-
Chương 47: Linh viên (Tứ)
Bạch Nguyệt Linh suy nghĩ một chút rồi nói:
“…Trông cậu lúc đó cũng kỳ quặc lắm, không bình thường như lúc này…”
Tôi ngờ nghệch nhìn chị hồi lâu, đột nhiên nghĩ ra một việc, vội vàng kéo Lục Tử lại khẩn thiết nói:
“Người anh em, cậu giúp tôi một việc với, mau mau đi hỏi thăm lai lịch của bà lão kia, xem bà ta có phải là người từ nơi khác đến đây không! Biết rồi thì lập tức gọi điện thoại cho tôi biết nhé!”
Tôi lại nhìn sang Bạch Nguyệt Linh, cuối cùng cũng có cảm giác như mọi chuyện dần dần sáng tỏ hơn, tuy nhiên vẫn cần phải chứng minh lại. Tôi có hơi kích động quay sang Bạch Nguyệt Linh nói:
“Chị Nguyệt Linh, chị mang các cô bé tới chỗ khác ở tạm đi. Nếu em không nhầm thì chỉ cần rời khỏi chỗ này là mọi người an toàn ngay.”
Bạch Nguyệt Linh vẫn áy náy lo lắng cho Bạch Dực và Tiểu Nghiên, lòng tôi cũng sốt ruột không kém, nhưng lúc này có gấp cũng không làm được chuyện gì, chi bằng trước tiên đi kiểm tra lại giả thiết vừa nảy ra trong đầu cái đã. Tôi vỗ vỗ nhẹ vai chị:
“Chị yên tâm đi, em sẽ tìm được bọn họ.”
Vì thế mọi người chạy như chạy giặc ra khỏi nhà, cuối cùng chỉ còn một mình tôi ở lại. Kỳ thực tôi cũng không biết làm thế này có đúng không, nhưng chỉ cần mọi người rời khỏi đây an toàn, thì tôi cũng sẽ không còn phải lo lắng vướng bận cho ai khác nữa.
Trong lòng tôi lúc này cực kỳ bình tĩnh, hay phải nói đúng hơn, là tức giận tới cực điểm. Hiệu suất làm việc của Lục Tử quả nhiên cao cường, chỉ một chút đã nhắn lại cho tôi.
Tôi quay lại gian phòng đêm qua đã ngủ, lấy giấy bút ra ghi chép lại những thông tin đến trong tin nhắn của hắn, phát hiện ra căn nhà này có mấy điểm quan trọng sau: thứ nhất là chuyện người thiếp đời Thanh, chuyện này đúng là có thật, nhưng nơi này hoàn toàn không phải là nhà riêng của người thiếp nọ, mà phải gọi đúng hơn là nhà riêng của một cô kỹ nữ. Kỹ nữ cuối cùng bị bệnh hoa liễu mà chết, hoàn toàn không giống chút nào với câu chuyện của bà lão kia, điểm chung duy nhất là cô kỹ nữ này cũng càng ngày càng đẹp ra.
Thứ hai là chuyện của cô tiểu thư em họ vị quan thời Dân quốc, chuyện này Lục Tử đã từng kể qua, so với chuyện thật cũng không khác mấy, điểm tương tự của nó với câu chuyện thứ nhất là cô tiểu thư này cũng càng ngày càng đẹp lên. Thứ ba là xuất thân của bà lão.
Bà ta đúng là sinh ra ở đây, nhưng tổ tiên không phải là người Hán mà là người dân tộc Duy Ngô Nhĩ. Ngày xưa dường như làm nghề thương nhân chuyên buôn bán cây cỏ và da thuộc. Mọi chuyện dần dần ngả về phía giả thiết của tôi. Tôi một lần nữa xốc lại tinh thần đi tìm một vòng quanh nhà, vẫn không thấy bóng dáng ai.
Nhưng khi đi tới dãy nhà chính, lại thấy cánh cửa lớn ở phòng khách đã mở tự lúc nào. Trong đại sảnh dường như truyền tới tiếng thở dài nhè nhẹ của phụ nữ. Tôi tới gần đẩy nhẹ môt cái, phát hiện cửa bị khóa trái từ bên trong, tôi thử huých vài cái, dường như bên trong cài then, có đẩy cũng vô dụng. Vì thế tôi bèn nheo mắt lại, thẳng thừng nhìn trộm vào trong qua khe cửa hẹp. Trong phòng rất tối, toàn bộ ánh sáng chỉ lọt vào phòng qua khe mái ngói cong cong.
Căn phòng vẫn giống hệt như những gì chúng tôi đã nhìn thấy hôm qua, dường như không có bóng ai, ngay lúc tôi chuẩn bị bỏ đi chỗ khác, đột nhiên giữa khe cửa… xuất hiện một gương mặt tràn đầy tử khí của một người phụ nữ!
Tôi chỉ vừa cảm giác dạ dày mình co thắt đau đớn một trận, sợ tới mức không thốt nên nổi một tiếng kêu la, chỉ biết đờ người ra mà nhìn. Gương mặt từ từ lùi ra xa, lúc này tôi mới nhận ra đó chỉ là một tấm hình chụp, chính là tấm di ảnh để trên xà nhà, gương mặt của một bà lão, tóc búi sơ sau gáy, tóc phía trước gần như rụng hết, nhìn thoáng qua có thể nhầm là bị trọc.
Ánh mắt của bà ta không lạnh không nhạt nhìn thẳng về phía trước, vừa lúc chạm phải mắt tôi, lúc này tôi đột nhiên cảm thấy bà ta thực sự rất giống một ai đó, gương mặt này đã gặp ở đâu nhỉ… rất giống, rất giống bà lão họ Trương mặc sườn xám kia!
Chết tiệt!
Vậy là bà ta đã chết?!
Khi tấm hình lùi lại càng lúc càng xa, tôi mới nhận ra một đôi bàn tay gầy gò xương xẩu đang cầm tấm ảnh, cảm giác như thể con cháu đang nâng di ảnh của người quá cố đi trong đám tang… nhưng chỉ có điều người đang cầm tấm hình không phải ai khác, mà chính là người đàn bà mặc sườn xám đen đó!
Tôi lật đật lùi tuốt ra sau, vấp chân té ngửa ra đất, ra sức hít thở thật sâu thật sâu, nhưng trên mặt trên lưng toàn là mồ hôi lạnh, lạnh tới mức cả người như sắp nhũn ra, nhiệt độ cơ thể giảm hẳn.
Tôi đưa tay lên trán, chết tiệt, sợ tới mức cả người gây gây sốt mất rồi.
Cái nhà này quả thực càng lúc càng điên loạn, nếu tấm ảnh chụp cũ kỹ kia chính là bà ta, vậy… vậy bà ta thực sự là ma sao?
Nhưng nếu là ma quỷ sao có thể thoải mái giao tiếp với con người như vậy? Khi tôi sắp ngất xỉu đến nơi thì đại sảnh truyền tới tiếng cửa gỗ kẽo kẹt, cửa đã mở. Bà lão vẫn ôm tấm di ảnh đứng trong đại sảnh lạnh lùng âm u nhìn tôi, cuối cùng, méo mó nở nụ cười:
“Cậu nhóc đến đây làm gì?”
