Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 140
Sắc mặt Phượng Thiên Tuyết đặc biệt khó coi, Phượng Tử Bách bảo vệ Phượng Thiên Long như thế, còn không phải là bởi vì Phượng Thiên Trạch là một phế vật hay sao?
Cứ lấy việc Phượng Thiên Tuyết đã từng nộp mấy trăm vạn kim tệ lên, tuy rằng bị nàng âm thầm lấy về, nhưng trên mọi phương diện, nàng là một đích nữ cẩn thận chặt chẽ, hoàn mỹ vô cùng!
Nhưng mà ở trong mắt Phượng Tử Bách, vẫn không sánh kịp cái tên Phượng Thiên Long kiêu ngạo, ngang ngược đến cực điểm!
"Tiểu thư, nhanh đi cứu thiếu gia, thiếu gia đã đói bụng hai ngày rồi, hu hu! Ta và Chu Nhi đều muốn mang thức ăn cho hắn, nhưng bị phát hiện rồi... Chu Nhi bị đánh gãy tay, ta thiếu chút nữa bị hủy dung!".
U Trúc khóc, nước mắt từng giọt lớn chảy xuống đất.
Phượng Thiên Tuyết hừ lạnh một tiếng đi ra ngoài, phát hiện sắc trời đã tối, còn có hai ngày nữa là tiết Trung thu rồi, mà Phượng Thiên Trạch trong mấy ngày này, lại bị Phượng Tử Bách ngược đãi như thế!
Tại đại lục Thiên Long, thì trong chiến đấu mặc kệ thương vong, người thắng đều không có trách nhiệm!
Nhưng mà Phượng Tử Bách lại không nói đạo lý chút nào, đánh Phượng Thiên Trạch còn nhốt vào kho củi không chp thức ăn!
Hổ dữ còn không ăn thịt con, tim của Phượng Tử Bách, thật không biết là làm từ gì nữa!
Phượng Thiên Tuyết thi triển Ảnh Vũ bộ, lập tức rời khỏi Thiên Tuyết viện, đến kho củi ở hậu viện, một cước đá văng cửa kho củi kia ra!
Hai huyền thuật sư thủ vệ, là hộ vệ của Phượng Thiên Long, đều có huyền thuật cấp bảy, bọn hắn căn bản cũng không cảm nhận được Phượng Thiên Tuyết tới gần, đột nhiên hiện ra một người hơn nữa cửa lớn đều bị đạp phá, khiến bọn họ kinh hãi!
"Ai?".
Đợi bọn họ đưa mắt nhìn, đã thấy Phượng Thiên Tuyết xông vào trong kho củi rồi!
Phượng Thiên Tuyết liếc nhìn Phượng Thiên Trạch nằm trên mặt đất yên tĩnh không tiếng động, toàn thân hắn máu thịt mơ hồ, thảm trạng khiến nàng không đành lòng nhìn thẳng!
"Thiên Trạch, đệ sao vậy, mau tỉnh lại! Tỷ tỷ đã trở về!". Phượng Thiên Tuyết hối hận đến cực điểm, nàng vội vàng ngồi xuống lắc đệ đệ, đưa tay dò xét hơi thở của hắn, hô hấp cực kỳ yếu ớt!
"Đáng chết! Hổ dữ không ăn thịt con, Phượng Tử Bách, ngươi đúng là ác độc!". Phượng Thiên Tuyết nghiến răng nghiến lợi mà nói. Tranh thủ ôm Phượng Thiên Trạch lên, chạy nhanh ra bên ngoài.
"Đứng lại, ngươi là người phương nào? Cũng dám cứu tội nhân Phượng phủ?".
Hai huyền thuật sư ngăn cản đường đi của Phượng Thiên Tuyết, bọn họ nhiều lắm là hai mươi tuổi, mặt mày thanh tú, lạnh lùng nhìn Phượng Thiên Tuyết.
Phượng Thiên Tuyết tràn ngập lửa giận không thể bùng phát, lập tức rót linh khí vào trong tay áo, hất tay áo lên, "Cút ngay!".
