• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Quy tắc trốn thoát khỏi kí túc xá (2 Viewers)

  • Phần 1

1.
Một lá thư được nhét vào dưới khe cửa.

Quy tắc không có gì thay đổi, khi kim đồng hồ chỉ đến 9 giờ, tôi và đám bạn cùng phòng hoảng loạn liếc nhau rồi vội vàng tắt đèn đi ngủ.

Hi vọng đêm nay vẫn là một đêm bình an.

Ở trong bóng tối, tôi nghe thấy tiếng Tiểu Phàm thở dài.

"Đến khi nào chúng mình mới có thể trốn khỏi ký túc xá này đây."

A Dao nhát gan nhỏ giọng khóc nấc lên, tình hình mấy ngày nay đã tra tấn tinh thần cậu ấy đến sắp đi.ên rồi.

Chúng tôi bị cuốn vào trò chơi trốn thoát khỏi ký túc xá này.

Khi nào nó mới kết thúc thì không biết.

2.
Bảy đêm hôm trước, bốn người chúng tôi trở về từ một buổi tụ tập, khi đó chúng tôi đều có uống chút rượu, không ai để ý đến phong bì được một người nào đó đưa đến trước cửa.

Nước nóng trong phòng đã sử dụng hết, nên tôi đi đến máy đun nước đặt ở trong hành lang để lấy nước, sau khi lấy xong trở về thì nhìn thấy lá thư nằm trên mặt đất.

Đám bạn cùng phòng của tôi đều nghĩ đây chỉ là trò đùa của đứa nào đó, tôi nhìn chữ viết màu đỏ tươi trên giấy, cảm thấy có chút sợ hãi liền đứng lên đi gõ cửa phòng ký túc xá bên cạnh.

Cả năm phòng ký túc xá đều không có người mở cửa.

Lúc này chúng tôi mới bắt đầu sợ hãi, tranh thủ thời gian chạy về phòng ngủ khóa trái cửa.

"Không đúng lắm. Làm gì có chuyện giờ này mà không có một ai ở tầng này quay về ký túc xá, đã 10 giờ rưỡi rồi."

Sắc mặt A Dao trắng bệch: "Có phải là như lời trong thư nói, sau mười giờ sẽ không có người gõ cửa, vậy nên bọn họ mới không dám mở cửa không?

Bốn người chúng tôi cùng lúc rơi vào trầm mặc.

Tôi ôm tâm lý may mắn, dùng tay gõ trên tường, gõ một dài một ngắn, đây là tín hiệu cầu cứu thường thấy.

Mấy giây sau, phòng bên cạnh cũng dùng phương pháp đó để trả lời chúng tôi!

Vậy nên, không phải những phòng bên cạnh không có người, chỉ là họ không dám mở cửa mà thôi.

A Phàm lập tức muốn gọi điện thoại báo cảnh sát, lại phát hiện điện thoại của tất cả chúng tôi đều không có tín hiệu.

Lộ Lộ là đội trưởng của đội bóng rổ nữ ở trường, dáng người so với mấy bạn nam bình thường có phần khôi ngô tuấn tú rắn chắc hơn, lá gan vì vậy cũng lớn hơn rất nhiều.

"Đừng sợ, tớ sẽ bảo vệ mọi người."

Cậu ấy vừa dứt lời, cửa ký túc xá liền phát ra âm thanh vặn chìa khóa.

Lộ Lộ liền lập tức đẩy chúng tôi ra sau lưng, tiện tay còn quơ thêm cái cây lau nhà bên cạnh làm vũ khí.

Cửa mở ra, thì ra là dì Từ quản lý ký túc xá của chúng tôi.

Lộ Lộ thở phào, vừa muốn chạy lại xin giúp đỡ, tôi vội vàng kéo cậu ta lại.

"Dì ấy không có đeo kính."

Ký túc xá của chúng tôi có tổng cộng ba quản lý, dì Từ vừa đến này bình thường vẫn luôn đeo kính, nhìn qua cũng đã hơn 50 tuổi lại thích nhuộm tóc thành màu đỏ rượu hợp với mốt hiện nay nhất.

Nhìn thấy sự cảnh giác trong mắt của chúng tôi, dì Từ lộ ra nụ cười quái dị: "Vừa rồi bốn người chúng mày đi ra gõ cửa phòng người khác để làm gì?"

Ký túc xá có camera giám sát, dĩ nhiên dì ấy có thể nhìn thấy tình hình xảy ra ở ngoài hành lang.

