-
Chương 208
Xung quanh cung Vân Hoa khảm dạ minh châu, ánh sáng như một tầng lụa mỏng, khuôn mặt Vân Nhiễm hiện lên tia kinh hoàng, Yến Kỳ lo lắng khẽ sờ trán nàng, khẩn trương lên tiếng: “Nhiễm Nhi! Nàng sao rồi? Sao lại thế này?”
Vân Nhiễm nâng mắt nhìn Yến Kỳ, nụ cười còn khó coi hơn khóc, giọng buồn bực tới cực điểm: “Yến Kỳ, tại sao chúng ta đang yên lành lại thành biểu huynh muội.”
Nếu ngay từ đầu nàng biết. Chỉ sợ chưa chắc đã gả cho hắn, bởi vì họ hàng gần kết hôn rất dễ sinh ra con dị dạng. Vân Nhiễm càng nghĩ càng lo lắng, bàn tay vô thức khẽ sờ bụng.
Yến Kỳ cảm nhận được sự khác thường, sắc mặt Nhiễm Nhi thật khó coi, chẳng lẽ nàng bị bệnh.
“Nhiễm Nhi, rốt cuộc nàng sao vậy? Có muốn tuyên ngự y tới.”
Vân Nhiễm lắc đầu nhìn Yến Kỳ lo lắng, ánh mắt như đầm bích ba, như thể thật sự bị nàng dọa.
Cuối cùng Vân Nhiễm cũng bình tĩnh lại, hiện tại cũng đã gả cho hắn, còn nghĩ gì, về phần bảo bảo, còn chưa biết thế nào.
“Không có việc gì, chỉ là không nghĩ chúng ta là biểu huynh muội.”
“Chúng ta là biểu huynh muội thì có vấn đề gì?” Yến Kỳ khó hiểu, nàng là biểu muội của hắn thì sao, biểu huynh muội càng thêm thân thiết có cần bị dọa tới mức như vậy không.
“Biểu huynh muội kết hôn dễ dàng sinh ra bảo bảo ngốc.”
Vân Nhiễm chậm rãi nói, Yến Kỳ cứng người, ánh mắt khẽ co rút, sau đó nhanh chóng phủ định: “Sao có thể, Nhiễm Nhi, nàng suy nghĩ nhiều. Có rất nhiều biểu huynh muội thành thân, chưa từng nghe qua chuyện này.
“Không vài tất cả, nhưng có vài người, nên ta sợ hãi.”
“Nàng nghe từ đâu,” Yến Kỳ có chút không quá tin tưởng, ôm nàng vào lòng, cúi đầu khẽ hôn nàng một chút: “Được rồi, đừng tự dọa mình, sẽ không, chúng ta vĩ đại như vậy, con chúng ta nhất định xuất sắc nhất.”
Vân Nhiễm nằm trong lòng Yến Kỳ, im lặng không hé răng, bây giờ nàng đã gả cho hắn, đứa nhỏ cũng đã có, lo lắng cũng không thể thay đổi, vẫn nên bình tĩnh, đừng tự dọa chính mình.
Trong tẩm một mảnh yên lặng, Vân Nhiễm trợn tròn mắt, hỏi Yến Kỳ: “Sao chúng ta tự nhiên lại thành biểu huynh muội.”
Yến Kỳ cười, xoa đầu Vân Nhiễm bá đạo nói: “Nhiễm Nhi, đêm đã khuya đừng suy nghĩ miên man, con sẽ không sao, hắn nhất định sẽ thông minh đáng yêu mê người, giống như nàng và ta. Chúng ta thông minh như vậy sao có thể sinh ra đứa nhỏ không tốt.”
Yến hoàng đế không tin có chuyện như vậy, cho rằng Vân Nhiễm nghĩ nhiều.
Vân Nhiễm nghĩ tới sáng mai Yến Kỳ còn phải vào triều sớm, bây giờ đêm đã khuya, vì mình suy nghĩ linh tinh quấy rầy hắn nghỉ ngơi, cuối cùng cũng nhắm mắt chậm rãi ngủ.
“Umh! Ngủ đi!”
Từ khi biết mình cùng Yến Kỳ là biểu huynh muội, tâm trạng Vân Nhiễm luôn buồn bực, nhưng cuối cùng nàng cũng nghĩ ra một cách hay. Trước kia nàng theo sư phụ luyện công, không phải võ công tầm thường, có khả năng chữa trị kinh mạch, thiên phách thần chú. Cho nên nếu dùng chương thiên phách nuôi dưỡng đứa nhỏ trong bụng chăc sẽ không có vấn đề gì.
Yến quận vương đăng cơ thành hoàng đế Đại Tuyên, rất nhanh đã truyền tới các quốc gia khác, khắp nơi dậy sóng. Yến Kỳ tiếp nhận chính sự trong triều, bắt đầu xử lý. Liên tiếp đưa ra nhiều chính sách, đồng thời quan viên Đại Tuyên cũng có sự thay đổi rất lớn. Hắn bắt đầu dùng những người trẻ, từng bước tạo thành thế lực thân tín của mình. Đám lão thần, tuy rằng vẫn giữ lại, nhưng dần dần thu hẹp quyền lực, bọn họ không ai dám có ý kiến, nhưng trong lòng vẫn u oán.
Mặt khác, tân hoàng hạ chỉ hủy bỏ tuyển tú, khiến gia quyến trong kinh thần buồn bực không nói nên lời, nhất là các vị thiên kim tiểu thư. Chỉ cần nghĩ tới, hoàng tượng như long phượng trình tường, phong tư tuyệt sắc chỉ cưới độc thê, các nàng lại tan nát cõi lòng. Bọn họ đều muốn tiến cung thị tẩm, nhưng ngay cả một cơ hội cũng không có, bọn họ cảm thấy cuộc sống đã không còn niềm vui.
