-
Chương 199
Trong điện Gia Lâm một mảnh tĩnh mịch, ai cũng ngẩng đầu nhìn chằm chằm Vân Nhiễm, lại nhìn roi đánh vương trong tay nàng, không ai dám lên tiếng. Bọn họ vẫn luôn hi vọng vương phi cầm roi đánh vương đánh hoàng thượng một chút, nhưng bây giờ thấy roi bọn họ lại không dám liều mạng.
Lam gia thông đồng với địch bán nước, nếu ai dám cầu xin, Vân Nhiễm có thể đánh kẻ đó.
Lúc này Lam Tang đã hồi phục tinh thần giãy dụa lên tiếng: “Yến quận vương phi, ngươi không thể... có thể...?”
Vân Nhiễm quay đầu nhìn Lam Tang khóe môi cười u ám, Lam gia dám hãm hại Yến Kỳ, rõ ràng tìm đường chết, muốn trách thì trách muội muội mình đi.
“Ý Lam đại thỗng lĩnh muốn nói, bản cung không có quyền sao? Vậy hôm nay bản cung khiến cho ngươi tận mắt chứng kiến xem bản cung có hay không.”
Dứt lời, Vân Nhiễm nhìn Sở Dật Kỳ: “Hoàng thượng, xin lập tức hạ chỉ xử tử cả nhà Lam gia, nếu không đừng trách roi đánh vương trong tay bản cung không nhận người.”
Ngoài điện tuyết bay, khí lạnh ập vào, khiên trong điện lạnh lẽo.
Sở Dật Kỳ nhìn roi đánh vương trong tay Vân Nhiễm. Trong lòng có chút cố kỵ, tuy rằng tim hắn có Lam gia, nhưng việc lần này thật sự khiến người ta quá thất vọng. Dù bọn họ muốn hãm hại Yến Kỳ cũng không nên đưa sơ đồ phòng thủ cho Hoài Nam vương, chẳng lẽ bọn họ không hiểu, thả Định vương như thả hổ về rừng. Nếu Đại Tuyên rung chuyển, Lam gia bọn họ khác nào tội nhân thiên cổ.
Cơn tức trong lòng Sở Dật Kỳ tăng lên, tuyên hạ chỉ, Lam Tiểu Lăng ở bên cạnh đã hồi thần, giãy dụa ôm lấy chân hoàng đế: “Hoàng thượng, xin người bỏ qua cho phụ thân nô tỳ một lần đi, ông chỉ nhất thời hồ đồ. Hoàng thượng, Lam gia chúng ta nhiều năm trung thành với Đại Tuyên, cha ta lập biết bao công lao, xin hoàng thượng cho chúng ta một đường sống.”
Bây giờ chỉ cần làm cho phụ thân mẫu thân còn sống, nàng không mong muốn gì hơn.
Nếu Lam gi bị chém, nàng chính là tội nhân thiên cổ của Lam gia, trước đó nàng chỉ suy nghĩ muốn đối phó với Vân Nhiễm, khiến cho nàng ta đau khổ, lại quên mất Yến quận vương quỷ kế đa đoan, cuối cùng lại làm hại Lam gia.
Lam Tiểu Lăng khóc vật vã, hoàng đế khẽ động lòng.
Mọi người chán ghét nhìn Lam Tiểu Lăng, trong lòng oán hận, nữ nhân này thật đúng là hồng nhan họa thủy, bởi vì nàng lại có thêm hại ngự y phải chết, mạng người nhà nàng là người, mạng nhà người khác không phải sao.
Mọi người trừng mắt nhìn Lam Tiểu Lăng, đại điện đột nhiên vang lên tiếng nổ, một tia sáng vàng lóe lên, mọi người nhắm mắt theo phản xạ, tới lúc mở mắt ra đã thấy Yến quận vương phi rút roi đánh vương, phi thân lên, làn váy thướt tha lướt qua đại điện hoa lệ như gấm, mạnh mẽ đánh lên người đức phi đang cầu xin hoàng thượng.
“Ba!” Lam Tiểu Lăng không đề phòng đột nhiên bị làm đánh, cả người bay ra ngoài bảy tám thước, rơi bịch xuống, khí huyết nghịch chuyển, đầu óc choáng váng, may mắn ả ta có võ công nên vận công bảo vệ theo bản năng. Nếu không không chết cũng bị thương. Lam Tiểu Lăng nhanh chóng ngẩng đầu nhìn nữ nhân vừa đánh mình. Roi đánh vương lại vung tới, sắc mặt ả khó coi tới cực điểm, vận nội lực liều mạng với Vân Nhiễm.
Tiện nhân, đều tại nàng ta ép hoàng đế giết cả nhà Lam gia, nếu không phải nàng ta cầm roi đánh vương ép hoàng thượng, chỉ sợ hoàng thượng không nỡ hạ chỉ xử chém Lam gia.
Ai ngờ Lam Tiểu Lăng còn chưa đánh trả, đã nghe thấy phụ vương mình quát lạnh: “Nghiệt nữ, đó là roi đánh vương của thánh tổ hoàng đế.”
Lam Tiểu Lăng cứng đờ, nhanh chóng thu tay lại, nàng bị tức hồ đồ, đã quên roi đánh vương trong tay Vân Nhiễm là của thánh tổ hoàng đế. Đừng nói là nàng cho dù là hoàng thượng, nhìn thấy roi cũng phải tránh đường. Sao nàng dám trực diện đánh lại, nếu ra tay, hôm nay chắc chắn phải chết.
Lam Tiểu Lăng thu tay lại, Vân Nhiễm cũng không dừng tay, roi đánh vương lóe lên sát khí, đập thẳng vào người Lam Tiểu Lăng, ả ta đau quá hét ầm lên: “A!”
Cả người lại bị bay ra ngoài, lần này bị thương nặng miệng trào máu tươi, tóc tai bù xù chật vật không chịu nổi. Ả nâng mắt nhìn Vân Nhiễm, thấy nữ nhân này như hung thần ác sát, đột nhiên ả hối hận, không nên làm kẻ địch với Vân Nhiễm, ả đã sai sửa lại được không, chỉ cần Vân Nhiễm tha cho Lam gia.”
“Vân Nhiễm, bản phi cầu xin ngươi, tha cho Lam gia một mạng.”
Lam Tiểu Lăng năn nỉ: “Nếu như ngươi tha cho Lam gia, ta cam nguyện chịu chết.”
Vân Nhiễm cười lạnh lùng: “Ngươi đang đàm phán điều kiện với ta sao, ngươi cho rằng mình có tư cách? Lam gia thông đồng với địch phản quốc, cả thiên hạ đều biết, bọn họ tuyệt đối không còn đường sống. Nếu như bọn họ còn sống, dân chúng Đại Tuyên sẽ cảm thấy thế nào, người trong thiên hạ sẽ chê cười quân thần Đại Tuyên thế nào.
