Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 94
Tố Nương hoàn toàn thất vọng:
- Ai muốn học đệ thổi tiêu? Ta không học đâu, cái này đâu đem lại cơm ăn?
Cô đột nhiên nhớ ra, đêm hôm, mình là quả tẩu, lại ở trong phòng của đệ đệ, đây chính là chuyện kiêng kỵ nhất, bao hưng phấn liền xẹp như quả bóng xì hơi, người có chút nóng lên, gấp gáp nói:
- Đệ… đệ đi nghỉ sớm đi, ta ra ngoài đây.
Nói xong liền quay người đi ngay.
Sở Hoan đột nhiên hỏi:
- Tố Nương tỷ, trong phòng còn thiếu đồ đạc gì không?
Tố Nương dừng chân, ngẫm nghĩ một chút, nói:
- Dầu muối tương dấm không thiếu, gạo cũng cả vại, có thể ăn được lâu nữa. Tô tiên sinh còn cho người đưa đến cá kho thịt kho mặn, số lượng tương đối nhiều, mùa đông này chỉ sợ ăn cũng không hết. À, có lẽ không thiếu gì cả.
Sở Hoan trong lòng buồn cười. Tố Nương dù sao cũng là chủ gia đình, lo lắng đầu tiên luôn là củi gạo dầu muối, vì thế nói:
- Ta cảm giác vẫn thiếu một thứ.
- Cái gì?
- Quần áo!
Sở Hoan nhìn cái áo bông vải thô Tố Nương đang mặc, tuy rằng sạch sẽ, nhưng đã cũ, hơn nữa, hình như hơi rộng. Tuy rằng Tố Nương có thân hình đầy đặn rắn chắc nhưng Sở Hoan biết, cơ thể cô mềm mại vô cùng. Đêm đó ở thôn Lưu gia, Tố Nương lúi húi đun nước tắm, hắn lén quan sát thấy mông to eo nhỏ, ngực cao ngất như núi, thân hình cực kỳ uyển chuyển, chẳng qua là vì mặc áo bông dày và rộng nên mới bị che lấp.
Hơn nữa, chủ yếu là cái áo bông này tuy rằng rất dày nhưng lại không ấm. Mặt khác, Tố Nương hình như cũng chỉ có cái áo bông đó, mặc suốt mùa đông thì quả là bần hàn.
Hắn vẫn còn mớ vàng lá Mã Tĩnh đưa cho. Hắn đã quyết định mớ vàng lá này chính là để cải thiện cuộc sống của người nhà.
Mà ăn mặc là hai vấn đề tiên quyết.
Tố Nương ngạc nhiên hỏi:
- Quần áo?
Cô nhìn xuống cái áo bông sạch sẽ của mình, hỏi:
- Quần áo của ta làm sao?
Sở Hoan trầm ngâm một chút, rồi nói:
- Ngày mai nếu không bận việc gì, tỷ cùng ta đi ra chợ một chút, mua cho nương và tỷ một ít quần áo. Phủ thành dẫu sao cũng không thể so với nông thôn, quần áo bán nhiều, mặc nhiều cũng sẽ ấm hơn.
Tố Nương lập tức hứng thú hẳn lên, nhưng lại buồn bã lắc đầu:
- Đệ còn chưa có việc làm, đã muốn tiêu pha? Cho dù là có tiền công thì cũng phải góp dần trả nợ. Trong nhà chi tiêu cũng cần có bạc, ở phủ thành chắc chắn sẽ cần nhiều hơn, tốt nhất là không nên đi.
Tuy rằng đang ở trong tòa nhà lớn, nhưng Tố Nương tuyệt đối không nghĩ Sở Hoan có một khoản bạc lớn trong người.
Sở Hoan cũng không nhiều lời, chỉ nói:
- Tỷ nhớ kỹ, không phải lo lắng đến bạc, mua vài bộ đồ cũng chẳng tốn kém bao nhiêu.
Sáng sớm hôm sau, Lý phu tử mới thức dậy đã cùng Sở Hoan bàn chuyện tòa nhà. Lý phu tử hơi trầm ngâm, rốt cuộc nói:
- Tô gia đại khí, nếu đã nói như vậy mà mình cự tuyệt thì quái đản. Chỉ có điều, bọn họ đã đối đãi như thế với cháu, cháu cũng nên làm việc thật tốt.
Lão thở dài:
- Mẹ cháu cả đời kham khổ, hiện giờ đi theo cháu, cũng chỉ mong có được ngày lành.
Sở Hoan nói:
- Cửu gia, Nhị lang hiện giờ cũng đã có chút bạc chăm lo cho gia đình, không bằng cậu cứ ở lại đây, cùng chúng ta ở một chỗ, Nhị lang sẽ hiếu thuận với cậu.
Lý phu tử tuổi già cô đơn, Sở Hoan thật tâm muốn giữ cậu ở bên người, tiện bề chăm sóc.
