-
Chương 49
Là nhật ký của chị gái.
Ma xui quỷ khiến, Sơ Hiểu Hiểu tránh tầm mắt của Giang Diễn, lén giấu quyển nhật ký sau lưng mình.
Một lúc lâu không thấy Sơ Hiểu Hiểu lên tiếng, Giang Diễn hoài nghi quay đầu lại: “Đang làm gì vậy?”
“Hả?” Sơ Hiểu mất tự nhiên trả lời, “Không có gì.”
Giang Diễn ngước mắt, tầm mắt dừng tr.ên mặt cô.
Sơ Hiểu Hiểu chột dạ chuyển đề tài: “Anh phát hiện ra cái gì sao?”
Im lặng nửa giây, Giang Diễn mới nói: “Lại đây xem đi.”
Sơ Hiểu Hiểu tiện tay nhét cuốn sổ không quá lớn vào trong ng.ực, ghim vào cạp quần, theo ánh sáng điện thoại chỉ có thể nhìn thấy dưới chân giường là một mảng lớn tro tàn.
Cô ngơ ngẩn hỏi: “Có vấn đề gì sao?”
Giang Diễn nhắc nhở: “Không thấy gì à?”
Sơ Hiểu Hiểu nghe vậy hơi nửa ngồi xổm, nhìn theo ánh mắt Giang Diễn, phút chốc sửng sốt.
Là một sợi tóc dài chừng hơn ba mươi cm, dưới ánh sáng trắng chói mắt sáng bóng lóng lánh, hiển nhiên là bị nhuộm màu.
Sơ Hiểu Hiểu nhíu mày: “Cái này...chắc chắn không phải tóc của em.”
“Anh đương nhiên biết không phải của em.” Giang Diễn một lần nữa đứng thẳng người, ánh sáng yếu ớt chiếu vào sườn mặt tuấn tú cương nghị của anh, khiến hốc mắt sâu thẳm lạ thường, một bên mặt còn lại ẩn trong màn đêm tĩnh mịch u ám.
Sơ Hiểu Hiểu nhất thời không lên tiếng.
Giang Diễn khẽ nhếch môi, cười có chút ảm đạm: “Lâu lắm rồi không tới đây, xem ra người nhớ thương nơi vẫn này rất nhiều.”
Sơ Hiểu Hiểu nhìn anh thật sâu, cắn cắn môi.
Chờ tới lúc trở lại chỗ ở của Giang Diễn đã là hơn mười hai giờ đêm.
Dù sao cũng không tính là ngày đầu tiên ở chung một mái nhà với Giang Diễn, Sơ Hiểu Hiểu vốn còn cảm thấy cũng không vấn đề gì, nhưng đêm khuya yên tĩnh, căn nhà to như vậy chỉ có hai người bọn họ, Sơ Hiểu Hiểu nhất thời lại có chút ngượng ngùng.
Đặc biệt là trong phòng khách rải đầy ánh đèn vàng ấm áp dịu dàng. Sau khi tắm qua đơn giản, Giang Diễn mặc chiếc áo thun và quần dài thoải mái rộng rãi, mang dép bông từ trong phòng tắm đi ra.
Mái tóc đen nhánh gọn gàng của đối phương vẫn chưa khô hẳn, bởi vì vừa dùng khăn lông lau qua nên hơi rối, nhưng anh lại không chút để ý. Trộn lẫn mùi hương tươi mát dễ ngửi, anh ngồi xuống sô pha trắng như tuyết mềm mại.
Ánh mắt Sơ Hiểu Hiểu đảo qua mái tóc ngắn hơi ướt của Giang Diễn, cảm thấy hẳn sẽ rất mềm mại, khi chạm vào xúc cảm vô cùng tốt, đột nhiên có một loại xúc động muốn đưa tay sờ thử.
Một cảm giác hoàn toàn khác so với bình thường.
Sơ Hiểu Hiểu sững sờ chớp mắt, kìm nén lại.
Trước đây, về cơ bản Giang Diễn đều tăng ca ở Cục thành phố.
Loại cảm giác này cô không thể diễn tả được, tựa như tạm thời rũ bỏ tất cả dây thần kinh căng thẳng, cách ly khỏi thế giới xám xịt và kỳ lạ kia...
Rất có không khí gia đình.
