Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 49
Lúc này Sở Hoan tới gần, cũng xem rõ ràng, đại hán này làn da cực đen, râu quai nón tươi tốt, gần như che nửa mặt, nhưng lại có thể thấy rõ, mũi đại hán này cực cao, xương trán hơi lồi, đồng tử cũng lớn hơn người bình thường một chút, con ngươi giống như vì sao trong bầu trời đêm tối đen, quả thật mơ hồ lộ ra một chút thần uy.
Đại hán này đột nhiên đứng lên, trợn mắt nhìn, nếu là người bình thường, chỉ sợ đã bị dọa. Sở Hoan lại bình tĩnh tự nhiên, vươn tay, nâng hai khối bánh ngọt Hoa Mai trong lòng bàn tay, mỉm cười. Hắn đã biết đại hán này là kẻ điếc, liền không nói lời nào, nhưng động tác này đã truyền ra ý tứ vô cùng rõ ràng.
Đại hán râu quai nón liếc điểm tâm trong tay Sở Hoan một cái, sắc mặt giận dữ hơi hòa hoãn, nhưng không nhận lấy, chỉ nằm xuống lần nữa, dùng chăn che đầu lại, biểu hiện vô cùng quái dị.
Hoàng Phục nói:
- Sở huynh đệ, ngươi không cần để ý tới hắn. Đây là phường chủ mang về từ bên ngoài một thời gian trước, xem hắn có chút khí lực, ở lại kho lương khuân vác lương thực. Nghe nói người này không có tiền công, một ngày chỉ cho hắn ba bữa cơm ăn là được... Chỉ là tính tình người này không tốt, ai tới gần hắn, hắn đều đối đãi giống như kẻ thù.
Lúc trước gã hô thẳng tên Sở Hoan, lúc này Sở Hoan tặng gã điểm tâm, gã liền xưng hô thành huynh đệ.
Sở Hoan hơi nhíu mày, nhìn chằm chằm chỗ chăn nhô lên, như có điều suy nghĩ.
Đúng lúc này, bên ngoài lại truyền đến tiếng mõ, nghe được có người kêu:
- Đều ngủ đi, tắt đèn ngủ đi... !
Hoàng Phục cũng tìm một miếng khăn bọc một phần điểm tâm lại, cầm một phần khác, thấp giọng nói:
- Sở huynh đệ, tắt đèn nghỉ ngơi đi!
Sở Hoan thu hồi điểm tâm, trở lại bên giường, thổi tắt đèn dầu, lúc này mới nằm xuống giường, tròng lòng vẫn còn cảm thấy vô cùng kỳ quái. Vừa rồi hắn thấy rõ ràng gương mặt đại hán râu quai nón, chỉ cảm thấy gương mặt kia hơi khác với người Trung Nguyên, dường như là nhân sĩ ngoại bang, chẳng qua không phải rõ ràng thôi.
Chẳng qua chòm râu đại hán râu quai nón này dày đặc, che hơn nửa khuôn mặt, nếu không nhìn kỹ, tuyệt đối khó nhìn ra chỗ bất đồng với người Trung Nguyên.
Ngọn đèn dầu tắt, không quá lâu, Hoàng Phục và Kim Ngưu đều truyền đến tiếng ngáy, hiển nhiên cũng cực kỳ mệt.
Sở Hoan nhắm mắt lại, mơ mơ màng màng ngủ, cũng không biết trải qua bao lâu, mơ hồ nghe được bên cạnh truyền đến tiếng động rất nhẹ, hắn hơi mỏ to mắt, thân thể không động đậy, trong bóng đêm lại nhìn thấy đại hán râu quai nón kia đứng dậy từ trên giường, động tác rất nhỏ, nếu không phải thính lực của Sở Hoan rất tốt, sẽ rất khó phát hiện hành động khác lạ bên người.
Sau khi đại hán râu quai nón này đứng dậy, nhẹ nhàng đi tới cửa, mở cửa, sau khi đi ra lại đóng cửa phòng lại vô cùng cẩn thận, lập tức liền không còn tiếng động.
Sở Hoan cả thấy kỳ quái trong lòng, hôm nay hắn mới đi vào Hòa Thịnh Tuyền, lại rất bất ngờ gặp phải bậc quái nhân này, lúc này đã là đêm hôm khuya khoắt, cũng không biết đại hán này rốt cuộc đi đâu.
