Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1267
Chuyến bay từ Việt Châu tới Sở Thành.
Khoang hạng nhất.
Thu Nhược Hàn mặc một bộ váy tím dài, đeo một chiếc kính râm màu café, bên ngoài ánh nắng chói chang, nhưng thần sắc cô lại lạnh như bang khiến cho những người xung quanh đề e sợ, giữ khoảng cách.
Lần nhận chức mới ở Kinh Giang này, Thu Nhược Hàn từ thủ đô về quân khu Lĩnh Nam trước, sau đó hoàn tất các thủ tục rồi bay thẳng đến Kinh Giang, toàn bộ quá trình chỉ tốn khoảng thời gian ba ngày là xong.
Vốn dĩ cô vẫn luôn nghĩ, có cần đi Lâm Cảng ở bên cạnh Hách Danh vài ngày hay không.
Nhưng cuối cùng cô lại không đi.
Công tác của Hách Danh quá bận rộn, cả ngày đều bận rộn quốc gia đại sự của anh ta, đâu có thời gian ở cùng cô chứ?
Hơn nữa, thân thể Hách Danh vẫn luôn có chút vấn đề, hai người ở chung, Hách Danh sẽ luôn bực bội vô cớ, khiến cho tâm tình của Thu Nhược Hàn cũng sẽ không tốt, cho nên, ngẫm lại, lần này cô vẫn là không đi thì hơn.
Nhưng trong lòng cô vẫn canh cánh một điều.
Hiện tại Thu Nhược Hàn cảm thấy không hài lòng về công tác của bản thân, chuyện gia đình cũng không thấy có động tĩnh gì, còn có, phụ nữ người ta bằng tuổi mình đều đã có con, duy chỉ có bụng cô mãi không thấy gì cả.
Đây đối với một cành vàng lá ngọc như cô thật là thất bại liên tiếp, khiến cho tâm tình cô không vui chút nào.
Ngồi vắt chân trên máy bay, lông mày cô nheo lại.
Người phụ nữ ngồi cạnh cô cũng khoảng 30 tuổi, nhưng người ta cười tươi như hoa, tràn đầy sức sống tuổi thanh xuân.
Nhìn bộ dạng dường như đã là mẹ, cho dù là ở khoang hạng nhất, vẫn có một bé trai dễ thương, một bé gái xinh xắn cầm vở và bút đồi viết tên!
Trong lòng Thu Nhược Hàn cười lạnh, nghĩ thầm cũng thật quái lạ, cô cảm thấy xã hội hiện tại thật dung tục, thật kỳ dị rồi.
Nhất là nhưng đứa trẻ hiện giờ bị giáo dục hỏng hết rồi. Vẫn còn là đứa con nít đã ngày ngày đòi tìm minh tinh.
Cũng không biết minh tinh này là ai, đã từng trải qua cuộc sống như thế nào, liền một lòng một dạ sung bái một cách mù quáng, trong xã hội một số giới truyền thông vô lương tâm, đứng sau lưng minh tinh mà quảng bá vì lợi ích kinh tế của công ty, cũng không có chút lương tâm, tuyên truyền tô điểm cho hình tượng của minh tinh.
Cuối cùng, luôn là giấy không gói được lửa, có mấy cái gọi là minh tinh làm càn, hình ảnh khiếm nhã, hút thuốc phiện, đi quán bar thậm chí là bán dân… dần dần bị phơi bày trước anh sáng, không biết tổn thương bao nhiêu trái tim bé nhỏ cuồng si minh tinh.
Ngoại trừ người phụ nữ này khiến cô không thấy thoải mái ra, còn có hai người đàn ông ngồi đó lén lút, nhìn qua cũng biết không phải loại người tốt lành gì rồi.
Hai người đàn ông này có chút ấn tượng với Thu Nhược Hàn. Hình như là người Sở Giang. Chỉ là không thể nhớ được tên!
Thu Nhược Hàn chậm rãi nhắm mắt lại, muốn lẳng lặng nghỉ ngơi một chút.
Lại nghe thấy bên cạnh có tiếng huyên náo.
Một người đàn ông trong đó nở nụ cười, tiến lại đây, khẽ nói với mỹ nữ bên cạnh:
-Chào cô. Xin hỏi cô có phải là…Đan Phương tiểu thư không?
