-
Chương 203
Tất cả mọi người đều thương hại nhìn hoàng thượng, cánh tay gầy như sậy. Đồng thời càng tăng thêm hận ý với Lam Tiểu Lăng, yêu nữ họa quốc, hại hoàng thượng thành như vậy.
Sở Dật Kỳ dồn toàn bộ sức lực vào cánh tay, cả người vô lực rơi vào khoảng không, rầm một cái ngã xuống, mọi người biến sắc mặt đồng thời kêu lên: “Hoàng thượng.”
Sở Dật Kỳ thở hổn hển, ngón tay vẫn chỉ vào Lam Tiểu LĂng, tới tận lúc này hắn mới phát hiện cơ thể mình đã suy kiệt tàn tạ. Gần đây hắn mơ màng, đổ mồ hôi lạnh, hóa ra sự thật là như vậy, trước đó hắn đã từng phái ngự y kiểm tra nhưng không tìm ra vấn đề. Ai ngờ nữ nhân này liên tục dùng thất liên châu, khiến cho hắn động dục, rõ ràng hắn không lên được, gặp phải nàng lại như mạ héo thấy cam lộ, hắn tưởng rằng vì mình có tình cảm nên mới lên được, không ngờ, thật không ngờ?
Sở Dật Kỳ khẽ cười ha hả, ánh mắt u ám, âm ngoan tràn đầy sát khí, nhìn chằm chằm Lam Tiểu Lăng: “Tiện nhân, vì sao lại muốn hại ta, ta có chỗ nào đối với ngươi không tốt, vì sao lại liên hợp với Định vương hại ta.”
Ngoại trừ Định vương, hoàng đế thật sự không nghĩ ra ai sai khiến Lam Tiểu Lăng hạ dược hắn. Còn có lúc trước hắn nghe thấy Lam gia mắng Lam Tiểu Lăng, nói thành quỷ cũng không tha cho ả, xem ra thật đúng là nữ nhân này sai khiến Lam gia cấu kết với Định vương.
Sở Dật Kỳ gắt gao nhìn Lam Tiểu Lăng, khiến ả sợ hãi khủng hoảng, nàng không muốn hại hoàng thượng, không cấu kết với Định vương, nhưng thất liên châu này là thế nào?
Lam Tiểu Lăng gào khóc: “Hoàng thượng, ta không cấu kết với Định vương, không hạ thất liên châu cho người, có kẻ hãm hại ta, hoàng thượng!”
Hoàng đế còn chưa kịp trả lời, thái hoàng thái hậu đã dẫn người đi tới, lạnh lẽo quát: “Tiện nhân, đã tới nước này, ngươi còn muốn mê hoặc hoàng thượng, trong cao phục linh người dùng có thất liên châu, ngươi còn muốn nói dối.”
Thái hoàng thái hậu quát lạnh, phất tay ra lệnh cho hai gã thái giám: “Đỡ hoàng thượng lên giường.”
Hai gã thái giám lĩnh mệnh, nhanh chóng đỡ hoàng thượng lên giường lớn.
Chỉ đi một đoạn đường ngắn ngủi, Sở Dật Kỳ đã toát mồ hôi lạnh, cả người ướt sũng như tắm, hắn run rẩy sợ hãi, cảm giác kề cận cái chết thật kinh khủng. Hắn sợ rằng chỉ cần nhắm mắt sẽ không bao giờ tỉnh lại, cho nên liều mạng mở to mắt, thị huyết nhìn Lam Tiểu Lăng: “Đức phi họa quốc yêu cơ, mưu hại trẫm, luận tội phải tru di, ngữ mã phanh thây, sau khi hành hình treo xác thị chúng, giết một răn trăm.”
Hoàng đế ra lệnh, Yến Kỳ lập tức gọi thị vệ tiến vào, kéo đức phi xuống cho thượng thư bộ hình xử lý.
Lam Tiểu Lăng như mơ, từ lúc biết trong cao phục linh có thất liên châu, ả đã biết mình chỉ có đường chết. Nhưng tới tận lúc này ả vẫn không biết vì sao trong cao phục linh có thất liên châu, ả vẫn cho rằng hoàng thượng vì thích mình, nên mới có thể kích tình, hóa ra đều không phải, hoàng thượng vì thất liên châu mới có thể mạnh mẽ ân ái với nàng.
Sắc mặt Lam Tiểu Lăng trắng bệch, không chút huyết sắc, nhưng chỉ cần nghĩ tới khổ hình ngũ mã phanh thây, năm con ngựa kéo tứ chi tách ra, ả lại tuyệt vọng gào thét: “Hoàng thượng, nô tỳ không hại hoàng thượng, cầu người cho nô tỳ một ly rượu độc, nô tỳ cam nguyện chịu chết.
Đáng tiếc không ai để ý tới nàng, người người đều thở dài nhẹ nhõm, cuối cùng cũng diệt trừ được yêu nữ. Đại Tuyên rất nhanh sẽ tốt lên, nhưng nhìn hoàng thượng trên giường lớn, tất cả lại trầm mặc. Hoàng thượng bệnh thành như vậy, sau này Đại Tuyên phải làm thế nào? Mọi người lại nhìn thái hoàng thái hậu, bà trầm ổn ra lệnh cho ngự y: “Lập tức sắc ít thuốc bổ cho hoàng thượng.”
Mặc dù thân thể hoàng thượng tàn tạ, nhưng cũng phải chữa trị, không thể trơ mắt nhìn hắn chờ chết, thái hoàng thái hậu ra lệnh, ngự y lập tức đi bốc thuốc.
Thái hoàng thái hậu tới trước giường ôn hòa lên tiếng: “Hoàng thượng, ngươi nghỉ ngơi tĩnh dưỡng, không cần quan tâm tới triều chính, có ai gia ở đây, ai gia sẽ thay ngươi chủ trì đại cục, chờ hoàng thượng khỏe lại, lại tiếp tục tạo phúc cho thần dân Đại Tuyên, hoàng thượng không cần lo lắng nhiều không tốt cho sức khỏe.
Sở Dật Kỳ yếu ớt gật đầu: “Dạ được! Hoàng tổ mẫu.”
