Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 771
Lý Văn Hãn vừa mới rời khỏi phòng làm việc của Chủ tịch huyện, Phạm Hồng Vũ còn chưa kịp thở một hơi thì điện thoại trên bàn làm việc lại reo inh ỏi.
- Xin chào, tôi là Phạm Hồng Vũ đây?
Phạm Hồng Vũ chỉ còn biết cầm lấy điện thoại, cười nói:
- Chủ tịch huyện Phạm, là tôi đây!.
Từ đầu kia điện thoại truyền đến một giọng nói lịch sự, đó chính là thường vụ thị ủy Bí thư ủy ban pháp luật kiêm Trưởng đồn công an thị xã Tiêu Hàn Nguyệt.
- Ha ha, Bí thư Tiêu, chào anh!
Từ lần Phạm Hồng Vũ đánh bại Trịnh Mỹ Đường trước đây, kéo theo một phen cả Nhậm Uy thì Tiêu Hàn Nguyệt lập tức triển khai hoạt động chỉnh đốn công an thị xã. Ai cũng đều phải làm cho rõ năm rõ mười. Cái kiểu hoạt động chỉnh đốn này, nếu như không phải đáp ứng chỉ thị của cấp trên thì đã ra thành văn bản rồi.
Trong lần chỉnh đốn này, những bản lĩnh mà Tiêu Hàn Nguyệt đã từng được thể nghiệm trong những năm công tác đã được bộc lộ xúng đáng, một loạt những đòn đánh êm đẹp phủ xuống rồi, có mấy vị tự đề bạt mình đến các ban ngành tương đối trọng yếu. Đương nhiên nếu so sánh với Nhậm Uy “chính quy” mà nói thì thân tín của Tiêu Hàn Nguyệt ở đồn công an vẫn là phái thiểu số mà thôi. Nhưng trải qua chuyến này thì uy lực của Nhậm Uy đã yếu đi khá nhiều.
Hơn nữa cú đánh của Phạm Hồng Vũ thật là vang dội.
Nhậm Uy dựa vào thân phận Phó trưởng đồn thường trực để thâu tóm cả Công an thị xã trong tay, chủ yếu là dựa vào hai nguồn. Thứ nhất: anh ta lâu đời thành thục nghiệp vụ, làm việc trong ngành công an gần hai mươi năm, leo lên được vị trí quan trọng, cũng thu gom bồi dưỡng được một số tâm phúc, mỗi một ban ngành đều có người của y, cứ tự nhiên như vậy uy tín được tăng cao. Thứ hai: y là cán bộ phái địa phương, từ đầu đã được Chủ tịch thị xã Quách Thanh Hoa nâng đỡ, lại đứng trên đôi chân của Trịnh Mỹ Đường, có người nâng đỡ, lời nói có trọng lượng trong vấn đề miễn nhiệm của toàn hệ thống ngành công an.
Nhưng hiện tại, toàn ngành công an đã nhìn thấy một mặt khác – một Nhậm Uy hùng mạnh cũng có thể bi đánh bại đấy.
Phạm Hồng Vũ vừa xuất chiêu, không cần nói đến Nhậm Uy mà ngay cả cây đại thụ của y cũng gục ngã giống như nhau.
Tiêu Hàn Nguyệt mượn gió bẻ măng, nhân cơ hội tiến lên chiếm đoạt lấy ngọn cờ. Xây dựng quyền lực cho mình, cuối cùng đã cho mọi người thấy được một vấn đề: Trưởng đồn công an thị xã là họ Tiêu, không phải họ Nhậm nữa!
Tiêu Hàn Nguyệt chiếm được món hời rồi, “ăn quả nhớ kẻ trồng cây” nên mối quan hệ với Phạm Hồng Vũ trong chốc lát trở nên thân thiết. Không những thường xuyên gọi điện hỏi thăm nhau mà chỉ cần Phạm Hồng Vũ lên thị xã họp, nếu thuận tiện thì Tiêu Hàn Nguyệt đều mời hắn ăn cơm.
Đương nhiên, cũng có lúc Phạm Hồng Vũ trả tiền.
Nhưng cái này không quan trọng, quan trọng chính là, Tiêu Hàn Nguyệt và hắn đã dần dần trở thành bạn bè. Cái kiểu quan hệ bạn bè này ít nhiều cũng mang chút tính chất “đồng minh chính trị” bên trong.