-Anh là…
Người đàn ông ha hả nói:
-Xin tự giới thiệu một chút, tôi tên là Hầu Lâm của tập đoàn Hầu thị Sở Giang. Cô đến Sở Giang công tác sao?
-Vâng, năm nay tôi có cùng đài truyền hình Sở Giang hợp tác một chương trình, hôm nay tôi đi ghi hình!
-Vậy thì tốt quá, Đan Phương tiểu thư là người dẫn chương trình nổi tiếng, chương trình của cô nhất định sẽ đứng thứ hạng rất cao. Mấy hôm trước một số lãnh đạo đài truyền hình Sở Giang còn từng đề cập với tôi việc điều chỉnh một số chương trình trong năm nay, muốn hỏi qua ý kiến của tôi! Đi thôi, chúng ta gặp lại nhau thật là có duyên, chương trình của cô, tôi nhất định sẽ đến cổ vũ…
Mỹ nữ dường như có chút xấu hổ, đỏ mặt, kinh ngạc không biết nói sao.
Thu Nhược Hàn liếc mắt nhìn cô gái bên cạnh một cái, cảm thấy hơi khá hơn một chút.
Xem ra người này là một người dẫn chương trình, không phải minh tinh hạ lưu như mình tưởng tượng, chr có đều người đàn ông này thật là có dã tâm.
Vừa thấy bộ dạng này là biết chính là loại đàn ông mặt dày, mặt dày mày dạn, da trâu, loại đàn ông này chính là loại cặn bã nhất đấy.
Vừa nghĩ đến đây, Thu Nhược Hàn liền bỏ kính xuống, quét mắt nhìn đối phương một cái, lạnh lùng nói:
-Vị tiên sinh này, có chuyện gì có thể đợi xuống phi cơ rồi tán gẫu được không? Nói chuyện nơi công cộng sẽ ảnh hưởng đến việc nghỉ ngơi của người khác đấy…
Hầu Lâm biến sắc, định nổi giận, nhưng vừa nhìn thấy Thu Nhược Hàn, gã ta liền ngây ra một lúc rồi gật gật đầu nói:
-Thật xin lỗi, thật xin lỗi!
Gã ta chậm rãi lui trở về chỗ ngồi của mình, ngồi nghiêm chỉnh không dám nói gì nữa.
Gã ta biết Thu Nhược Hàn từ khi còn ở Sở Bắc, đối với hậu thuẫn đằng sau người phụ nữ này, từ lâu đã sớm là được lưu truyền như một điều bí ẩn của Sở Bắc.
Hầu Lâm biết tự lượng sức mình, phụ nữ như vậy tuyệt đối không nên đắc tội.
Hơn nữa, hiện tại gã ta còn đang gặp phải phiền phức, vì chuyện của tập đoàn Hầu thị, mấy ngay nay gã ta phải chạy đôn chạy đáo liên hệ tìm người quen giải quyết.
Không chỉ có anh em bọn họ đang hành động, mà cả nhà gã ta cũng đang hành động, trải qua chuyện lần này, gã ta và Hầu Quan Trung đều khiêm tốn hơn,dã tâm bành trướng trong lòng cũng phải áp chế lại, hiện tại tuyệt đối không phải lúc để chuốc lấy phiền phức.
Thu Nhược Hàn dọa người đến quấy nhiễu đi, người phụ nữ bên cạnh liếc mắt một cái xem xét cô, thấp giọng nói:
-Cảm ơn cô!
Thu Nhược Hàn thản nhiên cười cười nói:
-Cô tên gì?
Người phụ nữ kia ngẩn người, nói:
-Tôi tên Miêu Đan Phương, đài truyền hình Lĩnh Nam, lần này đến Sở Giang làm chương trình!
Thu Nhược Hàn hơi nhíu mày, lẩm bẩm nói:
-Miêu Đan Phương… cái tên này có chút quen, có phải là dẫn chương trình tin tức hay không? Chính là người dân chương trình tin tức vệ tinh của đài truyền hình Lĩnh Nam các cô….
Miêu Đan Phương ngạc nhiên gật đầu nói:
-Đúng, đúng, chính là chương trình tôi làm!
