-
Chương 212
Trong bóng đêm, ngọn lửa bừng bừng như rồng lửa bay lượn, nhưng không ai để ý tới, tất cả đều chỉ nhìn chằm chằm hoàng hậu, Trầm Thụy gầm lên: “Nương nương, là kẻ nào gây ra.”
Vân Nhiễm chậm rãi ngẩng đầu, mọi người nhìn theo tầm mắt của nàng, liền thấy thiếu niên tầm mười ba mười bốn tuổi, sắc mặt trắng bệch đang ngồi dưới đất, hắn hoảng sợ tuyệt vọng nhìn mọi người, cuối cùng ánh mắt dừng trên người phụ thân.
Trầm Thụy có chút không thể tin được lên tiếng: “Viêm Minh, hoàng hậu nói, kẻ đêm nay bắt cóc Tuyết Dĩnh, nhốt nàng trong phòng, có ý đồ thiêu chết nàng nàng là Viêm Minh?”
Vân Nhiễm không nói gì, ánh mắt u ám nhìn chằm chằm Trầm Viêm Minh. Tuy rằng hắn có ý đồ thiếu chết Hạ Tuyết Dĩnh, nhưng hắn chỉ là một thiếu niên mới mười ba, mười bốn, tâm trí chưa trưởng thành, chủ đủ độc ác tàn nhẫn. Nếu bản chất hắn tàn ác, hắn hoàn toàn có thể giết chết Tuyết Dĩnh rồi mới ném xác vào trong phòng châm lửa, hủy thi diệt tích, nhưng hắn sợ, nên chỉ hạ thuốc mê nàng rồi giấu trong phòng.
Lúc này, mọi người nhìn chằm chằm Trầm Viêm Minh. Trầm Thụy đã muốn điên, hắn nghĩ không ra tại sao còn mình phải làm như vậy.
“Trầm Viêm Minh, ngươi dám làm ra chuyện như vậy, ngươi muốn giết Tuyết Dĩnh, ta đánh chết ngươi.”
Trầm Thụy buông Hạ Tuyết Dĩnh ra, nhanh chóng đi tới nhấc bổng Viêm Mình gầy yếu lên, đánh mạnh vài quyền lên người hắn, vừa đánh vừa gầm rú.
“Ngươi còn nhỏ, không học vấn, không nghề nghiệp, thế nhưng lại học giết người, còn là giết nữ nhân muốn cưới.”
Trầm Viêm Minh bị đánh vài quyền, sắc mặt càng thêm tái nhợt.
Hạ Tuyết Dĩnh cố gắng gượng dậy, hét lên: “Trầm Thụy, buông hắn ra, ngươi sẽ đánh chết hắn, ta lệnh cho ngươi buông hắn ra, nếu không ta không gả.”
Nếu Trầm Thụy đánh chết Trầm Viêm Minh, dù nàng có gả cho hắn, giữa hai người vẫn chôn giấu một ngòi nổ, chi bằng nàng không gả.
Tiếng hét chói tai của Hạ Tuyết Dĩnh khiến Trầm Thụy dừng tay lại, nhưng Trầm Viêm Minh lại như con nhím bị kích thích hét lên: “Câm miệng! Ta không cần ngươi cầu xin, là ngươi, chính ngươi cướp đi tất cả của mẫu thân, vị trí Trầm phu nhân phải là của mẹ ta, dựa vào đâu thuộc về ngươi.”
Trầm Viêm Minh khóc thét lên, nhìn Trầm Thụy: “Người đánh chết ta đi, đánh chết ta có thể cùng nữ nhân này song túc song phi, ta đi tìm mẫu thân. Lúc còn mẫu thân ngài chưa từng yêu người. Người một mình nuôi ta lớn, ngài không hỏi một câu, ta tưởng ngài quá bận, không có thời gian chăm sóc mẹ con ta. Nhưng ngài định cưới nữ nhân này, một lòng một dạ yêu nàng, đối xử tốt với nàng, vì sao trước đây không tốt với mẫu thân.”