Giang Diễn nhấp vào di động vài cái, đột nhiên ngẩng đầu: “Sao vậy?”
Ánh mắt hai người bất ngờ chạm nhau, Sơ Hiểu Hiểu kinh ngạc lấy lại tinh thần, lắc đầu: “Không có gì.”
Giang Diễn hỏi: “Không có gì mà cứ nhìn chằm chằm anh làm gì?”
Trong ng.ực Sơ Hiểu Hiểu vẫn đang lén cất giấu quyển nhật ký kia, trong đầu nhanh chóng lướt qua vài dòng nội dung mơ hồ trong đó.
Nhịp tim nhất thời như hụt mất một nhịp.
Sơ Hiểu Hiểu vô thức phủ nhận, lầm bầm: “Ai thèm nhìn anh chứ.”
Đối phương hiếm khi không thẳng thắn thành khẩn như thế, Giang Diễn nhíu mày, lười biếng dựa về phía sau.
“Nhìn thì cứ nhìn đi.” Giang Diễn buồn cười nói, “Anh cũng đâu có thu tiền của em.”
Sơ Hiểu Hiểu không nhịn được chế nhạo: “Chẳng lẽ người khác thu tiền là có thể nhìn sao, mỗi phút khoảng mấy trăm vạn?”
Giang Diễn hoàn toàn nghẹn lời, liếc cô: “Nói chơi thôi, sao em tích cực thế?”
Sơ Hiểu Hiểu: “... Em nào có!”
“Được được được.” Giang Diễn dỗ dành cô, “Chỉ cho một mình em nhìn thôi, vui chưa?”
Sơ Hiểu Hiểu nghiêm túc nói: “Dù anh có cho em nhìn hay không thì em vẫn nhìn, có gì đâu mà vui vẻ.”
Giang Diễn đánh giá cô: “Cô bé này nói chuyện như một tên lưu manh dạo quanh kỹ viện ấy nhỉ.”
Sơ Hiểu Hiểu: “....”
Sơ Hiểu Hiểu thật sự là nghẹn lời, sắc mặt cuối cùng cũng hơi thả lỏng, buồn cười nói: “Em là lưu manh, vậy anh là cái gì? Cô nương xinh đẹp dịu dàng trong Di Hồng Viện*?”
(*Di Hồng Viện: Kỹ viện ngày xưa, triều Minh đời Gia Tĩnh.)
“Cái này em không hiểu rồi.” Giang Diễn khẽ nhếch khóe miệng, quét mắt nhìn màn hình điện thoại, nói, “Trong câu lạc bộ mà lần trước anh có tạt ngang qua, mấy thanh niên đẹp trai trong đó có giá khởi điểm hơn hai trăm vạn đấy, chỉ người có tiền mới biết chơi thôi.”
Sơ Hiểu Hiểu gật đầu: “Vậy ra anh đang cản chân người có tiền rồi.”
Giang Diễn không chút để ý nói: “Em chỉ biết mỗi thế thôi à?”
Sơ Hiểu Hiểu nghẹn ngào: “Chứ một tên độc thân vạn năm như anh thì biết cái gì?”
“Đội truy quét mại dâm bên cạnh muốn hoa đào gì mà chẳng có?” Giang Diễn không cho là đúng, “Mỗi ngày một bộ phận còn không bị trùng lặp ấy chứ.”
Vẻ mặt của Sơ Hiểu Hiểu nhất thời cứng đờ, thoáng chốc chịu thua bái phục.
Đúng là tài xế già, không thể trêu vào không thể trêu vào!
Sơ Hiểu nhún vai, buông tay nói: “Vậy anh còn làm Liễu Hạ Huệ gì nữa? Chuẩn bị tu tiên độ kiếp sao?”
Giang Diễn nhẩm đi nhẩm lại những lời này, cuối cùng để điện thoại xuống, ý vị sâu xa nói: “Cô nam quả nữ ở chung một phòng, cô bé con, tư tưởng này của em rất nguy hiểm đấy.”
Sơ Hiểu Hiểu lại không thèm để ý, hỏi tiếp: “Hơn nữa mấy năm qua anh thật sự chưa từng có bạn gái à?”
Giang Diễn khoanh tay, trầm ngâm giây lát, không thể tưởng tượng mở miệng: “Em cứ nói đi, rốt cuộc em muốn làm gì?”
