Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-1945
Chương 1944: Phong Vân Thành (2)
Edit: Sahara
Vốn dĩ Tề Vũ muốn nói vài câu chế giễu, nhưng khi bắt gặp ánh mắt lạnh lùng của Vân Lạc Phong thì hắn ta sợ đến mức nuốt hết mấy lời định nói trở vào trong. Tề Vũ phất tay, cắn răng nói: "Chúng ta đi!"
Hừ! Cứ để nữ nhân này đắc ý thêm một thời gian nữa, chờ sau khi hắn thống nhất bốn nước rồi, hắn nhất định bắt nữ nhân này phải ở dưới thân hắn cầu xin.
Dường như cảnh tượng đó đang diễn ra trước mắt, Tề Vũ nở nụ cười ầm trầm sâu hiểm, trên mặt không giấu được vẻ đắc ý.
________________
"Quốc gia tổ chức trận tranh bá lần này là Kim Dương Quốc. Cũng là quốc gia mạnh nhất trong bốn nước." Sau khi Tề Vũ đi khỏi, Tề Linh liền nhìn Vân Lạc Phong, giải thích cho nàng rõ: "Ngoài ra, công chúa Kim Dương của Kim Dương Quốc có thiên phú rất cao, thuộc hạ dưới trướng Kim Dương công chúa ai nấy cũng rất lợi hại. Cũng là kình địch lớn nhất của chúng ta."
Vị Kim Dương công chúa này có thể lấy quốc hiệu làm phong hào, đủ để thấy được địa vị của nàng ta ở Kim Dương Quốc.
Tề Linh nói chuyện này là để Vân Lạc Phong đề cao cảnh giác. Nhưng nhớ tới thực lực của Vân Lạc Phong, Tề Linh lại thấy bản thân lo xa quá rồi.
Luận thiên phú, trên đời này còn ai biến thái bằng Vân Lạc Phong?
Nàng lấy thực lực Thần Linh Giả đánh bại Thiên Thần Giả, bây giờ đã đột phá đến Thiên Thần Giả, nhất định là càng khủng khiếp hơn!
"Ta mệt rồi...."
Bao nhiêu lời của Tề Linh chỉ đổi lại được một câu này của Vân Lạc Phong. Đã vậy, từ giọng nói đến thần thái của nàng còn trông rất lười biếng nữa chứ.
Tề Linh bật cười: "Chỗ ở của Thiên Tề Quốc chúng ta đã chuẩn bị xong rồi. Vân cô nương, ta đưa cô đi nghỉ ngơi trước."
"Ừm!"
Vân Lạc Phong gật đầu.
So với việc ở đây nghe Tề Linh nói mấy lời vô nghĩa, còn không bằng để nàng đi củng cố thực lực của mình.
Tề Linh không tiếp tục nhiều lời, lập tức đưa Vân Lạc Phong đi nghỉ ngơi. Thế nhưng, khi hắn và Kỳ Tô vừa rời khỏi phòng Vân Lạc Phong thì chợt nghe thấy giọng nói giễu cợt từ phía trước truyền đến.
"A~, ta còn tưởng là ai, thì ra lại là ngươi! Mộc Tuyết Hinh, phụ hoàng ngươi vẫn chưa chết à?"
Giọng nói này mang theo sự châm chọc rõ rệt, làm gương mặt Kỳ Tô hoàn toàn biến sắc.
"Nhị hoàng tử, ta gặp một người quen, xin phép đi trước, lát nữa ta sẽ về ngay!"
Dứt lời, cả người Kỳ Tô hóa thành một cơn gió, lao đi về hướng sân viện bên cạnh....
Trong sân viện kia, một người thiếu nữ kiêu căng ngạo mạn đứng chống nạnh, mặt nở nụ cười châm chọc, bày ra vẻ cao quý hơn người khác mà đứng chắn đường Mộc Tuyết Hinh.
