Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1277
Tết âm lịch qua đi, tin tức liên quan tới việc điều chỉnh bộ máy tỉnh thành toàn quốc lại rộ lên.
Ngày đầu tiên đi làm sau tết âm lịch, bộ máy Sở Giang lại có điều chỉnh. Phó chủ tịch thường trực ủy ban nhân dân Sở Giang, Uôn gMinh Phong điều tới một tỉnh của Tây Bắc làm phó bí thư Tỉnh ủy.
Còn trung ương bổ nhiệm người từng công tác ở bộ tài chính thủ đô mấy năm, sau đó xuống bên dưới tới tỉnh Tấn Tây đảm nhiệm phó chủ tịch tỉnh, Lục Ký Ngôn, tới đảm nhiệm phó chủ tịch tỉnh thường vụ chính quyền tỉnh Sở Giang. bộ máy Sở Giang lại lần nữa đón nhận lần điều chỉnh lớn.
Mà sau khi lần điều chỉnh này qua đi, rất nhiều con mắt lại tập trung vào trung nguyên.
Còn về tin đồn vị trí mới của Trần Kinh, rốt cục cũng dấy lên một bước mới.
Từ năm ngoái tin đồn Trần Kinh đảm nhiệm ủy viên thường vụ Tỉnh ủy, bí thư Thành ủy Sở Thành, hiện tại lại diễn biến thành ba loại khả năng.
Khả năng thứ nhất, Trần Kinh khẳng định đảm nhiệm bí thư Thành ủy Sở Thành. Ngoài ra, Trần Kinh có khả năng rời khỏi Sở Giang, đến địa khu duyên hải tham gia chức phó của chính quyền, Trần Kinh có kinh nghiệm công tác phong phú ở vùng duyên hải.
Mà sự leo thang của việc chuyển đổi hình thức sản nghiệp vùng duyên hải mấy năm nay đang ở vào thời điểm mấu chốt. Thời điểm này trung ương rất cần cán bộ dám làm, giỏi giang như Trần Kinh. Nghe nói một vị lãnh đạo của trung ương nhìn trúng Trần Kinh, phái Trần Kinh đi vùng duyên hải.
Khả năng thứ ba, Trần Kinh lại có thể tới Sở Bắc làm phó chủ tịch tỉnh thường trực.
Gốc rễ của lời đồn này, nghe nói là lúc chủ tịch tỉnh Thu Tự Trung mới nhận chức nhận phỏng vấn của phóng viên, vô ý để lộ.
Phóng viên hỏi anh ta, hiểu vê Sở Giang bao nhiêu?
Thu Tự Trung trả lời nói cán bộc ủa Sở Giang rất giỏi giang, ví như đồng chí Trần Kinh bí thư Thành ủy Kinh Giang.
Phóng viên lắm chuyện lại hỏi anh ta, nói bí thư Trần của Kinh Giang hiện tại đang nghỉ dưỡng bệnh, nếu lại khôi phụ công tác, chủ tịch Thu cho rằng Trần Kinh thích hợp với công việc gì?
Thu Tự Trung mỉm cười, nói Trần Kinh thực ra thích hợp tới Sở Bắc phát triển.
Truyền thông xôn xao, sau đó phiên dịch lời của Thu Tự Trung thành, Trần Kinh rất có khả năng tới Sở Bắc thay vị trí của Thu Tự Trung, dù sao vị trí phó chủ tịch tỉnh thường trực ủy ban nhân dân tỉnh Sở Bắc vẫn chưa có quyết định cuối cùng.
Đối với những tin đồn này, Trần Kinh dường như rất im ắng.
Hắn cũng chả buồn giải thích, dù sao kỳ hạn nghỉ của hắn cũng sắp hết. hễ hết nghỉ phép, hắn lập tức về Sở Giang, tiếp tục làm bí thư Thành ủy Kinh Giang.
