Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 97
Chương 97:
“Tôi sẽ trả lại tiền mua chiếc váy cho Thúy Vân, không cần chị đến chọc tức chúng tôi.” Trần Hà Thu nói: “Nếu bộ vest này cô muốn mua tôi sẽ để lại cho.”
Hoàng Thúy Vân tức giận nói: “Không được, cần lấy bộ này, tại sao phải đưa cho cô ta chứ? Cậu đã nhường chồng cho cô ta rồi, đến quần áo cũng nhường sao?”
Trần Hà Thu thở dài nói: “Thúy Vân, mình không đủ tiền mua bộ quần áo này, hà tất…”
“Ai nói cô mua không nổi?”
Cánh cửa của cửa hàng lại bị đẩy ra, Trần Hà Thu nhìn người bước đến, nhưng không biết phải phản ứng thế nào.
Lê Anh Huy vẫn luôn có thói quen nhếch mép, khóe miệng nhếch lên thành đường chéo, nói với nhân viên bán hàng: “Bộ quần áo này bao nhiêu tiền?”
“Mười tám triệu.” Nhân viên bán hàng nói.
Lê Anh Huy rút ra một thẻ ngân hàng đưa cho nhân viên bán hàng: “Chúng tôi mua rồi, đi thanh toán đi.””
“Đợi chút—” Trần Linh Nhi đột nhiên nói: “Tôi tưởng là ai, hóa ra là tổng giám đốc Lê. Sao vậy, anh lại thích đứa em gái xấu xí này nhà tôi sao?”
Lê Anh Huy là ai?
Lăn lộn tình trường bao lâu nay, cấp độ của Trần Linh Nhi trước mặt anh cũng không bằng một con kiến, anh khẽ cười: “Trần Linh Nhi, cô không phải ăn rác mà lớn lên đó chứ, sao lại hay nói nhảm vậy chứ?”
Trần Linh Nhi đột nhiên biến sắc: “Lê Anh Huy, anh…”
“Tôi sao? Tôi có tiền, thích cho ai tiền thì cho, dựa vào cô khua chân múa tay à? Cô thuộc họ rết sao?” Lê Anh Huy còn sợ chưa đủ ghét bỏ nói: “Này, tôi nói nhé, hai người đều là con gái nhà họ Trần, cho dù trên mặt Trần Hà Thu có vết sẹo thì vẫn đẹp, nhưng cô thì… Trước khi cô mở miệng, tôi thật sự còn tưởng cô là quả bí đao khổng lồ đó.”
Sắc mặt của Trần Linh Nhi tức giận xanh mét lại, nghiến răng nghiến lợi nói: “Lê Anh Huy, tôi cũng không có ân oán gì với anh? Anh chắc chắn là muốn vì Trần Hà Thu mà muốn đối đầu với tập đoàn Nguyễn Thị hay sao?”
“Tôi đã mắng đến tập đoàn Nguyễn Thị hay sao?” Vẻ mặt của Lê Anh Huy tỏ ra vô tội: “Rõ ràng là tôi đang mắng cô mà.”
“Anh……”
“Nói hơn nữa, cô đại diện cho tập đoàn Nguyễn Thị sao?”
Trần Linh Nhi nâng cằm đắc thắng nói: “Tất nhiên là tôi có thể. Tôi và Hoàng Phúc sẽ sớm kết hôn.”
Lê Anh Huy chế nhạo: “Có thể đại diện là tốt nhất, lúc trước tôi làm việc với tập đoàn Nguyễn Thị, còn dư trăm tỷ mà tôi vẫn chưa nhận được. Cô trả lại tiền cho tôi chứ?”
Vẻ mặt của Trần Linh Nhi mất đi vẻ tự nhiên, Lê Anh Huy lại tiếp tục khiêu khích cô: “Sao, không lấy ra được sao? Tôi nói mà, loại người như cô tôi thấy nhiều rồi, chỉ nói mà không làm được, chỉ giỏi nói miệng thích thể hiện mà thôi.”
“Lê Anh Huy, anh quá đáng rồi đó!”
“Tôi muốn lấy lại khoản tiền dư của mình. Không phải cô đại diện cho tập đoàn Nguyễn Thị sao, lại không muốn trả tiền, vậy ai là người quá đáng đây?”
Trần Linh Nhi không thuyết phục nói: “Được rồi, anh quyết tâm bảo vệ Trần Hà Thu đúng không? Tôi sẽ gọi Hoàng Phúc tới, không phải chỉ là trăm tỷ sao? Chúng tôi sẽ lập tức giao ngay lại cho anh!”
Nói xong, Trần Linh Nhi tức giận đi ra ngoài, cánh cửa của cửa hàng bị cô đóng sầm lại, vang lên âm thanh nhức óc.