Thần sắc Mộc Tuyết Hinh rất bình tĩnh, nhưng trong đôi con ngươi lại mơ hồ ẩn hiện lửa giận.
"Yên tâm đi! Dù người Tử Nguyệt Quốc các ngươi có chết sạch hết thì phụ hoàng ta vẫn sống tốt!"
"To gan!" Kiều Diệp Phượng gầm lên: "Mộc Tuyết Hinh, ngươi nghĩ ngươi là ai mà dám nói chuyện kiều đó với ta hả? Lưu Phong Quốc các ngươi tạo nghiệt lớn, nên phụ hoàng ngươi mới không có nổi một hoàng tử nào. Ngươi có biết điều này nghĩa là gì không? Là đoạn tử tuyệt tôn! Lưu Phong Quốc các ngươi sớm đã đoạn tử tuyệt tôn rồi!"
Tuy trước đó Lưu Phong Quốc có một vị hoàng tử, nhưng tiểu hoàng tử kia lại không phải con ruột Mộc Trấn Thiên, cho nên Kiều Diệp Phượng mới nói như vậy.
Mộc Tuyết Hinh giận dữ, lập tức tát một cái vào mặt Kiều Diệp Phượng.
Không có ai lường trước được, một ngày trước trận tranh bá của bốn nước, Mộc Tuyết Hinh - công chúa Lưu Phong Quốc lại động thủ với người tham gia tranh bá của nước khác. Vì thế, trong nhất thời, tất cả mọi người đều ngây ra tại chỗ.
"Mộc Tuyết Hinh, ngươi dám đánh ta?" Kiều Diệp Phượng trừng lớn hai mắt không dám tin, phẫn nộ quát: "Người đâu! Mau bắt nữ nhân đáng chết này lại cho bổn công chúa!"
"Công chúa....." Một cung nữ bên cạnh cẩn thận kéo kéo tay áo Kiều Diệp Phượng: "Dù sao chúng ta cũng là lén trốn ra ngoài, đừng gây thêm chuyện thì tốt hơn, tránh cho hoàng thượng....."
Edit: Sahara
Vốn dĩ Tề Vũ muốn nói vài câu chế giễu, nhưng khi bắt gặp ánh mắt lạnh lùng của Vân Lạc Phong thì hắn ta sợ đến mức nuốt hết mấy lời định nói trở vào trong. Tề Vũ phất tay, cắn răng nói: "Chúng ta đi!"
Hừ! Cứ để nữ nhân này đắc ý thêm một thời gian nữa, chờ sau khi hắn thống nhất bốn nước rồi, hắn nhất định bắt nữ nhân này phải ở dưới thân hắn cầu xin.
Dường như cảnh tượng đó đang diễn ra trước mắt, Tề Vũ nở nụ cười ầm trầm sâu hiểm, trên mặt không giấu được vẻ đắc ý.
________________
"Quốc gia tổ chức trận tranh bá lần này là Kim Dương Quốc. Cũng là quốc gia mạnh nhất trong bốn nước." Sau khi Tề Vũ đi khỏi, Tề Linh liền nhìn Vân Lạc Phong, giải thích cho nàng rõ: "Ngoài ra, công chúa Kim Dương của Kim Dương Quốc có thiên phú rất cao, thuộc hạ dưới trướng Kim Dương công chúa ai nấy cũng rất lợi hại. Cũng là kình địch lớn nhất của chúng ta."
Vị Kim Dương công chúa này có thể lấy quốc hiệu làm phong hào, đủ để thấy được địa vị của nàng ta ở Kim Dương Quốc.
Tề Linh nói chuyện này là để Vân Lạc Phong đề cao cảnh giác. Nhưng nhớ tới thực lực của Vân Lạc Phong, Tề Linh lại thấy bản thân lo xa quá rồi.
Luận thiên phú, trên đời này còn ai biến thái bằng Vân Lạc Phong?
Nàng lấy thực lực Thần Linh Giả đánh bại Thiên Thần Giả, bây giờ đã đột phá đến Thiên Thần Giả, nhất định là càng khủng khiếp hơn!
