Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 27
Cậu thờ ơ quay đầu qua nhìn thấy tôi thì bỗng dưng đứng thẳng dậy, từ trong màn mưa hướng về phía tôi bước tới.
Tôi mím môi, cứng rắn đình chỉ ý nghĩ xung động rất mất mặt muốn quay đầu bỏ chạy, than thở bản thân cũng có lúc bị người chắn trước cửa công ty hết nửa ngày như thế này.
Mấy nữ lang xung quanh nhìn Nhâm Tây Cố hung thần ác sát đang bước nhanh tới đều quay đầu chuyển hướng qua tôi: "Tổ trưởng, cậu ấy là người thân của cô?"
Tôi quanh co nói: "Xem như là em trai tôi."
"Tôi không phải là em trai của chị." Nhâm Tây Cố chạy tới trước mặt tôi, lạnh lùng nói.
Người bên ngoài nhìn thấy bầu không khí không ổn, vội vàng hòa giải: "A, cãi nhau? Manh Manh cô tuổi lớn hơn, nên nhường một chút..."
Mặt tôi tối sầm, dựa vào cái gì hả, tuổi lớn hơn thì phải làm bánh bao sao.
"Thím hai, đừng nhiều chuyện." Nhâm Tây Cố âm u liếc mắt nhìn cô nàng, ánh mắt khủng bố đó làm cho cô nàng sợ đến mức thối lui hai bước.
Tôi đỡ trán: "Có chuyện gì đi về rồi nói."
"Đi về đâu chứ?" Cậu cười giễu nói, vẻ mặt như mưa rơi trên núi.
Tôi không trả lời, trực tiếp mở dù đi ra ngoài.
Cậu oán hận đứng tại chỗ mấy giây, bực dọc cúi đầu đuổi kịp tôi.
Cơn mưa càng lúc càng lớn, ngày rất lạnh, cậu cũng không bung dù, toàn thân trên dưới đều ẩm ướt. Tôi hít một hơi, dừng lại bước chân: "Tây Cố, dù của em đâu."
"Ngày hôm nay không mang dù."
"Em là cố ý sao." Tôi trực tiếp làm rõ: "Mấy ngày nay đều là mưa dầm liên miên cũng không phải là mưa to đột phát. Thân thể là của em, đừng tưởng rằng lúc nào cũng dùng khổ nhục kế là thông qua."
Cậu đứng ở trước mặt tôi, thấp giọng nói: "Vậy đối với chị thì sao, đối với chị có được thông qua không...
"Em đừng rầy rà như vậy nữa!" Tôi trừng mắt nhìn cậu, tiếng mưa lớn dần rớt trên mặt đất gây nên âm thành ồn ào làm cho tôi thêm tâm phiền ý loạn, sau cùng nửa thỏa hiệp nâng cao tay lên nhường cậu đi vào: "Tự cầm lấy dù đi."
Vóc người của cậu chênh lệch xa với tôi, miễn cưỡng nghiên dù hướng về bên này của tôi, thân thể ướt sũng cũng tận lực không chạm vào bộ đồ của tôi nửa phần.
Tôi nhìn vẻ mặt của cậu bị đông lạnh đến trắng bệch, xoa xoa huyệt thái dương đã bắt đầu đau.
Con người ai cũng có cảm tình, cậu từ lúc mới tới vai tôi đến như bây giờ, có thể nói là do tôi từng chút từng chút nuôi lớn thành một thước tám.
Chiếu cố cậu nhiều năm như vậy, nuôi dưỡng cậu cho cao to, loại cảm tình này khó có thể hình dung, tôi là con gái một, có lẽ đây là cảm giác có anh em ruột thịt, nên chiếu cố cũng thành hiển nhiên.
Bởi vậy đối mặt với tình yêu ngưỡng mộ của cậu, trong lòng tôi tràn ngập thẹn cảm cùng cảm giác tội lỗi.
Chúng tôi trực tiếp ở ven đường đón taxi quay về, chú tài xế nhìn kính chiếu hậu thấy tôi trang phục khô ráo cùng Nhâm Tây Cố toàn thân trên dưới gần như ngâm ở trong nước, sang sảng nói: "Cậu nhóc này, tuổi còn nhỏ mà rất thương chị gái nha, nên như vậy, đàn ông nên yêu thương phụ nữ."
Tây Cố không lên tiếng.
"Hiện giờ tuổi trẻ đa số đều ẻo lả, lần trước ở sân bay chú chở một cái đầu đỏ nha, chậc chậc, còn trang điểm son môi nữa, chú đây tuổi tác không nhỏ, nếu như là con trai nhà chú nhất định lôi ra đánh..."