Tôi há hốc miệng nhìn bà ta từ từ từng bước bước ra khỏi cửa mà vuốt vuốt ngực âm thầm chuẩn bị, lúc này mà bà ta tự nhiên phun ra cái gì thì tôi cũng đến nôn ra mật xanh mật vàng mất. Bà lão cười khục khặc vài cái rồi lên tiếng:
“Sao lại chỉ còn mình cậu? Những cô bé kia đâu cả rồi? Đi biểu diễn hết rồi sao?”
Tôi khó khăn chống cả người đứng lên, thấy trong tay bà ta cầm một mảnh vải bố, bèn lạnh lùng hỏi:
“Những chuyện ma quái xảy ra trong nhà này, bà có biết không?”
Bà ta nở nụ cười nhạt, dùng vải bố lau lau tấm hình trong tay, sau đó trở vào phòng khách treo lai tấm ảnh lên xà nhà, rồi mới quay lai nói:
“Chuyện ma quái? Ở đây không có ma quỷ.”
Tôi nhìn bà ta hồi lâu mới tiếp:
“Nhưng tất cả chúng tôi đều nhìn thấy, bà giải thích thế nào?”
“Cậu nhóc hoa mắt đó thôi. Trên đời này làm gì có quỷ.”
“Đúng vậy, nếu trên đời này không thể có quỷ, vậy tức là có người giở trò. Đúng không, bà Trương? Hay tôi phải gọi bà là thưa tiểu thư?”
Tôi cảm thấy rõ ràng bà ta hơi run lên, nhưng lập tức mỉm cười quay đi:
“Tôi không biết cậu đang nói gì, tôi chỉ là một bà lão trông coi căn nhà này mà thôi.”
Tôi nhìn theo bà ta chằm chằm, chỉ sợ có sai lầm:
“Được, bà nói bà chỉ là người trông coi căn nhà này, vậy bà bắt Tiểu Nghiên và Bạch Dực đi để làm gì?”
Bà lão xoay lại, trong tay đã cầm một cái chổi lông gà nhẹ nhàng phủi bụi cho đồ vật xung quanh:
“Tôi không hiểu cậu nói gì, tôi chỉ là một bà lão già cả, làm gì được ai chứ?”
“Đúng, bà không làm gì cả, nhưng bà có thể đầu độc những gì chúng tôi uống tối qua. Hôm qua khi chúng tôi vừa mới tới, bà đã cho chúng tôi uống trà.”
“Khách đến nhà thì phải mời trà chứ, sao vậy, uống không ngon sao?”
Tôi cười nhạt một tiếng, gật đầu:
“Uống ngon, ngon lắm, ngon tới nỗi sau đó mọi người đều nhìn thấy ảo giác, ngon tới nỗi sau đó mọi người đều như phát điên! Tất cả quỷ ma trong nhà này trước sau vẫn chỉ là trò tiêu khiển bà dành cho chúng tôi chứ gì?!”
Bà lão bật cười:
“Cậu thanh niên, bệnh đa nghi của cậu nặng quá đó, đó chỉ là trà Kim Ngân thông thường, sao có thể làm cho các cậu thấy ma thấy quỷ được chứ?”
“Kim Ngân trà, bà Trương, đừng biện hộ vô ích nữa. Thứ kia, nếu tôi không nhầm thì chính là một loại thực vật rất đặc thù chỉ có trên sa mạc Gobi, dân bản xứ gọi là ‘Túy Mê Thảo’. Có rất nhiều người đi qua sa mạc lúc đói khát đã tưởng nhầm nó là loại thực vật ăn được, cuối cùng nhìn thấy đủ mọi ảo giác kinh khủng, bị ảo giác giết chết.”
Loại cỏ này tôi cũng chỉ mới nghe ông nội kể lại. Ông tôi năm xưa sống trên sa mạc mấy năm, nghe được về loại cỏ này từ dân địa phương, loại cỏ này bị dân chăn nuôi sa mạc gọi là “Hoa ác mộng”, qua cái tên có thể tưởng tượng nó có hại tới thần kinh người ăn nhằm phải đến mức nào.
Tuy nhiên nó chỉ tồn tại trên sa mạc, những nơi khác không xuất hiện. Mà người nhà của bà lão này lại chính là người Ngô Duy Nhĩ, dân chăn nuôi trên sa mạc chuyên buôn bán những sản phẩm từ cây cỏ. Có thể suy ra ngay bà ta kiếm thứ cỏ này từ đâu.
Tôi tiếp tục:
“Đáng lẽ chúng tôi phải phát hiện ra mình đang gặp ảo giác từ đầu mới phải, chỉ là một căn nhà nho nhỏ, làm sao có thể sinh ra đủ mọi loại ma quỷ yêu quái như thế được? Ngay từ đầu bà đã cố tình kể câu chuyện ma kia cho chúng tôi nghe là vì muốn gieo sẵn sự sợ hãi trong lòng chúng tôi, để chúng tôi trong tiềm thức nghĩ rằng ngôi nhà này có ma. Đương nhiên, tôi và Bạch Nguyệt Linh chẳng hề nhìn thấy ma quỷ gì cả, mà chỉ là nhìn thấy nhau mà thôi, nhưng ý thức bị ảo giác che kín, không sao khống chế bản thân được. Người duy nhất chưa từng có cơ hội được uống trà là Lục Tử, đó là lý do hắn hoàn toàn không thấy ảo giác gì cả, chỉ nghe thấy từ chúng tôi mà thôi!”
Bà lão nhìn tôi săm soi hồi lâu, nụ cười trên môi vẫn không tắt, cuối cùng mới lạnh nhạt nói:
“Cậu nhóc rất thông minh, không sai, ta đã cho các ngươi uống loại cỏ đó. Các ngươi vốn không nên ở lại đây, ta chỉ muốn các ngươi sợ quá mà bỏ chạy thôi.”
Tôi không còn muốn cùng bà lão này chơi trò trinh thám, nên nóng nảy nói:
“Hừ, sợ chạy cái gì mà sợ chạy chứ, mọi người đã đi thì còn có tôi ở lại đây, bà đừng nói nhiều nữa, giao Bạch Dực và Tiểu Nghiên ra đây cho tôi mau!”
Bà lão lắc lắc đầu:
“Ta không bắt ai cả, ta chỉ hi vọng các ngươi đừng có mặt ở đây thôi.”
Tôi cố gắng kìm lửa giận trong lòng, gằn từng chữ:
“Vì sao?!”
Bà lão thản nhiên đáp lại:
“Vì tiểu thư sắp trở về rồi.”
Tôi nghe đến đây, đột nhiên có cảm giác như bị người ta coi như con nít mà lừa gạt chạy vòng vòng, bèn trợn mắt hỏi lại:
“Bà đừng có nói nhảm, muốn dọa ma người khác cũng phải nói cho thuyết phục vào chứ, chẳng phải bà bảo tiểu thư nhà bà đã treo cổ tự vẫn rồi sao? Sao bây giờ còn quay về? Hiện hồn về chắc?!”
“Đúng, cô ấy đã trở về.”
