-
Chương 10: Có Người Vui Có Người Buồn
Cửa Bắc đường Hòa Bình.
Trước tòa nhà chung cư.
Đổng Học Bân từ địa điểm thi ngồi xe đến bệnh viện, lại từ bệnh viện ngồi xe về nhà, cho nên tốc độ cũng không kém hơn mấy người Cù Vân Huyên ngồi xe buýt về, vừa quẹo vào khu nhà, Đổng Học Bân liền nhìn thấy mẹ và đám người dì Hứa, kêu mọi người một tiếng, bước nhanh lại vài bước, giải thích: " Mẹ, Huyên di, vừa rồi thật sự xin lỗi, con quả thật có chút việc, không thể chậm trễ"
"Học Bân..." Mẹ muốn nói lại thôi, thở dài, nhưng không hỏi cái gì hết.
Đến hành lang trước cửa, gặp phải Hứa Khoa trưởng xách cặp da vừa mới đi làm việc: "Vừa thi xong? Thi viết không thành vấn đề chứ?"
"Con... con..." So với lúc trước khi vào phòng thi tỏ vẻ nguy hiểm, thì Tiểu Đông bây giờ đang có khuôn mặt không vui.
Đổng Học Bân có chút buồn cười, trong lòng cũng hả giận một ít.
"Nói đi!" Hứa Khoa trưởng nghiêm mặt nói: "Bên hải quan ba đã bắt chuyện xong hết rồi".
Sắc mặt của dì Hứa cũng không dễ nhìn cho lắm, liếc Tiểu Đông một cái. Tiểu Đông lúc này mới ấp úng nói: "Đề thi tự luận lần này thật sự quá khó, hơn nữa phương hướng ra đề đặc biệt nhiều, căn bản không phải là do người làm ra, con phỏng chừng... ừm, con phỏng chừng câu một con có một chút nắm chắc, còn... còn mấy câu khác thì hẳn là đáp sai toàn bộ, không lấy được điểm nào, lấy điểm tổng của thi trắc nghiệm và tự luận có khả năng ngay cả tuyến tiêu chuẩn cơ bản cũng không qua được"
Mặt của Hứa Khoa trưởng trở nên lạnh lùng: "Mày làm ăn thế nào vậy? Hả? Không phải đã nói ôn tập được rồi sao? Không phải đã nói không thành vấn đề sao?"
Tâm tình của Tiểu Đông cũng cực kém: "Ai biết nó lại khó như vậy, có thể làm được tuyệt đối không có mấy người"
Hứa Khoa trưởng hét lên: " Đừng nói đề khó! Đó là do mày ôn tập không đúng chỗ!"
"Được rồi Tiểu Đông" Dì Hứa nhanh chóng giải thích thay cho con trai: "Đề thi quả thật rất khó, bên ngoài trường thi tôi nghe rất nhiều người đều nói như vậy, không riêng gì Tiểu Đông, tất cả mọi người đều thi rớt như nhau, đúng rồi, tiểu Bân nhà Hiểu Bình cũng thi không đậu, Tiểu Đông còn đỡ hơn một chút, ít nhất... ít nhất cũng có thể lấy được phần lớn điểm thi trắc nghiệm"
Đổng Học Bân trợn tròn mắt ra nhìn, ai nói tôi thi không đậu?
Hứa Khoa trưởng cả giận nói: "Không qua được vòng phỏng vấn, thì cái gì cũng không nói được"
Dì Hứa thở dài nói: " Sang năm thi lại" Hứa Khoa trưởng nổi giận, vung tay xoay người đi lên lầu, dì Hứa nhìn Tiểu Đông, lại quay đầu nhìn mẹ của Đổng Học Bân, nói: "Qua vài tháng nữa sẽ có báo danh đăng ký thi công chức toàn quốc, con trai của cô có thi không?"
Mẹ cắn răng một cái: "... Thi!"
Cù Vân Huyên vỗ vỗ tay của Đổng Học Bân, an ủi: "Đừng tạo áp lực cho mình quá lớn, sang năm thi tiếp, có gì đâu?"
Thành tích của Tiểu Đông luôn rất ưu tú, mà ngay cả hắn cũng không thi đậu, thì Đổng Học Bân đương nhiên là không thể nào đậu rồi... cái này tựa hồ đã là suy nghĩ chung của mọi người.
Tiểu Đông lạnh lùng nhìn Đổng Học Bân một cái, theo Hứa Khoa trưởng đi lên lầu.
Đổng Học Bân biết mẹ và Huyên di cũng không cho rằng mình sẽ đậu, sờ sờ mũi, nhưng không giải thích.
Hiểu lầm thì cứ hiểu làm đi, ngay cả là thông qua vòng thi viết, nhưng quả thật hắn cũng không có nắm chắc là có thể thông qua vòng phỏng vấn, nếu như nói với mẹ là mình thi viết không tồi, kết quả là vòng phỏng vấn lại không lọt, cái này không phải là làm cho mẹ từ cực vui trở thành cực buồn, không làm huyết áp của mẹ lên cao sao? Nếu như đậu thật rồi thì báo cho mọi người biết cũng được!
Ăn cơm tối xong, Đổng Học Bân trở về phòng của mình, mở cái máy tính đời cũ của hắn lên, bắt đầu làm chuẩn bị cho vòng phỏng vấn, lên mạng tìm kiếm tài liệu phỏng vấn của mấy năm trước.