Chú tài xế thực sự rất khéo nói chuyện, cho dù Tây Cố không có phản ứng gì, chú ấy cũng có thể một đường lẩm bẩm tới dưới lầu tiểu khu của chúng tôi.
Đưa tiền xong tôi mở dù đi ra ngoài, Tây Cố từ bên trong xe đẩy dù của tôi ra: "Cũng chỉ còn hai ba bước, dù sao đi nữa cũng dầm ướt rồi."
Khi lên lầu trong lòng tôi cũng còn chút vướng mắc, mở cửa nhà mình xong thấy Tây Cố vẫn ngây ngốc theo sau lưng tôi, không khỏi cả giận nói: "Còn không mau quay về tắm thay quần áo, muốn chết sớm một chút sao, như vậy chị cũng không muốn cản em."
Cậu bình tĩnh nhìn tôi một lát, xác định tôi sẽ không đột nhiên bỏ chạy, mới móc chìa khóa ra đi mở cửa.
Đoán chừng cậu lấy tốc độ hỏa tiễn, không tới ba phút, từ phía cửa chính truyền đến tiếng chuông điện.
Tôi nhìn cậu vẫn như cũ trang phục ướt như chuột lột, không khỏi toát mồ hôi: "Em còn không đi thay quần áo."
Cậu xấu mặt: "Tôi qua bên này của chị tắm."
"..."
Tôi đen mặt do dự, dù sao đi nữa việc này sớm muộn gì cũng phải vạch trần, thẳng thắn ngay trong nhà mình giải quyết đi. Tôi nghiêng người cho cậu đi vào nhà: "Quần áo bẩn tự em giặt đi."
Cậu cũng không khách khí, gật đầu, chân trần từng dấu từng dấu nước lạch bạch đi đến phòng tắm.
Tôi ở trong nhà bếp nấu nồi canh gừng, thuận tiện lấy ra mấy hộp bánh pudding để lên bàn cho cậu làm món tráng miệng.
Tây Cố một bộ T-shirt từ trong nhà tắm đi ra, chán ghét nhíu mắt: "Tôi không uống canh gừng."
"Chị cho vào rất nhiều đường đỏ, đủ ngọt rồi. Canh gừng khử hàn, em tốt xấu gì cũng phải uống cho chị."
"Chị cho rằng chỉ cần là ngọt tôi đều thích."
Tôi giận tái mặt trừng mắt: "Ngồi xuống!"
Cậu không cam lòng tình nguyện, xấu mặt đặt mông ngồi xuống.
"Uống canh!"
Cậu quay đầu liếc tôi, tôi cương quyết không gì sánh được liếc lại.
Nhâm Tây Cố khó chịu lấy chén muỗng gõ vào nhau vang vang, múc một muỗng nước canh nuốt vào xong, nhăn mặt, đem muỗng ném xuống, híp mắt nâng chén ngửa đầu, trong vòng mười giây toàn bộ sạch sẽ không còn gì.
Tôi buồn cười, thiếu chút nữa vươn tay sờ sờ mái tóc còn đang ẩm ướt của cậu dỗ một tiếng "Ngoan~"
"Cho tôi." Sau khi cậu uống xong không một chút khách khí đòi bánh pudding.
Sau khi tôi lột lớp plastic đưa cho cậu, một cái bánh pudding đại khái to bằng lòng bàn tay, cậu ăn xong mặt mày giãn ra sung sướng, tôi lại đưa cho cậu cái thứ hai, cậu liền an phận ngồi bên cạnh tôi chầm chậm ăn tiếp.
Tôi nghiêm mặt nghiên đầu nhìn cậu, cậu là mãnh thú mà tôi nuôi dưỡng thuần phục, thế nhưng tôi phải đẩy cậu ra.
"Tây Cố." Tôi nhẹ giọng nói, "Em nên đem tầm mắt chuyển sang mấy cô bé bên cạnh."
Cậu dừng lại động tác, chuyên chú nhìn về phía tôi.
"Chị đã không còn trẻ như vậy," tôi chăm chú nhìn lại cậu, bình tĩnh nói, "Qua hai năm nữa, chị cũng muốn có gia đình của mình. Thế nhưng em không giống như vậy, em còn nhỏ, em còn có rất nhiều cơ hội... Nhưng phụ nữ thì không đồng dạng như vậy."
Cậu bắt lấy tay tôi, hơi hấp tấp nói: "Chị hiện giờ cũng không phải là rất già mà, qua hai năm nữa tôi cũng lên đại học, đến lúc đó có thể một mặt kiêm chức một mặt..."
