Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-344
Chương 285: Không khỏi xúc động
Chung Giang Tuyên đi thẳng về nhà, Chung Thủy Linh ngày hôm sau mới biết. Dương Minh Lâm gọi điện từ nhà và nói rằng đêm qua sau khi về nhà Chung Giang Tuyên đã tự nhốt mình trong phòng, hôm nay anh đã không ra ngoài cả ngày, không về quân đội, cũng không ra ngoài ăn cơm với mọi người, không có việc thì thì đấm bóc trút giận, ai gọi anh cũng mặc kệ.
Lúc này Chung Thủy Linh mới nhận ra mức độ nghiêm túc của anh trai cô đối với Dương Diệp Châu lần này vượt ngoài sức tưởng tượng trước đây của cô, sau đó cô mới nhớ ra những lời mà Tô Cẩn Nghiêm nói ngày hôm qua thích bao nhiêu thì khi bị tổn thương sẽ đau bấy nhiêu.
Cô nói với mẹ về tình hình của Chung Giang Tuyên ở đây trong vài ngày qua, cũng nói đại khái về tình hình của y tá Tiểu Dương. Sau khi nghe xong, bà cũng không như những bà mẹ khác cảm thấy đau lòng về việc con trai mình bị từ chối. "Không ngờ Giang Tuyên lại làm ra chuyện như vậy."
“Với cá tính của anh hai, làm ra những chuyện như vậy cũng không lạ.” Chung Thủy Linh nói, nếu Chung Giang Tuyên an phận mà theo đuổi một người, đó mới làm người khác ngạc nhiên.
Dương Minh Lâm cười qua điện thoại nói: “Mẹ không ngạc nhiên khi nó theo đuổi người ta, nhưng nó vì theo đuổi ai đó mà bỏ lại công việc cũng như việc tập luyện của mình, thì mẹ khá ngạc nhiên đó.” Trong mắt bà, con trai của mình bà biết quá rõ, bao nhiêu lần thuyết phục nó tìm đối tượng, dù ai nói gì cũng vô ích, có lúc tán gẫu với lão già nhà mình, bà tự hỏi đứa nhỏ này có khi nào cứ thế mà ở trong quân đội thế này không, lão già lại nghĩ thoáng về chuyện này nói làm lính cả đời trong quân đội cũng không có gì không tốt, làm bà tức đến mức không muốn nói chuyện với ông nữa.
Nhưng lần này bà lại không ngờ thằng nhóc này lại vì một người phụ nữ mà bỏ lại việc luyện tập và công việc, thực sự khiến bà bất ngờ, tuy bất ngờ nhưng cũng có chút vui mừng. Hóa ra con trai bà nhiều năm như vậy không muốn tìm cũng không muốn xem mắt, là do chưa gặp đúng đối tượng, sau khi gặp đúng đối tượng thì tự nhiên sẽ có hành động, nhưng dù có bị người khác từ chối thì cũng tốt. Có một số việc thất vọng một chút cũng không sao, có lẽ như vậy mới có thể khiến anh có động lực hơn.
"Ai, con cũng không ngờ, nhưng lần này anh trai thực sự bị tổn thương, Cẩn Nghiêm nói ngày hôm qua anh ấy sau khi đặt chìa khóa xe xuống thì liền rời đi, cái biểu cảm cô đơn với bình thường như hai người khác nhau vậy", Chung Thủy Linh nói, trong lòng thực sự cảm thấy có chút đau lòng cho anh trai, nghĩ lúc nào đó có lẽ nên đến gặp Dương Diệp Châu để nói chuyện.
“Kệ nó đi, để nó nếm mùi thất bại, cuộc đời của nó đi chính là quá suôn sẻ, đến lúc phải thay đổi tính tình rồi.” Dương Minh Lâm nói lời này, một chút cũng không lo lắng việc con trai mình có phải chịu đả kích hay không, ngược lại hỏi Chung Thủy Linh: "Con với Cẩn Nghiêm thế nào rồi, dính bầu chưa?"
Đề tài nói chuyện của mẹ thay đổi cũng quá nhanh đi, thật sự khiến Chung Thủy Linh có chút không bắt kịp, nói qua điện thoại với mẹ: "Mẹ, mẹ đang nói cái gì vậy, sao có thể nhanh như vậy."
“Sao lại chậm như vậy?” Bác sĩ Dương bên kia điện thoại dựa vào kinh nghiệm y khoa nhiều năm của mình nói: "Chỉ cần con có chuẩn bị, vào thời điểm thích hợp làm những việc thích hợp, có thai cũng không quá khó khăn."
Chung Thủy Linh bị nghe bà nói mà đỏ mặt, nói với mẹ mình qua điện thoại, “Bác sĩ Dương, nếu mẹ còn nói về việc này thì con sẽ cúp máy!” Bác sĩ Dương nhà cô cũng cởi mở quá rồi, vậy mà nói với cô về loại vấn đề này!
