Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-18
Chương 18: Hoàng Thượng Không Cần
Dưới sự uy hiếp của Tống Hoành. Tô Đường chỉ có thể đem những hình ảnh nàng nhìn thấy lúc đi nhặt diều ở sân luyện bắn kể lại hết đầu đuôi ngọn ngành.
Tống Hoành cảm thấy trên đầu mình lờ mờ xuất hiện màu xanh lục, nhưng lúc này người hắn càng muốn bóp chết hơn chính là nữ nhân kia biết chuyện mà không hề bẩm báo, vì thế không nể mặt nói: "Khi quân võng thượng, nàng cũng biết là có tội?"
Tô Đường sợ tới mức hai chân mềm nhũn: "Hoàng Thượng thứ tội, Hoàng Thượng thứ tội."
Tống Hoành nghe thanh âm nàng xin khoan dung trong lòng thoải mái vài phần, nhớ tới chuyện quan trọng cần giải quyết bây giờ, nói: "Việc nàng khi quân võng thượng trẫm đã nhớ kĩ, ngày khác nhất định xử phạt."
Tô Đường run run gật đầu.
Ngày khác, có nghĩa là bây giờ là tạm tha cho nàng.
Tống Hoành lúc này đã hạ lệnh xử lí Trầm tài nhân và thị vệ kia ở lãnh cung, sau đó mang theo chim cút nhỏ nhu thuận là Tô Đường, đến Từ Ninh cung của Thái hậu.
Tô Đường đi theo bước vào Từ Ninh cung, bên trong điện là một đám người đứng nhốn nha nhốn nháo, mọi người nhìn thấy Tống Hoành đến, đều là đứng dậy hành lễ: "Nô tì tham kiến Hoàng Thượng."
Tống Hoành hừ một tiếng, ngồi vào vị trí ở giữa.
Chúng phi đợi lâu không thấy Hoàng Thượng cho "Bình thân", lặng lẽ ngẩng đầu.
". . . . . ."
Trước mặt là vẻ mặt hoảng sợ "Ta là ai, ta đang ở đâu, các ngươi vì sao lại hành lễ với ta." của Tô Đường.
Tống Hoành ngồi ở chủ vị, nhìn cảnh tượng đau đầu trước mắt, đỡ trán: "Đứng lên đi."
"Tạ ơn Hoàng Thượng." Chúng phi đứng dậy ngồi xuống, phía trước có một chỗ trống, Tô Đường địa vị cao, đi qua đó ngồi xuống.
Nói thật, vừa mới bước vào một phòng đầy mỹ nhân hành lễ với nàng, cảm giác thật đúng là rất thích. Tô Đường thầm nghĩ.
Tô Đường thông qua quá trình Tống Hoành thẩm vấn biết được lần này tư thông chính là Phương Tiệp Dư, Phương Tiệp Dư lâu không được sủng, khuê phòng cô đơn tịch mịch, không biết khi nào mà lại nhìn trúng thái y đến bắt mạch cho mình, hai người lén lút trao thâm tình, Phương Tiệp Dư cuối cùng thế mà lại có thai.
Cung phi có thai vốn là việc vui, Đổng quý phi đi báo cáo với thái hậu, hai người vừa lật đĩa bạc, mới phát hiện Tống Hoành đã có non nửa năm không đến chỗ Phương Tiệp Dư, nàng ta làm sao lại có thể có thai được hai tháng.
Tống Hoành ban cho Phương Tiệp Dư một ly rượu độc, Phương Tiệp Dư ở trước mặt mọi người cảm hoài một câu thâm cung tịch mịch, lòng người lạnh lẽo, bi ai mà đi.
Tống Hoành nhìn cả một phòng mĩ nhân, lần đầu tiên cảm thấy có chút đau đầu.
Nói thật, nhiều người hắn còn không thể nhớ tên là gì, Hoàng đế nạp phi chủ yếu là vì muốn có con nối dõi, bây giờ thì hay rồi, bóng dáng con nối dõi còn chưa thấy đâu, đã thấy trên đầu cắm hai đỉnh sừng.
