Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 144
Bởi vì hắn không thể chịu được gia chủ Phượng phủ thiên vị Phượng Thiên Long như thế, hiện tại còn cậy mạnh đi đoạt thuốc, thực là mất phong thái gia chủ.
Theo một chủ nhân như vậy, sẽ không có tiền đồ!
Mà quy tắc của Hạ quốc, hộ vệ có thể tùy thời từ giã, đương nhiên có một loại gọi là tử vệ, chính là sinh tử đều không thể từ giã.
Mười sáu hộ vệ của Phượng phủ, đều là người tự do!
"Phượng gia chủ, Minh Nguyệt xin từ giã!".
Một hộ vệ khác cũng không chịu được, cúi đầu chắp tay, lui hai bước đứng cùng Thanh Phong, ám chỉ bọn họ đã không phải hộ vệ Phượng phủ, không hề nhúng tay vào chuyện của Phượng phủ!
Sắc mặt của Phượng Tử Bách khó coi đến cực điểm, hung hăng trừng mắt liếc Thanh Phong cùng Minh Nguyệt, quyết định đợi giải quyết Phượng Thiên Tuyết xong, sẽ giết chết hai tên hộ vệ này!
Dù sao việc xấu trong Phượng phủ không thể truyền ra ngoài, một khi truyền đi, tất cả mọi người đều sẽ nghiêng về bên có lý.
"Những hộ vệ khác, mau bắt nàng lại!". Phượng Tử Bách kêu lên.
Mười bốn hộ vệ có bốn người lần lượt nhảy ra, bọn họ đều là huyền thuật sư cấp sáu, nghĩ đến đối phương mới cấp bốn, bốn người lại đối phó một nữ nhân yếu ớt, khoảng chừng thừa sức!
"Láo xược! Cút hết cho bổn tiểu thư!". Phượng Thiên Tuyết hừ lạnh một tiếng, nửa chiêu cũng khinh thường sử dụng, rót linh lực vào tay áo, vung tay áo lên, mặt đất lại dâng bùn đất lên nửa thước, hóa thành ám khí mạnh mẽ, mạnh mẽ đánh về phía mười bốn hộ vệ đối diện!
Bọn hộ vệ chấn động, thiếu nữ cấp bốn trước mắt kia, lại có được linh lực cường đại như thế!
Đáng sợ hơn chính là, đống bùn đất kia lại hóa thành vũ khí lợi hại, giống như đao phóng về phía bọn họ!
"Băng tuyết thuẫn (lá chắn)!".
"Thiên tầng tị hỏa tường!".
"Dung thạch chưởng!". Nhiều hộ vệ nhao nhao ra chiêu, nhưng mà đống bùn đất giống như dao găm kia lại tản ra bạch quang nhàn nhạt, mang theo khí tức lạnh thấu xương hung hãn đâm tới, lập tức nghe thấy từng tiếng kêu thảm thiết, mười bốn hộ vệ kia đều té nằm sấp trên mặt đất, thống khổ rên rỉ!
Đám người Phượng Tử Bách bị một màn này làm sợ ngây người, bọn họ không thể tin mà nhìn Phượng Thiên Tuyết.
Đối phương ra một chiêu, lại có thể đánh bại mười bốn hộ vệ!
Hai hộ vệ đứng một bên, lén lút lau một chút mồ hôi lạnh, bọn hắn thực may mắn, nếu không hiện tại bọn họ cũng đang nằm trên mặt đất rồi.
"Nàng... Làm sao nàng lại mạnh như vậy?". Phượng Hiểu Vũ khiếp sợ trừng mắt nhìn Phượng Thiên Tuyết, không cam lòng mà xông ra ngoài, "Để ta tới chiếu cố dã nha đầu ngươi!".
"Không biết lượng sức!". Phượng Thiên Tuyết hừ lạnh một tiếng, viên đá nhỏ trong tay bắn ra, bốp một tiếng đánh vào trên trán Phượng Hiểu Vũ.