Trầm Thụy đen mặt khi nghe Trần Viêm Minh chất vấn, mẫu thân hắn ta là biểu muội của hắn, căn bản không phải người hắn yêu. Là do nương hắn trước khi qua đời mạnh mẽ nhét cho hắn, sau đó hắn lại đầu quân lập công, cùng mẫu thân Trầm Viêm Minh chung đụng ít, xa cách nhiều. Không ngờ hắn ta lại ghi hận lên người Hạ Tuyết Dĩnh. Sắc mặt Trầm Thụy âm trầm tới đáng sợ.
Hắn nâng tay lên tiếp tục đánh Trầm Viêm Minh: “Nghiệt tử, ngươi đã muốn đoàn tụ với mẫu thân, lão tử thành toàn cho ngươi.”
Đám triều thần hiểu rõ, có người đồng tình với Trầm Viêm Minh, có người đồng tình cho Hạ Tuyết Dĩnh cùng Trầm Thụy, tiếng bàn tán không ngừng.
Trong đám người có vị nào đó lên tiếng: “Trầm đại nhân, đừng đánh hắn, hắn là con ngươi.”
“Đúng vậy, tuy rằng hắn sai, nhưng đó là con ngươi, tha cho hắn một lần đi.”
Hạ Tuyết Dĩnh cố gắng đứng dậy, tới bên Trầm Thụy: “Trầm Thụy, dừng tay, không được đánh hắn.”
Vân Nhiễm đứng ngoài, lạnh lẽo nhìn Trầm Viêm Minh chậm rãi lên tiếng: “Trầm Thụy, việc này không thể trách mình hắn.”
Trầm Thụy dừng lại động tác nhìn lại, Vân Nhiễm cũng không nhìn hắn đi tới trước mặt Trầm Viêm Minh, từ trên cao quan sát. Trầm Viêm Minh chỉ khoảng mười ba, vẻ mặt quật cường, cắn môi, trong mắt có sợ hãi, có đau khổ, nếu không ai xúi giục hắn, hắn sẽ không có gan làm loạn tới mức động Hạ Tuyết Dĩnh. Cung lắm chỉ buồn bực, tức giận bất bình thay cho mẫu thân. Nhưng có người xúi giục, hắn mới lửa giận phát cuồng.
“Trầm Viêm Minh, là ai dạy ngươi, hạ mê dược sau đó giấu người trong rương, phóng hỏa thiêu chết nàng, khiến thần không biết quỷ không hay.”
Vân Nhiễm vừa nói xong, xung quanh lại vang lên tiếng nghị luận.
“Cái gì, có người sai khiến Trầm Viêm Minh.”
“Ai?”
“Người này có mục đích gì.”
Trầm Thụy chấn kinh, nhìn Trầm Viêm Minh, lại nhìn Vân Nhiễm: “Hoàng hậu có ý gì.”
Vân Nhiễm nhướng mày, lạnh lùng lên tiếng: “Trầm Viêm Minh làm như vậy, là do có người chỉ hắn. Hắn chỉ là một đứa trẻ mười ba, tâm tư chưa đủ kín đáo, sao có thể nghĩ ra quỷ kế như vậy, hạ mê dược, giấu người, phóng hỏa giết người. Nhất định có người dạy hắn.”
Vân Nhiễm nói xong, Trâm Thụy vươn tay túm cổ Trầm Viêm Minh, rống lên: “Trầm Viêm Minh, ngươi nói, là ai dạy ngươi làm như vậy.”
Nếu để cho hắn bắt được kẻ này, nhất định phải chém thành tám mảnh, chỉ một chút nữa thôi, Tuyết Dĩnh đã bị chết cháy.
Trầm Viêm Minh kinh hãi, ánh mắt nhìn chằm chằm Vân Nhiễm. Hắn không ngờ hoàng hậu lợi hại như vậy, biết có người dạy hắn. Thật ra từ lúc phụ thân xông vào đám cháy hắn đã hối hận, hắn không có mẫu thân, cũng không muốn mất luôn phụ thân. Hắn hận phụ thân yêu nữ nhân này, cũng đau lòng cho ngài.
Nhưng bảo hắn khai hắn sẽ không nói, Trầm Viêm Minh nhếch miệng kiên quyết không nói.