Xong chuyện, Tô Đường ra khỏi Từ Ninh cung, trong lòng đột nhiên có chút cô đơn.
Nàng vô cùng đồng cảm với Phương Tiệp Dư cùng Trầm Tài nhân, nhưng cũng không biết làm thế nào. Cung quy nghiêm ngặt, phạm vào giới, chính là tử tội.
**
Trong cung yên tĩnh hai ngày, Tô Đường đột nhiên nghe được một tin tốt.
Gia gia nàng hai ngày sau sẽ vào cung!
Tống Hoành đáp đồng ý cho nàng được gặp gia gia, Tô Đường cực kỳ vui vẻ, sáng sớm ngày hôm sau đã chạy đến Dưỡng Nguyên điện.
Đến Dưỡng Nguyên điện nhiều lần như vậy, nhưng đây là lần đầu tiên nàng chủ động chạy đến Dưỡng Nguyên điện, thời điểm Tô Đường đến vừa vặn lúc Tống Hoành vừa hạ triều, đang nghị sự cùng mấy đại thần thân tín.
Tống Hoành xong việc, Lí Đức Toàn tiến lên bẩm báo là Tô quý phi nương nương đã đứng bên ngoài đợi non nửa canh giờ.
Tống Hoành nghe thấy Tô Đường tìm đến hắn, phát hiện trong lòng đột nhiên có chút cảm giác vui sướng không nói nên lời, trên mặt lại vẫn tỏ vẻ ghét bỏ: "Nàng tới làm cái gì?"
Lí Đức Toàn cười nói: "Hoàng Thượng người đã quên, người đã đồng ý cho quý phi nương nương được gặp người nhà, ngày mai Tô lão Đại nhân tiến cung, quý phi nương nương đây là đang đợi ý của người."
Thì ra. . . . . . chủ động tìm đến hắn một lần, chỉ vì việc này.
Tống Hoành dừng một chút, không biết vì sao trong lòng đột nhiên dâng lên cảm giác buồn bực: "Biết rồi."
Lí Đức Toàn nhìn Hoàng Thượng vừa rồi rõ ràng nét mặt còn đang rất tốt, bây giờ sao lại thay đổi sắc mặt, cẩn thận hỏi: "Vậy nô tài nên mời quý phi nương nương vào hay là. . . . . ."
Tống Hoành sờ sờ xương ngón tay của mình, híp mắt tựa hồ nghĩ cái gì đó: "Vào đi."
Lí Đức Toàn lĩnh mệnh đi xuống, chỉ chốc lát sau, Tống Hoành liền nhìn thấy thân ảnh giống như một con cút nhỏ đi vào.
"Nô tì tham kiến Hoàng Thượng." Tô Đường cung kính hành lễ.
Tống Hoành: "Đứng lên đi."
Tô Đường đứng dậy, nhận lấy hộp thức ăn Phúc Căn đưa đến từ phía sau, mở ra, bên trong là một đĩa bánh hoa hồng tạo hình tinh tế.
Tô Đường đem bánh hoa hồng đặt trước mặt Tống Hoành, mang theo ý lấy lòng nói: "Nô tì tự làm, mời Hoàng Thượng nếm thử."
Tống Hoành nhìn đĩa bánh hoa hồng kia, lần này nhìn có vẻ không tệ, so với lần trước có chút kĩ thuật hơn: "Trẫm sẽ thử."
Nhất thời không nói chuyện, Tô Đường đưa miếng bánh đến, ở bên cạnh Tống Hoành, bộ dáng muốn nói lại thôi.
Tống Hoành nhất bút đỏ, dường như là phải chuẩn bị phê tấu chương, giương mắt hỏi: "Còn có chuyện gì? Xong việc thì lui xuống đi."
Tô Đường nghẹn đến mức khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, cố lấy dũng khí thấp giọng nói: "Hoàng Thượng, tổ phụ của nô tì ngày mai vào cung."
Tống Hoành "Ừm." một tiếng, vẫn chưa có phản ứng gì đặc biệt.