Trong lòng lại nghĩ, có phải bản thân mình quá mức đa nghi hay không, đại hán râu quai nón kia cũng có thể là đi nhà xí.
Đêm thu u tĩnh, trong viện sớm đã tĩnh lặng, trên dưới Hòa Thịnh Tuyền đều đang trong mộng đẹp. Sở Hoan nửa tỉnh nửa ngủ một lát, thật lâu sau không thấy đại hán râu quai nón trở về, lại cảm thấy nghi hoặc, xác định đại hán râu quai nón kia tuyệt đối không phải đi tới nhà xí.
Hoàng Phục và Ngưu Kim ngủ rất sâu, tiếng ngáy rất lớn.
Sở Hoan lập tức cười khổ, đại hán râu quai nón kia không hề liên quan tới mình, cần gì phải xen vào việc của người khác, cho dù gã muốn làm gì, lại có quan hệ gì với mình chứ?
Nghĩ tới đây, hắn liền không suy nghĩ nhiều, nặng nề ngủ.
...
Cũng không biết bao lâu, tiếng mõ chói tai khiến Sở Hoan đang mơ ngủ bừng tỉnh. Hắn mở to mắt, lại phát hiện sắc trời đã hơi sáng, một tia ánh sáng sớm từ phía đông chiếu qua cửa sổ duy nhất tiến vào phòng.
Hoàng Phục và Ngưu Kim vội vàng đứng lên, trong viện cũng đã truyền đến tiếng động rất ồn ào, Ngưu Kim nói với Sở Hoan:
- Sở huynh đệ, mau dậy đi, ngươi theo chúng ta đi Lượng Đường!
Sở Hoan biết Ngưu Kim làm việc ở Lượng Đường, hắn đứng dậy, đột nhiên nghĩ tới cái gì, quay đầu nhìn giường đại hán râu quai nón, liền thấy đại hán râu quai nón đã đứng dậy từ trên giường, đang đi ra ngoài cửa.
Sở Hoan khẽ nhíu mày, nhớ tới việc hôm qua, cũng không biết đại hán râu quai nón này trở về khi nào, nếu không phải đêm qua mình trông thấy, ai có thể biết đại hán râu quai nón này ra ngoài khuya khoắt.
Lúc này Hoàng Phục và Ngưu Kim đã đi ra cửa, Sở Hoan cũng đi theo, ra tới cửa, sắc trời vừa mới tờ mờ sáng, nhưng trong viện đã đồng nghịt tiểu nhị Hòa Thịnh Tuyền, dòng người đi về phía phòng bếp bên kia.
Sở Hoan đi theo bên cạnh Ngưu Kim, cũng đi qua phòng bếp kia, đã thấy đám tiểu nhị xếp hàng, từng bước nhận một phần điểm tâm từ phòng bếp kia, mà cái gọi là điểm tâm, chỉ là hai cái bánh bao mà thôi.
Trước phòng bếp bày một chiếc bàn lớn, trên bàn đặt lồng hấp, Trần sư phụ đứng một bên, Tiểu Tam Tử và một tên tiểu nhị khác phân phát bánh chó đám tiểu nhị Hòa Thịnh Tuyền, đám tiểu nhị lấy được bánh, vừa ăn vừa đi tới xưởng.
Sở Hoan và Ngưu Kim cầm bánh, cũng đi về phía xưởng, đi theo một đám người vào trong xưởng, đến một phòng cực kỳ rộng rãi, Sở Hoan liền ngửi được mùi nấm mốc bên trong, cũng nhìn thấy phía đông nơi này chất từng đống lương thực.
Đây là Lượng Đường, cũng là nơi nhân sự nhiều nhất trong toàn xưởng, tổng cộng có gần bốn mươi người.
Vừa mới tiến vào trong Lượng Đường, một người trung niên đội mũ tiến tới, Ngưu Kim đã thấp giọng nói với Sở Hoan:
- Đó là tiểu tác sư của Lượng Đường chúng ta, ngươi gọi hắn là Từ tác sư là được... Nhớ kỹ, trước mặt Từ tác sư, ngàn vạn lần đừng gọi “tiểu tác sư”, điều đó sẽ làm người ta không thoải mái trong lòng.