Bên ngoài bắt đầu nổi sóng, Vân Nhiễm ở trong cung lại rất an nhàn, ngày ngày ăn rồi ngủ, ngủ rồi chơi, rảnh rỗi, Hạ Tuyết dĩnh cùng Nhược Uyển vào cung nói chuyện. Tiểu công chúa Chiêu Dương vì có nhiều người chơi cùng nên tâm trạng cũng dần tốt lên, mặc dù thi thoảng nhớ tới hoàng hậu Đường Nhân vẫn buồn bực đau lòng, nhưng lúc bình thường đều rất vui vẻ.
Thời tiết ấm dần lên, đã sắp sang tháng hai, mùng bốn là ngày thành thân của Hạ Tuyết Dĩnh. Vân Nhiễm thấy nàng sắp phải rời khỏi Lương Thành tới Liên Dương, nên thường xuyên triệu nàng vào cung nói chuyện, tình cảm của hai người ngày một tốt. Nàng quyết định chờ sau đại hôn của Tuyết Dĩnh sẽ tới quận Hoài Nam một chuyến, Dung Dật Thần đã bị vây công. Tuy rằng địa hình nơi đó dễ thủ khó công, nhưng Yến Kỳ lại rất quen thuộc, nên viết ba kế sách, phái người đuổi theo đưa cho Tiền Húc.
Tiền Húc làm theo kế, công phá được Hoài Nam, bắt được Dung Dật Thần, dẫn đại quân về kinh, đồng thời dẫn theo Dung Dật Thần về kinh xét xử.
Hoài Nam đã phá, tự nhiên có thể tự do ra vào Phượng Thai Huyền, nên Vân Nhiễm quyết định chờ Hạ Tuyết Dĩnh thành thân nàng sẽ đi, nhưng còn cần phải thương lượng với Yến Kỳ, không biết hắn có đồng ý không.
Đầu xuân, mai vàng trong ngự hoa viên nở rộ, không gian tràn ngạp mùi hương thơm ngát. Vân Nhiễm cùng Hạ Tuyết Dĩnh vừa đi dạo, vừa nói chuyện. Tiểu công chúa Chiêu Dương đang chơi đùa trốn tím với cung nữ, thỉnh thoảng lại rộ lên tiếng cười như chuông bạc.
“Cuối cùng Chiêu Dương cũng có thể tháo bỏ khúc mắc, thật sự không dễ dàng.”
Hạ Tuyết Dĩnh cười tủm tỉm nhìn tiểu công chúa cách đó không xa, Vân Nhiễm nói: “Umh! Khó khăn lắm tiểu nha đầu mới tháo được khúc mắc, gần đây mỗi ngày ta đều châm cứu, máu tụ đã dần tan hết, tuy rằng không nhớ ra chuyện trước kia, nhưng trí lực đã bình phục rất khá.”
“Ta lại lo lắng cho nương nương, sợ người mệt nhọc, vẫn nên để ý tới bản thân, cái thai được hai tháng chưa?”
“Còn kém vài ngày là đủ hai tháng.” Vân Nhiễm cười sờ sờ bụng, ngẩng đầu nhìn Hạ Tuyết Dĩnh: “Tuyết Dĩnh, ba ngày tới ngươi đại hôn, bản cung đích thân tới làm chủ hôn!”
“Tốt quá! Nếu ngươi làm chủ hôn cho ta, sau này Trần Thụy dám bắt nạt ta cũng không được, nghĩ đã thấy sướng!”
Hạ Tuyết Dĩnh đắc ý cười rộ lên, Vân Nhiễm cười nhìn nàng: “Ngươi đừng bắt nạt Trầm Thụy là được rồi, ta thấy hắn rất thương ngươi, thấy ngươi tìm được trượng phu tốt ta cũng yên tâm.”
Nếu Hạ Tuyết Dĩnh sống không vui, khẳng định nàng sẽ suy nghĩ. Bởi vì trước đó nàng ta thích phụ vương mình, nàng cảm thấy cha con nàng có chút liên quan, nhưng bây giờ nàng ta tìm được trượng phu tốt, nàng thật sự yên tâm.
Hạ Tuyết Dĩnh quay đầu nhìn Vân Nhiễm, kéo tay nàng: “Cám ơn ngươi! Nếu không có ngươi, chắc giờ ta đã...?”
Hạ Tuyết Dĩnh không nói thêm nữa, nếu không phải Vân Nhiễm ngăn cản nàng, chỉ sợ bây giờ nàng đã gả cho Sở Văn Hạo. Hắn đã chết, nàng thành quả phụ, nhưng vì có Vân Nhiễm, nên nàng gặp được Trầm Thụy, hắn là đại tướng quân Đại Tuyên, sau này nàng là phu nhân đại tướng quân, quan trọng nhất nam nhân kia rất sủng nàng, Hạ Tuyết Dĩnh dịu dàng thì thầm bên tai Vân Nhiễm.
“Nhiễm Nhi, ngươi nhất định phải hạnh phúc, thật hạnh phúc.”
“Umh! Tất cả chúng ta đều hạnh phúc.”
Vân Nhiễm gật đầu, hai nữ nhân cười rực rỡ dưới ánh mặt trời, như hoa nở trong núi, kiều diễm động lòng người.