Thái hoàng thái hậu liếc mắt nhìn các vị đại thần trong triều: “Các vị đại nhân đều lui ra ngoài đi, trước mắt hoàng thượng có bệnh, để cho hắn nghỉ ngơi, tin tưởng sẽ không có vấn đề gì, các vị không cần lo lắng.”
Thái hoàng thái hậu đã nói vậy, bọn họ còn có thể làm gì, người người đều cáo an với Sở Dật Kỳ rồi lui ra ngoài.
Thái hoàng thái hậu gọi Hứa An tới, dặn dò hắn tận tâm chăm sóc cho hoàng thượng, nếu để xảy ra chuyện ngoài ý muốn, bọn họ đừng mong có ai được sống, Hứa An bị dọa nhanh chóng dập đầu: “Thái hoàng thái hậu yên tâm, nô tài nhất định tận tâm, tận sức hầu hạ hoàng thượng, tuyệt đối không để kẻ nào động tới người.”
“Tốt!” Thái hoàng thái hậu dẫn theo người đi ra ngoài, Yến Kỳ cùng Vân Nhiễm đi sau cùng, hai người nhìn Sở Dật Kỳ chuẩn bị cáo lui.
Không ngờ Sở Dật Kỳ lại cố gắng lên tiếng: “Vân Nhiễm! Ngươi ở lại, trẫm có chuyện muốn hỏi.”
Ánh mắt Yến Kỳ trầm xuống, vẻ mặt lạnh lùng, phượng mi nhíu lại, đang muốn cự tuyệt, Vân Nhiễm lại vỗ vỗ tay hắn, người đã sắp chết, nàng cũng muốn xem Sở Dật Kỳ định nói gì, bây giờ hắn không năng lực gây hại cho nàng, Yến Kỳ không cần lo lắng.
Yến Kỳ hiểu được ý của Vân Nhiễm chậm rãi thu hồi hàn khí, dặn dò nàng cẩn thận rồi đi ra ngoài.
Sở Dật Kỳ dặn dò Hứa An lui ra, trong tẩm cung chỉ còn lại hắn cùng Vân Nhiễm. Sở Dật Kỳ nằm trên giường điêu khắc long phượng tinh tế, thân hình khô héo, ánh mắt mờ đục, không có tinh thần, vẻ mặt tràn ngập tử vong, liếc mắt đã thấy người này chỉ còn lại hơi tàn.
Vân Nhiễm đứng trước giường, ánh mắt thản nhiên, khóe môi cười như có như không thương hại nhìn người kia, thanh âm trong trẻo vang lên.
“Không biết hoàng thượng giữ thần phụ lại có gì dặn dò.”
Sở Dật Kỳ vươn tay ra, hắn muốn nắm lấy Vân Nhiễm, nhưng nàng tránh được, chỉ một động tác đơn giản đã khiến hắn thở không ra hơi, mở to mắt tràn đầy khát vọng nhìn chằm chằm Vân Nhiễm: “Cứu ta! Vân Nhiễm, ta biết ngươi nhất định có cách cứu ta.”
Hắn dùng hết sức lực nói ra câu này, sau đó thở hổn hển, cố nuốt nước bọt nói tiếp: “Cứu ta, ta không muốn chết.”
Nói xong, hắn gắt gao nhìn chằm chằm Vân Nhiễm, khóe môi Vân Nhiễm cong lên, cúi người nhìn hắn: “Hoàng thượng, bây giờ người chỉ còn lại hơi tàn, dù đại la thần tiên cũng không cứu được, người chỉ có thể chờ chết.”
Người nằm trên giường suy yếu nhắm mắt lại, giống như một lão già đang chờ chết, nhìn qua thật đáng thương. Nhưng Vân Nhiễm không có nửa điểm đồng tình, người đáng thương ắt có chỗ đáng giận, nếu nam nhân này không chết, chỉ sợ lại tính kế hai đại phủ, tính kế bọn họ, hắn chết là đáng đời.
Vân Nhiễm xoat người rời đi, có điều nàng chợt nhớ ra chuyện gì đó liền quay lại, cúi đầu nhẹ giọng nói: “Thật ra, ta đã sớm biết hoàng thượng trúng dược, chẳng qua bằng giao tình của chúng ta, không cần thiết phải nói cho người biết.”
Người trên giường trợn mắt nhìn chằm chằm nàng, đáng tiếc nữ tử tao nhã đã nhanh chóng biến mất, làn váy nhẹ bay như một đóa sen trắng, trong lòng hắn không nghĩ thêm được bất cứ điều gì, nặng nề chìm vào bóng tối.
Yến Kỳ đứng bên ngoài, thấy nàng đi ra, liền đi tới kéo tay nàng quan tâm.
“Không sao chứ!’
“Không sao, chúng ta đi thôi.”
Hai người dẫn theo vài tên thuộc hạ rời khỏi tẩm cung, Yến Kỳ dặn người đưa Vân Nhiễm về phủ, hắn theo triều thần tới cung điện của thái hoàng thái hậu, thương lượng tiếp theo phải làm gì.
Hoài Nam vương cùng Định vương cấu kết tác chiến, Tiền Húc đại bại, còn mất hơn một vạn binh lính.
Thái hoàng thái hậu hạ chỉ, Tiền Húc về kinh phục chỉ.
Bà còn hạ mật lệnh gửi cho Định vương báo Sở Dật Kỳ bệnh nặng, gọi hắn khẩn cấp về kinh.
Mật lệnh này rõ ràng ám chỉ, hoàng thượng bệnh nặng, lại không có con trai Định vương có thể thuận lợi kế thừa ngôi vị.
Chuyện tuyết lở, thái hoàng thái hậu ra lệnh cho Triệu thừa tướng, phát lương thực, còn có quần áo, thuốc men đưa đi cứu tế.
Về phần các bộ tộc du mục tây bắ, hạ lệnh cho binh lính ở biên quan trấn thủ mạnh mẽ phản kích.
....
Trong Lương Thành một mảnh vui mừng, không khí áp lực hóa thành hư không, người người tươi cười, họa quốc yêu phi bị diệt, chẳng những ngũ mã phanh thây, còn bị bêu trên tường thành. Rất nhiều người to gan chạy tới tường thành xem náo nhiệt, còn chỉ vào thi thể Lam Tiểu Lăng mắng chửi.
Nhưng đồng hành cùng với sự vui vẻ, mọi người cũng lo lắng chuyện khác.