Triều thần liên tiếp gật đầu, bất kể như thế nào, tội danh của Lam gia đã định, tạo thành ảnh hưởng to lớn với Đại Tuyên, cho nên không ai cứu được bọn họ.
Vân Nhiễm lại vung roi lên muốn đánh Lam Tiểu Lăng, không ngờ có bóng người áo vàng lao xuống, ôm chặt lấy nàng ta.
Vân Nhiễm nhìn bóng áo vàng, khóe môi cười châm chọc, tưởng nàng không dám đánh hắn sao? Lực đạo càng thêm mạnh, một roi đánh qua tạo ra tiếng nổ vang, hoàng đế cùng Lam Tiểu Lăng bị đánh bay ra ngoài. Hoàng đế cảm thấy ngực trào máu, cả người mềm đi vài phần, sắc mặt khó coi, có chút chống cự không được.
Lúc này hắn còn không biết sức khỏe mình đã suy sụp, hắn chỉ tưởng mình bị Vân Nhiễm đánh nên mới khó chịu như vậy. Không chịu được hắn nhanh chóng ngất đi, Lam Tiểu Lăng thất kinh nhanh chóng hô: “Mau, truyền ngự y.”
Vân Nhiễm cầm roi đánh vương, trầm giọng ra lệnh cho hoàng đế: “Hoàng thượng, lập tức hạ chỉ xử chém Lam gia, nếu Lam gia không chết, bản cung liền giết yêu nữ này.”
Vân Nhiễm ý thức được, hoàng đế chỉ có hai lựa chọn, bảo vệ Lam gia hay bảo vệ Lam Tiểu Lăng.
Sở Dật Kỳ giãy dụa đứng dậy, hơi thở dồn dập nhìn Lam đại tướng quân cùng Lam Tang. Chuyện đã tới nước này, nếu hắn còn bao che cho Lam gia, chỉ sợ người trong thiên hạ vây công hắn. Cho nên hoàng đế kiên quyết, trầm giọng hạ chỉ: “Người đâu, Lam gia thông đồng với địch phản quốc, luận tội tru di diệt tộc, thượng thư bộ hình lập tức bắt cả nhà, tịch thu tài sản, xử trảm cả nhà Lam gia, những người còn lại sung quân.”
Thượng thư bộ hình nhanh chóng bước ra khỏi hàng: “Thần tuân chỉ.”
Ánh mắt mọi người hiện lên ý cười, cuối cùng Lam gia cũng bị chém, bọn họ thông đồng với địch, nếu không chém, chỉ sợ Đại Tuyên sẽ loạn.
Mặc kệ bọn họ xuất phát từ mục đích gì, tội danh thông đồng với địch là sự thật.
Lam đại tướng quân không chịu nổi hộc máu ngất đi, Lam Tang trắng mặt hét lên: “Hoàng thượng, hoàng thượng!”
Thượng thư vung tay lên, thị vệ áp giải Lam Tang ra ngoài.
Lam Tiểu Lăng khóc thảm thiết, khí huyết công tâm, hộc máu, trong lòng đau như dao cắt, nước mắt cuồn cuộn, hét tê tâm liệt phế: “Phụ thân, ca ca.”
Đả kích quá lớn, Lam Tiểu Lăng hôn mê, hoàng đế lập tức ôm lấy nàng ta hét lên: “Người đâu, lập tức truyền ngự y.”
Thái giám bên ngoài điện nhanh chóng đi mời ngự y.
Triều thần đứng dậy xin cáo lui, Sở Dật Kỳ mặc kệ bọn họ.
Đợi tới khi Vân Nhiễm cùng Yến Kỳ đi ra, có một số triều thần chưa đi, ôm quyền chào hỏi bọn họ. Hôm nay xử tử Lam gia, đánh đức phi thật khiến người ta thoải mái. Bây giờ án tử đã định, để xem nữ nhân kia còn có thể gây ra sóng gió gì.
Trên xe ngựa phủ Yến vương, Yến Kỳ cùng Vân Nhiễm đưa mắt nhìn nhau, như có thiên ngàn lời muốn nói, cuối cùng hóa thành tiếng thở dài. Yến Kỳ ôm chặt Vân Nhiễm vào lòng: “Nhiễm Nhi! Ta nhớ nàng.”
“Ta cũng nhớ chàng!”
Vân Nhiễm nằm trong lòng Yến Kỳ, ngoan hiền như một con thỏ nhỏ, không nhúc nhích nghe tiếng tim hắn đập mạnh mẽ, lòng nàng mới từ từ bình an, không còn cảm giác trống vắng.
Nỗi nhớ giống như một căn bệnh khắc cốt ghi tâm, nhớ nàng, lo lắng cho nàng, sợ nàng ăn không ngon ngủ không yên bị người khác bắt nạt. Bây giờ thấy nàng bình an vô sự, lòng hắn mới an tĩnh, xem ra hắn thật sự bị bệnh, mang tên Nhiễm Nhi, cả đời này không thể chữa khỏi, nhưng hắn chỉ cảm thấy hạnh phúc.
Yến Kỳ cúi đầu nhìn thiên hạ trong lòng, vài ngày không gặp nàng càng quyến rũ yêu kiều thêm vài phần, làn da mịn màng, mi cong liễm diễm, mắt hạnh như thu thủy tràn ngập nhu tình, đôi môi hồng mọng như quả đào chín đỏ dụ hoặc hắn. Ánh mắt Yến Kỳ không khỏi u ám, nồng cháy, biết bao nhiêu đêm, hắn tưởng niệm nàng mềm mại nằm dưới thân mình, kiều diễm ướt át khiến hắn không kiềm chế được dục vọng.
Giờ khắc này thiên hạ ngay trước mắt hắn, rốt cuộc hắn không cần kiềm chế, cúi đầu oán hận hôn môi Vân Nhiễm, như bão táp tập kích nụ hoa mềm mại, cuồng bạo nóng bóng, hung hăng triền miên, giống như đứa trẻ tìm được nguồn sữa, tận lực thưởng thức hương thơm.
Không khí trong xe tăng lên, phu xe cùng thị vệ bên ngoài chỉ cần nghĩ cũng biết đã xảy ra chuyện gì. Xe ngựa không trì hoãn chạy thẳng về phủ Yến vương, bỏ qua cửa chính, đi theo cửa hông tiến thẳng vào viện Mặc Thấm.
Đợi khi tới cửa, thuộc hạ còn chưa kịp bẩm báo, đã thấy một luồng sáng lóe lên, Yến quận vương ôm quận vương phi biến mất vào trong viện.