Cách đố không xa một bóng người thướt tha đi tới, khóe môi khẽ cong lên, ánh mắt lộ niềm hưng phấn khi thấy hai nữ nhân đang đứng trong hoa viên.
“Trường Bình.”
Một giọng nói dịu dàng vang lên, Vân Nhiễm quay đầu lại theo phản xạ, thấy dưới nắng, một nữ tử mặc váy dài màu lam, gió khẽ phất qua làn váy nhẹ nhàng sinh động nữ tử đứng yên tại chỗ, ôn như như nước.
Hạ Tuyết Dĩnh cùng Vân Nhiễm buông tay ra, Hạ Tuyết Dĩnh sợ tới mức hét ầm lên: “Công chúa An Nhạc, không phải nàng đã chết rồi sao? Thế nào lại đứng đây.”
Vân Nhiễm cao hứng vẫy An Nhạc: “An Nhạc.”
An Nhạc nhanh chóng đi tới bên cạnh Vân Nhiễm, cung kính đoan trang hành lễ: “An Nhạc gặp qua hoàng tầu.”
Vân Nhiễm nở nụ cười, kéo nàng đứng dậy: “Ngươi trở về lúc nào.”
Hạ Tuyết Dĩnh đứng bên cạnh chỉ vào An Nhạc: “Sao nàng còn bình an?”
Vân Nhiễm khẽ mị lên, cười cười, trước kia An Nhạc vì không muốn gả cho Trầm Thụy, nên mới trốn ra ngoài. Không ngờ cuối cùng Tuyết Dĩnh lại gả cho hắn, nhưng Vân Nhiễm không muốn để cho nàng ta biết chuyện này, tránh suy nghĩ nhiều.
“Nàng ta muốn đi giải sầu, sợ Sở Dật Kỳ không đáp ứng, cho nên ta nghĩ cách đưa nàng rời khỏi hoàng cung.”
“Ah! Hóa ra là như vậy.”
Thấy An Nhạc, Hạ Tuyết Dĩnh bỗng cao hứng hẳn lên, vốn nàng còn đang lo lắng, mình đi rồi, sau này Vân Nhiễm ở trong kinh sẽ tịch mịch. Dù có Nhược Uyển, nhưng tính nàng ta như tiểu nha đầu. Bây giờ có An Nhạc, Hạ Tuyết Dĩnh yên tâm, nàng ta là công chúa hoàng thất, còn chưa lập gia đình, tự nhiên sẽ ở lại trong cung. Nhiễm Nhi cũng có người bầu bạn.
An Nhạc đứng dậy nhìn Hạ Tuyết Dĩnh, sau đó cao hứng nhìn Vân Nhiễm: “Không ngờ Yến quận vương là hoàng huynh của ta, thật sự quá tốt.”
Nàng thật không ngờ Yến Kỳ là hoàng huynh, nàng rất cao hứng khi có một vị huynh trưởng như long phượng, phong hoa tuyệt đại. Quan trọng nhất năng lực của Yến Kỳ rất phi phàm, tiền đồ của Đại Tuyên không thể lường được, Vân Nhiễm là hoàng hậu Đại Tuyên, là hoàng tẩu của nàng.
An Nhạc cực kì vui vẻ, sau này nàng không còn lo lắng bị ép gả nàng cho người nàng không thích.
“Hoàng tầu, lúc nhận được tin, ta vui muốn chết, hận không thể trở về kinh thành ngay lập tức.”
“Vậy sao ngươi không về, còn phải chờ hoàng huynh ra lệnh cho Sở Văn Hiên dẫn ngươi về.”
Vân Nhiễm trừng mắt liếc nàng, An Nhạc cười nói: “Không phải ta không chịu về, mà lúc đó bị bệnh, nên mới chậm trễ.”
Vân Nhiễm nghe thấy nàng bệnh liền quan tâm hỏi: “Sao rồi? Bây giờ đã khỏe chưa, có muốn ta kiểm tra cho ngươi không?”
“Không cần! Bây giờ đã khỏe rồi!” An Nhạc vui vẻ nói, chỉ cần nghĩ tới Vân Nhiễm thành hoàng tầu của mình nàng thật sung sướng. Nàng tin với năng lực của Yến Kỳ cùng Vân Nhiễm Đại Tuyên sẽ ngày một tốt lên, ngày càng thịnh vượng. Thân là công chúa hoàng tộc, tự nhiên nàng mong đất nước này càng cường mạnh.
Bên này vài người đang cao hứng gặp nhau, bên kia tiểu công chúa đang chơi vui vẻ nghe thấy động tĩnh, vội chạy tới: “Trường Bình! Nàng là ai.”
Công chúa Chiêu Dương mở to mắt nhìn An Nhạc. An Nhạc sững sờ một lúc lâu không có phản ứng, Chiêu Dương hỏi mình là ai, tiểu nha đầu bị làm sao vậy?
An Nhạc ngồi xuống, giữ lấy tay Chiêu Dương, tiểu nha đầu sợ hãi co người lui về phía sau Vân Nhiễm, vẻ mặt đề phòng nhìn An Nhạc. Tim nàng như thắt lại, ngẩng đầu nhìn Vân Nhiễm: “Chiêu Dương làm sao vậy?”
Nàng nghe Sở Văn Hiên nói về tình hình trong kinh, bao gồm cả chuyện hoàng hậu Đường Nhân chết. Nàng khóc, bây giờ nhớ tới nàng vẫn đau lòng, nhưng hắn nói với nàng tiểu công chúa vẫn bình an, sao nha đầu không nhận ra mình, nhìn mình như người xa lạ?