Tôi chắn ngang đường bà ta, nôn nóng nói:
“Đừng ăn nói lung tung nữa, tóm lại bây giờ tôi chỉ muốn tìm hai người bạn của mình thôi, nếu không tìm thấy là tôi lôi bà lên cảnh sát nói chuyện đấy! Có lẽ cảnh sát cũng sẽ thích nghe chuyện tiểu thư nhà bà trở về thế nào!”
Lần đầu tiên trên gương mặt của bà ta mất đi vẻ tươi cười, mà lạnh hẳn đi như thể trút khỏi một lớp mặt nạ. Tôi cảnh giác nhìn chằm chằm bà ta, bà ta vẫn chỉ đứng im như tượng, nhưng thoắt một cái, bàn tay bà ta vẩy ra một thứ bột gì đó thẳng vào mắt tôi.
Tôi không ngờ bà ta còn có chiêu này, hất tro vào mắt người khác, nên chờ khi tôi dụi được mắt mở ra binh thường thì bóng dáng bà ta đã sớm mất tích. Tôi vội vã chạy thẳng ra hành lang nhìn qua nhìn lại, nhưng quả thực bà ta đã biến mất hoàn toàn, như một bóng ma tan vào không khí.
Tôi điên cuồng lật tung cả mấy căn phòng gần đó lên, chạy qua chạy lại một lúc đến không còn sức mà chạy nữa, đành ảo não dụa người vào tường, trong lòng chỉ tự hận bản thân vô dụng. Nhưng ít nhất hiện giờ có thể xác định, sự… bất thường của lão Bạch đêm qua chỉ là do tác dụng của Túy Mê Thảo mà ra thôi, nó và Kim Ngân có mùi vị giống nhau, lại còn là loại thực vật hiếm có như vậy, nó có khả năng biến những nỗi sợ hãi sâu kín nhất trong lòng mỗi người thành hiện thực, có thể đem những cơn ác mộng của con người hóa thành ảo giác, cũng có thể khiến cho người ta không sao khống chế được bản thân mình nữa. Hơn nữa, Bạch Dực tuy rất minh mẫn với những vấn đề siêu nhiên, nhưng đây lại thuộc về lĩnh vực ức chế thần kinh, đương nhiên không thoát được.
Nếu như lúc ấy ngăn anh ta lại thì có phải tốt hơn nhiều rồi không… tự nhiên cảm thấy mình sao mà yếu ớt đến đáng khinh… Càng nghĩ càng giận, tôi nắm chặt tay đấm thẳng vào bức tường trước mặt. Đột nhiên nghe tiếng động vang vọng bên trong, rõ ràng bên kia tường rỗng ruột!
Tôi dán sát tai vào vách, gõ gõ thêm vài cái, rõ ràng là rỗng, dường như bên trong còn có một gian phòng ngầm nữa. Tôi lui lại phía sau một chút, phát hiện bức tường này quả thực không giống như những chỗ khác, nếu như không có nó tồn tại ở đây thì quả thực chỗ này phải là một gian phòng.
Thảo nào bà lão kia biến mất nhanh như vậy, hóa ra là chơi trò địa đạo! Vì thế tôi bèn cẩn thận men theo tường, từng tấc từng tấc một kiểm tra những nơi mép tường giao nhau, cuối cùng phát hiện ra một khe hở gần như không thể thấy được.
Tôi bèn vội vàng cố sức xô bật tường ra, bức tường giả này chỉ là mấy tấm ván ghép lại với nhau, nên chỉ cần dùng sức một chút là vỡ nát ra, để lộ một khoảng trống đen ngòm, bên trong quả nhiên là một lối đi nhỏ. Bước xuống vài bước là thấy một cái cầu thang khác làm bằng gỗ, tôi chưa từng bao giờ thấy một loại hành lang ngầm nào thế này, nhưng cũng đoán chắc là bà lão kia nhất định phải xuống đây, hơn nữa, Bạch Dực và Tiểu Nghiên cũng nhất định phải ở đây.
Hành lang cực kỳ chật hẹp, nếu gặp người nào to con một chút chắc chỉ có nước nghiêng người mà đi vào, nhưng nếu là một phụ nữ thì đúng là không cần phải lo lắng gì, tôi tuy rất sợ có bẫy rập hay gì đó, nhưng cũng không còn cách nào khác là phải xuống tới cùng.
Lối đi ngầm này hoàn toàn ngoài mọi dự đoán của tôi, vì chỉ cần đi bốn năm bước là bắt đầu ngửi thấy một cái mùi gì đó rất kinh khủng, vừa ngậy vừa thối. Tôi bóp chặt mũi cố gắng đi tiếp, có cảm giác như vị trí của mình lúc này là nằm ngay dưới tầng ngầm của ngôi nhà bên trên.
Cuối con đường chật hẹp là một cánh cửa, tôi sờ soạng một chút, trên mặt cửa cũng dính đầy mỡ ghê ghê tay, khi đẩy cửa ra tôi phát hiện phía sau cửa là một cái nhà kho, dường như đã được xây dựng cùng thời với căn nhà. Có nhiều gia đình giàu có danh giá thời xưa xây dựng những căn phòng ngầm thế này để trữ thực phẩm vân vân, nhưng trong căn phòng này hoàn toàn không thấy bóng thịt cá rau quả gì cả, chỉ có một dãy vò rất to sơn màu đỏ sẫm, cái nào cũng được làm rất khéo, có mấy cái còn to như cái ang.
Còn có rất nhiều y phục và tóc giả, mà nổi bật nhất là một tấm gương đồng cực lớn dựng trong góc nhà. Toàn bộ căn nhà rõ ràng không có lấy một mảnh gương, vậy mà dưới này lại có hẳn một cái gương to khủng khiếp như vậy.
Tôi đến đứng trước gương, nhìn gương mặt mình phản chiếu trong đó, trông tôi lúc này cực kỳ chật vật, có thể thấy buổi tối hôm qua đã hành hạ tinh thần tôi đến mức nào. Tôi nghĩ rằng căn phòng này có người ở, vì cả căn nhà to lớn trên kia quả thực trống rỗng, nhưng ở đây, chẳng hiểu sao lại có cảm giác như đang lọt vào giữa một đống người, cứ như thể trong căn phòng tí tẹo này có rất nhiều, rất nhiều người khác nhau đang cùng ngồi một chỗ vậy. Tôi lại nghĩ tới lời của bà lão kia nói, rằng tiểu thư đã sắp trở về. Lẽ nào thực sự có ma?…
Đột nhiên nghe tiếng bước chân chậm rãi từ cái cầu thang hẹp té trên kia bước xuống, trong phòng không có chỗ nào để trốn, tôi bèn thẳng thừng đứng nguyên đó, mở to hai mắt trừng trừng nhìn bóng người đang tới gần, nhưng lại không phải là ai khác, mà chính là… cô bé Tiểu Nghiên đã mất tích từ hôm qua?
Cô bé mặc một bộ y phục đỏ chói, thấy tôi, lập tức chạy ùa tới ríu rít:
“An… tiểu ca, rốt cuộc cũng tìm được anh rồi!”
