Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1863
Trên đường.
Điện thoại vang lên.
Đổng Học Bân mới đi ra từ tiệm đồng hồ, điện thoại của Phương Văn Bình liền gọi đến đây, hắn nhanh chóng đưa đồ qua một tay, tiếp điện thoại, "A lô?"
"Đến chỗ nào rồi?" Phương Văn Bình hỏi.
Đổng Học Bân nói: "Đã đến tỉnh thành, trạm xe phía tây."
Phương Văn Bình nói: "Vậy không xa, lúc tới nhớ mua đồ ăn."
Đổng Học Bân đổ mồ hôi, anh em còn phải mua đồ ăn à, "Vậy bánh kem có cần không?"
"Tôi không ăn cái kia." Phương Văn Bình nói xong, thì đơn phương cúp điện thoại.
Nghe được âm thanh tút tút của điện thoại di động, Phương đại tỷ này, mỗi lần đều là như thế này, khiến cho Đổng Học Bân không biết làm sao, thôi kệ, ai kêu cho người ta là lãnh đạo, lần đó mình còn sờ qua người ta nửa ngày, Đổng Học Bân muốn dữ với cô ấy cũng dữ không nổi, nhìn về phía bên kia có một khu chợ nhỏ bán đồ ăn, Đổng Học Bân đi vào bắt đầu bao lớn bao nhỏ mua đồ ăn mua thịt, sau khi đi ra tìm một trạm giao thông công cộng nhìn một chút, thật đúng là có xe đến gia thuộc viện tỉnh ủy, quả thật không xa, cũng là ba bốn trạm, chờ xe tới Đổng Học Bân liền cầm đồ lên xe.
Vì sao không đón xe?
Với một thân bùn đất như hắn người ta cũng không dám rước.
...
Năm sáu phút sau.
Đổng Học Bân xuống xe, đập vào mắt cũng là một tiểu khu coi như là mới xây cách đó không xa, hẳn là không quá hai ba năm, rất sạch sẽ, xanh hoá và phương tiện xung quanh đều rất hoàn thiện, diện tích tuy rằng rất lớn, nhưng nhìn xa xa, dãy nhà bên trong cũng không phải rất dày, vô cùng rộng, là một tiểu khu xa hoa. Đổng Học Bân không có tới qua bên này, chỉ có thể theo địa chỉ Phương Văn Bình cho hắn đối chiếu một chút, ừm, cũng là ở đây. Hừ, trước đó còn tra đại viện huyện uỷ của huyện chúng tôi quá xa hoa, làm anh em xém trở tay không kịp, cũng may phản ứng nhanh mới tránh được một kiếp, còn nói chúng tôi. Các người tự nhìn gia thuộc viện các ngươi đi, cũng không đều không khác biệt lắm. Đổng Học Bân khó tránh khỏi oán giận, thật ra trong lòng cũng biết, gia thuộc viện tỉnh ủy cơ bản đều là cái quy cách bình thường này.
Tiến vào, nhưng mà mới vừa đi chưa được vài bước, người của phòng bảo vệ đi ra một người, "Chờ một chút, anh chờ một chút, anh tìm ai hả?"
Đổng Học Bân quay đầu."Tôi đến đây có chút chuyện."
Bảo vệ cửa nhíu mày, trong lòng nói cậu ăn mặc như vậy làm gì thế, không nhịn được hỏi một câu."Anh tìm ai? Ở đây không phải chổ ai cũng có thể tiến vào!" Quả thật, bên này không phải chổ bình thường, mà là gia thuộc viện của cán bộ tỉnh, tặng lễ, quấy rối. Mỗi năm đều có không ít, người ra vào cũng tương đối phức tạp, cho nên tự nhiên muốn đuổi một ít người râu ria, cái này cũng là bọn họ đang phục vụ lãnh đạo, bằng không khiến cho một người thân đầy bùn đất đi vào như thế còn không biết hắn sau khi đi vào sẽ làm gì. Hiện tại sự kiện xã hội cũng tương đối nhiều, nhìn trang phục người này không bình thường, bảo vệ cửa tự nhiên cản lại.
Đổng Học Bân không nói gì. Mẹ nó một thân khí chất của anh em anh không nhìn ra à, còn cản tôi? Anh em tiến vào đơn vị công tác của tỉnh bị người ngăn cản qua, nhưng mẹ nó tiến vào gia thuộc viện còn chưa có bị người chặn qua, trên người bẩn một chút thì làm sao? Che giấu khí độ của anh em sao??
Đổng Học Bân không lên tiếng.
Một bảo vệ cửa khác vừa nhìn, cũng từ bên trong đi ra. Trong tay còn cầm cảnh côn các loại.
