Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-325
Chương 274: Chỉ muốn ôm em!
Nghe cô nói như vậy, Chung Giang Tuyên nhìn cô, thấp giọng hỏi: “Chuyện này trước đây em có biết không?”
Chung Thủy Linh gật đầu, thẳng thắn nói: “Trước đây Trương Tân Thành đã từng nói với em, nói là giúp ông ấy nhận lại Cẩn Nghiêm."
Nghe vậy, Chung Giang Tuyên cười ra tiếng, nhìn Chung Thủy Linh nói: “Đầu óc của lão đầu kia có bị vấn đề không?” Ông ta dựa vào đâu mà có thể tự tin rằng Tô Cẩn Nghiêm sẽ nhận ông ta làm cha chứ, còn nữa, ông ta lại tự tin rằng con nhóc đanh đá nhà mình lại giúp ông ta chứ? Người bình thường suy nghĩ một chút cũng có thể hiểu được mọi chuyện thôi!
Chung Thủy Linh giật giật khóe miệng, trên mặt không có cười, chỉ nói: “Ai mà biết."
Thấy cô như vậy, Chung Giang Tuyên biết là cô đang lo cho Tô Cẩn Nghiêm, nhưng chuyện này thì anh ta cũng chả có kinh nghiệm gì cả, không biết nên nói như thế nào hoặc đưa ra biện pháp gì cả, chỉ có thể đưa tay để có thể để cô dựa vào vai mình, nhẹ nhàng vỗ về cô: “Được rồi, em cũng đừng lo lắng nữa, Tô Cẩn Nghiêm mạnh mẽ như vậy, chút chuyện này đối với cậu ấy mà nói thì không có vấn đề gì đâu."
Chung Thủy Linh gật đầu, không khỏi nhìn về phía phòng ngủ.
Chung Giang Tuyên ở nhà một lúc lâu mới rời đi, chờ sau khi anh ta rời đi, Chung Thủy Linh lúc này mới đứng dậy trở về phòng ngủ.
Đẩy cửa đi vào, Tô Cẩn Nghiêm đang ngồi ở bàn làm việc thường ngày của Chung Thủy Linh, ánh mắt nhìn chằm chằm vào máy vi tính, không nhúc nhích, biểu hiện trên mặt nhìn có vẻ bình tĩnh, trầm mặc như vậy, nếu như anh không có biết được sự thật thì anh vẫn giống như thường ngày vậy.
Nhưng mà Chung Thủy Linh liếc mắt thấy bàn tay anh đang đặt ở trên bàn, đang nắm chặt thành nắm đấm, giống như là lúc ở trong phòng khách vậy.
Chung Thủy Linh nhìn anh như vậy hơi đau lòng, tiến lên kéo cái ghế để ngồi bên cạnh anh, hai tay cầm vào tay anh đang đặt trên bàn, nhìn anh nói: “Cẩn Nghiêm, anh đừng có như vậy nữa được không, em sẽ đau lòng đó."
Nói xong mấy câu này, Chung Thủy Linh không nhịn được mà muốn khóc, đau lòng cho anh từ nhỏ không được cảm nhận tình yêu của mẹ và ba, nhưng mà bây giờ lại phải chịu nỗi đau như này.
Tô Cẩn Nghiêm không nói lời nào, ánh mắt cứ nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính như vậy, nhưng mà lại không có tiêu cự, cả người rời rạc.
Chung Thủy Linh đau lòng đến không nói được gì, nhìn anh mà phát khóc, cô tình nguyện thay anh chịu thương tổn này chứ cũng không muốn anh giống như bây giờ.
Tiếng khóc của Chung Thủy Linh khiến cho Tô Cẩn Nghiêm trở về thực tại, nhìn mặt cô toàn nước mắt, lúc này mới giơ tay lên lau nước mắt cho cô.