"Không được." Tôi lắc đầu cắt đứt lời cậu: "Chờ em lên đại học, chị đã 26 tuổi, đến khi em tốt nghiệp đại học, chị đã 30, sau khi tốt nghiệp em còn công việc, gây dựng sự nghiệp... Chị có thể đợi được bao lâu?" Tôi nhẹ nhàng xoa đầu cậu: "...Chị đợi không nổi, Tây Cố."
Cậu không tự giác nắm càng chặt, hơi đau tay tôi: "Tôi có thể trong thời kỳ đại học tìm công việc, sẽ trong vòng một năm sau khi tốt nghiệp..."
"Những thứ này hiện giờ chỉ là mạnh miệng nói suông." Tôi thanh tỉnh mà tàn nhẫn chỉ ra: "Hiện tại em không có tư cách hứa hẹn. Mấy lời thề ước này luôn thay đổi thất thường, ai có thể bảo chứng vĩnh viễn bất biến? Chị trong mắt em, coi như tuổi còn trẻ, tiếp qua vài năm, đợi đến khi em nhìn thấy nếp nhăn trên mặt chị, rồi mấy cô gái trẻ tuổi ái mộ theo đuổi bên cạnh, có thật sẽ không làm cho em dao động? Mà xây dựng một gia đình đỏi hỏi những cái gì, em từng nghĩ qua chưa? Em có chuẩn bị tâm lý chống đỡ gánh nặng trọng lượng xây dựng nên một gia đình sao. Em cũng chỉ là một đứa trẻ, những điều này hiện tại đối với em mà nói chỉ là những trách nhiệm xa xôi ở tương lai, nhưng đây là những cấp bách trước mắt của chị, em có thể cho chị sao? Em có thể bảo chứng sự yên bình của chị sao."
Mặt cậu dần dần trắng bệch, bỗng nhiên ôm lấy tôi, nhưng cũng rõ ràng biết là hôm nay bản thân không cho được tôi cái gì, ngay cả hứa hẹn cũng không thể, chỉ là không ngừng lẩm bẩm nói: "Chờ tôi...Manh Manh, chờ tôi... Có được hay không?"
Tôi không có lên tiếng.
Chỉ là mù mịt, nhớ tới Chung Ý đã từng cảnh cáo.
Đừng cắm đầu xuống dưới, Manh Manh...
Cậu ấy sẽ hủy hoại mày đó.
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com và Ngontinh.vn
Tôi mím môi, cứng rắn đình chỉ ý nghĩ xung động rất mất mặt muốn quay đầu bỏ chạy, than thở bản thân cũng có lúc bị người chắn trước cửa công ty hết nửa ngày như thế này.
Mấy nữ lang xung quanh nhìn Nhâm Tây Cố hung thần ác sát đang bước nhanh tới đều quay đầu chuyển hướng qua tôi: "Tổ trưởng, cậu ấy là người thân của cô?"
Tôi quanh co nói: "Xem như là em trai tôi."
"Tôi không phải là em trai của chị." Nhâm Tây Cố chạy tới trước mặt tôi, lạnh lùng nói.
Người bên ngoài nhìn thấy bầu không khí không ổn, vội vàng hòa giải: "A, cãi nhau? Manh Manh cô tuổi lớn hơn, nên nhường một chút..."
Mặt tôi tối sầm, dựa vào cái gì hả, tuổi lớn hơn thì phải làm bánh bao sao.
"Thím hai, đừng nhiều chuyện." Nhâm Tây Cố âm u liếc mắt nhìn cô nàng, ánh mắt khủng bố đó làm cho cô nàng sợ đến mức thối lui hai bước.
Tôi đỡ trán: "Có chuyện gì đi về rồi nói."
"Đi về đâu chứ?" Cậu cười giễu nói, vẻ mặt như mưa rơi trên núi.
Tôi không trả lời, trực tiếp mở dù đi ra ngoài.
Cậu oán hận đứng tại chỗ mấy giây, bực dọc cúi đầu đuổi kịp tôi.
Cơn mưa càng lúc càng lớn, ngày rất lạnh, cậu cũng không bung dù, toàn thân trên dưới đều ẩm ướt. Tôi hít một hơi, dừng lại bước chân: "Tây Cố, dù của em đâu."
"Ngày hôm nay không mang dù."
"Em là cố ý sao." Tôi trực tiếp làm rõ: "Mấy ngày nay đều là mưa dầm liên miên cũng không phải là mưa to đột phát. Thân thể là của em, đừng tưởng rằng lúc nào cũng dùng khổ nhục kế là thông qua."