Hoàng thượng bệnh nặng, ai sẽ là người kế vị, chẳng lẽ Tiêu diêu vương lên ngôi, hay là Định vương đang ở xa ngàn dặm.
Tất cả mọi người đều suy đoán, ngay cả triều thần cũng đánh giá.
Không ít người chạy tới phủ Tiêu diêu vương tặng lễ nịnh nọt, nhất thời nơi đó trở thành phủ đệ đứng đầu Đại Tuyên, một số người khác lại âm thầm đánh giá có khi Định vương sẽ là hoàng đế, so với Tiêu diêu vương yếu đuối vô năng, Định vương càng thích hợp trở thành hoàng đế.
Mắt thấy đã sắp sang năm mới, lúc này hoàng thượng lại bệnh nặng, Lương Thành vốn đang náo nhiệt lại trầm xuống. Không có mấy ai thương hại hoàng thượng bệnh nặng, nhiều người còn hận sao hắn không chết ngay lập tức, vấn đề nằm ở chỗ, hắn chết ai sẽ kế vị?
Đang lúc mọi người ưu sầu, đại sư Nghiễm Nguyên Tử lại xuất hiện, ông là cao tăng đắc đạo, nhiều người thờ phụng tiếng nói rất có giá trị. Hơn nữa lần này ông dùng cái chết để can gián, nói yêu tinh loạn thế lam hại giang sơn, đáng tiếc hoàng thượng không tin. Bây giờ truyền ra tin nữ nhân kia hại hoàng thượng khiến hắn sống không bằng chết, đây đều tại hắn không tin đại sư.
Bây giờ ở Lương thành, lời của Nghiễm Nguyên Tử còn uy lực hơn cả thánh chỉ. Đại sư lập đàn giải nạn cho chúng sinh, trời giáng thiên ý, tuy rằng Đại Tuyên đang bị mây mù che phủ, nhưng rất nhanh sẽ có sao phá mây tới, minh quân hiện thế, cứu vớt dân chúng Đại Tuyên ra khỏi bể khổ, tân quân sẽ dẫn thần dân đi tới một thời kỳ cường thịnh huy hoàng.
Thiên ý vừa ra, trong ngoài Lương Thành vui mừng, người người ngóng trông tân quân, mọi người quên luôn vị hoàng đế chưa rõ sống chết nằm trong cung.
Trong phủ Yến vương, Vân Nhiễm nghe Sơn Trà bẩm báo: “Chủ tử, người không nhìn thấy, khắp nơi đầu bàn tán, tân tinh phá nguyệt, minh quân hiện thế, Đại Tuyên sẽ vô sự, thật sự quá tốt rồi.”
Sơn Trà rất kích động, tuy rằng nàng chỉ là một tiểu nha hoàn, nhưng cũng không muốn làm nô lệ mất nước.
Vân Nhiễm bĩu môi, không muốn đả kích tiểu nha hoàn, thực tế thiên ý của Nghiễm Nguyên Tử là do nàng ra lệnh cho ông ta làm, tìm thời cơ thích hợp tiết lộ chuyện này ra ngoài, sẽ có lợi khi Yến Kỳ đăng cơ, đồng thời có thể lợi dụng tin tức này để đả động Sở Dật Lâm, hoàng thượng đang bệnh nặng, hắn sẽ tự nhận mình làm minh quân hiện thế, chắc chắn sẽ về kinh.
Vân Nhiễm nhớ lại chuyện sư phụ giao cho mình, bây giờ nàng tìm được minh quân rồi, nhưng bảo tàng ở chỗ nào, nàng muốn giao bảo tàng cho Yến Kỳ. Để cho hắn xây dựng một đội quân hùng mạnh, khiến cho các nước khác không dám si tâm vọng tưởng thống nhất thiên hạ.
Sơn Trà thấy chủ tử liên tục biến sắc mặt, còn tưởng người không đồng ý với suy nghĩ của mình.
“Chủ tử, đại sư nói có minh quân hiện thế, người đừng nghi ngờ, sau này Đại Tuyên nhất định quốc thái dân an.”
“Ta tin tưởng,” Vân Nhiễm cảm thán, người đăng cơ chính là Yến Kỳ, nàng hiểu năng lực của hắn, sao có thể nghi ngờ hắn không thể khiến cho quốc thái dân an.
Bây giờ nàng đã lo lắng chuyện bảo tàng, chúng ở nơi nào?
Sư phụ giấu bản đồ ở chỗ nào? Người đi qua chỉ vài nơi, nàng có nên đi tìm một vòng, trong đó có Phượng Thai Huyền, hiện tại đang bị Định vương chiếm đóng, nếu nàng muốn tiến vào cũng không phải chuyện dễ dàng.
Bên ngoài phòng vang lên tiếng tiểu nha hoàn: “Quận vương.”
Một bóng người cao lớn tiến vào, trong phòng trở nên xinh đẹp thêm vài phần, Vân Nhiễm vốn đang dựa vào nhuyễn tháp trầm ngâm suy nghĩ, chợt khẽ cười đánh giá người đi vào, phong tư tuyệt sắc, hoạt sắc sinh hương, rõ ràng là nam tử còn đẹp hơn so với nữ tử, nhưng lại không mang vẻ ẻo lả hương phấn của nữ nhân, mỗi động tác đều tao nhã, tôn quý.
“Yến Kỳ! Sao chàng đã về?”
“Sắp tới năm mới, trong cung không có chuyện gì, ta về nhà.”
Yến Kỳ ngồi bên cạnh Vân Nhiễm, dùng bàn tay to lớn giúp nàng sưởi ấm, không hờn không giận nhướng mày nhìn Sơn Trà: “Lò sưởi tay đâu, sao không để cho quận vương phi ôm?”
Sơn Trà chột dạ đap nhanh: “Nô tỳ lập tức đi chuẩn bị.”
Quận vương thật sự sủng chủ tử, nhưng nàng không dám nhìn mặt quận vương, quá lạnh đi.
Sơn Trà nhanh chóng chạy ra ngoài, trong phòng chỉ còn lại Yến Kỳ cùng Vân Nhiễm. Yến Kỳ truyền hơi ấm cho Vân Nhiễm, thấy ánh mắt nàng giấu vẻ buồn bã, liền quan tâm hỏi: “Sao thế? Có chuyện gì ah?”