Sau năm phút đồng hồ, tìm tòi không có kết quả, Đổng Học Bân buồn khổ nhớ ra, cái cơ quan mà mình ghi danh căn bản là không có trang web riêng, chứ đừng nói là mấy đề thi phỏng vấn của các năm trước, nga cả tin tức về tên của cơ quan ấy cũng ít đến đáng thương.
Vì hắn báo danh vào quốc an.
Tên đầy đủ của quốc an là bộ an toàn quốc gia, cũng là hệ thống cảnh sát, dưới sự lãnh đạo của quốc vụ viện, là cơ quan cấp chính xử, bên trong còn có các phòng ban nhỏ, trong tỉnh thì gọi là phòng quốc an, nhưng đều gọi là cục quốc an cả, bởi vì kinh thành là thủ đô, là thành phố trực thuộc trung ương, cho nên cũng tương đối đặc thù, cho nên bên ngoài cũng gọi là cục quốc an, không gọi là phòng, nhưng trên cấp bậc và chính sách, thì vẫn được phân cục, cơ cấu cấp chính xử.
Nhắc đến cơ cấu quốc an thần bí này, mọi người có thể cũng không xa lạ, làm tình báo mà.
Nhưng mà Đổng Học Bân nghe người ta nói, người trong quốc an cũng không có thần bí như vậy, cũng có phân phòng ban hết.
Ví dụ như cái hắn ghi danh chính là phòng tổng hợp của quốc an, bọn họ bình thường cũng đến cơ quan làm việc, cũng đi xe buýt, cũng gặp mặt bạn bè, cũng có thể nói cho người khác biết mình làm ở đâu, cái này không phải là bí mật gì. Khi Đổng Học Bân còn học đại học đã chọn thi vào quốc an rồi, hắn từng nói giỡn với người ta rằng, bọn họ ngồi trong phòng làm việc làm văn bằng hành chính thì căn bản là không có cơ hội tiếp xúc đến bất kỳ tin tức nào nào liên quan đến tình báo cả, quốc an cũng không có gì hay ho, nhưng không thể uống rượu quá say, không thể nói bậy bạ được, không thể tùy tiện nói cho người khác biết địa chỉ gia đình của mình, hạn chế nhiều lắm, ừ, phí tăng ca chỉ cao hơn các cơ quan khác một chút mà thôi.
Ặc, thật ra phải nói tiếp rằng, cũng không phải là Đổng Học Bân muốn hướng đến cái tổ chức tình báo được thừa nhận đối ngoại trong cái quốc gia này đâu.
Hắn bị buộc bất đắc dĩ đăng ký vào đó thôi, không có biện pháp, bởi vì đơn vị triệu tập dự thi còn hạn chế rất nhiều.
Ví dụ như, cục công an hay cục giám sát an toàn, ngoài hai cuộc thi trắc nghiệm và thi tự luận bên ngoài ra, còn có một cuộc thi đặc biệt, Đổng Học Bân nghĩ rằng ngay cả hai cuộc thi đầu hắn cũng không qua nổi, thì làm sao có thể qua được cuộc thi đặc biệt chứ? Cho nên nghĩ cũng không cần nghĩ, lập tức từ bỏ ngay.
Lại ví dụ như, muốn đi vào các cơ quan của ủy ban giáo dục thành phố, ngoại trừ đi thi ra còn đòi hỏi phải có kinh nghiệm làm việc hai năm.
Lại ví dụ như, hội chữ thập đỏ và cục văn hóa, phải là đảng viên thì mới có thể đăng ký vào được.
Lại ví dụ như, các cơ quan của phân cục tài nguyên quốc thổ, bị hạn chế bằng cấp là phải có bằng thạc sĩ hoặc tiến sĩ.
Còn phải có bằng kế toán, bằng văn khoa, cần phải thân cao hơn một mét tám, cần nữ, vân vân và vân vân...
Đổng Học Bân cuối cùng kinh ngạc phát iện ra, mình chỉ có ba phần trăm để đi vào cơ quan nhà nước làm việc, mà những cơ quan hay phòng làm việc hẻo lánh trong ba phần trăm này tuy rằng không được chú ý nhiều, chỉ cần tốt nghiệp đại học là có thể vào, nhưng mà người ta chỉ muốn một người vào, cho nên sự cạnh tranh sẽ trở nên rất là tàn khốc, Đổng Học Bân khẳng định là không có cơ hội rồi.
Kết quả là, Đổng Học Bân nản lòng thoái chí trong một cơ hội ngẫu nhiên nghe được nhân viên làm việc trong cục quốc an nói chuyện tại cầu thang của trường đại học.
Thì ra quốc an đang nhận người, chỉ cần diện mạo thân hình không có thiếu hụt đặc thù, chỉ cần không ở nước ngoài, thì không hạn chế nam nữ, không hạn chế đảng viên, không hạn chế ngành học, không hạn chế công tác làm việc, không có cuộc thi đặc biệt, ai cũng có thể ghi danh vào, hơn nữa nghe nói lần này tuyển bốn người vào làm, so với các cơ quan khác mà nói, cái này đã là vô cùng dư dả rồi.
Cho nên, sau khi Đổng Học Bân so sánh lợi và hại, rốt cục đã thuyết phục mẹ, đăng ký vào cục quốc an, nơi hắn có khả năng đậu cao nhất.
Chỉ mong tất cả đều thuận thuận lợi lợi là được.