Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-33
Chương 33: Nhiệm Vụ Của Một Tần Phi
Tống Hoành vẫn cẩn thận quan sát phản ứng của Tô Đường, cuối cùng, rốt cuộc thất bại buông tay Tô Đường bị hắn ép đặt trên ngực.
So với sự căng thẳng và sốt ruột của hắn, tim đập như sấm, cả người tựa hồ có dòng điện nhè nhẹ chạy qua, phản ứng Tô Đường thật sự là quá mức bình thường.
Mỗi lần cô bị hắn dọa đều kinh hoảng, cũng như bộ dạng ủy khuất, đăm chiêu ủ dột, hiện tại cứ như lời hắn vừa nói không phải là một lời tỏ tình, mà là một câu: "Tô quý phi nàng có biết nàng làm sai ở chỗ nào hay không?"
Tô Đường thu tay, lòng bàn tay giống như còn sót lại nhiệt độ cực nóng trên người Tống Hoành, cô bị hành động bất thình lình của Tống Hoành làm cho choáng váng, chỉ cúi đầu đáp lại một câu: "Hoàng Thượng."
Tống Hoành đột nhiên cảm thấy buồn bực, trong lòng giống như có vô số con kiến bò ngang bò dọc, hắn lớn đến như vậy nào đã trải qua cảm giác thất bại, tình cảm bị thờ ơ, cho tới bây giờ đều là hắn coi thường tình cảm của người khác đối với hắn, vươn tay, vốn muốn giữ lấy cổ Tô Đường, nhưng lúc vào chạm làn da non mềm nơi cổ cô thì không nỡ hạ thủ, ngược lại hướng về phía trước nắm lấy mặt Tô Đường.
"A. . . . . ." Mặt Tô Đường lại bị bóp lại một chỗ, thành bộ dạng một con cá nhỏ đang thổi bọt nước, cô bị bắt ngửa đầu, đối diện với ánh mắt Tống Hoành.
"Hoàng hượng ( thượng ). . . . . . ẹ ( nhẹ ) một chút. . . . . . mắt ( mặt ). . . . . . Đau. . . . . ." Tô Đường long ngóng xin tha.
Tống Hoành ma ma răng cấm, thâm tình, chân thành ban nãy hiện tại đã trở nên hung tợn, nghiến răng nghiến lợi đối diện với gương mặt Tô Đường bị nhào nặng thành đủ dạng đủ kiểu nói: "Được lắm, Tô quý phi, nàng thân là hậu phi của trẫm, mà dám không thành tâm ái mộ trẫm, nàng cũng biết tội?"
Tô Đường: ". . . . . ."
Thân là một nữ nhân trong hậu cung của Hoàng Đế, ái mộ Hoàng Đế là nhiệm vụ của một hậu phi, Tống Hoành anh tuấn tiêu sái, tuổi lại còn trẻ, nếu đặt ở trong đám người bình thường cũng là tài tử phong lưu, nhất định sẽ được lòng ái mộ của vô số nữ tử, hơn nữa thân phận cùng quyền lực Hoàng Đế của hắn chói chang như vậy, đời này không thiếu nhất chính là nữ nhân thương nhớ, say đắm, ngày lễ, ngày tết các loại túi thơm uyên ương cùng với hầu bao nhận được không hề ít.
Lúc này Tô Đường mới có phản ứng, nhiệm vụ của một phi tử của cô hình như xảy ra vấn đề lớn.
Cô tự nhận mình đuối lý, nước mắt lưng tròng nhìn Tống Hoành, bộ dạng như một con cừu non mặt cho người ta hành hạ.
Tống Hoành chửi bậy một câu.
Hắn vẫn buông mặt Tô Đường ra, Tô Đường lập tức nghẹn lệ nói: "Hoàng Thượng, nô tì thích người, nô tì nhớ người, nô tì biết sai, Hoàng Thượng không cần tức giận có được không?"
