-
Chương 86: Đường cùng khó thoát (Tứ)
Bà ta ha hả cười lên, lạnh lùng nói: “Ngươi còn nhớ lời cuối cùng của Đầu Trọc không? Đó là oan hồn thứ chín. Nhóm của Tào Dương thêm Ngưu Giác cộng lại vừa đủ chín oan hồn thay thế. Trước kia bọn họ cũng bị quỷ chú làm hại. Cách thức cũng như quả cầu tuyết, chỉ cần một người biết đến sự tồn tại của Hà Bá điện thì dù có chạy đến chân trời góc bể cũng sẽ bị quỷ chú truy sát. Hiện tại chúng ta đang có cơ hội mở ra chính điện của Hà Bá điện, nếu bỏ đi, các ngươi sẽ lập tức bị quỷ chú giết chết. Thế thì sẽ chẳng còn ai biết bí mật này nữa.”
Tôi bỗng nhớ đêm đó Bạch Dực đã viết vào tay mình chữ “Thế”. Lẽ nào… anh có ý nhắc tôi về mối quan hệ này? Tôi tiếp tục hỏi: “Ý bà là, cơ hội sống sót duy nhất của chúng tôi là phải tìm người chịu quỷ chú chết thay mình? Sau đó tiến vào chính điện, nhìn xem nơi đó rốt cuộc ẩn chứa bí mật gì, thế mới có khả năng thoát khỏi nguyền rủa?”
Bà ta như cười như không, nói: “Ta mặc kệ các ngươi chết hay sống. Mục đích của ta là cứu người. Vì nó ta chẳng màng làm quỷ chú luân hồi thêm lần nữa.” Nói xong bà nhìn Bạch Dực nói: “Bạch thiếu gia, ngươi tính sai một bước, chậm mất rồi a. Ta 50 năm về trước đã bắt đầu bài ra một ván, ngươi khi đó cũng là bộ dạng thế này đây.”
Bạch Dực không ngẩng đầu lên, chỉ hừ lạnh một tiếng.
Bà ta cười khanh khách, tiếp tục nói: “Khi thực hiện nghi tức cuối cùng tại Hà Bá điện này, cũng là lúc cái mới bắt đầu, những chuyện xưa cũ cũng nên kết thúc. Ta muốn các ngươi đến tận đây cũng vì chỉ có người vô hồn mới có thật sự có khả năng mở ra đại môn. Đến khi ấy, gút mắt giữa các ngươi cũng sẽ tự hóa giải.”
Lại nghe đến người vô hồn, chỗ da quanh chân mày của tôi càng hằn sâu xuống. Tôi hỏi: Người vô hồn là gì thế? Thế gian này chỉ mỗi mình tôi sao?”
Bà ta ha ha cười lớn, khiến trên người rơi ra một chỗ da lớn. Tôi ghê tởm lùi lại, bà ta vẫn không chú ý mà nói: “Nhóc con à, đương nhiên không chỉ mình ngươi. Người vô hồn cũng có ngày sinh tháng đẻ rõ ràng. Nhưng do trải qua chuyện sinh tử, trở thành người may mắn sống sót. Người như thế đã không thể làm người sống, vì họ không có hồn, chỉ còn phách. Sau khi chết đi cũng không vào luân hồi. Thế nên gọi là “Vô hồn”. Nói thẳng thì dù có linh hồn cũng chẳng khác nào một xác chết di động. Thật ra Tào dương cũng là một trong số đó, ta dẫn theo hai người vô hồn cùng tiến vào, để đảm bảo nhất định phải có một người mở được đại môn của Hà Bá điện.”
Bà ta trả lời xong thì không thèm nói năng gì nữa, mà nhắm mắt ngồi xếp bằng giữa thạch thất, miệng lặng yên như đang tưởng nhớ điều gì đó.
Não tôi liền vận động như một cái CPU chạy 100% hết công suất. Tôi cố gắng chỉnh sửa lại lời nói của bà già thêm lần nữa. Giờ đây chuyện quỷ chú và bà ta tôi cũng không mấy ngạc nhiên. Nhưng danh hiệu con gái của Chu triều thiên tử Cơ Xương làm tôi dựng ngược cả tóc. Nói cách khác bà ta chính là một trong những công chúa của triều Chu? Chúng tôi đang nói chuyện với một vị công chúa thời cổ đại? Đây… đâu phải là tiểu thuyết huyền huyễn đâu chứ?! Tôi hoài nghi nhìn gương mặt đã rơi gần hết thịt, dù thế nhưng thân thể bà vẫn toát ra được một dáng vẻ quý phái khó nói nên lời. Điều này khiến tôi tin lời bà ta nói là sự thật. Vậy thì Chu Văn Vương điên rồi sao, hổ dữ còn không ăn thịt con mà! Ngài sao có thể hãm hại ngay cả con gái ruột của mình?
Hẳn phải biết chín ác quỷ đều bị hành hạ đến chết không yên! Quả đúng là người cổ đại, không thể dùng nhân tình bình thường mà luận giải được. Điều này làm Hà Bá điện, nơi ẩn chứa bí mật của Chu Văn Vương càng thêm âm hiểm thần bí. Nếu bảo người vô hồn trong quá khứ đáng lẽ phải chết nhưng không chết, vậy linh hồn đã rời khỏi xác thì sống bằng cách nào? Bất quá, nếu đúng như những gì vừa nói, thì tôi chính là người như thế. Tôi hãy còn nhớ, lúc nhỏ, mình đã xém chết trong tay Hoàng đại tiên. Sau đó bà nội đã cứu tôi một mạng. Lẽ nào từ lúc đó tôi đã trở thành người vô hồn rồi cứ thế mà sống? Lòng tôi đau thắt, nếu đúng theo lời của bà lão kia, thì chuyện tôi vừa phát hiện thật chấn động. Nhưng còn nhiều lỗ hỏng lắm, tôi nghe chỉ hiểu một phần. Phần khác, bà ta dường như… không muốn để tôi biết hết. Nói chung bà ta dù có nói cũng chẳng rõ ràng chi hết, từ miệng bà ta không có tin gì đáng giá cả.
Tôi liếc qua Bạch Dực, anh cúi đầu nghe, không nói lời nào cả. Bỗng anh ngẩng đầu nhìn lên, vừa đúng lúc bốn mắt chúng tôi giao nhau. Trong mắt anh, tôi thấy được sự xúc động thoáng qua. Anh như đã biết tất cả, chỉ là đang nghe loại một câu chuyện xưa cũ nào đó. Vẻ mặt này thật không có ngôn ngữ nào miêu tả được. Tôi hình dung anh đối với các chuyện vừa xảy ra trước mắt rất nhạt, nhạt lắm, là loại tâm tình bi ai thấm đẫm vào tim. Chỉ khi đã trải qua những biến cố khủng kiếp của cuộc đời thì mới có được thái độ lãnh đạm thế kia. Tôi thấy anh muốn mở miệng nói gì đó, nhưng dường như không biết nên nói gì, nên cũng chẳng lên tiếng làm gì nữa.
