Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 31
Chương 31:
Theo giọng nói của cô ta, Nguyễn Hoàng Phúc nhắm mắt lại, hồi tưởng lại nụ cười giọng nói của An Như.
Anh giống như lần đầu tiên, yêu một người phụ nữ đến tận xương tủy.
Trên thế giới này, tất cả phụ nữ đến gần anh, đều có ý đồ, Trần Hà Thu cũng thế, cả Trần Linh Nhi cũng như vậy.
Thật ra khi Trần Linh Nhi tiếp cận anh với danh nghĩa của An Như, trong lòng anh vô cùng biết rõ, nhưng kể từ năm năm trước An Như kiên quyết cứu anh bất chấp sự an nguy của bản thân, anh đã hoàn toàn yêu cô ấy.
Về ngoại hình, An Như quả thật không bằng Trần Hà Thu.
Nhưng chỉ có An Như, mới là người thực sự yêu anh chứ không phải tài sản hay địa vị của anh.
Chỉ đáng tiếc anh đã bị Trần Hà Thu và Trần Quảng Đông âm thầm tính kế, ép buộc anh chỉ có thể cưới Trần Hà Thu, điều này khiến cho An Như đau lòng đi đến hộp đêm rồi say xỉn, bị nhóm người mà Trần Hà Thu thuê giết chết!
Nhiều năm như vậy, anh lúc nào cũng nhớ đến dư vị, trong phòng thử đồ năm năm trước, An Như mặc kệ trong sạch của bản thân để bảo vệ anh, cứu anh thoát khỏi. Nếu không có An Như, cũng không có Nguyễn Hoàng Phúc của hiện tại.
Vì vậy việc mà An Như đã giao phó, anh nhất định sẽ làm tốt.
Trần Linh Nhi thích tài sản địa vị, vậy thì anh cho cô, anh muốn đem hết mọi thứ mà anh nợ An Như, bồi thường cho em gái của cô ấy.
Thậm chí là Trần Hà Thu. Nhóm lên chính trên app truyện hola nhé!
Anh khẽ nhíu mày, đây là thứ cô ấy xứng đáng có được.”
Tiếng Trần Linh Nhi tiếp tục vang lên: “Anh và chị vừa gặp đã yêu, chẳng qua khi đó thương thế của anh quá nặng, kẻ thù vừa đi thì anh đã ngã xuống ngất đi, chỉ kịp nhét vào tay chị một chiếc cúc tương tư làm vật hứa hẹn, chờ anh mau thăng chức sẽ lấy chị, cả đời đều đối xử tốt với chị…”
Nguyễn Hoàng Phúc mở to mắt, nhìn sắc trời âm u ngoài cửa sổ.
Thế mà đã đến mùa thu, bầu trời phảng phất như được bao phủ một tầng tối tăm, mờ mịt, lạnh lẽo, nặng nề đè nặng vào lòng người, khiến cho lòng người không thông.
Thời gian thấm thoát trôi, anh đã dựa vào sự cố gắng của mình để trở thành tổng giám đốc tập đoàn Nguyễn Thị, nắm trong tay toàn bộ nền kinh tế của thành phố Hà Nội. Thế nhưng dù năng lực của anh bây giờ có ra sao, thì cũng không cách nào có thể mang An Như trở về bên cạnh anh một lần nữa.
Trong tay Trần Linh Nhi cầm một chiếc khuy tương tư màu đỏ sậm, đưa đến trước mặt anh, nói: “Anh đã từng nói với chị, chiếc khuy tương tư này là do bà nội anh để lại cho anh, dặn là giữ cho cháu dâu tương lai. Chị luôn giữ gìn cẩn thận, sau này chị ấy bị Trần Hà Thu hại chết, lúc em dọn dẹp di vật của chị thì thấy nó…”
Khuy áo tương tư, tương tư khuy áo.
Nguyễn Hoàng Phúc cầm lấy chiếc khuy tương tư trong tay cô ta, nắm trong lòng bàn tay: “Sau này anh sẽ giữ nó.”
Trần Linh Nhi kinh ngạc, anh cứ vậy mà cầm đi sao?
“Hoàng Phúc… đây là di vật của chị, có thể cho em giữ hay không? Để em có thể đôi lúc lại lấy ra xem, thỉnh thoảng lại nhớ đến chị.
“Không cần.” Nguyễn Hoàng Phúc dứt khoát từ chối cô ta.
Cốc cốc cốc, có người gõ cửa phòng bệnh.
“Vào đi.”
Trợ lý Chu được cho phép, đẩy cửa đi vào: “Tổng giám đốc, ông cụ tỉnh lại rồi.”
Nguyễn Hoàng Phúc cầm lấy áo khoác, đứng dậy, nói với Trần Linh Nhi: “Anh đi thăm ông nội, em cứ nghỉ ngơi đi, chuyện còn lại không cần phải xen vào, trợ lý Chu sẽ giúp em giải quyết.