Lý phu tử vỗ cánh tay Sở Hoan, vui mừng nói:
- Cứ yên tâm đi làm. Ta cả đời sống ở huyện Thanh Liễu, còn có học trò, ở nơi này về công và tư đều không thích hợp. Nếu rảnh, ta sẽ đến thăm.
Sở Hoan biết lão nhân gia gàn bướng, cũng không khuyên giải thêm, chỉ nghĩ sẽ chờ thêm một năm, lão nhân gia nếu không đủ sức dạy bảo học trò nữa, thì sẽ đón về bên cạnh để phụng dưỡng. Dù sao Lý phu tử và Lý thị cũng không còn ai thân thích. Ngày sau trách nhiệm phụng dưỡng cậu hiển nhiên phải do mình gánh vác.
Có lẽ là đường từ thôn Lưu gia đến phủ thành quá xóc nảy, Sở Lý thị lại chưa bao giờ đi xa như vậy, lại trong cơn mưa tuyết rất lớn, nên bà bị nhiễm lạnh, không đứng dậy được.
Sở Hoan vào phòng mẫu thân nói một hồi về chuyện Tô gia tặng cho mình tòa nhà này. Sở Lý thị vô cùng giật mình, cũng may Lý phu tử ở bên phân giải, nên không quá mức kích động.
Sáng sớm Tố Nương đã chuẩn bị sẵn điểm tâm, sau khi giúp Sở Lý thị dùng xong bữa sáng, ba người Lý phu tử mới ăn. Xong đâu đó, Sở Hoan liền đi trước một mình, cưỡi ngựa tìm cửa hàng bạc, đổi một miếng vàng lá lấy 20 lạng bạc, lại mướn một chiếc xe ngựa quay về. Lý phu tử nhất định đòi đi, hắn chỉ có thể giúp lão nhân gia có chiếc xe ngựa để hồi thôn.
Hắn vốn định hộ tống Lý phu tử về đến tận nhà, dù sao cũng có ngựa, đường xá lại không quá xa, tiện cả đôi đường. Nhưng Lý phu tử nhất định cản lại, chỉ nói phủ thành này không phải chưa từng tới, đường xá khá quen thuộc, không cần đưa tiễn. Sở Hoan khuyên không được, đành lấy 20 lạng bạc đưa cho Lý phu tử. Lý phu tử nhất mực từ chối, mãi sau mới đành nhận lấy, lên xe ngựa rời khỏi tòa nhà. Sở Hoan cưỡi ngựa đi theo một đoạn đường, rồi quay trở lại.
Về đến nhà, chưa và nhà, liền nghe từ bên trong vọng ra một hồi tiếng tiêu trúc. Thanh âm khi vang khi không vang. Sở Hoan nhẹ bước về phía đó, đến trước cửa phòng của mình, phát hiện tiếng tiêu trúc lúc có lúc không đúng là vọng ra từ trong phòng của mình.
Sở Hoan nhìn qua khe hở, ngó vào bên trong, thấy Tố Nương đang ngồi trên ghế, đôi môi dầy rất gợi cảm đang dán vào tiêu khẩu, học điệu bộ của hắn hôm qua, say sưa thổi.
Chỉ có điều thổi tiêu đâu đơn giản như vậy. Tố Nương ngay cả hơi thở cũng không nắm vững, tiêu trúc chưa chắc đã phát ra tiếng, huống hồ chi là thổi ra những âm thanh du dương.
Tố Nương thổi một hồi mệt lử, có vẻ rất chán nản, đưa một tay lên nâng cằm, buồn bã lẩm bẩm:
- Quái lạ, Nhị lang thổi được, tại sao ta thổi thì thành cái dạng này. Có phải là ta làm sai điểm nào không?
Sở Hoan thấy thế, lại phì cười trong lòng, không thể tưởng tượng Tô Nương đúng là có hứng thú với trúc tiêu. Đêm qua còn luôn miệng nói tiêu không cần học, hôm nay nhân lúc mình đi ra ngoài lại vụng trộm tự học.
Tố Nương suy nghĩ một hồi lâu, thật sự không ra kết quả, lại cầm tiêu trúc lên thổi hai hơi. Hai hơi này của nàng càng khó nghe, Sở Hoan rốt cuộc không kìm nổi, tuy rằng lấy tay che miệng nhưng vẫn phát ra tiếng cười.
Tố Nương rất thính tai, nghe thấy tiếng cười liền giống như con thỏ bị kinh hãi, đột nhiên đứng lên. Sở Hoan lúc này đã đẩy cửa bước vào, cười nói:
- Tố Nương tỷ, thổi tiêu đến đâu rồi?
Tố Nương vội thả tiêu trúc đang cầm trong tay ra, có chút kích động nói:
- Không có.