Vân Nhiễm hơi nhướng mày: “Rất nhanh chàng sẽ thành tân quân Đại Tuyên.”
Yến Kỳ tưởng Vân Nhiễm lo lắng hắn trở thành tân quân, mà không vui. Hắn khẽ nâng tay vuốt chân mày cho nàng: “Nhiễm Nhi đừng lo, dù ta đăng cơ làm hoàng đế cũng không vắng vẻ nàng, ta sẽ trọng hiền tài, phân công việc cho cấp dưới, bất kể thế nào ta cũng sẽ cùng nàng.”
“Ta biết.” Vân Nhiễm cười cười ngẩng đầu, nàng tin tưởng tình yêu của bọn họ, có thể cản mưa gió, sẽ không vì hắn đăng cơ làm hoàng thượng mà thay đổi. Nhưng nàng đang buồn bực không biết bản đồ bảo tàng ở đâu? Trước mắt Định vương cố thủ ở Hoài Nam, nàng muốn tới Phượng Thai Huyền cũng không phải ý hay.
“Chàng nói sư phụ giấu bản đồ ở chỗ nào, hiện tại quốc khố Đại Tuyên cũng không giàu có, nếu chàng đăng cơ chuyện khẩn cấp cần làm là lấp đầy quốc khố, cùng huấn luyện binh lính, như vậy sẽ không sợ nước khác lộn xộn, nhưng tất cả đều cần dùng tới tiền. Trước khi sư phụ mất còn không nói cho ta biết bản đồ ở chỗ nào.
Vân Nhiễm lại u sầu, Yến Kỳ hiểu hóa ra nàng suy nghĩ chuyện bảo tàng.
“Nhiễm Nhi1! Nàng cho rằng bảo tàng có thật sao, thật sự có một khối của cải khổng lồ?”
Trước kia Yến Kỳ không quá quan tâm tới chuyện này, bởi vì trong tay hắn có tiền tài, bảo tàng với hắn có hay không đều không quan trọng. Nhưng bây giờ hắn thật sự có chút quan tâm, nếu như một khối của cải khổng lồ, nhất định là chuyện tốt. Đại Tuyên sẽ giàu mạnh, hắn có thể cho dân chúng giàu sang, xây dựng một đội quân thiết huyết. Như vậy Nam Ly, Đông Viêm, Tây Tuyết sẽ không dám khinh thường Đại Tuyên, chỉ cần bọn họ không vọng tưởng, thiên hạ sẽ thái bình.
Đại Tuyên chính là điểm cân bằng thiên hạ, Đông Viêm cùng Tây Tuyết nhìn chằm chằm Đại Tuyên, chờ thâu tóm được Đại Tuyên bọn họ sẽ tấn công lẫn nhau, lúc đó thiên hạ loạn lạc.
Vân Nhiễm nhìn Yến Kỳ nghiêm túc nói: “Sư phụ nói có nhất định là có, căn bản ta không biết bảo tàng giấu ở nơi nào, bây giờ ta cần tìm được bản đồ, chỉ có như vậy mới tìm được bảo tàng. Vấn đề nằm ở chỗ, quận Hoài Nam bị Định vương chiếm đóng ta không có cách tiến vào Phượng Thai Huyền, trước kia sư phụ chỉ đi qua vài nơi, cẩn thận tìm một chút, biết đâu lại tìm thấy bản đồ.”
Ánh mắt Yến Kỳ thâm thúy, chậm rãi lên tiếng: “Ta nghĩ, rất nhanh chúng ta có thể công phá được Hoài Nam, bắt được Định vương.”
Vân Nhiễm nhanh chóng gật đầu: “Chàng muốn nói Định vương sẽ về kinh, lá gan của hắn cũng thật lớn.”
“Tham lam, hắn sẽ chết vì chính lòng tham của mình.”
Giọng Yến Kỳ trầm thấp, mạnh mẽ, trong phòng khách không tiếng động, Sơn Trà đưa lò sưởi tới, có quận vương sưởi ấm cho chủ tử chẳng phải còn ấm hơn lò sưởi.
...
Quận Hoài Nam.
Trong thư phòng đèn đuốc sáng rực, Hoài Nam vương cùng Định vương mặc cẩm bào đẹp đẽ ngồi nghiêm túc.
Trên mặt Dung Dật Thần lạnh lẽo, vẻ mặt không đồng ý nhìn Định vương.
Sở Dật Dật Lâm đối chọi với hắn, vì chuyện hoàng thượng bệnh nặng truyền tới, Sở Dật Lâm âm thầm nhận được mật lệnh của thái hoàng thái hậu, dặn hắn nhanh chóng về kinh, không những thế quân của Tiền Húc đóng bên ngoài Hoài Nam đã chuẩn bị về kinh, mọi dấu hiệu đều chứng minh hoàng thượng thật sự bệnh nặng.
Sở Dật Lâm muốn dẫn hai vạn kinh vệ quân về kinh, Dung Dật Thần không tán thành, cho rằng chuyện này chỉ là âm mưu quỷ kế của đám người thái hoàng thái hậu.
“Làm không tốt, ngươi chết không có chỗ chôn thân.”
Dung Dật Thần trầm giọng, hắn giúp Sở Dật Lâm là vì hắn mang lại cho mình lợi ích siêu việt, chỉ cần hắn ta đăng cơ, sẽ phong hắn làm vương sánh ngang hàng, nhưng bây giờ thái hoàng thái hậu hạ mật chỉ, Sở Dật Lâm về kinh. Nếu hắn ta chết đi, Dung Dật Thần thành phản tặc, tất cả những chuyện hắn đã làm như nước sông trôi ra biển.
Cho nên Dung Dật Thần kiên quyết phản đối Sở Dật Lâm về kinh.
Sở Dật Lâm có quan điểm của hắn: “Nếu như hoàng thượng không bệnh chết, hắn sẽ không hạ lệnh xử chém Lam Tiểu Lăng, đó là nữ nhân hắn thích.”
“Ngươi không nghe thấy nữ nhân kia dùng độc hại hắn sao? Hắn xử chém nàng là chuyện bình thường? Nhưng không đồng nghĩa hắn bệnh nặng, cho nên nhất định đây chỉ là quỷ kế.”
