Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 92
Sắc mặt Phượng Thiên Trạch trầm xuống, người cha cặn bã này, lúc trước hắn và tỷ tỷ không thể tu tập huyền thuật, ông liền ném bọn họ đến Dược viên, còn để mặc hạ nhân tùy ý khi dễ!
Hiện giờ tỷ tỷ thắng năm trăm vạn, hắn vậy mà có chủ ý này.
“Đúng vậy, trong nhà chính là thiếu tiền, hơn nữa cha muốn mua mấy gian cửa hàng mặt tiền, để lại chờ lúc ngươi xuất giá, tặng cho ngươi làm của hồi môn.”. Phượng Tử Bách là cáo già quả nhiên sẽ tính toán.
Phượng Thiên Tuyết trầm ngâm một chút, Lâm thị âm thầm vui vẻ, mặc kệ Phượng Thiên Tuyết có đồng ý hay không, các nàng đều không có hại.
Nếu Phượng Thiên Tuyết không đồng ý, như vậy Phượng Tử Bách nhất định sẽ trở mặt.
Nếu đồng ý, như vậy trong nhà vô duyên vô cớ thêm đến mấy trăm vạn, dược đan của nữ nhi có hi vọng, mẹ con ba người cũng có thể quay về cuộc sống choáng ngợp trong vàng son trước kia.
“Có thể, ngày khác ta bảo người đưa năm trăm vạn kim tệ đến kim khố, nếu về sau cần đến, lúc đó lấy ra là được.”. Phượng Thiên Tuyết nhàn nhạt đáp.
Vừa nghe thấy Phượng Thiên Tuyết đồng ý, Phượng Tử Bách vô cùng vui vẻ, “Tốt lắm, tốt lắm… Thiên Tuyết, Thiên Trạch, đêm nay tất cả đồ ăn này đều chuẩn bị cho các ngươi, nhất định phải tận hưởng!”.
Phượng Thiên Tuyết cười khẽ, Phượng Thiên Trạch cũng không lo lắng, bởi vì việc tỷ tỷ quyết định, nhất định có đạo lý của nàng.
Kỳ thật tất cả mọi người đều biết, chìa khóa kim khố là do Lâm thị bảo quản, nhưng Phượng Thiên Tuyết lại không đề phòng.
Lâm thị và Phượng Hàm Yên ở một bên nhìn nhau, tràn ngập ý cười ngạc nhiên mừng rỡ. Bởi vì mưu kế này, chính là nàng ta hiến cho Phượng Tử Bách, không thể nghĩ được Phượng Thiên Tuyết ngu xuẩn như vậy, có thể đồng ý rồi.
Phải biết rằng, nộp kim tệ vào kim khố, cũng đừng mong lấy về được nữa, Lâm thị sẽ trăm phương nghìn kế tìm cớ, làm năm trăm vạn kia hoàn toàn thuộc về Phượng phủ!
Ngày hôm sau, quả nhiên Phượng Thiên Tuyết và quản gia cùng đến kim quán lấy ra năm trăm vạn kim tệ, đưa đến kim khố Phượng phủ.
Vì thế, bọn người Lâm thị vô cùng đắc ý, cho rằng Phượng Thiên Tuyết quả thực là ngu xuẩn đến không có thuốc nào cứu được.
Hai ngày sau, cữu cữu nhà ngoại Lâm thị —— đệ đệ Lâm thị đang ở Vọng Nguyệt Lâu trắng trợn ăn uống, hô bằng gọi hữu, một bữa tối mà tốn mấy vạn.
Cữu cữu nhà ngoại say tùy ý tuyên bố: “Ăn đi, uống đi… Ha ha ha…tỷ tỷ ta có rất nhiều kim tệ! Bởi vì đại tiểu thư phế vật kia … Đem toàn bộ kim tệ do mình thắng giao cho tỷ ta bảo quản, năm trăm vạn kim tệ! Ta làm đệ đệ, tự nhiên cũng thơm lây!”.
Lời này truyền ra ngoài, ồn ào đến mức toàn bộ người trong kinh thành đều biết.
Phượng Tử Bách nghe tin, tức giận đến mức đêm đó lập tức tìm Lâm thị tính sổ.
Lâm thị bị thoá mạ một hồi, hai nữ nhi cũng bị ảnh hưởng.