Sơ Hiểu Hiểu chần chừ vài giây: “Cũng không có gì.”
Giang Diễn: “Ừm hmm?”
Sơ Hiểu Hiểu: “Vậy trước kia anh có thích ai không?”
Giang Diễn: “...”
Sơ Hiểu Hiểu: “Kiểu như một người có thể khiến anh hoài niệm cả đời, vĩnh viễn không quên được ấy.”
Giang Diễn nheo mắt nhìn cô.
Sơ Hiểu Hiểu nói: “Còn có thể vì cô ấy mà bất chấp tất cả, bảo vệ những người mà cô ấy quý trọng?”
Giang Diễn nhìn cô thật sâu.
“Anh cẩn thận ngẫm lại thì,” Giang Diễn nói, “Không có.”
Sơ Hiểu Hiểu bán tín bán nghi: “Thật sao?”
Thái dương Giang Diễn giật giật, thúc giục: “Anh nói này, em còn không chịu đi tắm rửa à? Đêm hôm khuya khoắt định quyết chiến với anh đến hừng đông sao?”
Cổ họng Sơ Hiểu Hiểu nghẹn lại.
Quyết chiến đến hừng đông là cái quỷ gì?
Giang Diễn chỉ chỉ: “Thiếu chút nữa quên nói với em, phòng của em là phòng thứ hai bên tay phải lầu hai, hành lý cũng đã chuyển qua đó rồi.”
Sơ Hiểu Hiểu còn đang định nói gì đó, đột nhiên dừng lại, dường như nhớ tới chuyện khác.
Cô gật đầu nói: “Được, vậy em đi xem thử.”
Nói xong nhảy xuống khỏi sô pha, không để ý đến tầm mắt sau lưng nữa mà chạy nhanh lên lầu.
Quyển nhật ký nhỏ nhắn tinh xảo kia đã sắp bị cô giấu kín đến phát nóng.
Cuối cùng, Sơ Hiểu Hiểu không quên đóng cửa phòng lại, còn kiểm tra khóa cửa một phen rồi mới lấy cuốn sổ từ trong ng.ực ra.
Cô hít một hơi thật sâu.
Nét chữ quen thuộc đập vào mắt, viết vô cùng ngay ngắn.
Ký ức xa xôi theo máu huyết xông thẳng l.ên đỉnh đầu, xâm chiếm toàn bộ não bộ.
Cô thậm chí còn có thể tưởng tượng ra được dáng vẻ chị gái lẳng lặng ngồi trước bàn học.
Dưới ánh đèn yên tĩnh, tư thế ngồi của cô bé đó rất chuẩn, cổ tay mảnh khảnh xinh đẹp tựa như một bức tranh vĩnh viễn không phai màu.
Sơ Hiểu Hiểu tiện tay lật một trang, chợt nhìn thấy hai chữ “Giang Diễn”.
Ngay sau đó, không có quá nhiều lời nói, chỉ có hai hàng chữ nhỏ, cực kỳ xinh đẹp.
Nhìn ra được người viết chữ rất chú tâm, chỉ có mấy chữ nhưng từng nét từng nét đều viết ngoáy nửa phần như rất luyến tiếc.
Kí hiện quân tử,
Vân hồ bất hỉ*.
(*Xuất phát từ kinh thi <Thi Kinh.Trịnh Phong.Phóng Vũ>, nghĩa là đã gặp được người mình thích, trong lòng làm sao không vui cho được.)
Sơ Hiểu Hiểu nín thở, đang chuẩn bị lật trang.
Đột nhiên có một bức ảnh rơi ra khỏi trang bìa, rớt xuống bên chân cô.
Sơ Hiểu Hiểu hoài nghi khom lưng nhặt lên.
Là một tấm ảnh chứng minh thư.
Thiếu niên trong ảnh ước chừng mười lăm mười sáu tuổi, mái tóc lưa thưa trước trán hơi che một bên lông mày, mũi cao môi mỏng, hai tròng mắt sáng ngời, mặc áo khoác đồng phục xanh trắng đan xen nhìn thẳng vào ống kính, hơi nhếch miệng cười.
Ngoại hình vô cùng bắt mắt.
Cô dường như có thể tưởng tượng ra được đối phương sẽ tỏa sáng như thế nào khi ở trường học.