Dung Dật Thần nhìn Sở Dật Lâm: “Chúng ta có thể trước đánh hạ Hoài Nam, chiếm Giang Nam sau đó lấy nơi đây là lá chắn đánh về hướng bắc ngầm chiếm Đại Tuyên.
Định vương lại hết sức bình tĩnh nhìn Dung Dật Thần: “Nếu như chúng ta chiếm Giang Nam, ngươi tưởng rằng Đông Viêm cùng Tây Tuyết chết rồi sao, bọn họ sẽ không để yên, tới lúc đó, Đại Tuyên không chỉ có chúng ta, Đông Viêm cùng Tây Tuyết cũng muốn thâu tóm một phần. Tới lúc bọn chúng vươn tới Giang Nam chúng ta chỉ có đường chờ chết.”
Sở Dật Lâm gầm rú lên, Dung Dật Thần cắn răng: “Bây giờ ngươi mới nhắc tới chuyện này, trước đó không phải ngươi đã nói với ta như vậy sao?”
“Khi đó hoàng huynh cho ta đất phong phương bắc, dù Đông Viêm cùng Tây Tuyết tấn công chúng ta cũng đồng lòng đối ngoại, nhưng bây giờ nếu hắn bệnh chết ta không về, người kế vị có thể là Tiêu Diêu vương, tên kia yếu đuối vô năng, có thể làm hoàng đế sao?”
Dung Dật Thần hừ lạnh: “Bổn vương nói đây là một cái bẫy, hoàng thượng nhất định không có chuyện gì, bọn họ chỉ muốn lừa ngươi về kinh, dùng một nữ nhân dụ ngươi về chịu chết.”
“Vậy Tiền Húc rút binh là có ý gì?”
“Đó cũng là quỷ kế của bọn họ, ngươi tỉnh lại đi.”
Dung Dật Thần lạnh lùng, ánh mắt Định vương phủ sương đứng dậy đi qua đi lại trong phòng, cuối cùng bình tĩnh lên tiếng: “Không được! Bổn vương nhất định phải về kinh, bổn vương có linh cảm hoàng huynh thật sự bệnh nặng, thái hoàng thái hậu ra mật lệnh, vì để ta tiếp nhận vị trí của huynh trưởng. Trước mắt hoàng huynh không có con trai, ta thuận lý thành chương đăng lên ngôi vị.”
“Ngươi?”
Dung Dật Thần tức giận, đứng bật dậy, trừng mắt nhìn Sở Dật Lâm: “Nếu ta không cho Định vương về kinh thì sao.”
Sở Dật Lâm quay đầu nhìn Dung Dật Thần, ánh mắt chợt lóe lên lệ khí: “Dung Dật Thần, ngươi nên rõ ràng lập trường của mình, ngươi có tư cách gì ngăn cản bổn vương, nếu hoàng huynh thật sự bệnh nặng, Tiêu Diêu vương đăng cơ, ngươi gánh được trách nhiệm sao?”
“Bổn vương gánh được.”
Dung Dật Thần vì ngăn Sở Dật Lâm về kinh, hẳng định như chém đinh chặt sắt. Nhưng Sở Dật Lâm đẩy hắn ra.
“Ta chuẩn bị dẫn hai vạn Kinh Vệ Quân lập tức về kinh.’
“Ngươi điên rồi,” Sắc mặt Dung Dật Thần vặn vẹo, Sở Dật Lâm nhìn hắn, “Ngươi có muốn giúp ta cùng nhau về kinh.”
“Ta sẽ không theo ngươi đi chịu chết.”
Trực giác mách bảo Dung Dật Thần nếu Sở Dật Lâm hồ đồ vào kinh, hắn sẽ chết không cần nghi ngờ.
“Ngươi không cần làm vương sánh ngang hàng.” Sở Dật Lâm lạnh lùng nhìn hắn, Dung Dật Thần sững sờ, ý của hắn ta rất đơn giản. Nếu lần này giúp hắn ta đăng cơ, mình sẽ được phong vương sánh ngang hàng, nếu không giúp vậy coi như xong, tất cả công sức coi như đổ xuống sông xuống biển. Tuy rằng Dung Dật Thẫn vẫn nhận định trong kinh có bẫy đang chờ Định vương, nhưng lại sợ hoàng thượng thật sự bệnh nặng, Sở Dật Lâm đăng cơ còn mình không được gì, tiến thoái lưỡng nan, Dung Dật Thần quyết định đánh cược một phen, hắn nhanh chóng nhìn Sở Dật Lâm.
“Trước mắt Hoài Nam không thiếu người phòng thủ, ta ở lại, ngươi vào kinh nếu phát hiện có chỗ không thích hợp lập tức lui về, chỗ này tốt xấu cũng có đường lui, ta đưa hai vạn binh mã cho ngươi, ngươi thấy thế nào?”
Sở Dật Lâm suy nghĩ một chút cũng đồng ý, bởi vì hắn không dám khẳng định trong kinh không có bẫy, nếu thật sự hoàng huynh cùng thái hoàng thái hậu lập mưu, hắn nên rút về, tốt xấu gì cũng có Hoài Nam làm lá chắn, Sở Dật Lâm nghĩ nghĩ: “Được, vậy ngươi lập tức xiaays hai vạn binh theo ta về kinh.”
“Được!” Chuyện đã tới nước này, Dung Dật Thần nói nhiều cũng vô ích, cuối cùng đồng ý đi ra ngoài tuyển binh.
Sở Dật Lâm cũng triệu tập hai vạn Kinh Vệ Quân chuẩn bị khởi hành về kinh.
Hai vạn Kinh Vệ Quân vừa nghe Định vương muốn hồi kinh, không cần nói ai cũng hiểu. Hoàng thượng bệnh nặng, điện hạ về kinh nhất định để tiếp nhận vị trí kia, bọn họ đi theo người, rất nhanh sẽ được phong tước phong hầu, nhất thời tiếng hoan hô như sấm, không khí vui mừng hân hoan.
Định vương đi suốt đêm về kinh, tính thêm hai vạn quân của Hoài Nam vương tất cả có bốn vạn đi thẳng về hướng kinh thành.