“Tôi sẽ trả lại tiền mua chiếc váy cho Thúy Vân, không cần chị đến chọc tức chúng tôi.” Trần Hà Thu nói: “Nếu bộ vest này cô muốn mua tôi sẽ để lại cho.”
Hoàng Thúy Vân tức giận nói: “Không được, cần lấy bộ này, tại sao phải đưa cho cô ta chứ? Cậu đã nhường chồng cho cô ta rồi, đến quần áo cũng nhường sao?”
Trần Hà Thu thở dài nói: “Thúy Vân, mình không đủ tiền mua bộ quần áo này, hà tất…”
“Ai nói cô mua không nổi?”
Cánh cửa của cửa hàng lại bị đẩy ra, Trần Hà Thu nhìn người bước đến, nhưng không biết phải phản ứng thế nào.
Lê Anh Huy vẫn luôn có thói quen nhếch mép, khóe miệng nhếch lên thành đường chéo, nói với nhân viên bán hàng: “Bộ quần áo này bao nhiêu tiền?”
“Mười tám triệu.” Nhân viên bán hàng nói.
Lê Anh Huy rút ra một thẻ ngân hàng đưa cho nhân viên bán hàng: “Chúng tôi mua rồi, đi thanh toán đi.””
“Đợi chút—” Trần Linh Nhi đột nhiên nói: “Tôi tưởng là ai, hóa ra là tổng giám đốc Lê. Sao vậy, anh lại thích đứa em gái xấu xí này nhà tôi sao?”
Lê Anh Huy là ai?
Lăn lộn tình trường bao lâu nay, cấp độ của Trần Linh Nhi trước mặt anh cũng không bằng một con kiến, anh khẽ cười: “Trần Linh Nhi, cô không phải ăn rác mà lớn lên đó chứ, sao lại hay nói nhảm vậy chứ?”
Trần Linh Nhi đột nhiên biến sắc: “Lê Anh Huy, anh…”
“Tôi sao? Tôi có tiền, thích cho ai tiền thì cho, dựa vào cô khua chân múa tay à? Cô thuộc họ rết sao?” Lê Anh Huy còn sợ chưa đủ ghét bỏ nói: “Này, tôi nói nhé, hai người đều là con gái nhà họ Trần, cho dù trên mặt Trần Hà Thu có vết sẹo thì vẫn đẹp, nhưng cô thì… Trước khi cô mở miệng, tôi thật sự còn tưởng cô là quả bí đao khổng lồ đó.”
Sắc mặt của Trần Linh Nhi tức giận xanh mét lại, nghiến răng nghiến lợi nói: “Lê Anh Huy, tôi cũng không có ân oán gì với anh? Anh chắc chắn là muốn vì Trần Hà Thu mà muốn đối đầu với tập đoàn Nguyễn Thị hay sao?”
“Tôi đã mắng đến tập đoàn Nguyễn Thị hay sao?” Vẻ mặt của Lê Anh Huy tỏ ra vô tội: “Rõ ràng là tôi đang mắng cô mà.”
“Anh……”
“Nói hơn nữa, cô đại diện cho tập đoàn Nguyễn Thị sao?”
Trần Linh Nhi nâng cằm đắc thắng nói: “Tất nhiên là tôi có thể. Tôi và Hoàng Phúc sẽ sớm kết hôn.”
Lê Anh Huy chế nhạo: “Có thể đại diện là tốt nhất, lúc trước tôi làm việc với tập đoàn Nguyễn Thị, còn dư trăm tỷ mà tôi vẫn chưa nhận được. Cô trả lại tiền cho tôi chứ?”
Vẻ mặt của Trần Linh Nhi mất đi vẻ tự nhiên, Lê Anh Huy lại tiếp tục khiêu khích cô: “Sao, không lấy ra được sao? Tôi nói mà, loại người như cô tôi thấy nhiều rồi, chỉ nói mà không làm được, chỉ giỏi nói miệng thích thể hiện mà thôi.”
“Lê Anh Huy, anh quá đáng rồi đó!”
“Tôi muốn lấy lại khoản tiền dư của mình. Không phải cô đại diện cho tập đoàn Nguyễn Thị sao, lại không muốn trả tiền, vậy ai là người quá đáng đây?”
Trần Linh Nhi không thuyết phục nói: “Được rồi, anh quyết tâm bảo vệ Trần Hà Thu đúng không? Tôi sẽ gọi Hoàng Phúc tới, không phải chỉ là trăm tỷ sao? Chúng tôi sẽ lập tức giao ngay lại cho anh!”
Nói xong, Trần Linh Nhi tức giận đi ra ngoài, cánh cửa của cửa hàng bị cô đóng sầm lại, vang lên âm thanh nhức óc.