Đột nhiên nhớ ra cái gì, hung hăng hỏi:
- Đệ… đệ vẫn ở bên ngoài?
- Không có!
Sở Hoan lắc đầu:
- Ta mới về, nhìn thấy tỷ bên trong thổi tiêu, nên đứng nghe một chút xem thế nào.
- Ngươi còn nói…
Tố Nương xấu hổ, vặn vẹo vòng eo rời khỏi phòng. Sở Hoan cầm lấy tiêu trúc lên chậm rãi nói:
- Trong “Liệt tiên truyện” dạy người thổi tiêu, Tần Mục Công người đương thời có cho rằng nếu thổi tiêu hay, có thể khiến cho khổng tước và bạch hạc bay vào trong nhà.
Hắn nói một câu không đầu không cuối, khiến Tố Nương tò mò dừng chân, quay đầu lại hỏi:
- Đệ nói vậy là có ý gì?
- Nếu thổi tiêu hay, có thể khiến khổng tước và bạch hạc bay vào trong nhà.
Sở Hoan cười:
- Tố Nương tỷ nếu luyện thổi tiêu, cho dù không thể khiến khổng tước tiên hạc đến nhưng chim hoàng oanh chim phỉ thúy đến là chắc chắn rồi.
Tố Nương đỏ bừng mặt, từ từ đi lại, khẽ hỏi:
- Đệ làm sao thổi được tiêu?
- Luyện!
Sở Hoan hòa nhã đáp:
- Thổi tiêu kỳ thật không khó, chỉ cần nắm giữ bốn nguyên tắc là có thể thổi được.
- Bốn nguyên tắc?
- Khí, chỉ, thần (môi), thiệt (lưỡi).
Sở Hoan dĩ nhiên vô cùng thành thạo việc này, giải thích cặn kẽ:
- Khí chính là hơi, chỉ là ngón tay linh hoạt, môi là điều tiết gió ra, còn lưỡi điều tiết không khí bên trong tiêu khẩu.
Tố Nương nghe một cách hứng thú, nói đến lưỡi, bất giác, cô khẽ đưa lưỡi ra liếm liếm vành môi.
Động tác này của cô hoàn toàn tự nhiên, rất bản năng, nhưng Sở Hoan thấy vậy thì hồn vía lên mây. Ngày thường, thấy Tố Nương tỏ ra mạnh mẽ, cứng cỏi, nhưng khi đưa lưỡi liếm qua vành môi đỏ mọng thì lại như yêu mị, vô cùng quyến rũ, hơn nữa, toát lên vẻ thành thục cực kỳ thiếu phụ.
Sở Hoan bỗng nhiên cảm thấy hai người ở trong phòng đàm luận thổi tiêu, dường như có chút khác thường, đặc biệt là nói đến bốn điểm hơi, ngón tay, môi, lưỡi… Tố Nương có thể xem như không có chuyện gì, nhưng Sở Hoan cảm thấy mấy lời này của mình quá mức mờ ám, nhất là thấy hai tay Tố Nương đang vân vê gấu áo.
Trong giây lát, hắn nhớ đến một câu từ: “Nhị thập kiều minh nguyệt dạ, ngọc nhân hà xử giáo xuy tiêu” (dịch nghĩa: Tại cầu Nhị Thập Tứ đêm trăng sáng, người đẹp ở nơi nào nhờ dạy thổi tiêu). Thời đại này không biết còn có hay không cầu Nhị Thập Tứ Dương Châu, nhưng người ngọc thổi tiêu thì vẫn là cảnh tượng đẹp nhất.
Thấy Sở Hoan đột nhiên im lặng, Tố Nương lấy làm lạ hỏi:
- Làm sao vậy? Sao đệ không nói nữa?
Sở Hoan yết hầu nhô lên, vội nói:
- Cũng không phải ngay lập tức thổi ra tiếng được. Đúng rồi, bên ngoài không có tuyết, chúng ta đi ra phố một chuyến.
Tố Nương hiểu đi ra phố là để làm gì, hơi ngượng ngùng hỏi:
- Định đi mua quần áo thật?
- Tất nhiên là thật!
Sở hoan cũng không nói nhiều, đi thẳng ra cửa, ghé phòng mẫu thân, thấy mẫu thân đang ngủ say, cũng không quấy rầy, nhẹ nhàng khép cửa lại.
Tố Nương nghe nói được ra phố vừa hồi hộp vừa căng thẳng. Dẫu sao cô cũng từng nghe nói qua phủ thành là chốn cực kỳ phồn hoa, lần này có cơ hội đi ra xem một lần, tất nhiên là vô cùng vui vẻ.
Hai người ra khỏi nhà, đóng cửa chính lại, cũng không cưỡi ngựa. Sở Hoan trước đó đã biết gần nhà có một con phố dài, rất đông hiệu buôn, rực rỡ muôn màu, liền dẫn Tố Nương đến đó.