“Tiểu công chúa bị thương ở đầu, đã quên rất nhiều chuyện, đây cũng là nguyên nhân ta gọi ngươi trở về, bầu bạn với nhóc, biết đâu tiểu công chúa có thể khôi phục trí nhớ.”
Vân Nhiễm kéo tay Chiêu Dương: “Chiêu Dương! Đây là bác, trước kia ngươi yêu nàng nhất, ngươi đã quên rồi sao. Ngươi xem nàng đau lòng kìa.”
Chiêu Dương nhìn An Nhạc, An Nhạc thật sự đau lòng, nàng vẫn luôn yêu thương tiểu công chúa, không ngờ mới đi một chuyến Chiêu Dương đã không còn nhận ra nàng, thử hỏi nàng có thể không đau lòng sao?
Hiện tại trí lực của Chiêu Dương đã bình thường, rất thông minh, vừa nhìn liền biết An Nhạc thật sự đau lòng, nê khẽ sờ tay nàng: “Bác! Người đừng đau lòng.”
An Nhạc kéo nàng ôm vào lòng: “Chiêu Dương! Thật xin lỗi, bác đã về trễ.”’
Chiêu Dương nằm trong lòng nàng, có thể cảm nhận được hơi ấm giống như mẫu hậu nên vẫn bất động.”
Ngự hoa viên trở nên tĩnh lặng, phía sau con đường mòn, có người vội vàng đi tới, là Long Nhất thị vệ của Vân Nhiễm. Hắn cung kính tới gần nhỏ giọng bẩm bảo, sắc mặt Vân Nhiễm khẽ biến: “Ngươi nói là sự thật?”
“Đúng vậy,” Vân Nhiễm lập tức sốt ruột nhìn An Nhạc: “An Nhạc, ngươi đi theo ta gặp một người.”
Nói xong nàng nhìn Hạ Tuyết Dĩnh: “Tuyết Dĩnh, ngươi xuất cung trước, ta có chuyện cần phải làm.”
“Được! Ta xuất cung,” Hạ Tuyết Dĩnh khom người hành lễ, dẫn theo nha hoàn rời khỏi cung, An Nhạc buông Chiêu Dương ra hỏi Vân Nhiễm: “Có chuyện gì vậy?”
“Xảy ra chút chuyện, chúng ta thay y phục đã.” Vân Nhiễm kéo An Nhạc vào cung Vân Hoa. Vừa đi vừa nhìn công chúa Chiêu Dương: “Chiêu Dương, ta cùng bác có chuyện phải ra ngoài, quay về sẽ cùng chơi với ngươi. Ngươi về nghỉ ngơi một lát đi.”
“Được!” Chiêu Dương nhìn ra Vân Nhiễm thật sự có việc, lập tức nhu thuận gật đầu. Bây giờ nha đầu rất ngoan ngoãn nghe lời, chào Vân Nhiễm cùng An Nhạc liền dẫn theo cung nữ về thiên điện trong cung Vân Hoa nghỉ ngơi.
Nơi này đã không còn ai, Vân Nhiễm ghé sát vào tai An Nhạc thì thầm.
“Thật ra Đường Nhân chưa chết, bị ta đưa ra khỏi cung.”
“Á!”An Nhạc sợ hãi kêu lên, sau đó cao hứng nói nhỏ: “Vậy quá tốt rồi.”
“Nhưng vừa rồi có người báo tin, nàng muốn xuất gia làm ni cô.”
Vân Nhiễm nói nhanh, An Nhạc u ám, Đường Nhân trẻ như vậy, sao có thể xuất gia làm ni cô, chẳng lẽ nàng muốn cả đời chôn mình trong miếu.
“Chúng ta cùng đi khuyên nhủ nàng.”
Vân Nhiễm lên tiếng, Sơn Trà nghe thấy vậy kinh hãi không thôi: “Nương nương, chỉ sợ hoàng thượng sẽ không đồng ý để cho người xuất cung.”
“Ta không định nói, chờ chàng biết ta đã đi rồi.” Vân Nhiễm liếc mắt xem thường, gần đây vì nàng mang thai, tên kia có chút khẩn trương, ngay cả một chút gió thổi có lay, cũng độc binh độc tướng, nên nàng không định nói cho hắn biết, chờ lúc phát hiện ra, mọi chuyện đã rồi.
Sơn Trà cùng Dữu Tử trắng mặt, nếu như hoàng thượng biết, chỉ sợ hai người không hay ho.
“Nương nương, hay là chúng ta báo với hoàng thượng một tiếng, nếu không ngài nhất định sẽ giận dữ.”
Sơn Trà nói xong, An Nhạc cũng hiểu chuyện này tốt nhất nên nói với hoàng huynh một tiếng, nếu không hắn sẽ tức giận.
“Không nói! Nói cho hắn biết chỉ sợ không xuất cung, nếu không cũng phải kéo theo một đống người.”
Chuyện của Đường Nhân không thể để cho nhiều người biết, trước đó nàng đã nghĩ làm thế nào để sắp xếp cho nàng ta. Chỉnh dung một chút, sau đó để cho nàng thành nghĩa muội của Đường Tử Khiên, trở về Đường gia, nói không chừng cuối cùng Đường Nhân còn có thể gả cho phụ vương nàng.
Vân Nhiễm cùng An Nhạc đi vào tẩm cung đổi nam trang, không những thế cả Sơn Trà cùng Dữu Tử cũng phải đổi, sau đó phân phó Hứa An chuẩn bị xe ngựa. Hứa An sợ trắng mặt, hoàng hậu đơn độc xuất cung, hiện tại nàng đang mang tiểu hoàng tử, nếu để hoàng thượng biết chỉ sợ sẽ lột da hắn.