Phượng Hiểu Vũ kêu thảm thiết, dĩ nhiên cũng hôn mê bất tỉnh như mấy người kia.
"Phụt!". Phượng Thiên Trạch đứng một bên bị Phượng Hiểu Vũ chật vật chọc cho bật cười.
"Tốt! Rất tốt, nghịch nữ này! Để ta tự mình dạy dỗ ngươi!". Phượng Tử Bách vốn không muốn ra tay, nhưng chứng kiến Phượng Thiên Tuyết lợi hại như vậy, da mặt cũng không nhịn được rồi!
Hắn đã ở tầng cao nhất cấp bảy, ỷ vào kinh nghiệm nhiều năm, tự nhận là Thượng Quan Nguyên đã tới cấp bảy cũng không thể là đối thủ của hắn.
Cho nên hắn nhất định có thể đánh bại Phượng Thiên Tuyết!
"Hoàng hà quỷ nộ!". Phượng Tử Bách đứng ra một bước, trực tiếp dùng chiêu thức mạnh nhất, muốn chế ngự Phượng Thiên Tuyết trong vòng một chiêu, bất kể nàng sống hay chết!
Hắn muốn cho Phượng Thiên Tuyết hiểu rõ, tôn nghiêm và điểm mấu chốt của hắn, không thể tùy tiện khiêu chiến!
Hai tay của Phượng Tử Bách ngưng ra một con sông lớn mãnh liệt, trên sông hình như có bóng đen, giống như Lệ Quỷ kêu rên, toàn bộ tiểu viện đều vang lên tiếng kêu thảm thiết khiến cho người ta sởn hết cả gai ốc!
Phượng Thiên Tuyết hừ lạnh một tiếng, mặt không đổi sắc mà duỗi ra một ngón tay ngọc!
Phượng Hàm Yên thấy thế, không khỏi châm chọc mà nhướng mày, phải biết rằng hoàng hà quỷ nộ của Phượng Tử Bách chính là chiêu cường hãn nhất.
Theo một chủ nhân như vậy, sẽ không có tiền đồ!
Mà quy tắc của Hạ quốc, hộ vệ có thể tùy thời từ giã, đương nhiên có một loại gọi là tử vệ, chính là sinh tử đều không thể từ giã.
Mười sáu hộ vệ của Phượng phủ, đều là người tự do!
"Phượng gia chủ, Minh Nguyệt xin từ giã!".
Một hộ vệ khác cũng không chịu được, cúi đầu chắp tay, lui hai bước đứng cùng Thanh Phong, ám chỉ bọn họ đã không phải hộ vệ Phượng phủ, không hề nhúng tay vào chuyện của Phượng phủ!
Sắc mặt của Phượng Tử Bách khó coi đến cực điểm, hung hăng trừng mắt liếc Thanh Phong cùng Minh Nguyệt, quyết định đợi giải quyết Phượng Thiên Tuyết xong, sẽ giết chết hai tên hộ vệ này!
Dù sao việc xấu trong Phượng phủ không thể truyền ra ngoài, một khi truyền đi, tất cả mọi người đều sẽ nghiêng về bên có lý.
"Những hộ vệ khác, mau bắt nàng lại!". Phượng Tử Bách kêu lên.
Mười bốn hộ vệ có bốn người lần lượt nhảy ra, bọn họ đều là huyền thuật sư cấp sáu, nghĩ đến đối phương mới cấp bốn, bốn người lại đối phó một nữ nhân yếu ớt, khoảng chừng thừa sức!
"Láo xược! Cút hết cho bổn tiểu thư!". Phượng Thiên Tuyết hừ lạnh một tiếng, nửa chiêu cũng khinh thường sử dụng, rót linh lực vào tay áo, vung tay áo lên, mặt đất lại dâng bùn đất lên nửa thước, hóa thành ám khí mạnh mẽ, mạnh mẽ đánh về phía mười bốn hộ vệ đối diện!