"Ta mệt rồi...."
Bao nhiêu lời của Tề Linh chỉ đổi lại được một câu này của Vân Lạc Phong. Đã vậy, từ giọng nói đến thần thái của nàng còn trông rất lười biếng nữa chứ.
Tề Linh bật cười: "Chỗ ở của Thiên Tề Quốc chúng ta đã chuẩn bị xong rồi. Vân cô nương, ta đưa cô đi nghỉ ngơi trước."
"Ừm!"
Vân Lạc Phong gật đầu.
So với việc ở đây nghe Tề Linh nói mấy lời vô nghĩa, còn không bằng để nàng đi củng cố thực lực của mình.
Tề Linh không tiếp tục nhiều lời, lập tức đưa Vân Lạc Phong đi nghỉ ngơi. Thế nhưng, khi hắn và Kỳ Tô vừa rời khỏi phòng Vân Lạc Phong thì chợt nghe thấy giọng nói giễu cợt từ phía trước truyền đến.
"A~, ta còn tưởng là ai, thì ra lại là ngươi! Mộc Tuyết Hinh, phụ hoàng ngươi vẫn chưa chết à?"
Giọng nói này mang theo sự châm chọc rõ rệt, làm gương mặt Kỳ Tô hoàn toàn biến sắc.
"Nhị hoàng tử, ta gặp một người quen, xin phép đi trước, lát nữa ta sẽ về ngay!"
Dứt lời, cả người Kỳ Tô hóa thành một cơn gió, lao đi về hướng sân viện bên cạnh....
Trong sân viện kia, một người thiếu nữ kiêu căng ngạo mạn đứng chống nạnh, mặt nở nụ cười châm chọc, bày ra vẻ cao quý hơn người khác mà đứng chắn đường Mộc Tuyết Hinh.
Thần sắc Mộc Tuyết Hinh rất bình tĩnh, nhưng trong đôi con ngươi lại mơ hồ ẩn hiện lửa giận.
"Yên tâm đi! Dù người Tử Nguyệt Quốc các ngươi có chết sạch hết thì phụ hoàng ta vẫn sống tốt!"
"To gan!" Kiều Diệp Phượng gầm lên: "Mộc Tuyết Hinh, ngươi nghĩ ngươi là ai mà dám nói chuyện kiều đó với ta hả? Lưu Phong Quốc các ngươi tạo nghiệt lớn, nên phụ hoàng ngươi mới không có nổi một hoàng tử nào. Ngươi có biết điều này nghĩa là gì không? Là đoạn tử tuyệt tôn! Lưu Phong Quốc các ngươi sớm đã đoạn tử tuyệt tôn rồi!"
Tuy trước đó Lưu Phong Quốc có một vị hoàng tử, nhưng tiểu hoàng tử kia lại không phải con ruột Mộc Trấn Thiên, cho nên Kiều Diệp Phượng mới nói như vậy.
Mộc Tuyết Hinh giận dữ, lập tức tát một cái vào mặt Kiều Diệp Phượng.
Không có ai lường trước được, một ngày trước trận tranh bá của bốn nước, Mộc Tuyết Hinh - công chúa Lưu Phong Quốc lại động thủ với người tham gia tranh bá của nước khác. Vì thế, trong nhất thời, tất cả mọi người đều ngây ra tại chỗ.
"Mộc Tuyết Hinh, ngươi dám đánh ta?" Kiều Diệp Phượng trừng lớn hai mắt không dám tin, phẫn nộ quát: "Người đâu! Mau bắt nữ nhân đáng chết này lại cho bổn công chúa!"
"Công chúa....." Một cung nữ bên cạnh cẩn thận kéo kéo tay áo Kiều Diệp Phượng: "Dù sao chúng ta cũng là lén trốn ra ngoài, đừng gây thêm chuyện thì tốt hơn, tránh cho hoàng thượng....."