Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-1944
Chương 1943: Phong Vân Thành (1)
Edit: Sahara
Hiện tại Thiên tề Quốc đã mất đi hai Thiên Thần Giả, việc này đối Tê Vũ - người sắp kế thừa Thiên Tề Quốc mà nói, là một tổn thất rất lớn!
Cho đến hiện tại, Lâm quý phi vẫn tin rằng Tề Vũ nhất định là người thừa kế ngai vàng Thiên Tề Quốc, đồng thời cũng là người thống nhất Phong Vân Đại Lục trong tương lai.
Trong một khu rừng cách hoàng thành không xa, một nam nhân thân mặc trường bào màu đen, diện mạo lãnh khốc đang đứng ở đó: "Phong nhi, chờ ta! Ta sẽ đến Phong Vân Thành nhanh thôi!"
Dường như dung nhan tuyệt sắc của người con gái mình yêu đang hiện lên trong đầu hắn ta thì phải, chỉ thấy khóe môi nam nhân kia đang cong lên độ cong rất nhỏ.
Tính từ ngày đầu tương kiến cho đến nay, cũng đã qua hơn mười năm. Trong mười năm này, hai người họ bên nhau thì ít, xa nhau thì nhiều. Nhưng dù là như vậy, chuyện đó vẫn không ảnh hưởng gì đến tình cảm của hai người họ.
Bất luận nàng ở phương trời nào, hắn cũng sẽ tìm về bên nàng.....
___ ___
Phong Vân Thành.
Ngày thường, nơi đây giống như một tòa thành chết, thậm chí không có ai cư trú tại nơi này.
Nhưng hôm nay, Phong Vân Thành lại vô cùng náo nhiệt.
Tại cửa thành, một binh sĩ đang canh giữ chợt thấy mấy người Vân Lạc Phong đang đi đến từ xa, binh sĩ kia khẽ nhíu mày: "Nơi này là Phong Vân Thành, người không phận sự không được tiến vào!"
"Ta là nhị hoàng tử Thiên Tề Quốc, lần này đến là để tham gia tứ quốc tranh bá."
Tề Linh khoanh tay đứng đó, bình tĩnh nói.
Binh sĩ kia hơi bất ngờ: "Nhị hoàng tử THiên Tề Quốc? Vậy đội ngũ của ngài đâu?"
Tề Linh ngước mắt nhìn binh sĩ kia, ung dung trả lời: "Ta không cần đội ngũ!"
Ý là chỉ có ba người bọn họ tham gia?
Binh sĩ kia hơi sửng sốt. Nhưng tứ quốc tranh bá không quy định số người tối thiếu cần có để tham gia, cho nên binh sĩ không nói gì thêm. Sau khi kiểm tra vật chứng minh thân phận của Tề Linh xong thì cho bọn họ vào thành.
"Nhị hoàng từ Thiên Tề Quốc này thật kỳ lạ, chẳng lẽ hắn cho rằng chỉ cần ba người bọn họ cũng đủ chiến thắng rồi à?"
"Ta nghe nói, ở Thiên Tề Quốc, hoàng tử được sủng ái nhất là tam hoàng tử, có lẽ nhị hoàng tử Thiên Tề Quốc đến đây để tham gia náo nhiệt mà thôi."
Hai binh sĩ canh giữ cửa thành hoàn toàn bỏ qua sự tồn tại của Vân Lạc Phong. Trò chuyện được hai câu thì bọn họ không nói nữa, im lặng canh giữ, chờ người tiếp theo đến Phong Vân Thành.
Dù ngày thường Phong Vân Thành không có người cư trú, nhưng cảnh sắc thì lại xinh đẹp phi thường, ngay cả dịch trạm cũng được xây dựng vô cùng xa hoa.
Đến cửa dịch trạm, mấy người Vân Lạc Phong lại bị ngăn lại, vì thế, Tề LInh phải đưa ra vật chứng minh thân phận một lần nữa.