Tất cả chướng ngại trên con đường đi tới của Kinh Giang cơ bản đều bị quét hết rồi. Trần Kinh tới nhận chức, hắn có niềm tin tuyệt đối chắc chắn đưa kinh tế Kinh Giang cất cánh trong năm mới này. Kinh Giang sẽ không còn là một thứ hiện tượng mà sẽ thành một viên minh châu chói mắt của địa khu trung nguyên.
…
Thủ đô
Phòng riêng quán cơm Vương phủ.
Trong phòng ấm áp, không khí vui vẻ.
Thật ra chỉ có hai người ăn. Một người là nhân vật số một cục nguồn năng lượng quốc gia mới nhậm chức, Từ Tự Thanh, một người chính là Lục Ký Ngôn, người vội vàng từ Tây Bắc về thủ đô, sắp đi Sở Giang nhậm chức.
Lần này Lục Ký Ngôn tới Sở Giang, bên ngoài sớm đã có nhiều lời bàn luận.
Giống Từ Tự Thanh, Lục Ký Ngôn cũng có thể nói là lực lượng trung kiên của Tây Bắc hệ.
Anh ta trẻ hơn Từ Tự Thanh năm tuổi, hơn nữa có kinh nghiệm công tác trong bộ ủy trung ương nhiều năm, quan hệ phía trên rất sâu.
Mà mấy năm nay anh ta được điều đến sào huyệt của Tây Bắc hệ nhậm chức nhiều năm, ở địa phương như cá gặp nước, luôn nhận được nhận xét tốt.
Lần này Tây Bắc hệ cử anh ta tới Sở Giang, rõ ràng là bổ khuyết ghế trống Từ Tự Thanh để lại, điều này chứng tỏ thế lực trung nguyên, Tây Bắc hệ nhất định phải có.
Lục Ký Ngôn và Từ Tự Thanh từng là bạn học ở trường Đảng trung ương, quan hệ riêng rất tốt, liên hệ lâu ngày, lần này tiệc trước khi Lục Ký Ngôn đi nhậm chức có mời Từ Tự Thanh, mục đích không nói cũng rõ, đương nhiên là thăm dò sâu cạn của Sở Giang thông qua Từ Tự Thanh.
Trong phòng không khí rất hòa hợp, hai người uống Mao Đài, nói chuyện công tác của mỗi người mấy năm nay, tán gẫu rất hợp cạ.
Uống rượu chưa đủ đô, Từ Tự Thanh vỗ vỗ bả vai Lục Kỳ Ngôn nói:
- Kỳ Ngôn cậu em, mấy năm công tác ở bộ tài chính góp nhặt lại rất quan trọng, nhậm chức tại địa phương, quan hệ với phía trên rất quan trọng. cậu ở địa phương này như cá gặp nước, Sở Giang có cậu, nhất định sẽ có thay đổi cực lớn.
Nói thật, ngày càng tôi càng coi trọng tương lai Sở Giang.
Ông ta khẽ thở dài, lắc đầu nói:
- Anh em chúng ta, không cần giấu, tôi rời Sở Giang thật ra có nội tình, cậu em chắc cũng sớm biết rồi. nói thật, tôi rất hổ thẹn, cũng rất không cam lòng.
Cậu có biết sau khi tôi nghe nói cậu tới Sở Giang nhậm chức, hết sức vui mừng, tôi hy vọng cậu có thể làm ra một trận địa, mảnh đất màu mỡ kia, đáng trả giá.
Lục Ký Ngôn gật đầu nói:
- Cục trưởng Tự Thanh, hôm nay tôi mời anh ăn cơm, chẳng phải để học hỏi kinh nghiệm của anh sao? Tôi biết năng lực của tôi không mạnh bằng anh, mạng lưới quan hệ không rộng bằng anh, kinh nghiệm không phong phú bằng anh. Lần này tới Sở Giang, tôi thấy áp lực rất lớn.
Từ Tự Thanh thản nhiên nói:
- Kỳ Ngôn, cậu không phải quá áp lực. Sở Giang không phải đầm rồng hang hổ, ngược lại, Sở Giang chúng ta có rất nhiều đồng chí. Mấy năm nay tôi công tác ở Sở Giang, cái khác không dám nói, nền tảng thì vẫn có một chút.