Một luồng gió mạnh mẽ bao lấy sát ý lạnh thấu xương quét về phía hai huyền thuật sư trẻ tuổi này, bọn hắn chấn động, "Thái Sơn trực lập!".
Nhưng mà một chiêu này của bọn họ, căn bản không hề có lực chống đỡ, gió mạnh khiến bọn họ bị quét bay lên, lại nặng nề ngã xuống!
Lập tức trời long đất nở, chờ bọn họ đứng lên, đã không thấy bóng của Phượng Thiên Tuyết!
Phượng Thiên Tuyết mang Phượng Thiên Trạch về nội viện, nàng không có thời gian đi tính sổ Phượng Tử Bách hay Phượng Thiên Long, lập tức lấy ra Sinh Cơ đan Thiên cấp lục phẩm luyện chế không lâu trước đây.
Đan dược chia làm hai cấp lớn, chính là Địa cấp, Thiên cấp. Địa cấp dành cho người thấp kém, Thiên cấp cho quý nhân. Từng cấp lớn lại chia từ bát phẩm tới nhất phẩm, đan dược nhất phẩm có phẩm chất thượng thừa nhất, bát phẩm là đan dược có phẩm chất kém cỏi nhất!
"U Trúc, tách môi của Thiên Trạch ra!". Phượng Thiên Tuyết ra lệnh, U Trúc vội vàng chạy vào, Phượng Thiên Tuyết liền bỏ Sinh Cơ đan vào trong miệng của hắn, rót mấy ngụm nước lên.
Một mùi thơm tràn ngập trong phòng, Thiên cấp Sinh Cơ đan khiến miệng vết thương của Phượng Thiên Trạch nhanh chóng khép lại thần kỳ, U Trúc khiếp sợ nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn nhuộm đầy máu của Phượng Thiên Trạch, run rẩy một phát.
Chu Nhi vắt khô khăn mặt, nhẹ nhàng mà lau khô vết máu trên mặt cho Phượng Thiên Trạch.
Sinh Cơ đan hoàn toàn phát huy hiệu quả lớn nhất, không bao lâu nữa, miệng vết thương lớn nhất trên cánh tay Phượng Thiên Trạch kia, sẽ tạo da thịt mềm mại, trở lại cánh tay như cũ với tốc độ mắt thường có thể thấy được.
Cứ lấy việc Phượng Thiên Tuyết đã từng nộp mấy trăm vạn kim tệ lên, tuy rằng bị nàng âm thầm lấy về, nhưng trên mọi phương diện, nàng là một đích nữ cẩn thận chặt chẽ, hoàn mỹ vô cùng!
Nhưng mà ở trong mắt Phượng Tử Bách, vẫn không sánh kịp cái tên Phượng Thiên Long kiêu ngạo, ngang ngược đến cực điểm!
"Tiểu thư, nhanh đi cứu thiếu gia, thiếu gia đã đói bụng hai ngày rồi, hu hu! Ta và Chu Nhi đều muốn mang thức ăn cho hắn, nhưng bị phát hiện rồi... Chu Nhi bị đánh gãy tay, ta thiếu chút nữa bị hủy dung!".
U Trúc khóc, nước mắt từng giọt lớn chảy xuống đất.
Phượng Thiên Tuyết hừ lạnh một tiếng đi ra ngoài, phát hiện sắc trời đã tối, còn có hai ngày nữa là tiết Trung thu rồi, mà Phượng Thiên Trạch trong mấy ngày này, lại bị Phượng Tử Bách ngược đãi như thế!
Tại đại lục Thiên Long, thì trong chiến đấu mặc kệ thương vong, người thắng đều không có trách nhiệm!
Nhưng mà Phượng Tử Bách lại không nói đạo lý chút nào, đánh Phượng Thiên Trạch còn nhốt vào kho củi không chp thức ăn!
Hổ dữ còn không ăn thịt con, tim của Phượng Tử Bách, thật không biết là làm từ gì nữa!
Phượng Thiên Tuyết thi triển Ảnh Vũ bộ, lập tức rời khỏi Thiên Tuyết viện, đến kho củi ở hậu viện, một cước đá văng cửa kho củi kia ra!