Dương Minh Lâm bên kia điện thoại ha ha cười to, đôi khi nghĩ lại việc trêu chọc bọn trẻ con nhà mình cũng là một thú vui, chủ yếu là do lúc trước bận rộn với công việc, ngoảnh lại thì chúng đã lớn rồi
“Bác sĩ Dương, nếu cười nữa, con sẽ cúp máy thật đó!” Chung Thủy Linh cảm thấy đã không còn cách nào để yên ổn mà nói chuyện với mẹ mình nữa.
“Được rồi, được rồi, không phải mẹ chỉ đùa với con thôi sao, con còn chấp nhất với mẹ mình!” Dương Minh Lâm nói qua điện thoại.
Chung Thủy Linh cong môi, nghĩ chắc bác sĩ Dương gần đây nhàn rỗi quá, nếu không thì cũng không có thời gian ở đây nói chuyện phiếm với cô.
Nói đùa xong, Dương Minh Lâm cầm điện thoại nói: “Tiểu Linh, hai ngày sau sinh nhật của ba con, đến lúc đó con về đây một chuyến, ông ấy nhớ con nhiều lắm."
“Sinh nhật của thủ trưởng?” Chung Thủy Linh thật sự không nhớ rõ, còn tưởng rằng người nhà bọn họ, căn bản không có ai tổ chức sinh nhật cho ai, cho dù là khi còn nhỏ hay là bây giờ đã lớn, thủ trưởng cùng bác sĩ Dương khi cả hai còn trẻ thời gian đều bỏ hết vào công việc, chắc không ai nghĩ đến điều này, khi lớn lên cô đi học và làm việc bên ngoài, cũng không quan tâm đến sinh nhật của hai người là khi nào, chỉ nghĩ là họ vẫn bận rộn như trước, bận đến nổi không bao giờ quan tâm đến việc có là sinh nhật hay không.
“Ừ, thứ sáu tuần sau, nếu lúc đó con không có việc, thì cùng về với Cẩn Nghiêm.” Dương Minh Lâm nói qua điện thoại, giọng điệu đem theo chờ mong, khi đứa trẻ lớn lên, rời khỏi mình rồi, nỗi nhớ về con cái luôn không thể đặt xuống được.
Nghe mẹ mình nói, Chung Thủy Linh gật đầu lia lịa, nói với mẹ cô trong điện thoại: "Ừm, con biết rồi."
Bên kia điện thoại Dương Minh Lâm cũng mỉm cười vui vẻ, nhớ tới việc cô nói Cẩn Nghiêm bị thương nên hỏi: “ Đúng rồi, vết thương của Cẩn Nghiêm có đỡ hơn không, trong khoảng thời gian này đừng để nó nhấc vật nặng, càng không nên vận động và tập luyện mạnh.
“Hôm qua đã đi tái khám rồi, tình trạng hồi phục khá tốt.” Chung Thủy Linh nói thật, nhưng nhớ lại việc Cẩn Nghiêm đã nói với mình rằng anh ấy muốn trở lại quân đội sáng nay, đến giờ vẫn chưa trở lại, trong lòng có chút bất lực: “Nhưng con nghĩ anh ấy không thể ngồi không được, anh ấy ở nhà hơn 1 tuần rồi, ngày nào cũng nghĩ đến việc trở về quân đội, sáng đi ra ngoài đến giờ vẫn chưa về, còn nói với con là anh ấy chỉ về xem một chút.”
Nghe lời phàn nàn của cô, Dương Minh Lâm cười cười nói: "Mấy người đàn ông trong gia đình chúng ta có tình cảm không thể nào quên được đối với quân đội."
Chung Thủy Linh nghe xong, không thể nhịn được mà cười, cô không ngờ rằng ngày đó mình lại tìm một người lính mà quen, nhất là khi cô cảm thấy trong gia đình có quá nhiều người làm lính rồi, ông nội, cha và anh trai đều là xuất thân từ quân đội. Khi đó cô thầm thề sẽ không tìm người làm lính nữa, làm gì cũng được, nhưng chuyện này thật sự không thể nói ra quá sớm, nhìn đi này, bây giờ cô còn không phải thành thật mà đi theo một anh lính sao.
"Được rồi, mẹ không nói với con nữa, lát nữa còn phải đến bệnh viện, tuần sau con nhớ dành thời gian để trở về với Cẩn Nghiêm, dù chỉ ở lại một đêm cũng được, đừng có ra ngoài rồi thì như mất liên lạc với gia đình vậy, mọi người trong gia đình đều nhớ con, rãnh rỗi thì về thăm nhà, cũng không xa ”.
Nghe mẹ nói, Chung Thủy Linh nhẹ nhàng đồng ý, trong lòng có chút xúc động.