Lòng tôi thật băng khoăn khó chịu. Trải qua biết bao chuyện như vậy, tôi thừa nhận, với anh, mình đã vượt qua tình cảm anh em thông thường. Thậm chí tôi không ngại trở thành một người đồng tính luyến ái. Lòng tôi chỉ biết có anh, chỉ cần có anh, chỉ thế thôi, không hề suy tính gì cả. Dù là nam nữ yêu nhau bình thường, thì điều cơ bản nhất là phải tin tưởng, không nên lừa gạt nhau. Nhưng anh lại giấu tôi toàn bộ, giấu triệt để. Nếu là vài việc nhỏ, tôi đây người lớn không thèm tính toán với anh làm gì, đằng này chuyện lớn thế kia anh lại gạt tôi. Lẽ nào nói thẳng ra khó lắm sao, nếu không tim tôi giờ đây đã không lạnh lẽo đến nhường này. Lẽ nào là tôi tự mình đa tình? Ngay vừa bắt đầu tôi đã nghi ngờ không biết tình cảm của chúng rốt cuộc có đúng như mình nghĩ không.
Lúc này, Lục tử đang ngồi bên cạnh hơi đẩy đẩy vai tôi một chút, vẻ mặt nhìn Tá Thọ bà như thấy quỷ. Lòng tôi đang rất bực tức, nhịn không được nói: “Dọc đường, cậu gặp quỷ còn nhiều hơn cả người, sợ cái gì mà sợ thế.” Cậu ta hạ giọng thì thầm: “Không đúng cho lắm!” rồi đẩy đẩy tôi tiếp. Tôi quay lại, thấy cậu ta ra sức chỉ và Tá Thọ bà đang ở đằng kia. Thật không muốn nhìn gương mặt kinh dị của bà ta chút nào cả, nhưng Lục tử cứ như phát điên, tôi cũng chẳng còn cách gì, đành ghé mắt trông qua. Thà không thấy thì thôi, đến khi nhìn tồi lại phát hiện quả thật, có chỗ không thích hợp!
Tôi phát hiện mặt bà ta xuất hiện vô số vết nứt, nhưng không hề có máu chảy ra. Thay vào đó là rất nhiều nước đen, trông ghớm gần chết. Ấy thế, tôi lại cảm thấy mặt bà đang chầm chậm biến đổi. Những chỗ hư thối dần đầy vun lên bởi nước đen, thẩm thấu nhưng không tan chảy, dần hình thành những đường nét rõ ràng. Nửa tiếng sau, bà lão đã không còn bộ dáng dọa cho ma quỷ khóc thét nữa mà là một phụ nữ với gương mặt cực kỳ ưa nhìn. Xinh đẹp hơn hẳn Nguyệt Linh người chúng tôi vẫn hay cho là mỹ lệ hiếm có đến tận 60%. Có điều vẻ mặt kia trắng đến tái nhợt, một chút hơi thở của người sống cũng không có. Lục tử nhìn người đẹp ngẩn ngơ đến độ cằm mình cũng rơi xuống đất. Mới lúc nãy còn xấu kinh thiên động địa, sao giờ lại kiều diễm như ảo mộng?
Sau khi khôi phục dung mạo, Mạnh Cơ nhìn chúng tôi, giọng nói cũng không già nua lạnh lẽo như trước, mà là vô cùng mềm mại dịu dàng. Nhưng âm thanh kia không phải được phát ra từ miệng bà, cảm giác cứ như vọng từ bụng đến vậy. Bà ta trước sau chưa hề mở miệng, không biết có ý gì. Bất quá thái độ của bà vẫn vô cùng thờ ơ, lạnh lùng hỏi: “Nhìn đủ chưa?”
Mạnh Cơ nhìn chúng tôi ngốc ngếch gật đầu, cười nhạt một tiếng, nói: “Nghĩ ngơi, nói năng đủ cả rồi chứ. Chúng ta tiếp tục lên đường. Nói chung, mục đích cuối cùng là chính điện của Hà Bá điện. Yên tâm đi! Mọi đáp án các ngươi cần đều ở nơi đó. Khi ấy nút thắt trong lòng hai vị cũng tự tháo gỡ. Có thể là vĩnh biệt, cũng có thể không.”
Tôi cuối cùng cũng từ trong chấn động khôi phục lại tinh thần. Đẹp thì có đẹp, nhưng vẫn là một bà lão khiến người ta ghét cay ghét đắng như cũ. Ba người chúng tôi thoáng nhìn nhau, chẳng phải nhiều lời, đều tự đứng dậy chuẩn bị đi theo bà ta. Lúc này, người vẫn trầm mặc nãy giờ là Bạch Dực lại mở miệng nói: “Nếu cậu vẫn tin tưởng, hãy nghe tôi nói một câu sau cuối. Lỡ như cậu thấy chuyện gì khiến mình không thể tiếp nhận được, đừng làm gì cả, hãy dẫn theo Lục tử bỏ chạy thật nhanh. Nhớ kỹ là đi về hướng tây. Lúc đó, hãy quên một người như tôi đi, cứ coi tất cả là giấc mộng. Nếu không tin tôi, vậy thì chúng ta liền ra ngoài ngay. Nói chung tôi cũng là một người trong ván này. Ít ra tôi chỉ đồng ý cùng cậu đến đây, không bao gồm là cùng chết.”
Những lời này như thắt chặt lấy tim tôi, lòng tôi đau đớn dày vò. Tôi không biết tại sao anh nói với tôi về cái chết thật quá đỗi nhẹ nhàng như thế. Tôi không phải là phụ nữ, càng không yếu đuối sướt mướt. Nếu là phụ nữ tôi đã sớm khóc ngất rồi. Nhưng giờ đây tôi không thể, tôi phải đối mặt với tất cả, phải tận lực suy nghĩ, ít nhất vẫn nên bảo toàn tính mạng cho Lục Tử. Giờ đây, mục tiêu duy nhất là phải phá giải quỷ chú, sống sót đi ra ngoài. Cùng lắm đến lúc đó mới hung hăng đánh cho tên khốn kia một trận. Nhưng hiện tại thật không thể quay lại rồi, tôi nhắm mắt, thở dài, nói: “Tôi đã không tin anh, nhưng tôi nhất định phải đi tới. Chuyện gì cũng do tôi mà ra. Các người không cần quan tâm giúp tôi.”
