-
Chương 187
Mọi người choáng váng nhìn Tiêu Ngọc Đình, ánh mắt tràn đầy thương hại, chỉ mình nàng ta không biết gì, liều mạng nấp trong lòng Yến vương phi kêu rắn.. rắn...
Yến vương gia nhìn đại y phân phó: “Ngươi đi bốc ít thuốc, cho biểu tiểu thư uống vào thử xem có khá hơn không.”
Đại phu lên tiếng rời đi bốc thuốc, Yến vương phi ôm cháu gái trầm giọng: “Vương gia, vừa rồi đại phu nói, Đình Nhi bị kinh hách quá độ mới phát điên. Nhất định là có người động tay chân, bản phi sẽ điều tra rõ chuyện này, nếu tra ra kẻ bất nhân này, ta tuyệt đối không tha.”
Dứt lời, Yến vương phi nâng mắt u ám nhìn về phía Vân Nhiễm.
Vân Nhiễm không nói gì, thế nào mà nữ nhân này gặp chuyện không may, sao nàng bị nghi ngờ đầu tiên nhỉ, đúng là bà bà tốt. Đúng vậy, nàng muốn thu thập Tiêu Ngọc Đình, nhưng còn chưa kịp ra tay, gần đây nàng mệt mỏi, Yến Kỳ ép buộc quá độ, nên định nghỉ ngơi tốt rồi mới tiến hành.
Vân Nhiễm nhìn Tiêu Ngọc Đình phát điên liên tục kêu rắn, cũng nghi ngờ có người ra tay với ả, không phải nàng, vậy là ai?
Vừa nghĩ Vân Nhiễm đã liên tưởng tới nam nhân đứng bên cạnh mình, Yến Kỳ.
Yến Kỳ luôn có tâm trả thù cường đại, Tiêu Ngọc Đình lại mắng nàng kiêu căng, hắn sẽ không để yên, nàng ta phát điên là bút tích của hắn.
Vân Nhiễm khẳng định, miệng ngáp dài, nhìn mọi người trong phòng nói: “Được rồi, Tiêu tiểu thư bị bệnh, từ từ nghỉ ngơi.”
Nói xong nàng xoay người đi ra ngoài, Yến Kỳ cũng đi theo nàng, đám người Yến vương gia, Triệu trắc phi cũng đứng dậy, dẫn người đi khỏi. Người điên cũng điên rồi, bọn họ ở lại cũng không làm được gì, dù sao cũng có đại phu.
Tất cả mọi người đi rồi, Yến vương phi vung tay lên ý bảo người làm lui xuống, trong phòng chỉ còn lại bà, Yến Trăn cùng Tiêu Ngọc Đình.
Yến Trăn nhìn Tiêu Ngọc Đình, đau lòng nói: “Mẫu phi, vì sao không để hộ quốc công chúa trị cho Đình Nhi, y thuật nàng đệ nhất Đại Tuyên, biết đâu có thể chữa khỏi.”
Yến vương phi cười lạnh, nâng mắt nhìn Yến Trăn: “Con ngốc của ta, sao có thể hồ đồ như vậy, không chừng chính là nữ nhân kia hại Đình Nhi, ả sẽ trị cho nàng sao, chuyện không tưởng.”
Con ngươi Yến Trăn lóe lên một chút, cúi đầu nhìn Tiêu Ngọc Đình: “Mẫu thân, chẳng lẽ Đình Nhi nàng?”
“Con không cần quan tâm đến chuyện của Đình Nhi, bản phi sẽ tìm danh y trị cho nàng, con đi thăm dò chuyện đêm nay cho ta, bàn phi cần có chứng cứ nữ nhân kia ra tay với Đình Nhi. Nếu là thật, ta sẽ không bỏ qua cho nàng, hộ quốc công chúa thì đã sao trên đầu vẫn còn có trời, ta sẽ cáo ngự trạng, trả lại trong sạch cho Đình Nhi.”
Yến vương phi yêu thương Tiêu Ngọc Đình như nữ nhi, phẫn hận khi thấy nàng phát điên.
Yến Trăn lên tiếng trả lời: “Mẫu phi yên tâm đi, người chú ý sức khỏe, ta sẽ tra ra chuyện này, mặt khác cũng phái người đi tìm danh y, nhất định phải trị khỏi cho biểu muội.”
“Umh,” Yến vương phi nâng mắt nhìn Yến Trăn, dung mạo của hắn khiến bà nhớ tới Yến Thần, Thần Nhi đáng yêu như vậy, khiến người ta thương, nếu hắn còn sống thì thật tốt. Vừa nghĩ tới đây, tim bà đau thắt lại, cả người run rẩy, Yến Trăn nhanh chóng kéo bà: “Mẫu phi, người đừng suy nghĩ nhiều, đừng nghĩ nhiều.”
Yến vương phi chậm rãi bình tĩnh lại, trong lòng tràn đầy vui mừng nâng mắt nhìn Yến Trăn: “Mẫu phi không sao, con đi nghỉ trước đi, mẫu phi ở lại với Đình Nhi.”
“Được.”
Yến Trăn đáp ứng, xoay người rời khỏi phòng.
Trong viện Mặc Thấm, tất cả đều là người của Yến Kỳ, bình thường nói chuyện khá thoải mái không cần đề phòng.
“Yến Kỳ, chàng nói đi, Tiêu Ngọc Đình phát điên có phải do chàng làm.”