Tố Nương đi bên cạnh Sở Hoan, cảm thấy song hành như vậy rất không thích hợp, liền bước chậm lại. Sở Hoan hiểu ý, cười nói:
- Đi đến đầu phố này, quẹo vào bên trái, có thể thấy các cửa hàng. Tỷ đi trước đi, ta đi theo sau, thấy cửa hàng bán quần áo, thì đi vào chọn, ta sẽ trả bạc.
Tố Nương bị hắn nhìn thấu tâm tư lại đỏ mặt lên.
Tố Nương đi theo hướng dẫn của Sở Hoan, không lâu sau, quả nhiên nghe từ phía trước âm thanh huyên náo, đi tiếp về phía đó, thì thấy trên đường người đến người đi nối liền không dứt. Cửa hàng có người rao lên chào mời lanh lảnh, quả nhiên là rất phồn hoa. Tố Nương ngay cả thị trấn cũng còn rất ít khi tới, làm sao gặp qua cảnh tượng như vậy, có chút luống cuống, quay lại nhìn Sở Hoan, thấy Sở Hoan đi phía sau không xa, miệng nở nụ cười tinh quái. Tố Nương bực bội, còn tưởng rằng Sở Hoan thấy mình luống cuống, cắn răng một cái, hướng về phía náo nhiệt ồn ào nhất đi tới.
Trên đường người qua lại đông, Tố Nương tuy là một quả phụ xinh đẹp nhưng lại mặc một cái áo bông quê mùa, nhìn cũng biết là nông dân, không ít nam nhân nhìn chằm chằm vào cô. Tố Nương đi một trận, càng lúc càng thấy mạnh dạn hơn, thấy có ai nhìn mình một cách tò mò là trừng mắt lên nhìn lại. Cũng có không ít nữ nhân quý phái nhìn cô, không biết là vì đố kỵ dung mạo của cô hay là chê bai xiêm y. Tố Nương chỉ nhếnh mép cười lạnh.
Cô trong lòng nghĩ: Các người chỉ có quần áo là đẹp thôi, cũng chưa chắc thân mình đã đẹp, chờ ta mua bộ đồ mới, xem các người còn đắc ý được không.
Cô bước nhanh chân hơn, lại dường như lo lắng Sở Hoan không thấy mình, ngẫu nhiên quay đầu lại, thấy Sở Hoan vẫn đang theo sát, liền nhẹ nhàng thở ra.
Trên đường cửa hàng không ít, hàng hóa ê hề, rực rỡ muôn màu. Tố Nương cũng thấy mới lạ, nhìn trái nhìn phải, vẻ mặt ngạc nhiên, cuối cùng đến một tiệm vải. Nữ nhân thiên tính thích chưng diện, nhìn thấy bên trong bày vải vóc sặc sỡ, Tố Nương không kìm nổi liền đi lại gần. Nhìn thấy một xấp vải cực kỳ rực rỡ, đưa tay lên sờ sờ, đúng là bóng loáng mềm mại. Từ lúc cô sinh ra cho đến bây giờ, chưa từng thấy thứ vải nào tốt như vậy.
Tố Nương đang say sưa cảm nhận sự mềm mại của xấp vải, đã thấy một tiểu nhị cau mày tiến lên, lạnh lùng quát:
- Dừng tay.
Tố Nương hoảng hốt ngẩng đầu lên, thấy tiểu nhị kia đang lạnh lùng nhìn mình, phất tay nói:
- Đi nơi khác, đến chỗ nào bán vải thô mà xem, nơi này ngươi có thể vào sao? Tay không sạch sẽ làm dơ hết sa tanh, ngươi có đền cũng không nổi đâu.
Tố Nương sợ hãi lui về phía sau một bước:
- Sờ cũng không thể sao?
- Tất nhiên có thể sờ.
Tiểu nhi lãnh đạm nói:
- Vấn đề là ai sờ vào. Thái thái (bà lớn), tiểu thư có thể, ngươi là người thế nào, không mua được thì đừng nên đụng vào làm dơ sa tanh của ta.
Tố Nương mặc áo bông vải thô, nhìn cũng biết là nông dân, hiển nhiên làm gì có bạc, tiểu nhị cầm chắc Tố Nương không mua nổi đồ của mình.
Tố Nương tuy rằng muốn phản bác, nhưng trên người cô quả thật chẳng có bao nhiêu bạc, cô cũng biết vải vóc ở đây rất đắt, bạc mình có trên người chẳng đủ trả, trong lúc đó không biết làm thế nào cho phải, ấm ức tủi phận, mắt bắt đầu rướm lệ.
Đúng vào lúc này, nghe một giọng nói vang lên từ bên cạnh:
- Tỷ, tỷ quên cầm theo bạc!
Một bàn tay đưa hai đĩnh bạc cho cô, bét ra cũng 40-50 lạng.