Bạch Dực nghe tôi nói thế thì càng trở nên ảm đạm hơn. Lời vừa thốt khỏi miệng, tôi đã hối hận. Nhưng chẳng cách nào thu lại được. Chỉ có thể quay đi…, lặng yên không thành lời, vốn dĩ tin hay không tin, với tôi có ít gì đâu? Anh lại lạnh nhạt như cũ: “Như vậy là đi tiếp.”
Lục tử bên cạnh cũng thì thầm nói vào tai tôi: “An tử, mình chẳng muốn nói cậu làm gì. Thái độ này của cậu làm Bạch Dực rất đau lòng đấy. Mình thấy anh ta rất quan tâm đến cậu. Cậu sao không, con mẹ nó, sửa lại tính đa sầu đa cảm này đi? Anh ta là có việc mới gạt cậu, cậu đừng quên lúc nguy hiểm nhất cũng là anh ta chịu thay cho cậu đó. Cậu thế mà chẳng nhìn thấy gì cả.”
Tôi trừng Lục tử một cái, lòng tôi đã sụp đổ từ lâu. Lục tử nói những lời này không sai. Chỉ là con người tôi quá cứng đầu, quá ngang bướng, bảo tôi xuống nước xin lỗi, chi bằng bắn chết tôi đi. Suốt cả chặng đường dài, tôi chẳng hề có chút nghi ngờ nào với anh. Có anh bên người thì cuối cùng là sống hay chết tôi đều có dũng khí để bước tiếp. Trải qua một hồi, anh thế mà lại gạt tôi, làm lòng tôi như bị chém một đao, vết thương trong lòng rỉ máu nào ai biết được.
Tôi ho khan, cầm lấy một phần hành lý của Bạch Dực, nói: “Vết thương của anh nặng hơn tôi nhiều lắm, để tôi mang giúp, anh dẫn đường được rồi. Còn… không có việc gì thì đi thôi.”
Câu cuối cùng tôi muốn nói xin lỗi, nhưng chẳng thốt ra lời được….
Giờ đã có người dẫn đường trọng yếu, chúng tôi ít ra cũng không phải lo lắng là không tìm ra được Hà Bá chính điện. Bà ta dẫn chúng tôi ra khỏi gian mật thất. Chúng tôi làm một cây đuốc đơn giản trước, vì không thể xác định được Ngạo Nhân còn ở ngoài hay không.
Mạnh Cơ đặt tay vào miếng ngọc nói: “Ngạo Nhân vốn không có khả năng tư duy. Nhưng nếu nó hấp thu não người càng nhiều, thì chỉ số thông mình sẽ càng cao. Lúc đầu đã đồng hóa não của Ngưu Giác, giờ còn có thêm Tào Dương. Nói cách khác chỉ số thông minh của nó ít ra cũng ngang với Tào Dương. Thêm vào ăn càng nhiều não người càng trở nên điên cuồng. Các ngươi phải cẩn thận. Ngạo Nhân cực kỳ am hiểu thuật đánh lén và ngụy trang, nếu không cần thiết đừng chú ý đến âm thanh khác lạ làm gì”
Mạnh Cơ chuyển động cửa đá, nó hơi nhích ra một chút. Bên ngoài không thấy bóng dáng của Ngạo Nhân, nhưng mùi máu vẫn tanh nồng trong không khí. Lưỡi nó đã bị Bạch Dực chém đứt, nhưng móng vuốt tuyệt không thể xem thường được. Tôi và Bạch Dực đều đã nếm được mùi rồi, biết rõ vuốt kia vừa chạm đến thì máu chảy thịt rơi ngay.
Mạnh Cơ nhìn chúng tôi một chút, sau đó chỉ chỉ tay ra ngoài, mắt đầy ngụ ý: “Lẽ nào muốn một bà già thay các ngươi đi đầu sao?”
Tôi hơi hạ mắt, Bạch Dực bị thương quá nặng, Lục Tử chắc chắn sẽ không chịu lên đầu, chỉ còn tôi có khả năng bước ra trước nhất. Mạnh Cơ khẽ đưa đuốc cho tôi, nói: “Tiểu tử thật hiểu đạo lý, lần đầu gặp mặt đã biết ngay ngươi là người tốt. Giờ ta vẫn nghĩ y như thế.”
Tôi nhìn bà đang cười không thể giả tạo hơn, lòng thầm mắng không biết bao nhiêu đời tổ tông và hậu đại của bà ta. Nếu như để tôi… có lại cơ hội lần nữa. Tôi thà chết cũng sẽ không rẽ vào con đường nhỏ kia, dù bà ta có van xin cách nào tôi cũng sẽ chẳng liếc đến nửa mắt. Nhưng giờ lại chẳng có cách nào. Bạch Dực dùng tay ngăn tôi lại nói: “Tôi ra ngoài trước, các người theo tôi.”
Tôi nhìn anh, rồi nhìn lại mình một chút, lắc lắc đầu nói: “Để tôi, nhìn anh như vậy chỉ cần có chút hơi gió đã phải dừng lại rồi. Yên tâm, có lửa đây, không đả thương được tôi đâu. Hơn nữa, tay tôi còn giữ cái này.” Nói xong tôi đưa miếng mề đay của Ngưu Giác ra trước mặt anh, lắc qua lắc lại. Anh miễn cưỡng gật đầu, lui lại một chút.
Vừa bước khỏi cửa, tôi lại khôi phục cảm giác bị bao vây bởi muôn trùng nguy hiểm, sự sợ hãi chầm chậm bủa vây. Tôi bước vài ba bước, vẫn không thấy Ngạo Nhân như cũ, cuối cùng thở ra một hơi, vẫy vẫy tay để mọi người theo ra. Mạnh Cơ nói: “Nơi đây thật ra là chấn môn nhập khẩu thông đến chính điện. Con đường này gọi là Long Túc, phía trước có một chỗ ứng với Long Bàn tế đàn. Chúng ta muốn đến nơi nào trước.”
Tôi ngờ vực hỏi: “Tại sao không tiến thẳng vào chính điện, chúng ta ở nơi này thêm giây nào là tăng thêm nguy hiểm giây ấy.”
Bà ta lạnh lùng nhìn chúng tôi nói: “Ta không phải vì các ngươi, ta có chuyện của riêng mình. Nhưng các ngươi nhất định phải theo ta. Nếu không chắc chắn các ngươi sẽ không biết Hà Bá chính điện ở nơi nào. Điều này ngay cả Bạch Dực của ngươi cũng không thể tiến vào.”
Nói xong bà ta đẩy tôi, ý bảo tôi tiếp tục dẫn đường. Lòng tôi đã thẳng thừng dựng ngay ngón giữa cho bà già này. Giọng điệu này, đang cho mình là công chúa hử? Sao không nghĩ lại giờ là thời đại nào rồi. Tôi nhìn phía trước một chút, con đường quả không thể thấy được đích đến, tối đen vô hạn như đang bị một quái thú khổng lồ chiếm đóng phía trước.