Tôi nhìn thấy Tiểu Nghiên đương nhiên cực kỳ vui mừng, mà trông cô bé cũng có vẻ rất kích động, cô bé bảo mình đã ở trong căn nhà này chờ từ lâu rồi. Tôi hỏi cô bé gian phòng này của ai, cô bé trả lời là của bà lão họ Trương.
Thấy cô bé an toàn, có vẻ không bị thương không bị làm sao cả, tôi cũng yên tâm không ít, vội hỏi:
“Vậy em có nhìn thấy Bạch Dực không? Anh ấy có ở đây với em không?”
Tiểu Nghiên lắc đầu:
“Không, em vừa tỉnh dậy thì đã thấy mình nằm trên giường của bà lão, y phục cũng bị thay. Em đi ra tìm mọi người, nhưng không còn ai ở đó cả. Sau đó em tìm thấy ở đây có một con đường ngầm nên đi vào xem sao.”
Tôi vỗ vỗ vai cô bé, chuẩn bị đem cô ra ngoài, Bạch Dực có thể quay lại lần nữa tìm sau. Nếu không tìm ra anh ấy, cả đời về sau của tôi có lẽ sẽ phải sống trong bất an cùng tự trách mất. Tiểu Nghiên rất ngoan ngoãn, không khóc lóc không tức giận không làm ầm ĩ, tôi cũng để cho cô bé đi trước.
Bất chợt dưới góc áo của cô bé rơi xuống cái gì đó, tôi chợt cảm thấy da đầu tê dại đi, vì nhận ra đó là một cọng Túy Mê Thảo. Tôi lập tức trở nên cảnh giác, cô gái này quả thực rất khả nghi, đột nhiên lúc này điện thoại di động lại rung lên, khiến tôi bất giác sợ đến run người. Chu Nghiên đứng lại. Tôi lấy điện thoại ra đưa lên tai nghe, bên kia, là giọng chị Bạch Nguyệt Linh thảng thốt kích động:
“An Tung, lập tức rời khỏi nơi đó mau!!! Nơi đó không ở được!!!”
Tôi còn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra thì đầu dây bên kia đã vang lên những tiếng ồn ào xôn xao, rồi nghe tiếng Lục Tử truyền tới, trong giọng nói của hắn đầy lo lắng:
“Tiểu Tung, đừng ở trong đó nữa! Nhà đó có ma thật đấy! Bà lão họ Trương đó kỳ thực đã chết từ lâu rồi! Bạch Dực đã mang Tiểu Nghiên đang hôn mê thoát ra ngoài từ đêm qua kia! Cậu mau mau chạy đi!”
Vừa nghe đến đấy, đầu tôi thoáng cái như muốn nổ tung! Vậy đứa con gái này… là ai?! Vì sao lại trông giống hệt Tiểu Nghiên như vậy?! Tôi run rẩy nhìn vào cái bóng chập chờn của người trước mặt, thấy cô ta cũng dừng lại, rồi từ trên cầu thang, bà Trương kia chậm rãi hiện ra, trong tay cầm một cái hộp từ từ bước xuống.
Lúc này tôi mới nhận ra là từ cơ thể của cô ta tản mát ra một thứ mùi rất thối, tựa như mùi hôi chồn vậy. Tôi cảm thấy cơ mặt mình giật giật một cách căng thẳng, đừng nói người con gái này chính là cô “tiểu thư” đó đó nha!
Trong điện thoại vẫn truyền tới tiếng Lục Tử la hét, tôi cố lấy hết bình tĩnh giơ điện thoại lên tai, bình tĩnh đến mức ngay cả tôi cũng phải kinh ngạc:
“Đừng làm ồn nữa, bọn họ đang đứng trước mặt tôi đây này.”
Nói xong tắt điện thoại ngay. Cô gái cũng quay người bước xuống, nhìn bà lão ra vẻ oán giận:
“Bà Trương, bà cũng sơ sẩy quá đó, làm người ta đuổi theo tới tận đây này.”
Bà lão để lộ một nụ cười hết sức quái dị, sau đó kính cẩn đáp lại:
“Tiểu thư, đáng tiếc để để cho đám người đó chạy mất rồi, cả Bạch Dực lẫn cô gái kia đều thoát hết.”
Bà ta quay lại nhìn tôi, trong mắt không hề mang theo chút ý cười nào. Nhưng cô nàng “Chu Nghiên” kia thì cười tươi như hoa, khiến tôi trong khoảng khắc nhớ tới Anh Ninh[1] trong “Liêu trai chí dị”, nhưng người này hiển nhiên không đáng yêu được như nhân vật trong sách kia.
Chần chừ hồi lâu, tôi quyết định lên tiếng lần đầu tiên:
“Các người… rốt cuộc là ai?”
Tiếng cười của cô gái lại lanh lảnh vang lên như chuông bạc, cô ta mỉm cười nói:
“Đám người kia bỏ chạy rồi thì thôi, chẳng phải còn một anh đẹp trai ở đây sao?”
Cô ta không lúc nào ngưng nụ cười, nhưng ánh mắt cứ lạnh như băng:
“Chỉ có điều không ngờ hai người các ngươi lại có quan hệ đó… ai… vì sao những người đẹp trai một chút đều là như vậy nhỉ?”
Quả nhiên bóng người đứng đầu giường ngoài cửa sổ không phải là ảo giác, mà chính là cô ta. Rồi quay lưng thoải mái bước vào gian phòng một cách quen thuộc, tôi định thừa cơ hội bỏ chạy, nhưng cầu thang đã bị bà lão kia chặn kín. Cô gái mở một cái hộp gỗ sơn son nhỏ, bên trong có thứ gì đó trông như dầu nhờn, cô ta chấm một chút lên đầu ngón tay út rồi cẩn thận điểm lên đôi môi đỏ mọng như anh đào, lập tức trong gian phòng xông lên một mùi hôi thối lợm mửa.
Cô ta lẩm bẩm:
“Thứ duy nhất mà con gái không thể thiếu… chính là nhan sắc. Điểm này những thằng đàn ông như các ngươi đương nhiên không thể hiểu, cũng không cần hiểu làm gì…”
Cô ta mỉm cười với bóng mình trong gương:
“Ngươi có muốn nghe câu chuyện hoàn chỉnh nhất không? Bà Trương, lấy cho y cái ghế đi, trông y có vẻ như nhấp nhổm đứng ngồi không yên kìa, ha ha~ Nhìn bộ dạng này, chắc Bạch Dực sẽ thương tâm lắm đó nha~”
Cô ta buông mái tóc dài xuống, rồi cẩn thận chải từng nhát lược một. Nhìn thẳng vào trong gương, cô ta bắt đẩu nói:
“Ngày xưa có một thời gian ta sợ nhất là nhìn vào gương, trong nhà của ta tuyệt đối không cho phép để bất kỳ một cái gương nào cả. Nhưng bây giờ thì ta lại rất thích. Rồi, ta nên kể cho ngươi nghe từ đoạn nào đây…?”
Cô ta buông lược, khéo léo cài lên đầu một cây trâm bằng bạc, nghiêng nghiêng mặt ngắm bóng mình trong gương hồi lâu, sau đó cứ giữ nguyên tư thế xoay lưng về phía tôi mà bắt đầu kể, kể một câu chuyện hoàn chỉnh.