—hết chương 49—
- -----oOo------
Ma xui quỷ khiến, Sơ Hiểu Hiểu tránh tầm mắt của Giang Diễn, lén giấu quyển nhật ký sau lưng mình.
Một lúc lâu không thấy Sơ Hiểu Hiểu lên tiếng, Giang Diễn hoài nghi quay đầu lại: “Đang làm gì vậy?”
“Hả?” Sơ Hiểu mất tự nhiên trả lời, “Không có gì.”
Giang Diễn ngước mắt, tầm mắt dừng tr.ên mặt cô.
Sơ Hiểu Hiểu chột dạ chuyển đề tài: “Anh phát hiện ra cái gì sao?”
Im lặng nửa giây, Giang Diễn mới nói: “Lại đây xem đi.”
Sơ Hiểu Hiểu tiện tay nhét cuốn sổ không quá lớn vào trong ng.ực, ghim vào cạp quần, theo ánh sáng điện thoại chỉ có thể nhìn thấy dưới chân giường là một mảng lớn tro tàn.
Cô ngơ ngẩn hỏi: “Có vấn đề gì sao?”
Giang Diễn nhắc nhở: “Không thấy gì à?”
Sơ Hiểu Hiểu nghe vậy hơi nửa ngồi xổm, nhìn theo ánh mắt Giang Diễn, phút chốc sửng sốt.
Là một sợi tóc dài chừng hơn ba mươi cm, dưới ánh sáng trắng chói mắt sáng bóng lóng lánh, hiển nhiên là bị nhuộm màu.
Sơ Hiểu Hiểu nhíu mày: “Cái này...chắc chắn không phải tóc của em.”
“Anh đương nhiên biết không phải của em.” Giang Diễn một lần nữa đứng thẳng người, ánh sáng yếu ớt chiếu vào sườn mặt tuấn tú cương nghị của anh, khiến hốc mắt sâu thẳm lạ thường, một bên mặt còn lại ẩn trong màn đêm tĩnh mịch u ám.
Sơ Hiểu Hiểu nhất thời không lên tiếng.
Giang Diễn khẽ nhếch môi, cười có chút ảm đạm: “Lâu lắm rồi không tới đây, xem ra người nhớ thương nơi vẫn này rất nhiều.”
Sơ Hiểu Hiểu nhìn anh thật sâu, cắn cắn môi.
Chờ tới lúc trở lại chỗ ở của Giang Diễn đã là hơn mười hai giờ đêm.
Dù sao cũng không tính là ngày đầu tiên ở chung một mái nhà với Giang Diễn, Sơ Hiểu Hiểu vốn còn cảm thấy cũng không vấn đề gì, nhưng đêm khuya yên tĩnh, căn nhà to như vậy chỉ có hai người bọn họ, Sơ Hiểu Hiểu nhất thời lại có chút ngượng ngùng.
Đặc biệt là trong phòng khách rải đầy ánh đèn vàng ấm áp dịu dàng. Sau khi tắm qua đơn giản, Giang Diễn mặc chiếc áo thun và quần dài thoải mái rộng rãi, mang dép bông từ trong phòng tắm đi ra.
Mái tóc đen nhánh gọn gàng của đối phương vẫn chưa khô hẳn, bởi vì vừa dùng khăn lông lau qua nên hơi rối, nhưng anh lại không chút để ý. Trộn lẫn mùi hương tươi mát dễ ngửi, anh ngồi xuống sô pha trắng như tuyết mềm mại.
Ánh mắt Sơ Hiểu Hiểu đảo qua mái tóc ngắn hơi ướt của Giang Diễn, cảm thấy hẳn sẽ rất mềm mại, khi chạm vào xúc cảm vô cùng tốt, đột nhiên có một loại xúc động muốn đưa tay sờ thử.
Một cảm giác hoàn toàn khác so với bình thường.
Sơ Hiểu Hiểu sững sờ chớp mắt, kìm nén lại.
Trước đây, về cơ bản Giang Diễn đều tăng ca ở Cục thành phố.
Loại cảm giác này cô không thể diễn tả được, tựa như tạm thời rũ bỏ tất cả dây thần kinh căng thẳng, cách ly khỏi thế giới xám xịt và kỳ lạ kia...
Rất có không khí gia đình.
