Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-1962
Chương 1961: Vân Nguyệt Thanh (3)
Edit: Sahara
Giống như.... Đã từng....
Có một người đàn ông, từng thật lòng yêu bà, yêu bà hơn cả sinh mạng!
Nhưng tại sao bà không thể nào nhớ ra?
Vân Nguyệt Thanh xoa xoa chỗ thái dương đang đau nhức, khẽ nhíu mày. Bộ dáng nhíu mày cũng xinh đẹp như vậy, nhìn thấy mà thương.
Cô gái mặc lục y nghiến răng nghiến lợi, thật không biết lão hồ ly lẳng lơ này có cái gì tốt mà minh chủ lại thích bà ta như vậy?
Thứ phụ nữ không biết tốt xấu như bà ta căn bản không xứng được minh chủ yêu thích.
"Vân Nguyệt Thanh, bà nhất quyết không chịu giao ấn giám ra, vậy thì đừng trách sao ta không khách sáo!" Cô gái lục y kia cười lạnh.
Ở cảnh giới Thần Tôn, Vân Nguyệt Thanh là vô địch. Có thể nói, không có một Thần Tôn Giả nào đánh bại được bà. Đây cũng là nguyên nhân khiến cho thanh danh của Vân Nguyệt Thanh vang dội khắp Phong Vân Đại Lục.
Tuy nhiên.....
Ai bảo Vân Nguyệt Thanh trọng thương chưa khỏi? Hiện tại, Vân Nguyệt Thanh không phải là đối thủ của cô gái kia.
Ầm!
Mắt thấy cô gái lục y sắp động thủ, Vân Nguyệt Thanh liền phát động khí thế trên người, ánh mắt lãnh lệ sắc bén như lưỡi kiếm áp đảo cô gái kia, làm nàng ta không thể thở được. Đáy lòng nàng ta dâng lên cảm giác hoảng loạn.
Không phải bà ta đang trọng thương sao? Vậy khí thế cường đại này ở đâu ra?
"Lãng Tân Nguyệt! Ngươi tưởng ta đang bị thương nặng thì ngươi có thể muốn làm gì thì làm sao? Năm đó, Vân Nguyệt Thanh - ta có thể dựa vào thực lực chính mình đánh bại mười mấy Thần Tôn Giả, bây giờ chỉ đối phó một kẻ hèn như ngươi, còn cần cố sức à?" Vân Nguyệt Thanh nhếch mép cười, bình thản nhìn Lãng Tân Nguyệt.
Lãng Tân Nguyệt càng hoảng loạn hơn: "Ngươi...."
Ngươi không sao?
"Ngươi muốn biết thực lực ta có còn như trước không? Vậy ngươi cứ tới thử thì biết! Nếu không phải các ngươi hạ độc ta, thì cho dù có một trăm người như ngươi, Vân Nguyệt Thanh - ta cũng không ngán!" Vân Nguyệt Thanh bước vài bước tiến về phía Lãng Tân Nguyệt.
Lãng Tân Nguyệt thụt lùi về sau.
Nàng ta luôn quan sát cẩn thận, trước khi chưa biết chắc Vân Nguyệt Thanh có thật sự trọng thương hay không, nàng ta không dám tùy tiện ra tay.
Nhưng Lãng Tân Nguyệt không cam lòng nằm ở thế hạ phong, nàng ta cắn môi: "Vân Nguyệt Thanh, ta biết bà có thu một đệ tử ở Lưu Phong Quốc, nếu không phải mấy năm nay minh chủ bận xử lý sự vụ quan trọng, còn phải trấn an đám người trong liên minh, thì ngài đã sớm bắt tên đồ đệ kia của bà rồi!"
Mắt Vân Nguyệt Thanh lóe tia hàn quang, sát ý dâng cao.
"Có điều...." Lãng Tân Nguyệt cười lạnh lùng: "Ta không ngại nói cho bà biết một chuyện, gần đây, bốn đại quốc muốn đối phó với liên minh chúng ta, nên đã cử hành một trận tranh tài để tuyển chọn ra người thống lĩnh bốn nước."
Nghe đến đây, Vân Nguyệt Thanh chợt dừng bước, lạnh lùng nhìn Lãng Tân Nguyệt, đợi nàng ta nói tiếp.