“…Trông cậu lúc đó cũng kỳ quặc lắm, không bình thường như lúc này…”
Tôi ngờ nghệch nhìn chị hồi lâu, đột nhiên nghĩ ra một việc, vội vàng kéo Lục Tử lại khẩn thiết nói:
“Người anh em, cậu giúp tôi một việc với, mau mau đi hỏi thăm lai lịch của bà lão kia, xem bà ta có phải là người từ nơi khác đến đây không! Biết rồi thì lập tức gọi điện thoại cho tôi biết nhé!”
Tôi lại nhìn sang Bạch Nguyệt Linh, cuối cùng cũng có cảm giác như mọi chuyện dần dần sáng tỏ hơn, tuy nhiên vẫn cần phải chứng minh lại. Tôi có hơi kích động quay sang Bạch Nguyệt Linh nói:
“Chị Nguyệt Linh, chị mang các cô bé tới chỗ khác ở tạm đi. Nếu em không nhầm thì chỉ cần rời khỏi chỗ này là mọi người an toàn ngay.”
Bạch Nguyệt Linh vẫn áy náy lo lắng cho Bạch Dực và Tiểu Nghiên, lòng tôi cũng sốt ruột không kém, nhưng lúc này có gấp cũng không làm được chuyện gì, chi bằng trước tiên đi kiểm tra lại giả thiết vừa nảy ra trong đầu cái đã. Tôi vỗ vỗ nhẹ vai chị:
“Chị yên tâm đi, em sẽ tìm được bọn họ.”
Vì thế mọi người chạy như chạy giặc ra khỏi nhà, cuối cùng chỉ còn một mình tôi ở lại. Kỳ thực tôi cũng không biết làm thế này có đúng không, nhưng chỉ cần mọi người rời khỏi đây an toàn, thì tôi cũng sẽ không còn phải lo lắng vướng bận cho ai khác nữa.
Trong lòng tôi lúc này cực kỳ bình tĩnh, hay phải nói đúng hơn, là tức giận tới cực điểm. Hiệu suất làm việc của Lục Tử quả nhiên cao cường, chỉ một chút đã nhắn lại cho tôi.
Tôi quay lại gian phòng đêm qua đã ngủ, lấy giấy bút ra ghi chép lại những thông tin đến trong tin nhắn của hắn, phát hiện ra căn nhà này có mấy điểm quan trọng sau: thứ nhất là chuyện người thiếp đời Thanh, chuyện này đúng là có thật, nhưng nơi này hoàn toàn không phải là nhà riêng của người thiếp nọ, mà phải gọi đúng hơn là nhà riêng của một cô kỹ nữ. Kỹ nữ cuối cùng bị bệnh hoa liễu mà chết, hoàn toàn không giống chút nào với câu chuyện của bà lão kia, điểm chung duy nhất là cô kỹ nữ này cũng càng ngày càng đẹp ra.
Thứ hai là chuyện của cô tiểu thư em họ vị quan thời Dân quốc, chuyện này Lục Tử đã từng kể qua, so với chuyện thật cũng không khác mấy, điểm tương tự của nó với câu chuyện thứ nhất là cô tiểu thư này cũng càng ngày càng đẹp lên. Thứ ba là xuất thân của bà lão.
Bà ta đúng là sinh ra ở đây, nhưng tổ tiên không phải là người Hán mà là người dân tộc Duy Ngô Nhĩ. Ngày xưa dường như làm nghề thương nhân chuyên buôn bán cây cỏ và da thuộc. Mọi chuyện dần dần ngả về phía giả thiết của tôi. Tôi một lần nữa xốc lại tinh thần đi tìm một vòng quanh nhà, vẫn không thấy bóng dáng ai.
Nhưng khi đi tới dãy nhà chính, lại thấy cánh cửa lớn ở phòng khách đã mở tự lúc nào. Trong đại sảnh dường như truyền tới tiếng thở dài nhè nhẹ của phụ nữ. Tôi tới gần đẩy nhẹ môt cái, phát hiện cửa bị khóa trái từ bên trong, tôi thử huých vài cái, dường như bên trong cài then, có đẩy cũng vô dụng. Vì thế tôi bèn nheo mắt lại, thẳng thừng nhìn trộm vào trong qua khe cửa hẹp. Trong phòng rất tối, toàn bộ ánh sáng chỉ lọt vào phòng qua khe mái ngói cong cong.
Căn phòng vẫn giống hệt như những gì chúng tôi đã nhìn thấy hôm qua, dường như không có bóng ai, ngay lúc tôi chuẩn bị bỏ đi chỗ khác, đột nhiên giữa khe cửa… xuất hiện một gương mặt tràn đầy tử khí của một người phụ nữ!
Tôi chỉ vừa cảm giác dạ dày mình co thắt đau đớn một trận, sợ tới mức không thốt nên nổi một tiếng kêu la, chỉ biết đờ người ra mà nhìn. Gương mặt từ từ lùi ra xa, lúc này tôi mới nhận ra đó chỉ là một tấm hình chụp, chính là tấm di ảnh để trên xà nhà, gương mặt của một bà lão, tóc búi sơ sau gáy, tóc phía trước gần như rụng hết, nhìn thoáng qua có thể nhầm là bị trọc.
Ánh mắt của bà ta không lạnh không nhạt nhìn thẳng về phía trước, vừa lúc chạm phải mắt tôi, lúc này tôi đột nhiên cảm thấy bà ta thực sự rất giống một ai đó, gương mặt này đã gặp ở đâu nhỉ… rất giống, rất giống bà lão họ Trương mặc sườn xám kia!
Chết tiệt!
Vậy là bà ta đã chết?!
Khi tấm hình lùi lại càng lúc càng xa, tôi mới nhận ra một đôi bàn tay gầy gò xương xẩu đang cầm tấm ảnh, cảm giác như thể con cháu đang nâng di ảnh của người quá cố đi trong đám tang… nhưng chỉ có điều người đang cầm tấm hình không phải ai khác, mà chính là người đàn bà mặc sườn xám đen đó!
Tôi lật đật lùi tuốt ra sau, vấp chân té ngửa ra đất, ra sức hít thở thật sâu thật sâu, nhưng trên mặt trên lưng toàn là mồ hôi lạnh, lạnh tới mức cả người như sắp nhũn ra, nhiệt độ cơ thể giảm hẳn.
Tôi đưa tay lên trán, chết tiệt, sợ tới mức cả người gây gây sốt mất rồi.
Cái nhà này quả thực càng lúc càng điên loạn, nếu tấm ảnh chụp cũ kỹ kia chính là bà ta, vậy… vậy bà ta thực sự là ma sao?
Nhưng nếu là ma quỷ sao có thể thoải mái giao tiếp với con người như vậy? Khi tôi sắp ngất xỉu đến nơi thì đại sảnh truyền tới tiếng cửa gỗ kẽo kẹt, cửa đã mở. Bà lão vẫn ôm tấm di ảnh đứng trong đại sảnh lạnh lùng âm u nhìn tôi, cuối cùng, méo mó nở nụ cười:
“Cậu nhóc đến đây làm gì?”