Tiêu Hàn Nguyệt cần cái vầng hào quang trên đầu Phạm Hồng Vũ, hy vọng mình sẽ được dính lây chút ánh sáng. Phạm Hồng Vũ cũng hy vọng có được một vị “thường vụ thị ủy” làm đồng minh.
- Chủ tịch huyện Phạm, sao tôi lại nghe nói, cậu với cán bộ cơ sở huyện Mạc Bình xảy ra một số hiểu nhầm vậy?
Nếu đã là bạn bè thì Tiêu Hàn Nguyệt cũng không quanh co lòng vòng nữa, nói thẳng vào vấn đề luôn.
Phạm Hồng Vũ chỉ cười mà không nói gì.
Tiêu Hàn Nguyệt bèn nói tiếp: - Tôi vừa mới qua bên văn phòng thị ủy tìm Chủ tịch thị xã Quách để bàn bạc về vấn đề cơ quan chính trị của năm sau, nhìn thấy đồng chí Cừu Hạo Minh huyện Mạc Bình rồi, lúc đó ông ta vừa mới từ phòng làm việc của chủ tịch Quách, tâm trạng hình như rất bực bội.
Phạm Hồng Vũ thản nhiên nói: - Bí thư Cừu chắc là chỉ nghe được lời của một bên là cháu họ ông ta nói thôi, vấn đề giáo dục gia đình có chút vấn đề đây.
Hắn tin rằng, Tiêu Hàn Nguyệt đã gọi cuộc điện thoại này cho hắn thì chắc chắn đã tìm hiểu được tất cả sự việc rồi. Có lẽ là không biết rõ về mối ân oán giữa Cừu Lập Hành và Lã Đình, nhưng đã biết rõ việc hắn tặng cho gã kia hai cái bạt tai rồi vì những tin tức kiểu như thế này có thường có tốc độ lan truyền rất nhanh.
Tiêu Hàn Nguyệt trầm ngâm một chút rồi nói: - Chủ tịch huyện Phạm, nhưng Cừu Hạo Minh là một đồng chí lão làng, trước đây đã có thời gian dài làm việc ở văn phòng ủy ban thị xã, Chủ tịch Quách rất hợp với ông ta. Có đến mấy năm là người chuyên tháp tùng chủ tịch đó.
Mặc dù Tiêu Hàn Nguyệt là kẻ ngoại đạo nhưng dù sao cũng là ủy viên thường vụ thị ủy nên hiểu về những mối quan hệ như thế này trong các ban ngành của thị ủy hơn Phạm Hồng Vũ rất nhiều. Cái gọi là “tháp tùng chủ tịch Quách” kỳ thực ra là thư ký của Quách Thanh Hoa, chỉ là thiếu cái tên gọi chính thức mà thôi. Dù sao thì lúc Quách Thanh Hoa làm chủ tịch thị xã thì cấp bậc của Cừu Hạo Minh không phải là thấp, bỏ qua cả cấp sở để nhảy lên khoác tấm danh “không tốt lắm” “thư ký của Chủ tịch thị xã”, trái lại, lại có tiền đồ cho Cừu Hạo Minh. Sau đó Cừu Hạo Minh đã rất nhanh chóng có được chức chủ nhiệm văn phòng thị ủy còn kiêm nhiệm cả Bí thư huyện ủy Mạc Bình, tất cả đều nói lên rằng Quách Thanh Hoa đã ưu ái gã ta rất nhiều.
Cừu Hạo Minh đích thị là thân tín của Quách Thanh Hoa.
Đây cũng là nguyên nhân mà tối hôm qua Cừu Hạo Minh đã gọi điện cho Lục Cửu mà từ đầu đến cuối không hề gọi cho Phạm Hồng Vũ.
Bí thư Cừu rất coi trọng thể diện của mình, cho rằng một quyền Chủ tịch huyện như Phạm Hồng Vũ không có tư cách ngang hàng với một Bí thư huyện ủy lão làng như ông ta, gọi điện cho Lục Cửu thì có thể được, là Bí thư so với Bí thư, đều bằng nhau cả.
- Bí thư Tiêu, có một chuyện không biết anh có rõ không, nữ đồng chí bị đánh đó là thân nhân liệt sĩ. Chồng chị ấy lập công hạng hai trong quân đội. Bây giờ chị ấy bị thương rất nặng, lúc đó đã lâm vào hôn mê rồi. Những việc khác tạm thời không quản nữa, ít nhất cũng phải chữa trị cho người ta đã chứ? Nếu như ngay cái nguyên tắc cỏn con này mà Cừu Hạo Minh cũng không có thì những năm tháng ông ta đi theo chủ tịch Quách thật là phí hoài.