"Trước đó, minh chủ đã tìm hoàng đế Kim Dương Quốc - Trình Phi Dương, bảo tên hoàng đế đó tổ chức trận tranh tài ở tại rừng Thiên Phạt này. Vài ngày nữa, các hoàng tử, công chúa các nước sẽ đến đây." Lãng Tân Nguyệt khẽ hất cằm: "Theo tin tức đáng tin truyền về, đồ đệ của bà cũng có trong đó."
Vân Nguyệt Thanh nheo mắt, nắm tay siết chặt.
Lãng Tân Nguyệt cười lạnh: "Còn mảnh rừng Thiên Phạt này.... Sẽ là nơi chôn thây của bọn chúng."
Vân Nguyệt Thanh lạnh nhạt nhìn Lãng Tân Nguyệt: "Ngươi nói Trình Phi Dương thỏa hiệp cùng các người? Chuyện này thì có lợi gì cho hắn ta chứ?"
"Lợi ích đương nhiên là có! Minh chủ đã hứa với tên hoàng đế kia, giúp hắn đột phá đến cảnh giới Thần Tôn. Chắc bà cũng biết, sư phụ có một bí thuật, có thế giúp người ta nhanh chóng đột phá đến cảnh giới Thần Tôn. Chỉ là.... Cái bí thuật này lại để lại di chứng về sau. Bất cứ người nào sử dụng bí thuật này, đều sẽ chết dần mòn sau vài năm."
"Nực cười là tên hoàng đế ngu ngốc kia đúng là ngu hết chỗ nói! Nhìn thấy minh chủ thi triển bí thuật cho một người khác ngay trước mặt hắn ta xong, hắn liền tin tưởng không chút nghi ngờ. Chẳng qua, minh chủ chỉ gạt hắn ta mà thôi, minh chủ nói cho hắn ta biết, mục tiêu của liên minh chỉ có duy nhất một mình Lưu Phong Quốc, Kỳ Tô thân là vị hôn phu của công chúa Lưu Phong Quốc, chắc chắn cũng sẽ tham gia trận tranh tài này. Còn về chuyện ai thống lĩnh bốn nước, liên minh chúng ta không xen vào."
Edit: Sahara
Giống như.... Đã từng....
Có một người đàn ông, từng thật lòng yêu bà, yêu bà hơn cả sinh mạng!
Nhưng tại sao bà không thể nào nhớ ra?
Vân Nguyệt Thanh xoa xoa chỗ thái dương đang đau nhức, khẽ nhíu mày. Bộ dáng nhíu mày cũng xinh đẹp như vậy, nhìn thấy mà thương.
Cô gái mặc lục y nghiến răng nghiến lợi, thật không biết lão hồ ly lẳng lơ này có cái gì tốt mà minh chủ lại thích bà ta như vậy?
Thứ phụ nữ không biết tốt xấu như bà ta căn bản không xứng được minh chủ yêu thích.
"Vân Nguyệt Thanh, bà nhất quyết không chịu giao ấn giám ra, vậy thì đừng trách sao ta không khách sáo!" Cô gái lục y kia cười lạnh.
Ở cảnh giới Thần Tôn, Vân Nguyệt Thanh là vô địch. Có thể nói, không có một Thần Tôn Giả nào đánh bại được bà. Đây cũng là nguyên nhân khiến cho thanh danh của Vân Nguyệt Thanh vang dội khắp Phong Vân Đại Lục.
Tuy nhiên.....
Ai bảo Vân Nguyệt Thanh trọng thương chưa khỏi? Hiện tại, Vân Nguyệt Thanh không phải là đối thủ của cô gái kia.
Ầm!
Mắt thấy cô gái lục y sắp động thủ, Vân Nguyệt Thanh liền phát động khí thế trên người, ánh mắt lãnh lệ sắc bén như lưỡi kiếm áp đảo cô gái kia, làm nàng ta không thể thở được. Đáy lòng nàng ta dâng lên cảm giác hoảng loạn.
Không phải bà ta đang trọng thương sao? Vậy khí thế cường đại này ở đâu ra?