Vân Nhiễm nâng mắt, ánh trắng hắt vào mặt nàng trong trẻo, Yến Kỳ ung dung nhìn nàng, tay cầm tay ôn nhu nói: “Nàng dám chửi, bản quận vương sao có thể để cho nàng ta sống vui. Nếu không phải đó là cháu gái mẫu phi, ta đã sớm đánh chết. Tội chết có thể miễn tội sống khó tha, kết cục như vậy là tốt nhất. Còn chưa dừng lại ở đó.”
Yến Kỳ nói xong, khóe môi khẽ nhếch lên, nụ cười có chút kỳ dị. Vân Nhiễm mặc kệ kế hoạch tiếp theo của hắn, bây giờ nàng mệt chỉ muốn đi nủ, không ngờ chuyện hoan ái nam nữ lại hại người như vậy.
“Vậy đi, ta muốn ngủ, ngày mai ta ngủ cả ngày, các ngươi không có chuyện gì đừng quấy nhiễu ta.”
Yến Kỳ nở nụ cười, nhanh chóng cúi người thì thầm bên tai Vân Nhiễm: “Ngủ ngon, lấy tinh thần chúng ta tiếp tục.”
Vân Nhiễm ngẩng đầu nhìn Yến Kỳ, nghiêm túc hỏi: “Yến quận vương, chàng có biết mình đặc biệt giống loài vật nào không?”
“Loài vật nào/?” Yến Kỳ nhìn Vân Nhiễm, nàng hừ lạnh: “Sắc lang, cầm thú.”
Nói xong, không thèm để ý tới Yến Kỳ cùng thuộc hạ. Bọn họ hóa đá, kinh ngạc nhìn quận vương rồi đồng loạt nở nụ cười, có điều một lát sau cười không nổi, vì ánh mắt lạnh lẽo của Yến quận vương tàn sát.
“Lập tức ra ngoài đứng trung bình tấn, không cho phép ngủ, đến hừng đông mới được dừng.”
Nói xong, quận vương tao nhã, xoay người đi về phía trước. Đám thuộc hạ phía sau té ngửa, chủ tử không nên như vậy.
Lúc này mặt trời đã mắt đầu ló dạng, Yến Kỳ không ngủ tiếp, nằm với Vân Nhiễm một lát liền đứng dậy vào triều.
Trong viện Mặc Thấm một mảnh im lặng, Sơn Trà, Dữu Tử canh giữ ngoài cửa phòng, không cho phép bất cứ kẻ nào tiến vào quấy rầy chủ tử nghỉ ngơi.
Vân Nhiễm ngủ tận tới chiều tối, giữa trưa Yến Kỳ có về thấy nàng chưa tỉnh, tự trách một hồi, xem ra mình yêu cầu vô độ, mới khiến nàng mệt muốn chết. Sau này vẫn cần phải tiết chế, không làm nữu nhân mình yêu mệt mỏi.
Yến quận vương thấy nàng chưa tỉnh liền dặn đám người Lệ Chi không cần đánh thức, để cho nàng ngủ.
Vừa ngủ đã tới chạng vạng mới tỉnh lại, cỏn chưa rời giường, quản gia đã dẫn theo vài tên thái giám vội vàng tới mời.
Lệ Chi nhanh nhẹn hầu hạ nàng thức dậy, Sơn Trà bấm báo tình hình.
“Chủ tử, người trong cung tới, hoàng hậu phái thái giám tới mời chủ tử vào cung, nói hoàng thượng kêu đau đầu, nổi điên, đã giết chết vài ngự y. Hoàng hậu mời chủ tử tiến cung, kiểm tra xem người bị làm làm sao? Nếu không chỉ sợ thái giám cùng thái y đều bị hoàng thượng giết hết.”
Vân Nhiễm dửng dưng, Sở Dật Kỳ đau đầu, tốt nhất đau chết hắn, đỡ gây chuyện.
Theo lý, nàng cũng muốn để ý tới hắn, để cho hắn đau chết đi, nhưng có chút đồng tình với đám người trong viện ngư y, huống hồ thái giám tới mời là người của hoàng hậu, Vân Nhiễm nhìn Sơn Trà: “Umh, các ngươi ra nói với bọn họ, ta lập tức đi.”
Sơn Trà lui ra ngoài, Vân Nhiễm dặn dò Dữu Tử: “Chuẩn bị chút điểm tâm mang theo, trên đường ta ăn một chút.”
“Ân, chủ tử,” Dữu Tử lui ra ngoài, Lệ Chi nhanh chóng mặc quần áo cho Vân Nhiễm, vấn tóc cài trâm: “Chủ tử, đã xong rồi.”
Vân Nhiễm gật đầu, quyết định lập tức tiến cung, sớm một chút bớt đi một mạng người.
Ngoài cửa viện Mặc Thấm ngoại trừ quản gia còn có thái giám Hứa An bên cạnh hoàng thượng, hắn dẫn người cung kính bẩm báo: “Quận vương phi, mời người di giá vào cung.”
“Đi thôi.”
Vân Nhiễm phất tay áo, tiêu sái rời khỏi viện mặc thấm, mọi người chậm rãi đi trước, Vân Nhiễm không quên hỏi Hứa An: “Hoàng thượng đang khỏe mạnh, sao lại đau đầu, ngoài ra có biểu hiện gì khác không?”
Vân Nhiễm nhìn chằm chằm Hứa An, nàng đang muốn thử xem hoàng thượng xảy ra chuyện thật, hay hắn lại đang muốn tính kế nàng. Nhưng phát hiện trong mắt Hứa An một mảnh sợ hãi, vẻ mặt không giống đang giả vờ, xem ra hoàng đế thật sự xảy ra chuyện.