- Ai muốn học đệ thổi tiêu? Ta không học đâu, cái này đâu đem lại cơm ăn?
Cô đột nhiên nhớ ra, đêm hôm, mình là quả tẩu, lại ở trong phòng của đệ đệ, đây chính là chuyện kiêng kỵ nhất, bao hưng phấn liền xẹp như quả bóng xì hơi, người có chút nóng lên, gấp gáp nói:
- Đệ… đệ đi nghỉ sớm đi, ta ra ngoài đây.
Nói xong liền quay người đi ngay.
Sở Hoan đột nhiên hỏi:
- Tố Nương tỷ, trong phòng còn thiếu đồ đạc gì không?
Tố Nương dừng chân, ngẫm nghĩ một chút, nói:
- Dầu muối tương dấm không thiếu, gạo cũng cả vại, có thể ăn được lâu nữa. Tô tiên sinh còn cho người đưa đến cá kho thịt kho mặn, số lượng tương đối nhiều, mùa đông này chỉ sợ ăn cũng không hết. À, có lẽ không thiếu gì cả.
Sở Hoan trong lòng buồn cười. Tố Nương dù sao cũng là chủ gia đình, lo lắng đầu tiên luôn là củi gạo dầu muối, vì thế nói:
- Ta cảm giác vẫn thiếu một thứ.
- Cái gì?
- Quần áo!
Sở Hoan nhìn cái áo bông vải thô Tố Nương đang mặc, tuy rằng sạch sẽ, nhưng đã cũ, hơn nữa, hình như hơi rộng. Tuy rằng Tố Nương có thân hình đầy đặn rắn chắc nhưng Sở Hoan biết, cơ thể cô mềm mại vô cùng. Đêm đó ở thôn Lưu gia, Tố Nương lúi húi đun nước tắm, hắn lén quan sát thấy mông to eo nhỏ, ngực cao ngất như núi, thân hình cực kỳ uyển chuyển, chẳng qua là vì mặc áo bông dày và rộng nên mới bị che lấp.
Hơn nữa, chủ yếu là cái áo bông này tuy rằng rất dày nhưng lại không ấm. Mặt khác, Tố Nương hình như cũng chỉ có cái áo bông đó, mặc suốt mùa đông thì quả là bần hàn.
Hắn vẫn còn mớ vàng lá Mã Tĩnh đưa cho. Hắn đã quyết định mớ vàng lá này chính là để cải thiện cuộc sống của người nhà.
Mà ăn mặc là hai vấn đề tiên quyết.
Tố Nương ngạc nhiên hỏi:
- Quần áo?
Cô nhìn xuống cái áo bông sạch sẽ của mình, hỏi:
- Quần áo của ta làm sao?
Sở Hoan trầm ngâm một chút, rồi nói:
- Ngày mai nếu không bận việc gì, tỷ cùng ta đi ra chợ một chút, mua cho nương và tỷ một ít quần áo. Phủ thành dẫu sao cũng không thể so với nông thôn, quần áo bán nhiều, mặc nhiều cũng sẽ ấm hơn.
Tố Nương lập tức hứng thú hẳn lên, nhưng lại buồn bã lắc đầu:
- Đệ còn chưa có việc làm, đã muốn tiêu pha? Cho dù là có tiền công thì cũng phải góp dần trả nợ. Trong nhà chi tiêu cũng cần có bạc, ở phủ thành chắc chắn sẽ cần nhiều hơn, tốt nhất là không nên đi.
Tuy rằng đang ở trong tòa nhà lớn, nhưng Tố Nương tuyệt đối không nghĩ Sở Hoan có một khoản bạc lớn trong người.
Sở Hoan cũng không nhiều lời, chỉ nói:
- Tỷ nhớ kỹ, không phải lo lắng đến bạc, mua vài bộ đồ cũng chẳng tốn kém bao nhiêu.
Sáng sớm hôm sau, Lý phu tử mới thức dậy đã cùng Sở Hoan bàn chuyện tòa nhà. Lý phu tử hơi trầm ngâm, rốt cuộc nói:
- Tô gia đại khí, nếu đã nói như vậy mà mình cự tuyệt thì quái đản. Chỉ có điều, bọn họ đã đối đãi như thế với cháu, cháu cũng nên làm việc thật tốt.
Lão thở dài:
- Mẹ cháu cả đời kham khổ, hiện giờ đi theo cháu, cũng chỉ mong có được ngày lành.
Sở Hoan nói:
- Cửu gia, Nhị lang hiện giờ cũng đã có chút bạc chăm lo cho gia đình, không bằng cậu cứ ở lại đây, cùng chúng ta ở một chỗ, Nhị lang sẽ hiếu thuận với cậu.
Lý phu tử tuổi già cô đơn, Sở Hoan thật tâm muốn giữ cậu ở bên người, tiện bề chăm sóc.