Trên đường Định vương chia binh thành vài nhóm, còn mình dẫn theo vài tên thuộc hạ thân tín cấp tốc phi ngựa về kinh, trước gặp thái hoàng thái hậu, sau đó tìm hiểu xem rốt cuộc hoàng thượng có bệnh nặng hay không. Nếu hoàng thượng qua đời, ngôi hoàng đế chắc chắn là của hắn, hắn không tin, thái hoàng thái hậu sẽ bỏ qua hắn chọn Tiêu diêu vương.
...
Kinh thành náo nhiệt, tiếng pháo dồn dập, hôm nay là đêm ba mươi, các nhà đều treo câu đối, đèn lòng đỏ, đốt pháo.
Trong phủ Yến vương, mọi người ăn bữa cơm đoàn viên, sau đó đều tự do hoạt động.
Trong phủ tổ chức hoạt động đố đèn, đoán trúng có thưởng, đây là ý tưởng của Vân Nhiễm, Lệ Chi toàn quyền xử lý, người làm vất vả cả một năm, trò chơi nhỏ nhưng thưởng hậu. Lệ Chi sớm bận rộn, Sơn Trà cùng Dữu Tử cũng rục rịch, nhưng nhìn đôi bích nhân đang tay trong tay, nhất thời không nỡ phá vỡ ấm áp của bọn họ.
Vân Nhiễm sao lại không hiểu nỗi lòng của hai nha đầu, quanh năm suốt tháng hiếm khi có thời gian rảnh, sao không tranh thủ chơi một chút, cho nên nàng dừng bước cười tủm tỉm ngoảnh đầu lại, khuôn mặt kiều diễm dưới ánh dèn, dịu dàng nói không nên lời, nàng phất tay: “Tối nay không cần các ngươi hầu hạ, tự mình đi chơi đi, đừng để trong lòng ngứa như mèo cào.
Sơn Trà cùng Dữu Tử cũng không từ chối, dù sao có quận vương ở cùng chủ tử các nàng ở lại cũng bằng thừa, hai tiểu nha hoàn reo lên rồi đi tới sân đố đèn.
Vân Nhiễm lắc đầu, nắm tay Yến Kỳ đi bộ trên hành lang dài.
Long Nhất cùng Long Nhị cũng ngo ngoe muốn đi, nhưng không dám lên tiếng, Vân Nhiễm cười cười: “Hai ngươi cũng đi đi, lúc này ta không cần người bảo vệ.”
“Ân, chủ tử!”
Long Nhất cùng Long Nhị lắc mình biến mất, tuy rằng bọn họ là ám vệ nhưng tuổi vẫn còn trẻ, hơn nữa đi theo Vân Nhiễm, nàng không gò bó bọn họ, nên tính hai người hoạt bát hơn nhiều.
Vân Nhiễm lắc lắc tay, cười xinh đẹp: “Rốt cuộc cũng im lặng, chỉ còn lại hai chúng ta.”
Hai người đi dọc hành lang ới hoa viên, ánh đèn phủ lên người bọn họ như một lớp sương mù, Yến Kỳ khoác áo cho Vân Nhiêm, ánh mắt nhu tình cúi đầu khẽ hôn lên má nàng, thanh âm nồng như rượu: “Nhiễm Nhi! Có nàng bên cạnh thật tốt.”
Vân Nhiễm kéo tay hắn đi thẳng tới hoa viên, vừa bước xuống bậc thềm, trên đỉnh đầu chợt có tuyết bay bay, có người reo lên: “Tuyết rơi! Tuyết rơi.”
Vân Nhiễm khẽ vươn tay đón lấy một bông tuyết, nhẹ nhàng thổi, tuyết như lông ngỗng bay đầy trời khiến người ta mê mẩn, hoa mai đang nở rộ, hương mai xông vào mũi, Vân Nhiễm không nhịn được cởi áo khoác đưa cho Yến Kỳ, rồi chạy tới vườn mai, hoa tuyết vây quanh người nàng, tiếng cười như chuông bạc vang vọng vườn mai, Yến Kỳ nở nụ cười, ánh mắt khóa chặt bóng nữ tử đang chơi trong vườn, hắn cảm thấy tâm hồn bình yên, giống như sau bao nhiêu ngày bôn ba tìm được khoảnh khắc thanh bình.
Vân Nhiễm hiện tại không có vẻ tàn nhẫn, xảo quyệt, âm mưu, chỉ có ở trước mặt hắn nàng mới bày ra vẻ hồn nhiên như vậy.
Yến Kỳ âm thầm quyết định, cho dù hắn đăng cơ làm hoàng thượng, hắn cũng sẽ không để nàng có một tia ưu phiền, hắn làm hoàng đế chỉ vì muốn cho nàng một cuộc sống an nhàn, bởi vì trưởng công chúa nói hắn phải cường đại mới có thể bảo vệ được nàng.
Về phần dân chúng Đại Tuyên, hắn chỉ tiện ay chiếu cố mà thôi, nếu có một ngày giang sơn cùng Nhiễm Nhi có xung đột, hắn sẽ không chút do dự bỏ giang sơn chọn nàng.
Yến Kỳ đang mải suy nghĩ, Vân Nhiễm đang chạy nhảy chợt trượt chân, cả người đổ về phía trước, Yến Kỳ nhanh nhẹ xoay người như con gió, gắt gao nằm dưới làm đệm cho nàng. Vân Nhiễm không nhịn được cười rộ lên, một bông tuyết rơi vào cổ Yến Kỳ, cái lạnh thấm vào da khiến hắn run lên, ôm lấy Vân Nhiễm lật một cái đặt nàng dưới thân, nhằm vào eo nhỏ của nàng, Vân Nhiễm sợ ngứa, vặn vẹo xin tha.
Giờ khắc này mặt nàng đỏ tươi, da trắng tóc hỗn loạn, cả người như yêu tĩnh mị hoặc nằm trong vườn mai, ánh mắt Yến Kỳ thâm thúy, hô hấp dồn dập, cúi đầu mạnh mẽ hôn lên đôi môi nhỏ nhắn mê người, hoa mai tuyết bay lả ta phủ đầy lên bọn họ.