Sở Hoan gật đầu, trong lòng cũng hiểu rất rõ, cái này giống như chức phó đời sau vậy, ngay cả chức phó trên người, nhưng cũng không hy vọng người khác xưng hô chức vị thêm chữ “phó” ở trước.
Người trung niên chắp tay sau lưng tiến tới, đánh giá Sở Hoan hai lượt, hỏi:
- Ngươi chính là Sở Hoan?
- Vâng!
Sở Hoan gật đầu cười nói:
- Sở Hoan gặp qua Từ tác sư!
Từ tác sư hơi vuốt cằm, ngoắc Ngưu Kim tới, phân phó nói:
- Ngươi mang theo hắn trộn nguyên liệu!
Gã cũng không nói nhiều, rời đi.
Lúc này mọi người đều đã ăn bánh xong, bắt đầu mỗi người đều có vị trí và cương vị làm việc riêng. Ngưu Kim mang theo Sở Hoan tới bên cạnh một đống lương thực, tìm một cái xẻng đưa cho Sở Hoan, thấp giọng nói:
- Ngươi quấy nguyên liệu lúa mì này theo ta, phải quấy cho men rượu bên trong đều với nguyên liệu là được.
Gã nói xong, cầm xẻng, làm mẫu bắt đầu quấy.
Sở Hoan nhìn thấy, chỉ cảm thấy xẻng trong tay Ngưu Kim chính là một cái muôi lớn, mà đống lúa mì kia là đồ ăn trong nồi, dùng muôi kia đảo qua đảo lại.
Sở Hoan nhìn vài cái, liền hiểu được, chuyện này thật ra vô cùng đơn giản, cũng liền giúp đỡ trộn, Ngưu Kim đã thấp giọng nói:
- Rượu Hòa Thịnh Tuyền chúng ta sản xuất, hơi bất đồng. Nơi này chúng ta lấy múa mì làm chủ đạo ủ rượu... Ngươi coi bên này cũng có ngô và cao lương, nhưng phân lượng rất nhỏ!
Gã nâng tay chỉ mấy chỗ khác cách đó không xa, tiểu nhị bên kia cũng đang trộn đống lương thực giống như bên này, thấp giọng nói:
- Bên kia đề lấy cao lương là chủ đạo, ủ rượu cao lương... ồ, kia là rượu lúa mạch... Lương thực này bất đồng, men rượu phối cũng bất đồng, hương vị đi ra cũng không hoàn toàn giống nhau... !
Kiếp trước Sở Hoan là điều tửu sư, quả thật tiếp xúc với rất nhiều loại rượu, rượu hồng, rượu trắng, rượu vàng... phân biệt các loại, hắn chỉ cần ngửi là một chút, liền có thể kết luận ra tuổi và thương hiệu của rượu.
Cheval Blanc, Mouton, Sika... Whiskey, Brandy, Rum... Mao Đài, rượu Phần, Ngũ Lương Dịch... Những danh từ này đối với Sở Hoan màm nói, đó là hạ bút thành văn, rất rõ ràng.
Nhưng tuy rằng Sở Hoan hiểu rất rõ đối với tên các loại rượu, lại hoàn toàn không biết gì về công nghiệp ủ rượu, hắn tiếp xúc đều là rượu ngon thành phẩm, căn bản chưa từng tiếp xúc tửu phường, càng không thể tiếp xúc với tửu phường cổ xưa như vậy.
Không thể nghi ngờ, hết thảy trong tửu phường đối với Sở Hoan mà nói, đều vô cùng xa lạ, nhưng cũng vô cùng mới mẻ.
- Rượu Trúc Thanh kia là loại rượu nào?
Sở Hoan nói:
- Là rượu lúa mạch hay là rượu cao lương?
- Không phải rượu lúa mạch, cũng không phải rượu cao lương, đó là rượu gạo!
Ngưu Kim cười nói:
- Rượu Trúc Thanh là chiêu bài của Hòa Thịnh Tuyền chúng ta, chỉ là giá cả đắt đỏ, cho nên sản lượng rượu Trúc Thanh không nhiều lắm, giá cả cũng rất đắt. Tửu phường chúng ta mỗi lần chế ra mười vò rượu, cũng chỉ có một vò rượu Trúc Thanh mà thôi!