Tuy nhiên, khi vừa bước chân vào dịch trạm, bọn họ lại nhìn thấy Tề Vũ đang đi tới từ phía đối diện.
Tề Vũ nhìn thấy Tề Linh, lại không thấy phía sau Tề Linh có một thuộc hạ nào thì liền cười to khoái trá: "Ha ha, nhị hoàng huynh, đội ngũ tinh anh của nhị hoàng huynh đi đâu cả rồi? Chắc không phải đều chết hết trên đường rồi chứ? Thật là! Đệ thấy bản lĩnh đám thuộc hạ của hoàng huynh bất quá cũng chỉ vậy, ngay cả mấy con linh thú cũng đối phó không nổi thì sao có thể trông mong chúng giúp huynh giành chiến thắng?"
Tề Linh siết chặt nắm đấm: "Tam hoàng đệ, sự thật mọi chuyện là thế nào, ngươi còn không biết hay sao?"
Nghe vậy, đáy mắt Tề Vũ xẹt qua một tia âm hiểm lạnh lùng: "Nhị hoàng huynh, hoàng đệ thật không hiểu lời này của huynh là có ý gì? Đội ngũ của hoàng huynh gặp chuyện không may thì liên can gì đến đệ chứ? Hoàng huynh đừng hất nước bẩn lên người đệ như vậy, nếu để phụ hoàng biết, người sẽ không tha cho huynh đâu!"
Tề Linh nghĩ đến những thuộc hạ đã chết của mình, hai mắt liền đỏ lên, nhưng cuối cùng, Tề Linh vẫn cố khắc chế cảm xúc trong lòng mình.
"Tam hoàng đệ, hảy nhớ kỹ những chuyện các ngươi đã làm! Một ngày nào đó, ta sẽ hoàn trả hết tất cả lại cho các ngươi!"
Tề Vũ cười khẩy, không mấy để ý đến lời này của Tề Linh. Nhưng khi nhìn thấy Vân Lạc Phong, hai mắt hắn lại lóe sáng.
Edit: Sahara
Hiện tại Thiên tề Quốc đã mất đi hai Thiên Thần Giả, việc này đối Tê Vũ - người sắp kế thừa Thiên Tề Quốc mà nói, là một tổn thất rất lớn!
Cho đến hiện tại, Lâm quý phi vẫn tin rằng Tề Vũ nhất định là người thừa kế ngai vàng Thiên Tề Quốc, đồng thời cũng là người thống nhất Phong Vân Đại Lục trong tương lai.
Trong một khu rừng cách hoàng thành không xa, một nam nhân thân mặc trường bào màu đen, diện mạo lãnh khốc đang đứng ở đó: "Phong nhi, chờ ta! Ta sẽ đến Phong Vân Thành nhanh thôi!"
Dường như dung nhan tuyệt sắc của người con gái mình yêu đang hiện lên trong đầu hắn ta thì phải, chỉ thấy khóe môi nam nhân kia đang cong lên độ cong rất nhỏ.
Tính từ ngày đầu tương kiến cho đến nay, cũng đã qua hơn mười năm. Trong mười năm này, hai người họ bên nhau thì ít, xa nhau thì nhiều. Nhưng dù là như vậy, chuyện đó vẫn không ảnh hưởng gì đến tình cảm của hai người họ.
Bất luận nàng ở phương trời nào, hắn cũng sẽ tìm về bên nàng.....
___ ___
Phong Vân Thành.
Ngày thường, nơi đây giống như một tòa thành chết, thậm chí không có ai cư trú tại nơi này.
Nhưng hôm nay, Phong Vân Thành lại vô cùng náo nhiệt.
Tại cửa thành, một binh sĩ đang canh giữ chợt thấy mấy người Vân Lạc Phong đang đi đến từ xa, binh sĩ kia khẽ nhíu mày: "Nơi này là Phong Vân Thành, người không phận sự không được tiến vào!"