Tô Đường không biết hắn không nhớ rõ thật hay là giả bộ hồ đồ, chỉ có thể nhắc lại một lần nữa: "Hoàng Thượng, ngài đã đồng ý với nô tì, tổ phụ vào cung sẽ cho phép nô tì được gặp mặt."
Tống Hoành như bừng tỉnh ngộ "A" một tiếng.
Tô Đường nghĩ hắn đã nhớ ra rồi, trên mặt tươi cười.
Tống Hoành nhìn thấy Tô Đường tươi cười, lông mày khẽ nâng: "Vậy trẫm cũng hỏi nàng một chuyện, nàng còn nhớ rõ?"
Còn có chuyện gì khác sao? Tô Đường lắc đầu: "Xin Hoàng Thượng nói rõ."
Tống Hoành: "Tội mấy ngày trước đây nàng khi quân võng thượng biết chuyện mà không báo, trẫm vãn còn chưa trị."
Tô Đường nghe được liền lui lại mấy bước, không thể tin được, nói: "Hoàng. . . . . ."
Nàng vốn tưởng rằng việc này đã bỏ qua rồi.
Tống Hoành: " Bây giờ trẫm nhớ ra rồi, nàng nói nên phạt như thế nào?"
Tô Đường nghe xong dứt khoát lắc đầu, cổ họng mền nhũn: "Không cần.".
"Không phạt cũng đưuọc." Tống Hoành lặng lẽ cười, "Cho nàng gặp người nhà là phần thưởng, khi quân võng thượng là tội phải phạt, bây giờ có thưởng có phạt, vậy coi như bù trừ nhau đi."
Tô Đường hốt hoảng mở to hai mắt, đỉnh đầu như có sấm sét ngang qua.
Nàng bắt lấy ống tay áo Tống Hoành lay lay: "Không cần Hoàng Thượng, nô tì tùy người phạt như thế nào đều được, xin Hoàng Thượng cho nô tì được gặp gia gia."
Tống Hoành đột nhiên dùng cán bút nâng cằm Tô Đường: "Nhưng mà trẫm không nỡ phạt nàng.Thưởng phạt bù nhau, Tô quý phi cũng chẳng thiệt thòi gì cả."
"Hoàng Thượng." Tô Đường nấc lên, khóc lóc đi ra. Nàng trông chờ lâu như vậy, nhưng mà hiện tại một câu của Tống Hoành có thể gạt bỏ tất cả.
Tống Hoành hừ một tiếng, trong lòng lại bị nước mắt Tô Đường biến thành tâm loạn như ma: "Lí Đức Toàn!"
"Nô tài đây ạ." Lí Đức Toàn tiến vào, nhìn thấy Tô quý phi lại ở trước mặt hoàng thượng khóc nức nở, sửng sốt một chút.
Tống Hoành: "Cho Tô quý phi hồi cung."
"Không cần, xin người Hoàng Thượng, xin người." Tô Đường vừa khóc vừa lắc đầu.
Lí Đức Toàn cảm thán một phen, lại xảy ra chuyện gì nữa rồi, nhưng vẫn đi đến bên cạnh Tô Đường: "Nương nương, mời người hồi cung."
Tô Đường mang tâm như tro tàn rời đi.
Tô Đường đi rồi, Tống Hoành ngồi một mình trong chốc lát, đột nhiên nhìn thấy trên bánh hoa hồng đặt bên kia bàn.
Đầu tiên hắn nghĩ nghĩ, sau đó chọn một cái bỏ vào trong miệng nếm thử.
Quả nhiên là không thể so với tay nghề của nhà bếp trong cung, nhưng cũng không biết vì cái gì, hắn ăn xong một cái, thậm chí còn bị kích thích lại ăn thêm một cái nữa.
Hắn ăn bánh, trong đầu đều là bộ dạng của Tô Đường lúc khóc.
Hắn nghĩ hắn nhìn thấy thời điểm Tô Đường thất vọng khóc lóc trong lòng nhất định sẽ vui sướng, nhưng bây giờ thì ngược lại, nội tâm không hề vui sướng một chút nào. Ngược lại. . . . . . bị một loại cảm giác bực bội, khó chịu chiếm cứ.