Ngày thứ ba, quản gia Phượng phủ hoảng sợ vọt tới phía trước Phượng Tử Bách quỳ xuống bẩm báo: “Không may không may … Lão gia! Kim khố nhà của chúng ta bị kẻ cắp trộm! Tám trăm vạn…Tám trăm vạn kim tệ hoàn toàn không thấy nữa!”.
Nhặt nhạnh năm trăm vạn kim tệ của Phượng Thiên Tuyết, kim khố Phượng phủ có ba trăm vạn kim tệ, mà tất cả kim tệ đều bị người trộm mất, tự nhiên tổn thất tám trăm vạn kim tệ.
Sau khi Phượng Tử Bách nghe xong, tức khắc lôi đình thịnh nộ, hắn cho rằng vì Lâm thị lén giúp đỡ nhà ngoại, để nhạc gia tiêu tiền như nước, đã truyền ra mọi người đều biết.
Không đơn giản như thế, hiện giờ còn dẫn tới kẻ cắp, Phượng Tử Bách tức điên, hắn mặt đỏ mắt xanh mà chạy tới sân Lâm thị, vọt vào tát một cái ở trên mặt trơn mềm như thiếu nữ.
“Tiện nhân! Đều do ngươi giúp đỡ nhà ngoại, ầm ĩ đến mỗi người đều biết kim tệ của Thiên Tuyết ở kim khố chúng ta! Hiện giờ bị kẻ cắp trộm mất, kim tệ ở Phượng phủ chúng ta, toàn bộ bị trộm đi, tiện nhân, chuyện tốt ngươi làm đó!”.
Lúc Lâm thị còn chưa có phục hồi tinh thần lại, Phượng Tử Bách lại đánh thêm một cái tát, đánh đến nửa khuôn mặt nàng sưng đỏ không thôi, mấy cái răng cũng lung lay sắp gãy!
“Không…Lão gia, chuyện không liên quan tới ta! Ta ta…Ta chỉ cho nhà ngoại hai mươi vạn kim tệ…”.
Lâm thị bị đánh ngã trên mặt đất, Phượng Hàm Yên và Phượng Hiểu Vũ đều không ở đây, bọn thị nữ bên cạnh không dám thở mạnh!
Hiện giờ tỷ tỷ thắng năm trăm vạn, hắn vậy mà có chủ ý này.
“Đúng vậy, trong nhà chính là thiếu tiền, hơn nữa cha muốn mua mấy gian cửa hàng mặt tiền, để lại chờ lúc ngươi xuất giá, tặng cho ngươi làm của hồi môn.”. Phượng Tử Bách là cáo già quả nhiên sẽ tính toán.
Phượng Thiên Tuyết trầm ngâm một chút, Lâm thị âm thầm vui vẻ, mặc kệ Phượng Thiên Tuyết có đồng ý hay không, các nàng đều không có hại.
Nếu Phượng Thiên Tuyết không đồng ý, như vậy Phượng Tử Bách nhất định sẽ trở mặt.
Nếu đồng ý, như vậy trong nhà vô duyên vô cớ thêm đến mấy trăm vạn, dược đan của nữ nhi có hi vọng, mẹ con ba người cũng có thể quay về cuộc sống choáng ngợp trong vàng son trước kia.
“Có thể, ngày khác ta bảo người đưa năm trăm vạn kim tệ đến kim khố, nếu về sau cần đến, lúc đó lấy ra là được.”. Phượng Thiên Tuyết nhàn nhạt đáp.
Vừa nghe thấy Phượng Thiên Tuyết đồng ý, Phượng Tử Bách vô cùng vui vẻ, “Tốt lắm, tốt lắm… Thiên Tuyết, Thiên Trạch, đêm nay tất cả đồ ăn này đều chuẩn bị cho các ngươi, nhất định phải tận hưởng!”.
Phượng Thiên Tuyết cười khẽ, Phượng Thiên Trạch cũng không lo lắng, bởi vì việc tỷ tỷ quyết định, nhất định có đạo lý của nàng.
Kỳ thật tất cả mọi người đều biết, chìa khóa kim khố là do Lâm thị bảo quản, nhưng Phượng Thiên Tuyết lại không đề phòng.