Càng đi tới, tôi càng cảm nhận được trùng trùng lớp lớp hơi nước. Trước đây, bà nội từng nói với tôi, chỗ nào có mạch nước ngầm sẽ không thích hợp để chôn người. Bất quá, chúng tôi đang tìm là thần điện, hẳn là không có thi thể nào được táng ở đây đâu. Thế nhưng lỡ thần điện có thi thể thật? Lẽ nào là nơi an táng của Hà Bá? Nhảm thật… đã là thần thì chết thế nào được? Ngày trước tôi có đọc qua một tiểu thuyết của Nhật. Trong sách có nhắc đến năm cấp bậc của thiên nhân. Nói cách khác thần tiên cũng phải an nghĩ. Điểm ấy lại rất khớp với tư tưởng Phật giáo. Phật giáo cho rằng Thiên đạo cũng là một trong sáu đạo luân hồi, chẳng qua là ở vị trí tối cao mà thôi, nên cũng sẽ bao gồm cả luân hồi. Bàn thêm về chuyện này thật quá thâm sâu rồi đây.
Theo sau tôi là Mạnh Cơ đầy gian trá. Bà ta cứ một mực yên lặng ghi nhớ khẩu quyết. Nhưng ngữ điệu và lời rì rầm kia thật giống tiếng nước ngoài, tôi một chữ cũng không hiểu. Những âm thanh này đều truyền ra từ người bà. Cảm thấy giống như một bậc thầy nói bụng vô cùng cao siêu. Miệng bà vẫn ngậm chặt, tôi nhịn không được liếc một cái. Môi anh đào nhỏ nhắn thật ưa nhìn, nhưng lại khiến tôi nghĩ đến bà già này để tiến vào thần điện đã hại không biết bao nhiêu người vô tội. Có thể thiết kế cung điện âm độc như vậy, người đàn bà này tuyệt đối xứng đáng với bốn chữ điên khùng cuồng dại. Lục tử và Bạch Dực theo sau bà lúc nào cũng chú ý đến động tĩnh xung quanh. Lúc này Lục tử lại nhe răng nói: “Dường như có sương mù phải không?”
Tôi gật đầu, phát hiện ra độ ẩm ngày càng cao. Xung quanh như bao phủ bởi một lớp khí gì đó. Mà nhiệt độ cũng không lạnh như trước. Tôi nghiêng đầu hỏi bà lão kia: “Sương mù này có độc không?”
Bà ta lắc đầu nói: “Chắc không có, nên biết ta chỉ là người thiết kế sơ bộ thôi. Nói cách khác ta chết khi chưa hoàn thành thần điện này. Hiện tại chúng ta đang đi đến giai đoạn ta thiết kế Tam Thi Quá Âm trận xưa kia. Sương mù bay ra… ta nghĩ hẳn có liên quan đến Thủy Độn thuật pháp…” Bà ta nhìn thoáng qua Bạch Dực. Anh hơi ngửi ngửi xung quanh, cau mày nói: “Chắc không có kịch độc. Nhưng nhiệt độ sao lại cao lên rất rõ như thế. Được rồi, chúng ta không phải có mang theo mặt nạ phòng độc sao?”
Lục tử lắc đầu nói: “Đều trong hành lý của Tào Dương cả. Nhắc đến đây, chúng ta tổn thất không biết bao nhiêu là nguyên liệu. Chuyện chẳng hay ho chút nào.”
Mạnh Cơ phủ nhận nói: “Vũ khí chẳng giải quyết được gì cả. Vấn đề không phải ở chỗ đó, quan trọng nhất là Bạch thiếu gia yếu hơn sơ với tưởng tượng của ta rất nhiều. Ta vẫn giữ thức ăn đây, các ngươi đừng sợ chết đói.”
Quả thật nơi này không thể dùng kiến thức vật lý thông thường để lý giải. Nhưng với quái vật Ngạo nhân kia, nếu không có súng trong tay, chúng tôi thật chẳng có cách gì đối phó với nó cả. Mạnh Cơ nhìn ra được tôi đang lo lắng, bà khẽ khàng đưa cho tôi một khẩu súng dài, nói: “Cho ngươi, đừng sợ phía sau. Các ngươi giờ chẳng còn đường lui. Tiểu tử, dũng cảm lên một chút!” Tôi lúng túng chạm vào khẩu súng, sau đó thì nắm chặt nó, lắc đầu không nói gì, giương súng từng bước một đi vào trong làn sương mù. Nhiệt độ nơi này ấm hơn rất nhiều, tôi nhận rõ cảm giác ẩm ướt, cứ như đang trong nhà tắm hơi vậy, so với lúc nãy thì ấm hơi một chút. Tôi nghe được tiếng nước chảy quanh mình, nhưng lại không thấy nước, thật nghi ngờ không biết có phải mạch nước ngầm hay thứ gì đại loại vậy không. Bọn Bạch Dực cũng bắt đầu bước đến, anh đến bên cạnh tôi, giơ tay ra hiệu nói: “Cẩn thận một chút, nơi này không thích hợp.”
Tôi gật đầu, sương mù dày đặc, anh kiên quyết nắm chặt lấy tay tôi, mặt vẫn không hề biến sắc, chỉ lặng lẽ tiến đến gần sát bên nói: “Nếu bà lão kia, một lúc nào đó mở miệng, cậu dù thế nào cũng đừng nhìn vào mặt bà ta. Còn nữa, nhớ kỹ lời tôi lúc nãy, chạy về hướng tây.”
Tôi giận dữ trừng anh, nói: “Anh rốt cuộc đang bày trò quỷ gì?”
Anh nhăn chặt mày nói: “Cậu đừng quan tâm tôi. Tôi biết cậu giận tôi lắm, nhưng chẳng còn cách nào, bà lão kia quá khó đối phó. Nếu tôi nói với cậu ngay từ đầu, sợ rằng mấy người chúng ta đều bị bà ta hại chết. Bà ta có Tào Dương để dự khuyết, cho thấy rất tha thiết muốn Tào Dương vào chính điện, vì nếu là cậu, bà ta sẽ không thể khống chế được.”
Tôi thì thầm nói: “Cuối cùng thì anh biết đến bao nhiêu? Còn nữa, anh rốt cuộc là địa vị gì? Đừng nói với tôi anh cũng là một lão già bất tử?”