Sở Hoan hơi vuốt cằm, hắn từng uống qua rượu Trúc Thanh ở Nhất Phẩm Hương, quả thật là rượu ngon thượng đẳng, ngọt thuần thoải mái, vô cùng tinh khiết và thơm.
Đúng lúc này, bên tai lại truyền tới giọng nói lạnh lùng của một người:
- Không muốn làm việc, thì cút khỏi Hòa Thịnh Tuyền, bất tài không làm việc, Hòa Thịnh Tuyền chúng ta không nuôi được đại gia như vậy!
Sở Hoan nhíu mày, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Viên quản sự khuôn mặt tiểu nhân không biết tới Lượng Đường từ khi nào, liền đứng ở cách đó không xa lạnh lùng nhìn bên này.
Lượng Đường này người đến người đi, Sở Hoan và Ngưu Kim nói chuyện, quả thật không chú ý Viên quản sự tới đây.
Sắc mặt Ngưu Kim lập tức trắng bệch, cúi đầu, không rên một tiếng, vội vàng làm việc.
Sở Hoan thản nhiên liếc Viên quản sự một cái, hắn nhớ rõ lời Hàn Uyên dặn, không nên tùy tiện kết thù kết oán với Viên quản sự, cho nên cũng không để ý tới, tự mình làm việc. Chẳng qua phản ứng lạnh nhạt này của hắn, lại khiến sắc mặt Viên quản sự càng thêm âm trầm. Viên quản sự này chắp hai tay sau lưng, đánh giá Sở Hoan một phen, khóe miệng lộ ra nụ cười lạnh, chậm rãi rời đi.
Đám tiểu nhị trong Lượng Đường vội vàng bận rộn, không bao lâu, Sở Hoan cảm giác trên người toát ra mồ hôi, mang theo ý nóng. Hắn dựng thẳng người, xoa mồ hồ trên trán, khóe mắt thoáng nhìn một gã tiểu nhị ôm hộp sứ trong tay, đi về phía mình, tốc độ cực nhanh.
Sở Hoan nhíu mày, đang không biết tiểu nhị kia muốn làm gì, đã thấy người nọ đi tới bên người mình, lại đột nhiên đụng về phía mình. Sở Hoan phản ứng cực nhanh, nghiêng ngươi qua, tiểu nhị kia đụng vào khoảng không, dưới chân lảo đảo, lập tức ngã xuống đất, bình sứ trong tay rơi trên mặt đất vỡ tan, men rượu màu vàng tràn ra từ bên trong.
Nơi này đột nhiên xảy ra biến cố, tiếng bình sứ vỡ tan truyền ra, không ít người chung quanh liền quăng ánh mắt tới đây, một đám đều lộ ra vẻ nghi hoặc.
Tiểu nhị ngã lăn trên mặt đất lúc này đã ngồi dậy, chỉ Sở Hoan giọng the thé nói:
- Ngươi... vì sao ngươi lại đụng ta? Ngươi có biết, đây... đây là men rượu còn chưa chế thành, ngươi... đây đều là tại ngươi... !
Đầu tiên Sở Hoan nhíu mày, khi hắn thấy Viên quản sự cách đó không xa bước nhanh tới, lập tức hiểu được cái gì, trong mắt xẹt qua hàn ý, khóe miệng cũng lộ ra một nụ cười lạnh.
Viên quản sự còn chưa tới gần, đã nâng ngón tay chỉ Sở Hoan nói:
- Lão tử chỉ biết ngươi là kẻ không an phận, có phải mới rồi ta nói ngươi hai câu, ngươi đã đẩy tức giận lên người người khác? Vò men rượu này, ngươi có biết trị giá bao nhiêu bạc?
Sở Hoan thản nhiên nhìn Viên quản sự, bình tĩnh nói:
- Không phải ta đụng!
- Ngươi còn nói xạo!
Viên quản sự cười lạnh nói:
- Ta thấy rõ ràng, hắn đi qua bên cạnh ngươi, ngươi cố ý đụng hắn, chẳng lẽ ngươi còn không thừa nhận?
- Ngươi tận mắt nhìn thấy?
