Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 147
Trong mắt Vương bà bà hàm chứa vẻ thống khổ, bà thở dài một tiếng, "Nhiều năm vẫn chưa tới tìm các ngươi như vậy, đoán chừng... Bọn bọ cũng giống như Nê Bồ Tát qua biển*, khó bảo toàn bản thân.".
(Nê Bồ Tát: Bồ Tát bùn, ý chỉ khó khăn trở ngại.)
Sắc mặt Phượng Thiên Tuyết âm trầm đến cực điểm, nàng không thể tưởng tượng được thân phận của mình và Thiên Trạch như vậy, nhưng may mắn Phượng Tử Bách không biết rõ bí mật này, nếu không hắn đã sớm giết chết nàng cùng đệ đệ.
Phượng Tử Bách người này, không có khả năng nuôi dưỡng nhi nữ thay người khác.
"Vương bà bà, cám ơn ngươi, ta muốn biết... Mẫu thân của ta là người giới nào? Thần Giới?".
Vương bà bà lắc đầu, móc một cái túi gấm màu đỏ ra nhét vào trong tay Phượng Thiên Tuyết, nhẹ giọng nói: "Cái túi gấm này, là mẫu thân ngươi bảo ta đợi tới khi ngươi có năng lực thì giao lại cho ngươi, chờ ngươi thăng đến Huyền thánh cấp cao, cái túi gấm này có thể tự động mở ra. Trước đó, mặc kệ ngươi dùng phương pháp gì, đều không thể mở ra được.".
Phượng Thiên Tuyết chăm chú nắm túi gấm màu đỏ kia, trong mắt tràn đầy kiên định, "Vương bà bà, ngài yên tâm, một ngày nào đó... ta sẽ đi cứu bọn họ!".
Nội tâm Phượng Thiên Tuyết có đủ loại tư vị, nàng cho là thân sinh mẫu thân của mình đã chết, không nghĩ tới người kia lại là mẫu thân trên danh nghĩa của mình.
Vương bà bà gật đầu, nhìn Phượng Thiên Tuyết, "Thiên Trạch đâu?".
"Hắn đang tắm... Thời điểm ta bế quan, hắn bị Phượng Tử Bách tàn nhẫn đánh cho một trận, nhưng mà mấy chuyện này đều là việc nhỏ, ta đã giải quyết xong rồi.". Phượng Thiên Tuyết nhẹ giọng nói.
Giữa lông mày của Vương bà bà có chút không vui, "Tên tiểu nhân vô sỉ kia, chỉ cần một chiêu cũng có thể lấy cái mạng nhỏ của hắn. Chỉ là mấy năm gần đây, ta lại không thế ra tay giúp các ngươi, cũng là ý chỉ của mẫu thân các ngươi. Nàng nói, vận mệnh các ngươi đã định trước phải gặp chông gai, cần không ít tra tấn, bảo lão thân đừng ra tay hỗ trợ...".
Phượng Thiên Tuyết kinh ngạc vô cùng, nhưng mà suy nghĩ một chút, nếu như nguyên chủ không chết, nàng xác thực không có khả năng nhập vào thân thể nguyên chủ, mượn xác hoàn hồn.
Nhưng nguyên chủ này, giống bản thể của mình trên đại lục Thần Giới như đúc, đoán chừng là có chút liên hệ, nhưng trong lúc nhất thời nàng lại không biết được.
"Thì ra là thế, trách không được bà bà luôn cho chúng ta một một ít thức ăn!". Phượng Thiên Tuyết bừng tỉnh đại ngộ, thấy Vương bà bà uống cạn một chén rượu, lại cung kính rót rượu cho bà.
Lúc này Phượng Thiên Trạch một thân sạch sẽ đi ra, nhìn thấy Vương bà bà, hắn rất kinh ngạc, "Vương bà bà, sao bà lại tới đây?".
Trong những năm sinh hoạt gian khổ này, Phượng Thiên Trạch lại mang lòng cảm kích đối với Vương bà bà là, bởi vì thỉnh thoảng bà sẽ cho tỷ đệ hắn đồ ăn.
Mà những người khác, dù là thân phụ, đối xử với bọn họ vô cùng lạnh lùng, nhưng Vương bà bà, lại khiến Phượng Thiên Trạch cảm nhận được sự ôn hòa.
"Thiên Trạch, ngươi thoạt nhìn cao lớn hơn rất nhiều, xem ra các ngươi... Thật sự được may mắn lớn!". Vương bà bà yên tâm cười nói, bà một mực chú ý Phượng Thiên Tuyết và Phượng Thiên Trạch, hiện giờ nhìn thấy Phượng Thiên Trạch đã cao hơn một cái đầu, thấy yên tâm rất nhiều.
Phượng Thiên Trạch có chút ngượng ngùng cười cười, Phượng Thiên Tuyết kéo hắn ngồi xuống, tóm tắt lại cuộc nói chuyện với Vương bà bà một lần, hắn vô cùng chấn động, vành mắt đều đỏ.
"Bà bà yên tâm! Chúng ta nhất định sẽ cố gắng tu hành, cuối cùng sẽ có một ngày, chúng ta cứu mẫu thân cùng phụ thân!".
Phượng Thiên Trạch kiên định nói, trong mắt lóe ra lệ quang.
Vương bà bà yên tâm cực điểm, "Các ngươi đều nghĩ như vậy, bà bà ta cũng thấy an tâm. Hôm nay... Có người đang lộ liễu điều tra tung tích của ta. Ít nhất ta đã cảm ứng được, cho nên bà bà sẽ sớm rời khỏi kinh thành, để tránh những người kia tìm tới các ngươi.".