Lâm thị và Phượng Hàm Yên ở một bên nhìn nhau, tràn ngập ý cười ngạc nhiên mừng rỡ. Bởi vì mưu kế này, chính là nàng ta hiến cho Phượng Tử Bách, không thể nghĩ được Phượng Thiên Tuyết ngu xuẩn như vậy, có thể đồng ý rồi.
Phải biết rằng, nộp kim tệ vào kim khố, cũng đừng mong lấy về được nữa, Lâm thị sẽ trăm phương nghìn kế tìm cớ, làm năm trăm vạn kia hoàn toàn thuộc về Phượng phủ!
Ngày hôm sau, quả nhiên Phượng Thiên Tuyết và quản gia cùng đến kim quán lấy ra năm trăm vạn kim tệ, đưa đến kim khố Phượng phủ.
Vì thế, bọn người Lâm thị vô cùng đắc ý, cho rằng Phượng Thiên Tuyết quả thực là ngu xuẩn đến không có thuốc nào cứu được.
Hai ngày sau, cữu cữu nhà ngoại Lâm thị —— đệ đệ Lâm thị đang ở Vọng Nguyệt Lâu trắng trợn ăn uống, hô bằng gọi hữu, một bữa tối mà tốn mấy vạn.
Cữu cữu nhà ngoại say tùy ý tuyên bố: “Ăn đi, uống đi… Ha ha ha…tỷ tỷ ta có rất nhiều kim tệ! Bởi vì đại tiểu thư phế vật kia … Đem toàn bộ kim tệ do mình thắng giao cho tỷ ta bảo quản, năm trăm vạn kim tệ! Ta làm đệ đệ, tự nhiên cũng thơm lây!”.
Lời này truyền ra ngoài, ồn ào đến mức toàn bộ người trong kinh thành đều biết.
Phượng Tử Bách nghe tin, tức giận đến mức đêm đó lập tức tìm Lâm thị tính sổ.
Lâm thị bị thoá mạ một hồi, hai nữ nhi cũng bị ảnh hưởng.
Ngày thứ ba, quản gia Phượng phủ hoảng sợ vọt tới phía trước Phượng Tử Bách quỳ xuống bẩm báo: “Không may không may … Lão gia! Kim khố nhà của chúng ta bị kẻ cắp trộm! Tám trăm vạn…Tám trăm vạn kim tệ hoàn toàn không thấy nữa!”.
Nhặt nhạnh năm trăm vạn kim tệ của Phượng Thiên Tuyết, kim khố Phượng phủ có ba trăm vạn kim tệ, mà tất cả kim tệ đều bị người trộm mất, tự nhiên tổn thất tám trăm vạn kim tệ.
Sau khi Phượng Tử Bách nghe xong, tức khắc lôi đình thịnh nộ, hắn cho rằng vì Lâm thị lén giúp đỡ nhà ngoại, để nhạc gia tiêu tiền như nước, đã truyền ra mọi người đều biết.
Không đơn giản như thế, hiện giờ còn dẫn tới kẻ cắp, Phượng Tử Bách tức điên, hắn mặt đỏ mắt xanh mà chạy tới sân Lâm thị, vọt vào tát một cái ở trên mặt trơn mềm như thiếu nữ.
“Tiện nhân! Đều do ngươi giúp đỡ nhà ngoại, ầm ĩ đến mỗi người đều biết kim tệ của Thiên Tuyết ở kim khố chúng ta! Hiện giờ bị kẻ cắp trộm mất, kim tệ ở Phượng phủ chúng ta, toàn bộ bị trộm đi, tiện nhân, chuyện tốt ngươi làm đó!”.
Lúc Lâm thị còn chưa có phục hồi tinh thần lại, Phượng Tử Bách lại đánh thêm một cái tát, đánh đến nửa khuôn mặt nàng sưng đỏ không thôi, mấy cái răng cũng lung lay sắp gãy!
“Không…Lão gia, chuyện không liên quan tới ta! Ta ta…Ta chỉ cho nhà ngoại hai mươi vạn kim tệ…”.
Lâm thị bị đánh ngã trên mặt đất, Phượng Hàm Yên và Phượng Hiểu Vũ đều không ở đây, bọn thị nữ bên cạnh không dám thở mạnh!