Trầm Thụy vừa muốn đánh hắn, Hạ Tuyết Dĩnh đã tới ngăn cản, kiên định: “Đừng đánh hắn.”
Nàng hả cho Trầm Thụy, đã quyết định phải yêu thương con hắn, nên không thể để cho hắn đánh.
Vân Nhiễm nhìn Trầm Viêm Minh, không ngờ cũng có chút cốt khí. Tuy rằng gầy yếu, nhưng có chút di truyền của phụ thân, nhưng hắn không nói chẳng lẽ nàng không thể tra ra?
Quanh người Vân Nhiễm phủ mưa rền gió dữ, nhanh chóng ra lệnh cho Phương Trầm An: “Phương Trầm An dẫn thích khách đi thẩm vấn, nhất định phải khiến hắn khia ra, xem rốt cuộc kẻ nào đứng sau sai khiến hắn làm như vậy.”
Vân Nhiễm vừa nói xong, Phương Trầm An lôi thích khách đang nằm bất động đi thẩm vấn.
Vân Nhiễm quét mắt nhìn quan viên trong triều cùng gia quyến của bọn họ, giọng nàng lạnh như băng: “Không ngờ có người dám đánh chủ ý lên đầu bản cung, mục đích chính của kẻ này là thừa lúc hỗn loạn, khiến bản cung bị thương sảy thai.”
Lời vừa nói ra, xung quanh ồn ào hẳn lên, người người kinh hãi nghị luận, kẻ nào dám nghĩ động tới cái thai của hoàng hậu.
“Không ngờ có người dám đánh chủ ý lên người hoàng hậu. Quá giỏi, trẫm muốn xem tới cùng là kẻ nào dám to gan như vậy, đêm nay không ai được phép đi, đều mở to mắt ra cho trẫm, chờ xem kẻ dám động tới hoàng hậu sẽ có kết cục như hế nào. Nếu ai dám không xem, trẫm lập tức kéo xuống đánh chết.”
Mọi người kinh hoàng nhìn đế hậu, chỉ cảm thấy hai người như một đôi sát thần.
Lúc này phòng tân hôn của Trầm Thụy đã biến thành một đám tro tàn. Người làm vất vả dọn dẹp, chỉ còn lại một đống đổ nát thê lương.
Một đại hôn vốn vui vẻ, lại biến thành như vậy. Bọn họ tới để chung vui, giờ lại như thịt cá chờ hoàng thượng hoàng hậu tới chém. Không ít đại thần trước đó đồng tình với Trầm Viêm Minh đổi thành căm tức. Nhưng đáng giận nhất là kẻ đứng sau chỉ đạo Trầm Viêm Minh tính kế hoàng hậu.”
Bọn họ cũng muốn nhìn xem rốt cuộc kẻ nào dám can đảm đánh chủ ý lên người hoàng hậu nương nương, lá gan thật sự quá lớn, chẳng lẽ không biết nàng vừa mới biếm ngự sử Quý Huyền An cùng thượng thư Tô Lăng Mặc sao? Kẻ đứng sau cũng dám tới gây sự, rõ ràng chê mình sống quá nhàn.
Nơi này trầm mặc không ai lên tiếng, trong màn đêm đột nhiên vang lên tiếng hét thê thảm tuyệt vọng: "A”
Thanh âm vang vọng trong màn đêm khiến người ta sởn ra gà, không lạnh mà run.
Nhưng tiếng hét thảm cũng không dừng lại, từng tiếng, từng tiếng, như bị rút gân lột da, khiến người ta run sợ toát mồ hôi lạnh, gió đêm quét qua, như thấm vào người, nhưng không ai dám động, im lặng quan sát.
Rất nhanh bên kia đã thẩm vấn xong, Phương Trầm An là cao thủ tra tấn, hắn vừa ra tay kẻ kia đã không chịu được khai ra kẻ đứng sau sai khiến.
“Bẩm hoàng thượng cùng hoàng hậu, hắn nói kẻ sai khiến hắn là tiểu thư phủ Tần quốc công Tần Chiêu Vân.”
Lời vừa thốt ra, mọi người kinh hãi nhìn về phía Tần gia, thượng thư bộ hình Tần đại nhân trắng mặt hoảng sợ nhìn Yến Kỳ cùng Vân Nhiễm.