Sau đó Tống Hoành liền bị nghẹn thật, ho khan hai tiếng bắt đầu chạy khắp phòng tìm nước.
Lí Đức Toàn đuổi Tô Đường về cung, cũng đau lòng cho quý phi nương nương.
Cũng không biết Hoàng Thượng bị làm sao, đối với các tiểu chủ tuy nói không đến nổi ai ai cũng đều sủng, nhưng trước giờ cũng chưa từng cố ý làm khó ai, nhưng bị Hoàng thượng ức hiếp bằng những thủ đoạn ấu trĩ thế này, trong cung chỉ có mỗi mình nàng.
Hoàng Thượng cũng không phải là người tính toán chi li như vậy nha, gặp người nhà, Hoàng Thượng cũng không tổn thất cái gì, vì sao lại luôn làm khó dễ Tô quý phi.
Lí Đức Toàn cũng không hiểu nổi.
Ngự tiền tiểu thái giám đột nhiên tìm đến, thấy Lí Đức Toàn còn ở chỗ của Tô quý phi, liền đi đến kề bên tai Lí Đức Toàn nói vài câu.
Lí Đức Toàn vừa nghe xong trên mặt cười lộ cả nếp nhăn, tiến đến bên cạnh Tô Đường nói: "Nương nương đừng đau lòng, bánh hoa hồng do người chính tay làm. Hoàng Thượng đều đã ăn hết rồi."
Tô Đường vẫn còn thút tha thút thít khóc, nghe xong hai mắt đẫm lệ mông lung nhìn Lí Đức Toàn, liếc mắt một cái.
Lí Đức Toàn an ủi nói: "Hoàng Thượng vẫn rất để ý nương nương, nương nương nghĩ phóng khoáng một chút."
Tô Đường không nói gì.
Chỉ là nàng có chút hối hận.
Lúc mình hao tâm tổn trí làm bánh hoa hồng, tại sao lại không thêm một chút độc vào chứ?
Bạn đang đọc truyện trên: Vietwriter.com
Dưới sự uy hiếp của Tống Hoành. Tô Đường chỉ có thể đem những hình ảnh nàng nhìn thấy lúc đi nhặt diều ở sân luyện bắn kể lại hết đầu đuôi ngọn ngành.
Tống Hoành cảm thấy trên đầu mình lờ mờ xuất hiện màu xanh lục, nhưng lúc này người hắn càng muốn bóp chết hơn chính là nữ nhân kia biết chuyện mà không hề bẩm báo, vì thế không nể mặt nói: "Khi quân võng thượng, nàng cũng biết là có tội?"
Tô Đường sợ tới mức hai chân mềm nhũn: "Hoàng Thượng thứ tội, Hoàng Thượng thứ tội."
Tống Hoành nghe thanh âm nàng xin khoan dung trong lòng thoải mái vài phần, nhớ tới chuyện quan trọng cần giải quyết bây giờ, nói: "Việc nàng khi quân võng thượng trẫm đã nhớ kĩ, ngày khác nhất định xử phạt."
Tô Đường run run gật đầu.
Ngày khác, có nghĩa là bây giờ là tạm tha cho nàng.
Tống Hoành lúc này đã hạ lệnh xử lí Trầm tài nhân và thị vệ kia ở lãnh cung, sau đó mang theo chim cút nhỏ nhu thuận là Tô Đường, đến Từ Ninh cung của Thái hậu.
Tô Đường đi theo bước vào Từ Ninh cung, bên trong điện là một đám người đứng nhốn nha nhốn nháo, mọi người nhìn thấy Tống Hoành đến, đều là đứng dậy hành lễ: "Nô tì tham kiến Hoàng Thượng."
Tống Hoành hừ một tiếng, ngồi vào vị trí ở giữa.
Chúng phi đợi lâu không thấy Hoàng Thượng cho "Bình thân", lặng lẽ ngẩng đầu.
". . . . . ."
Trước mặt là vẻ mặt hoảng sợ "Ta là ai, ta đang ở đâu, các ngươi vì sao lại hành lễ với ta." của Tô Đường.