Bọn hộ vệ chấn động, thiếu nữ cấp bốn trước mắt kia, lại có được linh lực cường đại như thế!
Đáng sợ hơn chính là, đống bùn đất kia lại hóa thành vũ khí lợi hại, giống như đao phóng về phía bọn họ!
"Băng tuyết thuẫn (lá chắn)!".
"Thiên tầng tị hỏa tường!".
"Dung thạch chưởng!". Nhiều hộ vệ nhao nhao ra chiêu, nhưng mà đống bùn đất giống như dao găm kia lại tản ra bạch quang nhàn nhạt, mang theo khí tức lạnh thấu xương hung hãn đâm tới, lập tức nghe thấy từng tiếng kêu thảm thiết, mười bốn hộ vệ kia đều té nằm sấp trên mặt đất, thống khổ rên rỉ!
Đám người Phượng Tử Bách bị một màn này làm sợ ngây người, bọn họ không thể tin mà nhìn Phượng Thiên Tuyết.
Đối phương ra một chiêu, lại có thể đánh bại mười bốn hộ vệ!
Hai hộ vệ đứng một bên, lén lút lau một chút mồ hôi lạnh, bọn hắn thực may mắn, nếu không hiện tại bọn họ cũng đang nằm trên mặt đất rồi.
"Nàng... Làm sao nàng lại mạnh như vậy?". Phượng Hiểu Vũ khiếp sợ trừng mắt nhìn Phượng Thiên Tuyết, không cam lòng mà xông ra ngoài, "Để ta tới chiếu cố dã nha đầu ngươi!".
"Không biết lượng sức!". Phượng Thiên Tuyết hừ lạnh một tiếng, viên đá nhỏ trong tay bắn ra, bốp một tiếng đánh vào trên trán Phượng Hiểu Vũ.
Phượng Hiểu Vũ kêu thảm thiết, dĩ nhiên cũng hôn mê bất tỉnh như mấy người kia.
"Phụt!". Phượng Thiên Trạch đứng một bên bị Phượng Hiểu Vũ chật vật chọc cho bật cười.
"Tốt! Rất tốt, nghịch nữ này! Để ta tự mình dạy dỗ ngươi!". Phượng Tử Bách vốn không muốn ra tay, nhưng chứng kiến Phượng Thiên Tuyết lợi hại như vậy, da mặt cũng không nhịn được rồi!
Hắn đã ở tầng cao nhất cấp bảy, ỷ vào kinh nghiệm nhiều năm, tự nhận là Thượng Quan Nguyên đã tới cấp bảy cũng không thể là đối thủ của hắn.
Cho nên hắn nhất định có thể đánh bại Phượng Thiên Tuyết!
"Hoàng hà quỷ nộ!". Phượng Tử Bách đứng ra một bước, trực tiếp dùng chiêu thức mạnh nhất, muốn chế ngự Phượng Thiên Tuyết trong vòng một chiêu, bất kể nàng sống hay chết!
Hắn muốn cho Phượng Thiên Tuyết hiểu rõ, tôn nghiêm và điểm mấu chốt của hắn, không thể tùy tiện khiêu chiến!
Hai tay của Phượng Tử Bách ngưng ra một con sông lớn mãnh liệt, trên sông hình như có bóng đen, giống như Lệ Quỷ kêu rên, toàn bộ tiểu viện đều vang lên tiếng kêu thảm thiết khiến cho người ta sởn hết cả gai ốc!
Phượng Thiên Tuyết hừ lạnh một tiếng, mặt không đổi sắc mà duỗi ra một ngón tay ngọc!
Phượng Hàm Yên thấy thế, không khỏi châm chọc mà nhướng mày, phải biết rằng hoàng hà quỷ nộ của Phượng Tử Bách chính là chiêu cường hãn nhất.