Tống Hoành không nghe ra từ miệng Tô Đường một chút màu sắc tình cảm nào, chỉ có những từ ngữ tỏ tình trống rỗng để cầu cho mình bảo toàn được tính mạng, lòng tự trọng lại một lần nữa đã bị đả kích, cả giận: "Ai cần nàng thích! Cách trẫm xa ra một chút, trẫm mới không thích thú gì nàng!"
Tô Đường sợ tới mức thân mình co rụt lại phía sau.
Tống Hoành hầm hừ bỏ đi.
Tô Đường vỗ về trái tim nhỏ bé trước ngực: Nam nhân, loại này sinh vật này quả thực quá khó hiểu.
**
Thành tích trong cuộc thi vừa rồi bị tụt xuống, Tô Đường thiếu thành tích của một môn ngữ văn, tuy rằng không hề khác với dự đoán, tiếp tục ổn tọa trên ngai vàng đệ nhất từ dưới lên của lớp 9, nhưng so với vị trí đếm ngược thứ hai hiện tại thì chỉ kém có một điểm, nói cách khác Tô Đường nếu có điểm môn ngữ văn, vẫn có tiến bộ nhất định.
Mắt cá chân của cô sau vài ngày tĩnh dưỡng đã tốt hơn không ít, không cần dùng gậy, tự mình cũng có thể khập khiễng đi lại.
Bài thi các môn lục tục được phát xuống dưới, Tô Đường đến chỗ lớp trưởng nhận bài thi, vốn đang yên đang lành đi tới, đụng phải Tống Hoành đang đi qua, như là chuột thấy mèo, lập tức thân tàn chí kiên lôi chân nhanh chóng lướt lên trước, bằng tốc độ nhanh nhất tạo thành khoảng cách cách xa Tống Hoành.
Sau khi khoảng cách giữa Tô Đường với Tống Hoành được kéo dài ra, mới yên tâm thở phào nhẹ nhỏm.
Hoàng Thượng nói, phải cách hắn xa một chút.
Tống Hoành nhìn Tô Đường trốn hắn như chuột con trốn mèo, tâm tình lại không tốt, nghiêm mặt lạnh lùng, kéo ghế ngồi xuống vị trí, tiếng ghế bị kéo mạnh vang lên không nhỏ.
Viên Linh Linh ngồi trước Tống Hoành xoay lại: "Tống Hoành, cậu sao vậy, tâm tình không tốt sao?"
"Tớ nhớ là thanh tích lần này của cậu rất tốt nha, chủ nhiệm lớp nói cậu là người tiến bộ nhiều nhất trong lớp chúng ta." Viên Linh Linh thân thiết nói.
Tống Hoành giương mắt. Viên Linh Linh hôm nay lại thay đổi tạo hình, tóc uốn xoăn phồng xõa trên vai, không mặc đồng phục, màu môi thực chói mắt, là màu đỏ tươi bóng loáng.
Tống Hoành nhíu mi, nói không nên lời, chỉ là theo góc độ của một thẳng nam như hắn cảm thấy màu môi của Viên Linh Linh vô cùng đẹp mắt.
Viên Linh Linh phát hiện Tống Hoành nhìn chằm chằm vào miệng mình, nhất thời thẹn thùng đỏ mặt, vén tóc ra sau tai, ỏng ẹo nói: "Tống Hoành cậu đang nhìn cái gì vậy?"
"Không có gì." Tống Hoành lấy lại tinh thần, tiếp tục sa sầm mặt, khôi phục bộ dạng khó gần.
Viên Linh Linh tựa hồ còn muốn nói cái gì, nhưng bị khí thế lạnh thấu xương của Tống Hoành làm cho khiếp sợ, há miệng thở dốc, hậm hực quay đầu trở về.
Cả đầu óc Tống Hoành đều là hình ảnh đôi môi của Viên Linh Linh, hắn cảm thấy màu sắc kia thật là đẹp, vì thế đại não không khỏi tưởng tượng một phen, ảo tưởng nếu Tô Đường son màu son này thì sẽ trông thế nào.
Xinh đẹp? Ngây thơ? Quyến rũ? Thanh thuần?