Tần Chiêu Vân đứng trong đám người vặn vẹo khó coi, không kiềm chế được run rẩy. Không ngờ sắp đặt một cái bẫy lứn như vậy, lại dễ dàng bị phá, nàng ra lệnh cho thuộc hạ không được khai, hắn lại khai. Tần Chiêu Vân tái mặt, toát mồ hôi hận, nhưng lí trí bảo ả, không thể nhận, kiên quyết không nhận, dù hắn khai ra ả cũng phải chối tới cùng.
Tần Chiêu Vân có chút hối hận, ả làm nhiều chuyện như vậy, chỉ vì hủy diệt đứa nhỏ trong bụng hoàng hậu. Ả không tin mất nó rồi, nàng ta còn có thể ngăn cản hoàng thượng nạp phi. Bà cô cùng đại thần trong triều sẽ ủng hộ hoàng thượng nạp phi, vậy là ả có thể tiến cung rồi? Từ khi nhìn thấy hoàng đế, trong lòn ả chỉ có hình ảnh của người, muốn vào cung ở bên cạnh người.
Nàng ở Tần phủ ngày đêm mong nhớ đã sắp thành ma, nhưng lại không có cách nào. Nên mới nghĩ ra cách như vậy, hôn lễ Trầm Thụy cùng Hạ Tuyết Dĩnh là lúc hành động, khiến hoàng hậu xảy thai, nàng có thể tiến cung.
Thật không ngờ cuối cùng lại công cốc, kiếm củi ba năm thiêu một giờ.
Tần Chiêu Vân nhanh chóng quỳ xuống giập đầu: “Hoàng thượng, hoàng hậu minh xét, thần nữ không ra lệnh cho kẻ này làm việc, thần nữ dù có gan lớn bằng trời cũng không dám gây hại hoàng hậu, hoàng tử, hoàng thượng minh xét.”
Ánh mắt Vân Nhiễm phủ kín sương, hung ác nham hiểm nhìn Tần Chiêu Vân. Nàng nhìn ra sự khủng hoảng trong mắt ả, nếu ả không làm, sao phải sợ?
Tần Chiêu Vân sống chết dập đầu, xung quanh nghị luận bàn tán.
Vài người Tần gia nhanh chóng quỳ xuống: “Hoàng thượng minh xét, Chiêu Vân tuyệt đối không thể gây ra chuyện như vậy, Tần gia sẽ không làm ra chuyện điên rồ như vậy.”
Tần lão quốc công có hai người con, con cả nhận chức ở quận khác, Tần Chiêu Vân là nữ nhi của con cả, con thứ hai làm thượng thư hình bộ. Hôm nay tới phủ tham dự tiệc cưới chỉ có Tần thượng thư cùng Tần phu nhân thêm hai tỷ muội, lúc này cả bốn người đều biến sắc.
Tần Chiêu Vân kêu gào liên tục, Yến Kỳ không nói gì, cả người thị huyết, hắn để ý đứa nhỏ trong bụng Vân Nhiễm không hề kém so với nàng. Bây giờ Tần Chiêu Vân lại muốn nàng xảy thai, có thể nghĩ hắn tức giận tới mức nào, hơn nữa hắn rất ghét cả đám tự cho mình đúng, hết lần này tới lần khác khiêu chiến quyền uy của hắn. Hôm nay hắn sẽ để cho bọn họ nhìn, trêu chọc hắn sẽ có kết cục như thế nào.
Vân chậm rãi đi tới bên cạnh Tần Chiêu Vân, lạnh lùng lên tiếng: “Tần Chiêu Vân, có gan làm không có gan nhận sao? Mọi chuyện đêm nay là do ngươi dạy Trầm Viêm Minh, mục đích mượn tay hắn tạo ra hỗn loạn, sau đó sai người khiến ta bị thương, chủ yếu nhằm vào đứa nhỏ của ta.”
Ánh mắt Vân Nhiễm như quỷ địa ngục, lạnh băng, răng Tần Chiêu Vân va vào nhau lập cập, run rẩy, nhưng vẫn kiên quyết: “Ta không có, hoàng hậu minh xét, thần nữ không làm.”