“Bẩm quận vương phi, chạng vạng hôm nay, hoàng thượng ăn chén hạt sen đường phèn, vừa hết nén hương, ngài đau đầu, lợi hại hơn những lần trước, ôm đầu lăn lộn, không những thế nô tài còn nhìn thấy ngài.... ngài?”
Hứa An không nói tiếp được, cả người run run, ánh mắt hoảng sợ, rõ ràng bị hoàng đế dọa.
Vân Nhiễm thầm mắng đáng đời, sở dĩ hắn đau đầu vì suy nghĩ nhiều, tức giận quá độ. Trước kia nàng đã nói không cần nghĩ nhiều, không được nổi nóng, cần phải an dưỡng, bây giờ thành ra như vậy, hoàn toàn do hắn tự tìm.
Có điều ngoài đau đầu chẳng lẽ còn có dấu hiệu khác.
Nàng khẽ cắn một khối điểm tâm, chậm rãi hỏi Hứa An: “Ngươi muốn nói thì cứ nói, bị dọa đến mức nói không hoàn câu sao.”
Hứa An khóc lên: “Bẩm quận vương phi, nô tài nhìn thấy tóc hoàng thượng, mắt hoàng thượng đều biến thành màu đỏ, như một yêu quái.”
Vân Nhiễm kinh ngạc, khối điểm tâm mắc trong cổ họng, trợn mắt nhìn, liều mạng nuốt điểm tâm xuống. Sơn Trà ở bên cạnh nhuận khí cho nàng, Dữu Tử rót nước, một lát sau chủ tớ ba người mới giúp Vân Nhiễm nuốt trôi khối điểm tâm. Vân Nhiễm căm tức, thầm mắng Sở Dật Kỳ, sắp chết còn muốn keo theo cái đệm lưng, hại nàng suýt chết nghẹn.
Đỏ tóc, làm sao đây, theo lý bình thường không nên như vậy, Vân Nhiễm suy nghĩ sâu xa.
Thân là thầy thuốc, có một loại cuồng nhiệt với chứng bệnh, bây giờ nàng có chút hứng thú với hoàng thượng, thúc giục tiểu thái giám: “Nhanh lên, nhanh lên, chậm trễ chỉ sợ ngự y viện lại chết thêm vài người.”
“Ân, quận vương phi.”
Tiểu thái giám cảm động, quận vương phi thật nhân hậu. Vân Nhiễm tuy rằng có chút thương tiếc đám ngự y, nhưng nàng càng thêm nhiệt tình với bệnh tình của Sở Dật Kỳ, rốt cuộc tại sao hắn biến thành như vậy.
Một chiếc xe ngựa nhanh chóng chạy thẳng tới hoàng cung.
Có điều, xe vừa tới gần hoàng cung, đã có một đội hắc y nhân quỷ dị nhảy ra chặn đường.
Hắc y nhân cầm đầu âm ngoan lên tiếng: “Nếu muốn sống, lập tức quay lại.”
Hứa An rốt ruột, quát lên: “Các ngươi là ai, dám làm càn, mau cút ra.”
“Muốn chết.” Hắc y nhân quát lạnh, vung tay lên, hai bên đường có vô số cung tiễn thủ hiện ra, ánh sáng lập lòe, vừa nhìn đã biết không phải người thường.
Những người này không có ý làm khó Vân Nhiễm, chỉ ra lệnh cho nàng dẹp đường hồi phủ.
Vân Nhiễm nhanh chóng vén rèm nhìn xung quanh, ánh mắt lóe lên, đột nhiên hiểu đêm nay xảy ra chuyện gì. Không có gì bất ngờ chính là cung biến nha.
Hoàng thượng bị thương nặng, khắp nơi có người canh giữ, mọi người không thể tiến cung, nếu như hoàng đế bệnh nguy kịch, sẽ có người dẫn binh đoạt vị.
Trước mắt kẻ như hổ rình mồi nhìn chằm chằm ngôi hoàng đế, còn có thể là ai ngoài Sở Dật Lâm.
Xem ra Mai gia thất thế, Sở Văn Hạo chết, hắn cảm thấy nguy hiểm, nên bày trò bức cung đoạt vị.
Bây giờ nàng phải làm sao, tiến cung hay hồi phủ. Liều mạng vào cung có chút không đành lòng, hoàng đế không phải đồ tốt, luôn tính kế nàng cùng Yến Kỳ, Định vương tiến cung bức chết hắn thì tốt rồi.
Nhưng Định vương làm hoàng đế, nàng cùng Yến Kỳ có thể yên tĩnh sao?
Không, chỉ sợ Định vường càng trăm phương nghìn kế muốn đối phó với bọn họ. Đêm nay sở dĩ bọn họ không ra tay, chẳng qua vì tập trung binh lực trong cung, chỉ cần đoạt được ngôi vị, sẽ tới lượt mình.
Cho nên vị trong cung không thể chết, để cho bọn họ tự đấu nhanh, các nàng xem náo nhiệt, hơn nữa hai người bọn họ đấu, thiên hạ dân chúng dị nghị, các nàng đứng giữa làm ngư ông đắc lợi.
Vân Nhiễm còn chưa nghĩ xong, Hứa An đã xin chỉ thị: “Quận vương phi, phải làm sao bây giờ? Chúng ta quay trở về sao?”
Vân Nhiễm nhìn hắc y nhân, không có gì bất ngờ, toàn bộ tuyến đường này đều có mai phục.