Cậu đứng ở trước mặt tôi, thấp giọng nói: "Vậy đối với chị thì sao, đối với chị có được thông qua không...
"Em đừng rầy rà như vậy nữa!" Tôi trừng mắt nhìn cậu, tiếng mưa lớn dần rớt trên mặt đất gây nên âm thành ồn ào làm cho tôi thêm tâm phiền ý loạn, sau cùng nửa thỏa hiệp nâng cao tay lên nhường cậu đi vào: "Tự cầm lấy dù đi."
Vóc người của cậu chênh lệch xa với tôi, miễn cưỡng nghiên dù hướng về bên này của tôi, thân thể ướt sũng cũng tận lực không chạm vào bộ đồ của tôi nửa phần.
Tôi nhìn vẻ mặt của cậu bị đông lạnh đến trắng bệch, xoa xoa huyệt thái dương đã bắt đầu đau.
Con người ai cũng có cảm tình, cậu từ lúc mới tới vai tôi đến như bây giờ, có thể nói là do tôi từng chút từng chút nuôi lớn thành một thước tám.
Chiếu cố cậu nhiều năm như vậy, nuôi dưỡng cậu cho cao to, loại cảm tình này khó có thể hình dung, tôi là con gái một, có lẽ đây là cảm giác có anh em ruột thịt, nên chiếu cố cũng thành hiển nhiên.
Bởi vậy đối mặt với tình yêu ngưỡng mộ của cậu, trong lòng tôi tràn ngập thẹn cảm cùng cảm giác tội lỗi.
Chúng tôi trực tiếp ở ven đường đón taxi quay về, chú tài xế nhìn kính chiếu hậu thấy tôi trang phục khô ráo cùng Nhâm Tây Cố toàn thân trên dưới gần như ngâm ở trong nước, sang sảng nói: "Cậu nhóc này, tuổi còn nhỏ mà rất thương chị gái nha, nên như vậy, đàn ông nên yêu thương phụ nữ."
Tây Cố không lên tiếng.
"Hiện giờ tuổi trẻ đa số đều ẻo lả, lần trước ở sân bay chú chở một cái đầu đỏ nha, chậc chậc, còn trang điểm son môi nữa, chú đây tuổi tác không nhỏ, nếu như là con trai nhà chú nhất định lôi ra đánh..."
Chú tài xế thực sự rất khéo nói chuyện, cho dù Tây Cố không có phản ứng gì, chú ấy cũng có thể một đường lẩm bẩm tới dưới lầu tiểu khu của chúng tôi.
Đưa tiền xong tôi mở dù đi ra ngoài, Tây Cố từ bên trong xe đẩy dù của tôi ra: "Cũng chỉ còn hai ba bước, dù sao đi nữa cũng dầm ướt rồi."
Khi lên lầu trong lòng tôi cũng còn chút vướng mắc, mở cửa nhà mình xong thấy Tây Cố vẫn ngây ngốc theo sau lưng tôi, không khỏi cả giận nói: "Còn không mau quay về tắm thay quần áo, muốn chết sớm một chút sao, như vậy chị cũng không muốn cản em."
Cậu bình tĩnh nhìn tôi một lát, xác định tôi sẽ không đột nhiên bỏ chạy, mới móc chìa khóa ra đi mở cửa.
Đoán chừng cậu lấy tốc độ hỏa tiễn, không tới ba phút, từ phía cửa chính truyền đến tiếng chuông điện.
Tôi nhìn cậu vẫn như cũ trang phục ướt như chuột lột, không khỏi toát mồ hôi: "Em còn không đi thay quần áo."
Cậu xấu mặt: "Tôi qua bên này của chị tắm."
"..."
Tôi đen mặt do dự, dù sao đi nữa việc này sớm muộn gì cũng phải vạch trần, thẳng thắn ngay trong nhà mình giải quyết đi. Tôi nghiêng người cho cậu đi vào nhà: "Quần áo bẩn tự em giặt đi."
Cậu cũng không khách khí, gật đầu, chân trần từng dấu từng dấu nước lạch bạch đi đến phòng tắm.
Tôi ở trong nhà bếp nấu nồi canh gừng, thuận tiện lấy ra mấy hộp bánh pudding để lên bàn cho cậu làm món tráng miệng.
Tây Cố một bộ T-shirt từ trong nhà tắm đi ra, chán ghét nhíu mắt: "Tôi không uống canh gừng."
"Chị cho vào rất nhiều đường đỏ, đủ ngọt rồi. Canh gừng khử hàn, em tốt xấu gì cũng phải uống cho chị."
"Chị cho rằng chỉ cần là ngọt tôi đều thích."