Đáng chết! Tống Hoành đau đầu đỡ trán, muốn đem xóa hết hình ảnh màu đỏ kiều diễm trong đầu đi, lại như là một giọt thuốc màu không cẩn thận làm rơi trên quần áo, càng xóa lại càng nhiều thêm.
Kết quả là, cuối tuần, một thân ảnh lén lút, xuất hiện ở quầy hàng trang điểm.
Nhân viên tư vấn vừa thấy bộ dạng của Tống Hoành liền biết hắn đến mua quà cho bạn gái nhỏ, nhiệt tình tiếp đãi: "Xin hỏi vị tiên sinh này cần gì ạ? Tôi giúp anh tìm xem."
Tống Hoành chọn từ quầy hàng đồ trang điểm ra một thỏi son trang trí màu vàng lấp lánh phù hợp thận phận hoàng thất của hắn, đứng ở quầy tính tiền, chau mày.
Nhiều loại son như vậy, trừ ra mấy thỏi màu đen màu tím kia, chẳng lẽ không phải đều là cùng một màu sao?
Có phải là hắn mù rồi không?
Nhân viên tư vấn từ hàng trưng bày son môi lấy ra một thỏi, vẽ nhẹ một đường trên lưng tay, sau đó nhìn nhìn Tống Hoành: "Màu này là màu đang được ưu chuộng nhất ở của hàng chúng tôi hiện nay, anh xem xem thế nào? Màu sắc không kén da, rất thích hợp làm quà tặng."
Sau khi nhìn màu sắc Tống Hoành gật gật đầu: "Cũng được."
Nhân viên tư vấn lại liên tiếp chọn vài thỏi tô lên tay: "Còn có mấy loại này, màu bưởi tây, màu đỏ đậm, màu đỏ thuần, màu đỏ mận cũng đều rất đẹp, đều là những màu rất nổi trên mạng, anh chọn xem có màu nào mình thích không?"
Nhân viên tư vấn muốn để Tống Hoành từng bước từng bước xem màu, Tống Hoành nhìn thoáng qua, đầu như sắp muốn nổ, chỉ vào thỏi son lúc đầu: "Lấy cái kia."
Bạn đang đọc truyện trên: Vietwriter.com
Tống Hoành vẫn cẩn thận quan sát phản ứng của Tô Đường, cuối cùng, rốt cuộc thất bại buông tay Tô Đường bị hắn ép đặt trên ngực.
So với sự căng thẳng và sốt ruột của hắn, tim đập như sấm, cả người tựa hồ có dòng điện nhè nhẹ chạy qua, phản ứng Tô Đường thật sự là quá mức bình thường.
Mỗi lần cô bị hắn dọa đều kinh hoảng, cũng như bộ dạng ủy khuất, đăm chiêu ủ dột, hiện tại cứ như lời hắn vừa nói không phải là một lời tỏ tình, mà là một câu: "Tô quý phi nàng có biết nàng làm sai ở chỗ nào hay không?"
Tô Đường thu tay, lòng bàn tay giống như còn sót lại nhiệt độ cực nóng trên người Tống Hoành, cô bị hành động bất thình lình của Tống Hoành làm cho choáng váng, chỉ cúi đầu đáp lại một câu: "Hoàng Thượng."
Tống Hoành đột nhiên cảm thấy buồn bực, trong lòng giống như có vô số con kiến bò ngang bò dọc, hắn lớn đến như vậy nào đã trải qua cảm giác thất bại, tình cảm bị thờ ơ, cho tới bây giờ đều là hắn coi thường tình cảm của người khác đối với hắn, vươn tay, vốn muốn giữ lấy cổ Tô Đường, nhưng lúc vào chạm làn da non mềm nơi cổ cô thì không nỡ hạ thủ, ngược lại hướng về phía trước nắm lấy mặt Tô Đường.
"A. . . . . ." Mặt Tô Đường lại bị bóp lại một chỗ, thành bộ dạng một con cá nhỏ đang thổi bọt nước, cô bị bắt ngửa đầu, đối diện với ánh mắt Tống Hoành.
"Hoàng hượng ( thượng ). . . . . . ẹ ( nhẹ ) một chút. . . . . . mắt ( mặt ). . . . . . Đau. . . . . ." Tô Đường long ngóng xin tha.