Người làm kinh ngạc, Vân Nhiễm chôn người trong ngực hắn, hai má đỏ bừng như hoa mai, người này có phải quá nóng nảy. Hơn lúc ở trên xe hắn đã kéo quần áo của nàng, chỉ sợ nếu không phải địa điểm không tiện hắn đã làm nàng.
Vân Nhiễm nghĩ mà đỏ bừng mặt, bước chân Yến Kỳ nhanh hơn, nháy mắt đã quá tiền viện, tới trung viện đi thẳng vào phòng cưới của hai người. Chỉ để lại một câu: “Không cho phép bất kỳ kẻ nào tiến vào.”
Đợi tới khi vào phòng Vân Nhiễm không nhịn được cắn mạnh vào lỗ tai hắn, bất mãn kháng nghị: “Cắn chết chàng, hỗn đản, làm ta không có mặt mũi gặp người.”
“Chúng ta là phu thê, có gì mà không thể gặp người, bản quận vương nhớ nàng muốn điên lên rồi, hơi đâu quan tâm đến những kẻ đó.”
Nói xong, Yến đại quận vương cởi áo choàng trên người Vân Nhiễm, chỉ thấy váy áo Vân Nhiễm vốn hoa lệ giờ đã lộn xột bát nháo, quận vương không chút áy náy cúi đầu hôn lên môi nàng, quần áo rất nhanh bị hắn cởi.
Trong phòng đốt đỉnh ấm như xuân, trong màn trướng điên long đảo phượng, trình diễn đủ các loại tiết mục kích tình, thỉnh thoảng truyền tới tiếng thở dốc, còn mang theo thanh âm khẽ khẽ cầu xin tha, đáng tiếng rất nhanh chìm ngỉm trong tiếng va chạm. Một lần triền miên giằng co cả nửa buổi, tới tận nửa đêm, hai người vẫn chưa bước ra khỏi phòng, cũng chưa ăn gì.
Vân Nhiễm bị ép buộc vài lần, cuối cùng cũng tỉnh lại, nam nhân này như sinh long hoạt hổ liên tục làm, khiến nàng lơ lửng như lên thiên đường, không chịu được xin tha, Yến Kỳ mới chịu thả nàng ra, ôm lấy nàng, cảm thấy mỹ mãn đi vào giấc ngủ.
Sáng ngày hôm sau, tuyết ngừng rơi, người làm trong viện đã bắt đầu dọn dẹp tuyết đọng.
Trong phòng Vân Nhiễm vẫn ngủ say, trên mặt ngưa ngứa như có lông chim phất quá, khiến nàng không khỏi trề môi, khẽ vung tay. Nhưng chỉ một lát sau, lông chim lại vuốt hai má nàng, ngứa quá, nàng buồn bực vung tay lên, đồng thời mắng một tiếng. Bên tai truyền tới tiếng cười khẽ, ôn nhuận, nàng nhanh chóng mở mắt, một khuôn mặt tinh xảo như điêu khác cách nàng rất gần, gần tới mức nàng nhìn rõ bóng mình trong mắt hắn. Giờ khắc này hắn đang dùng tóc nhẹ nhàng vuốt hai mà nàng, khiến nàng cảm thấy ngứa.
Vân Nhiễm nhớ hôm qua bị hắn ép buộc tới tận nửa đêm, không khỏi tức giận, cắn vào đầu ngón tay hắn.
Yến Kỳ nhìn nàng giống con cún nhỏ đang nổi giận, ánh mắt dịu dàng như nước, cũng không tức giận chút nào, tới tận khi nàng buông ra, trên đầu ngón tay hiện rõ dấu rắng.
Yến quận vương ôm lấy nàng: “Nhiễm Nhi của ta là con cún nhỏ đầu thai sao? Động một chút liền cắn người.”
“Hừ! Ai bảo chàng đêm qua ép buộc người ta, tới bây giờ còn thấy bủn rủn chân tay, không có sức lực.”
Nhắc tới chuyện hôm quan, hai má Vân Nhiễm không nhịn được đỏ bừng, người này ngày càng vô sỉ, hôm qua đổi vài tư thế, khiến nàng như thăng thiên. Nàng thật nghi ngờ nữ nhân dâm đãng đêm qua là mình sao, chẳng những phối hợp với hắn, còn chủ động tấn công hắn, Vân Nhiễm vừa nghĩ đã nhanh tay che mặt, xấu hổ quá đi.
Yến Kỳ kéo tay nàng ra, thì thầm bên tai nàng: “Thế nào, nương tử còn chưa vừa lòng với biểu hiện của vi phu?”
Vân Nhiễm thấy trong mắt hắn lửa nóng nhìn chằm chằm mình, liền cả kinh sợ hãi đẩy hắn: “Ta đói bụng, thật sự rất đói.”
Nàng vừa nói xong, Yến Kỳ mới nhớ từ hôm qua tới giờ bọn họ còn chưa ăn gì, cuối cùng mới tha cho nàng.
Hắn tao nhã xuống giường, tóc rối tung xõa trên vai, cả người không một vết sẹo, cơ ngực hoàn mỹ, đường cong hoàn hảo, ngay cả phía dưới cũng rất tốt, Vân Nhiễm đột nhiên cảm thấy chính mình thật dâm đãng, nhanh chóng kéo chăn che mặt.
Yến Kỳ đã cầm quần áo tới, áo lót, tiết khố, trung y, áo ngắn, váy dài, hắn vạch trăn thấy mặt nàng đỏ bừng, Yến Kỳ cười: “Không ngờ Nhiễm Nhi nhà chúng ta khí phách không ai địch nổi cũng có lúc đỏ mặt.”
Vân Nhiễm bị hắn kích, bất mãn hừ lạnh: “Ai đỏ mặt, ta chỉ nằm một chút thôi.”
Dứt lời nàng nhìn đồ vật trong tay Yến đại quận vương, đúng là áo lót của nàng. Vẻ mặt ngạc nhiên tìm tòi thật khiến người ta muốn nhỏ máu. Vân Nhiễm nhanh chóng đoạt lấy, trốn trong chăn mặc vào. Đây là do nàng đặc biệt thiết kế, nàng không quen mặc yếm, khiến ngực dễ bị biến dạng, nên tự mình nghĩ cách làm không ít áo ngực. Lần đầu tiên Yến Kỳ trông thấy ngạc nhiên không thôi, chưa từng ăn thịt heo cũng thấy heo chạy, hắn biết nữ nhân mặc yếm, sao tới lượt nương tử nhà mình lại thành thứ này. Yến đại quận vương rất tò mò.