Đổng Học Bân cười lạnh một tiếng, cỡ như bọn họ hắn thật đúng là không để vào mắt. Bất quá hôm nay là tới mừng sinh nhật cho Phương Văn Bình, còn ở trong tỉnh, Đổng Học Bân cũng không muốn gây sự, nhưng vẫn không nói mình đến đây là tìm ai, chỉ là tùy tiện đưa tay cắm vào trong người tìm tìm, lấy ra chứng minh công tác của mình tại huyện Tiêu Lân, rất tùy ý phủi một cái, ném tới phía trước hai người bảo vệ cửa.
Bảo vệ cửa mở ra vừa nhìn.
Huyện Tiêu Lân? Bí thư huyện uỷ??
Hai người đều trợn mắt há hốc mồm mà liếc nhìn nhau, thấy được khiếp sợ trong mắt của nhau, ăn mặc như vậy? Trẻ tuổi như thế? Người nọ là bí thư huyện uỷ? Nếu như người khác có thể còn phải nhìn giấy chứng nhận là thật hay giả, nhưng trong mắt hai bảo vệ cửa căn bản cũng không cần nhìn, bởi vì giấy chứng nhận bọn họ mỗi ngày phải xem đều có rất nhiều, điểm thật giả ấy nếu như còn không phân được vậy bọn họ cũng đừng làm, vừa nhìn cũng là hàng thật giá thật.
Bảo vệ cửa trẻ tuổi ặc một tiếng, nhanh chóng đem giấy chứng nhận trả cho hắn, "Xin lỗi, mời vào, mời vào."
Thái độ cũng thay đổi, không có biện pháp, một người bí thư huyện uỷ mặc dù trong tỉnh không tính là quan lớn, nhưng cũng là lãnh đạo thực quyền, người ta tới gia thuộc viện tỉnh ủy đưa lễ một chút và vân vân đều là rất bình thường, cái này bọn họ cũng không dám cản.
Đổng Học Bân nhìn nhìn bọn họ, cũng không nói thêm cái gì, xoay người vào trong.
Để lại hai bảo vệ chỉ trỏ bóng lưng của hắn, thật không nghĩ ra sao có người mặc một thân đầy bùn đất đến đây tìm lãnh đạo, nào có một chút hình dạng của bí thư huyện uỷ hả??
...
Một tòa nhà bên trong.
Tầng trên cùng, bên này hình như cũng là kiểu nhà phục thức, không khác biệt đãi ngộ của Đổng Học Bân tại huyện Tiêu Lân lắm, bất quá quy cách của Phương Văn Bình hiển nhiên cao hơn so với Đổng Học Bân, nhà phục thức này cùng nhà phục thức giản dị trong gia thuộc viện của Đổng Học Bân có khác nhau rõ ràng, chỉ là diện tích không đồng dạng, hơn nữa nhìn từ bên ngoài, thiết bị lắp đặt và các phương diện cũng đều cao hơn không chỉ một cấp bậc, đây là đãi ngộ của một người phó tỉnh trưởng, Đổng Học Bân khẳng định là không so được, chức quan còn kém vài cấp, căn bản không phải một tầng, không kỳ quái.
Đến chỗ.
Đổng Học Bân nhấn chuông cửa.
Leng keng, leng keng, đợi một hồi, cánh cửa bên kia mới có tiếng bước chân truyền tới, đi không nhanh không chậm, một chút cũng không vội.
Cửa mở.
Lộ ra mặt của Phương Văn Bình.
Ngày hôm nay mặc của Phương Văn Bình chính là một cái quần bó sát màu cà phê, đem đùi ốm rất chặt, vóc người cô ấy lúc đầu là tốt, chân cũng đặc biệt tốt, căn bản không giống người ở tuổi tác của cô ấy, cho nên hai đùi bị quần bó sát ôm vào có vẻ đẹp, mặt trên là một cái áo da màu trắng tương đối rộng, thân hơi dài, vừa lúc phủ lấy cặp mông đầy đặn của cô ấy, tóc buột cao, mang dép, cả người đều là trang phục ở nhà, lại có vẻ rất là phong vận do tồn, khí tức phụ nữ thành thục đập vào mặt mà đến, còn mang theo chút hương vị.
Đổng Học Bân quét mắt nhìn đùi và mông của cô ấy, cũng không dám nhìn nhiều, "Phương tỉnh trưởng."
Thấy hình dạng của Đổng Học Bân, lông mày của Phương Văn Bình nhíu rất sâu, "Làm gì thế? Xuống nông thôn?"
"Ài, xuống phía dưới làm chút chuyện, cả người là đất." Đổng Học Bân cũng không khách khí, trực tiếp vào nhà, "Bên bà giục gấp quá, tôi cũng không có thời gian về nhà thay quần áo, sau khi tới tỉnh thành cũng không tìm được chổ bán đồ nam, cho nên trực tiếp tới."
Người đi vào, Phương Văn Bình đóng cửa, "Tắm đi."