Tôi giận tái mặt trừng mắt: "Ngồi xuống!"
Cậu không cam lòng tình nguyện, xấu mặt đặt mông ngồi xuống.
"Uống canh!"
Cậu quay đầu liếc tôi, tôi cương quyết không gì sánh được liếc lại.
Nhâm Tây Cố khó chịu lấy chén muỗng gõ vào nhau vang vang, múc một muỗng nước canh nuốt vào xong, nhăn mặt, đem muỗng ném xuống, híp mắt nâng chén ngửa đầu, trong vòng mười giây toàn bộ sạch sẽ không còn gì.
Tôi buồn cười, thiếu chút nữa vươn tay sờ sờ mái tóc còn đang ẩm ướt của cậu dỗ một tiếng "Ngoan~"
"Cho tôi." Sau khi cậu uống xong không một chút khách khí đòi bánh pudding.
Sau khi tôi lột lớp plastic đưa cho cậu, một cái bánh pudding đại khái to bằng lòng bàn tay, cậu ăn xong mặt mày giãn ra sung sướng, tôi lại đưa cho cậu cái thứ hai, cậu liền an phận ngồi bên cạnh tôi chầm chậm ăn tiếp.
Tôi nghiêm mặt nghiên đầu nhìn cậu, cậu là mãnh thú mà tôi nuôi dưỡng thuần phục, thế nhưng tôi phải đẩy cậu ra.
"Tây Cố." Tôi nhẹ giọng nói, "Em nên đem tầm mắt chuyển sang mấy cô bé bên cạnh."
Cậu dừng lại động tác, chuyên chú nhìn về phía tôi.
"Chị đã không còn trẻ như vậy," tôi chăm chú nhìn lại cậu, bình tĩnh nói, "Qua hai năm nữa, chị cũng muốn có gia đình của mình. Thế nhưng em không giống như vậy, em còn nhỏ, em còn có rất nhiều cơ hội... Nhưng phụ nữ thì không đồng dạng như vậy."
Cậu bắt lấy tay tôi, hơi hấp tấp nói: "Chị hiện giờ cũng không phải là rất già mà, qua hai năm nữa tôi cũng lên đại học, đến lúc đó có thể một mặt kiêm chức một mặt..."
"Không được." Tôi lắc đầu cắt đứt lời cậu: "Chờ em lên đại học, chị đã 26 tuổi, đến khi em tốt nghiệp đại học, chị đã 30, sau khi tốt nghiệp em còn công việc, gây dựng sự nghiệp... Chị có thể đợi được bao lâu?" Tôi nhẹ nhàng xoa đầu cậu: "...Chị đợi không nổi, Tây Cố."
Cậu không tự giác nắm càng chặt, hơi đau tay tôi: "Tôi có thể trong thời kỳ đại học tìm công việc, sẽ trong vòng một năm sau khi tốt nghiệp..."
"Những thứ này hiện giờ chỉ là mạnh miệng nói suông." Tôi thanh tỉnh mà tàn nhẫn chỉ ra: "Hiện tại em không có tư cách hứa hẹn. Mấy lời thề ước này luôn thay đổi thất thường, ai có thể bảo chứng vĩnh viễn bất biến? Chị trong mắt em, coi như tuổi còn trẻ, tiếp qua vài năm, đợi đến khi em nhìn thấy nếp nhăn trên mặt chị, rồi mấy cô gái trẻ tuổi ái mộ theo đuổi bên cạnh, có thật sẽ không làm cho em dao động? Mà xây dựng một gia đình đỏi hỏi những cái gì, em từng nghĩ qua chưa? Em có chuẩn bị tâm lý chống đỡ gánh nặng trọng lượng xây dựng nên một gia đình sao. Em cũng chỉ là một đứa trẻ, những điều này hiện tại đối với em mà nói chỉ là những trách nhiệm xa xôi ở tương lai, nhưng đây là những cấp bách trước mắt của chị, em có thể cho chị sao? Em có thể bảo chứng sự yên bình của chị sao."
Mặt cậu dần dần trắng bệch, bỗng nhiên ôm lấy tôi, nhưng cũng rõ ràng biết là hôm nay bản thân không cho được tôi cái gì, ngay cả hứa hẹn cũng không thể, chỉ là không ngừng lẩm bẩm nói: "Chờ tôi...Manh Manh, chờ tôi... Có được hay không?"
Tôi không có lên tiếng.
Chỉ là mù mịt, nhớ tới Chung Ý đã từng cảnh cáo.
Đừng cắm đầu xuống dưới, Manh Manh...
Cậu ấy sẽ hủy hoại mày đó.
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com và Ngontinh.vn