Chỉ cần không phải nơi không có gốc rễ, có gì đáng sợ nữa?
Lục Kỳ Ngôn cười nói:
- Cục trưởng Từ, nói vậy, tôi dễ chịu hơn nhiều rồi. dù sao mai tôi phải tới nhậm chức rồi, khó khăn lớn cũng phải đi, không có lựa chọn khác.
Từ Tự Thanh nụ cười nhạt dần, ông ta cầm lền một chén rượu, uống vào, tâm tình trong nháy mắt trở nên trầm xuống.
Qua chốc lát, ông ta nói:
- Kỳ Ngôn à, cậu phải chú ý phối hợp thật tốt với bí thư Đại Minh. Bí thư Đại Minh ở Sở Giang mấy năm nay, cây lớn rễ sâu, hơn nữa quan niệm chấp chính của ông ta, cũng như lửa trong lò, bùng nổ, hiện tại hẳn là lúc tạo ra thành tích…
Lục Kỳ Ngôn sửng sốt, không ngờ Từ Tự Thanh lại đánh giá Ngũ Đại Minh như vậy.
Ông ta và Ngũ Đại Minh từng là đối thủ, hai người gây túi bụi ở Sở Giang, cuối cùng trung ương hai chọn một điều Từ Tự Thanh đi.
Vào lúc này, Từ Tự Thanh lại đánh giá Ngũ Đại Minh như vậy, thật là đáng quý!
Luc Kỳ Ngôn liên tục gật đầu nói:
- Tôi nghe theo lời dạy của anh, sẽ cố gắng phối hợp với bí thư Đại Minh.
Sau một lúc lâu không nói lời nào, Từ Tự Thanh thình lình nói một câu:
- Kỳ Ngôn, cậu quen Trần Kinh không?
Lục Kỳ Ngôn hơi ngạc nhiên gật đầu, lại lắc đầu nói:
- Trước kia gặp vài lần, không có quan hệ mấy, khi đó tôi còn công tác ở bộ tài chính…
Từ Tự Thanh gật đầu, một lát sau, ông ta nói:
- Nói với cậu, Kỳ Ngôn, mấu chốt của mấu chốt ở sỞ Giang, là phải chú ý Trần Kinh. Sống chung với Trần Kinh như nào, là một học vấn rất sâu. Cậu ngàn vạn lần không được cho cậu ta trẻ, mà xem nhẹ.
Hoàn toàn không phải vậy, nếu cậu có thể xử lý thỏa đáng quan hệ với Trần Kinh, ở Sở Giang nhất định cậu sẽ có thể tỏa sáng.
Kỳ Ngôn bật cười không nói gì, anh gắp một miếng, ngưng đọng tại không trung.
Thật lâu sau, anh ta nói:
- Cục trưởng Từ, anh nói gì thế? Tôi rất không hiểu.
Từ Tự Thanh lắc đầu nói
- Một lời khó nói hết, một lời khó nói hết…Dù sao cậu phải nhớ lời tôi. Buồn cười là rất nhiều người ở thủ đô không rõ thế cục ở Sở Giang, không hề phân tích nửa điểm đối với Sở Giang, kỳ thật chính là đoán mò.
Đợi cậu tới Sở Giang, dần dần tìm hiểu, một bí thư Thành ủy có thể làm được tới mức của Trần Kinh.
Tôi biết gần đây cậu ở thủ đô nghe thấy một vài đồn đại vỉa hè, tôi rất đảm bảo nói với cậu, đây đều là đoán mò…
Lục Kỳ Ngôn nhíu mày, thần sắc trở nên có chút ngưng trọng, một lát sau anh ta nói:
- Cục trưởng Từ, không dối anh, hôm qua tôi đi thăm Phương tổng, chúng tôi nói tới vấn để Sở Giang, tôi cũng có ý nhắc tới Trần Kinh. Anh đoán xem Phương tổng nói sao? Ông ấy nói Trần Kinh ở lại trung nguyên nhân tài không được trọng dụng, phải tới vùng duyên hải mới có thể phát huy hết tài hoa.