Tống Hoành ngồi ở chủ vị, nhìn cảnh tượng đau đầu trước mắt, đỡ trán: "Đứng lên đi."
"Tạ ơn Hoàng Thượng." Chúng phi đứng dậy ngồi xuống, phía trước có một chỗ trống, Tô Đường địa vị cao, đi qua đó ngồi xuống.
Nói thật, vừa mới bước vào một phòng đầy mỹ nhân hành lễ với nàng, cảm giác thật đúng là rất thích. Tô Đường thầm nghĩ.
Tô Đường thông qua quá trình Tống Hoành thẩm vấn biết được lần này tư thông chính là Phương Tiệp Dư, Phương Tiệp Dư lâu không được sủng, khuê phòng cô đơn tịch mịch, không biết khi nào mà lại nhìn trúng thái y đến bắt mạch cho mình, hai người lén lút trao thâm tình, Phương Tiệp Dư cuối cùng thế mà lại có thai.
Cung phi có thai vốn là việc vui, Đổng quý phi đi báo cáo với thái hậu, hai người vừa lật đĩa bạc, mới phát hiện Tống Hoành đã có non nửa năm không đến chỗ Phương Tiệp Dư, nàng ta làm sao lại có thể có thai được hai tháng.
Tống Hoành ban cho Phương Tiệp Dư một ly rượu độc, Phương Tiệp Dư ở trước mặt mọi người cảm hoài một câu thâm cung tịch mịch, lòng người lạnh lẽo, bi ai mà đi.
Tống Hoành nhìn cả một phòng mĩ nhân, lần đầu tiên cảm thấy có chút đau đầu.
Nói thật, nhiều người hắn còn không thể nhớ tên là gì, Hoàng đế nạp phi chủ yếu là vì muốn có con nối dõi, bây giờ thì hay rồi, bóng dáng con nối dõi còn chưa thấy đâu, đã thấy trên đầu cắm hai đỉnh sừng.
Xong chuyện, Tô Đường ra khỏi Từ Ninh cung, trong lòng đột nhiên có chút cô đơn.
Nàng vô cùng đồng cảm với Phương Tiệp Dư cùng Trầm Tài nhân, nhưng cũng không biết làm thế nào. Cung quy nghiêm ngặt, phạm vào giới, chính là tử tội.
**
Trong cung yên tĩnh hai ngày, Tô Đường đột nhiên nghe được một tin tốt.
Gia gia nàng hai ngày sau sẽ vào cung!
Tống Hoành đáp đồng ý cho nàng được gặp gia gia, Tô Đường cực kỳ vui vẻ, sáng sớm ngày hôm sau đã chạy đến Dưỡng Nguyên điện.
Đến Dưỡng Nguyên điện nhiều lần như vậy, nhưng đây là lần đầu tiên nàng chủ động chạy đến Dưỡng Nguyên điện, thời điểm Tô Đường đến vừa vặn lúc Tống Hoành vừa hạ triều, đang nghị sự cùng mấy đại thần thân tín.
Tống Hoành xong việc, Lí Đức Toàn tiến lên bẩm báo là Tô quý phi nương nương đã đứng bên ngoài đợi non nửa canh giờ.
Tống Hoành nghe thấy Tô Đường tìm đến hắn, phát hiện trong lòng đột nhiên có chút cảm giác vui sướng không nói nên lời, trên mặt lại vẫn tỏ vẻ ghét bỏ: "Nàng tới làm cái gì?"
Lí Đức Toàn cười nói: "Hoàng Thượng người đã quên, người đã đồng ý cho quý phi nương nương được gặp người nhà, ngày mai Tô lão Đại nhân tiến cung, quý phi nương nương đây là đang đợi ý của người."
Thì ra. . . . . . chủ động tìm đến hắn một lần, chỉ vì việc này.
Tống Hoành dừng một chút, không biết vì sao trong lòng đột nhiên dâng lên cảm giác buồn bực: "Biết rồi."
