Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 108
Hiên Viên Nguyệt Triệt nhìn linh thú kia, sắc mặt không khỏi trầm xuống, “Phụ hoàng, khoan đã!”.
Tĩnh Đế không vui nhìn về phía Hiên Viên Nguyệt Triệt, “Triệt Nhi, ngươi có chuyện gì?”.
“Phụ hoàng, linh thú này …… Là linh sủng gần đây phụ hoàng mới có được?”. Giữa mày Hiên Viên Nguyệt Triệt xẹt qua một tia ưu tư.
“Đích xác, đây là linh thú Thành Nhi đưa cho trẫm hộ thân!”. Tĩnh Đế nhàn nhạt nói, ánh mắt nhìn về phía Hiên Viên Đông Thành, nhàn nhạt vui sướng.
“Không nghĩ tới nhị vương tử hiếu thuận như vậy, vậy mà đem linh thú trân quý như thế đưa cho Hoàng Thượng hộ thân!”. Mai phi ở một bên vội vàng khẽ cười nói.
Hoàng Hậu cũng tươi cười có vài phần kiêu ngạo, “Triệt Nhi, đây là hoàng đệ ngươi nửa tháng trước, cho người mua về linh nguyệt thú từ Chu Yến quốc. Con thú này trung với chủ nhân, bất kể kẻ địch muốn làm gì bất lợi đối với chủ nhân, con thú này đều sẽ tận hết sức lực giết chết nó!”.
Hiên Viên Đông Thành lạnh lùng liếc mắt Hiên Viên Nguyệt Triệt một cái, “Đại hoàng huynh, chẳng lẽ ngươi có ý kiến gì?”.
Phượng Thiên Tuyết thấy bộ dáng Hiên Viên Nguyệt Triệt ưu sầu, nhịn không được cong cong khóe môi, gia hỏa này phúc hắc đến cực điểm, xem ra Hiên Viên Đông Thành tuyệt đối phải xui xẻo!
“Ta thật ra không có ý kiến gì …Chỉ là phụ hoàng, một lần ta dùng bữa cùng bằng hữu, nghe được khách qua đường nhắc tới linh nguyệt thú, nghe nói con thú này ở Xích Lưu quốc là một loại thú mang điềm xấu!”.
Hiên Viên Nguyệt Triệt nhẹ giọng nói, nhàn nhạt nhìn linh nguyệt thú kia.
Linh nguyệt thú ngồi xổm, chờ đợi mệnh lệnh của Tĩnh Đế.
Hiên Viên Đông Thành không chỉ tặng linh nguyệt thú cho Tĩnh Đế, còn đưa một huấn thú sư đến cho hắn, trong vòng thời gian ngắn ngủn, Tĩnh Đế liền huấn luyện linh nguyệt thú đến vô cùng ngoan ngoãn.
“Đại hoàng huynh, ngươi đây là tin vào lời đồn! Trước khi có được con thú này, hoàng đệ lục lọi thư tịch, chưa từng có ghi lại như vậy!”. Hiên Viên Đông Thành không khỏi cả giận nói.
Sắc mặt Hoàng Hậu cũng trầm xuống dưới, thân là hoàng đế, kỵ nhất vật mang điềm xấu!
Quả nhiên, ánh mắt Tĩnh Đế lạnh băng đến cực điểm, Hoàng Hậu vội vàng nhẹ giọng nói: “Nhất định là Triệt Nhi nghe lầm đi? Linh nguyệt thú chính là linh thú bên trong vạn thú dễ dàng thuần phục nhất, sao có thể là vật mang điềm xấu?”.
Bát vương gia cười lạnh lên, “Đại vương tử ghen ghét nhị vương tử được Hoàng Thượng sủng ái, mới có thể nói hươu nói vượn như vậy?”.
Chúng quan cũng sôi nổi phụ họa.
“Lão phu làm quan nhiều năm như vậy, trước nay chưa từng nghe được có chuyện này, quả thực là bậy bạ!”.
“Đại vương tử là ghen ghét nhị vương tử đi? Rốt cuộc một người có bệnh, đầu tự nhiên có chút không rõ ràng lắm!”.
“Đại vương tử luôn luôn không kết giao với ai, sao có thể có bằng hữu?”.