Thấy Vân Nhiễm mặc xong hắn liền lật chăn lên xem, chỉ thấy áo ôm lấy bộ ngực đẹp, thật sự khiến nam nhân trào máu mũi, mắt Yến quận vương sáng rực lên.
“Nhiễm Nhi! Nàng thật đẹp.”
Mắt hắn nhìn tuyệt đối không phải mặt, Vân Nhiễm thấy hắn như sói đói, nhanh chóng kéo chặt chăn, đáng tiếc vẫn chậm một bước, áo ngực nàng mới mặc xong lại bị xé hỏng.
Trên giường lớn, Vân Nhiễm nghiến răng nghiến lơi kêu: “Yến Kỳ, chàng xé hỏng cái áo ngực thứ năm của ta.”
“Sau này lại làm.” Thanh âm Yến quận vương mỹ lệ, một phen vận động qua đi, lúc bọn họ chân chính rời giường đã sắp tới giữa trưa. Vân Nhiễm đói tới mức ngực dán vào lưng, không muốn động đậy, Yến Kỳ mặc quần áo cho nàng, rồi mặc quần áo của chính mình, sau đó mới gọi Sơn Trà, Dữu Tử tiến vào.
“Lập tức chuẩn bị đồ ăn mang vào.”
“Ân, quận vương,” Hai người tận lực nén cười, lui xuống. Các nàng nhìn chủ tử nằm mềm nhũn, hơn nữa bọn họ bắt đầu từ chiều hôm qua tới tận giữa trưa hôm nay, thật sự quá ân ái.
Thức ăn rất nhanh được mang tới, đều là món Vân Nhiễm thích, sáu món một canh, thêm hai món điểm tâm. Yến Kỳ cùng Vân Nhiễm dùng cơm, không để cho nha hoàn hầu hạ, Yến Kỳ tự chăm sóc Vân Nhiễm, hai người vừa ăn vừa nói chuyện.
Tới tận lúc này, Vân Nhiễm mới hỏi về chuyện Lam gia hãm hại Yến Kỳ.
“Lam đại tướng quân tính kế chàng từ lúc nào, sao chàng biết?”
“Phó tướng bên cạnh ông ta là người của ta, bản quận vương đã sớm ra lệnh cho Yến Đại chú ý động tĩnh của ông ta, nên nhất cử nhất động đều rơi vào mắt. Kỳ thật bản quận vương không muốn Lam gia cứ như vậy bị hủy, nên vài lần nhắc nhở ông ta. Đáng tiếc người này bị quỷ mê hoặc, thật sự làm liều, cuối cùng hại cả Lam gia.”
“Ta nghĩ Lam đại tướng quân chết trong tay nữ nhi của mình, không có gì bất ngờ, chắc chắn Lam Tiểu Lăng chỉ thị cho ông ta làm như vậy.”
Vân Nhiễm vừa nói xong, Yến Kỳ bưng canh tới bón nàng, chờ nàng uống sau mới nói: “Dù sao cũng tại bọn họ gieo gió gặt bão, cấu kết với giặc bán nước, ông ta quá hồ đồ, dù muốn hãm hại ta cũng không nên gây ra chuyện như vậy.”
Vân Nhiễm gật đầu: “Trước đó ta chỉ sợ chàng trúng bẫy của bọn họ, lo lắng muốn chết.”
Yến Kỳ cười nhìn Vân Nhiễm, dịu dàng: “Vì nàng, ta sẽ không có chuyện gì.”
Vân Nhiễm thật vừa lòng, nhớ tới chuyện khác, nhắc nhở Yến Kỳ: “Đúng rồi, Lam gia bị bắt vào đại lao, chàng nhất định phải phái người nhìn chằm chằm, đừng để Lam Tiểu Lăng xúi giục hoàng thượng, treo đầu dê bán thịt chó đổi người.”
“Việc này ta sẽ làm.” Yến Kỳ vừa nói xong, Bên ngoài vang lên tiếng Sơn Trà bẩm báo: “Quận vương phi, quản gia phái người đưa hai bức thư tới cho quận vương phi.”
“Vào đi.”
Sơn Trà cầm thư vào, thấy quận vương cùng quận vương phi đang nhìn mình, nàng không dám sơ ý, cung kính trình thư lên. Vân Nhiễm nhận lấy, nhìn một chút, vẻ mặt lập tức cao hứng.
“Hóa ra là An Nhạc cùng Vân Tương, cuối cùng hai người này cũng có chút lương tâm.”
Vân Nhiễm mở thư ra, ý cười càng sâu, rất nhanh đã đọc xong hai phong thư, Vân Nhiễm cười cười nói với Yến Kỳ: “An Nhạc nhiều lần mắng Sở Văn Hiên, nói nàng nhiều lần vứt bỏ hắn mà không được, nói hắn dính người như thuốc bôi cao da chó, xem ra hai người ở chung không tệ, gần đây chàng có gặp Sở Văn Hiên không?”
Yến Kỳ lắc đầu: “Gần đây ta đều dùng thư liên lạc với hắn, hắn chỉ nói công chúa không có chuyện gì, không nói thêm chuyện khác.
Vân Nhiễm nhớ tới phủ Cẩm thân vương, Sở Văn Hạo đã chết, trước mắt Cẩm thân vương chưa lập thế tử, không biết cuối Sở Văn Hiên có thể trở thành thế tử ?
“Chàng nói xem, Sở Văn Hiên có khả năng thành thế tử không?”
Yến Kỳ lắc đầu, hắn không có hứng thú với chuyện phủ Cẩm thân vương. Vân Nhiễm thấy vậy giơ lên một bức thư khác: “Đây là thư của Vân Tương, không ngờ nha đầu kia đã bái trang chủ Trường Hạc sơn trang làm sư phụ bây giờ nàng ta đang ở đó.”
“Trường Hạc sơn trang? Hình như minh chủ võ lâm Hạ Cẩm Hạc sống tại Trường Hạc sơn trang.”
“Đúng vậy! Vân Tương nói, Hạ Cẩm Hạc là sư huynh của nàng, trong thư có nhắc tới hắn, nếu chúng ta có chuyện gì cần giúp, chỉ cần phái người tới đó truyền tin.”
Yến Kỳ gật đầu, có chút hứng thú, trước giờ giang hồ cùng triều đinh không hợp nhau, nhưng Vân Tương có thể tới Trường Hạc sơn trang cũng không phải chuyện xấu, không chừng sau này có thể giúp được bọn họ: “Umh! Không ngờ phúc phận của nàng không nhỏ, có thể bái lão trang chủ làm sư phụ, người kia là phụ thân Hạ Cẩm Hạc.”
Vân Nhiễm trợn mắt cảm thán: “Trước kia ta vẫn muốn làm một thần y tự do dân dã, không ngờ lại gả cho chàng, bây giờ Vân Tương tới Trường Hạc sơn trang coi như bù đắp tiếc nuối trong lòng ta.”