Anh hơi khép mi, tròng mắt phản chiếu ánh sáng khẽ đảo qua nói: “Chứng minh nhân dân của tôi cậu đã nhìn thấy rồi mà. Qua mấy tháng nữa là sinh nhật 27 tuổi của tôi. Tình huống hiện giờ, nói chung là càng ít nói càng tốt. Bà lão kia tuyệt đối sẽ không cho chúng ta cơ hội sống sót để rời khỏi đây đâu. Cậu cũng đừng hỏi nhiều làm gì. Nếu lần này tôi thoát không được, cậu đi tìm Nguyệt Linh, chị ta có giử vật tôi để lại cho cậu. Đây là cơ hội duy nhất, muốn nắm bắt hay không, phải xem dũng khí cậu đến đâu.”
Tôi bỗng nhớ đêm đó Bạch Dực đã viết vào tay mình chữ “Thế”. Lẽ nào… anh có ý nhắc tôi về mối quan hệ này? Tôi tiếp tục hỏi: “Ý bà là, cơ hội sống sót duy nhất của chúng tôi là phải tìm người chịu quỷ chú chết thay mình? Sau đó tiến vào chính điện, nhìn xem nơi đó rốt cuộc ẩn chứa bí mật gì, thế mới có khả năng thoát khỏi nguyền rủa?”
Bà ta như cười như không, nói: “Ta mặc kệ các ngươi chết hay sống. Mục đích của ta là cứu người. Vì nó ta chẳng màng làm quỷ chú luân hồi thêm lần nữa.” Nói xong bà nhìn Bạch Dực nói: “Bạch thiếu gia, ngươi tính sai một bước, chậm mất rồi a. Ta 50 năm về trước đã bắt đầu bài ra một ván, ngươi khi đó cũng là bộ dạng thế này đây.”
Bạch Dực không ngẩng đầu lên, chỉ hừ lạnh một tiếng.
Bà ta cười khanh khách, tiếp tục nói: “Khi thực hiện nghi tức cuối cùng tại Hà Bá điện này, cũng là lúc cái mới bắt đầu, những chuyện xưa cũ cũng nên kết thúc. Ta muốn các ngươi đến tận đây cũng vì chỉ có người vô hồn mới có thật sự có khả năng mở ra đại môn. Đến khi ấy, gút mắt giữa các ngươi cũng sẽ tự hóa giải.”
Lại nghe đến người vô hồn, chỗ da quanh chân mày của tôi càng hằn sâu xuống. Tôi hỏi: Người vô hồn là gì thế? Thế gian này chỉ mỗi mình tôi sao?”
Bà ta ha ha cười lớn, khiến trên người rơi ra một chỗ da lớn. Tôi ghê tởm lùi lại, bà ta vẫn không chú ý mà nói: “Nhóc con à, đương nhiên không chỉ mình ngươi. Người vô hồn cũng có ngày sinh tháng đẻ rõ ràng. Nhưng do trải qua chuyện sinh tử, trở thành người may mắn sống sót. Người như thế đã không thể làm người sống, vì họ không có hồn, chỉ còn phách. Sau khi chết đi cũng không vào luân hồi. Thế nên gọi là “Vô hồn”. Nói thẳng thì dù có linh hồn cũng chẳng khác nào một xác chết di động. Thật ra Tào dương cũng là một trong số đó, ta dẫn theo hai người vô hồn cùng tiến vào, để đảm bảo nhất định phải có một người mở được đại môn của Hà Bá điện.”
Bà ta trả lời xong thì không thèm nói năng gì nữa, mà nhắm mắt ngồi xếp bằng giữa thạch thất, miệng lặng yên như đang tưởng nhớ điều gì đó.
Não tôi liền vận động như một cái CPU chạy 100% hết công suất. Tôi cố gắng chỉnh sửa lại lời nói của bà già thêm lần nữa. Giờ đây chuyện quỷ chú và bà ta tôi cũng không mấy ngạc nhiên. Nhưng danh hiệu con gái của Chu triều thiên tử Cơ Xương làm tôi dựng ngược cả tóc. Nói cách khác bà ta chính là một trong những công chúa của triều Chu? Chúng tôi đang nói chuyện với một vị công chúa thời cổ đại? Đây… đâu phải là tiểu thuyết huyền huyễn đâu chứ?! Tôi hoài nghi nhìn gương mặt đã rơi gần hết thịt, dù thế nhưng thân thể bà vẫn toát ra được một dáng vẻ quý phái khó nói nên lời. Điều này khiến tôi tin lời bà ta nói là sự thật. Vậy thì Chu Văn Vương điên rồi sao, hổ dữ còn không ăn thịt con mà! Ngài sao có thể hãm hại ngay cả con gái ruột của mình?
Hẳn phải biết chín ác quỷ đều bị hành hạ đến chết không yên! Quả đúng là người cổ đại, không thể dùng nhân tình bình thường mà luận giải được. Điều này làm Hà Bá điện, nơi ẩn chứa bí mật của Chu Văn Vương càng thêm âm hiểm thần bí. Nếu bảo người vô hồn trong quá khứ đáng lẽ phải chết nhưng không chết, vậy linh hồn đã rời khỏi xác thì sống bằng cách nào? Bất quá, nếu đúng như những gì vừa nói, thì tôi chính là người như thế. Tôi hãy còn nhớ, lúc nhỏ, mình đã xém chết trong tay Hoàng đại tiên. Sau đó bà nội đã cứu tôi một mạng. Lẽ nào từ lúc đó tôi đã trở thành người vô hồn rồi cứ thế mà sống? Lòng tôi đau thắt, nếu đúng theo lời của bà lão kia, thì chuyện tôi vừa phát hiện thật chấn động. Nhưng còn nhiều lỗ hỏng lắm, tôi nghe chỉ hiểu một phần. Phần khác, bà ta dường như… không muốn để tôi biết hết. Nói chung bà ta dù có nói cũng chẳng rõ ràng chi hết, từ miệng bà ta không có tin gì đáng giá cả.
Tôi liếc qua Bạch Dực, anh cúi đầu nghe, không nói lời nào cả. Bỗng anh ngẩng đầu nhìn lên, vừa đúng lúc bốn mắt chúng tôi giao nhau. Trong mắt anh, tôi thấy được sự xúc động thoáng qua. Anh như đã biết tất cả, chỉ là đang nghe loại một câu chuyện xưa cũ nào đó. Vẻ mặt này thật không có ngôn ngữ nào miêu tả được. Tôi hình dung anh đối với các chuyện vừa xảy ra trước mắt rất nhạt, nhạt lắm, là loại tâm tình bi ai thấm đẫm vào tim. Chỉ khi đã trải qua những biến cố khủng kiếp của cuộc đời thì mới có được thái độ lãnh đạm thế kia. Tôi thấy anh muốn mở miệng nói gì đó, nhưng dường như không biết nên nói gì, nên cũng chẳng lên tiếng làm gì nữa.