Lí Đức Toàn nhìn Hoàng Thượng vừa rồi rõ ràng nét mặt còn đang rất tốt, bây giờ sao lại thay đổi sắc mặt, cẩn thận hỏi: "Vậy nô tài nên mời quý phi nương nương vào hay là. . . . . ."
Tống Hoành sờ sờ xương ngón tay của mình, híp mắt tựa hồ nghĩ cái gì đó: "Vào đi."
Lí Đức Toàn lĩnh mệnh đi xuống, chỉ chốc lát sau, Tống Hoành liền nhìn thấy thân ảnh giống như một con cút nhỏ đi vào.
"Nô tì tham kiến Hoàng Thượng." Tô Đường cung kính hành lễ.
Tống Hoành: "Đứng lên đi."
Tô Đường đứng dậy, nhận lấy hộp thức ăn Phúc Căn đưa đến từ phía sau, mở ra, bên trong là một đĩa bánh hoa hồng tạo hình tinh tế.
Tô Đường đem bánh hoa hồng đặt trước mặt Tống Hoành, mang theo ý lấy lòng nói: "Nô tì tự làm, mời Hoàng Thượng nếm thử."
Tống Hoành nhìn đĩa bánh hoa hồng kia, lần này nhìn có vẻ không tệ, so với lần trước có chút kĩ thuật hơn: "Trẫm sẽ thử."
Nhất thời không nói chuyện, Tô Đường đưa miếng bánh đến, ở bên cạnh Tống Hoành, bộ dáng muốn nói lại thôi.
Tống Hoành nhất bút đỏ, dường như là phải chuẩn bị phê tấu chương, giương mắt hỏi: "Còn có chuyện gì? Xong việc thì lui xuống đi."
Tô Đường nghẹn đến mức khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, cố lấy dũng khí thấp giọng nói: "Hoàng Thượng, tổ phụ của nô tì ngày mai vào cung."
Tống Hoành "Ừm." một tiếng, vẫn chưa có phản ứng gì đặc biệt.
Tô Đường không biết hắn không nhớ rõ thật hay là giả bộ hồ đồ, chỉ có thể nhắc lại một lần nữa: "Hoàng Thượng, ngài đã đồng ý với nô tì, tổ phụ vào cung sẽ cho phép nô tì được gặp mặt."
Tống Hoành như bừng tỉnh ngộ "A" một tiếng.
Tô Đường nghĩ hắn đã nhớ ra rồi, trên mặt tươi cười.
Tống Hoành nhìn thấy Tô Đường tươi cười, lông mày khẽ nâng: "Vậy trẫm cũng hỏi nàng một chuyện, nàng còn nhớ rõ?"
Còn có chuyện gì khác sao? Tô Đường lắc đầu: "Xin Hoàng Thượng nói rõ."
Tống Hoành: "Tội mấy ngày trước đây nàng khi quân võng thượng biết chuyện mà không báo, trẫm vãn còn chưa trị."
Tô Đường nghe được liền lui lại mấy bước, không thể tin được, nói: "Hoàng. . . . . ."
Nàng vốn tưởng rằng việc này đã bỏ qua rồi.
Tống Hoành: " Bây giờ trẫm nhớ ra rồi, nàng nói nên phạt như thế nào?"
Tô Đường nghe xong dứt khoát lắc đầu, cổ họng mền nhũn: "Không cần.".
"Không phạt cũng đưuọc." Tống Hoành lặng lẽ cười, "Cho nàng gặp người nhà là phần thưởng, khi quân võng thượng là tội phải phạt, bây giờ có thưởng có phạt, vậy coi như bù trừ nhau đi."
Tô Đường hốt hoảng mở to hai mắt, đỉnh đầu như có sấm sét ngang qua.
Nàng bắt lấy ống tay áo Tống Hoành lay lay: "Không cần Hoàng Thượng, nô tì tùy người phạt như thế nào đều được, xin Hoàng Thượng cho nô tì được gặp gia gia."
Tống Hoành đột nhiên dùng cán bút nâng cằm Tô Đường: "Nhưng mà trẫm không nỡ phạt nàng.Thưởng phạt bù nhau, Tô quý phi cũng chẳng thiệt thòi gì cả."