Đổng Học Bân ho khan nói: "Chổ này của bà có quần áo tôi có thể mặc không?"
Phương Văn Bình nhìn hắn nói: "Tôi là quả phụ, cậu cảm thấy trong nhà tôi có thể có y phục nam sao?"
"Trời ạ, tôi không phải cái ý kia, tôi là hỏi như thế thôi." Đổng Học Bân cười khổ nói: "Nhưng tôi phải mặc quần áo, bà dù sao cũng phải cho tôi một bộ đúng không?"
Phương Văn Bình không nhịn được nói: "Thu y cũng dơ?"
Đổng Học Bân ừm nói: "Đều dính bùn hết, phải đổi toàn bộ."
"Chổ này của tôi chỉ có thu y của tôi, cậu ăn được thì mặc, mặc không được cũng không có cái khác." Phương Văn Bình lạnh như băng nói.
Đổng Học Bân không nhiều lời, "Được được, đều được."
Phương Văn Bình cuối cùng liếc nhìn hắn một cái, trở về phòng lục ngăn tủ, cuối cùng lấy ra một bộ thu y màu trắng ném cho hắn, "Cầm đi."
Quần áo làm bằng bông, có trên mặt còn có chút bóng nhỏ, hiển nhiên không phải quần áo mới, mà là do được Phương Văn Bình giặt giũ tạo thành, nhưng Đổng Học Bân cũng thấy không sao cả, người ta đều không thèm để ý, mình còn quan tâm cái gì, có mặc là không sai rồi, nhất thời cầm lấy ôm vào trong ngực nói: "Được, vậy tôi đi tắm, đồ ăn mua cho bà rồi, đều ở bên cạnh đất, bà kiếm chổ để đi, tôi đi trước."
Hắn không lên tầng hai, đi phòng vệ sinh tầng một, bên trong còn có mùi sữa tắm, hình như Phương Văn Bình cũng mới tắm xong không có bao lâu, cửa đóng lại, Đổng Học Bân đem quần áo bẩn cởi xuống, cầm trong tay nhìn, cũng bĩu môi, tất cả đều là bùn và đất, thật sự quá dơ, hắn cũng lười giặt tay, giặt máy là được, cầm quần áo toàn bộ ném vào máy giặt, hiện tại là buổi chiều, cách buổi tối cũng có mấy tiếng đồng hồ, một hồi giặt xong có thể khô hay không Đổng Học Bân cũng quản không được nhiều như vậy, dù sao quần áo bẩn như thế khẳng định phải giặt sạch, hắn mặc đến đây là bất đắc dĩ, cũng không thể ăn cái này trở về? Gia thuộc viện bên kia đều là đồng sự, làm cho người ta thấy sẽ nghĩ như thế nào, cũng ảnh hưởng khí độ một người đứng đầu?
Bỏ đồ vào máy giặt xong, Đổng Học Bân cũng đi tắm.
Nước nóng xối lên trên người, đặc biệt thoải mái, từ trong đến ngoài lộ ra một hơi ấm, Đổng Học Bân không khỏi thoải mái cất giọng ca, từ sáng đến trưa hắn thật sự là lăn qua lăn lại đến mệt mỏi trên núi Thanh Loan, vừa lên núi vừa xuống núi vừa đào bới, cuối cùng cũng có thể thoải mái một chút.
Năm phút đồng hồ...
Mười phút...
Đổng Học Bân lăn qua lăn lại hơn nửa ngày mới tắm xong, đi ra lau khô thân thể, quần áo cũng không khác biệt lắm, hắn mở nắp máy giặt ra nhìn quần áo, lấy ra vò vò, lại một lần vắt khô, nhưng quần áo cuối cùng vẫn là ướt, thậm chí Đổng Học Bân còn kinh ngạc từ trong quần áo của mình nặn ra một cái quần lót màu da bằng tơ, cái loại rất mỏng, sờ ở trong tay có cảm giác sàn sạt, Đổng Học Bân vừa nghĩ thì rõ ràng, phỏng chừng là lúc mình ỏ quần áo vào bên trong có đồ lót dơ của Phương Văn Bình trước đó ném vào, chỉ bất quá Đổng Học Bân không chú ý, mang theo quần áo của hắn cùng nhau giặt, lúc này đem ra, Đổng Học Bân cũng rất xấu hổ, quên đi, cứ như vậy đi.
Đổng Học Bân cũng không quản được cái này, mặc quần áo trước.
Quần của Phương Văn Bình, độ dài cũng may, nhưng chỗ cái mông vẫn là khá lớn, mông của đàn bà đều lớn hơn một chút so với của đàn ông, có thể cũng là mặc lâu tạo ra, không có co dãn gì, Đổng Học Bân sau khi mặc vào có vẻ hơi bự, cũng may sau khi mặc áo vào, cái này mới che lại, không phải không hợp thân, ít nhất cũng có thể tạm chấp nhận.