Yến Kỳ nghe thấy vậy, lập tức cầm lấy tay Vân Nhiễm: “Nhiễm Nhi, nếu nàng muốn ngao du bốn biển, ta có thể đi với nàng, chúng ta rời khỏi kinh thành.”
Vân Nhiễm nghĩ tới cục diện trước mắt, mình vẫn còn chuyện lớn chưa làm liền lắc đầu: “Đợi thêm một thời gian nữa, chờ ta hoàn thành nhiệm vụ, chúng ta liền rời khỏi kinh thành du sơn ngoạn thủy.”
“Được, bất kể nàng muốn đi đâu, ta đều đi theo nàng.”
Giọng Yến quận vương ôn nhuận như nước, Sơn Trà đứng bên cạnh cảm động muốn chết, Yến quận vương thật dịu dàng, đối với chủ tử thật tốt, nàng vui mừng thay cho hai người.
Dữu Tử từ ngoài vén rèm đi tới, vừa thấy quận vương cùng chủ tử nắm tay, mặt khẽ đỏ lên, nhanh chóng cúi đầu bẩm báo: “Quận vương phi, Hạ tiểu thư phủ Vũ An hầu tới, nô tỳ đã dẫn nàng tới phòng khách.”
“Tuyết Dĩnh tới,” Vân Nhiễm cao hứng, Yến Kỳ nhìn sắc trời bên ngoài, nhớ tới mình còn có việc phải làm, liền đỡ Vân Nhiễm đứng dậy: “Nàng đi tiếp đón bằng hữu, ta tới bộ hình một chuyến.”
“Được, chàng đi đi.”
Vân Nhiễm nhìn theo bóng người, chờ khi Yến Kỳ đi rồi, hai tiểu nha hoàn cười rộ lên, Vân Nhiễm liếc bọn họ một cái: “Cười cái gì.”
“Quận vương thật yêu chủ tử, chúng ta cao hứng thay cho ngài.”
“Coi như các ngươi miệng ngọt.”
Vân Nhiễm trừng mắt nhìn hai nha đầu, khẽ xoa eo nhức mỏi, tưởng mình thoải mái sao, từ chiều hôm qua tới giờ.
Nhưng cũng thật ngọt ngào, nam nhân nào không ba vợ bốn nàng hầu. Nam nhân nhà nàng chỉ cưới duy nhất một thê tử, Vân Nhiễm dẫn hai tiểu nha hoàn đi ra bên ngoài.
Thời tiết đã sáng hơn, trời đất một mảnh tuyết trắng, dưới mái hiên phủ đầy sắc trắng, nhìn xa xa như một tấm thảm, dưới hành lang ánh mặt trời chiếu lên mặt băng tạo ra màu xanh rực rỡ xinh đẹp.
Trong phòng khách, Tuyết Dĩnh đang buồn chán chết ngắm tranh chữ treo trên tường, nghe thấy bên ngoài có tiếng bước chân, nhanh chóng ngẩng đầu, nhìn Vân Nhiễm đi tới nàng ta vui mừng nở nụ cười: “Nhiễm Nhi, ngươi ngủ thật nhiều, tới bây giờ mới chịu thức dậy.”
Vân Nhiễm khẽ cười, nhanh chóng kéo Tuyết Dĩnh đi ra ngoài, để tránh người này quấn lấy nàng hỏi này hỏi nọ.
“Tuyết Dĩnh, ta vẫn muốn hỏi, ngươi thích ai?”
Hạ Tuyết dĩnh vừa nghe thấy vậy, trên mặt hẹn ra vẻ thẹn thùng, nhanh chóng cúi đầu: “Ta sợ nói ra ngươi chê cười.”
“Ta chê ngươi làm gi, qua năm nay ngươi đã mười bảy, là đại cô nương, nên sớm gả ra ngoài, nói đi, là ai?”
Hạ Tuyết Dĩnh nhanh chóng nhìn Vân Nhiễm: “Hôm nay ta dẫn ngươi đi gặp hắn, hắn về kinh.”
“Ách!” Vân Nhiễm nhíu mày, Hạ Tuyết Dĩnh lôi kéo nàng: “Nhiếm Nhi, ta mời ngươi đi uống trà, ngươi giúp ta nhìn xem hắn có được không?”
Vân Nhiễm có chút hết chỗ nói, người này thần bí cái gì, sao mỗi lần nhắc tới đều quỷ dị khác thường, giống như cô nương sắp lên kiệu hoa không bằng? Có điều nhớ tới lời Hạ Tuyết Dĩnh nói, nàng có chút buồn cười: “Nếu ta nói không tốt, chẳng lẽ ngươi không lấy chống.”
“Nếu ngươi nói không tốt, ta sẽ không gả.”
Hạ Tuyết Dĩnh nghiêm trang, cuối cùng bổ sung thêm một câu: “Ngươi là bằng hữu tốt nhất của ta, hắn muốn cưới ta, tự nhiên phải được ngươi đồng ý, nếu ngươi cho rằng không được, người này khẳng định không thể gả.”
“Người này cũng thật đáng thương.” Vân Nhiễm trề môi, bị Hạ Tuyết Dĩnh kéo ra ngoài, cuối cùng chỉ đành nói với Lệ Chi vài câu, dẫn theo hai nha hoàn đi cùng Hạ Tuyết Dĩnh.
Hiện tại nàng hiếu kỳ muốn nhìn người Hạ Tuyết Dĩnh thích là ai, thần bí như vậy, giống như sợ người khác biết.
Vân Nhiễm ngồi trên xe ngựa phủ Vũ An hầu, xe ngựa phủ Yến vương đi theo sau các nàng.
Trên đường ngựa xe không dứt, nối đuôi nhau mà đi, rất nhiều quan bán hàng rong, muôn màu rực rõ, người tới người đi, thi thoảng dừng lại mua đồ, quang cảnh phồn vinh, bỏ qua sự áp lực nặng nề trước kia. Bởi vì đã sắp tới cuối năm, rất nhiều người đều thả lỏng mua sắm hàng tết, nên mới đông vui náo nhiệt như vậy.
Nhưng nếu nhìn kỹ, liền thấy vài ba người chụm đầu nhỏ giọng thì thầm. Được nhắc tới nhiều nhất chính là chuyện Lam gia thông đồng với Định vương làm phản, còn có người nói Lam phi trong cung là họa tinh chuyển thế, chẳng những giáng tai họa cho hoàng đế, còn hại toàn bộ Lam gia.