Thấy anh cuối cùng cũng chịu nhìn mình Chung Thủy Linh kích động nắm chặt tay cô, khóc thút thít nói: “Cẩn Nghiêm, trong lòng anh có gì khó chịu thì hãy nói với em, đừng có mà giữ trong lòng rồi trở nên như vậy, em sẽ lo lắng, em sẽ suy nghĩ lung tung đó!”
Lau nước mắt cô rơi trên mặt, Tô Cẩn Nghiêm lắc đầu nhìn cô nói: “Đồ ngốc, anh không sao."
Nghe thấy anh nói không sao, nước mắt Chung Thủy Linh còn không khống chế được như vừa nãy, nắm lấy tay anh, nói: “Anh chính là như vậy, cũng như lúc này, anh còn giả vờ mạnh mẽ trước mặt em, em là vợ của anh, anh có gì không vui thì có thể nói cho người khác được, mà tại sao lại không thể nói với em!”
Tô Cẩn Nghiêm nhìn cô, nước mắt của cô khiến cho anh cảm thấy khó chịu, đã làm ướt tay anh mà còn làm tổn thương anh.
"Cẩn Nghiêm, nếu anh thấy khó chịu thì khóc đi, khóc rồi thì sẽ không khó chịu nữa, chúng ta đem mấy cái nỗi buồn này trút hết ra ngoài, sau đò chúng ta cũng không cần bởi vì mấy điều này mà đau đầu nữa, có được không?” Chung Thủy Linh không nghĩ ra lời nào tốt hơn để an ủi anh, chỉ có thể cùng mấy lười trẻ con mà an ủi anh.
Tô Cẩn Nghiêm lắc đầu, đưa tay ra ôm chặt Chung Thủy Linh, cũng không nói gì, chỉ ôm như vậy.
Chung Thủy Linh ngẩn người, sau đó mới kịp phản ứng, đưa tay đẩy đầu anh ra, lại bị anh dùng sức ôm chặt.
"Cẩn Nghiêm, anh buông ra coi, anh như vậy sẽ khiến cho vết thương nặng thêm đấy.” Bác sĩ nói rằng trong khoảng thời gian này không nên vận động mạnh, nếu không vết thương lại càng nặng, chuyện này cô vẫn nhớ, để ở trong lòng.
Tô Cẩn Nghiêm lắc đầu, ở bên tai cô nói: “Để cho anh ôm như vậy một lát thôi, bây giờ anh cũng không muốn nói gì cả, chỉ muốn ôm em như vậy.”
Nghe thấy Tô Cẩn Nghiêm nói như vậy, Chung Thủy Linh cũng không từ chối, yên tĩnh không giãy dụa, cố gắng để vết thương trên người anh nặng thêm.
Trong phòng, hai người chỉ ôm nhau như vậy, cũng không biết ôm bao lâu, chờ Tô Cẩn Nghiêm buông cô ra, cả tay lẫn chân Chung Thủy Linh đều cứng lại, cảm giác như không phải của mình vậy.
Nhìn lại Tô Cẩn Nghiêm, Chung Thủy Linh thận trọng gọi: “Cẩn Nghiêm."
Tô Cẩn Nghiêm nhìn cô, đưa tay sờ cô, nói: “Anh đi nấu cơm cho em.” Sau đó xoay người trực tiếp ra ngoài.
Thấy vậy, Chung Thủy Linh vội vàng từ trên ghế đứng dậy, hơi khập khễnh đi theo phía sau anh, vội vàng nói: “Em, em không có đói, anh không cần phải làm đâu.”
Nghe vậy, Tô Cẩn Nghiêm dừng bước, xoay người nhìn Chung Thủy Linh, nhìn cô cười cười, nói: “Nhưng mà anh đói."
Chung Thủy Linh ngẩn người, lúc này mới phản ứng được, bên ngoài trời đã tối, đã đến giờ ăn cơm, đói bụng và lúc này là tất nhiên rồi.