"Hoàng Thượng." Tô Đường nấc lên, khóc lóc đi ra. Nàng trông chờ lâu như vậy, nhưng mà hiện tại một câu của Tống Hoành có thể gạt bỏ tất cả.
Tống Hoành hừ một tiếng, trong lòng lại bị nước mắt Tô Đường biến thành tâm loạn như ma: "Lí Đức Toàn!"
"Nô tài đây ạ." Lí Đức Toàn tiến vào, nhìn thấy Tô quý phi lại ở trước mặt hoàng thượng khóc nức nở, sửng sốt một chút.
Tống Hoành: "Cho Tô quý phi hồi cung."
"Không cần, xin người Hoàng Thượng, xin người." Tô Đường vừa khóc vừa lắc đầu.
Lí Đức Toàn cảm thán một phen, lại xảy ra chuyện gì nữa rồi, nhưng vẫn đi đến bên cạnh Tô Đường: "Nương nương, mời người hồi cung."
Tô Đường mang tâm như tro tàn rời đi.
Tô Đường đi rồi, Tống Hoành ngồi một mình trong chốc lát, đột nhiên nhìn thấy trên bánh hoa hồng đặt bên kia bàn.
Đầu tiên hắn nghĩ nghĩ, sau đó chọn một cái bỏ vào trong miệng nếm thử.
Quả nhiên là không thể so với tay nghề của nhà bếp trong cung, nhưng cũng không biết vì cái gì, hắn ăn xong một cái, thậm chí còn bị kích thích lại ăn thêm một cái nữa.
Hắn ăn bánh, trong đầu đều là bộ dạng của Tô Đường lúc khóc.
Hắn nghĩ hắn nhìn thấy thời điểm Tô Đường thất vọng khóc lóc trong lòng nhất định sẽ vui sướng, nhưng bây giờ thì ngược lại, nội tâm không hề vui sướng một chút nào. Ngược lại. . . . . . bị một loại cảm giác bực bội, khó chịu chiếm cứ.
Sau đó Tống Hoành liền bị nghẹn thật, ho khan hai tiếng bắt đầu chạy khắp phòng tìm nước.
Lí Đức Toàn đuổi Tô Đường về cung, cũng đau lòng cho quý phi nương nương.
Cũng không biết Hoàng Thượng bị làm sao, đối với các tiểu chủ tuy nói không đến nổi ai ai cũng đều sủng, nhưng trước giờ cũng chưa từng cố ý làm khó ai, nhưng bị Hoàng thượng ức hiếp bằng những thủ đoạn ấu trĩ thế này, trong cung chỉ có mỗi mình nàng.
Hoàng Thượng cũng không phải là người tính toán chi li như vậy nha, gặp người nhà, Hoàng Thượng cũng không tổn thất cái gì, vì sao lại luôn làm khó dễ Tô quý phi.
Lí Đức Toàn cũng không hiểu nổi.
Ngự tiền tiểu thái giám đột nhiên tìm đến, thấy Lí Đức Toàn còn ở chỗ của Tô quý phi, liền đi đến kề bên tai Lí Đức Toàn nói vài câu.
Lí Đức Toàn vừa nghe xong trên mặt cười lộ cả nếp nhăn, tiến đến bên cạnh Tô Đường nói: "Nương nương đừng đau lòng, bánh hoa hồng do người chính tay làm. Hoàng Thượng đều đã ăn hết rồi."
Tô Đường vẫn còn thút tha thút thít khóc, nghe xong hai mắt đẫm lệ mông lung nhìn Lí Đức Toàn, liếc mắt một cái.
Lí Đức Toàn an ủi nói: "Hoàng Thượng vẫn rất để ý nương nương, nương nương nghĩ phóng khoáng một chút."
Tô Đường không nói gì.
Chỉ là nàng có chút hối hận.
Lúc mình hao tâm tổn trí làm bánh hoa hồng, tại sao lại không thêm một chút độc vào chứ?
Bạn đang đọc truyện trên: Vietwriter.com