Thần sắc của Thu Nhược Hàn hòa hoãn hơn một chút, nói:
-Tôi đã từng xem qua chương trình của cô, làm rất tốt!
Cô trầm ngâm một chút, nói:
-Vậy, Miêu tiếu thư, lần này cô đến Sở Giang cũng là để làm loại chương trình này sao?
Miêu Đan Phương hơi sửng sốt, kinh ngạc mất một lúc.
Lần này đến Sở Giang, cô sao có thể là đi làm chương trình tin tức, Sở Giang mời cô qua là để làm một chương trình giải trí.
Loại chương trình này Miêu Đan Phương vốn không muốn làm, nhất là cấp bậc của đài truyền hình tương đối thấp, thuộc loại đài truyền hình nội tỉnh. Mặt khác chương trình giải trí cô ta cũng không mấy am hiểu, cô ta trường kỳ công tác ở vùng duyên hải, biết rõ về chương trình giải trí ở vùng biển, trong lúc này vào làm chương trình ở nội địa, sẽ có không ít chuyện phát sinh, có một số việc cô ta không muốn đối diện.
Hơn nữa, thù lao cũng không cao, mỗi tuần lại phải bay tới bay lui, rất mệt mỏi.
Nhưng cuối cùng, cô vẫn nhận chương trình này, nói đến nguyên nhân trong đó, cô cũng không hiểu tại sao.
Trong thâm tâm cô luôn có một bóng hình nhàn nhạt, đó là một người vẫn luôn tồn tại trong trái tim cô, người này công tác ở Sở Giang.
Cũng bởi vậy cô càng cảm thấy thân thiết lạ thường với Sở Giang, hơn nữa người đại diện cũng đứng sau giật dây, cô liền mơ hồ tiếp nhận chương trình này.
Thu Nhược Hàn lại không hiểu rõ tâm tư của Miêu Đan Phương, vừa thấy Miêu Đan Phương không nói, cô liền cho là mình đoán trúng.
Cô hơi trầm ngâm một chút nói:
-Miêu tiểu thư, nếu cô vẫn muốn làm loại chương trình này, tôi có thể cung cấp tư liệu sống cho cô. Sở Giang có thành phố Kinh Giang, vấn đề trị an xã hội nơi đó, chuyện không hợp pháp, chuyện cấu kết quan trường đặc biệt nghiêm trọng.
Tôi có một người bạn đầu tư vài trăm triệu vào Kinh Giang, nhưng căn bản không được Chính phủ địa phương bảo hộ, các phần tử ngoài vòng pháp luật vô cùng kiêu ngạo, tụ tập hơn trăm người bao vây nhà xưởng của cô ấy.
Không chỉ có làm loạn thiết bị nhà xưởng, hơn nữa còn có người bị thương.
Chuyện này mà có thể đẩy mạnh tuyên truyền, nhất là phải vạch trần chuyện bọn họ quan thương cấu kết chèn ép doanh nghiệp tư nhân, vơ vét của cải… tôi tin những chương trình như vậy được phát sóng, nhất định sẽ được dân chúng vỗ tay tán thưởng đấy!
Miêu Đan Phương kinh ngạc nói không lên lời, thật lâu sau, cô ta cả kinh nói:
-Cô nói chỗ nào, Kinh Giang sao?
Trong nháy mắt, đầu cô ta hiện lên vô số suy nghĩ, Bí thư Kinh Giang không phải là Trần Kinh sao?
Tim của cô ta không khỏi nhảy dựng lên, cô ta trầm ngâm thật lâu sau nói:
-Vị tiểu thư này, tin tức của cô không chuẩn xác rồi. Bí thư Trần của Thành ủy Kinh Giang danh tiếng rất tốt, sao có thể làm ra chuyện như vậy?
Lần này đến lượt Thu Nhược Hàn ngẩn người, cô đánh giá qua Miêu Đan Phương nói:
-Miêu tiểu thư, cô biết Bí thư Trần Kinh sao? Cô không phải nghe người khác đồn thổi sao!