Sở Hoan buông xẻng trong tay, hai tay khoanh trước ngực, dùng ánh mắt trêu tức nhìn Viên quản sự:
- Nếu ngươi thấy, nên biết là xảy ra chuyện gì. Ngươi nói là ta đụng hắn, ngươi... chẳng lẽ mắt bị mù?
Đại hán này đột nhiên đứng lên, trợn mắt nhìn, nếu là người bình thường, chỉ sợ đã bị dọa. Sở Hoan lại bình tĩnh tự nhiên, vươn tay, nâng hai khối bánh ngọt Hoa Mai trong lòng bàn tay, mỉm cười. Hắn đã biết đại hán này là kẻ điếc, liền không nói lời nào, nhưng động tác này đã truyền ra ý tứ vô cùng rõ ràng.
Đại hán râu quai nón liếc điểm tâm trong tay Sở Hoan một cái, sắc mặt giận dữ hơi hòa hoãn, nhưng không nhận lấy, chỉ nằm xuống lần nữa, dùng chăn che đầu lại, biểu hiện vô cùng quái dị.
Hoàng Phục nói:
- Sở huynh đệ, ngươi không cần để ý tới hắn. Đây là phường chủ mang về từ bên ngoài một thời gian trước, xem hắn có chút khí lực, ở lại kho lương khuân vác lương thực. Nghe nói người này không có tiền công, một ngày chỉ cho hắn ba bữa cơm ăn là được... Chỉ là tính tình người này không tốt, ai tới gần hắn, hắn đều đối đãi giống như kẻ thù.
Lúc trước gã hô thẳng tên Sở Hoan, lúc này Sở Hoan tặng gã điểm tâm, gã liền xưng hô thành huynh đệ.
Sở Hoan hơi nhíu mày, nhìn chằm chằm chỗ chăn nhô lên, như có điều suy nghĩ.
Đúng lúc này, bên ngoài lại truyền đến tiếng mõ, nghe được có người kêu:
- Đều ngủ đi, tắt đèn ngủ đi... !
Hoàng Phục cũng tìm một miếng khăn bọc một phần điểm tâm lại, cầm một phần khác, thấp giọng nói:
- Sở huynh đệ, tắt đèn nghỉ ngơi đi!
Sở Hoan thu hồi điểm tâm, trở lại bên giường, thổi tắt đèn dầu, lúc này mới nằm xuống giường, tròng lòng vẫn còn cảm thấy vô cùng kỳ quái. Vừa rồi hắn thấy rõ ràng gương mặt đại hán râu quai nón, chỉ cảm thấy gương mặt kia hơi khác với người Trung Nguyên, dường như là nhân sĩ ngoại bang, chẳng qua không phải rõ ràng thôi.
Chẳng qua chòm râu đại hán râu quai nón này dày đặc, che hơn nửa khuôn mặt, nếu không nhìn kỹ, tuyệt đối khó nhìn ra chỗ bất đồng với người Trung Nguyên.
Ngọn đèn dầu tắt, không quá lâu, Hoàng Phục và Kim Ngưu đều truyền đến tiếng ngáy, hiển nhiên cũng cực kỳ mệt.
Sở Hoan nhắm mắt lại, mơ mơ màng màng ngủ, cũng không biết trải qua bao lâu, mơ hồ nghe được bên cạnh truyền đến tiếng động rất nhẹ, hắn hơi mỏ to mắt, thân thể không động đậy, trong bóng đêm lại nhìn thấy đại hán râu quai nón kia đứng dậy từ trên giường, động tác rất nhỏ, nếu không phải thính lực của Sở Hoan rất tốt, sẽ rất khó phát hiện hành động khác lạ bên người.
Sau khi đại hán râu quai nón này đứng dậy, nhẹ nhàng đi tới cửa, mở cửa, sau khi đi ra lại đóng cửa phòng lại vô cùng cẩn thận, lập tức liền không còn tiếng động.
Sở Hoan cả thấy kỳ quái trong lòng, hôm nay hắn mới đi vào Hòa Thịnh Tuyền, lại rất bất ngờ gặp phải bậc quái nhân này, lúc này đã là đêm hôm khuya khoắt, cũng không biết đại hán này rốt cuộc đi đâu.
Trong lòng lại nghĩ, có phải bản thân mình quá mức đa nghi hay không, đại hán râu quai nón kia cũng có thể là đi nhà xí.