“Nương nương, người đừng làm như vậy, nếu người có chút xíu thương thích, chúng nô tài đừng mong giữa được đầu, người thương chúng nô tài đi.”
Gần đây mọi người trong cung Vân Hoa đều thấy, hoàng hậu chẳng những là bảo bối của hoàng thượng, ngài còn rất khẩn trưởng, chỉ cần hoàng hậu khẽ hừ một tiếng, ngài đã lo lắng cả ngày chứ đừng nói tới bị thương. Bọn họ khỏi cần mong sống.
Đừng nhìn hoàng thượng sủng hoàng hậu, đối với chúng nô tài vẫn máu lạnh tâm ngoan thủ lạt, bọn họ thật sự không dám trêu dọc.
Hứa An ra vẻ xầu xin, Vân Nhiễm vỗ vỗ bả an ủi hắn: “Đừng lo lắng, chỉ cần ngươi trung thành với nương nương, nếu hoàng thượng dám chặt đầu ngươi, ta khẳng định sẽ nhặt lên được.”
Nói xong, Vân Nhiễm lên xe ngựa, kéo An Nhạc lên, Sơn Trà, Dữu Tử tái mặt đi theo, bốn người rời khỏi cung. Long Nhất cùng Long Nhị dẫn theo vài tên thuộc hạ cưỡi ngựa, hoàng hậu xuất cung, bọn họ cũng không dám lơ là.
Hứa An trắng mặt đứng trước cửa, trong lòng thầm nhủ, tổ tông của ta ơi, sao mệnh của lão nô lại khổ như vậy, thật là đau lòng.
Thái giám bên cạnh hắn khuyên nhủ: “Hứa công công đừng lo lắng, không phải nương nương đã nói rồi sao, dù hoàng thượng có chém đầu ngươi, người cũng đi nhặt về”
Hứa An trừng mắt lườm: “Chết rồi nhặt về có gì khác nhau, hừ!”
Nói xong hắn phất tay ao đi vào trong điện, dặn dò mọi người phải cẩn thận gấp vạn lần, cần phải ngụy trang như không có chuyện gì. Trăm ngàn lần đừng để cho hoàng thượng phát hiện hoàng hậu xuất cung, còn mình chạy tới một góc cầu nguyện, cầu cho hoàng thượng đừng phát hiện ra chuyện này.
Vân Nhiễm cùng An Nhạc không đi ra từ cửa chính mà chọn cửa hông hay dùng để mua hàng hóa. Thị vệ nhìn thấy lệnh bài của Long Nhất không dám ngăn cản, xe thuận lợi đi ra ngoài.
Xe chạy thẳng về phía hướng ngoài thành, An Nhạc có chút lo lắng: “Hoàng tẩu, nếu như hoàng huynh biết, có lẽ sẽ tức giận.”
Vân Nhiễm nở nụ cười: “Nhu có thể khắc cương, nếu hoàng huynh ngươi tức giận, ta sẽ làm nũng, nữ nhân am hiểu nhất là chuyện đó.”
Nói xong nàng cười ha hả, chân mày cong lên, An Nhạc không tiếp tục suy nghĩ nữa nhưng lại nhớ tới hoàng hậu: “Nếu vương tẩu vẫn muốn xuất gia như trước thì làm thế nào bây giờ.”
Trước kia Đường Nhân là hoàng hậu, nhưng tân hoàng biếm Sở Dật Kỳ thành vương gia, nên Đường Nhân cũng thành vương phi. Vân Nhiễm nhìn nàng dịu dàng nói: “Cái này cần nhờ tới ngươi khuyên nhủ, ngươi tới trăm ngàn lần đừng gọi nàng ta là vương tẩu, ngươi vừa gọi, nàng ta càng thêm kiên định muốn xuất gia.”
“Vậy nếu không gọi vương tẩu thì gọi là gì?”
An Nhạc mơ màng, Vân Nhiễm cười nói: “Ngươi gọi Đường Nhân đi, ta cũng vậy, ta nghĩ nàng thích chúng ta gọi như thế.”
“Được!” An Nhạc cũng không kiên trì gọi vương tẩu, hai người nói một số chuyện kể từ khi chia tay. Phần lớn An Nhạc nhắc tới Sở Văn Hiên, vốn nàng muốn sau khi rời kinh mỗi người đi một ngả.
Nhưng tên kia lại mở miệng kêu Yến quận vương hạ lệnh phải bảo vệ nàng, nên hai người dây dưa vài tháng, nói xong An Nhạc không khỏi căm ức. Nhưng Vân nhiễm lại nhìn ra được nàng có cảm xúc khác, Vân Nhiễm âm thầm cười lẽ nào An Nhạc thích Sở Văn Hiên. Đó là chuyện tốt, tuy Sở Văn Hiên chỉ là con vợ lẽ, nhưng Yến Kỳ đã nói, sẽ ban tước vị thế tử Cẩm thân vương cho hắn, chưởng quản ngũ thành binh mã.
Xe ngựa đi tới một trang viên ngoại thành.
Trong trang viên có một nữ tử mặc áo xanh nhạt đang ngắm mình trong gương đồng, thần sắc thản nhiên, không hề có nửa điểm dao động.
Bên cạnh nàng có nam nử cao lớn, chính là thái giám bên cạnh Đường Nhân, Chương Lâm. Hắn kiên trì không cho nàng xuất gia, không những thế hắn còn phái người báo cho hoàng hậu nương nương.