Tôi há hốc miệng nhìn bà ta từ từ từng bước bước ra khỏi cửa mà vuốt vuốt ngực âm thầm chuẩn bị, lúc này mà bà ta tự nhiên phun ra cái gì thì tôi cũng đến nôn ra mật xanh mật vàng mất. Bà lão cười khục khặc vài cái rồi lên tiếng:
“Sao lại chỉ còn mình cậu? Những cô bé kia đâu cả rồi? Đi biểu diễn hết rồi sao?”
Tôi khó khăn chống cả người đứng lên, thấy trong tay bà ta cầm một mảnh vải bố, bèn lạnh lùng hỏi:
“Những chuyện ma quái xảy ra trong nhà này, bà có biết không?”
Bà ta nở nụ cười nhạt, dùng vải bố lau lau tấm hình trong tay, sau đó trở vào phòng khách treo lai tấm ảnh lên xà nhà, rồi mới quay lai nói:
“Chuyện ma quái? Ở đây không có ma quỷ.”
Tôi nhìn bà ta hồi lâu mới tiếp:
“Nhưng tất cả chúng tôi đều nhìn thấy, bà giải thích thế nào?”
“Cậu nhóc hoa mắt đó thôi. Trên đời này làm gì có quỷ.”
“Đúng vậy, nếu trên đời này không thể có quỷ, vậy tức là có người giở trò. Đúng không, bà Trương? Hay tôi phải gọi bà là thưa tiểu thư?”
Tôi cảm thấy rõ ràng bà ta hơi run lên, nhưng lập tức mỉm cười quay đi:
“Tôi không biết cậu đang nói gì, tôi chỉ là một bà lão trông coi căn nhà này mà thôi.”
Tôi nhìn theo bà ta chằm chằm, chỉ sợ có sai lầm:
“Được, bà nói bà chỉ là người trông coi căn nhà này, vậy bà bắt Tiểu Nghiên và Bạch Dực đi để làm gì?”
Bà lão xoay lại, trong tay đã cầm một cái chổi lông gà nhẹ nhàng phủi bụi cho đồ vật xung quanh:
“Tôi không hiểu cậu nói gì, tôi chỉ là một bà lão già cả, làm gì được ai chứ?”
“Đúng, bà không làm gì cả, nhưng bà có thể đầu độc những gì chúng tôi uống tối qua. Hôm qua khi chúng tôi vừa mới tới, bà đã cho chúng tôi uống trà.”
“Khách đến nhà thì phải mời trà chứ, sao vậy, uống không ngon sao?”
Tôi cười nhạt một tiếng, gật đầu:
“Uống ngon, ngon lắm, ngon tới nỗi sau đó mọi người đều nhìn thấy ảo giác, ngon tới nỗi sau đó mọi người đều như phát điên! Tất cả quỷ ma trong nhà này trước sau vẫn chỉ là trò tiêu khiển bà dành cho chúng tôi chứ gì?!”
Bà lão bật cười:
“Cậu thanh niên, bệnh đa nghi của cậu nặng quá đó, đó chỉ là trà Kim Ngân thông thường, sao có thể làm cho các cậu thấy ma thấy quỷ được chứ?”
“Kim Ngân trà, bà Trương, đừng biện hộ vô ích nữa. Thứ kia, nếu tôi không nhầm thì chính là một loại thực vật rất đặc thù chỉ có trên sa mạc Gobi, dân bản xứ gọi là ‘Túy Mê Thảo’. Có rất nhiều người đi qua sa mạc lúc đói khát đã tưởng nhầm nó là loại thực vật ăn được, cuối cùng nhìn thấy đủ mọi ảo giác kinh khủng, bị ảo giác giết chết.”
Loại cỏ này tôi cũng chỉ mới nghe ông nội kể lại. Ông tôi năm xưa sống trên sa mạc mấy năm, nghe được về loại cỏ này từ dân địa phương, loại cỏ này bị dân chăn nuôi sa mạc gọi là “Hoa ác mộng”, qua cái tên có thể tưởng tượng nó có hại tới thần kinh người ăn nhằm phải đến mức nào.
Tuy nhiên nó chỉ tồn tại trên sa mạc, những nơi khác không xuất hiện. Mà người nhà của bà lão này lại chính là người Ngô Duy Nhĩ, dân chăn nuôi trên sa mạc chuyên buôn bán những sản phẩm từ cây cỏ. Có thể suy ra ngay bà ta kiếm thứ cỏ này từ đâu.
Tôi tiếp tục:
“Đáng lẽ chúng tôi phải phát hiện ra mình đang gặp ảo giác từ đầu mới phải, chỉ là một căn nhà nho nhỏ, làm sao có thể sinh ra đủ mọi loại ma quỷ yêu quái như thế được? Ngay từ đầu bà đã cố tình kể câu chuyện ma kia cho chúng tôi nghe là vì muốn gieo sẵn sự sợ hãi trong lòng chúng tôi, để chúng tôi trong tiềm thức nghĩ rằng ngôi nhà này có ma. Đương nhiên, tôi và Bạch Nguyệt Linh chẳng hề nhìn thấy ma quỷ gì cả, mà chỉ là nhìn thấy nhau mà thôi, nhưng ý thức bị ảo giác che kín, không sao khống chế bản thân được. Người duy nhất chưa từng có cơ hội được uống trà là Lục Tử, đó là lý do hắn hoàn toàn không thấy ảo giác gì cả, chỉ nghe thấy từ chúng tôi mà thôi!”
Bà lão nhìn tôi săm soi hồi lâu, nụ cười trên môi vẫn không tắt, cuối cùng mới lạnh nhạt nói:
“Cậu nhóc rất thông minh, không sai, ta đã cho các ngươi uống loại cỏ đó. Các ngươi vốn không nên ở lại đây, ta chỉ muốn các ngươi sợ quá mà bỏ chạy thôi.”
Tôi không còn muốn cùng bà lão này chơi trò trinh thám, nên nóng nảy nói:
“Hừ, sợ chạy cái gì mà sợ chạy chứ, mọi người đã đi thì còn có tôi ở lại đây, bà đừng nói nhiều nữa, giao Bạch Dực và Tiểu Nghiên ra đây cho tôi mau!”
Bà lão lắc lắc đầu:
“Ta không bắt ai cả, ta chỉ hi vọng các ngươi đừng có mặt ở đây thôi.”
Tôi cố gắng kìm lửa giận trong lòng, gằn từng chữ:
“Vì sao?!”
Bà lão thản nhiên đáp lại:
“Vì tiểu thư sắp trở về rồi.”
Tôi nghe đến đây, đột nhiên có cảm giác như bị người ta coi như con nít mà lừa gạt chạy vòng vòng, bèn trợn mắt hỏi lại:
“Bà đừng có nói nhảm, muốn dọa ma người khác cũng phải nói cho thuyết phục vào chứ, chẳng phải bà bảo tiểu thư nhà bà đã treo cổ tự vẫn rồi sao? Sao bây giờ còn quay về? Hiện hồn về chắc?!”
“Đúng, cô ấy đã trở về.”