Bây giờ nàng không tiến cung, hoàng đế sẽ chết.
Nhưng đối phương nhiều người như vậy, bằng những người nàng mang theo không có khả năng an toàn tiến cung, Vân Nhiễm suy nghĩ trực tiếp ra lệnh cho thái giám: “Quay đầu.”
Nàng quyết định giả vờ rời đi, sau đó dẫn theo vài tên thuộc hạ phá vây tiến cung, gióng trống khua chiêng như thế này chỉ sợ phía trước còn có người ngăn cản, chưa vào tới cung hoàng thượng đã chết.
Âm mưu âm hiểm của Định vương sẽ thành công.
Thái giám nghe thấy vậy, định quay đầu lại, không ngờ phía trước đột nhiên vang lên tiếng vó ngựa, một đội binh mã đông nghìn nghịt chạy tới, dẫn đầu làm một nam tử áo trắng, dù không mặc đồ quý giá, nhưng tóc phiêu dật trong đêm như mây trên trời đáp xuống mặt đất, Vân Nhiễm nở nụ cười.
Yến Kỳ tới thật đúng lúc, xem ra chàng cũng nhận được tin, nên mới điều kỵ binh tới đây, bên cạnh hắn có có chưởng quản kinh sư phục quốc tướng quân, Lam tướng quân. Người chưa tới tiếng đã tới trước.
“Kẻ nào dám ngăn cản xa giá trong cung, muốn chết sao?”
Ông đi trước làm gương, tất cả kỵ binh dũng mãnh xông tới đám người hắc y nhân.
Dưới màn đêm, bóng người áo trắng nhẹ nhàng bay tới xe ngựa, duỗi tay ôm Vân Nhiễm nhảy lên lưng ngựa.
Đám hắc y nhân có người lắc mình lao tới, Yến Kỳ vung tay áo lên, nội lực tầng tầng gợn sóng, “Oành,” tập kích vào đám hắc y nhân, kỵ binh phía sau như mãnh hổ lao tới, đám người kia tuy võ công không tệ, nhưng kỵ binh người đông thế mạnh, như thủy triều tràn tới, đám hắc y nhân yêu thế lui về phía sau.
Yến Kỳ ôm Vân Nhiễm phi ngựa thoát khỏi đám người, phụng quốc tướng quân dẫn theo kỵ binh tháp tùng bọn họ, vừa đi vừa chém giết, cuối cùng đám người kia chỉ còn lại gần một nửa, đưa mắt nhìn nhau, có người chạy đi báo tin, nơi này thất bại.
Vân Nhiễm nằm trong lòng Yến Kỳ: “Không ngờ, rốt cuộc Định vương không nhịn được, đêm nay hắn muốn diễn tiết mục bức cung, trong cung có người hạ dược hoàng thượng, bên ngoài chặn người tiến cung, trong ngoài áp sát, dễ dàng giết chết hoàng đế, đoạt ngai vàng.”
Ánh mắt Yến Kỳ âm trầm, lên lên tiếng: “Bản quận vương tuyệt đối không để hắn bức cung thành công.”
Định vương cũng không phải người tốt, để hắn bức cung thành công, tới lúc hắn đăng cơ, sẽ là tai họa với bọn họ. Định vương còn tàn nhẫn hơn hoàng đế, hai phủ Yến Vân lại rơi vào cảnh nước sôi lửa bỏng.
Hắn tuyệt đối không thể để Định vương thành công.
Yến Kỳ nở nụ cười lãnh khốc vô tình, ôm chặt Vân Nhiễm như che chở bảo bối, phi ngựa thẳng tới hoàng cung.
Trên đường thỉnh thoảng lại gặp vài ba nhóm hắc y nhân chặn lại, nhưng không đánh lại kỵ binh bị giết lui xuống. Lúc tới cửa cung, Triệu thừa tướng vừa xuống kiệu, hai bên đối mặt, ông nhanh chóng leo xuống: “Quận vương phi, ngươi nhanh lên, hoàng thượng ngày càng không tốt, dùng sức đập đầu vào tường, chỉ sợ ngài sẽ mất mạng, hơn nữa thái y đã bị giết quá nửa, nếu ngươi không tới, chỉ sợ tất cả đều chết.”
Yến Kỳ ôm thắt lưng Vân Nhiễm, ôm quyền tiếp đón Triệu thừa tướng phi thẳng vào trong.
Phụng quốc tướng quân theo sát vào, kỵ binh canh giữ ngoài cửa cung.
Triệu thừa tướng cũng nhanh chóng đi vào.
Mọi người tiến vào tẩm cung, bên trong có không ít triều thần, bọn họ do hoàng hậu nương nương mời tới, nhưng bị binh tướng chặn ở ngoài, trong phòng chỉ có một vài lão thần cùng vài vị phi tần hậu cung.
Lúc này hoàng đế đang ôm đầu, mặt đỏ như máu, không ngừng lăn lộn, kêu: “A, a.”
Trán hắn đầy máu, trên mặt loang lổ máu, bởi vì đau hắn liều mạng dựt tóc, cào mặt, móng tay đâm bị thương, trông rất đáng sợ. Đám ngự y trắng mặt, run như cầy sấy, các triều thần cũng âm trầm khó coi, người người sợ hãi run rẩy.
Hoàng hậu kéo công chúa Chiêu Dương thỉnh thoảng nhìn trước cửa điện.
Hoàng hậu đi qua đi lại, thúc giục thái giám: “Nhanh, đi nhìn xem sao quận vương phi còn chưa tới?”