"Lãng Tân Nguyệt! Ngươi tưởng ta đang bị thương nặng thì ngươi có thể muốn làm gì thì làm sao? Năm đó, Vân Nguyệt Thanh - ta có thể dựa vào thực lực chính mình đánh bại mười mấy Thần Tôn Giả, bây giờ chỉ đối phó một kẻ hèn như ngươi, còn cần cố sức à?" Vân Nguyệt Thanh nhếch mép cười, bình thản nhìn Lãng Tân Nguyệt.
Lãng Tân Nguyệt càng hoảng loạn hơn: "Ngươi...."
Ngươi không sao?
"Ngươi muốn biết thực lực ta có còn như trước không? Vậy ngươi cứ tới thử thì biết! Nếu không phải các ngươi hạ độc ta, thì cho dù có một trăm người như ngươi, Vân Nguyệt Thanh - ta cũng không ngán!" Vân Nguyệt Thanh bước vài bước tiến về phía Lãng Tân Nguyệt.
Lãng Tân Nguyệt thụt lùi về sau.
Nàng ta luôn quan sát cẩn thận, trước khi chưa biết chắc Vân Nguyệt Thanh có thật sự trọng thương hay không, nàng ta không dám tùy tiện ra tay.
Nhưng Lãng Tân Nguyệt không cam lòng nằm ở thế hạ phong, nàng ta cắn môi: "Vân Nguyệt Thanh, ta biết bà có thu một đệ tử ở Lưu Phong Quốc, nếu không phải mấy năm nay minh chủ bận xử lý sự vụ quan trọng, còn phải trấn an đám người trong liên minh, thì ngài đã sớm bắt tên đồ đệ kia của bà rồi!"
Mắt Vân Nguyệt Thanh lóe tia hàn quang, sát ý dâng cao.
"Có điều...." Lãng Tân Nguyệt cười lạnh lùng: "Ta không ngại nói cho bà biết một chuyện, gần đây, bốn đại quốc muốn đối phó với liên minh chúng ta, nên đã cử hành một trận tranh tài để tuyển chọn ra người thống lĩnh bốn nước."
Nghe đến đây, Vân Nguyệt Thanh chợt dừng bước, lạnh lùng nhìn Lãng Tân Nguyệt, đợi nàng ta nói tiếp.
"Trước đó, minh chủ đã tìm hoàng đế Kim Dương Quốc - Trình Phi Dương, bảo tên hoàng đế đó tổ chức trận tranh tài ở tại rừng Thiên Phạt này. Vài ngày nữa, các hoàng tử, công chúa các nước sẽ đến đây." Lãng Tân Nguyệt khẽ hất cằm: "Theo tin tức đáng tin truyền về, đồ đệ của bà cũng có trong đó."
Vân Nguyệt Thanh nheo mắt, nắm tay siết chặt.
Lãng Tân Nguyệt cười lạnh: "Còn mảnh rừng Thiên Phạt này.... Sẽ là nơi chôn thây của bọn chúng."
Vân Nguyệt Thanh lạnh nhạt nhìn Lãng Tân Nguyệt: "Ngươi nói Trình Phi Dương thỏa hiệp cùng các người? Chuyện này thì có lợi gì cho hắn ta chứ?"
"Lợi ích đương nhiên là có! Minh chủ đã hứa với tên hoàng đế kia, giúp hắn đột phá đến cảnh giới Thần Tôn. Chắc bà cũng biết, sư phụ có một bí thuật, có thế giúp người ta nhanh chóng đột phá đến cảnh giới Thần Tôn. Chỉ là.... Cái bí thuật này lại để lại di chứng về sau. Bất cứ người nào sử dụng bí thuật này, đều sẽ chết dần mòn sau vài năm."
"Nực cười là tên hoàng đế ngu ngốc kia đúng là ngu hết chỗ nói! Nhìn thấy minh chủ thi triển bí thuật cho một người khác ngay trước mặt hắn ta xong, hắn liền tin tưởng không chút nghi ngờ. Chẳng qua, minh chủ chỉ gạt hắn ta mà thôi, minh chủ nói cho hắn ta biết, mục tiêu của liên minh chỉ có duy nhất một mình Lưu Phong Quốc, Kỳ Tô thân là vị hôn phu của công chúa Lưu Phong Quốc, chắc chắn cũng sẽ tham gia trận tranh tài này. Còn về chuyện ai thống lĩnh bốn nước, liên minh chúng ta không xen vào."