Chung Giang Tuyên đi thẳng về nhà, Chung Thủy Linh ngày hôm sau mới biết. Dương Minh Lâm gọi điện từ nhà và nói rằng đêm qua sau khi về nhà Chung Giang Tuyên đã tự nhốt mình trong phòng, hôm nay anh đã không ra ngoài cả ngày, không về quân đội, cũng không ra ngoài ăn cơm với mọi người, không có việc thì thì đấm bóc trút giận, ai gọi anh cũng mặc kệ.
Lúc này Chung Thủy Linh mới nhận ra mức độ nghiêm túc của anh trai cô đối với Dương Diệp Châu lần này vượt ngoài sức tưởng tượng trước đây của cô, sau đó cô mới nhớ ra những lời mà Tô Cẩn Nghiêm nói ngày hôm qua thích bao nhiêu thì khi bị tổn thương sẽ đau bấy nhiêu.
Cô nói với mẹ về tình hình của Chung Giang Tuyên ở đây trong vài ngày qua, cũng nói đại khái về tình hình của y tá Tiểu Dương. Sau khi nghe xong, bà cũng không như những bà mẹ khác cảm thấy đau lòng về việc con trai mình bị từ chối. "Không ngờ Giang Tuyên lại làm ra chuyện như vậy."
“Với cá tính của anh hai, làm ra những chuyện như vậy cũng không lạ.” Chung Thủy Linh nói, nếu Chung Giang Tuyên an phận mà theo đuổi một người, đó mới làm người khác ngạc nhiên.
Dương Minh Lâm cười qua điện thoại nói: “Mẹ không ngạc nhiên khi nó theo đuổi người ta, nhưng nó vì theo đuổi ai đó mà bỏ lại công việc cũng như việc tập luyện của mình, thì mẹ khá ngạc nhiên đó.” Trong mắt bà, con trai của mình bà biết quá rõ, bao nhiêu lần thuyết phục nó tìm đối tượng, dù ai nói gì cũng vô ích, có lúc tán gẫu với lão già nhà mình, bà tự hỏi đứa nhỏ này có khi nào cứ thế mà ở trong quân đội thế này không, lão già lại nghĩ thoáng về chuyện này nói làm lính cả đời trong quân đội cũng không có gì không tốt, làm bà tức đến mức không muốn nói chuyện với ông nữa.
Nhưng lần này bà lại không ngờ thằng nhóc này lại vì một người phụ nữ mà bỏ lại việc luyện tập và công việc, thực sự khiến bà bất ngờ, tuy bất ngờ nhưng cũng có chút vui mừng. Hóa ra con trai bà nhiều năm như vậy không muốn tìm cũng không muốn xem mắt, là do chưa gặp đúng đối tượng, sau khi gặp đúng đối tượng thì tự nhiên sẽ có hành động, nhưng dù có bị người khác từ chối thì cũng tốt. Có một số việc thất vọng một chút cũng không sao, có lẽ như vậy mới có thể khiến anh có động lực hơn.
"Ai, con cũng không ngờ, nhưng lần này anh trai thực sự bị tổn thương, Cẩn Nghiêm nói ngày hôm qua anh ấy sau khi đặt chìa khóa xe xuống thì liền rời đi, cái biểu cảm cô đơn với bình thường như hai người khác nhau vậy", Chung Thủy Linh nói, trong lòng thực sự cảm thấy có chút đau lòng cho anh trai, nghĩ lúc nào đó có lẽ nên đến gặp Dương Diệp Châu để nói chuyện.
“Kệ nó đi, để nó nếm mùi thất bại, cuộc đời của nó đi chính là quá suôn sẻ, đến lúc phải thay đổi tính tình rồi.” Dương Minh Lâm nói lời này, một chút cũng không lo lắng việc con trai mình có phải chịu đả kích hay không, ngược lại hỏi Chung Thủy Linh: "Con với Cẩn Nghiêm thế nào rồi, dính bầu chưa?"
Đề tài nói chuyện của mẹ thay đổi cũng quá nhanh đi, thật sự khiến Chung Thủy Linh có chút không bắt kịp, nói qua điện thoại với mẹ: "Mẹ, mẹ đang nói cái gì vậy, sao có thể nhanh như vậy."
“Sao lại chậm như vậy?” Bác sĩ Dương bên kia điện thoại dựa vào kinh nghiệm y khoa nhiều năm của mình nói: "Chỉ cần con có chuẩn bị, vào thời điểm thích hợp làm những việc thích hợp, có thai cũng không quá khó khăn."
Chung Thủy Linh bị nghe bà nói mà đỏ mặt, nói với mẹ mình qua điện thoại, “Bác sĩ Dương, nếu mẹ còn nói về việc này thì con sẽ cúp máy!” Bác sĩ Dương nhà cô cũng cởi mở quá rồi, vậy mà nói với cô về loại vấn đề này!