“Không có sao?” Vân Nhiễm đứng thẳng dậy, khóe môi cười châm chọc, xoay người tới bên cạnh Trầm Viêm Mình: “Trầm Viêm Minh, bây giờ ngươi có một cơ hội, khai ra người đứng sau sai khiến, nếu không người cũng biết, gây ra chuyện như vậy một mình gánh, rút gân lột da, nghiền xương thành tro hi vọng ngươi chịu được.”
Trầm Thụy dù căm tức con mình, hận không thể đánh chết, nhưng bây giờ tỉnh táo lại, tự nhiên hắn không mong con mình gặp chuyện. Huông hồ hắn giận kẻ đứng sau không hề kém Vân Nhiễm, nếu như Trầm Viêm Minh thật sự che dấu cho Tần Chiêu Vân, nữ nhân này cũng quá độc ác dám dạy con hắn làm ra chuyện như vậy.
“Trầm Viêm Minh, ngươi khai ra cho lão tử, nếu không ta trục xuất ngươi khỏi Trầm gia, từ nay về sau ngươi không mang hộ Trầm, không xứng.”
Trầm Thụy vừa nói xong, Trầm Viêm Minh run run, nhanh chóng nhìn phụ thân mình, vẻ mặt tiếc hận rèn sắt không thành thép. Hắn nghĩ tới đủ chuyện, tuy rằng trước đây hắn thiếu xót, nhưng những năm gần đây ngài luôn bảo vệ hắn. Nếu giờ bị trục xuất, hắn không dám nghĩ không có phụ thân chiếu cố hắn sẽ thế nào?
“Phụ thân.”
“Ngươi không nói?”
Trầm Thụy chỉ hận rèn sắt không thành thép, bây giờ con hắn còn có một cơ hội, nếu không nói, kết quả chờ hắn sẽ là đại lao. Nếu hoàng hậu nói cho hắn một cơ hội hắn có khả năng tránh được hình phạt.
Trầm Viêm Minh nhìn phụ thân, cuối cùng không cố chấp nâng mắt nhìn Tần Chiêu Vân đang quỳ gần đó: “Là nàng giúp ta đặt bẫy.”
Cả người Tần Chiêu Vân mềm nhĩn, không chống đỡ được ngã sang một bên, chân tay lạnh như băng. Nàng không ngờ Trầm Viêm Minh thật sự khai mình ra, trước đó đã nói rõ, mặc kệ xảy ra chuyện gì, cũng không khai.
Tần Chiêu Vân nhìn Trầm Viêm Minh tuyệt vọng hét lên: “Trầm Viêm Minh, ngươi hãm hại ta, ta không làm.”
Trầm Viêm Minh đột nhiên cười rộ lên, hắn gằn từng chữ: “Tần Chiêu Vân, ngươi cho ta là kẻ ngốc sao.”
Ý của hắn rất đơn giản, tuy rằng hắn không biết mục đích của Tần Chiêu Vân là gì, nhưng hắn biết nàng muốn mượn tay hắn làm gì đó, sở dĩ hắn bỏ qua là vì cả hai cũng có lợi ích thôi.
Lúc này triều thần nhìn chằm chằm Tần Chiêu Vân, trách móc, Tần thượng thư, Tần phu nhân cùng hai vị tiểu thư biến sắc mặt, lườm Tần Chiêu Vân.
Nàng ta sao thế, dám gây ra chuyện như vậy, đó là hoàng hậu, nữ nhân này điên rồi sao.
Tần thượng thư khóc không ra nước mắt nói: “Hoàng thượng! Thần có tội, xin hoàng thượng trách phạt.”
Tần phu nhân cùng hai nữ nhi cũng khóc dập đầu, chỉ có Tần Chiêu Vân vẫn cận lực chống cự: “Ta không làm, ta không sai Trầm Viêm Minh làm như vậy, cũng không phái người đi ám sát hoàng hậu, xin hoàng thượng hoàng hậu minh xét.”