Giang Diễn nhấp vào di động vài cái, đột nhiên ngẩng đầu: “Sao vậy?”
Ánh mắt hai người bất ngờ chạm nhau, Sơ Hiểu Hiểu kinh ngạc lấy lại tinh thần, lắc đầu: “Không có gì.”
Giang Diễn hỏi: “Không có gì mà cứ nhìn chằm chằm anh làm gì?”
Trong ng.ực Sơ Hiểu Hiểu vẫn đang lén cất giấu quyển nhật ký kia, trong đầu nhanh chóng lướt qua vài dòng nội dung mơ hồ trong đó.
Nhịp tim nhất thời như hụt mất một nhịp.
Sơ Hiểu Hiểu vô thức phủ nhận, lầm bầm: “Ai thèm nhìn anh chứ.”
Đối phương hiếm khi không thẳng thắn thành khẩn như thế, Giang Diễn nhíu mày, lười biếng dựa về phía sau.
“Nhìn thì cứ nhìn đi.” Giang Diễn buồn cười nói, “Anh cũng đâu có thu tiền của em.”
Sơ Hiểu Hiểu không nhịn được chế nhạo: “Chẳng lẽ người khác thu tiền là có thể nhìn sao, mỗi phút khoảng mấy trăm vạn?”
Giang Diễn hoàn toàn nghẹn lời, liếc cô: “Nói chơi thôi, sao em tích cực thế?”
Sơ Hiểu Hiểu: “... Em nào có!”
“Được được được.” Giang Diễn dỗ dành cô, “Chỉ cho một mình em nhìn thôi, vui chưa?”
Sơ Hiểu Hiểu nghiêm túc nói: “Dù anh có cho em nhìn hay không thì em vẫn nhìn, có gì đâu mà vui vẻ.”
Giang Diễn đánh giá cô: “Cô bé này nói chuyện như một tên lưu manh dạo quanh kỹ viện ấy nhỉ.”
Sơ Hiểu Hiểu: “....”
Sơ Hiểu Hiểu thật sự là nghẹn lời, sắc mặt cuối cùng cũng hơi thả lỏng, buồn cười nói: “Em là lưu manh, vậy anh là cái gì? Cô nương xinh đẹp dịu dàng trong Di Hồng Viện*?”
(*Di Hồng Viện: Kỹ viện ngày xưa, triều Minh đời Gia Tĩnh.)
“Cái này em không hiểu rồi.” Giang Diễn khẽ nhếch khóe miệng, quét mắt nhìn màn hình điện thoại, nói, “Trong câu lạc bộ mà lần trước anh có tạt ngang qua, mấy thanh niên đẹp trai trong đó có giá khởi điểm hơn hai trăm vạn đấy, chỉ người có tiền mới biết chơi thôi.”
Sơ Hiểu Hiểu gật đầu: “Vậy ra anh đang cản chân người có tiền rồi.”
Giang Diễn không chút để ý nói: “Em chỉ biết mỗi thế thôi à?”
Sơ Hiểu Hiểu nghẹn ngào: “Chứ một tên độc thân vạn năm như anh thì biết cái gì?”
“Đội truy quét mại dâm bên cạnh muốn hoa đào gì mà chẳng có?” Giang Diễn không cho là đúng, “Mỗi ngày một bộ phận còn không bị trùng lặp ấy chứ.”
Vẻ mặt của Sơ Hiểu Hiểu nhất thời cứng đờ, thoáng chốc chịu thua bái phục.
Đúng là tài xế già, không thể trêu vào không thể trêu vào!
Sơ Hiểu nhún vai, buông tay nói: “Vậy anh còn làm Liễu Hạ Huệ gì nữa? Chuẩn bị tu tiên độ kiếp sao?”
Giang Diễn nhẩm đi nhẩm lại những lời này, cuối cùng để điện thoại xuống, ý vị sâu xa nói: “Cô nam quả nữ ở chung một phòng, cô bé con, tư tưởng này của em rất nguy hiểm đấy.”
Sơ Hiểu Hiểu lại không thèm để ý, hỏi tiếp: “Hơn nữa mấy năm qua anh thật sự chưa từng có bạn gái à?”
Giang Diễn khoanh tay, trầm ngâm giây lát, không thể tưởng tượng mở miệng: “Em cứ nói đi, rốt cuộc em muốn làm gì?”