Tôi bạo gan nói: "Thẻ lấy nước của tụi con hết tiền, muốn đi mượn thẻ lấy nước của các bạn khác."

Nói xong tôi liền hối hận.

Cảnh tượng lúc tôi lấy nước ở hành lang chắc chắn cũng đã bị bà ta nhìn thấy.

Thế nhưng dì Từ không có hỏi thêm, chỉ móc ra thẻ lấy nước của bà ta: "Dùng của dì đi, có khó khăn gì thì liên hệ phòng quản lý ký túc xá, đừng làm phiền những người khác nghỉ ngơi."

Bà ta duy trì cánh tay đưa ra, đứng chờ ở trước cửa, động tác vô cùng cứng ngắc giống như người máy, thể hiện rằng nếu như chúng tôi không nhận lấy thẻ thì bà ta sẽ không đi.

Lộ Lộ chạy đến nhanh tay giật lấy thẻ nước rồi lập tức lui về sau. Lúc này khuôn mặt dì Từ bỗng nhiên trở nên vô cùng dữ tợn, đưa hai tay ra b.óp cổ Lộ Lộ.

A Dao bị dọa hét toáng lên, dưới tình thế cấp bách, tôi với lấy cái ghế đập thẳng vào chân dì Từ, nhưng bà ta lại giống như không có cảm giác gì, vẫn b.óp chặt cổ Lộ Lộ.

Ba người chúng tôi chạy lại muốn đem bà ta kéo ra, thế nhưng sức của bà ta khỏe khủng khiếp, cả ba đứa chúng tôi cũng không thể kéo nổi bà ấy.

Lộ Lộ thừa dịp bà ấy đang phân tâm liền đưa hai tay cào vào mắt của bà ấy. Vào khoảnh khắc bà ấy nhắm mắt theo bản năng, tôi liền đưa chân đạp bà ấy văng ra.

Dì Từ đi.ên tiết cả lên nhưng vẫn còn có thể tỉnh táo để phán đoán, bà ta nhìn thấy A Dao là người gầy nhất trong đám bọn tôi liền cố tình xông về phía cậu ấy.

A Phàm xông lên đem A Dao che ở phía sau lưng, lao lên đánh nhau với bà ta, Lộ Lộ sau khi thở được vài hơi cũng chạy qua giúp đỡ.

Trong đầu tôi nảy ra một ý tưởng, nhớ tới bảy quy tắc trong lá thư liền lập tức đi vào trong lấy từ tủ ra một chiếc máy uốn tóc có công suất vượt quá cho phép. Sau đó tôi nắm chặt cán nhựa cách điện trong tay, cắm dây điện vào ổ.

"Tất cả đều tránh ra!"

Tôi cầm theo máy uốn tóc chạy vọt về phía dì Từ, tất cả mọi người nghe tiếng hét đều buông tay bà ta ra, thế nhưng dì Từ đã kịp nắm lấy cánh tay của Phàm Phàm.

Tôi không kịp phanh lại, vẫn là Lộ Lộ nhanh mắt, một tay nắm lấy Phàm Phàm lôi ra, một tay dùng cây lau nhà đ.ập dì Từ. Dì Từ bị đau liền buông tay cũng là lúc tôi dí máy uốn tóc lên người bà ta. Cơ thể của bà ta bị đi.ện gi.ật lập tức bắt đầu run mạnh.

Tôi từ từ nhắm mắt lại không muốn nhìn thấy vẻ mặt dữ tợn lại thống khổ của bà ta, cho đến khi bà ta co quắp ngã thẳng xuống sàn.

Mấy phút trôi qua, bà ta không thể đứng dậy được nữa.

Mà tôi cũng đã gi.ết người rồi.

3.
Tôi có chút choáng váng.

Phàm Phàm an ủi tôi: “Thế giới hiện tại đã không còn bình thường, cậu cũng chỉ vì muốn cứu tụi tớ mà thôi. Cậu không cần phải tự trách đâu, trước hết chúng ta cần phải nghĩ ra biện pháp bảo vệ bản thân đã.”

Chúng tôi kéo bà ta ra ngoài cửa, hành lang yên tĩnh một cách kì lạ, xung quanh chỉ có ánh đèn màu xanh lá cây nhấp nháy mờ mờ ảo ảo.

Tất cả mọi người đều mất ngủ cả đêm.