Trầm Viêm Minh nghe thấy vậy, thật sự không nhịn được nữa, nữ nhâ này tự cho mình là đúng. Nói như vậy sẽ có tác dụng sao. Trầm Viêm Minh nói nhanh: “Tần Chiêu Vân, ngươi không cần nói dối, vô dụng thôi, Thanh Phong dẫn nhân chứng tới.”
Theo lệnh Trầm Viêm Minh rất nhanh có người đi tới, còn dẫn theo một người là một vị tiểu công tử nhà Tống gia Tống Thiên Hựu. Lúc này hắn ta đang hôn mê bất tỉnh, Trầm Viêm Minh nhìn Tần Chiêu Vân nói: “Tống Thiên Hựu nghe thấy những gì chúng ta nói, có cần cứu hắn tỉnh dậy, nghe hắn nói một chút.”
Trầm Viêm Minh vừa nói xong, Tần Chiêu Vân cảm thấy đất trời rung chuyển, nàng nghĩ hắn trẻ người non dạ không nhận ra tâm kế của mình. Nàng ra vẻ tới giúp hắn, Trầm Viêm Minh sẽ không khai mình ra. Không ngờ tới khắc cuối hắn khai ra, còn giữ lại nhân chứng, khiến nàng không thể chối cãi.
Dưới màn đêm, khuôn mặt Tần Chiêu Vân u ám như tro tàn, không một tia sức sống, ánh mắt tuyệt vọng không thốt nên lời. Yến Kỳ thị huyết lên tiếng: “Người đâu, kéo Tần Chiêu Vân ra trước cửa dùng hình, để cho mọi người thấy, không cho phép thiếu ai, nếu ai dám vắng, đại hình chờ sẵn.”
Lúc này hắn sẽ cho tất cả thần tử Đại Tuyên thấy, để hắn ngoan độc, hắn sẽ cực kỳ tàn nhẫn, đừng vọng tưởng chiếm lời từ hắn.
Tần Chiêu Vân tỉnh lại, giãy dụa kêu thảm thiết: “Hoàng thượng tha mạng, hoàng thượng ngài nể mặt thái hoàng thái hậu tha cho thần nữ một lần đi.”
Tần Chiêu Vân không nhắc tới còn tốt, vừa nhắc tới Yến Kỳ lại bùng lên cơn tức. Lão yêu bà ka, hắn muốn hung hăng đánh mặt bà ta, trước kia bức tử mẫu thân hắn, bây giờ còn muốn chèn ép Nhiễm Nhi. Cho nên Tần Chiêu Vân phải chết, còn phải đau đớn mà chết, khiến ả ta hối hận vì dám động tới Nhiễm Nhi.
Yến Kỳ âm trầm lên tiếng: “Ai dám mưu hại huyết mạch hoàng thất, đừng nói là Tần Chiêu Vân ngươi, cả Tần gia đều là tội nhân. Ngươi mưu hại đứa nhỏ của hoàng hậu, nếu để cho thái hoàng thái hậu biết, bà là người đầu tiên không ta cho ngươi, đích thân hạ lệnh đánh chết ngươi.”
Nói xong, Yến Kỳ đỡ Vân Nhiễm đi về phía chính đường, phía sau đông nghìn nghịt đại thần đi theo, không ai dám lên tiếng. Phương Trầm An vung tay lên, có vài tên thái giám kéo Tần Chiêu Vân tới trước chính đường.
Nơi đó là một khoảng sân rộng, đúng lúc dùng để hành hình.
Trực Nhật cùng Phá Nguyệt nhanh nhẹn khiêng bàn tới giữa cửa, Trầm Thụy ra lệnh cho người làm chuẩn bị trà nước thượng hạng dâng lên, đế hậu nhàn nhã ngồi xuống, những người khác đứng xung quanh xem dùng hình.
Giờ khắc này Tần Chiêu Vân trắng bệch, như một u hồn trong đêm, nghe thấy giọng Yến Kỳ lạnh băng: “Tần Chiêu Vân, những chuyện này là chủ ý của mình ngươi, hay có người khác sai khiến?”
Giọng Yến Kỳ lạnh lẽo như thoát ra từ địa ngục, Tần thượng thư, cùng Tần phu nhân đang quỳ sợ run rẩy, như cây già đứng trước gió, giờ khắc này chỉ cần Tần Chiêu Vân nói một câu, tất cả bọn họ đều phải chết, Tần gia sẽ bị diệt.