Tôi chắn ngang đường bà ta, nôn nóng nói:
“Đừng ăn nói lung tung nữa, tóm lại bây giờ tôi chỉ muốn tìm hai người bạn của mình thôi, nếu không tìm thấy là tôi lôi bà lên cảnh sát nói chuyện đấy! Có lẽ cảnh sát cũng sẽ thích nghe chuyện tiểu thư nhà bà trở về thế nào!”
Lần đầu tiên trên gương mặt của bà ta mất đi vẻ tươi cười, mà lạnh hẳn đi như thể trút khỏi một lớp mặt nạ. Tôi cảnh giác nhìn chằm chằm bà ta, bà ta vẫn chỉ đứng im như tượng, nhưng thoắt một cái, bàn tay bà ta vẩy ra một thứ bột gì đó thẳng vào mắt tôi.
Tôi không ngờ bà ta còn có chiêu này, hất tro vào mắt người khác, nên chờ khi tôi dụi được mắt mở ra binh thường thì bóng dáng bà ta đã sớm mất tích. Tôi vội vã chạy thẳng ra hành lang nhìn qua nhìn lại, nhưng quả thực bà ta đã biến mất hoàn toàn, như một bóng ma tan vào không khí.
Tôi điên cuồng lật tung cả mấy căn phòng gần đó lên, chạy qua chạy lại một lúc đến không còn sức mà chạy nữa, đành ảo não dụa người vào tường, trong lòng chỉ tự hận bản thân vô dụng. Nhưng ít nhất hiện giờ có thể xác định, sự… bất thường của lão Bạch đêm qua chỉ là do tác dụng của Túy Mê Thảo mà ra thôi, nó và Kim Ngân có mùi vị giống nhau, lại còn là loại thực vật hiếm có như vậy, nó có khả năng biến những nỗi sợ hãi sâu kín nhất trong lòng mỗi người thành hiện thực, có thể đem những cơn ác mộng của con người hóa thành ảo giác, cũng có thể khiến cho người ta không sao khống chế được bản thân mình nữa. Hơn nữa, Bạch Dực tuy rất minh mẫn với những vấn đề siêu nhiên, nhưng đây lại thuộc về lĩnh vực ức chế thần kinh, đương nhiên không thoát được.
Nếu như lúc ấy ngăn anh ta lại thì có phải tốt hơn nhiều rồi không… tự nhiên cảm thấy mình sao mà yếu ớt đến đáng khinh… Càng nghĩ càng giận, tôi nắm chặt tay đấm thẳng vào bức tường trước mặt. Đột nhiên nghe tiếng động vang vọng bên trong, rõ ràng bên kia tường rỗng ruột!
Tôi dán sát tai vào vách, gõ gõ thêm vài cái, rõ ràng là rỗng, dường như bên trong còn có một gian phòng ngầm nữa. Tôi lui lại phía sau một chút, phát hiện bức tường này quả thực không giống như những chỗ khác, nếu như không có nó tồn tại ở đây thì quả thực chỗ này phải là một gian phòng.
Thảo nào bà lão kia biến mất nhanh như vậy, hóa ra là chơi trò địa đạo! Vì thế tôi bèn cẩn thận men theo tường, từng tấc từng tấc một kiểm tra những nơi mép tường giao nhau, cuối cùng phát hiện ra một khe hở gần như không thể thấy được.
Tôi bèn vội vàng cố sức xô bật tường ra, bức tường giả này chỉ là mấy tấm ván ghép lại với nhau, nên chỉ cần dùng sức một chút là vỡ nát ra, để lộ một khoảng trống đen ngòm, bên trong quả nhiên là một lối đi nhỏ. Bước xuống vài bước là thấy một cái cầu thang khác làm bằng gỗ, tôi chưa từng bao giờ thấy một loại hành lang ngầm nào thế này, nhưng cũng đoán chắc là bà lão kia nhất định phải xuống đây, hơn nữa, Bạch Dực và Tiểu Nghiên cũng nhất định phải ở đây.
Hành lang cực kỳ chật hẹp, nếu gặp người nào to con một chút chắc chỉ có nước nghiêng người mà đi vào, nhưng nếu là một phụ nữ thì đúng là không cần phải lo lắng gì, tôi tuy rất sợ có bẫy rập hay gì đó, nhưng cũng không còn cách nào khác là phải xuống tới cùng.
Lối đi ngầm này hoàn toàn ngoài mọi dự đoán của tôi, vì chỉ cần đi bốn năm bước là bắt đầu ngửi thấy một cái mùi gì đó rất kinh khủng, vừa ngậy vừa thối. Tôi bóp chặt mũi cố gắng đi tiếp, có cảm giác như vị trí của mình lúc này là nằm ngay dưới tầng ngầm của ngôi nhà bên trên.
Cuối con đường chật hẹp là một cánh cửa, tôi sờ soạng một chút, trên mặt cửa cũng dính đầy mỡ ghê ghê tay, khi đẩy cửa ra tôi phát hiện phía sau cửa là một cái nhà kho, dường như đã được xây dựng cùng thời với căn nhà. Có nhiều gia đình giàu có danh giá thời xưa xây dựng những căn phòng ngầm thế này để trữ thực phẩm vân vân, nhưng trong căn phòng này hoàn toàn không thấy bóng thịt cá rau quả gì cả, chỉ có một dãy vò rất to sơn màu đỏ sẫm, cái nào cũng được làm rất khéo, có mấy cái còn to như cái ang.
Còn có rất nhiều y phục và tóc giả, mà nổi bật nhất là một tấm gương đồng cực lớn dựng trong góc nhà. Toàn bộ căn nhà rõ ràng không có lấy một mảnh gương, vậy mà dưới này lại có hẳn một cái gương to khủng khiếp như vậy.
Tôi đến đứng trước gương, nhìn gương mặt mình phản chiếu trong đó, trông tôi lúc này cực kỳ chật vật, có thể thấy buổi tối hôm qua đã hành hạ tinh thần tôi đến mức nào. Tôi nghĩ rằng căn phòng này có người ở, vì cả căn nhà to lớn trên kia quả thực trống rỗng, nhưng ở đây, chẳng hiểu sao lại có cảm giác như đang lọt vào giữa một đống người, cứ như thể trong căn phòng tí tẹo này có rất nhiều, rất nhiều người khác nhau đang cùng ngồi một chỗ vậy. Tôi lại nghĩ tới lời của bà lão kia nói, rằng tiểu thư đã sắp trở về. Lẽ nào thực sự có ma?…
Đột nhiên nghe tiếng bước chân chậm rãi từ cái cầu thang hẹp té trên kia bước xuống, trong phòng không có chỗ nào để trốn, tôi bèn thẳng thừng đứng nguyên đó, mở to hai mắt trừng trừng nhìn bóng người đang tới gần, nhưng lại không phải là ai khác, mà chính là… cô bé Tiểu Nghiên đã mất tích từ hôm qua?
Cô bé mặc một bộ y phục đỏ chói, thấy tôi, lập tức chạy ùa tới ríu rít:
“An… tiểu ca, rốt cuộc cũng tìm được anh rồi!”