A Dao vẫn luôn khóc, ba người còn lại đều rơi vào trạng thái im lặng.

Sáng sớm hôm sau, khi nghe được tiếng nói chuyện của ba người khác, chúng tôi mới dám mở cửa.

Không thấy dì Từ đâu.

Phòng ký túc xá bên cạnh phòng tôi nhìn thấy sắc mặt chúng tôi vàng như nến, lo lắng hỏi: "Các cậu cũng bị cuốn vào sao? Tối hôm qua phòng các cậu giải quyết hết bao nhiêu quái vật?"

"Quái vật?"

Thì ra cả tầng ký túc xá đều được thông báo, phòng của chúng tôi là phòng được thông báo trễ nhất!

Phòng ký túc xá bên cạnh giải thích: "Bất cứ lúc nào cũng có thể có "Quái vật" xuất hiện để quấy rối, mọi người phải lợi dụng quy tắc để bảo vệ mình. Có đôi khi bọn chúng còn giả danh bạn cùng phòng của chúng ta, mọi người nhất định phải cẩn thận!"

Cô ấy nhìn vẻ mặt của bốn người chúng tôi một cách đầy ẩn ý rồi tiếp tục: “Siêu thị ở tầng một có đồ dùng hàng ngày, chúng ta không thể ra khỏi tòa nhà này mà chỉ có thể di chuyển loanh quanh trong này. Việc ăn uống linh tinh không có vấn đề gì, nhanh đi đi, chậm một chút nữa là không còn đâu."

Nói xong, cô ấy đi về phía thang máy.

Lộ Lộ cuối cùng cũng mỉm cười: "Tớ còn lo đồ dự trữ trong ký túc xá không đủ ăn, hiện tại vật tư đầy đủ, có thể ăn no liền không có vấn đề gì rồi."

Nhưng tôi cũng không vui nổi một chút nào.

Bởi vì tôi nhìn thấy chỉ có hai người đi ra khỏi phòng ký túc xá bên cạnh.

Vào lúc tôi ngẩng đầu quan sát bên trong phòng của họ, căn phòng trống không chẳng còn ai ở bên trong.

Phàm Phàm hẳn cũng nhận ra điều này, vẻ mặt có chút cứng ngắc.

Chỉ có A Dao rụt rè hỏi: "Chúng ta có nên tin cậu ấy không, tóc cậu ấy màu vàng."

A Dao nói xong không tự tin cúi đầu: "Tớ… Tớ là người tốt..."

Bởi vì cậu ấy cũng nhuộm tóc.

Bốn chúng tôi nhìn nhau, chỉ có mình tôi tóc đen.

Kể từ khi tôi đọc các quy tắc trong bức thư đó, mọi người xung quanh tôi dường như đều không phải là người tốt.

Tôi nói: "Chúng ta phải đoàn kết trước. Bây giờ chúng ta là đồng đội, chúng ta phải tin tưởng lẫn nhau. Để ngăn 'quái vật' giả danh một người trong chúng ta, trước tiên chúng ta phải có một ám hiệu(*) riêng."
(*): trong trường hợp này là kiểu mật mã riêng mà chỉ bốn người họ biết.

Phàm Phàm gật đầu: "Tớ đồng ý với quan điểm của Đại Lâm, chúng ta phải tin tưởng lẫn nhau, bây giờ chỉ có chúng ta là những người thân thiết nhất."

Sau khi thảo luận xong, chúng tôi đã sử dụng loại trà sữa yêu thích của bản thân để làm ám hiệu, khi cần thiết thì sẽ đọc tên của loại trà sữa đó ra.

Trong siêu thị có rất nhiều người, nhưng tất cả mọi người đều im lặng không nói chuyện, ai cũng tràn đầy cảnh giác.

Chúng tôi dự trữ một thùng mì ăn liền, một vài hộp cơm tự sôi(*), nước khoáng và sữa, tôi cũng mua mấy cái chén cùng rất nhiều găng tay nhựa.
(*): loại cơm chỉ cần đổ nước vào đậy nắp lại là tự nấu chín.

Sau khi về phòng, Lộ Lộ nói cậu ấy quên mua đồ rửa mặt, bảo chúng tôi đi về trước.

"Tốt hơn hết là chúng ta nên ở cùng nhau và giảm thiểu rủi ro."

Vì vậy, chúng tôi quay trở lại siêu thị một lần nữa.