Ánh mắt Yến Kỳ thâm tình, nhặt bông tuyết trên mặt Vân Nhiễm, hơi thở ngày một hỗn loạn, cả người nóng rực, hắn đột nhiên bế Vân Nhiễm lên, đi thẳng về phía viện Mặc Thấm vào phòng dập lửa, nếu không phải bên ngoài có tuyết, hắn đã làm nàng trong vườn mai.
Một đêm tiếng pháo không ngừng, trong ngừng triền miên tới tận gần sáng Yến Kỳ mới buông tha cho Vân Nhiễm, hai người ôm nhau ngủ.
Nhưng hai người không ngủ được bao lâu đã bị tiếng bước chân bên ngoài đánh thức, người tới có vẻ vội vàng, chứng tỏ đã xảy ra chuyện. Yến Kỳ mở mắt trước, Vân Nhiễm cũng yếu ớt dậy theo, người này năng lực thật mạnh, ép buộc tới tận nửa đêm, hại nàng mềm cả người.
Yến Kỳ ôm lấy nàng, quát hỏi: “Chuyện gì?”
“Quận vương, quận vương phi, hoàng thượng sợ sắp không xong, thái hoàng thái hậu lệnh cho quận vương, quận vương phi cùng vương gia lập tức vào cung.”
Trực Nhật nhanh bẩm báo, Yến Kỳ cùng Vân Nhiễm giật mình kinh ngạc, hoàng thượng không xong, Sở Dật Kỳ sắp chết sao?
Hai người đưa mắt nhìn nhau đồng thời thức dậy, Vân Nhiễm vừa động đã thấy cả người đau nhức, lườm Yến Kỳ một cái. Hắn lại thừa cơ hôn đôi môi nhỏ nhắn của nàng, mặc quần áo cho nàng, sau đó mới mặc cho mình, gọi Sơn Trà vào trang điểm cho Vân Nhiễm, còn hắn ra ngoài hỏi Trực Nhật tình hình cụ thể.
Sơn Trà nhanh nhẹn vấn tóc cho Vân Nhiễm chọn một cây trâm lục bảo thạch hào phóng đơn giản, trước đó nàng đã nghe nói, hoàng thượng sắp không xong, chủ tử nên thuần thiết một chút mới tốt. Nhưng dù thế vẫn không che dấu được vẻ quyến rũ kiều diễm, phong hoa tuyệt đại. Sao nàng thấy chủ tử ngày càng đẹp.
Sơn Trà còn đang suy nghĩ, Vân Nhiễm đã đi ra ngoài, chỉ ném lại một câu: “Các ngươi ở trong phủ, ta cùng quận vương vào cung một chuyến.”
“Ân!”
Sơn Trà nhận lênh, Vân Nhiễm đi ra khỏi phòng, Yến Kỳ giúp nàng mặc áo khoác, đội mũ, rồi mới nắm tay nàng ra cửa vương phủ.
Lúc này dưới chân đầy tuyết, mỗi bước đi tạo thành âm thanh ken két, dấu chân in đậm trên tuyết.
Tuyết đã ngừng rơi, nhưng trời rất lạnh, dưới tàng cây, mái nhà đều đóng băng, ngọn đèn chiếu xuống tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt.
Yến Kỳ cùng Vân Nhiễm vừa ra tới cửa, xe ngựa của Yến vương gia đã sắp khởi hành, hai người bọn họ cũng nhanh chóng lên xe vào cung.
Trời còn chưa sáng, tuyết chưa tan, nên bánh xe trơn trượt, Yến Kỳ ôm lấy Vân Nhiễm đề phòng nàng ngã, phu xe cũng đi chậm lại, từ từ tiến về hoàng cung.
Trong tẩm cung một mảnh tĩnh mịch, thái giám, ngự y cung nữ, quỳ trước giường hoàng thượng, thái hoàng thái hậu cùng trưởng công chúa ngồi ở một bên, sắc mặt khó coi. Ngoại trừ hai người còn có Tần lão quốc công, Triệu thừa tướng, Cẩm thân vương gia, Yến vương gia, Vân vương gia, cùng thượng thư các bộ, Yến Kỳ với Vân Nhiễm là hai người tới sau cùng. Vừa vào đã thấy tẩm cung tràn đầy người, sắc mặt ai cũng tịch mịch nhìn hoàng thượng, mặt hắn vàng vọt, hơi thở mỏng manh, cả người còn gầy hơn trước kia, gần như chỉ còn lại bổ xương, hắn im lặng nằm trên giường.
Thái hoàng thái hậu nhìn mọi người đã tới, chậm rãi đứng dậy quét mắt nhìn mọi người, vô cùng đau lòng lên tiếng: “Hoàng thượng chỉ sợ không cố được.”
Trong tẩm cung vang lên tiếng khóc nức nở, Hứa An òa khóc, trong lòng mắng Lam tiện nhân máu chó ngập đầu, đều tại ả hại hoàng thượng.
Đám người Cẩm thân vương gia cũng đau lòng, nhưng bọn họ càng quan tâm hơn, nếu hoàng thượng băng hà ai sẽ đăng cơ?’
Cẩm thân vương gia, đứng ra ôm quyền nhìn thái hoàng thái hậu: “Thái hoàng thái hậu, hoàng thượng đã như vậy, chúng ta nên sớm định ra tân quân, để tránh hoàng thượng băng hà, không có người kế vị.”
Mọi người đều có đồng quan điểm, hiện tại khóc lóc không giải quyết được vấn đề, sớm lập tân quân quan trọng hôn. Huống hồ hoàng thượng đi tới ngày hôm nay là do hắn tự làm bậy, trước đó bọn họ đã xin hạ chỉ giết Lam Tiểu Lăng, hắn lại ngoan cố không để tâm, bây giờ bị nữ nhân kia hại chết.
“Thái hoàng thái hậu, vẫn nên sớm tính toán lập tân quân mới tốt.”
Triệu thừa tướng phụ họa Cẩm thân vương gia, gần đây người Triệu gia không ít lần chạy tới phủ Tiêu Diêu vương vương. Ông ta cho rằng, người có khả năng đăng cơ nhất chính là Tiêu Diêu vương Sở Tuấn Nghiêu, nên hắn dặn phu nhân quan hệ tốt với lão vương phi.
Thái hoàng thái hậu, liếc mắt nhìn hoàng thượng, chậm rãi lên tiếng: “Việc này không vội, hoàng thượng vẫn đang bình an.”
