-
Chương 23: Giết hại quận chúa
Chương 23: Giết hại quận chúa.
Vân Nhiễm kinh ngạc, hóa ra quận chúa Minh Tuệ là đến cảnh cáo nàng.
Nhìn biểu hiện của nàng, rõ ràng là thích vị Yến quận vương kia, thật sự là buồn cươi, một người đã từ hôn, Vân Nhiễm có thể còn gả cho hắn sao.
“Nếu là chuyện này, quận chúa Minh Tuệ cứ yên tâm đi, ta chưa rảnh tới mức tự hạ thấp gả cho nam nhân đã từ hôn mình.”
Vân Nhiễm nói xong, quận chúa Minh Tuệ nở nụ cười, nàng nghe được tin quận chúa Trường Bình còn chưa có gặp qua Yến Kỳ, nếu gặp rồi chỉ sợ nàng sẽ không nói vậy, làm sao có nữ tử nào có thể không bị chàng hấp dẫn.
“Nhớ kỹ lời của ngươi, nếu để cho ta phát hiện ngươi quấn quýt lấy Yến Kỳ, ta nhất định không bỏ qua cho ngươi.”
Quận chúa Minh Tuệ nói xong cũng không thèm nhìn đến Vân Nhiễm xoay người dẫn nha hoàn rơi đi.
Vân Nhiễm có chút bất đắc dĩ, không biết vị Yến Ky này rất là hại ngươi nha, chẳng những từ hôn, còn làm quận chúa Minh Tuệ mê đắm, hắn cũng là một tai họa.
Bốn phía nghị luận, không ít người hoài nghi lời nói của Vân Nhiễm, Kinh thành này có nữ tử nào lại không muốn gả cho Yến quận vương, nàng lại dám nói là không muốn.
Không đúng, chắc là quận chúa Trường Bình tự thấy mình không xứng với Yên quận vương cho nên không dám mơ tưởng.
Vân Nhiễm nghe mọi người nghị luận cảm thấy buồn bực, dẫn Anh Đào cùng Lệ Chi một đường đi tới sân sau. Hậu viện không có nhiều người như tiền viện, chỉ có một ít các vi phu nhân tiểu thư, nhìn thấy Vân Nhiễm cũng khách khí chào hỏi.
Vân Nhiễm cũng khách sáo đáp lễ, khiến cho mọi người kinh ngạc, nàng lần này hồi kinh thay đổi khác so với trước không có lỗ mãng xúc động, nhìn qua ôn hòa dễ thân cận, Vân Nhiễm không quan tâm đến mấy lời bàn tán, tìm một góc hẻo lánh đi tới phía sau Anh Đào nhịn không được nhỏ giọng nói thầm: “Quận chúa quận chúa Minh Tuệ thật quá đáng dám khi dễ người.”
Vân Nhiễm không nói chuyện, ánh mắt u ám, không phải tại quận chúa Minh Tuệ mà là tại Yến quận vương. Anh Đào căm tức: “Nàng dụa vào cái gì mà tới cảnh cáo quận chúa nhà chúng ta, quận chúa khi nào thì quấn quýt Yên quận vương, hắn dám từ hôn, quận chúa không thấy tiếc hắn đâu.”
Một bên Lệ Chi xem Anh Đào càng nói càng hăng nhịn không được chặn họng nàng: “Ngươi bớt nói nhảm đi.”
Không thấy quận chúa đang không vui sao, còn muốn nàng thêm phiền.
“Người túm ta làm cái gì, ta có nói cái gì sai đâu” Anh Đào bất mãn trừng Lệ Chi, hai người mắt to mắt nhỏ nhìn nhau.
Đúng lúc này đằng sau có tiếng bước chân vang lên, hai ngươi thu hồi tầm mắt nhìn lại, thấy tứ tiểu thư Vân Vãn Tuyết cùng hai tiểu nha hoàn đang đi tới, Vãn Tuyết nhin Vân Nhiễm cười rạng rỡ: “Đại tỷ tỷ, hóa ra người ở đây”
Vân Nhiễm thản nhiên mở miệng: “Tứ muội muội tìm ta sao?”
“Đúng vậy, ta muốn bồi tỷ tỷ trò chuyện,” Vân Vãn Tuyết ôn nhu cười, lại không biết nụ cười đó có bao nhiêu giả dối, vô sự bỗng ân cần không phải tặc thì cũng là trộm, cho nên nàng nhất định là có âm mưu, Vân Nhiễm cũng muốn xem nàng định diễn tuồng gì làm bộ không rõ cười nói: “Được, ta đang lo không ó người bồi mình, nếu tứ muội muội nguyện theo giúp, chúng ta cùng nói chuyện đi.”