Tiểu thái giám nhanh chóng chạy đi, rất nhanh đã quay lại kích động: “Yến quận vương cùng quận vương phi tới.”
Hoàng hậu thở dài nhẹ nhõm.
Công chúa Chiêu Dương nhìn phụ hoàng đau đớn, trong lòng cũng đau, dù rằng ngài khiến lòng nàng tổn thương. Vừa nhìn thấy Vân Nhiễm tiến vào, Chiêu Dương đã vôi vàng lôi kéo tay nàng: “Trường Bình, ngươi mau cứu phụ hoàng đi, cứu ngài đi..”
Vân Nhiễm sờ đầu Chiêu Dương dịu dàng nói: “Được.”
Hoàng hậu nghênh đón Vân Nhiễm: “Vân Nhiễm, ngươi đã tới, mau kiểm tra giúp hoàng thượng xem người bị làm sao, vì sao lại đau như vậy, ngươi nhìn xem tóc cùng mắt của người đều đỏ.”
Hoàng hậu kinh hách lên tiếng, Vân Nhiễm ngẩng đầu nhìn hoàng đế đang lăn lộn. Quá đau đớn, thỉnh thoảng hắn đập đầu vào thềm đá, dường như muốn giảm bớt đau đớn. Nhưng hắn dùng sức đập nhưu vậy, càng khiến đầu thêm đau, hét lên chỉ vào đám ngự y: “Đám lang băm bô dụng, trẫm nuôi các ngươi, tới lúc quan trọng lại không giúp được gì, trẫm còn giữ lại làm gì. Người đâu kéo tất cả bọn họ xuống chém.”
Trên đại điện còn lại khoảng năm sáu ngự y mặt như tro tàn, dập dầu bùm bụm xin: “Hoàng thượng tha mạng, hoàng thượng tha mạng.”
Hoàng hậu không nhịn được nhìn hoàng thượng: “Hoàng thượng, ta cho bọn họ đi, Yến quận vương phi đã tới, người chịu đau một chút để cho nàng kiểm tra.”
Sở Dật Kỳ nâng đôi mắt đục ngầu đỏ như máu, khiến người ta sợ hãi, tóc cũng đỏ, trên mặt đầy vết cào không ngừng chảy máu. Vân Nhiễm nhìn hắn như vậy, nghĩ tới đủ chuyện hắn đã làm, cảm thấy hả giận, đáng đời, nên để cho hắn đau đớn tới chết thì thôi. Nếu không phải bên ngoài còn có một Định vương như hổ rình mồi, nàng tuyệt đối không cứu tên này.
Chiêu Dương bên cạnh nàng nhanh chóng cầu xin: “Trường Bình, ngươi cứu phụ hoàng đi, người rất đáng thương.”
Vân Nhiễm nhìn hoàng hậu, nhìn Chiêu Dương, cùng đám triều thần, cuối cùng trầm giọng lên tiếng: “Được, hoàng thượng chịu đau một chút, bản cung kiểm tra cho người.”
Vân Nhiễm đi tới gần Sở Dật Kỳ, hoàng hậu cùng Chiêu Dương khẩn trương. Lúc hoàng thượng bị đau, ai tới gần sẽ xui xẻo, có vài thái giám muốn đỡ hắn bị hắn cắn tới chết.
Vân Nhiễm không nghe lại, Yến Kỳ vẫn đứng gần đó chú ý mọi động tĩnh, nếu hoàng đế dám gây rối với Nhiễm Nhi, hắn không ngại tát một cai, hoàng đế thì sao, có thể giết người vô tội vạ sao?
Hoàng đế vẫn nằm trên đất lăn lộn cắn môi, máu ngấm hoàng bào, hình như hắn không cảm nhận được.
Vân Nhiễm đi tới, hắn bắt lấy tay nàng, hung hăng mở miệng: “Vân Nhiễm, có phải người rất cao hứng, rất vui vẻ, trẫm bị như vậy có phải rất hợp với ý của ngươi.”
Mọi người trong điện nhìn bọn họ, không ai dám lên tiếng.
Vân Nhiễm cũng không sợ, cười như có như không: “Nếu hoàng thượng đã biết thì cần gì phải hỏi?”
“Ngươi?” Sở Dật Kỳ cắn răng trừng Vân Nhiễm, nữ nhân này, trong đầu hắn lại hiện lên đủ chuyện, lệ khí bùng nổ, ánh mắt càng thêm đỏ, như mắt yêu ma, khiến mọi người sợ hãi.
Hoàng hậu tiến tới nói: “Hoàng thượng, xin để cho quận vương phi kiểm tra cho người.”
Sở Dật Kỳ chậm rãi buông tay Vân Nhiễm ra, bỗng nhiên hắn cuộn người lại ôm lấy đầu, như dã thú bị thương kêu lên: “Đầu của ta đâu quá.”
Vân Nhiễm ngồi xổm xuống, sung sướng nhìn hắn đau khổ, nhưng không thể để người này chết.
Người này đau lợi hại, giận dữ tới mức tự sát, nếu hắn chết, Định vương có thể thuận lý thành chương đăng lên vương vị, triều đình không có người ủng hộ Tiêu Diêu vương, khẳng định ai cũng sẽ chọn Định vương, nàng mất nhiều hơn được.
Vân Nhiễm nghĩ nghĩ, xuất châm cố định thân thể hoàng thượng, nhưng hắn không ngừng quay cuồng khiến nàng không hạ thủ được, Vân Nhiễm quát lạnh: “Nếu muốn hết đau, đừng cử động, cắn răng chịu đựng.”