"Vậy, vậy em làm cho anh, anh, anh ngồi xuống đi, để em đi nấu mì cho anh!” Vừa nói, Chung Thủy Linh không để ý đến chân mình đang tê kia, trực tiếp muốn đi vào trong bếp.
Tô Cẩn Nghiêm cũng không ngăn lại, chẳng qua là đứng tại chỗ nhìn cô, trong lòng phức tạp!
Tài nấu nướng của Chung Thủy Linh vẫn chưa có tốt, nhưng mà dạo gần đây, cô cũng học được cách nấu mì, nên lúc này cũng không cần phải dựa vào Tô Cẩn Nghiêm mới có thể có cơm ăn.
Rửa nồi rồi đun nước, Chung Thủy Linh ở trong phòng bếp bận rộn, chỉ vì một câu nói của Tô Cẩn Nghiêm.
Tô Cẩn Nghiêm chậm rãi đi vào trong phòng bếp, thấy cô đang đun một nồi nước, bên cạnh là chảo rán trứng, tiến lên, cũng không nói gì mà chỉ ôm lấy cô từ đằng sau.
Chung Thủy Linh quay đầu nhìn anh, nhỏ giọng nói: “Chờ chút nữa, sẽ có ăn ngay thôi."
"Ừ." Tô Cẩn Nghiêm nhỏ giọng đáp, cũng không buông cô ra.
Chung Thủy Linh cũng không có bảo anh đi ra, để cho anh ôm mình như vậy, bây giờ anh muốn cô làm gì cũng được, cô chỉ cần hắn có thể vui vẻ là được.
Mở nồi nước ra, Chung Thủy Linh chuẩn bị xoay người chuẩn bị cầm mì bỏ vào trong nồi, đột nhiên nghe được Tô Cẩn Nghiêm sau lưng mở miệng nói: “Cho nên lần trước em không chịu nói ra là đã biết quan hệ giữa anh và Trương Tân Thành phải không?"
Nghe vậy, tay đang định cầm mì của Chung Thủy Linh dừng lại.
Nghe cô nói như vậy, Chung Giang Tuyên nhìn cô, thấp giọng hỏi: “Chuyện này trước đây em có biết không?”
Chung Thủy Linh gật đầu, thẳng thắn nói: “Trước đây Trương Tân Thành đã từng nói với em, nói là giúp ông ấy nhận lại Cẩn Nghiêm."
Nghe vậy, Chung Giang Tuyên cười ra tiếng, nhìn Chung Thủy Linh nói: “Đầu óc của lão đầu kia có bị vấn đề không?” Ông ta dựa vào đâu mà có thể tự tin rằng Tô Cẩn Nghiêm sẽ nhận ông ta làm cha chứ, còn nữa, ông ta lại tự tin rằng con nhóc đanh đá nhà mình lại giúp ông ta chứ? Người bình thường suy nghĩ một chút cũng có thể hiểu được mọi chuyện thôi!
Chung Thủy Linh giật giật khóe miệng, trên mặt không có cười, chỉ nói: “Ai mà biết."
Thấy cô như vậy, Chung Giang Tuyên biết là cô đang lo cho Tô Cẩn Nghiêm, nhưng chuyện này thì anh ta cũng chả có kinh nghiệm gì cả, không biết nên nói như thế nào hoặc đưa ra biện pháp gì cả, chỉ có thể đưa tay để có thể để cô dựa vào vai mình, nhẹ nhàng vỗ về cô: “Được rồi, em cũng đừng lo lắng nữa, Tô Cẩn Nghiêm mạnh mẽ như vậy, chút chuyện này đối với cậu ấy mà nói thì không có vấn đề gì đâu."
Chung Thủy Linh gật đầu, không khỏi nhìn về phía phòng ngủ.
Chung Giang Tuyên ở nhà một lúc lâu mới rời đi, chờ sau khi anh ta rời đi, Chung Thủy Linh lúc này mới đứng dậy trở về phòng ngủ.