Vân Vãn Tuyết vừa nghe trong lòng nổi giận, tiện nhân hại chết Giang ma ma, ta nhất định sẽ thay bà báo thù. Để xem ngươi còn có thể cười nữa không, trng lòng suy nghĩ, trên mặt cười như hoa nở, thân thủ lôi kéo Vân Nhiễm đi twois một địa phương hẻo lánh,
“Đại tỷ, người đừng để ý lời nói của các nàng, các nàng chính là một đám nhàn hạ bình thường không có việc gì làm thích xen vào chuyện của người khác, một đám bà tám mà thôi.”
Vân Nhiễm gật đầu, ánh mắt sâu sa, nhìn Vân Vãn Tuyết kéo mình đến một đình nhỏ bên hồ sen sau hoa viên. Hai người đi tới bên hồ, vài tiểu nha hoànđi theo phía xa, Anh Đào cùng Lệ Chi vẫn chú ý động tĩnh bên này, tứ tiểu thư muốn hại quận chúa, các nàng sao có thể không nhìn ra.
Vân Vãn Tuyết mâu quang chớp động, khóe môi cười đắc ý, Vân Nhiễm hôm nay ta sẽ khiến người thân bại danh liệt, cho dù phụ vương có vì nguoif tở chức thưởng hoa yến, nếu ngươi giết hại thân muội muộ, thanh danh bị bôi xấu, xem ai còn dám cưới ngươi.
Vân Vãn Tuyết tay dùng chút lực, làm tay Vân Nhiễm hướng tới ngực nàng, nàng vừa động Vân Nhiễm đã biết nàng muốn làm gì, nguyên lai là muốn mượn tay nàng rơi hồ, làm cho nàng mang tiếng xấu, Vân Vãn Tuyết, xem ra bguowif tự chê mình sống quá thoải mái.
Vân Nhiễm nở nụ cười u ám, nàng đã muốn làm vậy thì để nàng tự chịu đi, Vân Vãn Tuyết căn bản không có kéo được tay Vân Nhiễm, mặc dù nàng không có nội lực nhưng so với người thường cũng có lực. Tay Vãn Tuyết bị Vân Nhiễm nắm căn bản không nhúc nhích được, Vân Nhiễm thân mình vừa động trực tiếp rơi vào trong hồ.
Anh Đào cùng Lệ Chi chạy vôi lại, Lệ Chi quát lớn, “Tứ tiểu thư, người sao lại đẩy quận chúa nhà ta xuống hồ.”
Cách đó không xa có vài tiểu thư chạy tới, sau đó người tới càng đông. Lúc này bên hồ Vân Vãn Tuyết sờ ngây người, nàng muốn mượn tay Vân Nhiễm để rơi hồ, thế nào giờ lại thành nàng đẩy Vân Nhiễm xuống hồ. Vân Nhiễm là nhất phẩ quận chúa, tội danh này có thể to lắm.
Vân Vãn Tuyết đứng bất động, trong hồ Vân Nhiễm chìm nổi thỉnh thoảng kêu: “Cứu mạng, cứu mạng.”
Lệ Chi vội vàng nhảy vào trong nước cứu người, nàng biết quận chúa nhà mình biết bơi, nay làm vậy là muốn diễn trò, nàng dĩ nhiên sẽ phối hợp.
Trên bờ Anh Đào lại thét chói tai chỉ vào Vân Vãn Tuyết: “Tứ tiểu thư vì cái gì lại đẩy quận chúa nhà ta, người thật tâm ngoan thủ lạt, Lương Thành còn nói quận chúa nhà ta độc ác, trên thực tế người độc ác chính là tứ tiểu thư.”
Vân Vãn Tuyết lắc đầu: “Khôn có, ta không có.”
Vân Nhiễm nặng nè di động vươn tay bắt lấy chân Vãn Tuyết trong tay một ngân châm đâm tới, Vãn Tuyết theo bản năng nhảy dựng lên, Vân Nhiễm lại buong tay ra trong mắt mọi người liền thành tứ tiểu thư đem người đá lại trong hồ.
Các tiếng chỉ trích vang lên: “Tứ tiểu thư thật là quá đáng, thế nhưng trực tiếp đem nhân đá đi xuống.”