Dương Minh Lâm bên kia điện thoại ha ha cười to, đôi khi nghĩ lại việc trêu chọc bọn trẻ con nhà mình cũng là một thú vui, chủ yếu là do lúc trước bận rộn với công việc, ngoảnh lại thì chúng đã lớn rồi
“Bác sĩ Dương, nếu cười nữa, con sẽ cúp máy thật đó!” Chung Thủy Linh cảm thấy đã không còn cách nào để yên ổn mà nói chuyện với mẹ mình nữa.
“Được rồi, được rồi, không phải mẹ chỉ đùa với con thôi sao, con còn chấp nhất với mẹ mình!” Dương Minh Lâm nói qua điện thoại.
Chung Thủy Linh cong môi, nghĩ chắc bác sĩ Dương gần đây nhàn rỗi quá, nếu không thì cũng không có thời gian ở đây nói chuyện phiếm với cô.
Nói đùa xong, Dương Minh Lâm cầm điện thoại nói: “Tiểu Linh, hai ngày sau sinh nhật của ba con, đến lúc đó con về đây một chuyến, ông ấy nhớ con nhiều lắm."
“Sinh nhật của thủ trưởng?” Chung Thủy Linh thật sự không nhớ rõ, còn tưởng rằng người nhà bọn họ, căn bản không có ai tổ chức sinh nhật cho ai, cho dù là khi còn nhỏ hay là bây giờ đã lớn, thủ trưởng cùng bác sĩ Dương khi cả hai còn trẻ thời gian đều bỏ hết vào công việc, chắc không ai nghĩ đến điều này, khi lớn lên cô đi học và làm việc bên ngoài, cũng không quan tâm đến sinh nhật của hai người là khi nào, chỉ nghĩ là họ vẫn bận rộn như trước, bận đến nổi không bao giờ quan tâm đến việc có là sinh nhật hay không.
“Ừ, thứ sáu tuần sau, nếu lúc đó con không có việc, thì cùng về với Cẩn Nghiêm.” Dương Minh Lâm nói qua điện thoại, giọng điệu đem theo chờ mong, khi đứa trẻ lớn lên, rời khỏi mình rồi, nỗi nhớ về con cái luôn không thể đặt xuống được.
Nghe mẹ mình nói, Chung Thủy Linh gật đầu lia lịa, nói với mẹ cô trong điện thoại: "Ừm, con biết rồi."
Bên kia điện thoại Dương Minh Lâm cũng mỉm cười vui vẻ, nhớ tới việc cô nói Cẩn Nghiêm bị thương nên hỏi: “ Đúng rồi, vết thương của Cẩn Nghiêm có đỡ hơn không, trong khoảng thời gian này đừng để nó nhấc vật nặng, càng không nên vận động và tập luyện mạnh.
“Hôm qua đã đi tái khám rồi, tình trạng hồi phục khá tốt.” Chung Thủy Linh nói thật, nhưng nhớ lại việc Cẩn Nghiêm đã nói với mình rằng anh ấy muốn trở lại quân đội sáng nay, đến giờ vẫn chưa trở lại, trong lòng có chút bất lực: “Nhưng con nghĩ anh ấy không thể ngồi không được, anh ấy ở nhà hơn 1 tuần rồi, ngày nào cũng nghĩ đến việc trở về quân đội, sáng đi ra ngoài đến giờ vẫn chưa về, còn nói với con là anh ấy chỉ về xem một chút.”
Nghe lời phàn nàn của cô, Dương Minh Lâm cười cười nói: "Mấy người đàn ông trong gia đình chúng ta có tình cảm không thể nào quên được đối với quân đội."
Chung Thủy Linh nghe xong, không thể nhịn được mà cười, cô không ngờ rằng ngày đó mình lại tìm một người lính mà quen, nhất là khi cô cảm thấy trong gia đình có quá nhiều người làm lính rồi, ông nội, cha và anh trai đều là xuất thân từ quân đội. Khi đó cô thầm thề sẽ không tìm người làm lính nữa, làm gì cũng được, nhưng chuyện này thật sự không thể nói ra quá sớm, nhìn đi này, bây giờ cô còn không phải thành thật mà đi theo một anh lính sao.
"Được rồi, mẹ không nói với con nữa, lát nữa còn phải đến bệnh viện, tuần sau con nhớ dành thời gian để trở về với Cẩn Nghiêm, dù chỉ ở lại một đêm cũng được, đừng có ra ngoài rồi thì như mất liên lạc với gia đình vậy, mọi người trong gia đình đều nhớ con, rãnh rỗi thì về thăm nhà, cũng không xa ”.
Nghe mẹ nói, Chung Thủy Linh nhẹ nhàng đồng ý, trong lòng có chút xúc động.