Hai huyền thuật sư thủ vệ, là hộ vệ của Phượng Thiên Long, đều có huyền thuật cấp bảy, bọn hắn căn bản cũng không cảm nhận được Phượng Thiên Tuyết tới gần, đột nhiên hiện ra một người hơn nữa cửa lớn đều bị đạp phá, khiến bọn họ kinh hãi!
"Ai?".
Đợi bọn họ đưa mắt nhìn, đã thấy Phượng Thiên Tuyết xông vào trong kho củi rồi!
Phượng Thiên Tuyết liếc nhìn Phượng Thiên Trạch nằm trên mặt đất yên tĩnh không tiếng động, toàn thân hắn máu thịt mơ hồ, thảm trạng khiến nàng không đành lòng nhìn thẳng!
"Thiên Trạch, đệ sao vậy, mau tỉnh lại! Tỷ tỷ đã trở về!". Phượng Thiên Tuyết hối hận đến cực điểm, nàng vội vàng ngồi xuống lắc đệ đệ, đưa tay dò xét hơi thở của hắn, hô hấp cực kỳ yếu ớt!
"Đáng chết! Hổ dữ không ăn thịt con, Phượng Tử Bách, ngươi đúng là ác độc!". Phượng Thiên Tuyết nghiến răng nghiến lợi mà nói. Tranh thủ ôm Phượng Thiên Trạch lên, chạy nhanh ra bên ngoài.
"Đứng lại, ngươi là người phương nào? Cũng dám cứu tội nhân Phượng phủ?".
Hai huyền thuật sư ngăn cản đường đi của Phượng Thiên Tuyết, bọn họ nhiều lắm là hai mươi tuổi, mặt mày thanh tú, lạnh lùng nhìn Phượng Thiên Tuyết.
Phượng Thiên Tuyết tràn ngập lửa giận không thể bùng phát, lập tức rót linh khí vào trong tay áo, hất tay áo lên, "Cút ngay!".
Một luồng gió mạnh mẽ bao lấy sát ý lạnh thấu xương quét về phía hai huyền thuật sư trẻ tuổi này, bọn hắn chấn động, "Thái Sơn trực lập!".
Nhưng mà một chiêu này của bọn họ, căn bản không hề có lực chống đỡ, gió mạnh khiến bọn họ bị quét bay lên, lại nặng nề ngã xuống!
Lập tức trời long đất nở, chờ bọn họ đứng lên, đã không thấy bóng của Phượng Thiên Tuyết!
Phượng Thiên Tuyết mang Phượng Thiên Trạch về nội viện, nàng không có thời gian đi tính sổ Phượng Tử Bách hay Phượng Thiên Long, lập tức lấy ra Sinh Cơ đan Thiên cấp lục phẩm luyện chế không lâu trước đây.
Đan dược chia làm hai cấp lớn, chính là Địa cấp, Thiên cấp. Địa cấp dành cho người thấp kém, Thiên cấp cho quý nhân. Từng cấp lớn lại chia từ bát phẩm tới nhất phẩm, đan dược nhất phẩm có phẩm chất thượng thừa nhất, bát phẩm là đan dược có phẩm chất kém cỏi nhất!
"U Trúc, tách môi của Thiên Trạch ra!". Phượng Thiên Tuyết ra lệnh, U Trúc vội vàng chạy vào, Phượng Thiên Tuyết liền bỏ Sinh Cơ đan vào trong miệng của hắn, rót mấy ngụm nước lên.
Một mùi thơm tràn ngập trong phòng, Thiên cấp Sinh Cơ đan khiến miệng vết thương của Phượng Thiên Trạch nhanh chóng khép lại thần kỳ, U Trúc khiếp sợ nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn nhuộm đầy máu của Phượng Thiên Trạch, run rẩy một phát.
Chu Nhi vắt khô khăn mặt, nhẹ nhàng mà lau khô vết máu trên mặt cho Phượng Thiên Trạch.
Sinh Cơ đan hoàn toàn phát huy hiệu quả lớn nhất, không bao lâu nữa, miệng vết thương lớn nhất trên cánh tay Phượng Thiên Trạch kia, sẽ tạo da thịt mềm mại, trở lại cánh tay như cũ với tốc độ mắt thường có thể thấy được.