Lời nào cũng có, Vân Nhiễm cùng Hạ Tuyết Dĩnh ở trong xe dĩ nhiên nghe thấy. Tuyết Dĩnh thả màn che xuống nhìn Vân Nhiễm: “Sao nàng ta lại biến thành như vậy, đang yên lành thành họa quốc yêu cơ.”
Vân Nhiễm im lặng, họa quốc yêu cơ là do nàng biến ra. Nhưng nàng tuyệt không hối hận, bởi vì nếu nàng không đối phó với ả, nữ nhân này cũng sẽ đối phó nàng. Nàng không phải thánh mẫu, biết rõ người khác có ý xấu với mình còn có thể nhẫn nhịn.
Hạ Tuyết Dĩnh thở dài: “Còn có Lam gia, cũng thật kỳ lạ, nữ nhi thành họa quốc yêu cơ, còn nháo ra chuyện như vậy, cấu kết với Định vương, cả nhà bọn họ đầu óc không có bệnh chứ.”
Vân Nhiễm thản nhiên nhướng mày” “Bỏ đi, chuyện nhà bọn họ chúng ta không cần quan tâm.”
“Có điều hôm qua ta nghe phụ thân nhắc tới ngươi, nói ngươi rùng roi đánh vương đánh Lam Tiểu Lăng, ngay cả hoàng thượng cũng đánh, có phải thật không? Lá gan của ngươi cũng thật lớn.”
Vân Nhiễm liếc nhìn Hạ Tuyết Dĩnh, hừ lạnh nói: “Không phải ngươi mời ta đi uống trà ngắm nam nhân ngươi thích sao? Thế nào, ta lại thấy ngươi tới nghe chuyện bát quái.”
“Ha! Ha chúng ta không nói chuyện này nữa, không nói.”
Hạ Tuyết dĩnh xua tay, xe ngựa rât nhanh dừng chân tại một quán trà, hai người chọn một phòng gần mặt đường, tiểu nhị mang trà tốt cùng điểm tâm tới.
Gian phòng này không tệ, tầm nhìn tốt, có thể thấy toàn bộ cảnh ngoài phố, thật sự rất đẹp, Vân Nhiễm cầm ly trà, nhìn trời tuyết, nhất thời không nói gì. Hạ Tuyết Dĩnh lại đang lo lắng, nếu Nhiễm Nhi biết mình thích người kia, liệu có chê cười nàng, nói hắn không tốt, nói nàng đi một vòng lớn sao có thể chọn người như vậy.
Hạ Tuyết Dĩnh khẩn trương, căn bản không rảnh nói chuyện với Vân Nhiễm. Nhất thời trong phòng im lặng.
Đột nhiên trên lầu có một giọng nói truyền tới hấp dẫn lực chú ý của Vân Nhiễm.
“Các ngươi biết không? Trầm đại tướng quân về kinh.”
“Trầm đại tướng quân nào?”
“Chính là Trầm Thụy tướng quân đó, nghe nói lần này tướng quân về kinh vì xin hoàng thượng muốn cưới thê tử.”
“Không phải lần trước tướng quân cự hôn công chúa sao, thế nào lại về kinh xin cưới vợ.”
Mọi người bàn tán, Vân Nhiễm nghe nhập thần, đột nhiên cảm nhận được ánh mắt phía đối diện co quắp rơi xuống người mình. Nàng chợt nghĩ một chút, nhanh chóng ngẩng đầu nhìn chằm chằm Hạ Tuyết Dĩnh, quả nhiên người này vặn góc áo giống như đứa nhỏ mắc lỗi, nhỏ nhẹ: “Nhiễm Nhi.’
“Hạ Tuyết Dĩnh, không phải ngươi muốn nói với ta ngươi thích chính là Trẫm Thụy chứ.”
Vân Nhiễm không có ấn tượng về người này, chỉ nghe An Nhạc nói quan, hắn đã hơn bốn mươi nhìn qua già như năm mươi.
Cho nên hoàng thượng muốn gả An Nhạc cho hắn, An Nhạc giận dữ rời cung, bây giờ nữ nhân này lại thích Trầm Thụy.
Đầu tiên là phụ vương nàng, bây giờ tới Trầm Thụy, nàng ta là đầu gỗ, trước kia nàng nhắc nhở không nên gả cho Sở Văn Hạo, giờ thì hay rồi, trực tiếp thích một lão già.
“Hạ Tuyết Dĩnh, ngươi nói cho ta xem, vì sao ngươi đều thích lão già, chẳng lẽ ngươi có sở thích luyến phụ? Bằng không sao không thích người trẻ tuổi, chỉ thích mấy người lớn tuổi.”
Hạ Tuyết Dĩnh nhanh chóng ngẩng đầu nhìn Vân Nhiễm, vô thức trề môi, nàng biết sẽ như vậy, cho nên nhiều lần muốn nói lại thôi.
“Kỳ thật Trầm Thụy hắn...?”
“Hắn cái gì, một lão già mà ngươi cũng thích, rất thích sao.”
Vân Nhiễm càng nói càng buồn bực, Hạ Tuyết Dĩnh chột dạ không thôi, thậm chí còn nghiêm túc suy nghĩ, chẳng lẽ không thể gả cho Trầm Thụy. Nàng còn chưa nói với phụ mẫu, không biết bọn họ có tức giận giống Nhiễm Nhi. Lần trước biết nàng thích Vân Tử Khiếu, hai người thiếu chút tức chết.
Nhưng nghĩ tới không gả cho Trầm Thụy, trong lòng nàng cực kỳ khó chịu, trái tim như bị bóp nát, đau quá...
Vân Nhiễm nhìn chằm chằm Hạ Tuyết Dĩnh, thấy nàng ra vẻ sám hối, hình như giật mình tỉnh lại, giọng điệu Vân Nhiễm dịu hơn một chút: “Tuyết Dĩnh, ngươi trăm ngàn lần đừng để bị lừa, đây chính là đại sự cả đời, không thể tùy tiện đi ra ngoài chọn trúng một người, còn là một lão già.”
Quan trọng nhất nam nhân này là một lão già hơn bốn mươi, lại trông như năm mươi. Vân Nhiễm chỉ cần nghĩ đã không tiếp thu nổi, Hạ Tuyết Dĩnh mới tròn mười bày, như hoa như ngọc sao có thể để cho Trầm Thụy chiếm tiện nghi.
Trên lầu hai, Vân Nhiễm đang muốn dạy dỗ Hạ Tuyết Dĩnh, có người tiến vào kêu lên: “Các ngươi mau nhìn, Trầm đại tướng quân thật sự về kinh, hắn đang đi tới đây.”