Nhưng trước quầy tính tiền, chúng tôi gặp bốn người trông giống hệt chúng tôi.

Đối phương cũng lập tức bối rối, hai nhóm người nhìn chằm chằm lẫn nhau.

Những người khác nhìn thấy tình huống kỳ lạ bên này, phản ứng đều vô cùng thống nhất, chính là lập tức quay đầu bỏ chạy tán loạn.

Chỉ còn lại tám người 'chúng tôi' trong siêu thị, cùng với một nữ nhân viên thu ngân.

A Dao bên chúng tôi đột nhiên giơ tay, "Trà xanh vị hoa nhài!"

Phàm Phàm và tôi cũng phản ứng lại, lần lượt hô lên:

"Trà sữa đậu đỏ!"

"Trà sữa dưa lưới!"

Chỉ có mình Lộ Lộ là không nói gì.

Lộ Lộ ở phía đối diện chạy về phía chúng tôi, hét lên kinh hoàng: "Trà sữa socola với 1/3 đường và trân châu."

Không biết từ lúc nào người bên cạnh chúng tôi đã bị đánh tráo!

Vào đúng lúc này, trò chơi bắt đầu.

4.
Nhân viên thu ngân đọc thể lệ:

"Thí sinh của cả hai bên nên chuẩn bị tinh thần để trả lời câu hỏi. Mỗi người chỉ có thể trả lời sai một lần. Sai lần thứ hai, thí sinh sẽ ch.ết ngay tại chỗ. Ở mỗi vòng vấn đáp, thí sinh ở tất cả các bên sẽ lần lượt trả lời các câu hỏi. Sau ba vòng trả lời, bên nào còn nhiều người sống sót nhất sẽ thắng."

Nghe đến chữ c.h.ết, cả bốn chúng tôi đều sợ đến bủn rủn chân tay.

Tiểu Phàm tìm thấy chỗ sơ hở của các quy tắc.

"Hình phạt dành cho kẻ thua cuộc là gì?"

Miệng của nhân viên thu ngân cười toe toét.

"Bên thất bại thì toàn bộ thành viên đều bị loại."

Quy tắc thứ tám, người ch.ết lập tức bị loại.

A Dao sợ tới mức ngồi bệch xuống đất, tôi và Lộ Lộ phải dìu cậu ấy lên.

Tôi nhỏ giọng an ủi: “Đừng hoảng sợ, trước tiên hãy nghe câu hỏi trước đã. Biết đâu chúng ta đều biết câu trả lời thì sao."

Ánh mắt của nhân viên thu ngân ngây dại, vẻ mặt vô cùng quỷ dị giơ tay lên chỉ về hướng chúng tôi.

"Mời nhân loại phòng ký túc xá 413 trả lời trước."

Tiểu Phàm đứng ở ngoài cùng phía bên trái, hít sâu một hơi, "Tớ lên trước."

"Câu đầu tiên, xin hỏi, cô có phải là hung thủ g.iết ch.ết Hoàng Á Kỳ không? Chọn có hoặc không."

Sau khi nghe câu hỏi, tất cả chúng tôi đều ngạc nhiên.

Hoàng Á Kỳ là học sinh trường chúng tôi, vào khai giảng sau mùa hè năm ngoái, cậu ta nhảy xuống từ sân thượng của trường học bởi vì rớt tín chỉ. Di thư được đặt ở kế bên giày của cậu ấy.

Tiểu Phàm trả lời chắc chắn: "Không."

Nhân viên thu ngân nhếch mép cười.

"Trả lời sai!"

Tiểu Phàm lộ vẻ kinh ngạc, ba người chúng tôi cũng cảm thấy không thể tin được.

Lộ Lộ bức xúc: "Tiểu Phàm không hề quen biết Hoàng Á Kỳ! Tại sao lại muốn g.iết cô ấy! Rõ ràng là cậu ấy t.ự s.át mà!"

Nhân viên thu ngân làm ngơ trước sự phản đối của chúng tôi, quay sang hỏi con quái vật ở phía bên kia.

Nội dung câu hỏi hoàn toàn giống nhau.

"Tiểu Phàm" ngây người trả lời: "Đúng."

"Câu trả lời chính xác!"

Người thu ngân chỉ vào tôi.

"Câu hỏi thứ hai, xin hỏi, bạn có giúp đỡ người quản lý tài vụ của trường đại học khai khống hóa đơn không? Có hoặc không."