"Ta là nhị hoàng tử Thiên Tề Quốc, lần này đến là để tham gia tứ quốc tranh bá."
Tề Linh khoanh tay đứng đó, bình tĩnh nói.
Binh sĩ kia hơi bất ngờ: "Nhị hoàng tử THiên Tề Quốc? Vậy đội ngũ của ngài đâu?"
Tề Linh ngước mắt nhìn binh sĩ kia, ung dung trả lời: "Ta không cần đội ngũ!"
Ý là chỉ có ba người bọn họ tham gia?
Binh sĩ kia hơi sửng sốt. Nhưng tứ quốc tranh bá không quy định số người tối thiếu cần có để tham gia, cho nên binh sĩ không nói gì thêm. Sau khi kiểm tra vật chứng minh thân phận của Tề Linh xong thì cho bọn họ vào thành.
"Nhị hoàng từ Thiên Tề Quốc này thật kỳ lạ, chẳng lẽ hắn cho rằng chỉ cần ba người bọn họ cũng đủ chiến thắng rồi à?"
"Ta nghe nói, ở Thiên Tề Quốc, hoàng tử được sủng ái nhất là tam hoàng tử, có lẽ nhị hoàng tử Thiên Tề Quốc đến đây để tham gia náo nhiệt mà thôi."
Hai binh sĩ canh giữ cửa thành hoàn toàn bỏ qua sự tồn tại của Vân Lạc Phong. Trò chuyện được hai câu thì bọn họ không nói nữa, im lặng canh giữ, chờ người tiếp theo đến Phong Vân Thành.
Dù ngày thường Phong Vân Thành không có người cư trú, nhưng cảnh sắc thì lại xinh đẹp phi thường, ngay cả dịch trạm cũng được xây dựng vô cùng xa hoa.
Đến cửa dịch trạm, mấy người Vân Lạc Phong lại bị ngăn lại, vì thế, Tề LInh phải đưa ra vật chứng minh thân phận một lần nữa.
Tuy nhiên, khi vừa bước chân vào dịch trạm, bọn họ lại nhìn thấy Tề Vũ đang đi tới từ phía đối diện.
Tề Vũ nhìn thấy Tề Linh, lại không thấy phía sau Tề Linh có một thuộc hạ nào thì liền cười to khoái trá: "Ha ha, nhị hoàng huynh, đội ngũ tinh anh của nhị hoàng huynh đi đâu cả rồi? Chắc không phải đều chết hết trên đường rồi chứ? Thật là! Đệ thấy bản lĩnh đám thuộc hạ của hoàng huynh bất quá cũng chỉ vậy, ngay cả mấy con linh thú cũng đối phó không nổi thì sao có thể trông mong chúng giúp huynh giành chiến thắng?"
Tề Linh siết chặt nắm đấm: "Tam hoàng đệ, sự thật mọi chuyện là thế nào, ngươi còn không biết hay sao?"
Nghe vậy, đáy mắt Tề Vũ xẹt qua một tia âm hiểm lạnh lùng: "Nhị hoàng huynh, hoàng đệ thật không hiểu lời này của huynh là có ý gì? Đội ngũ của hoàng huynh gặp chuyện không may thì liên can gì đến đệ chứ? Hoàng huynh đừng hất nước bẩn lên người đệ như vậy, nếu để phụ hoàng biết, người sẽ không tha cho huynh đâu!"
Tề Linh nghĩ đến những thuộc hạ đã chết của mình, hai mắt liền đỏ lên, nhưng cuối cùng, Tề Linh vẫn cố khắc chế cảm xúc trong lòng mình.
"Tam hoàng đệ, hảy nhớ kỹ những chuyện các ngươi đã làm! Một ngày nào đó, ta sẽ hoàn trả hết tất cả lại cho các ngươi!"
Tề Vũ cười khẩy, không mấy để ý đến lời này của Tề Linh. Nhưng khi nhìn thấy Vân Lạc Phong, hai mắt hắn lại lóe sáng.