Đêm thu u tĩnh, trong viện sớm đã tĩnh lặng, trên dưới Hòa Thịnh Tuyền đều đang trong mộng đẹp. Sở Hoan nửa tỉnh nửa ngủ một lát, thật lâu sau không thấy đại hán râu quai nón trở về, lại cảm thấy nghi hoặc, xác định đại hán râu quai nón kia tuyệt đối không phải đi tới nhà xí.
Hoàng Phục và Ngưu Kim ngủ rất sâu, tiếng ngáy rất lớn.
Sở Hoan lập tức cười khổ, đại hán râu quai nón kia không hề liên quan tới mình, cần gì phải xen vào việc của người khác, cho dù gã muốn làm gì, lại có quan hệ gì với mình chứ?
Nghĩ tới đây, hắn liền không suy nghĩ nhiều, nặng nề ngủ.
...
Cũng không biết bao lâu, tiếng mõ chói tai khiến Sở Hoan đang mơ ngủ bừng tỉnh. Hắn mở to mắt, lại phát hiện sắc trời đã hơi sáng, một tia ánh sáng sớm từ phía đông chiếu qua cửa sổ duy nhất tiến vào phòng.
Hoàng Phục và Ngưu Kim vội vàng đứng lên, trong viện cũng đã truyền đến tiếng động rất ồn ào, Ngưu Kim nói với Sở Hoan:
- Sở huynh đệ, mau dậy đi, ngươi theo chúng ta đi Lượng Đường!
Sở Hoan biết Ngưu Kim làm việc ở Lượng Đường, hắn đứng dậy, đột nhiên nghĩ tới cái gì, quay đầu nhìn giường đại hán râu quai nón, liền thấy đại hán râu quai nón đã đứng dậy từ trên giường, đang đi ra ngoài cửa.
Sở Hoan khẽ nhíu mày, nhớ tới việc hôm qua, cũng không biết đại hán râu quai nón này trở về khi nào, nếu không phải đêm qua mình trông thấy, ai có thể biết đại hán râu quai nón này ra ngoài khuya khoắt.
Lúc này Hoàng Phục và Ngưu Kim đã đi ra cửa, Sở Hoan cũng đi theo, ra tới cửa, sắc trời vừa mới tờ mờ sáng, nhưng trong viện đã đồng nghịt tiểu nhị Hòa Thịnh Tuyền, dòng người đi về phía phòng bếp bên kia.
Sở Hoan đi theo bên cạnh Ngưu Kim, cũng đi qua phòng bếp kia, đã thấy đám tiểu nhị xếp hàng, từng bước nhận một phần điểm tâm từ phòng bếp kia, mà cái gọi là điểm tâm, chỉ là hai cái bánh bao mà thôi.
Trước phòng bếp bày một chiếc bàn lớn, trên bàn đặt lồng hấp, Trần sư phụ đứng một bên, Tiểu Tam Tử và một tên tiểu nhị khác phân phát bánh chó đám tiểu nhị Hòa Thịnh Tuyền, đám tiểu nhị lấy được bánh, vừa ăn vừa đi tới xưởng.
Sở Hoan và Ngưu Kim cầm bánh, cũng đi về phía xưởng, đi theo một đám người vào trong xưởng, đến một phòng cực kỳ rộng rãi, Sở Hoan liền ngửi được mùi nấm mốc bên trong, cũng nhìn thấy phía đông nơi này chất từng đống lương thực.
Đây là Lượng Đường, cũng là nơi nhân sự nhiều nhất trong toàn xưởng, tổng cộng có gần bốn mươi người.
Vừa mới tiến vào trong Lượng Đường, một người trung niên đội mũ tiến tới, Ngưu Kim đã thấp giọng nói với Sở Hoan:
- Đó là tiểu tác sư của Lượng Đường chúng ta, ngươi gọi hắn là Từ tác sư là được... Nhớ kỹ, trước mặt Từ tác sư, ngàn vạn lần đừng gọi “tiểu tác sư”, điều đó sẽ làm người ta không thoải mái trong lòng.
Sở Hoan gật đầu, trong lòng cũng hiểu rất rõ, cái này giống như chức phó đời sau vậy, ngay cả chức phó trên người, nhưng cũng không hy vọng người khác xưng hô chức vị thêm chữ “phó” ở trước.