Tống Hoành ma ma răng cấm, thâm tình, chân thành ban nãy hiện tại đã trở nên hung tợn, nghiến răng nghiến lợi đối diện với gương mặt Tô Đường bị nhào nặng thành đủ dạng đủ kiểu nói: "Được lắm, Tô quý phi, nàng thân là hậu phi của trẫm, mà dám không thành tâm ái mộ trẫm, nàng cũng biết tội?"
Tô Đường: ". . . . . ."
Thân là một nữ nhân trong hậu cung của Hoàng Đế, ái mộ Hoàng Đế là nhiệm vụ của một hậu phi, Tống Hoành anh tuấn tiêu sái, tuổi lại còn trẻ, nếu đặt ở trong đám người bình thường cũng là tài tử phong lưu, nhất định sẽ được lòng ái mộ của vô số nữ tử, hơn nữa thân phận cùng quyền lực Hoàng Đế của hắn chói chang như vậy, đời này không thiếu nhất chính là nữ nhân thương nhớ, say đắm, ngày lễ, ngày tết các loại túi thơm uyên ương cùng với hầu bao nhận được không hề ít.
Lúc này Tô Đường mới có phản ứng, nhiệm vụ của một phi tử của cô hình như xảy ra vấn đề lớn.
Cô tự nhận mình đuối lý, nước mắt lưng tròng nhìn Tống Hoành, bộ dạng như một con cừu non mặt cho người ta hành hạ.
Tống Hoành chửi bậy một câu.
Hắn vẫn buông mặt Tô Đường ra, Tô Đường lập tức nghẹn lệ nói: "Hoàng Thượng, nô tì thích người, nô tì nhớ người, nô tì biết sai, Hoàng Thượng không cần tức giận có được không?"
Tống Hoành không nghe ra từ miệng Tô Đường một chút màu sắc tình cảm nào, chỉ có những từ ngữ tỏ tình trống rỗng để cầu cho mình bảo toàn được tính mạng, lòng tự trọng lại một lần nữa đã bị đả kích, cả giận: "Ai cần nàng thích! Cách trẫm xa ra một chút, trẫm mới không thích thú gì nàng!"
Tô Đường sợ tới mức thân mình co rụt lại phía sau.
Tống Hoành hầm hừ bỏ đi.
Tô Đường vỗ về trái tim nhỏ bé trước ngực: Nam nhân, loại này sinh vật này quả thực quá khó hiểu.
**
Thành tích trong cuộc thi vừa rồi bị tụt xuống, Tô Đường thiếu thành tích của một môn ngữ văn, tuy rằng không hề khác với dự đoán, tiếp tục ổn tọa trên ngai vàng đệ nhất từ dưới lên của lớp 9, nhưng so với vị trí đếm ngược thứ hai hiện tại thì chỉ kém có một điểm, nói cách khác Tô Đường nếu có điểm môn ngữ văn, vẫn có tiến bộ nhất định.
Mắt cá chân của cô sau vài ngày tĩnh dưỡng đã tốt hơn không ít, không cần dùng gậy, tự mình cũng có thể khập khiễng đi lại.
Bài thi các môn lục tục được phát xuống dưới, Tô Đường đến chỗ lớp trưởng nhận bài thi, vốn đang yên đang lành đi tới, đụng phải Tống Hoành đang đi qua, như là chuột thấy mèo, lập tức thân tàn chí kiên lôi chân nhanh chóng lướt lên trước, bằng tốc độ nhanh nhất tạo thành khoảng cách cách xa Tống Hoành.
Sau khi khoảng cách giữa Tô Đường với Tống Hoành được kéo dài ra, mới yên tâm thở phào nhẹ nhỏm.
Hoàng Thượng nói, phải cách hắn xa một chút.
Tống Hoành nhìn Tô Đường trốn hắn như chuột con trốn mèo, tâm tình lại không tốt, nghiêm mặt lạnh lùng, kéo ghế ngồi xuống vị trí, tiếng ghế bị kéo mạnh vang lên không nhỏ.