“Đúng vây, tâm địa thật độc ác.”
Vân Nhiễm kinh ngạc, hóa ra quận chúa Minh Tuệ là đến cảnh cáo nàng.
Nhìn biểu hiện của nàng, rõ ràng là thích vị Yến quận vương kia, thật sự là buồn cươi, một người đã từ hôn, Vân Nhiễm có thể còn gả cho hắn sao.
“Nếu là chuyện này, quận chúa Minh Tuệ cứ yên tâm đi, ta chưa rảnh tới mức tự hạ thấp gả cho nam nhân đã từ hôn mình.”
Vân Nhiễm nói xong, quận chúa Minh Tuệ nở nụ cười, nàng nghe được tin quận chúa Trường Bình còn chưa có gặp qua Yến Kỳ, nếu gặp rồi chỉ sợ nàng sẽ không nói vậy, làm sao có nữ tử nào có thể không bị chàng hấp dẫn.
“Nhớ kỹ lời của ngươi, nếu để cho ta phát hiện ngươi quấn quýt lấy Yến Kỳ, ta nhất định không bỏ qua cho ngươi.”
Quận chúa Minh Tuệ nói xong cũng không thèm nhìn đến Vân Nhiễm xoay người dẫn nha hoàn rơi đi.
Vân Nhiễm có chút bất đắc dĩ, không biết vị Yến Ky này rất là hại ngươi nha, chẳng những từ hôn, còn làm quận chúa Minh Tuệ mê đắm, hắn cũng là một tai họa.
Bốn phía nghị luận, không ít người hoài nghi lời nói của Vân Nhiễm, Kinh thành này có nữ tử nào lại không muốn gả cho Yến quận vương, nàng lại dám nói là không muốn.
Không đúng, chắc là quận chúa Trường Bình tự thấy mình không xứng với Yên quận vương cho nên không dám mơ tưởng.
Vân Nhiễm nghe mọi người nghị luận cảm thấy buồn bực, dẫn Anh Đào cùng Lệ Chi một đường đi tới sân sau. Hậu viện không có nhiều người như tiền viện, chỉ có một ít các vi phu nhân tiểu thư, nhìn thấy Vân Nhiễm cũng khách khí chào hỏi.
Vân Nhiễm cũng khách sáo đáp lễ, khiến cho mọi người kinh ngạc, nàng lần này hồi kinh thay đổi khác so với trước không có lỗ mãng xúc động, nhìn qua ôn hòa dễ thân cận, Vân Nhiễm không quan tâm đến mấy lời bàn tán, tìm một góc hẻo lánh đi tới phía sau Anh Đào nhịn không được nhỏ giọng nói thầm: “Quận chúa quận chúa Minh Tuệ thật quá đáng dám khi dễ người.”
Vân Nhiễm không nói chuyện, ánh mắt u ám, không phải tại quận chúa Minh Tuệ mà là tại Yến quận vương. Anh Đào căm tức: “Nàng dụa vào cái gì mà tới cảnh cáo quận chúa nhà chúng ta, quận chúa khi nào thì quấn quýt Yên quận vương, hắn dám từ hôn, quận chúa không thấy tiếc hắn đâu.”
Một bên Lệ Chi xem Anh Đào càng nói càng hăng nhịn không được chặn họng nàng: “Ngươi bớt nói nhảm đi.”
Không thấy quận chúa đang không vui sao, còn muốn nàng thêm phiền.
“Người túm ta làm cái gì, ta có nói cái gì sai đâu” Anh Đào bất mãn trừng Lệ Chi, hai người mắt to mắt nhỏ nhìn nhau.
Đúng lúc này đằng sau có tiếng bước chân vang lên, hai ngươi thu hồi tầm mắt nhìn lại, thấy tứ tiểu thư Vân Vãn Tuyết cùng hai tiểu nha hoàn đang đi tới, Vãn Tuyết nhin Vân Nhiễm cười rạng rỡ: “Đại tỷ tỷ, hóa ra người ở đây”
Vân Nhiễm thản nhiên mở miệng: “Tứ muội muội tìm ta sao?”
“Đúng vậy, ta muốn bồi tỷ tỷ trò chuyện,” Vân Vãn Tuyết ôn nhu cười, lại không biết nụ cười đó có bao nhiêu giả dối, vô sự bỗng ân cần không phải tặc thì cũng là trộm, cho nên nàng nhất định là có âm mưu, Vân Nhiễm cũng muốn xem nàng định diễn tuồng gì làm bộ không rõ cười nói: “Được, ta đang lo không ó người bồi mình, nếu tứ muội muội nguyện theo giúp, chúng ta cùng nói chuyện đi.”