“Nương nương, tội gì phải làm thế, không dễ dàng gì có thể xuất cung, sau này chính mình tự do, sao người còn muốn xuất gia.”
“Chương Lâm đừng gọi ta là nương nương, ta đã không còn là hoàng hậu, ngươi vẫn nên gọi ta là Đường tiểu thư đi.”
Đường Nhân thanh nhã lên tiêng, ánh mắt xuyên thấu qua gương đồng rơi trên người Chương Lâm. Trong lòng cảm thấy đáng tiếc cho nam nhân này, vốn tiền đồ vô lượng, không ngờ cuối cùng lại tiến cung làm thái giám.
“Chương Lâm! Ngươi đi đi, sau này không cần lo cho ta, ta không còn là nương nương, sau này sẽ sống thật tốt.”
“Nương nương! Chương Lâm không biết phải đi chỗ nào.”
Thiên hạ tuy rằng rộng lớn, nhưng hắn không biết nên đi về đâu. Nếu hắn làm người bình thường, có lẽ vì Lâm gia hắn sẽ cưới vợ sinh con, kế thừa hương khói. Nhưng bây giờ hắn là một thái giám, hắn có thể đi đâu, hắn muốn đi theo nương nương, vì người lương thiện, hắn không muốn nàng cả đời đau khổ, cũng không muốn nàng xuống tóc đi tu.
“Chương Lâm,” Đường Nhân còn muốn nói thêm, bên ngoài đã truyền tới giọng của tiểu nha hoàn. “Gặp qua hoàng hậu nương nương.”
Thanh âm của Vân Nhiễm: “Đứng lên đi.”
Hai bóng người từ ngoài cửa bước vào, Đường Nhân vừa nghe liền liếc mắt nhìn Chương Lâm. Vân Nhiễm tới nhất định là do hắn báo tin, Vân Nhiễm cùng An Nhạc đã vào tới nơi. Đường Nhân đứng dậy nhìn Vân Nhiễm đoan trang lên tiếng: “Đường Nhân gặp qua hoàng hậu nương nương.”
Vân Nhiễm kéo nàng đứng dậy: “Người làm gì vậy, vẫn gọi là là Vân Nhiễm cho thoải mái, nghe người gọi thế như thể đang oán trách ta.”
Đường Nhân cười: “Ta trách ngươi làm gì, ta cũng đâu muốn làm hoàng hậu.”
Vân Nhiễm cũng cười, nàng vửa ngẩng đầu kinh ngạc nhìn thấy Chương Lâm đứng bên cạnh. Hắn hơi mất tự nhiên cúi đầu, bây giờ hắn đã có thể thản nhiên đối mặt với nàng. Nàng tựa như trăng trên trời, căn bản không cùng loại với hắn, trước giờ chẳng qua là chấp niệm của một mình hắn.
“Chương Lâm gặp qua hoàng hậu nương nương.”
Vân Nhiễm gật đầu: “Ngươi trở thành người của Đường Nhân từ lúc nào.”
“Sau khi chết một lần, ta trở lại bảo vệ nàng.”
“Umh! Không tệ ngươi cứ tiếp tục đi.” Vân Nhiễm nói, Chương Lâm khẽ gật đầu cáo lui ra ngoài, trong phòng chỉ còn lại ba người, An Nhạc tiến tới nghẹn ngào nói: “Đường Nhân.”
Đường Nhân ngẩng đầu nhìn An Nhạc, kinh ngạc trong một khắc, rất nhanh hiểu được ẩn tình, không khỏi cười rộ lên, kéo An Nhạc tới ngồi bên cạnh: “Ngươi không sao là tốt rồi, bình an là tốt rồi.”
An Nhạc gật đầu, nhìn về phía Đường Nhân: “Khiến ngươi vất vả rồi.”
An Nhạc ý muốn nói là Đường Nhân khi còn làm hoàng hậu, chịu không ít khổ, tuy rằng nàng không ở trong cung, nhưng Sở Văn Hiên nói cũng không ít, mỗi lần đều mắng Sở Dật Kỳ máu chó ngập đầu.
Đường Nhân lắc đầu: “Tất cả đều đã qua, người còn sống là quan trọng nhất, những thứ kia đều là phù du.”
Vân Nhiễm nhìn Đường Nhân: “Đang yên lành sao lại muốn xuất gia, thật vất vả mới có thể xuất cung, bây giờ có tự do, ngươi có thể sống cuộc sống của chính mình.”
Đường Nhân nhìn Vân Nhiễm, lòng nàng cũng rất đau, trong mắt mờ sương. Không xuất gia thì làm thế nào, nhà không thể về, người thích không thể yêu, chẳng lẽ cả đời nàng phải trốn trong biệt viện này sao? Nàng là hoàng hậu đã chết của Sở Dật Kỳ, nếu để cho người khác phát hiện nàng còn sống, chỉ sợ sẽ kéo theo rất nhiều sóng gió không cần thiết. Bây giờ nàng chỉ có thể xuất gia, cô độc sống qua ngày.
“Chẳng phải ta chỉ có đường xuất gia thôi sao? Ta không thể về nhà, cũng không thể tới nơi khác, nếu để cho người ta phát hiện ra ta còn sống, cuối cùng cũng phải xuất gia. Đằng nào cũng thế cả đời ta liền đăng thanh cổ phật là đủ.”