Đẩy cửa đi vào, Tô Cẩn Nghiêm đang ngồi ở bàn làm việc thường ngày của Chung Thủy Linh, ánh mắt nhìn chằm chằm vào máy vi tính, không nhúc nhích, biểu hiện trên mặt nhìn có vẻ bình tĩnh, trầm mặc như vậy, nếu như anh không có biết được sự thật thì anh vẫn giống như thường ngày vậy.
Nhưng mà Chung Thủy Linh liếc mắt thấy bàn tay anh đang đặt ở trên bàn, đang nắm chặt thành nắm đấm, giống như là lúc ở trong phòng khách vậy.
Chung Thủy Linh nhìn anh như vậy hơi đau lòng, tiến lên kéo cái ghế để ngồi bên cạnh anh, hai tay cầm vào tay anh đang đặt trên bàn, nhìn anh nói: “Cẩn Nghiêm, anh đừng có như vậy nữa được không, em sẽ đau lòng đó."
Nói xong mấy câu này, Chung Thủy Linh không nhịn được mà muốn khóc, đau lòng cho anh từ nhỏ không được cảm nhận tình yêu của mẹ và ba, nhưng mà bây giờ lại phải chịu nỗi đau như này.
Tô Cẩn Nghiêm không nói lời nào, ánh mắt cứ nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính như vậy, nhưng mà lại không có tiêu cự, cả người rời rạc.
Chung Thủy Linh đau lòng đến không nói được gì, nhìn anh mà phát khóc, cô tình nguyện thay anh chịu thương tổn này chứ cũng không muốn anh giống như bây giờ.
Tiếng khóc của Chung Thủy Linh khiến cho Tô Cẩn Nghiêm trở về thực tại, nhìn mặt cô toàn nước mắt, lúc này mới giơ tay lên lau nước mắt cho cô.
Thấy anh cuối cùng cũng chịu nhìn mình Chung Thủy Linh kích động nắm chặt tay cô, khóc thút thít nói: “Cẩn Nghiêm, trong lòng anh có gì khó chịu thì hãy nói với em, đừng có mà giữ trong lòng rồi trở nên như vậy, em sẽ lo lắng, em sẽ suy nghĩ lung tung đó!”
Lau nước mắt cô rơi trên mặt, Tô Cẩn Nghiêm lắc đầu nhìn cô nói: “Đồ ngốc, anh không sao."
Nghe thấy anh nói không sao, nước mắt Chung Thủy Linh còn không khống chế được như vừa nãy, nắm lấy tay anh, nói: “Anh chính là như vậy, cũng như lúc này, anh còn giả vờ mạnh mẽ trước mặt em, em là vợ của anh, anh có gì không vui thì có thể nói cho người khác được, mà tại sao lại không thể nói với em!”
Tô Cẩn Nghiêm nhìn cô, nước mắt của cô khiến cho anh cảm thấy khó chịu, đã làm ướt tay anh mà còn làm tổn thương anh.
"Cẩn Nghiêm, nếu anh thấy khó chịu thì khóc đi, khóc rồi thì sẽ không khó chịu nữa, chúng ta đem mấy cái nỗi buồn này trút hết ra ngoài, sau đò chúng ta cũng không cần bởi vì mấy điều này mà đau đầu nữa, có được không?” Chung Thủy Linh không nghĩ ra lời nào tốt hơn để an ủi anh, chỉ có thể cùng mấy lười trẻ con mà an ủi anh.
Tô Cẩn Nghiêm lắc đầu, đưa tay ra ôm chặt Chung Thủy Linh, cũng không nói gì, chỉ ôm như vậy.
Chung Thủy Linh ngẩn người, sau đó mới kịp phản ứng, đưa tay đẩy đầu anh ra, lại bị anh dùng sức ôm chặt.