Dưới lầu một có không ít người chạy ra ngoài, Vân Nhiễm tự nhiên cũng nghe thấy, xem động tĩnh dưới lầu, hơi nhướng mày, xem ra Trầm Thụy cũng là một nhân vật lớn, đang đóng tại biên quan, tay cầm hai mươi vạn đại quân, theo phái thực quyền, chỉ tiếc hắn đã hơi già.
Vân Nhiễm thở dài nhìn ra ngoài, liền thấy cách đó không xa có một đội tinh binh đi tới, dẫn đầu là một nam nhân mặc áo giáp màu đen ngũ quan lập thể cương nghị, mày rậm mắt to, thân hình cao lớn, chạy băng băng trên đường như một cơn gió lốc, chớp mắt đã tới chỗ này.
Vân Nhiễm nhìn chằm chằm người đi đầu, ánh mắt khẽ nheo lại, lẽ nào hắn là Trầm Thụy. Thế nào không giống tin đồn nàng nhận được, người nhìn qua nhiều nhất chỉ hơn ba mươi, diện mạo không tầm thường, mặt mày sáng ngời vừa nhìn biết là người chính trực hào sảng.
Vân Nhiễm xem đến nhập thần, người dưới lầu đột nhiên ngẩng đầu nhìn lên, một ánh mắt u ám bắn qua, Vân Nhiễm tán thưởng: “Cảm giác thật nhạy bén.”
Nàng quay đầu nhìn Hạ Tuyết Dĩnh bên cạnh, muốn hỏi nha đầu kia xem nam nhân đó có phải Trầm Thụy không. Không ngờ lại thấy nha đầu kia vừa thò đầu ra ngắm, lập tức rụt lại trốn đi.
Không ngờ nàng vừa ngó ra, Trầm Thụy đã phát hiện, thân hình cao lớn nhảy thẳng lên lầu hai quán trà.
Vân Nhiễm muốn hỏi Hạ Tuyết Dĩnh trốn cái gì, còn chưa kịp hỏi đã cảm thấy một luồng khí cường đại ập tới, nhanh rùng mình nhanh chóng nhìn qua, đã thấy người kia bay tới rơi thẳng vào gian phòng các nàng đang ngồi. Lúc này Vân Nhiễm đã xác định nam nhân trước mắt chính là Trầm Thụy.
Xem ra An Nhạc nhận được tin giả, nhân duyên do trời định, nam nhân này cùng Tuyết Dĩnh mới là một đôi. Nếu không sao trùng hợp để nàng gặp được, ánh mắt Vân Nhiễm mị lên cẩn thận đánh giá, cảm thấy còn có thế.
Nam nhân này ngũ quan lập thể cương nghị, Trầm Thụy ôm quyền chào Vân Nhiễm.
“Yến quận vương phi.”
“Hóa ra là Trầm đại tướng quân, hân hạnh gặp mặt.”
Trầm Thụy khẽ cười, cực kỳ hào sảng, nhìn Hạ Tuyết Dĩnh đang cúi đầu trốn dưới bàn, trực tiếp kéo nàng ra.
Vóc người hắn cao lớn, kéo Hạ Tuyết Dĩnh như xách một con gà.
“Nàng trốn cái gì.”
Hạ Tuyết Dĩnh nhanh chóng liếc nhìn Trầm Thụy, sao đó phát hiện mình bị người nào đó túm lấy ngay trước mặt bạn tốt, quá mất mặt, Hạ Tuyết Dĩnh hung hăng vùng vẫy.
“Trầm Thụy ngươi lại kéo ta, hỗn đản, mau thả ta ra.”
“Tiểu Dĩnh Nhi, vài ngày không gặp, tiểu tính tình lại bùng phát,” Trầm Thụy trực tiếp nắm lấy móng vuốt của Hạ Tuyết Dĩnh. Có điều để tránh nàng thẹn quá hóa giận, Trầm đại tướng quân buông nàng ra, Hạ Tuyết Dĩnh nhanh chóng chạy tới trốn sau lưng Vân Nhiễm.
Trầm Thụy khó hiểu, trước khi Vân Nhiễm rời khỏi thành Liên Dương, hắn đã nói rất nhanh sẽ về gặp cha mẹ nàng cầu hôn, bây giờ sao thế này? Không phải đổi ý chứ, sắc mặt Trầm Thụy tối lại, nhìn chằm chằm Hạ Tuyết Dĩnh.
“Nàng trốn cái gì, chẳng lẽ ta về muộn nên nàng tức giận.” Trầm đại tướng quân tỉnh ra, nghiêm túc kiểm điểm.
Vân Nhiễm nhìn nam tử cao lớn, lại nhún nhường trước mặt Hạ Tuyết Dĩnh, hơn nữa nàng không bỏ qua sự sủng nịnh trong mắt hắn. Xem ra Tuyết Dĩnh gặp được người thật sự yêu mình.
“Là ta không đồng ý gả nàng cho ngươi.”
Vân Nhiễm cười như có như không, bây giờ nàng đồng ý gả Tuyết Dĩnh ho hắn, nhưng cũng phải để cho tên này nợ mình một nhân tình.
Trầm Thụy không thể tin nhìn chằm chằm Vân Nhiễm: “Ngươi là nương nàng, hay cha nàng.”
Vân Nhiễm đen mặt, trừng mắt lườm Trầm Thụy, tính tình nam nhân này không tốt: “Khuê mật, ngươi hiểu không? Ta là bằng hữu tốt nhất của Tuyết Dĩnh, nếu ta không đồng ý, nói không chừng nàng không gả.”
Vân Nhiễm lạnh mặt, Trầm Thụy nhìn nàng, nhớ tới bình thường ở cùng một chỗ với Hạ Tuyết Dĩnh, nghe nàng nhắc tới nhiều nhất chính là nữ nhân này, thật không dám khinh thường lực phá hoại của Vân Nhiễm.
Trầm Thụy híp mắt lại nhìn Vân Nhiễm, trầm ổn nói: “Ngươi muốn gì?”
“Thứ nhất phải đối với nàng thật tốt, sau khi cưới nàng đừng mơ muốn cưới nữ nhân khác.”
“Chuyện này có thể.”
“Thứ hai, nhớ kỹ hôm nay ngươi nợ ta một nhân tình, ngày sau phải trả.”
“Được,” Trầm Thụy hào sảng lên tiếng, không chút do dự, gọn gàng dứt khoát đáp ứng. Vân Nhiễm vừa lòng, đàm phán với võ tướng thật sảng khoái, không giống văn nhân, mỗi câu đều suy nghĩ vài ba vòng mới nói ra, mệt chết người.
Vân Nhiễm kéo Hạ Tuyết Dĩnh ra, đẩy tới trước mặt Trầm Thụy: “Tốt rồi, nàng là của ngươi, dẫn đi đi.”