Anh nói lời này…
- Hả?
Từ Tự Thanh nhíu mày, ngơ ngẩn trong chốc lát, nhanh chóng lắc đầu nói:
- Không thể, Trần Kinh tuyệt đổi không thể đi tới duyên hải. ngũ Đại Minh liều chết sẽ giữ cậu ta lại Sở Giang, điểm này tôi có thể khẳng định trăm phần trăm.
Đối với việc nhậm chức mới của Trần Kinh, Phương tổng có thể có cách nghĩ riêng, nhưng ý tưởng này tôi nghĩ không thực hiện được.
Mấu chốt là ý kiến cá nhân quá quan trọng, Trần Kinh chắc sẽ không nhận ân tình của Phương tổng.
Lục Kỳ Ngôn nhìn sang Từ Tự Thanh, trong lòng âm thầm nhíu mày.
Anh ta nghĩ có phải Từ Tự Thanh gặp đả kích quá lớn ở Sở Giang, sao nghe ông ta nói cứ như người và việc của Sở Giang vô cùng kỳ diệu vậy.
Nhất là Trần Kinh, một bí thư Thành ủy hơn ba mươi tuổi, qua lời nói của Từ Tự Thanh, nghiễm nhiên trở thành một nhân vật thần bí vô cùng, dường như trên chính đàn Sở Giang, hắn còn quan trọng hơn Ngũ Đại Minh.
Điều này sao có thể?
Trần Kinh có là Tôn Ngộ Không, hắn dù sao cũng chỉ là một bí thư Thành ủy mà thôi, to ở Kinh Giang, phóng mắt ra toàn bộ Sở Giang, hắn đâu là gì?
Lục Kỳ Ngôn từng nghe đồn, quan hệ giữa Trần Kinh và Từ Tự Thanh ở Sở Giang rất kém, hiện tại xem ra, lời đồn này là thật. Từ Tự Thanh nhắc tới Trần Kinh, có chút chim sợ cành cong.
Lục Kỳ Ngôn vừa nói tới đây, anh ta nâng chén rượu lên nói:
- Cục trưởng Từ, cảm ơn ngài chỉ giáo, lão đệ mời anh một chén.
Từ Tự Thanh khoát tay nói:
- Chén rượu này tôi không thể uống, về chuyện của Sở Giang, hôm nay anh em ta nói thế thôi. Hết thảy cậu đều tự giải quyết cho tốt. tôi biết. sau đây chắc chắn cậu sẽ hện Thu Tự Trung, thời gian của cậu cũng gấp gáp, tôi không quấy rầy cậu nữa.
Lục Kỳ Ngôn sửng sốt nói:
- Cục trưởng Từ, anh nói gì thế? Anh em chúng ta uống rượu, sao anh lại uống có vậy? anh còn chưa tận hứng. không được, kiên quyết không được, hai chúng ta phải uống thêm mấy chén nữa.
Từ Tự Thanh khoát tay, khóe miệng cười lạnh nói:
- Trước kia anh em chúng ta có thể ngàn chén không say. Nhưng hiện tại khác rồi, tôi trở về từ Sở Giang thành chim sợ cành cong, sao có thể hòa hùng như xưa?
Cậu có hào hùng thì cậu cứ tiếp tục, tôi không thể phụng bồi nữa.
Nói xong, Từ Tự Thanh mặt lạnh lùng, cầm túi đi ra cửa.
Lục Kỳ Vọng quá ngạc nhiên, vội vàng xách túi đuổi theo, bên ngoài không còn thấy bóng dáng Từ Tự Thanh.
Anh ta đột nhiên dậm chân, biết tâm trí của mình bị Từ Tự Thanh nhìn thấu, người ta tức giận.
Anh ta lạnh lùng hừ một tiếng, thì thào:
- Trần Kinh? Thực sự ba đầu sáu tay à? Mình phải gặp người này xem sao…