Sơ Hiểu Hiểu chần chừ vài giây: “Cũng không có gì.”
Giang Diễn: “Ừm hmm?”
Sơ Hiểu Hiểu: “Vậy trước kia anh có thích ai không?”
Giang Diễn: “...”
Sơ Hiểu Hiểu: “Kiểu như một người có thể khiến anh hoài niệm cả đời, vĩnh viễn không quên được ấy.”
Giang Diễn nheo mắt nhìn cô.
Sơ Hiểu Hiểu nói: “Còn có thể vì cô ấy mà bất chấp tất cả, bảo vệ những người mà cô ấy quý trọng?”
Giang Diễn nhìn cô thật sâu.
“Anh cẩn thận ngẫm lại thì,” Giang Diễn nói, “Không có.”
Sơ Hiểu Hiểu bán tín bán nghi: “Thật sao?”
Thái dương Giang Diễn giật giật, thúc giục: “Anh nói này, em còn không chịu đi tắm rửa à? Đêm hôm khuya khoắt định quyết chiến với anh đến hừng đông sao?”
Cổ họng Sơ Hiểu Hiểu nghẹn lại.
Quyết chiến đến hừng đông là cái quỷ gì?
Giang Diễn chỉ chỉ: “Thiếu chút nữa quên nói với em, phòng của em là phòng thứ hai bên tay phải lầu hai, hành lý cũng đã chuyển qua đó rồi.”
Sơ Hiểu Hiểu còn đang định nói gì đó, đột nhiên dừng lại, dường như nhớ tới chuyện khác.
Cô gật đầu nói: “Được, vậy em đi xem thử.”
Nói xong nhảy xuống khỏi sô pha, không để ý đến tầm mắt sau lưng nữa mà chạy nhanh lên lầu.
Quyển nhật ký nhỏ nhắn tinh xảo kia đã sắp bị cô giấu kín đến phát nóng.
Cuối cùng, Sơ Hiểu Hiểu không quên đóng cửa phòng lại, còn kiểm tra khóa cửa một phen rồi mới lấy cuốn sổ từ trong ng.ực ra.
Cô hít một hơi thật sâu.
Nét chữ quen thuộc đập vào mắt, viết vô cùng ngay ngắn.
Ký ức xa xôi theo máu huyết xông thẳng l.ên đỉnh đầu, xâm chiếm toàn bộ não bộ.
Cô thậm chí còn có thể tưởng tượng ra được dáng vẻ chị gái lẳng lặng ngồi trước bàn học.
Dưới ánh đèn yên tĩnh, tư thế ngồi của cô bé đó rất chuẩn, cổ tay mảnh khảnh xinh đẹp tựa như một bức tranh vĩnh viễn không phai màu.
Sơ Hiểu Hiểu tiện tay lật một trang, chợt nhìn thấy hai chữ “Giang Diễn”.
Ngay sau đó, không có quá nhiều lời nói, chỉ có hai hàng chữ nhỏ, cực kỳ xinh đẹp.
Nhìn ra được người viết chữ rất chú tâm, chỉ có mấy chữ nhưng từng nét từng nét đều viết ngoáy nửa phần như rất luyến tiếc.
Kí hiện quân tử,
Vân hồ bất hỉ*.
(*Xuất phát từ kinh thi <Thi Kinh.Trịnh Phong.Phóng Vũ>, nghĩa là đã gặp được người mình thích, trong lòng làm sao không vui cho được.)
Sơ Hiểu Hiểu nín thở, đang chuẩn bị lật trang.
Đột nhiên có một bức ảnh rơi ra khỏi trang bìa, rớt xuống bên chân cô.
Sơ Hiểu Hiểu hoài nghi khom lưng nhặt lên.
Là một tấm ảnh chứng minh thư.
Thiếu niên trong ảnh ước chừng mười lăm mười sáu tuổi, mái tóc lưa thưa trước trán hơi che một bên lông mày, mũi cao môi mỏng, hai tròng mắt sáng ngời, mặc áo khoác đồng phục xanh trắng đan xen nhìn thẳng vào ống kính, hơi nhếch miệng cười.
Ngoại hình vô cùng bắt mắt.
Cô dường như có thể tưởng tượng ra được đối phương sẽ tỏa sáng như thế nào khi ở trường học.
—hết chương 49—
- -----oOo------