Lòng tôi thật băng khoăn khó chịu. Trải qua biết bao chuyện như vậy, tôi thừa nhận, với anh, mình đã vượt qua tình cảm anh em thông thường. Thậm chí tôi không ngại trở thành một người đồng tính luyến ái. Lòng tôi chỉ biết có anh, chỉ cần có anh, chỉ thế thôi, không hề suy tính gì cả. Dù là nam nữ yêu nhau bình thường, thì điều cơ bản nhất là phải tin tưởng, không nên lừa gạt nhau. Nhưng anh lại giấu tôi toàn bộ, giấu triệt để. Nếu là vài việc nhỏ, tôi đây người lớn không thèm tính toán với anh làm gì, đằng này chuyện lớn thế kia anh lại gạt tôi. Lẽ nào nói thẳng ra khó lắm sao, nếu không tim tôi giờ đây đã không lạnh lẽo đến nhường này. Lẽ nào là tôi tự mình đa tình? Ngay vừa bắt đầu tôi đã nghi ngờ không biết tình cảm của chúng rốt cuộc có đúng như mình nghĩ không.
Lúc này, Lục tử đang ngồi bên cạnh hơi đẩy đẩy vai tôi một chút, vẻ mặt nhìn Tá Thọ bà như thấy quỷ. Lòng tôi đang rất bực tức, nhịn không được nói: “Dọc đường, cậu gặp quỷ còn nhiều hơn cả người, sợ cái gì mà sợ thế.” Cậu ta hạ giọng thì thầm: “Không đúng cho lắm!” rồi đẩy đẩy tôi tiếp. Tôi quay lại, thấy cậu ta ra sức chỉ và Tá Thọ bà đang ở đằng kia. Thật không muốn nhìn gương mặt kinh dị của bà ta chút nào cả, nhưng Lục tử cứ như phát điên, tôi cũng chẳng còn cách gì, đành ghé mắt trông qua. Thà không thấy thì thôi, đến khi nhìn tồi lại phát hiện quả thật, có chỗ không thích hợp!
Tôi phát hiện mặt bà ta xuất hiện vô số vết nứt, nhưng không hề có máu chảy ra. Thay vào đó là rất nhiều nước đen, trông ghớm gần chết. Ấy thế, tôi lại cảm thấy mặt bà đang chầm chậm biến đổi. Những chỗ hư thối dần đầy vun lên bởi nước đen, thẩm thấu nhưng không tan chảy, dần hình thành những đường nét rõ ràng. Nửa tiếng sau, bà lão đã không còn bộ dáng dọa cho ma quỷ khóc thét nữa mà là một phụ nữ với gương mặt cực kỳ ưa nhìn. Xinh đẹp hơn hẳn Nguyệt Linh người chúng tôi vẫn hay cho là mỹ lệ hiếm có đến tận 60%. Có điều vẻ mặt kia trắng đến tái nhợt, một chút hơi thở của người sống cũng không có. Lục tử nhìn người đẹp ngẩn ngơ đến độ cằm mình cũng rơi xuống đất. Mới lúc nãy còn xấu kinh thiên động địa, sao giờ lại kiều diễm như ảo mộng?
Sau khi khôi phục dung mạo, Mạnh Cơ nhìn chúng tôi, giọng nói cũng không già nua lạnh lẽo như trước, mà là vô cùng mềm mại dịu dàng. Nhưng âm thanh kia không phải được phát ra từ miệng bà, cảm giác cứ như vọng từ bụng đến vậy. Bà ta trước sau chưa hề mở miệng, không biết có ý gì. Bất quá thái độ của bà vẫn vô cùng thờ ơ, lạnh lùng hỏi: “Nhìn đủ chưa?”
Mạnh Cơ nhìn chúng tôi ngốc ngếch gật đầu, cười nhạt một tiếng, nói: “Nghĩ ngơi, nói năng đủ cả rồi chứ. Chúng ta tiếp tục lên đường. Nói chung, mục đích cuối cùng là chính điện của Hà Bá điện. Yên tâm đi! Mọi đáp án các ngươi cần đều ở nơi đó. Khi ấy nút thắt trong lòng hai vị cũng tự tháo gỡ. Có thể là vĩnh biệt, cũng có thể không.”
Tôi cuối cùng cũng từ trong chấn động khôi phục lại tinh thần. Đẹp thì có đẹp, nhưng vẫn là một bà lão khiến người ta ghét cay ghét đắng như cũ. Ba người chúng tôi thoáng nhìn nhau, chẳng phải nhiều lời, đều tự đứng dậy chuẩn bị đi theo bà ta. Lúc này, người vẫn trầm mặc nãy giờ là Bạch Dực lại mở miệng nói: “Nếu cậu vẫn tin tưởng, hãy nghe tôi nói một câu sau cuối. Lỡ như cậu thấy chuyện gì khiến mình không thể tiếp nhận được, đừng làm gì cả, hãy dẫn theo Lục tử bỏ chạy thật nhanh. Nhớ kỹ là đi về hướng tây. Lúc đó, hãy quên một người như tôi đi, cứ coi tất cả là giấc mộng. Nếu không tin tôi, vậy thì chúng ta liền ra ngoài ngay. Nói chung tôi cũng là một người trong ván này. Ít ra tôi chỉ đồng ý cùng cậu đến đây, không bao gồm là cùng chết.”
Những lời này như thắt chặt lấy tim tôi, lòng tôi đau đớn dày vò. Tôi không biết tại sao anh nói với tôi về cái chết thật quá đỗi nhẹ nhàng như thế. Tôi không phải là phụ nữ, càng không yếu đuối sướt mướt. Nếu là phụ nữ tôi đã sớm khóc ngất rồi. Nhưng giờ đây tôi không thể, tôi phải đối mặt với tất cả, phải tận lực suy nghĩ, ít nhất vẫn nên bảo toàn tính mạng cho Lục Tử. Giờ đây, mục tiêu duy nhất là phải phá giải quỷ chú, sống sót đi ra ngoài. Cùng lắm đến lúc đó mới hung hăng đánh cho tên khốn kia một trận. Nhưng hiện tại thật không thể quay lại rồi, tôi nhắm mắt, thở dài, nói: “Tôi đã không tin anh, nhưng tôi nhất định phải đi tới. Chuyện gì cũng do tôi mà ra. Các người không cần quan tâm giúp tôi.”
Bạch Dực nghe tôi nói thế thì càng trở nên ảm đạm hơn. Lời vừa thốt khỏi miệng, tôi đã hối hận. Nhưng chẳng cách nào thu lại được. Chỉ có thể quay đi…, lặng yên không thành lời, vốn dĩ tin hay không tin, với tôi có ít gì đâu? Anh lại lạnh nhạt như cũ: “Như vậy là đi tiếp.”