Người trung niên chắp tay sau lưng tiến tới, đánh giá Sở Hoan hai lượt, hỏi:
- Ngươi chính là Sở Hoan?
- Vâng!
Sở Hoan gật đầu cười nói:
- Sở Hoan gặp qua Từ tác sư!
Từ tác sư hơi vuốt cằm, ngoắc Ngưu Kim tới, phân phó nói:
- Ngươi mang theo hắn trộn nguyên liệu!
Gã cũng không nói nhiều, rời đi.
Lúc này mọi người đều đã ăn bánh xong, bắt đầu mỗi người đều có vị trí và cương vị làm việc riêng. Ngưu Kim mang theo Sở Hoan tới bên cạnh một đống lương thực, tìm một cái xẻng đưa cho Sở Hoan, thấp giọng nói:
- Ngươi quấy nguyên liệu lúa mì này theo ta, phải quấy cho men rượu bên trong đều với nguyên liệu là được.
Gã nói xong, cầm xẻng, làm mẫu bắt đầu quấy.
Sở Hoan nhìn thấy, chỉ cảm thấy xẻng trong tay Ngưu Kim chính là một cái muôi lớn, mà đống lúa mì kia là đồ ăn trong nồi, dùng muôi kia đảo qua đảo lại.
Sở Hoan nhìn vài cái, liền hiểu được, chuyện này thật ra vô cùng đơn giản, cũng liền giúp đỡ trộn, Ngưu Kim đã thấp giọng nói:
- Rượu Hòa Thịnh Tuyền chúng ta sản xuất, hơi bất đồng. Nơi này chúng ta lấy múa mì làm chủ đạo ủ rượu... Ngươi coi bên này cũng có ngô và cao lương, nhưng phân lượng rất nhỏ!
Gã nâng tay chỉ mấy chỗ khác cách đó không xa, tiểu nhị bên kia cũng đang trộn đống lương thực giống như bên này, thấp giọng nói:
- Bên kia đề lấy cao lương là chủ đạo, ủ rượu cao lương... ồ, kia là rượu lúa mạch... Lương thực này bất đồng, men rượu phối cũng bất đồng, hương vị đi ra cũng không hoàn toàn giống nhau... !
Kiếp trước Sở Hoan là điều tửu sư, quả thật tiếp xúc với rất nhiều loại rượu, rượu hồng, rượu trắng, rượu vàng... phân biệt các loại, hắn chỉ cần ngửi là một chút, liền có thể kết luận ra tuổi và thương hiệu của rượu.
Cheval Blanc, Mouton, Sika... Whiskey, Brandy, Rum... Mao Đài, rượu Phần, Ngũ Lương Dịch... Những danh từ này đối với Sở Hoan màm nói, đó là hạ bút thành văn, rất rõ ràng.
Nhưng tuy rằng Sở Hoan hiểu rất rõ đối với tên các loại rượu, lại hoàn toàn không biết gì về công nghiệp ủ rượu, hắn tiếp xúc đều là rượu ngon thành phẩm, căn bản chưa từng tiếp xúc tửu phường, càng không thể tiếp xúc với tửu phường cổ xưa như vậy.
Không thể nghi ngờ, hết thảy trong tửu phường đối với Sở Hoan mà nói, đều vô cùng xa lạ, nhưng cũng vô cùng mới mẻ.
- Rượu Trúc Thanh kia là loại rượu nào?
Sở Hoan nói:
- Là rượu lúa mạch hay là rượu cao lương?
- Không phải rượu lúa mạch, cũng không phải rượu cao lương, đó là rượu gạo!
Ngưu Kim cười nói:
- Rượu Trúc Thanh là chiêu bài của Hòa Thịnh Tuyền chúng ta, chỉ là giá cả đắt đỏ, cho nên sản lượng rượu Trúc Thanh không nhiều lắm, giá cả cũng rất đắt. Tửu phường chúng ta mỗi lần chế ra mười vò rượu, cũng chỉ có một vò rượu Trúc Thanh mà thôi!
Sở Hoan hơi vuốt cằm, hắn từng uống qua rượu Trúc Thanh ở Nhất Phẩm Hương, quả thật là rượu ngon thượng đẳng, ngọt thuần thoải mái, vô cùng tinh khiết và thơm.