Mọi người thở dài, thái hoàng thái hậu vẫn trông chờ vào hoàng thượng sao, chỉ sợ hắn vô phương cứu chữa.
Hoàng thượng vốn đang im lặng, đột nhiên ho khan hai tiếng, sau đó lớn tiếng, đại thần nhanh chóng vây quanh giường. Hắn vốn nhắm mắt ngủ như đã chết, đột nhiên mở mắt, tràn đầy hận ý chậm rãi nhìn mọi người cuối cùng dừng trên người Vân Nhiễm. Thấy nàng bình tĩnh như vậy, hắn đột nhiên giãy dụa đứng dậy, giống như con kiến đang giãy chết. Hắn muôn lớn tiếng nói cho triều thần, là nữ nhân này hại chết hắn, trơ mắt nhìn hắn chết. Hắn dù chết cũng không để nàng sống, nhưng hắn quá yếu, không nói thành lời, ngược lại tiêu hao hết sức lực, cuối cùng đổ ập xuống giường, chết không nhắm mắt, cánh tay chậm rãi buông xuống thành giường.
Mọi người sững sờ, hoàng thượng băng hà.
Đối với sự đau đớn giãy dụa của hắn, mọi người không hiểu hắn muốn nói gì, chỉ cho rằng đó là phản ứng của người sắp chết: “Hoàng thượng.”
Mọi người bi thống kêu lên, tất cả quỳ xuống, thái hoàng thái hậu đi tới bên giường, trầm ổn lên tiếng: “Về việc chọn tân quân, tiên đế đã để lại hai đạo thánh chỉ, bây giờ tuyên đọc di chiếu của tiên đế.”
“Di chiếu?”
Triều thần kinh ngạc, chẳng phải tiên đế không để lại di chiếu sao, năm đó vì tranh đoạt ngôi vị, trong triều loạn thành một đoàn. Tiên đế để lại hai đạo thánh chỉ vào lúc nào, trưởng công chúa đứng dậy, rút ra hai đạo thành chỉ, mọi người nhìn chằm chằm di chiếu trong tay bà, suy đoán tiên đế chọn ai làm tân quân.
“Chúng thần tiếp chỉ.”
Người người cúi đầu đợi chỉ, trưởng công chúa rút ra phần di chiếu chứng minh thân phận của Yến Kỳ, hắn là huyết mạch của hoàng thất, là trưởng tử của tiên đế.
Ai cũng kinh hãi nhanh chóng nhìn Yến quận vương, không ngờ là hắn, quận vương không phải người phủ Yến vương mà là con của tiên đế, khó trách ngài sủng hắn như vậy, thích hắn như vậy.
Trưởng công chúa đọc xong đạo thứ nhất lại đọc bản thứ hai, tiên đế hạ chỉ truyền ngôi cho trưởng tử Sở Kỳ làm tân quân.
Lần này tất cả hóa đá, không ngờ tân quân ngoài ý muốn, ai cũng nghĩ tân quân là Định vương hoặc Tiêu Diêu vương, ai ngờ cuối cùng lại là Yến Kỳ, quá kinh ngạc.
Trưởng công chúa lạnh lùng lên tiếng: “Các ngươi còn thất thần làm gì!”
Thái hoàng thái hậu quét mắt nhìn Tần lão quốc công, ông nhanh chóng dập đầu lớn tiếng: “Thần gặp qua hoàng thượng.”
Tâm trạng Yến vương gia phức tạp nhìn con mình tao nhã tôn quý, cao giọng hành lễ: “Thần gặp qua hoàng thượng.”
Vân Tử Khiếu cũng không chịu thua kém: “Thần gặp qua hoàng thượng.”
Ba người này cúi đầu, mọi người đang ngơ ngẩn giật mình tỉnh lại, đồng thời dập đầu: “Chúng thần gặp qua hoàng thượng, hoàng thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế.”
Thái hoàng thái hậu cùng trưởng công chúa hài lòng, Yến Kỳ nhận hai đạo thánh chỉ, tới trước mặt mọi người, thanh âm dễ chịu: “Các ái khanh bình thân.”
Trời sinh khí chất đế vương, tuy chỉ mới tiếp nhận đế vị, nhưng không chút sợ hãi, giơ tay nhấc chân đều mang theo khí thế quân vương. Mọi người thần phục, Yến quận vương vốn có năng lực phi phàm, ngoại hình long phượng tuyệt sắc, hắn trở thành hoàng đế nhất định sẽ dẫn dắt Đại Tuyên đi lên một tầm cao mới.
Tất cả mọi người đều vui mừng lộ ý cười, dường như đã quên mất hoàng đế vừa qua đời nằm trên giường.
Yến Kỳ thấy mọi người đứng dậy, lại chậm rãi lên tiếng: “Tuy rằng trẫm tiếp nhận di chiếu, nhưng chưa có ý định công khai, xin các vị đại thần đừng truyền chuyện này ra ngoài.”
Yến Kỳ vừa dứt lời, Cẩm thân vương lên tiếng: “Hoàng thượng, sao lại làm vậy?”
Yến Kỳ nhướng hàng mi phượng trầm ổn nói: “Chẳng lẽ Cẩm thân vương đã quên mất Định vương, không có gì bất ngờ, rất nhanh điện hạ sẽ về kinh. Cho nên trẫm hy vọng không để lộ chuyện trẫm làm hoàng thượng, mặt khác chuyện hoàng thượng băng hà tạm thời cũng không cần tiết lộ, các vị đại nhân có làm được không?”
Yến Kỳ vừa dứt lời, quét ánh mắt u ám nhìn mọi người, chúng thần đều gật đầu: “Chúng thần tuân chỉ.”
“Nếu để trẫm phát hiện, có người tiết lộ chuyện này ra ngoài, người đó sẽ trở thành kẻ đầu tiên trẫm khai đao.”
Một câu lạnh lùng, sặc mùi máu.
Thủ đoạn của Yến quận vương người người đều từng lĩnh giáo, bây giờ hắn thành hoàng thượng, mọi người càng thêm sợ hãi, tỏ rõ thái độ.
“Xin hoàng thượng yên tâm, chúng thần tuyệt đối không tiết lộ bí mật.” Tiếng đồng thanh vang dội trong tẩm cung.