Tôi nhìn thấy Tiểu Nghiên đương nhiên cực kỳ vui mừng, mà trông cô bé cũng có vẻ rất kích động, cô bé bảo mình đã ở trong căn nhà này chờ từ lâu rồi. Tôi hỏi cô bé gian phòng này của ai, cô bé trả lời là của bà lão họ Trương.
Thấy cô bé an toàn, có vẻ không bị thương không bị làm sao cả, tôi cũng yên tâm không ít, vội hỏi:
“Vậy em có nhìn thấy Bạch Dực không? Anh ấy có ở đây với em không?”
Tiểu Nghiên lắc đầu:
“Không, em vừa tỉnh dậy thì đã thấy mình nằm trên giường của bà lão, y phục cũng bị thay. Em đi ra tìm mọi người, nhưng không còn ai ở đó cả. Sau đó em tìm thấy ở đây có một con đường ngầm nên đi vào xem sao.”
Tôi vỗ vỗ vai cô bé, chuẩn bị đem cô ra ngoài, Bạch Dực có thể quay lại lần nữa tìm sau. Nếu không tìm ra anh ấy, cả đời về sau của tôi có lẽ sẽ phải sống trong bất an cùng tự trách mất. Tiểu Nghiên rất ngoan ngoãn, không khóc lóc không tức giận không làm ầm ĩ, tôi cũng để cho cô bé đi trước.
Bất chợt dưới góc áo của cô bé rơi xuống cái gì đó, tôi chợt cảm thấy da đầu tê dại đi, vì nhận ra đó là một cọng Túy Mê Thảo. Tôi lập tức trở nên cảnh giác, cô gái này quả thực rất khả nghi, đột nhiên lúc này điện thoại di động lại rung lên, khiến tôi bất giác sợ đến run người. Chu Nghiên đứng lại. Tôi lấy điện thoại ra đưa lên tai nghe, bên kia, là giọng chị Bạch Nguyệt Linh thảng thốt kích động:
“An Tung, lập tức rời khỏi nơi đó mau!!! Nơi đó không ở được!!!”
Tôi còn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra thì đầu dây bên kia đã vang lên những tiếng ồn ào xôn xao, rồi nghe tiếng Lục Tử truyền tới, trong giọng nói của hắn đầy lo lắng:
“Tiểu Tung, đừng ở trong đó nữa! Nhà đó có ma thật đấy! Bà lão họ Trương đó kỳ thực đã chết từ lâu rồi! Bạch Dực đã mang Tiểu Nghiên đang hôn mê thoát ra ngoài từ đêm qua kia! Cậu mau mau chạy đi!”
Vừa nghe đến đấy, đầu tôi thoáng cái như muốn nổ tung! Vậy đứa con gái này… là ai?! Vì sao lại trông giống hệt Tiểu Nghiên như vậy?! Tôi run rẩy nhìn vào cái bóng chập chờn của người trước mặt, thấy cô ta cũng dừng lại, rồi từ trên cầu thang, bà Trương kia chậm rãi hiện ra, trong tay cầm một cái hộp từ từ bước xuống.
Lúc này tôi mới nhận ra là từ cơ thể của cô ta tản mát ra một thứ mùi rất thối, tựa như mùi hôi chồn vậy. Tôi cảm thấy cơ mặt mình giật giật một cách căng thẳng, đừng nói người con gái này chính là cô “tiểu thư” đó đó nha!
Trong điện thoại vẫn truyền tới tiếng Lục Tử la hét, tôi cố lấy hết bình tĩnh giơ điện thoại lên tai, bình tĩnh đến mức ngay cả tôi cũng phải kinh ngạc:
“Đừng làm ồn nữa, bọn họ đang đứng trước mặt tôi đây này.”
Nói xong tắt điện thoại ngay. Cô gái cũng quay người bước xuống, nhìn bà lão ra vẻ oán giận:
“Bà Trương, bà cũng sơ sẩy quá đó, làm người ta đuổi theo tới tận đây này.”
Bà lão để lộ một nụ cười hết sức quái dị, sau đó kính cẩn đáp lại:
“Tiểu thư, đáng tiếc để để cho đám người đó chạy mất rồi, cả Bạch Dực lẫn cô gái kia đều thoát hết.”
Bà ta quay lại nhìn tôi, trong mắt không hề mang theo chút ý cười nào. Nhưng cô nàng “Chu Nghiên” kia thì cười tươi như hoa, khiến tôi trong khoảng khắc nhớ tới Anh Ninh[1] trong “Liêu trai chí dị”, nhưng người này hiển nhiên không đáng yêu được như nhân vật trong sách kia.
Chần chừ hồi lâu, tôi quyết định lên tiếng lần đầu tiên:
“Các người… rốt cuộc là ai?”
Tiếng cười của cô gái lại lanh lảnh vang lên như chuông bạc, cô ta mỉm cười nói:
“Đám người kia bỏ chạy rồi thì thôi, chẳng phải còn một anh đẹp trai ở đây sao?”
Cô ta không lúc nào ngưng nụ cười, nhưng ánh mắt cứ lạnh như băng:
“Chỉ có điều không ngờ hai người các ngươi lại có quan hệ đó… ai… vì sao những người đẹp trai một chút đều là như vậy nhỉ?”
Quả nhiên bóng người đứng đầu giường ngoài cửa sổ không phải là ảo giác, mà chính là cô ta. Rồi quay lưng thoải mái bước vào gian phòng một cách quen thuộc, tôi định thừa cơ hội bỏ chạy, nhưng cầu thang đã bị bà lão kia chặn kín. Cô gái mở một cái hộp gỗ sơn son nhỏ, bên trong có thứ gì đó trông như dầu nhờn, cô ta chấm một chút lên đầu ngón tay út rồi cẩn thận điểm lên đôi môi đỏ mọng như anh đào, lập tức trong gian phòng xông lên một mùi hôi thối lợm mửa.
Cô ta lẩm bẩm:
“Thứ duy nhất mà con gái không thể thiếu… chính là nhan sắc. Điểm này những thằng đàn ông như các ngươi đương nhiên không thể hiểu, cũng không cần hiểu làm gì…”
Cô ta mỉm cười với bóng mình trong gương:
“Ngươi có muốn nghe câu chuyện hoàn chỉnh nhất không? Bà Trương, lấy cho y cái ghế đi, trông y có vẻ như nhấp nhổm đứng ngồi không yên kìa, ha ha~ Nhìn bộ dạng này, chắc Bạch Dực sẽ thương tâm lắm đó nha~”
Cô ta buông mái tóc dài xuống, rồi cẩn thận chải từng nhát lược một. Nhìn thẳng vào trong gương, cô ta bắt đẩu nói:
“Ngày xưa có một thời gian ta sợ nhất là nhìn vào gương, trong nhà của ta tuyệt đối không cho phép để bất kỳ một cái gương nào cả. Nhưng bây giờ thì ta lại rất thích. Rồi, ta nên kể cho ngươi nghe từ đoạn nào đây…?”
Cô ta buông lược, khéo léo cài lên đầu một cây trâm bằng bạc, nghiêng nghiêng mặt ngắm bóng mình trong gương hồi lâu, sau đó cứ giữ nguyên tư thế xoay lưng về phía tôi mà bắt đầu kể, kể một câu chuyện hoàn chỉnh.