Đường Nhân thản nhiên cười rộ lên, ôn hòa nhìn Vân Nhiễm: “Vân Nhiễm, ngươi đừng khó xử, mỗi người một số phận, đều do ông trời sắp đặt. Mệnh của ta chính là như vậy, ta chưa từng oán hận, cũng không oán người khác. Trước đây ta có thể lựa chọn cự tuyệt gả cho hoàng đế, nhưng ta chọn hi sinh vì gia đình, bây giờ oán được ai.
Đường Nhân cười như nắng, vẻ mặt như nước, nàng thật sự không oán hận ông trời, có nghĩa gì đâu, chỉ càng khiến cho mình thêm đau khổ, chi bằng sống vui vẻ một chút.
“Thành hay không là do mình, chỉ cần mình muốn làm, cố gắng làm, khẳng định có thể thay đổi vận mệnh.”
Vân Nhiễm không tin ông trời, nàng chính là nhân chứng, mạng của nàng vượt ra khỏi bàn tay của ông ta.
“Chẳng lẽ ngươi không nghĩ tới cha mẹ, huynh đệ, không muốn hầu hạ bọn họ, chẳng lẽ không muốn nhìn lại nam nhân mình từng thích.”
An Nhạc tiếp lời: “Đường Nhân, mọi chuyện rồi sẽ tốt lên, ngươi không cần xuất gia, còn trẻ như vậy, vì sao muốn chôn vùi cả cuộc đời trong chùa miếu, nữ nhân chúng ta phải sống thật vui ẻ, sống cho mình, không thể ỷ lại vào nam nhân.”
Ra ngoài một chuyến, An Nhạ đã khác trước kia, rất hoạt bát sáng sủa. Đường Nhân cười khổ, nàng không giống bọn họ.
Vân Nhiễm giành nói trước: “Đường Nhân, ta có cách giúp ngươi, ngươi đừng khẩn trương muốn xuất gia, ta có thể giúp ngươi thay đổi hình dạng, một lần nữa trở về Đường gia.”
“Thay đổi hình dạng.”
Đường Nhân kinh ngạc, An Nhạc cũng nhìn Vân Nhiễm, nàng gật đầu, quan sát đánh giá Đường Nhân: “Ta có thể chỉnh sửa dung nhan của ngươi một chút, như làm mũi cao lên, thêm hai má núm đồng tiền, môi dầy thêm, như vậy sẽ không giống với trước kia, nhiều nhất cũng chỉ khá giống, tới lúc đó, ngươi trở về Đường gia tuyên bố với người ngoài làm nghĩa muội của Đường Tử Khiên, ngươi thấy thế nào?”
Đường Nhân cùng An Nhạc có chút không thể tin được, mũi cao lên, có má núm đồng tiền... thật sự làm được sao.
Vân Nhiễm nhìn Đường Nhân: “Ngươi nói đi, có nguyện ý trở lại Đường gia hay không.”
Trong lòng Đường Nhân nhộn nhạo, cảm giác như đang nằm mơ. Tuy nàng biết y thuật của Vân nhiễm rất lợi hại, nhưng lợi hại tới mức có thể chỉnh dung, như thể thuật biến nhan trong truyên thuyết.
“Thật sự có thể sao?”
Đường Nhân sờ sờ mặt mình, có chút không tin, An Nhạc lại cao hứng: “Nếu hoàng tẩu nói có thể, nhất định là có thể, Đường Nhân, ngươi không cần dài dòng.”
“Được!” Rốt cuộc Đường Nhân cũng đồng ý, nếu như có thể trở về Đường gai, cho dù bắt nàng chết thêm một lần cũng được. Đời này nàng không cầu gì khác, chỉ mong được hầu hạ mẹ cha, thi thoảng ngẫu nhiên có thể từ sau viện nhìn thấy nam nhân nhà bên cạnh.
“Ngươi đáp ứng rồi, vậy tạm thời chờ ở đây, để ta chuẩn bị một chút. Chờ mọi chuyện ổn thỏa, ta sẽ phái người tới đón ngươi vào cung, sau khi chỉnh dung xong, ngươi ở trong cung tĩnh dưỡng, tới khi bình phục ta sẽ đưa về Đường gia. “
Đường Nhân gật đầu, cảm thấy chuyện này có chút huyền ảo, nhưng nàng cũng muốn thử một lần.
Vân Nhiễm thấy Đường Nhân đồng ý, cuối cùng cũng thở dài nhẹ nhõm, đứng dậy nhìn An Nhạc: “Chúng ta trở về thôi, nếu để hoàng huynh ngươi biết, chúng ta trốn đi, chỉ sợ hắn phát cuồng.”
An Nhạc liếc nàng, lành lạnh nhắc nhở: “Hoàng tẩu, không phải ngươi nói mình biết làm nũng sao?”
“Đúng vậy, ta không có chuyện gì, nhưng ta sợ hắn giận dữ thu thập người khác, ví dụ như ngươi.”
Vân Nhiễm khí định thần nhàn nói, An Nhạc tối mặt, nhanh chóng đứng dậy, nàng cũng không muốn vừa về cung đã đắc tội với hoàng huynh, nhanh chóng kéo tay Vân Nhiễm: “Đi nhanh thôi.”
Đường Nhân đứng dậy tiễn hai người tới cửa: “Hai ngươi cẩn thận một chút.”
Vân Nhiễm phất tay: “Yên tâm đi! Không có chuyện gì, ngươi chờ vài ngày, ta sẽ phái người tới đón.”
“Được!” Đường Nhân gật đầu, Chương Lâm nhanh chóng tới bên cạnh nàng, ngắm nhìn nữ tử đang bước lên xe, một thân nam trang, sáng chói như một công tử tuấn tú.