Lục tử bên cạnh cũng thì thầm nói vào tai tôi: “An tử, mình chẳng muốn nói cậu làm gì. Thái độ này của cậu làm Bạch Dực rất đau lòng đấy. Mình thấy anh ta rất quan tâm đến cậu. Cậu sao không, con mẹ nó, sửa lại tính đa sầu đa cảm này đi? Anh ta là có việc mới gạt cậu, cậu đừng quên lúc nguy hiểm nhất cũng là anh ta chịu thay cho cậu đó. Cậu thế mà chẳng nhìn thấy gì cả.”
Tôi trừng Lục tử một cái, lòng tôi đã sụp đổ từ lâu. Lục tử nói những lời này không sai. Chỉ là con người tôi quá cứng đầu, quá ngang bướng, bảo tôi xuống nước xin lỗi, chi bằng bắn chết tôi đi. Suốt cả chặng đường dài, tôi chẳng hề có chút nghi ngờ nào với anh. Có anh bên người thì cuối cùng là sống hay chết tôi đều có dũng khí để bước tiếp. Trải qua một hồi, anh thế mà lại gạt tôi, làm lòng tôi như bị chém một đao, vết thương trong lòng rỉ máu nào ai biết được.
Tôi ho khan, cầm lấy một phần hành lý của Bạch Dực, nói: “Vết thương của anh nặng hơn tôi nhiều lắm, để tôi mang giúp, anh dẫn đường được rồi. Còn… không có việc gì thì đi thôi.”
Câu cuối cùng tôi muốn nói xin lỗi, nhưng chẳng thốt ra lời được….
Giờ đã có người dẫn đường trọng yếu, chúng tôi ít ra cũng không phải lo lắng là không tìm ra được Hà Bá chính điện. Bà ta dẫn chúng tôi ra khỏi gian mật thất. Chúng tôi làm một cây đuốc đơn giản trước, vì không thể xác định được Ngạo Nhân còn ở ngoài hay không.
Mạnh Cơ đặt tay vào miếng ngọc nói: “Ngạo Nhân vốn không có khả năng tư duy. Nhưng nếu nó hấp thu não người càng nhiều, thì chỉ số thông mình sẽ càng cao. Lúc đầu đã đồng hóa não của Ngưu Giác, giờ còn có thêm Tào Dương. Nói cách khác chỉ số thông minh của nó ít ra cũng ngang với Tào Dương. Thêm vào ăn càng nhiều não người càng trở nên điên cuồng. Các ngươi phải cẩn thận. Ngạo Nhân cực kỳ am hiểu thuật đánh lén và ngụy trang, nếu không cần thiết đừng chú ý đến âm thanh khác lạ làm gì”
Mạnh Cơ chuyển động cửa đá, nó hơi nhích ra một chút. Bên ngoài không thấy bóng dáng của Ngạo Nhân, nhưng mùi máu vẫn tanh nồng trong không khí. Lưỡi nó đã bị Bạch Dực chém đứt, nhưng móng vuốt tuyệt không thể xem thường được. Tôi và Bạch Dực đều đã nếm được mùi rồi, biết rõ vuốt kia vừa chạm đến thì máu chảy thịt rơi ngay.
Mạnh Cơ nhìn chúng tôi một chút, sau đó chỉ chỉ tay ra ngoài, mắt đầy ngụ ý: “Lẽ nào muốn một bà già thay các ngươi đi đầu sao?”
Tôi hơi hạ mắt, Bạch Dực bị thương quá nặng, Lục Tử chắc chắn sẽ không chịu lên đầu, chỉ còn tôi có khả năng bước ra trước nhất. Mạnh Cơ khẽ đưa đuốc cho tôi, nói: “Tiểu tử thật hiểu đạo lý, lần đầu gặp mặt đã biết ngay ngươi là người tốt. Giờ ta vẫn nghĩ y như thế.”
Tôi nhìn bà đang cười không thể giả tạo hơn, lòng thầm mắng không biết bao nhiêu đời tổ tông và hậu đại của bà ta. Nếu như để tôi… có lại cơ hội lần nữa. Tôi thà chết cũng sẽ không rẽ vào con đường nhỏ kia, dù bà ta có van xin cách nào tôi cũng sẽ chẳng liếc đến nửa mắt. Nhưng giờ lại chẳng có cách nào. Bạch Dực dùng tay ngăn tôi lại nói: “Tôi ra ngoài trước, các người theo tôi.”
Tôi nhìn anh, rồi nhìn lại mình một chút, lắc lắc đầu nói: “Để tôi, nhìn anh như vậy chỉ cần có chút hơi gió đã phải dừng lại rồi. Yên tâm, có lửa đây, không đả thương được tôi đâu. Hơn nữa, tay tôi còn giữ cái này.” Nói xong tôi đưa miếng mề đay của Ngưu Giác ra trước mặt anh, lắc qua lắc lại. Anh miễn cưỡng gật đầu, lui lại một chút.
Vừa bước khỏi cửa, tôi lại khôi phục cảm giác bị bao vây bởi muôn trùng nguy hiểm, sự sợ hãi chầm chậm bủa vây. Tôi bước vài ba bước, vẫn không thấy Ngạo Nhân như cũ, cuối cùng thở ra một hơi, vẫy vẫy tay để mọi người theo ra. Mạnh Cơ nói: “Nơi đây thật ra là chấn môn nhập khẩu thông đến chính điện. Con đường này gọi là Long Túc, phía trước có một chỗ ứng với Long Bàn tế đàn. Chúng ta muốn đến nơi nào trước.”
Tôi ngờ vực hỏi: “Tại sao không tiến thẳng vào chính điện, chúng ta ở nơi này thêm giây nào là tăng thêm nguy hiểm giây ấy.”
Bà ta lạnh lùng nhìn chúng tôi nói: “Ta không phải vì các ngươi, ta có chuyện của riêng mình. Nhưng các ngươi nhất định phải theo ta. Nếu không chắc chắn các ngươi sẽ không biết Hà Bá chính điện ở nơi nào. Điều này ngay cả Bạch Dực của ngươi cũng không thể tiến vào.”
Nói xong bà ta đẩy tôi, ý bảo tôi tiếp tục dẫn đường. Lòng tôi đã thẳng thừng dựng ngay ngón giữa cho bà già này. Giọng điệu này, đang cho mình là công chúa hử? Sao không nghĩ lại giờ là thời đại nào rồi. Tôi nhìn phía trước một chút, con đường quả không thể thấy được đích đến, tối đen vô hạn như đang bị một quái thú khổng lồ chiếm đóng phía trước.