Trong lòng Miêu Đan Phương âm thầm nhíu mày, vốn cô ta có ấn tượng không tệ với Thu Nhược Hàn, nhưng vừa nghe vậy, cô ta liền mất hứng, có chút kích động nói:
-Tôi đương nhiên là biết Bí thư Trần Kinh, anh ấy công tác ở Lĩnh Nam của chúng tôi đã nhiều năm, là Bí Thư anh minh của tỉnh Lĩnh Nam. Cô không biết lúc anh ấy hoàn thành công tác Bí thư tạm thời, danh tiếng vô cùng tốt, chúng tôi làm rất nhiều cuộc phỏng vấn thực địa, dân chúng đều đánh giá anh ấy rất cao.
Hơn nữa, anh ấy từ khi hoàn thành công tác ở cương vị tạm thời rời đi, quần chíng tự phát vạn người tiễn đưa, tôi còn có ảnh chụp lại cảnh tượng lúc đó!
Cô ta nuốt nước bọt, tiếp tục nói:
-Còn có, Bí thư Trần tuổi còn trẻ, nhưng đối nhân xử thế đặc biệt hòa nhã. Hiện tại nhiều Cục Chỉnh đốn tác phong bộ máy chính trị các nơi ở Lĩnh Nam đều do năm đó anh ấy lập ra, Lĩnh Nam chúng tôi bây giờ còn có rất nhiều người nhớ đến anh ấy đấy!
Thu Nhược Hàn nheo mắt nhìn Miêu Đan Phương cảm thấy một sự khó chịu vô cùng ở trong lòng.
Đây là chuyện gì vậy?
Vốn tâm tình của Thu Nhược Hàn đã không tốt, trên máy bay không ngỡ lại đụng phải một ngừơi phụ nữ ngu ngốc, ca tụng Trần Kinh với cô.
Trần Kinh tốt như vậy sao? Năm đó hắn ở Lĩnh Nam cũng chỉ đảm nhiệm cao nhất là chức vụ Phó bí thư Thành ủy mà thôi, một Phó bí thư tạm thời thay đổi công tác sẽ có vạn quần chúng đưa tiễn hay sao?
Đây thực sự chỉ là lăng xê, chỉ là sự đồn thổi, chỉ là phong khí giả tạo mà thôi.
Trong lòng Thu Nhược Hàn càng nghĩ càng giận, thật sự là gặp phải vận đen rồi, thật là người xui xẻo đến uống nước cũng tê rang.
Trong nháy mắt cô liền không còn hứng thú nói chuyện cùng Miêu Đan Phương, nghiêng đầu đi, ánh mắt nhìn ra trời xanh mây trắng ngoài cửa sổ, thả lỏng tâm tình.
Nhưng Miêu Đan Phương vẫn không buông tha, cô ta tiến lại gần nói:
-Vị tiểu thư này, tôi thấy cô nhất định là hiểu lầm Kinh Giang rồi, hoặc là đối với Kinh Giang có tâm tư muốn trả thù. Suy nghĩ như vậy là không tốt, cô có thể….
Tâm tình của Thu Nhược Hàn bực bội vô cùng, không đợi Miêu Đan Phương nói xong, cô liền nói:
-Được lắm, được lắm! Không nói nữa, tôi muốn nghỉ ngơi một chút có được không?
Miêu Đan Phương liên tục gật đầu xin lỗi:
-Thật xin lỗi, thật xin lỗi, cô yên tĩnh nghỉ ngơi đi, tôi không quấy rầy cô nữa!
Nói xong, cô ta ngồi nghiêm chỉnh, quay đầu lại vẫy tiếp viên hàng không, chỉ chỉ cái chén nói:
-Đổi cho tôi một ly café đẹp một chút, cảm ơn!
Uống một ly café nóng hổi đẹp mắt, cô ta liếc mắt nhìn sang vẻ mặt khó chịu của người phụ nữ bên cạnh, trong lòng cô ta rất cao hứng.
Vừa nhìn liền biết người phụ nữ đó là một oán nữ, đức hạnh cái gì chứ, muốn mượn tay mình để đối phó với Trần Kinh sao? Thật sự quá hoang đường, quá nực cười.
Vừa nghĩ đến Trần Kinh, Miêu Đan Phương mím môi, không khỏi mong chờ hơn về chuyến hành trình đến Sở Giang…