Lý phu tử vỗ cánh tay Sở Hoan, vui mừng nói:
- Cứ yên tâm đi làm. Ta cả đời sống ở huyện Thanh Liễu, còn có học trò, ở nơi này về công và tư đều không thích hợp. Nếu rảnh, ta sẽ đến thăm.
Sở Hoan biết lão nhân gia gàn bướng, cũng không khuyên giải thêm, chỉ nghĩ sẽ chờ thêm một năm, lão nhân gia nếu không đủ sức dạy bảo học trò nữa, thì sẽ đón về bên cạnh để phụng dưỡng. Dù sao Lý phu tử và Lý thị cũng không còn ai thân thích. Ngày sau trách nhiệm phụng dưỡng cậu hiển nhiên phải do mình gánh vác.
Có lẽ là đường từ thôn Lưu gia đến phủ thành quá xóc nảy, Sở Lý thị lại chưa bao giờ đi xa như vậy, lại trong cơn mưa tuyết rất lớn, nên bà bị nhiễm lạnh, không đứng dậy được.
Sở Hoan vào phòng mẫu thân nói một hồi về chuyện Tô gia tặng cho mình tòa nhà này. Sở Lý thị vô cùng giật mình, cũng may Lý phu tử ở bên phân giải, nên không quá mức kích động.
Sáng sớm Tố Nương đã chuẩn bị sẵn điểm tâm, sau khi giúp Sở Lý thị dùng xong bữa sáng, ba người Lý phu tử mới ăn. Xong đâu đó, Sở Hoan liền đi trước một mình, cưỡi ngựa tìm cửa hàng bạc, đổi một miếng vàng lá lấy 20 lạng bạc, lại mướn một chiếc xe ngựa quay về. Lý phu tử nhất định đòi đi, hắn chỉ có thể giúp lão nhân gia có chiếc xe ngựa để hồi thôn.
Hắn vốn định hộ tống Lý phu tử về đến tận nhà, dù sao cũng có ngựa, đường xá lại không quá xa, tiện cả đôi đường. Nhưng Lý phu tử nhất định cản lại, chỉ nói phủ thành này không phải chưa từng tới, đường xá khá quen thuộc, không cần đưa tiễn. Sở Hoan khuyên không được, đành lấy 20 lạng bạc đưa cho Lý phu tử. Lý phu tử nhất mực từ chối, mãi sau mới đành nhận lấy, lên xe ngựa rời khỏi tòa nhà. Sở Hoan cưỡi ngựa đi theo một đoạn đường, rồi quay trở lại.
Về đến nhà, chưa và nhà, liền nghe từ bên trong vọng ra một hồi tiếng tiêu trúc. Thanh âm khi vang khi không vang. Sở Hoan nhẹ bước về phía đó, đến trước cửa phòng của mình, phát hiện tiếng tiêu trúc lúc có lúc không đúng là vọng ra từ trong phòng của mình.
Sở Hoan nhìn qua khe hở, ngó vào bên trong, thấy Tố Nương đang ngồi trên ghế, đôi môi dầy rất gợi cảm đang dán vào tiêu khẩu, học điệu bộ của hắn hôm qua, say sưa thổi.
Chỉ có điều thổi tiêu đâu đơn giản như vậy. Tố Nương ngay cả hơi thở cũng không nắm vững, tiêu trúc chưa chắc đã phát ra tiếng, huống hồ chi là thổi ra những âm thanh du dương.
Tố Nương thổi một hồi mệt lử, có vẻ rất chán nản, đưa một tay lên nâng cằm, buồn bã lẩm bẩm:
- Quái lạ, Nhị lang thổi được, tại sao ta thổi thì thành cái dạng này. Có phải là ta làm sai điểm nào không?
Sở Hoan thấy thế, lại phì cười trong lòng, không thể tưởng tượng Tô Nương đúng là có hứng thú với trúc tiêu. Đêm qua còn luôn miệng nói tiêu không cần học, hôm nay nhân lúc mình đi ra ngoài lại vụng trộm tự học.
Tố Nương suy nghĩ một hồi lâu, thật sự không ra kết quả, lại cầm tiêu trúc lên thổi hai hơi. Hai hơi này của nàng càng khó nghe, Sở Hoan rốt cuộc không kìm nổi, tuy rằng lấy tay che miệng nhưng vẫn phát ra tiếng cười.
Tố Nương rất thính tai, nghe thấy tiếng cười liền giống như con thỏ bị kinh hãi, đột nhiên đứng lên. Sở Hoan lúc này đã đẩy cửa bước vào, cười nói:
- Tố Nương tỷ, thổi tiêu đến đâu rồi?
Tố Nương vội thả tiêu trúc đang cầm trong tay ra, có chút kích động nói:
- Không có.