Càng đi tới, tôi càng cảm nhận được trùng trùng lớp lớp hơi nước. Trước đây, bà nội từng nói với tôi, chỗ nào có mạch nước ngầm sẽ không thích hợp để chôn người. Bất quá, chúng tôi đang tìm là thần điện, hẳn là không có thi thể nào được táng ở đây đâu. Thế nhưng lỡ thần điện có thi thể thật? Lẽ nào là nơi an táng của Hà Bá? Nhảm thật… đã là thần thì chết thế nào được? Ngày trước tôi có đọc qua một tiểu thuyết của Nhật. Trong sách có nhắc đến năm cấp bậc của thiên nhân. Nói cách khác thần tiên cũng phải an nghĩ. Điểm ấy lại rất khớp với tư tưởng Phật giáo. Phật giáo cho rằng Thiên đạo cũng là một trong sáu đạo luân hồi, chẳng qua là ở vị trí tối cao mà thôi, nên cũng sẽ bao gồm cả luân hồi. Bàn thêm về chuyện này thật quá thâm sâu rồi đây.
Theo sau tôi là Mạnh Cơ đầy gian trá. Bà ta cứ một mực yên lặng ghi nhớ khẩu quyết. Nhưng ngữ điệu và lời rì rầm kia thật giống tiếng nước ngoài, tôi một chữ cũng không hiểu. Những âm thanh này đều truyền ra từ người bà. Cảm thấy giống như một bậc thầy nói bụng vô cùng cao siêu. Miệng bà vẫn ngậm chặt, tôi nhịn không được liếc một cái. Môi anh đào nhỏ nhắn thật ưa nhìn, nhưng lại khiến tôi nghĩ đến bà già này để tiến vào thần điện đã hại không biết bao nhiêu người vô tội. Có thể thiết kế cung điện âm độc như vậy, người đàn bà này tuyệt đối xứng đáng với bốn chữ điên khùng cuồng dại. Lục tử và Bạch Dực theo sau bà lúc nào cũng chú ý đến động tĩnh xung quanh. Lúc này Lục tử lại nhe răng nói: “Dường như có sương mù phải không?”
Tôi gật đầu, phát hiện ra độ ẩm ngày càng cao. Xung quanh như bao phủ bởi một lớp khí gì đó. Mà nhiệt độ cũng không lạnh như trước. Tôi nghiêng đầu hỏi bà lão kia: “Sương mù này có độc không?”
Bà ta lắc đầu nói: “Chắc không có, nên biết ta chỉ là người thiết kế sơ bộ thôi. Nói cách khác ta chết khi chưa hoàn thành thần điện này. Hiện tại chúng ta đang đi đến giai đoạn ta thiết kế Tam Thi Quá Âm trận xưa kia. Sương mù bay ra… ta nghĩ hẳn có liên quan đến Thủy Độn thuật pháp…” Bà ta nhìn thoáng qua Bạch Dực. Anh hơi ngửi ngửi xung quanh, cau mày nói: “Chắc không có kịch độc. Nhưng nhiệt độ sao lại cao lên rất rõ như thế. Được rồi, chúng ta không phải có mang theo mặt nạ phòng độc sao?”
Lục tử lắc đầu nói: “Đều trong hành lý của Tào Dương cả. Nhắc đến đây, chúng ta tổn thất không biết bao nhiêu là nguyên liệu. Chuyện chẳng hay ho chút nào.”
Mạnh Cơ phủ nhận nói: “Vũ khí chẳng giải quyết được gì cả. Vấn đề không phải ở chỗ đó, quan trọng nhất là Bạch thiếu gia yếu hơn sơ với tưởng tượng của ta rất nhiều. Ta vẫn giữ thức ăn đây, các ngươi đừng sợ chết đói.”
Quả thật nơi này không thể dùng kiến thức vật lý thông thường để lý giải. Nhưng với quái vật Ngạo nhân kia, nếu không có súng trong tay, chúng tôi thật chẳng có cách gì đối phó với nó cả. Mạnh Cơ nhìn ra được tôi đang lo lắng, bà khẽ khàng đưa cho tôi một khẩu súng dài, nói: “Cho ngươi, đừng sợ phía sau. Các ngươi giờ chẳng còn đường lui. Tiểu tử, dũng cảm lên một chút!” Tôi lúng túng chạm vào khẩu súng, sau đó thì nắm chặt nó, lắc đầu không nói gì, giương súng từng bước một đi vào trong làn sương mù. Nhiệt độ nơi này ấm hơn rất nhiều, tôi nhận rõ cảm giác ẩm ướt, cứ như đang trong nhà tắm hơi vậy, so với lúc nãy thì ấm hơi một chút. Tôi nghe được tiếng nước chảy quanh mình, nhưng lại không thấy nước, thật nghi ngờ không biết có phải mạch nước ngầm hay thứ gì đại loại vậy không. Bọn Bạch Dực cũng bắt đầu bước đến, anh đến bên cạnh tôi, giơ tay ra hiệu nói: “Cẩn thận một chút, nơi này không thích hợp.”
Tôi gật đầu, sương mù dày đặc, anh kiên quyết nắm chặt lấy tay tôi, mặt vẫn không hề biến sắc, chỉ lặng lẽ tiến đến gần sát bên nói: “Nếu bà lão kia, một lúc nào đó mở miệng, cậu dù thế nào cũng đừng nhìn vào mặt bà ta. Còn nữa, nhớ kỹ lời tôi lúc nãy, chạy về hướng tây.”
Tôi giận dữ trừng anh, nói: “Anh rốt cuộc đang bày trò quỷ gì?”
Anh nhăn chặt mày nói: “Cậu đừng quan tâm tôi. Tôi biết cậu giận tôi lắm, nhưng chẳng còn cách nào, bà lão kia quá khó đối phó. Nếu tôi nói với cậu ngay từ đầu, sợ rằng mấy người chúng ta đều bị bà ta hại chết. Bà ta có Tào Dương để dự khuyết, cho thấy rất tha thiết muốn Tào Dương vào chính điện, vì nếu là cậu, bà ta sẽ không thể khống chế được.”
Tôi thì thầm nói: “Cuối cùng thì anh biết đến bao nhiêu? Còn nữa, anh rốt cuộc là địa vị gì? Đừng nói với tôi anh cũng là một lão già bất tử?”
Anh hơi khép mi, tròng mắt phản chiếu ánh sáng khẽ đảo qua nói: “Chứng minh nhân dân của tôi cậu đã nhìn thấy rồi mà. Qua mấy tháng nữa là sinh nhật 27 tuổi của tôi. Tình huống hiện giờ, nói chung là càng ít nói càng tốt. Bà lão kia tuyệt đối sẽ không cho chúng ta cơ hội sống sót để rời khỏi đây đâu. Cậu cũng đừng hỏi nhiều làm gì. Nếu lần này tôi thoát không được, cậu đi tìm Nguyệt Linh, chị ta có giử vật tôi để lại cho cậu. Đây là cơ hội duy nhất, muốn nắm bắt hay không, phải xem dũng khí cậu đến đâu.”