"Bà bà, chúng ta có thể trợ giúp ngươi đánh bọn chúng!". Phượng Thiên Trạch vội vàng nói.
(Nê Bồ Tát: Bồ Tát bùn, ý chỉ khó khăn trở ngại.)
Sắc mặt Phượng Thiên Tuyết âm trầm đến cực điểm, nàng không thể tưởng tượng được thân phận của mình và Thiên Trạch như vậy, nhưng may mắn Phượng Tử Bách không biết rõ bí mật này, nếu không hắn đã sớm giết chết nàng cùng đệ đệ.
Phượng Tử Bách người này, không có khả năng nuôi dưỡng nhi nữ thay người khác.
"Vương bà bà, cám ơn ngươi, ta muốn biết... Mẫu thân của ta là người giới nào? Thần Giới?".
Vương bà bà lắc đầu, móc một cái túi gấm màu đỏ ra nhét vào trong tay Phượng Thiên Tuyết, nhẹ giọng nói: "Cái túi gấm này, là mẫu thân ngươi bảo ta đợi tới khi ngươi có năng lực thì giao lại cho ngươi, chờ ngươi thăng đến Huyền thánh cấp cao, cái túi gấm này có thể tự động mở ra. Trước đó, mặc kệ ngươi dùng phương pháp gì, đều không thể mở ra được.".
Phượng Thiên Tuyết chăm chú nắm túi gấm màu đỏ kia, trong mắt tràn đầy kiên định, "Vương bà bà, ngài yên tâm, một ngày nào đó... ta sẽ đi cứu bọn họ!".
Nội tâm Phượng Thiên Tuyết có đủ loại tư vị, nàng cho là thân sinh mẫu thân của mình đã chết, không nghĩ tới người kia lại là mẫu thân trên danh nghĩa của mình.
Vương bà bà gật đầu, nhìn Phượng Thiên Tuyết, "Thiên Trạch đâu?".
"Hắn đang tắm... Thời điểm ta bế quan, hắn bị Phượng Tử Bách tàn nhẫn đánh cho một trận, nhưng mà mấy chuyện này đều là việc nhỏ, ta đã giải quyết xong rồi.". Phượng Thiên Tuyết nhẹ giọng nói.
Giữa lông mày của Vương bà bà có chút không vui, "Tên tiểu nhân vô sỉ kia, chỉ cần một chiêu cũng có thể lấy cái mạng nhỏ của hắn. Chỉ là mấy năm gần đây, ta lại không thế ra tay giúp các ngươi, cũng là ý chỉ của mẫu thân các ngươi. Nàng nói, vận mệnh các ngươi đã định trước phải gặp chông gai, cần không ít tra tấn, bảo lão thân đừng ra tay hỗ trợ...".
Phượng Thiên Tuyết kinh ngạc vô cùng, nhưng mà suy nghĩ một chút, nếu như nguyên chủ không chết, nàng xác thực không có khả năng nhập vào thân thể nguyên chủ, mượn xác hoàn hồn.
Nhưng nguyên chủ này, giống bản thể của mình trên đại lục Thần Giới như đúc, đoán chừng là có chút liên hệ, nhưng trong lúc nhất thời nàng lại không biết được.
"Thì ra là thế, trách không được bà bà luôn cho chúng ta một một ít thức ăn!". Phượng Thiên Tuyết bừng tỉnh đại ngộ, thấy Vương bà bà uống cạn một chén rượu, lại cung kính rót rượu cho bà.
Lúc này Phượng Thiên Trạch một thân sạch sẽ đi ra, nhìn thấy Vương bà bà, hắn rất kinh ngạc, "Vương bà bà, sao bà lại tới đây?".
Trong những năm sinh hoạt gian khổ này, Phượng Thiên Trạch lại mang lòng cảm kích đối với Vương bà bà là, bởi vì thỉnh thoảng bà sẽ cho tỷ đệ hắn đồ ăn.
Mà những người khác, dù là thân phụ, đối xử với bọn họ vô cùng lạnh lùng, nhưng Vương bà bà, lại khiến Phượng Thiên Trạch cảm nhận được sự ôn hòa.
"Thiên Trạch, ngươi thoạt nhìn cao lớn hơn rất nhiều, xem ra các ngươi... Thật sự được may mắn lớn!". Vương bà bà yên tâm cười nói, bà một mực chú ý Phượng Thiên Tuyết và Phượng Thiên Trạch, hiện giờ nhìn thấy Phượng Thiên Trạch đã cao hơn một cái đầu, thấy yên tâm rất nhiều.
Phượng Thiên Trạch có chút ngượng ngùng cười cười, Phượng Thiên Tuyết kéo hắn ngồi xuống, tóm tắt lại cuộc nói chuyện với Vương bà bà một lần, hắn vô cùng chấn động, vành mắt đều đỏ.
"Bà bà yên tâm! Chúng ta nhất định sẽ cố gắng tu hành, cuối cùng sẽ có một ngày, chúng ta cứu mẫu thân cùng phụ thân!".
Phượng Thiên Trạch kiên định nói, trong mắt lóe ra lệ quang.
Vương bà bà yên tâm cực điểm, "Các ngươi đều nghĩ như vậy, bà bà ta cũng thấy an tâm. Hôm nay... Có người đang lộ liễu điều tra tung tích của ta. Ít nhất ta đã cảm ứng được, cho nên bà bà sẽ sớm rời khỏi kinh thành, để tránh những người kia tìm tới các ngươi.".
"Bà bà, chúng ta có thể trợ giúp ngươi đánh bọn chúng!". Phượng Thiên Trạch vội vàng nói.