Viên Linh Linh ngồi trước Tống Hoành xoay lại: "Tống Hoành, cậu sao vậy, tâm tình không tốt sao?"
"Tớ nhớ là thanh tích lần này của cậu rất tốt nha, chủ nhiệm lớp nói cậu là người tiến bộ nhiều nhất trong lớp chúng ta." Viên Linh Linh thân thiết nói.
Tống Hoành giương mắt. Viên Linh Linh hôm nay lại thay đổi tạo hình, tóc uốn xoăn phồng xõa trên vai, không mặc đồng phục, màu môi thực chói mắt, là màu đỏ tươi bóng loáng.
Tống Hoành nhíu mi, nói không nên lời, chỉ là theo góc độ của một thẳng nam như hắn cảm thấy màu môi của Viên Linh Linh vô cùng đẹp mắt.
Viên Linh Linh phát hiện Tống Hoành nhìn chằm chằm vào miệng mình, nhất thời thẹn thùng đỏ mặt, vén tóc ra sau tai, ỏng ẹo nói: "Tống Hoành cậu đang nhìn cái gì vậy?"
"Không có gì." Tống Hoành lấy lại tinh thần, tiếp tục sa sầm mặt, khôi phục bộ dạng khó gần.
Viên Linh Linh tựa hồ còn muốn nói cái gì, nhưng bị khí thế lạnh thấu xương của Tống Hoành làm cho khiếp sợ, há miệng thở dốc, hậm hực quay đầu trở về.
Cả đầu óc Tống Hoành đều là hình ảnh đôi môi của Viên Linh Linh, hắn cảm thấy màu sắc kia thật là đẹp, vì thế đại não không khỏi tưởng tượng một phen, ảo tưởng nếu Tô Đường son màu son này thì sẽ trông thế nào.
Xinh đẹp? Ngây thơ? Quyến rũ? Thanh thuần?
Đáng chết! Tống Hoành đau đầu đỡ trán, muốn đem xóa hết hình ảnh màu đỏ kiều diễm trong đầu đi, lại như là một giọt thuốc màu không cẩn thận làm rơi trên quần áo, càng xóa lại càng nhiều thêm.
Kết quả là, cuối tuần, một thân ảnh lén lút, xuất hiện ở quầy hàng trang điểm.
Nhân viên tư vấn vừa thấy bộ dạng của Tống Hoành liền biết hắn đến mua quà cho bạn gái nhỏ, nhiệt tình tiếp đãi: "Xin hỏi vị tiên sinh này cần gì ạ? Tôi giúp anh tìm xem."
Tống Hoành chọn từ quầy hàng đồ trang điểm ra một thỏi son trang trí màu vàng lấp lánh phù hợp thận phận hoàng thất của hắn, đứng ở quầy tính tiền, chau mày.
Nhiều loại son như vậy, trừ ra mấy thỏi màu đen màu tím kia, chẳng lẽ không phải đều là cùng một màu sao?
Có phải là hắn mù rồi không?
Nhân viên tư vấn từ hàng trưng bày son môi lấy ra một thỏi, vẽ nhẹ một đường trên lưng tay, sau đó nhìn nhìn Tống Hoành: "Màu này là màu đang được ưu chuộng nhất ở của hàng chúng tôi hiện nay, anh xem xem thế nào? Màu sắc không kén da, rất thích hợp làm quà tặng."
Sau khi nhìn màu sắc Tống Hoành gật gật đầu: "Cũng được."
Nhân viên tư vấn lại liên tiếp chọn vài thỏi tô lên tay: "Còn có mấy loại này, màu bưởi tây, màu đỏ đậm, màu đỏ thuần, màu đỏ mận cũng đều rất đẹp, đều là những màu rất nổi trên mạng, anh chọn xem có màu nào mình thích không?"
Nhân viên tư vấn muốn để Tống Hoành từng bước từng bước xem màu, Tống Hoành nhìn thoáng qua, đầu như sắp muốn nổ, chỉ vào thỏi son lúc đầu: "Lấy cái kia."
Bạn đang đọc truyện trên: Vietwriter.com