Đúng lúc này, bên tai lại truyền tới giọng nói lạnh lùng của một người:
- Không muốn làm việc, thì cút khỏi Hòa Thịnh Tuyền, bất tài không làm việc, Hòa Thịnh Tuyền chúng ta không nuôi được đại gia như vậy!
Sở Hoan nhíu mày, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Viên quản sự khuôn mặt tiểu nhân không biết tới Lượng Đường từ khi nào, liền đứng ở cách đó không xa lạnh lùng nhìn bên này.
Lượng Đường này người đến người đi, Sở Hoan và Ngưu Kim nói chuyện, quả thật không chú ý Viên quản sự tới đây.
Sắc mặt Ngưu Kim lập tức trắng bệch, cúi đầu, không rên một tiếng, vội vàng làm việc.
Sở Hoan thản nhiên liếc Viên quản sự một cái, hắn nhớ rõ lời Hàn Uyên dặn, không nên tùy tiện kết thù kết oán với Viên quản sự, cho nên cũng không để ý tới, tự mình làm việc. Chẳng qua phản ứng lạnh nhạt này của hắn, lại khiến sắc mặt Viên quản sự càng thêm âm trầm. Viên quản sự này chắp hai tay sau lưng, đánh giá Sở Hoan một phen, khóe miệng lộ ra nụ cười lạnh, chậm rãi rời đi.
Đám tiểu nhị trong Lượng Đường vội vàng bận rộn, không bao lâu, Sở Hoan cảm giác trên người toát ra mồ hôi, mang theo ý nóng. Hắn dựng thẳng người, xoa mồ hồ trên trán, khóe mắt thoáng nhìn một gã tiểu nhị ôm hộp sứ trong tay, đi về phía mình, tốc độ cực nhanh.
Sở Hoan nhíu mày, đang không biết tiểu nhị kia muốn làm gì, đã thấy người nọ đi tới bên người mình, lại đột nhiên đụng về phía mình. Sở Hoan phản ứng cực nhanh, nghiêng ngươi qua, tiểu nhị kia đụng vào khoảng không, dưới chân lảo đảo, lập tức ngã xuống đất, bình sứ trong tay rơi trên mặt đất vỡ tan, men rượu màu vàng tràn ra từ bên trong.
Nơi này đột nhiên xảy ra biến cố, tiếng bình sứ vỡ tan truyền ra, không ít người chung quanh liền quăng ánh mắt tới đây, một đám đều lộ ra vẻ nghi hoặc.
Tiểu nhị ngã lăn trên mặt đất lúc này đã ngồi dậy, chỉ Sở Hoan giọng the thé nói:
- Ngươi... vì sao ngươi lại đụng ta? Ngươi có biết, đây... đây là men rượu còn chưa chế thành, ngươi... đây đều là tại ngươi... !
Đầu tiên Sở Hoan nhíu mày, khi hắn thấy Viên quản sự cách đó không xa bước nhanh tới, lập tức hiểu được cái gì, trong mắt xẹt qua hàn ý, khóe miệng cũng lộ ra một nụ cười lạnh.
Viên quản sự còn chưa tới gần, đã nâng ngón tay chỉ Sở Hoan nói:
- Lão tử chỉ biết ngươi là kẻ không an phận, có phải mới rồi ta nói ngươi hai câu, ngươi đã đẩy tức giận lên người người khác? Vò men rượu này, ngươi có biết trị giá bao nhiêu bạc?
Sở Hoan thản nhiên nhìn Viên quản sự, bình tĩnh nói:
- Không phải ta đụng!
- Ngươi còn nói xạo!
Viên quản sự cười lạnh nói:
- Ta thấy rõ ràng, hắn đi qua bên cạnh ngươi, ngươi cố ý đụng hắn, chẳng lẽ ngươi còn không thừa nhận?
- Ngươi tận mắt nhìn thấy?
Sở Hoan buông xẻng trong tay, hai tay khoanh trước ngực, dùng ánh mắt trêu tức nhìn Viên quản sự:
- Nếu ngươi thấy, nên biết là xảy ra chuyện gì. Ngươi nói là ta đụng hắn, ngươi... chẳng lẽ mắt bị mù?