Đối mặt nhiều nghi ngờ như vậy, Hiên Viên Nguyệt Triệt chỉ cười lạnh một tiếng: “Phụ hoàng, vẫn là cẩn thận cho thỏa đáng!”.
Rốt cuộc Hoàng Hậu chậm rãi ngước mắt nhìn hắn, trong mắt băng tuyết hàn ý, “Triệt Nhi, hay là ngươi bị bệnh quá nặng, cho nên mới nói hươu nói vượn đi?”.
Bát công chúa cũng châm chọc cười nói: “Đúng vậy, đại hoàng huynh nhất định là ít đọc sách, thích nghe người ta nói bậy bạ!”.
Sắc mặt Tĩnh Đế âm trầm sắp kết băng, lạnh nhạt nhìn Hiên Viên Nguyệt Triệt.
“Mẫu hậu, ngươi vừa mới nói bệnh Triệt Nhi đã sớm khỏe, hiện tại lại nói Triệt Nhi bệnh nặng… Có điều vốn dĩ mẫu hậu không quan tâm bệnh tình của Triệt Nhi, ta không so đo với ngươi. Phụ hoàng, linh thú trước sau có thú tính, Triệt Nhi chỉ có thể khuyên ngài một câu —— cẩn thận là hơn!”.
Hiên Viên Nguyệt Triệt lạnh nhạt vô cùng, sóng mắt chẳng xao động.
Phượng Thiên Tuyết nghiến răng nghiến lợi, thật muốn cho những người coi khinh Hiên Viên Nguyệt Triệt mấy cái tát!
Mỗi người đều coi khinh hắn như thế, chính là vì Hiên Viên Nguyệt Triệt sẽ không biết chừng nào máu độc phát tác, nhưng mà lúc hắn phát tác lại không đả thương người, những người này tự cho là tôn quý, dường như chính mình cao cao tại thượng, Hiên Viên Nguyệt Triệt chính là một con kiến bé nhỏ!
“Triệt Nhi, linh nguyệt thú này đã đi theo trẫm nửa tháng! Bệnh ngươi cũng không nhẹ, vẫn là sớm trở về tạm nghỉ đi!”. Tĩnh Đế lạnh lùng nói.
Tĩnh Đế không vui nhìn về phía Hiên Viên Nguyệt Triệt, “Triệt Nhi, ngươi có chuyện gì?”.
“Phụ hoàng, linh thú này …… Là linh sủng gần đây phụ hoàng mới có được?”. Giữa mày Hiên Viên Nguyệt Triệt xẹt qua một tia ưu tư.
“Đích xác, đây là linh thú Thành Nhi đưa cho trẫm hộ thân!”. Tĩnh Đế nhàn nhạt nói, ánh mắt nhìn về phía Hiên Viên Đông Thành, nhàn nhạt vui sướng.
“Không nghĩ tới nhị vương tử hiếu thuận như vậy, vậy mà đem linh thú trân quý như thế đưa cho Hoàng Thượng hộ thân!”. Mai phi ở một bên vội vàng khẽ cười nói.
Hoàng Hậu cũng tươi cười có vài phần kiêu ngạo, “Triệt Nhi, đây là hoàng đệ ngươi nửa tháng trước, cho người mua về linh nguyệt thú từ Chu Yến quốc. Con thú này trung với chủ nhân, bất kể kẻ địch muốn làm gì bất lợi đối với chủ nhân, con thú này đều sẽ tận hết sức lực giết chết nó!”.
Hiên Viên Đông Thành lạnh lùng liếc mắt Hiên Viên Nguyệt Triệt một cái, “Đại hoàng huynh, chẳng lẽ ngươi có ý kiến gì?”.
Phượng Thiên Tuyết thấy bộ dáng Hiên Viên Nguyệt Triệt ưu sầu, nhịn không được cong cong khóe môi, gia hỏa này phúc hắc đến cực điểm, xem ra Hiên Viên Đông Thành tuyệt đối phải xui xẻo!
“Ta thật ra không có ý kiến gì …Chỉ là phụ hoàng, một lần ta dùng bữa cùng bằng hữu, nghe được khách qua đường nhắc tới linh nguyệt thú, nghe nói con thú này ở Xích Lưu quốc là một loại thú mang điềm xấu!”.
Hiên Viên Nguyệt Triệt nhẹ giọng nói, nhàn nhạt nhìn linh nguyệt thú kia.
Linh nguyệt thú ngồi xổm, chờ đợi mệnh lệnh của Tĩnh Đế.
Hiên Viên Đông Thành không chỉ tặng linh nguyệt thú cho Tĩnh Đế, còn đưa một huấn thú sư đến cho hắn, trong vòng thời gian ngắn ngủn, Tĩnh Đế liền huấn luyện linh nguyệt thú đến vô cùng ngoan ngoãn.
“Đại hoàng huynh, ngươi đây là tin vào lời đồn! Trước khi có được con thú này, hoàng đệ lục lọi thư tịch, chưa từng có ghi lại như vậy!”. Hiên Viên Đông Thành không khỏi cả giận nói.
Sắc mặt Hoàng Hậu cũng trầm xuống dưới, thân là hoàng đế, kỵ nhất vật mang điềm xấu!
Quả nhiên, ánh mắt Tĩnh Đế lạnh băng đến cực điểm, Hoàng Hậu vội vàng nhẹ giọng nói: “Nhất định là Triệt Nhi nghe lầm đi? Linh nguyệt thú chính là linh thú bên trong vạn thú dễ dàng thuần phục nhất, sao có thể là vật mang điềm xấu?”.
Bát vương gia cười lạnh lên, “Đại vương tử ghen ghét nhị vương tử được Hoàng Thượng sủng ái, mới có thể nói hươu nói vượn như vậy?”.
Chúng quan cũng sôi nổi phụ họa.
“Lão phu làm quan nhiều năm như vậy, trước nay chưa từng nghe được có chuyện này, quả thực là bậy bạ!”.
“Đại vương tử là ghen ghét nhị vương tử đi? Rốt cuộc một người có bệnh, đầu tự nhiên có chút không rõ ràng lắm!”.
“Đại vương tử luôn luôn không kết giao với ai, sao có thể có bằng hữu?”.
Đối mặt nhiều nghi ngờ như vậy, Hiên Viên Nguyệt Triệt chỉ cười lạnh một tiếng: “Phụ hoàng, vẫn là cẩn thận cho thỏa đáng!”.
Rốt cuộc Hoàng Hậu chậm rãi ngước mắt nhìn hắn, trong mắt băng tuyết hàn ý, “Triệt Nhi, hay là ngươi bị bệnh quá nặng, cho nên mới nói hươu nói vượn đi?”.
Bát công chúa cũng châm chọc cười nói: “Đúng vậy, đại hoàng huynh nhất định là ít đọc sách, thích nghe người ta nói bậy bạ!”.
Sắc mặt Tĩnh Đế âm trầm sắp kết băng, lạnh nhạt nhìn Hiên Viên Nguyệt Triệt.
“Mẫu hậu, ngươi vừa mới nói bệnh Triệt Nhi đã sớm khỏe, hiện tại lại nói Triệt Nhi bệnh nặng… Có điều vốn dĩ mẫu hậu không quan tâm bệnh tình của Triệt Nhi, ta không so đo với ngươi. Phụ hoàng, linh thú trước sau có thú tính, Triệt Nhi chỉ có thể khuyên ngài một câu —— cẩn thận là hơn!”.
Hiên Viên Nguyệt Triệt lạnh nhạt vô cùng, sóng mắt chẳng xao động.
Phượng Thiên Tuyết nghiến răng nghiến lợi, thật muốn cho những người coi khinh Hiên Viên Nguyệt Triệt mấy cái tát!
Mỗi người đều coi khinh hắn như thế, chính là vì Hiên Viên Nguyệt Triệt sẽ không biết chừng nào máu độc phát tác, nhưng mà lúc hắn phát tác lại không đả thương người, những người này tự cho là tôn quý, dường như chính mình cao cao tại thượng, Hiên Viên Nguyệt Triệt chính là một con kiến bé nhỏ!
“Triệt Nhi, linh nguyệt thú này đã đi theo trẫm nửa tháng! Bệnh ngươi cũng không nhẹ, vẫn là sớm trở về tạm nghỉ đi!”. Tĩnh Đế lạnh lùng nói.