Đột nhiên nhớ ra cái gì, hung hăng hỏi:
- Đệ… đệ vẫn ở bên ngoài?
- Không có!
Sở Hoan lắc đầu:
- Ta mới về, nhìn thấy tỷ bên trong thổi tiêu, nên đứng nghe một chút xem thế nào.
- Ngươi còn nói…
Tố Nương xấu hổ, vặn vẹo vòng eo rời khỏi phòng. Sở Hoan cầm lấy tiêu trúc lên chậm rãi nói:
- Trong “Liệt tiên truyện” dạy người thổi tiêu, Tần Mục Công người đương thời có cho rằng nếu thổi tiêu hay, có thể khiến cho khổng tước và bạch hạc bay vào trong nhà.
Hắn nói một câu không đầu không cuối, khiến Tố Nương tò mò dừng chân, quay đầu lại hỏi:
- Đệ nói vậy là có ý gì?
- Nếu thổi tiêu hay, có thể khiến khổng tước và bạch hạc bay vào trong nhà.
Sở Hoan cười:
- Tố Nương tỷ nếu luyện thổi tiêu, cho dù không thể khiến khổng tước tiên hạc đến nhưng chim hoàng oanh chim phỉ thúy đến là chắc chắn rồi.
Tố Nương đỏ bừng mặt, từ từ đi lại, khẽ hỏi:
- Đệ làm sao thổi được tiêu?
- Luyện!
Sở Hoan hòa nhã đáp:
- Thổi tiêu kỳ thật không khó, chỉ cần nắm giữ bốn nguyên tắc là có thể thổi được.
- Bốn nguyên tắc?
- Khí, chỉ, thần (môi), thiệt (lưỡi).
Sở Hoan dĩ nhiên vô cùng thành thạo việc này, giải thích cặn kẽ:
- Khí chính là hơi, chỉ là ngón tay linh hoạt, môi là điều tiết gió ra, còn lưỡi điều tiết không khí bên trong tiêu khẩu.
Tố Nương nghe một cách hứng thú, nói đến lưỡi, bất giác, cô khẽ đưa lưỡi ra liếm liếm vành môi.
Động tác này của cô hoàn toàn tự nhiên, rất bản năng, nhưng Sở Hoan thấy vậy thì hồn vía lên mây. Ngày thường, thấy Tố Nương tỏ ra mạnh mẽ, cứng cỏi, nhưng khi đưa lưỡi liếm qua vành môi đỏ mọng thì lại như yêu mị, vô cùng quyến rũ, hơn nữa, toát lên vẻ thành thục cực kỳ thiếu phụ.
Sở Hoan bỗng nhiên cảm thấy hai người ở trong phòng đàm luận thổi tiêu, dường như có chút khác thường, đặc biệt là nói đến bốn điểm hơi, ngón tay, môi, lưỡi… Tố Nương có thể xem như không có chuyện gì, nhưng Sở Hoan cảm thấy mấy lời này của mình quá mức mờ ám, nhất là thấy hai tay Tố Nương đang vân vê gấu áo.
Trong giây lát, hắn nhớ đến một câu từ: “Nhị thập kiều minh nguyệt dạ, ngọc nhân hà xử giáo xuy tiêu” (dịch nghĩa: Tại cầu Nhị Thập Tứ đêm trăng sáng, người đẹp ở nơi nào nhờ dạy thổi tiêu). Thời đại này không biết còn có hay không cầu Nhị Thập Tứ Dương Châu, nhưng người ngọc thổi tiêu thì vẫn là cảnh tượng đẹp nhất.
Thấy Sở Hoan đột nhiên im lặng, Tố Nương lấy làm lạ hỏi:
- Làm sao vậy? Sao đệ không nói nữa?
Sở Hoan yết hầu nhô lên, vội nói:
- Cũng không phải ngay lập tức thổi ra tiếng được. Đúng rồi, bên ngoài không có tuyết, chúng ta đi ra phố một chuyến.
Tố Nương hiểu đi ra phố là để làm gì, hơi ngượng ngùng hỏi:
- Định đi mua quần áo thật?
- Tất nhiên là thật!
Sở hoan cũng không nói nhiều, đi thẳng ra cửa, ghé phòng mẫu thân, thấy mẫu thân đang ngủ say, cũng không quấy rầy, nhẹ nhàng khép cửa lại.
Tố Nương nghe nói được ra phố vừa hồi hộp vừa căng thẳng. Dẫu sao cô cũng từng nghe nói qua phủ thành là chốn cực kỳ phồn hoa, lần này có cơ hội đi ra xem một lần, tất nhiên là vô cùng vui vẻ.
Hai người ra khỏi nhà, đóng cửa chính lại, cũng không cưỡi ngựa. Sở Hoan trước đó đã biết gần nhà có một con phố dài, rất đông hiệu buôn, rực rỡ muôn màu, liền dẫn Tố Nương đến đó.