Phạm Hồng Vũ nói không chút khách khí.
Xảy ra chuyện nghiêm trọng như vậy mà Cừu Hạo Minh không đi dọn dẹp, chữa trị cho những người bị thương trái lại còn đi gọi điện thoại cho Lục Cửu để đòi luận tội, nhất là việc chạy vội đến để mách tội với Quách Thanh Hoa. Cái kiểu làm việc thế này Phạm Hồng Vũ thật sự không thể chấp nhận được cho nên trước mặt Tiêu Hàn Nguyệt cũng gọi thẳng tên ra không chút tôn trọng gì cả.
- Thân nhân liệt sĩ à?
Tiêu Hàn Nguyệt kinh ngạc hỏi.
- Đúng thế!
Tiêu Hàn Nguyệt trầm ngâm một lát rồi mới nói: - Chủ tịch huyện Phạm, ý của tôi thế này: việc này nên giải quyết thông qua hòa giải thì tốt hơn. Dù sao cũng không phải việc của huyện Vân Hồ, làm to chuyện cũng không được gì.
Phạm Hồng Vũ nói: - Bí thư Hàn, tôi rất hiểu suy nghĩ của anh, nhưng tôi vẫn giữ câu nói đó: trước tiên hãy chữa trị cho người bệnh đã rồi hãy nói những chuyện khác. Hơn nữa, bên Mạc Bình đó cũng phải tỏ thái độ thành khẩn mới được.
- Ừ, thế thì cứ như vậy đi. Việc này tôi sẽ tiếp tục chú ý.
- Được!
Phạm Hồng Vũ cũng chẳng khách sáo gì với Tiêu Hàn Nguyệt cả. Nếu đã là bạn thì đối xử với nhau theo cách của những người bạn.
Buông điện thoại xuống, Phạm Hồng Vũ châm một điếu thuốc, nhíu đôi hàng lông mày lại.
Cái cách xử lý sự việc của Bí thư Cừu đã làm cho Chủ tịch huyện Phạm không vui rồi.
Ai ngờ đâu, đúng thật là một người không có được chút nghỉ ngơi, Phạm Hồng Vũ còn chưa hút hết điếu thuốc thì lại có điện thoại gọi tới.
- Tôi nghe đây…
- Chủ tịch huyện Phạm!
Đầu bên kia điện thoại vọng tới giọng nói của Tạ Hậu Minh.
- Chủ nhiệm Tạ, chào chú!
Phạm Hồng Vũ cảm thấy ngạc nhiên, vội đáp lời hỏi thăm ông ta.
Từ sau khi Hoàng Vĩ Kiệt đi nhận chức Bí thư quận ủy quận Hòa Bình, thì quan hệ giữa Phạm Hồng Vũ và Tạ Hậu Minh trở nên tế nhị. Về cơ bản, cho dù là trong cuộc họp của Bí thư hay cuộc họp thường vụ huyện ủy thì Tạ Hậu Minh đều có ý kiến ủng hộ hắn, thái độ rất rõ ràng. Nhưng ngoài công việc ra thì giữa hai người rất ít giao du. Tạ Hậu Minh hiếm khi nào gọi điện thoại cho hắn càng không bao giờ bước nửa bước chân vào phòng làm việc của hắn.
Bởi vậy có thể thấy được, trong lòng Tạ Hậu Minh vẫn không có chút thiện cảm nào với Phạm Hồng Vũ. Sở dĩ ủng hộ toàn bộ trên công việc cho hắn là không ngoài việc nghĩ cho con gái và con rể. Hội đồng nhân dân huyện nhiệm kỳ này sắp sửa kết thúc, ngày mà Tạ Hậu Minh lui về tuyến hai gần kề đến đít rồi. Phạm Hồng Vũ thì ngày càng lên, Tạ Hậu Minh không thể làm ngơ.
- Chủ tịch huyện Phạm, có rảnh không? Tôi muốn đến chỗ cậu một chút.
Tạ Hậu Minh nói dứt khoát, giọng điệu rất cứng rắn.
Phạm Hồng Vũ liền cười nói: - Chủ nhiệm Tạ, hay là để tôi quan thăm chú, đợi chút nhé, tôi đến ngay.