Vân Vãn Tuyết vừa nghe trong lòng nổi giận, tiện nhân hại chết Giang ma ma, ta nhất định sẽ thay bà báo thù. Để xem ngươi còn có thể cười nữa không, trng lòng suy nghĩ, trên mặt cười như hoa nở, thân thủ lôi kéo Vân Nhiễm đi twois một địa phương hẻo lánh,
“Đại tỷ, người đừng để ý lời nói của các nàng, các nàng chính là một đám nhàn hạ bình thường không có việc gì làm thích xen vào chuyện của người khác, một đám bà tám mà thôi.”
Vân Nhiễm gật đầu, ánh mắt sâu sa, nhìn Vân Vãn Tuyết kéo mình đến một đình nhỏ bên hồ sen sau hoa viên. Hai người đi tới bên hồ, vài tiểu nha hoànđi theo phía xa, Anh Đào cùng Lệ Chi vẫn chú ý động tĩnh bên này, tứ tiểu thư muốn hại quận chúa, các nàng sao có thể không nhìn ra.
Vân Vãn Tuyết mâu quang chớp động, khóe môi cười đắc ý, Vân Nhiễm hôm nay ta sẽ khiến người thân bại danh liệt, cho dù phụ vương có vì nguoif tở chức thưởng hoa yến, nếu ngươi giết hại thân muội muộ, thanh danh bị bôi xấu, xem ai còn dám cưới ngươi.
Vân Vãn Tuyết tay dùng chút lực, làm tay Vân Nhiễm hướng tới ngực nàng, nàng vừa động Vân Nhiễm đã biết nàng muốn làm gì, nguyên lai là muốn mượn tay nàng rơi hồ, làm cho nàng mang tiếng xấu, Vân Vãn Tuyết, xem ra bguowif tự chê mình sống quá thoải mái.
Vân Nhiễm nở nụ cười u ám, nàng đã muốn làm vậy thì để nàng tự chịu đi, Vân Vãn Tuyết căn bản không có kéo được tay Vân Nhiễm, mặc dù nàng không có nội lực nhưng so với người thường cũng có lực. Tay Vãn Tuyết bị Vân Nhiễm nắm căn bản không nhúc nhích được, Vân Nhiễm thân mình vừa động trực tiếp rơi vào trong hồ.
Anh Đào cùng Lệ Chi chạy vôi lại, Lệ Chi quát lớn, “Tứ tiểu thư, người sao lại đẩy quận chúa nhà ta xuống hồ.”
Cách đó không xa có vài tiểu thư chạy tới, sau đó người tới càng đông. Lúc này bên hồ Vân Vãn Tuyết sờ ngây người, nàng muốn mượn tay Vân Nhiễm để rơi hồ, thế nào giờ lại thành nàng đẩy Vân Nhiễm xuống hồ. Vân Nhiễm là nhất phẩ quận chúa, tội danh này có thể to lắm.
Vân Vãn Tuyết đứng bất động, trong hồ Vân Nhiễm chìm nổi thỉnh thoảng kêu: “Cứu mạng, cứu mạng.”
Lệ Chi vội vàng nhảy vào trong nước cứu người, nàng biết quận chúa nhà mình biết bơi, nay làm vậy là muốn diễn trò, nàng dĩ nhiên sẽ phối hợp.
Trên bờ Anh Đào lại thét chói tai chỉ vào Vân Vãn Tuyết: “Tứ tiểu thư vì cái gì lại đẩy quận chúa nhà ta, người thật tâm ngoan thủ lạt, Lương Thành còn nói quận chúa nhà ta độc ác, trên thực tế người độc ác chính là tứ tiểu thư.”
Vân Vãn Tuyết lắc đầu: “Khôn có, ta không có.”
Vân Nhiễm nặng nè di động vươn tay bắt lấy chân Vãn Tuyết trong tay một ngân châm đâm tới, Vãn Tuyết theo bản năng nhảy dựng lên, Vân Nhiễm lại buong tay ra trong mắt mọi người liền thành tứ tiểu thư đem người đá lại trong hồ.
Các tiếng chỉ trích vang lên: “Tứ tiểu thư thật là quá đáng, thế nhưng trực tiếp đem nhân đá đi xuống.”
“Đúng vây, tâm địa thật độc ác.”