Tuy rằng đau đớn, nhưng Sở Dật Kỳ vẫn tỉnh táo, nghe thấy Vân Nhiễm nói vậy, lập tức cắn chặt môi dưới, chấp nhận nỗi đau như hạ cổ, ngân châm trong tay Vân Nhiễm lóe lên, đâm thẳng vài huyệt đạo trên đầu hoàng thượng. Nàng đã từng làm giải phẫu cho hắn, nên biết hạ châm như thế nào để giảm đau.
Quả nhiên châm vừa đâm xuống, hoàng đế tốt hơn nhiều, hắn thở hổn hển, mồ hôi toát ra như mưa, cả người ướt sũng, hắn thở dài nhẹ nhõm, tựa vào bậc thềm.
Mọi người thấy sắc mặt hoàng đế khá hơn, lòng mọi người khẽ trùng xuống, hoàng thượng không sao rồi.
Vân Nhiễm kéo tay Sở Dật Kỳ lại, bắt đầu bắt mạch, rất nhanh hiện ra vẻ cổ quái. Hắn nhìn nàng, khôi phục chút uy nghi, trầm giọng lên tiếng: “Sao đầu trẫm lại đau thế này?”
“Bẩm hoàng thượng, có người hạ độc, nhưng vì trước đây bản cung chữa trị cho ngài có dùng Đăng Thấm Thảo. Loài thảo dược này khắc với độc dược sinh ra nhiệt, khiến hoàng thượng khó chịu, bản cung đã dùng ngân châm điểm huyệt tạm thời giảm đau.”
Sở Dật Kỳ nghe Vân Nhiễm nói vậy, sắc mặt khó coi, hung ác nham hiểm, nhất là nàng nói đầu hắn chỉ đỡ đau chứ không khỏi hằn. Vừa nghĩ tới còn có thể đau tiếp hắn đã muốn giết người.
Sở Dật Kỳ hét lên: “Yến Kỳ.”
Yến Kỳ bước ra khỏi hàng: “Hoàng thượng, có vi thần.”
“Điều tra cho trẫm, rốt cuộc kẻ nào dám không coi ai ra gì hạ độc, đồ trẫm dùng đều có người nếm qua, vì sao vẫn bị trúng chiêu.”
“Ân, vi thần lập tức đi thăm dò.”
Yến Kỳ đưa mắt nhìn Vân Nhiễm, ý bảo nàng cẩn thận, sau đó chậm rãi lui ra ngoài, bắt đầu điều tra chuyện này.
Tần lão quốc công cùng Triệu thừa tướng nhìn Vân Nhiễm nóng vội: “Quận vương phi, có cách chữa khỏi đầu của hoàng thượng không?”
Vân Nhiễm liếc mắt nhìn Sở Dật Kỳ, hắn cũng nhìn nàng, ánh mắt nổi sóng ngầm, còn có hoảng sợ. Người khác không hiểu, chỉ mình hắn biết cảm giác kia sống không bằng chết.
Vân Nhiễm gật đầu: “Có thể chữa, ta sẽ bốc thuốc cho hoàng thượng uống, ban đầu sẽ vẫn đãu, nhưng hai ngày sau sẽ tốt dần.”
Vân Nhiễm nói xong, Sở Dật Kỳ sáng mắt, đám triều thần nhanh chóng quỳ xuống: “Chúng thần chúc mừng hoàng thượng.”
Sở Dật Kỳ phất tay, cố gắng đứng dậy, thái giám nhanh chóng chạy tới đỡ hắn.
Hoàng thượng thật đáng sợ, tóc đỏ, mắt đỏ như yêu quái, vừa rồi không những xử chém ngự y, còn cắn chết vài thái giám, bọn họ cũng sợ hắn giận dữ cắn mình.
Chân tiểu thái giám mềm nhũn, tái nhợt, đỡ Sở Dật Kỳ lên chỗ ngồi.
Sở Dật Kỳ dựa vào long ỷ, Vân Nhiễm nhìn hắn thản nhiên nói: “Hoàng thượng, tuy rằng bệnh của người có thể chữa, nhưng bản cung phải nói với người một chuyện, tóc cùng mắt của hoàng thượng không thể chữa được.”
“Tóc đỏ, mắt đỏ?”
Sở Dật Kỳ sửng sốt, tới giờ hắn còn không biết tóc cùng mắt mình có vấn đề. Nghe Vân Nhiễm nói vậy, hắn chấn kinh hét lên: “Gương, lập tức mang gương tới cho trẫm.”
Tiểu thái giám nhanh chóng đi vào, cầm gương đồng tới, cẩn thận đưa tới trước mặt hoàng thượng.
Sở Dật Kỳ nhanh chóng cúi đầu nhìn, thấy trong gương một người tóc đỏ, mắt đỏ, trên mặt có vết thương dữ tợn. Sở Dật Kỳ hoảng sợ, vung tay, nhanh quát hỏi: “Ai vậy, kẻ quái dị này là ai?”
Cả điện yên tĩnh không ai dám nói chuyện, sợ hoàng thượng thẹn quá hóa giận, ra lệnh giết người.
Sở Dật Kỳ tức giận quét mắt nhìn mọi người, gầm rú: “Các ngươi đều điếc rồi sao, trẫm đang hỏi kẻ quái dị kia là ai?”
Sở Dật Kỳ nhìn chằm chằm nữ nhi công chúa Chiêu Dương.
“Chiêu Dương tới đây, nói cho phụ hoàng kẻ quái dị kia là ai?”