Theo giọng nói của cô ta, Nguyễn Hoàng Phúc nhắm mắt lại, hồi tưởng lại nụ cười giọng nói của An Như.
Anh giống như lần đầu tiên, yêu một người phụ nữ đến tận xương tủy.
Trên thế giới này, tất cả phụ nữ đến gần anh, đều có ý đồ, Trần Hà Thu cũng thế, cả Trần Linh Nhi cũng như vậy.
Thật ra khi Trần Linh Nhi tiếp cận anh với danh nghĩa của An Như, trong lòng anh vô cùng biết rõ, nhưng kể từ năm năm trước An Như kiên quyết cứu anh bất chấp sự an nguy của bản thân, anh đã hoàn toàn yêu cô ấy.
Về ngoại hình, An Như quả thật không bằng Trần Hà Thu.
Nhưng chỉ có An Như, mới là người thực sự yêu anh chứ không phải tài sản hay địa vị của anh.
Chỉ đáng tiếc anh đã bị Trần Hà Thu và Trần Quảng Đông âm thầm tính kế, ép buộc anh chỉ có thể cưới Trần Hà Thu, điều này khiến cho An Như đau lòng đi đến hộp đêm rồi say xỉn, bị nhóm người mà Trần Hà Thu thuê giết chết!
Nhiều năm như vậy, anh lúc nào cũng nhớ đến dư vị, trong phòng thử đồ năm năm trước, An Như mặc kệ trong sạch của bản thân để bảo vệ anh, cứu anh thoát khỏi. Nếu không có An Như, cũng không có Nguyễn Hoàng Phúc của hiện tại.
Vì vậy việc mà An Như đã giao phó, anh nhất định sẽ làm tốt.
Trần Linh Nhi thích tài sản địa vị, vậy thì anh cho cô, anh muốn đem hết mọi thứ mà anh nợ An Như, bồi thường cho em gái của cô ấy.
Thậm chí là Trần Hà Thu. Nhóm lên chính trên app truyện hola nhé!
Anh khẽ nhíu mày, đây là thứ cô ấy xứng đáng có được.”
Tiếng Trần Linh Nhi tiếp tục vang lên: “Anh và chị vừa gặp đã yêu, chẳng qua khi đó thương thế của anh quá nặng, kẻ thù vừa đi thì anh đã ngã xuống ngất đi, chỉ kịp nhét vào tay chị một chiếc cúc tương tư làm vật hứa hẹn, chờ anh mau thăng chức sẽ lấy chị, cả đời đều đối xử tốt với chị…”
Nguyễn Hoàng Phúc mở to mắt, nhìn sắc trời âm u ngoài cửa sổ.
Thế mà đã đến mùa thu, bầu trời phảng phất như được bao phủ một tầng tối tăm, mờ mịt, lạnh lẽo, nặng nề đè nặng vào lòng người, khiến cho lòng người không thông.
Thời gian thấm thoát trôi, anh đã dựa vào sự cố gắng của mình để trở thành tổng giám đốc tập đoàn Nguyễn Thị, nắm trong tay toàn bộ nền kinh tế của thành phố Hà Nội. Thế nhưng dù năng lực của anh bây giờ có ra sao, thì cũng không cách nào có thể mang An Như trở về bên cạnh anh một lần nữa.
Trong tay Trần Linh Nhi cầm một chiếc khuy tương tư màu đỏ sậm, đưa đến trước mặt anh, nói: “Anh đã từng nói với chị, chiếc khuy tương tư này là do bà nội anh để lại cho anh, dặn là giữ cho cháu dâu tương lai. Chị luôn giữ gìn cẩn thận, sau này chị ấy bị Trần Hà Thu hại chết, lúc em dọn dẹp di vật của chị thì thấy nó…”
Khuy áo tương tư, tương tư khuy áo.
Nguyễn Hoàng Phúc cầm lấy chiếc khuy tương tư trong tay cô ta, nắm trong lòng bàn tay: “Sau này anh sẽ giữ nó.”
Trần Linh Nhi kinh ngạc, anh cứ vậy mà cầm đi sao?
“Hoàng Phúc… đây là di vật của chị, có thể cho em giữ hay không? Để em có thể đôi lúc lại lấy ra xem, thỉnh thoảng lại nhớ đến chị.
“Không cần.” Nguyễn Hoàng Phúc dứt khoát từ chối cô ta.
Cốc cốc cốc, có người gõ cửa phòng bệnh.
“Vào đi.”
Trợ lý Chu được cho phép, đẩy cửa đi vào: “Tổng giám đốc, ông cụ tỉnh lại rồi.”
Nguyễn Hoàng Phúc cầm lấy áo khoác, đứng dậy, nói với Trần Linh Nhi: “Anh đi thăm ông nội, em cứ nghỉ ngơi đi, chuyện còn lại không cần phải xen vào, trợ lý Chu sẽ giúp em giải quyết.