Nhưng Tần Chiêu Vân liếc nhìn nhị thúc, nhị thẩm cùng muội muội. Bọn họ đối với nàng cũng không tệ, nàng còn chưa điên cuồng tới mức cắn người. Hơn nữa nhả ra một câu Tần gia, phụ thân cũng đừng mong sống, nên Tần Chiêu Vân cắn răng không nói, nhưng cũng không quên xin tha.
“Hoàng thượng, thẫn nữ biết sai rồi, thần nữ không nên vọng tưởng muốn tiến cung. Cầu hoàng thượng nể thần nữ một tấm chân tình tha cho thần nữ một lần đi.”
Có người bật cười trào phúng, hèn mọn: “Ngươi thật cuồng vọng, tưởng ai cũng có thể tiến cung sao? Ngươi cho rằng chỉ cần là nữ nhân có thể thị tẩm sao? Cũng không nhìn xem mình là ai? Ngươi tưởng trẫm giầy rách cũng nào cũng nhặt sao? Xách giày cho trẫm còn không xứng, tiện nhân, không rõ tân phận, còn ra vẻ tài mạo song toàn. Chỉ nam nhân cao cao tại thượng mới xứng được với mình. Lại không biết trong mắt nam nhân mình không bằng một cọng cỏ.”
Yến Kỳ phóng lửa giận, Tần Chiêu Vân răng va lập cập, cắn nát môi, không ngờ trong mắt nam nhân này nàng thảm hại như vậy, không bằng một cọng cỏ. Quả nhiên là nàng vọng tưởng, vì sao lại thích nam nhân như vậy, vì sao.
Yến Kỳ khiến Tần Chiêu Vân tỉnh lại, đồng thời cũng khiến rất nhiều nữ nhân đang ảo tưởng vỡ mộng. Hóa ra trong cảm nhận của hoàng thượng các nàng chỉ là cọng cỏ, uổng cho các nàng tự nhận mình tài mạo song toàn, có thể tiến cung thị tẩm, sự thật hoàng thượng không nhìn tới các nàng.
Chuyện này khiến tất cả vỡ mộng, cũng là mục đích của Yến Kỳ.
Yến Kỳ vừa mắng xong, lạnh lùng không chút lưu tình nhìn Tần Chiêu Vân: “Nếu đây là chủ ý của mình ngươi vậy thì chịu đi.”
Hắn dứt lời, ra lệnh cho Phường Trầm An: “Dùng đại hình cho trẫm, đừng để ả chết nhanh quá, trẫm muốn tất cả cùng nhìn, khiến cho bọn họ biết người nào có thể đắc tội, người nào không. Đỡ phải thi thoảng lại quên thân phận của chính mình, gây ra một số chuyện bất lợi với trẫm và hoàng hậu. Trẫm muốn cho bọn họ thấy, chọc giận trẫm không những chết, còn sống không bằng chết.”
Hoàng đế dứt lời, xung quanh yên tĩnh khác thường, người người thấy sởn da gà.
Phương Trầm An mặt không đổi sắc, vung tay lên ra lệnh cho tiểu thái giám tiến lên hành hình.
Thứ nhất là cắm châm, mười cây châm đâm vào đầu ngón tay, khiến người ta sống không bằng chết.
Hai gã thái giám đè Tần Chiêu Vân xuống, mặt khác có hai thái giám bắt đầu hành hình, chỉ trong thời gian ngắn ngủi, Trầm phủ không ngừng vang lên tiếng la đau đớn, tuyệt vọng. Tất cả mọi người kinh sợ, trắng mặt, đừng nói là quan văn, dù là quan võ cũng hiếm khi nhìn thấy cảnh như vậy, cho nên vài người không chịu được mềm nhũn người đi không được ở không xong. Có người nhát gan khóc thét lên, nhất là các thiên kim tiểu thư, sợ hoàng thượng như hổ, không còn chút xíu tâm tư muốn tiến cung.