Vào đầu năm nay, giáo viên quản lý tài vụ của trường đại học chúng tôi đã bị đuổi khỏi trường vì biển thủ công quỹ, vụ việc đã được đệ trình để xem xét.

Một suy đoán nảy ra trong đầu tôi.

Chẳng lẽ phải trả lời ngược lại?

Tôi hít một hơi thật sâu-

"Có."

"Trả lời sai!"

Tôi và Tiểu Phàm bắt lấy tay nhau, lòng bàn tay đẫm mồ hôi.

Thêm một sai lầm nữa là đi vào ngõ cụt.

Quái vật "tôi" ở phía đối diện cũng trả lời cùng một câu hỏi, nhưng câu trả lời thì ngược lại.

"Câu trả lời chính xác!"

Lộ Lộ tức giận nhảy dựng lên: "Không công bằng! Lần nào cũng là một câu hỏi! Chúng tôi đã trả lời sai, vì vậy họ sẽ biết câu trả lời đúng!"

Người thu ngân hoàn toàn phớt lờ lời nói của Lộ Lộ, chỉ thẳng vào cô ấy.

"Câu hỏi thứ ba, xin hỏi, cô có bao che cho dì Trần, quản lý ký túc xá, trộm cắp không? Có hoặc không."

Trước đây có bốn quản lý ký túc xá trong tòa nhà của chúng tôi thay phiên nhau trực ban. Quản lý Trần bị bắt quả tang ăn trộm đồ trang sức trong ký túc xá nữ, bà ta đã bị đuổi việc vào tháng trước.

Tiểu Phàm và tôi nhìn nhau, cảm thấy chuyện này có chút kỳ quặc.

Tất cả các câu hỏi đều liên quan đến những vụ bê bối và tội ác đã xảy ra trong trường của chúng tôi, nhưng hầu hết học sinh đều chỉ nghe phong phanh về tin đồn sau khi chuyện đã xảy ra.

Căn bản không có khả năng tham gia vào.

Lộ Lộ đỏ mặt, "Không! Làm sao tôi có thể làm chuyện đó được!"

"Câu trả lời sai!"

Sau ba câu hỏi, cả ba chúng tôi đều mất đi cơ hội duy nhất để phạm sai lầm còn những con quái vật ở phía đối diện không trả lời sai bất kỳ câu hỏi nào.

Đối với câu hỏi thứ tư, nhân viên thu ngân chỉ vào A Dao.

"Câu hỏi thứ tư, xin hỏi bạn đã bao giờ là thủ phạm trong việc bạo lực học đường chưa? Có hay không."

A Dao cắn môi, thanh âm rất nhỏ: "Có."

Nụ cười của nhân viên thu ngân nhạt dần, thông báo một cách miễn cưỡng.

"Câu trả lời chính xác!"

Khi đến lượt con quái vật đối diện trả lời, "A Dao" giả mạo vẫn đưa ra câu trả lời ngược lại.

"Trả lời sai!"

Chúng tôi mừng cho A Dao nhưng vẫn không thể cười nổi.

Mối đe dọa đến từ cái c.hết khiến chúng tôi sợ hãi.

Ở vòng 2, quái vật sẽ trả lời trước, chúng tôi không có áp lực, chỉ cần theo dõi câu trả lời của chúng.

Sau khi vòng thứ hai kết thúc, không có ai bị loại.

Ở hiệp thứ ba, A Dao chủ động đổi chỗ cho Tiểu Phàm.

A Dao nói: "Hình như tớ đã phát hiện ra quy luật của trò này rồi. Tớ còn cơ hội sai một lần, để tớ thử trước. Nếu như giả thuyết của tớ là đúng, các cậu có thể theo đó mà áp dụng."

A Dao, người vừa rồi còn cần tôi và Lộ Lộ đỡ lên giống như đã biến thành người khác.

Dù tay chân vẫn còn đang run rẩy, thế nhưng cậu ấy vẫn tình nguyện đứng ở phía trước che chở cho chúng tôi.

Nhân viên thu ngân gãi đầu, ra vẻ khó nghĩ.

"A, tôi nghĩ ra một câu hỏi rất hay."

Cô ấy cười một tiếng, cả người tôi liền run lập cập.

"Vòng thứ ba, câu hỏi đầu tiên, xin hỏi, cô nguyện ý gia nhập đội ngũ quái vật để tiếp tục trò chơi sao? Nguyện ý hay không nguyện ý?"
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom