Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 133
Gương mặt hơi dài thanh tú tuấn dật của Phượng Thiên Trạch giờ phút này phủ đầy hơi mù, tuy rằng Phượng Thiên Tuyết đề cao hắn như vậy, nhưng hắn vẫn là một đứa trẻ, mà Phượng Thiên Tuyết đã sống qua một đời rồi.
Lúc trước Phượng Thiên Trạch quá ít tiếp xúc với bên ngoài, bình thường đều bị giam trong Dược Viên, suốt ngày bị bắt đi hái, phơi nắng dược thảo vân vân.
Với hắn mà nói đạo lí đối nhân xử thế quả thực như một tờ giấy trắng, chưa từng có bất kỳ kinh nghiệm gì.
"Ha! Nói như chính mình thật cao quý ấy, ta thấy ngươi chỉ là phế vật tự cao tự đại mà thôi, mới là cấp bốn, lại dám kiêu ngạo như vậy!". Một tiếng cười lạnh truyền đến, không thể nghi ngờ, lời nói vừa rồi của Phượng Thiên Tuyết đã bị người nọ nghe thấy.
Người bước đến là hai tùy tùng mặc loại tơ lụa tốt nhất, phía sau bọn hắn mới đúng là chủ tử!
Thiếu niên kia một bộ áo lam, một bộ tóc xanh buộc cao trên đỉnh đầu, sợi tóc bồng bềnh rơi xuống rung động theo gió, hai tay thiếu niên chắp ở sau lưng, ánh mắt ngạo nghễ, lạnh lùng quét qua bên người Phượng Thiên Tuyết!
Động tác của hắn vô cùng nhẹ nhàng, mỗi một bước đều như mây trôi nước chảy, mượt mà không thôi!
Hai tùy tùng xem thường nhìn Phượng Thiên Tuyết, đi theo thiếu niên tóc xanh vào nơi dành cho khách quý!
"Trời ạ, kia không phải là thiên tài Thanh Đạo tông - Lam Kinh Phong sao?".
"Ta chưa từng gặp, nhưng nhìn dáng vẻ của hắn, đúng là vậy rồi! Huyền thuật của người này đã đến huyền giả đỉnh phong, phù thuật cũng đã đến cấp bảy, cực kỳ lợi hại, ai chống lại hắn chính là tìm một con đường chết!".
"Thiên tài Phù sư Thanh Đạo Tông Lam Kinh Phong! Phải biết rằng phù thuật rất lợi hại, dù là thực lực mới có cấp bảy, nhưng cũng có thể đào tẩu trước Huyền tông sơ cảnh!".
"Đúng! Nghe nói Lam Kinh Phong chế tác được Tị Hỏa Phù và Sinh Hỏa phù! Thật là lợi hại, chống lại hắn đoán chừng sẽ bị đốt thành heo nướng!".
Mọi người nhao nhao nghị luận, Phượng Thiên Tuyết không khỏi nhíu mày, Phượng Thiên Trạch lén lút bu lại, hưng phấn hỏi: "Tỷ, phù thuật của tỷ là cấp bao nhiêu thế?".
"Hỏi làm gì vậy?".
"Hừ, tỷ, tương lai tỷ nhất định phải điên cuồng tu luyện phù thuật, giẫm tên thiên tài kia dưới chân, xem bọn họ còn kiêu ngạo tới khi nào!".
Phượng Thiên Trạch nhớ tới ánh mắt khinh bỉ của hai tùy tùng kia, chợt không cam lòng! Nếu như tỷ tỷ có thể điên cuồng giẫm đạp tên thiên tài gì đó một hồi, lúc đó mới sảng khoái!
Phượng Thiên Tuyết bật cười, "Đệ yên tâm đi, tỷ vừa vặn có ý định này!".
Phù thuật, ở đại lục Thần Giới đều là kỳ thuật khiến cho người ta chạy theo như vịt, mỗi người đều muốn có được nó.
Phượng Thiên Tuyết mới đầu định điên cuồng tu luyện huyền thuật, nhưng mà về sau nghĩ thông suốt, bởi vì uy lực Phù sư lớn hơn huyền thuật sư gấp bội, cho nên dù nàng chỉ mới tu tới phù giả đỉnh phong, cũng có thể đối phó huyền thuật sư Huyền Tông đỉnh phong rồi!
Đợi nàng trở thành phù giả đỉnh phong, như vậy dù gặp nhiều lão quái hơn nữa, cũng phải để Phượng Thiên Tuyết nàng vài phần mặt mũi!
Bởi vì mấy lão quái kia đều sẽ có đề phòng, dù sao nàng là Phù sư, như vậy người sau lưng nàng, sẽ có được năng lực càng cường đại, đây ít nhất là chuyện mà những lão quái kia sẽ nghĩ đến.
Phượng Thiên Trạch mừng rỡ muốn cười, dường như nghĩ tới nửa tháng sau, tình cảnh Phượng Thiên Tuyết đánh bẹp tên Lam Kinh Phong kia.
Rốt cuộc đến phiên Phượng Thiên Tuyết báo danh rồi, nàng đang muốn tiến lên, đột nhiên có hai bóng người màu xám chen lên phía trước Phượng Thiên Tuyết!
Lông mày Phượng Thiên Trạch nhăn lại, hừ lạnh một tiếng, biểu hiện vô cùng mất hứng!
Bởi vì hai người kia, vừa vặn là tùy tùng của Lam Kinh Phong!
Hai tùy tùng kia cười lạnh một tiếng, "Muốn ghi danh trước, vậy đưa một vạn kim tệ đi!".
Cái gì?
Phượng Thiên Trạch muốn ngất, hai tên tùy tùng Thanh Đạo tông này, vậy mà lại dám cản đường ăn cướp ở chỗ này, còn tưởng là đang cho người khác thể diện nữa sao?
Lúc trước Phượng Thiên Trạch quá ít tiếp xúc với bên ngoài, bình thường đều bị giam trong Dược Viên, suốt ngày bị bắt đi hái, phơi nắng dược thảo vân vân.
Với hắn mà nói đạo lí đối nhân xử thế quả thực như một tờ giấy trắng, chưa từng có bất kỳ kinh nghiệm gì.
"Ha! Nói như chính mình thật cao quý ấy, ta thấy ngươi chỉ là phế vật tự cao tự đại mà thôi, mới là cấp bốn, lại dám kiêu ngạo như vậy!". Một tiếng cười lạnh truyền đến, không thể nghi ngờ, lời nói vừa rồi của Phượng Thiên Tuyết đã bị người nọ nghe thấy.
Người bước đến là hai tùy tùng mặc loại tơ lụa tốt nhất, phía sau bọn hắn mới đúng là chủ tử!
Thiếu niên kia một bộ áo lam, một bộ tóc xanh buộc cao trên đỉnh đầu, sợi tóc bồng bềnh rơi xuống rung động theo gió, hai tay thiếu niên chắp ở sau lưng, ánh mắt ngạo nghễ, lạnh lùng quét qua bên người Phượng Thiên Tuyết!
Động tác của hắn vô cùng nhẹ nhàng, mỗi một bước đều như mây trôi nước chảy, mượt mà không thôi!
Hai tùy tùng xem thường nhìn Phượng Thiên Tuyết, đi theo thiếu niên tóc xanh vào nơi dành cho khách quý!
"Trời ạ, kia không phải là thiên tài Thanh Đạo tông - Lam Kinh Phong sao?".
"Ta chưa từng gặp, nhưng nhìn dáng vẻ của hắn, đúng là vậy rồi! Huyền thuật của người này đã đến huyền giả đỉnh phong, phù thuật cũng đã đến cấp bảy, cực kỳ lợi hại, ai chống lại hắn chính là tìm một con đường chết!".
"Thiên tài Phù sư Thanh Đạo Tông Lam Kinh Phong! Phải biết rằng phù thuật rất lợi hại, dù là thực lực mới có cấp bảy, nhưng cũng có thể đào tẩu trước Huyền tông sơ cảnh!".
"Đúng! Nghe nói Lam Kinh Phong chế tác được Tị Hỏa Phù và Sinh Hỏa phù! Thật là lợi hại, chống lại hắn đoán chừng sẽ bị đốt thành heo nướng!".
Mọi người nhao nhao nghị luận, Phượng Thiên Tuyết không khỏi nhíu mày, Phượng Thiên Trạch lén lút bu lại, hưng phấn hỏi: "Tỷ, phù thuật của tỷ là cấp bao nhiêu thế?".
"Hỏi làm gì vậy?".
"Hừ, tỷ, tương lai tỷ nhất định phải điên cuồng tu luyện phù thuật, giẫm tên thiên tài kia dưới chân, xem bọn họ còn kiêu ngạo tới khi nào!".
Phượng Thiên Trạch nhớ tới ánh mắt khinh bỉ của hai tùy tùng kia, chợt không cam lòng! Nếu như tỷ tỷ có thể điên cuồng giẫm đạp tên thiên tài gì đó một hồi, lúc đó mới sảng khoái!
Phượng Thiên Tuyết bật cười, "Đệ yên tâm đi, tỷ vừa vặn có ý định này!".
Phù thuật, ở đại lục Thần Giới đều là kỳ thuật khiến cho người ta chạy theo như vịt, mỗi người đều muốn có được nó.
Phượng Thiên Tuyết mới đầu định điên cuồng tu luyện huyền thuật, nhưng mà về sau nghĩ thông suốt, bởi vì uy lực Phù sư lớn hơn huyền thuật sư gấp bội, cho nên dù nàng chỉ mới tu tới phù giả đỉnh phong, cũng có thể đối phó huyền thuật sư Huyền Tông đỉnh phong rồi!
Đợi nàng trở thành phù giả đỉnh phong, như vậy dù gặp nhiều lão quái hơn nữa, cũng phải để Phượng Thiên Tuyết nàng vài phần mặt mũi!
Bởi vì mấy lão quái kia đều sẽ có đề phòng, dù sao nàng là Phù sư, như vậy người sau lưng nàng, sẽ có được năng lực càng cường đại, đây ít nhất là chuyện mà những lão quái kia sẽ nghĩ đến.
Phượng Thiên Trạch mừng rỡ muốn cười, dường như nghĩ tới nửa tháng sau, tình cảnh Phượng Thiên Tuyết đánh bẹp tên Lam Kinh Phong kia.
Rốt cuộc đến phiên Phượng Thiên Tuyết báo danh rồi, nàng đang muốn tiến lên, đột nhiên có hai bóng người màu xám chen lên phía trước Phượng Thiên Tuyết!
Lông mày Phượng Thiên Trạch nhăn lại, hừ lạnh một tiếng, biểu hiện vô cùng mất hứng!
Bởi vì hai người kia, vừa vặn là tùy tùng của Lam Kinh Phong!
Hai tùy tùng kia cười lạnh một tiếng, "Muốn ghi danh trước, vậy đưa một vạn kim tệ đi!".
Cái gì?
Phượng Thiên Trạch muốn ngất, hai tên tùy tùng Thanh Đạo tông này, vậy mà lại dám cản đường ăn cướp ở chỗ này, còn tưởng là đang cho người khác thể diện nữa sao?