh cũng nhanh không kém Tô Cẩn Nghiêm chút nào, cô nghĩ một lát rồi lấy tất cả nguyên liệu nấu ăn trong tủ lạnh ra, sau đó nghiêm túc làm việc.
Buổi tối khi Tô Cẩn Nghiêm rời khỏi đơn vị về đến nhà, vừa mở cửa bước vào anh đã trông thấy Chung Thủy Linh đang mỉm cười đứng chờ trước cửa, cô bước đến nhìn anh cười nói: "Về rồi à!" Khi nói chuyện cô còn đến bên cạnh quan tâm săn sóc cởi mũ quân phục ra cho anh.
Tô Cẩn Nghiêm nhìn cô cười, cuối cùng anh cũng hiểu được cảm giác hạnh phúc của bộ đội khi về nhà có người đang đợi mình mà anh Phan nói.
Anh đưa tay ra nhìn đồng hồ, rồi vừa thay giày vừa nói: "Có đói không, để anh đi nấu cơm cho em."
Nghe thấy anh nói muốn nấu cơm, Chung Thủy Linh vội vàng ngăn cản anh: "Anh đi tắm trước đi, cả người anh đổ đầy mồ hôi rồi nè."
Tô Cẩn Nghiêm cười, anh sờ lên đầu mình một cái, sau đó mới chú ý thấy chiếc tạp dề trên người cô, thấy cô đeo tạp dề như vậy, anh nhíu mày hỏi: "Em đã nấu rồi à?" Anh vẫn nhớ rõ lần đầu tiên cô xuống bếp, đã nấu ra những món ăn "Kinh diễm"" đến mức nào.
Chung Thủy Linh không thừa nhận, cô nhìn anh một cái rồi đẩy anh đi về phía phòng ngủ, vẻ mặt dịu dàng nói: "Anh đi tắm nhanh lên, cả người anh bây giờ đều thối hoắc rồi đó."
Tô Cẩn Nghiêm để mặc cô đẩy mình vào, anh cũng không hỏi nhiều mà nghe lời lấy quần áo từ trong tủ ra đi vào trong nhà tắm để tắm rửa.
Thấy anh đã vào trong rồi, lúc này Chung Thủy Linh mới thở ra một hơi, sau đó cô nhanh chân chạy ra khỏi phòng ngủ đi về phía nhà bếp.
Cô vội vàng lấy bát đũa từ trong tủ ra, sau đó cẩn thận bỏ những đồ ăn cô vừa mua sẵn bên ngoài vào trong bát, thậm chí còn cẩn thận lau nước rớt quanh mép bát. Xong xuôi tất cả, cô mới bưng đồ ăn ra ngoài bàn ăn cơm, cô liếc mắt nhìn về phía phòng ngủ, khi thấy Tô Cẩn Nghiêm vẫn chưa ra ngoài thì lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Lúc Tô Cẩn Nghiêm tắm rửa xong đi ra ngoài, vừa ra khỏi cửa anh đã ngửi thấy mùi thơm của thức ăn rồi, rõ ràng lúc vừa vào nhà anh còn hoàn toàn không ngửi thấy.
Chung Thủy Linh thấy anh đến thì bê hai bát cơm từ trong phòng bếp ra, vẻ mặt cô rất bình tĩnh tự nhiên nói: "Đến đây ăn cơm nào."
Tô Cẩn Nghiêm nhướng mày, có chút bất ngờ, anh đi về phía cô, khi nhìn thấy những món ăn trên bàn thì anh cảm thấy đúng là ngoài ý muốn, nhìn qua mấy món ăn này cũng không tồi.
Chung Thủy Linh chột dạ khẽ nuốt một ngụm nước bọt, cô sợ anh cứ nhìn chăm chú như vậy thì sẽ nhận ra điểm khác lạ, nên vội vàng đưa đôi đũa sang cho anh nói: "Ngồi xuống ăn cơm thôi, em cũng đói quá rồi."
Tô Cẩn Nghiêm liếc cô một cái, không mấy tin tưởng việc cô tự nấu hết cả bàn thức ăn này,
Thấy anh nhìn mình nghi ngờ, Chung Thủy Linh vội vàng cúi đầu xuống tránh ánh mắt anh, buổi chiều vốn dĩ cô tràn đầy tự tin cho rằng lần này nhất định mình sẽ nấu được một bữa cơm ngon, thật ra ban đầu tất cả rất thuận lợi, chỉ là sau đó cô lại lo lắng món cá bị sống như lần trước nên đun lâu thêm vài phút nữa, nào ngờ cuối cùng đun đến mức cháy khét!
Lần đầu là như thế, lần thứ hai, lần thứ ba, tất cả đều không tránh được vận mệnh, điều này khiến cho Chung Thủy Linh nghi ngờ bản thân, thật sự cô không có thiên phú về mặt nấu ăn như vậy sao? Hay là nên nói cả đời này cô đều không có duyên với phòng bếp.
Cô nấu mãi đến chiều kết quả đều không ra gì, còn lo lắng sẽ bị Tô Cẩn Nghiêm chê cười cho nên trước khi anh về cô đã vội vàng lên mạng đặt thức ăn ngoài, vì lo bị lộ tẩy cô còn cố ý đặt vài món tương tự với nguyên liệu nấu ăn trong nhà có, nhưng cô không ngờ người bán vừa giao hàng tới, cô còn chưa kịp bày ra đĩa thì anh đã về rồi, may mà nhân lúc an đi tắm cô mới bày được thức ăn ra.
"Cho nên những món này đều do em nấu hết đúng không?" Tô Cẩn Nghiêm buồn cười nhìn Chung Thủy Linh hỏi.
Chung Thủy Linh không dám nhìn thẳng vào anh, chỉ ậm ừ một tiếng, rồi cúi đầu yên lặng ăn cơm.