Ánh mắt Chương Lâm dịu dàng, chậm rãi chuyển qua người Đường Nhân: “Nương nương! Người...”
“Nàng nói giúp ta chỉnh dung, diện mạo khác với bây giờ, ta có thể về Đường gia, có phải quá tốt không.”
Chương Lâm cũng cao hứng, tuy không biết chỉnh dung là gì, nhưng cuối cùng nương nương không cần xuất gia.
Đường Nhân bất động nhìn theo bóng xe ngựa rời đi, quay sang nhìn Chương Lâm: “Cả đời ta, vui sướng nhất chính là đối xử tốt với nàng.”
Nhân nào quả nấy, đây là chuyện may mắn nhất đời nàng, tuy ban đầu vì Vân Tử Khiếu, nhưng sau này nàng cũng thật sự thích Vân Nhiễm.
Xe ngựa lại đi về hướng kinh thành, lúc này sắc trời đã không còn sớm, muộn thêm chút nữa sẽ không vào được thành, hơn nữa Vân Nhiễm mang thai, nên tốc độ của xe cũng chậm.
Đoàn người đi được một đoạn, đột nhiên nghe thấy phía trước có tiếng đánh nhau, còn có tiếng cầu cứu.
“Cứu mạng! Cứu mạng!”
Chân mày Vân Nhiễm nhướng lên, vén rèm nhìn ra ngoài, sau đó ra lệnh cho Long Nhất: “Ngươi dẫn hai người đi xem đã xảy ra chuyện gì/”
Long Nhất nhận lệnh, vung tay lên, dẫn theo hai thị vệ lắc mình đi về phía núi rừng, rất nhanh ba người đã đi xa vài chục thước, trong rừng xảy ra một màn chém giết, mời mấy hắc y nhân chém bốn năm người tay không tấc sắt, quần áo rách tả tơi. Ba bốn người liều mạng ngăn cản hắc y nhân hét lên với người phía sau: “Cung Văn, ngươi mau chạy đi, chạy đi!”
Đó là một thiếu niên gầy yếu, mắt đỏ rực vừa lườm hắc y nhân, vừa liều mạng chạy kêu cứu.
Hắc y nhân ngăn lại ba bốn người kia, nhưng bọn họ chỉ biết chút võ công, mấy người kia chém xuống, lại đuổi theo thiếu niên kia.
Long Nhất cùng hai gã thị vệ phi thân tới vung kiếm lên, giải quyết đám hắc y nhân. Nháy mắt ba người đã chết.
Đám hắc y nhân thấy vậy, khẽ biến sắc mặt, người cầm đầu cung tay lên ra lệnh cho mười mấy tên kia dừng lại, âm trầm lườm Long Nhất: “Ngươi là ai, tốt nhất không cần xen vào chuyện của người khác, nếu không tự mình chuốc lấy khổ, không cứu được người còn mất thêm một cái mạng.”
Long Nhất trưng ra vẻ mặt khinh bỉ, khẽ xoay người, vung kiếm lên, kiếm khí bắn thẳng về phía hắc y nhân kia. Tên kia không ngờ người này dầu muối không thấm, phi thân lên nghênh đón, hai kiếm chạm vào nhau. Long Nhất tăng lực đạo, áp hẳn lên thân mình hắc y nhân. Hắn không thể động đậy, kiếm khí bắn ra khiến tên cầm đầu bị thương bay ra xa, hắn giãy dụa nhìn đám người còn lại: “Đi báo với công tử, người chưa diệt hết.”
Hai gã thị vệ lắc mình lao tới, ba người tàn sát một hồi, mười mấy người đã chết chín, cuối cùng chỉ còn lại ba người mặt xám như tro tàn chạy thoát.
Long Nhất lười đuổi theo bọn họ, thu kiếm lại dẫn hai thị vệ đi tới chỗ thiếu niên mắt đỏ.
Thiếu niên quỳ xuống: “Cảm ơn đại hiệp đã cứu mạng.”
Long Nhất gật đầu, lướt qua thiếu niên: “Được rồi! Nhanh đứng dậy đi, bằng không bọn họ trở lại ngươi đi không được.”
Thiếu niên quay đầu nhìn ba người đã chết, đi theo Long Nhất.
Ánh chiều tà phủ lên chiếc xe ngựa dừng bên đường, không khí bên trong tĩnh lặng, Long Nhị dẫn người chú ý động tĩnh xung quanh, trên xe là hoàng hậu, nếu để cho người khác theo dõi sẽ có phiền phức.
Long Nhất dẫn thiếu niên kia đi tới, cung kính bẩm báo: “Chủ tử, có người giết người, thuộc hạ cứu được một người.”
Giọng Vân Nhiễm khẽ truyền ra: “Nếu cứu hắn để cho hắn đi đi.”
Long Nhất đáp lời, nhìn thiếu niên gầy yếu, cứng rắn nói: “Được rồi! Bây giờ ngươi có thể đi.”
Thiếu niên kia tên Cung Văn, hắn nhìn người vừa cứu mình, òa khóc quỳ xuống: “Van các ngươi giúp ta đi, ta không vào được thành. Ta lên kinh để cáo ngự trạng nhưng không vào được, lần này đi tất cả có hai mươi người, bây giờ chỉ còn mình ta.”
“Cáo ngự trạng?”
Một bàn tay trắng nõn khẽ nhấc màn xe, lộ ra khuôn mặt như hoa, ánh mắt nhiễm ráng chiều, trầm trầm: “Ngươi tên là gì? Tới từ đâu, ngươi muốn cáo ai?”