Chiêu Dương nhìn phụ hoàng tóc đỏ mắt đỏ, mặt đầu vết thương. Nàng bị dọa, tuy rằng đau lòng cho người, nhưng dáng vẻ của phụ hoàng quá đáng sự, nàng nhớ phụ hoàng cắn chết tiểu thái giám, người giống như yêu quái ăn thịt người.
Công chúa Chiêu Dương chẳng những không dám tới gần, còn trốn sau lưng hoàng hậu, khẽ thò đầu ra lại rụt trở về.
Sở Dật Kỳ càng thêm dữ tợn, nữ nhi làm ra vẻ sợ hãi là có ý gì, người quái dị kia là ai, chẳng lẽ là hắn. Không, sao có thể như vậy.
Sở Dật Kỳ kinh hãi mở to mắt, vẻ mặt khó có thể tin, đúng lúc này một thanh âm non nớt vang lên: “Phụ hoàng giống như yêu quái đỏ.”
Mọi người trắng mặt, nhanh chóng ngẩng đầu nhìn nơi phát ra tiếng, thấy công chúa Duyên Khánh năm tuổi đang sợ hãi kêu lên, Tương chiêu nghi mẫu thân nàng nhanh chóng quỳ xuống dập đầu: “Hoàng thượng tha cho Duyên Khánh đi, nàng không cố tình, nàng còn quá nhỏ, xin hoàng thượng tha cho nàng”
Sở Dật Kỳ nhanh chóng tiêu hoa lời của công chúa Duyên Khánh, phụ hoàng là yêu quái.
“A.” Sở Dật Kỳ gầm rú, phẫn nộ đập phá đồ, vài thứ bay ra ngoài vỡ vụn.
Tương chiêu nghi vẫn dập đầu: “Hoàng thượng, tha cho Duyên Khánh đi.”
“Tiểu súc sinh này, dám nói trẫm như vậy, chết tiệt.”
Hoàng đế hét lên, chỉ vào công chúa Duyên Khánh mới có năm tuổi mắng, bị chính nữ nhi nói là yêu quái khiến Sở Dật Ky điên cuồng muốn giết người, hoàn toàn quên mất công chúa Duyên Khánh mới có năm tuổi.
“Người đâu, kéo tiểu súc sinh này?”
Hoàng đế ra lệnh cho thái giám muốn kéo công chúa Duyên Khánh xuống đánh chết, hoàng hậu nhanh chóng quỳ xuống cung kính bẩm: “Hoàng thượng, công chúa Duyên Khành còn nhỏ, chưa hiểu chuyện, hoàng thượng tha cho nàng đi.”
“Ha!ha! Tha thứ, ngươi bảo trẫm tha cho nàng, nàng còn có nàng.” Sở Dật Kỳ chỉ vào Chiêu Dương: “Các nàng thật đúng là nữ nhi tốt, sợ trẫm như sợ hổ, uổng phí trẫm bình thường sủng ái các nàng.”
Vân Nhiễm không nhìn được lên tiếng: “Hoàng thượng, người đừng nói tiểu hài tử như vậy, trên điện có bao nhiêu người sợ hãi, sao người lại làm khó hai đứa trẻ.”
Vân Nhiễm vừa lên tiếng, Sở Dật Kỳ hung ác nham hiểm nhìn chằm chằm nàng: “Nói vậy, ngươi cũng sợ trẫm.”
Vân Nhiễm nhướng mày, nghiêm túc nói: “Hoàng thượng, ta không sợ dáng vẻ của người, chỉ chán ghét.”
Một câu chán ghét, khiến mặt Sở Dật Kỳ càng thêm âm trầm, chỉ vào Vân Nhiễm, nửa ngày không thốt nên lời.
Phi tần trong hậu cung đều quỳ xuống: “Hoàng thượng, xin người tha cho công chúa Duyên Khánh cùng Chiêu Dương đi.”
Hoàng hậu đã đứng ra, vì sao các nàng không thuận nước đẩy thuyền.
Hoàng đế nhìn chằm chằm đám phi tần, giống như muốn từ trong mắt các nàng nhìn ra, có phải bọn họ cũng sợ hãi như Duyên Khánh cùng Chiêu Dương.
Đúng lúc này, ngoài điện vang lên tiếng bước chân, Hứa An phụ trách đi đón Vân Nhiễm vôi vàng tiến vào kêu to: “Hoàng thượng, lão nô thiếu chút nữa không gặp được người nữa rồi, hoàng thượng ơi!”
Sở Dật Kỳ phiền não, nhìn Hứa An quát lạnh: “Làm sao thế?”
“Bẩm hoàng thương, trước đó hoàng hậu nương nương ra lệnh cho nô tài đi mời quận vương phi, ai ngờ trên đường có người chặn lại, không cho quận vương phi tiến cung. May mắn Yến quận vương kịp thời tới quân doanh mời Lam đại tướng quân dẫn kỵ binh tới, chúng ta mới tới được đây. Hoàng thượng, người nhất định phải điều tra rõ, kẻ nào dám cả gan làm loạn.”
Hứa An vừa khóc vừa kể, dời đi lực chú ý của Sở Dật Kỳ.
Vẻ mặt hắn trầm ngâm, ánh mắt thị huyết, nghĩ rốt cuộc kẻ nào dám động thủ trên đầu hắn, hạ độc, ngăn cản Vân Nhiễm tiến cung.
Vừa nghĩ một chút đã biết thủ phạm là ai.