Tố Nương đi bên cạnh Sở Hoan, cảm thấy song hành như vậy rất không thích hợp, liền bước chậm lại. Sở Hoan hiểu ý, cười nói:
- Đi đến đầu phố này, quẹo vào bên trái, có thể thấy các cửa hàng. Tỷ đi trước đi, ta đi theo sau, thấy cửa hàng bán quần áo, thì đi vào chọn, ta sẽ trả bạc.
Tố Nương bị hắn nhìn thấu tâm tư lại đỏ mặt lên.
Tố Nương đi theo hướng dẫn của Sở Hoan, không lâu sau, quả nhiên nghe từ phía trước âm thanh huyên náo, đi tiếp về phía đó, thì thấy trên đường người đến người đi nối liền không dứt. Cửa hàng có người rao lên chào mời lanh lảnh, quả nhiên là rất phồn hoa. Tố Nương ngay cả thị trấn cũng còn rất ít khi tới, làm sao gặp qua cảnh tượng như vậy, có chút luống cuống, quay lại nhìn Sở Hoan, thấy Sở Hoan đi phía sau không xa, miệng nở nụ cười tinh quái. Tố Nương bực bội, còn tưởng rằng Sở Hoan thấy mình luống cuống, cắn răng một cái, hướng về phía náo nhiệt ồn ào nhất đi tới.
Trên đường người qua lại đông, Tố Nương tuy là một quả phụ xinh đẹp nhưng lại mặc một cái áo bông quê mùa, nhìn cũng biết là nông dân, không ít nam nhân nhìn chằm chằm vào cô. Tố Nương đi một trận, càng lúc càng thấy mạnh dạn hơn, thấy có ai nhìn mình một cách tò mò là trừng mắt lên nhìn lại. Cũng có không ít nữ nhân quý phái nhìn cô, không biết là vì đố kỵ dung mạo của cô hay là chê bai xiêm y. Tố Nương chỉ nhếnh mép cười lạnh.
Cô trong lòng nghĩ: Các người chỉ có quần áo là đẹp thôi, cũng chưa chắc thân mình đã đẹp, chờ ta mua bộ đồ mới, xem các người còn đắc ý được không.
Cô bước nhanh chân hơn, lại dường như lo lắng Sở Hoan không thấy mình, ngẫu nhiên quay đầu lại, thấy Sở Hoan vẫn đang theo sát, liền nhẹ nhàng thở ra.
Trên đường cửa hàng không ít, hàng hóa ê hề, rực rỡ muôn màu. Tố Nương cũng thấy mới lạ, nhìn trái nhìn phải, vẻ mặt ngạc nhiên, cuối cùng đến một tiệm vải. Nữ nhân thiên tính thích chưng diện, nhìn thấy bên trong bày vải vóc sặc sỡ, Tố Nương không kìm nổi liền đi lại gần. Nhìn thấy một xấp vải cực kỳ rực rỡ, đưa tay lên sờ sờ, đúng là bóng loáng mềm mại. Từ lúc cô sinh ra cho đến bây giờ, chưa từng thấy thứ vải nào tốt như vậy.
Tố Nương đang say sưa cảm nhận sự mềm mại của xấp vải, đã thấy một tiểu nhị cau mày tiến lên, lạnh lùng quát:
- Dừng tay.
Tố Nương hoảng hốt ngẩng đầu lên, thấy tiểu nhị kia đang lạnh lùng nhìn mình, phất tay nói:
- Đi nơi khác, đến chỗ nào bán vải thô mà xem, nơi này ngươi có thể vào sao? Tay không sạch sẽ làm dơ hết sa tanh, ngươi có đền cũng không nổi đâu.
Tố Nương sợ hãi lui về phía sau một bước:
- Sờ cũng không thể sao?
- Tất nhiên có thể sờ.
Tiểu nhi lãnh đạm nói:
- Vấn đề là ai sờ vào. Thái thái (bà lớn), tiểu thư có thể, ngươi là người thế nào, không mua được thì đừng nên đụng vào làm dơ sa tanh của ta.
Tố Nương mặc áo bông vải thô, nhìn cũng biết là nông dân, hiển nhiên làm gì có bạc, tiểu nhị cầm chắc Tố Nương không mua nổi đồ của mình.
Tố Nương tuy rằng muốn phản bác, nhưng trên người cô quả thật chẳng có bao nhiêu bạc, cô cũng biết vải vóc ở đây rất đắt, bạc mình có trên người chẳng đủ trả, trong lúc đó không biết làm thế nào cho phải, ấm ức tủi phận, mắt bắt đầu rướm lệ.
Đúng vào lúc này, nghe một giọng nói vang lên từ bên cạnh:
- Tỷ, tỷ quên cầm theo bạc!
Một bàn tay đưa hai đĩnh bạc cho cô, bét ra cũng 40-50 lạng.