"Cẩn Nghiêm, anh buông ra coi, anh như vậy sẽ khiến cho vết thương nặng thêm đấy.” Bác sĩ nói rằng trong khoảng thời gian này không nên vận động mạnh, nếu không vết thương lại càng nặng, chuyện này cô vẫn nhớ, để ở trong lòng.
Tô Cẩn Nghiêm lắc đầu, ở bên tai cô nói: “Để cho anh ôm như vậy một lát thôi, bây giờ anh cũng không muốn nói gì cả, chỉ muốn ôm em như vậy.”
Nghe thấy Tô Cẩn Nghiêm nói như vậy, Chung Thủy Linh cũng không từ chối, yên tĩnh không giãy dụa, cố gắng để vết thương trên người anh nặng thêm.
Trong phòng, hai người chỉ ôm nhau như vậy, cũng không biết ôm bao lâu, chờ Tô Cẩn Nghiêm buông cô ra, cả tay lẫn chân Chung Thủy Linh đều cứng lại, cảm giác như không phải của mình vậy.
Nhìn lại Tô Cẩn Nghiêm, Chung Thủy Linh thận trọng gọi: “Cẩn Nghiêm."
Tô Cẩn Nghiêm nhìn cô, đưa tay sờ cô, nói: “Anh đi nấu cơm cho em.” Sau đó xoay người trực tiếp ra ngoài.
Thấy vậy, Chung Thủy Linh vội vàng từ trên ghế đứng dậy, hơi khập khễnh đi theo phía sau anh, vội vàng nói: “Em, em không có đói, anh không cần phải làm đâu.”
Nghe vậy, Tô Cẩn Nghiêm dừng bước, xoay người nhìn Chung Thủy Linh, nhìn cô cười cười, nói: “Nhưng mà anh đói."
Chung Thủy Linh ngẩn người, lúc này mới phản ứng được, bên ngoài trời đã tối, đã đến giờ ăn cơm, đói bụng và lúc này là tất nhiên rồi.
"Vậy, vậy em làm cho anh, anh, anh ngồi xuống đi, để em đi nấu mì cho anh!” Vừa nói, Chung Thủy Linh không để ý đến chân mình đang tê kia, trực tiếp muốn đi vào trong bếp.
Tô Cẩn Nghiêm cũng không ngăn lại, chẳng qua là đứng tại chỗ nhìn cô, trong lòng phức tạp!
Tài nấu nướng của Chung Thủy Linh vẫn chưa có tốt, nhưng mà dạo gần đây, cô cũng học được cách nấu mì, nên lúc này cũng không cần phải dựa vào Tô Cẩn Nghiêm mới có thể có cơm ăn.
Rửa nồi rồi đun nước, Chung Thủy Linh ở trong phòng bếp bận rộn, chỉ vì một câu nói của Tô Cẩn Nghiêm.
Tô Cẩn Nghiêm chậm rãi đi vào trong phòng bếp, thấy cô đang đun một nồi nước, bên cạnh là chảo rán trứng, tiến lên, cũng không nói gì mà chỉ ôm lấy cô từ đằng sau.
Chung Thủy Linh quay đầu nhìn anh, nhỏ giọng nói: “Chờ chút nữa, sẽ có ăn ngay thôi."
"Ừ." Tô Cẩn Nghiêm nhỏ giọng đáp, cũng không buông cô ra.
Chung Thủy Linh cũng không có bảo anh đi ra, để cho anh ôm mình như vậy, bây giờ anh muốn cô làm gì cũng được, cô chỉ cần hắn có thể vui vẻ là được.
Mở nồi nước ra, Chung Thủy Linh chuẩn bị xoay người chuẩn bị cầm mì bỏ vào trong nồi, đột nhiên nghe được Tô Cẩn Nghiêm sau lưng mở miệng nói: “Cho nên lần trước em không chịu nói ra là đã biết quan hệ giữa anh và Trương Tân Thành phải không?"
Nghe vậy, tay đang định cầm mì của Chung Thủy Linh dừng lại.