Hoàng đế bốc hỏa muốn phun trào, ngay cả hơi thở cũng nóng rực.
Định vương, nhất định là hắn, hắn tính bức cung.
Nếu không phải trước đó Vân Nhiễm làm giải phẫu cho hắn dùng Đăng Thấm Thảo, hắn đã trúng chiêu.
Nhưng trong cung ai dám hạ độc hắn, làm nội ứng cho Định vương. Người này nhất định phải thân cận với hắn, người ngoài căn bản không có biện pháp hạ độc.
Hoàng đế hung ác nham hiểm, quét mắt nhìn đám ngừi trong điện, chủ yếu dừng lại trên đám phi tần.
Hậu cung của hắn không nhiều, lúc còn làm vương gia trong phủ có vài nữ nhân, sau kế vị để tang phụ hoàng nên không nạp phi, sau đó tuyển tú chỉ nạp vài người, mới cũ cũng chỉ có bẩy tám người.
Yến Kỳ đi thăm dò dễ dàng tra ra được.
Sở Dật Kỳ tin tưởng năng lực của hắn, chuyện này không làm khó được hắn.
Sở Dật Kỳ vừa nảy ra ý niệm, Yến Kỳ đã từ ngoài tiến vào, theo sau là vài công công phụ trách đồ dùng của hắn.
Mọi người tái nhợt, toát mồ hồi, vừa tiến vào đã sợ tới mức quỳ trên mặt đất dập đầu.
Yến Kỳ nhìn Sở Dật Kỳ, trầm giọng bẩm: “Hoàng thượng, thần tra ra được, thái giám Cao Nguyên phụ trách đồ ăn của hoàng thượng gần đây có qua lại với một cung nữ.”
Ánh mắt vài lão thần u ám, chẳng lẽ kẻ đứng sau dùng mỹ nhân kế.
Sở Dật Kỳ nhanh chóng quát hỏi: “Cung nữ kia là ai?”
“Bẩm hoàng thượng, chính là cung nữ Bạch Ngọc, bên người Hàn phương nghi xuất thân thân từ phủ Tây Bình.
Yến Kỳ vừa nói xong, vỗ tay, bên ngoài có thị vệ dẫn một tiểu nha hoàn tiến vào, chính là Bạch Ngọc.
Nàng ta nhanh chóng giãy dụa hét lên: “Hoàng thượng, nô tỳ đáng chết, nô tỳ không nên gần gũi với Tiểu Cao, nhưng trong cung có không ít người làm như vậy, nên nô tỳ cũng làm, nô tỳ đáng chết, xin hoàng thượng trách phạt.”
Bạch Ngọc không đề cập tới chuyện kê đơn cho hoàng thượng, chỉ nói chuyện mình nếm thức ăn.
Ánh mắt Sở Dật Kỳ đỏ ngầu nhìn chằm chằm Hàn phương ngi, trong đám phi tần.
Hàn Minh Châu nhanh chóng bước ra khỏi hàng bẩm: “Hoàng thượng minh xét, thần thiếp lần đầu tiên nghe nói Bạch Ngọc qua lại với Tiểu Cao, thần thiếp hoàn toàn không biết chuyện này.”
Bạch Ngọc nghe chủ tử nhà mình nói vậy, cũng nói nhanh: “Việc này không liên quan tới chủ tử nhà chúng ta, nàng không biết.”
Yến Kỳ hừ lạnh: “Chủ tớ các ngươi cũng thật thâm tình, đáng tiếc không đúng thời điểm.”
Dứt lời, hắn sải bước tới bên cạnh kéo Tiểu Cao ra nói với mọi người: “Nói, các ngươi muốn gần gũi, sẽ chọn một người như vậy sao?”
Mọi người nhìn theo thấy một thái giám nhỏ gầy, còn đen, thật sự khó coi.
Nha hoàn Bạch Ngọc lại xinh đẹp, một cung nữ xinh đẹp như vậy nếu muốn, có thể tìm một thái giám mỹ mạo, sao phải tìm người xấu như vậy, rõ ràng có dụng ý khác.
Mọi người nhìn chằm chằm Bạch Ngọc.
Hoàng đế phẫn nộ: “Ngươi thành thật nói cho trẫm biết, rốt cuộc kẻ nào sai ngươi gần gũi với Tiểu Cao, thừa cơ hạ độc trẫm.”
Hoàng đế vừa nói xong, Tiểu Cao trắng mặt đập đầu: “Hoàng thượng tha mạng, nô tài không có động thủ, đánh chết nô tài cũng không dám.”
Bạch Ngọc nhanh chóng cầu xin: “Hoàng thượng minh xét, nô tỳ không làm gì, nếu hoàng thượng không tin có thể hỏi Tiểu Cao, nô tỳ đã làm gì hắn.”
Tiểu Cao đáp: “Hàng thượng, nô tài tận tâm nếm thử các món ăn cho ngài, không dám lừa dối.”
Vân Nhiễm đứng dậy, cầm một phương thuốc đưa cho Hứa An, dặn hắn tới ngự y viện bốc thuốc. Nàng đi tới trước mặt Tiểu Cao cười nói: “Tiểu Cao Tử, ngươi thật hồ đồ, bị người khác mượn dùng làm thang còn không biết. Bạch Ngọc căn bản không cần làm gì, chỉ cần lúc gần gũi với ngươi nàng nhét giải dược vào miệng ngươi, như vậy lúc ngươi nếm đồ ăn cho hoàng thượng sẽ không trúng độc, mà hoàng thượng lại từ từ trúng độc.”