Tần Chiêu Vân bị đâm vào mười đầu ngón tay, đau muốn ngất đi. Phương Trầm An lại sai người dội nước khiến nữ nhân này tỉnh dậy. Vừa tỉnh lại đau đớn cầu xin: “Hoàng hậu tah mạng, cầu người vì tích phúc cho tiểu hoàng tử tha cho ta đi, trực tiếp một dao giết chết ta đi.”
Bây giờ nàng không cầu sống, chỉ cầu mong được chết thoải mái.
Xung quanh nhiều người sợ hãi không dám quay đầu lại, trơ mắt nhìn tất cả.
Vân Nhiễm thản nhiên nhìn Tần Chiêu Vân: “Tần Chiêu Vân, ngày đó trong hoàng cung, bản cung đã tạm tha cho ngươi một lần, không ngờ ngươi càng thêm trầm trọng, tự tìm đường chết, bản cung sao phải thương hại ngươi. Bản cung tuyệt không lo lắng, tiểu hoàng tử có thất đức hay không, ngươi thiếu chút nữa giết hắn, vì sao hắn phải tha cho ngươi.”
Vân Nhiễm lạnh lẽo, nhiều người quan sát, phát hiện ra, dù đối mặt với đại hình như vậy, hoàng hậu nương nương không hề biến sắc mặt. Có thể thấy nữ nhân này lợi hại tới mức nào, nghe đồn nương nương chính là Lãm Nguyệt công tử, y thuật xuất thần nhập hóa, chút hình phạt nho nhỏ đương nhiên không làm khó được nàng.
Phương Trầm An vung tay lên, biện pháp thứ hai, rút gân chân tay.
Tần Chiêu Vân lại la hét thảm thiết, trong đám người đã có người không chịu được ngất đi, dù vậy người nhà cũng không dám hé răng, âm thầm đỡ lấy người ngất đi. Ai cũng nhận thức sâu sắc thủ đoạn tàn nhẫn của đế hậu. Lúc này trong đầu mọi người chỉ ý niệm, sau này trăm ngàn lần đừng trêu chọc hoàng hậu, nếu không chết rất thảm.
Tần Chiêu Vân bị cắt đứt gân tay chân, lại ngất đi, chờ tới khi tỉnh lại, ả cố gắng cầu xin: “Hoàng hậu nương nương, cầu xin người tha cho ta một lần đi, thần nữ chỉ cầu được chết.”
Tần đại nhân nhìn cháu gái thê thảm như vậy, cũng không đành lòng, quỳ xuống cầu xin: “Hoàng thượng, hoàng hậu, xin ban chết cho Tần Chiêu Vân đi.”
Vân Nhiễm nhìn Tần Chiêu Vân, lại nhìn mọi người, thấy rất nhiều người toát mồ hôi lạnh, thậm chí ngất đi, cuối cùng nàng chậm rãi đứng dậy: “Kéo xuống đánh chết đi.”
Phương Trầm An vung tay lên, hai gã thái giám kéo Tần Chiêu Vân xuống đánh chết, Tần Chiêu Vân không than câu nào.
Đêm tối, từng cơn gió quét qua, mọi người cảm thấy dựng tóc gáy.
Vân Nhiễm không để ý tới Tần Chiêu Vân bị Phương Trầm An kéo xuống mà nhìn đám triều thần cùng gia quyến.
“Chuyện đêm nay, bản cung không mong tái diễn thêm lần nào nữa. Nếu không sẽ không đơn giản là cắm châm, rút gân. Các ngươi nên biết Đại Tuyên có rất nhiều đại hình, không sợ có thể thử một lần.
Vân Nhiễm nói xong, tất cả mọi người xung quanh đều quỳ xuống, đồng thanh lên tiếng.
“Chúng thần ghi nhớ lời dạy của hoàng hậu, tuyệt đối không dám gây ra chuyện như vậy.”
“Vậy là tốt rồi các ngươi nên hiểu, hoàng thượng cùng bản cung không phải loại trắng đen lẫn lộn, nếu ngươi trung thành chúng ta sẽ không bạc đãi, đứng lên đi.”
“Tạ hoàng thượng, tạ hoàng hậu nương nương.”
Mọi người đứng dậy, tiết mục đêm nay khiến mọi người nhớ kỹ trong lòng.