Tạ Hậu Minh rất coi trọng thể diện, vậy thì Phạm Hồng Vũ sẽ giữ toàn bộ thể diện cho ông ta. Chỉ cần đồng chí lão làng này ủng hộ cho mình thì Chủ tịch huyện Phạm sẽ xuống nước “kính lão đắc thọ”. Tạ Hậu Minh còn lớn hơn cả Phạm Vệ Quốc đến mười mấy tuổi. Chủ tịch huyện Phạm tôn trọng một chút lão đồng chí thật là điều nên làm.
Hắn chẳng qua chỉ là đi thêm vài bước chân mà Tạ Hậu Minh lại thấy thời gian dài vô tận.
Phạm Hồng Vũ chu đáo lễ phép quả nhiên làm cho Tạ Hậu Minh rất vừa lòng, ngồi trên ghế so fa đợi sẵn, trên bàn là cốc trà nóng thơm ngát. Phạm Hồng Vũ vừa bước vào cửa, Tạ Hậu Minh lập tức bật dậy chào hỏi.
- Chủ tịch huyện Phạm, mời ngồi.
Trên khuôn mặt cứng già nua của ông ta hé ra nụ cười tươi.
Phạm Hồng Vũ khẽ mỉm cười gật đầu, ngồi xuống.
Tạ Hậu Minh chủ động đưa một điếu thuốc cho hắn rồi nói: - Chủ tịch huyện Phạm, lúc nãy Chủ tịch thị xã Quách có gọi điện thoại cho tôi để hỏi về sự việc xảy ra bên Đại Phương ngày hôm qua.
Lời nói này, đã có trong dự liệu của Phạm Hồng Vũ từ lâu rồi.
Ba vị lãnh đạo chính của ủy ban huyện Vân Hồ, Lục Cửu thì là người của phái Đàm Khải Hoa, còn Phạm Hồng Vũ là phái “độc lập”, Tạ Hậu Minh mới thật sự là cán bộ địa phương chính cống – cứ cho vào với phái của Quách Thanh Hoa. Quách Thanh Hoa có lời nào cần truyền đi thì tự nhiên đầu cầu đầu tiên phải là Tạ Hậu Minh rồi. Thế nhưng như thế cũng có thể thấy được suy nghĩ của Quách Thanh Hoa của Cừu Hạo Minh là muốn khống chế giải quyết chuyện này giữa cá nhân thôi.
Nếu không, căn cứ vào quy trình thông thường, Quách Thanh Hoa mà lấy tư cách Chủ tịch thị xã để ra mặt thì nên tìm Bí thư huyện ủy Lục Cửu sẽ hơn, chứ nếu trực tiếp tìm đương sự Phạm Hồng Vũ cũng sẽ không hay bằng tìm đến Tạ Hậu Minh trước.
Bây giờ Tạ Hậu Minh lại không kiêm nhiệm Bí thư ủy ban pháp luật nữa mà chỉ là chủ nhiệm đại hội đồng nhân dân huyện thôi.
- Chủ tịch thị xã Quách có chỉ thị gì không ạ?
Phạm Hồng Vũ cũng hỏi trực tiếp luôn.
Cụ thể chuyện ngày hôm qua, chắc là mọi người đều đã biết tình hình đại khái rồi cũng không cần dài dòng làm gì.
Để xem Quách Thanh Hoa muốn truyền đạt lời nào qua Tạ Hậu Minh.
Tạ Hậu Minh hút hai hơi thuốc, sắp xếp ngôn từ một chút rồi mới nói: - Chủ tịch thị xã Quách cũng không có chỉ thị gì cụ thể, chỉ là nói với tôi mỗi một cán bộ đều phải làm tốt công việc của chính mình, phát hiện thấy vấn đề tồn tại trong công việc thì phải giải quyết theo quy tắc.
Phạm Hồng Vũ thản nhiên cười, khóe miệng lộ ra nét châm biếm.
Xem ra Quách Thanh Hoa rất nể trọng Cừu Hạo Minh, chỉ có đồn đại sâu hơn. Đường đường là một Chủ tịch thị xã mà không hỏi đúng sai chỉ chăm chăm vào “quy trình”
Mỗi một người đều đang cố giữ lấy cái thể diện của mình, duy chỉ có sự sống chết của Lã Đình thì không ai màng đến.
Chủ tịch huyện Phạm thật sự không thể tin đâu!
----------oOo------.