Hạ Tuyết Dĩnh có chút mộng mị, không phải Nhiễm Nhi cự tuyệt sao, thế nào chốc lát đã đổi ý: “Nhiễm Nhi, ngươi thật sự đồng ý, ngươi cho rằng ta có thể gả sao?”
“Không sai, miễn cưỡng hợp tiêu chuẩn.” Vân Nhiễm phất tay, Trầm Thụy hơi đen mặt, cái gì miễn cưỡng hợp chuẩn. Nghe thật chói tai, nữ nhân này không hiền hòa, trừng mắt nhìn Vân Nhiễm một cái, ôm ngang eo Hạ Tuyết Dĩnh bay ra ngoài. Tuyết Dĩnh còn lo lắng hét lên: “Nhiễm Nhi, ngươi thật sự đồng ý?”
“Chờ khi người thành thân, ta tới thêm trang, uống rượu mừng.”
“Được,” Cuối cùng Hạ Tuyết Dĩnh cũng nở nụ cười, trong lòng vui mừng, thu phục được Nhiễm Nhi, tiếp theo là cha mẹ, nhưng nàng tuyệt không lo lắng, ngay cả Nhiễm Nhi cũng đồng ý, cha mẹ nàng chắc không sao.
Trầm đại tướng quân ôm mỹ nhân lên ngựa, phi thẳng về phủ Vũ An hầu, dân chúng trên đường nổ tung như hoa bàn tán xôn xao, ai cũng đoán người được tướng quân ôm là ai? Bọn họ không nhìn rõ.
Vân Nhiễm một mình uống trà, Sơn Trà, Dữu Tử thấy không có ai mới dám lên tiếng.
“Chủ tử, không ngờ Hạ tiểu thư lại thích Trầm tướng quân. Tướng quân nhìn ra không gì, chỉ hơn ba mươi.”
“Umh! Vì trông hắn ta không già, ta mới đồng ý.” Vân Nhiễm nhớ tới An Nhạc, không biết nàng ta nhận được tin từ đâu nói Trầm Thụy vừa già vừa xấu. Thật ra nàng thấy, nam nhân này có thể làm một phu quân tốt, tuy mới gặp một lần, nhưng nàng nhìn ra hắn làm người chính trực hào sảng, hơn nữa ánh mắt tràn đầy sủng nịnh Hạ Tuyết Dĩnh.
Trong gian phòng hai tiểu nha hoàn không nhịn được nở nụ cười, Vân Nhiễm nhìn sắc trời bên ngoài, đang định đứng dậy rời đi. Nàng còn chưa đi ra đã nghe dưới lầu có tiếng thì thầm: “Các ngươi biết tin gì chưa?”
“Tin gì?”
Có người tò mò truy hỏi, người kia thì thầm: “Nghe nói Yế quận vương không phải con trai trưởng phủ Yến vương, hắn là dã loại do Yến vương gia cùng nữ nhân khác sinh ra.”
“Cái gì?” Có người kinh ngạc hét lên, người kia lập tức đánh hắn một cái, giọng lạnh băng cảnh cáo: “Ngươi nhỏ giọng một chút, nếu để lộ ra, chỉ sợ khó giữ được đầu.”
“Ta biết.”
“Không biết thật hay giả, nếu như Yến quận vương là dã loại, sao Yến vương phi thừa nhận hắn, hắn chiếm vị trí thế tử của con trai Yến vương phi nha.”
Có người lại lên tiếng.
Vân Nhiễm cảm thấy cả người lạnh lẽo, sắc mặt hung ác nham hiểm, bàn tay nắm chặt lại. Kẻ nào, rốt cuộc kẻ nào dám truyền chuyện này ra ngoài, nếu để Yến Kỳ biết.
Vân Nhiễm có chút không dám tưởng tượng, Yến Kỳ sẽ phát điên như thế nào. Sơn Trà cùng Dữu Tử ở bên cạnh tự nhiên cũng nghe thấy, sắc mặt khó coi, Sơn Trà tức giận: “Đầu lưỡi trơn chu, dám nói quận vương khó nghe như vậy, nô tỳ đi tìm bọn họ tính sổ.”
Vân Nhiễm lạnh giọng ra lệnh: “Quay lại.”
Nàng hét lên, Sơn Trà không dám cãi, nhanh chóng lui về, Vân Nhiễm vội vàng đi ra ngoài. Những người kia thấy nàng đi xuống liền im lặng, Vân Nhiễm lạnh lùng, liếc người vừa lên tiếng, đi ra ngoài. Nơi này có người nói, khẳng định nơi khác cũng sẽ có, với năng lực của Yến Kỳ, chỉ sợ hắn đã biết.
Vừa nghĩ tới đây, chân tay Vân Nhiễm lạnh băng nhanh chóng lên xe, ra lệnh cho Triệu Hổ: “Lập tức về phủ Yến vương.”
Vân Nhiễm vội vàng về phủ, Yến Kỳ chưa về, nàng muốn tìm Yến vương gia để xem xử lý chuyện này thế nào. Nhưng Yến Khang chưa về, Vân Nhiễm vừa tức vừa vội, ra lệnh cho Long Nhất, Long Nhị đi điều tra, xem kinh thành có phải rất nhiều người đang đồn chuyện này.
Hai người nhận mệnh rời đi, tới chập tối, hai người đen mặt, ánh mắt sắc bén trở về. Vân Nhiễm vừa nhìn đã biết, chuyện đã ổn ào huyên nào, xem ra Yến Kỳ đã biết, bây giờ chàng đang ở đâu.
Vân Nhiễm nóng vội đi qua đi lại trong viện Mặc Thấm, trước đó nàng đã phái Quân Hốc đi tìm Yến Kỳ, xem hắn đang ở đâu.
Sao giờ này Quân Hốc còn chưa về.
Vân Nhiễm vừa nghĩ, đã thấy Quân Hốc lắc mình đi tới bấm báo: “Quận vương phi, quận vương đã trở lại, nhưng trực tiếp đi tới Trăn viên của nhị công tử.
“Trăn viên?” Ánh mắt Vân Nhiễm lạnh lẽo tràn đầy sát khí, trước đó nàng chỉ lo sốt ruột, sợ Yến kỳ biết chuyện phát cuồng. Lại quên mất nghĩ xem kẻ nào tiết lộ chuyện này ra ngoài. Trước đó nàng sợ Yến vương phi tiết lộ chuyện này ra ngoài, nên bức điên bà ta, vậy ai là kẻ tiết lộ, nhị công tử Yến Trăn sao? Tên khốn khiếp, Vân Nhiễm nắm chặt tay lại, nhanh chóng rời khỏi phòng, tới Trăn viên. Còn chưa vào cửa đã nghe thấy một tiếng hét thê thảm trong đêm.