Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1950
Hai giờ chiều.
Người của Phương gia hầu như đi phân nửa,
Lúc đầu ngày hôm nay cũng là ngày nghỉ ngơi khó có được của Phương lão gia tử, mọi người mới tụ cùng một chỗ ăn buổi trưa cơm, trên thực tế người nào ở đây rãnh rỗi đâu, đến cấp bậc này đề có không ít chuyện tình, cũng là mấy người phụ nữ và mấy tiểu bối coi như thanh nhàn, lúc này chuyện nên xử lý cũng xử lý xong, lão gia tử chỗ đó cũng ngủ trưa, mọi người tự nhiên tán đi, chờ buổi tối trở về ăn.
Đổng Học Bân không đi, còn đang ngồi trong phòng khách, ngồi còn tương đối ổn, vừa uống trà vừa nói chuyện cùng người bên cạnh có thể thấy.
"Em trai, hiện tại đang học trường nào?"
"... Trung học Sư Đại."
"Hiếu học giáo à, sắp thi đại học phải không? Học tập thế nào?"
"Cũng được."
"A, em gái, đọc sách à?"
"A, ừm."
"Có người nói em lớn lên giống đại minh tinh hay không hả? A, thật giống."
"Ặc..."
"Thím ba, ngài bình thường xem TV gì? Có hay xemphim truyền hình không? Hiện tại đang chiếu một bộ phim truyền hình đặc biệt hay, Trần Oánh diễn, thật sự rất tuyệt."
Đổng Học Bân cực kỳ nhiệt tình, mỗi người hắn đều nói vài câu, vẻ mặt vui vẻ.
những người còn lại của Phương gia hoàn toàn không muốn nói với hắn, chỉ là qua loa vài câu.
Reng reng reng, điện thoại vang lên, Đổng Học Bân vừa nhìn dãy số, là của Tạ Nhiên, biết tên nhóc này khẳng định là không chịu nổi mới gọi cho mình, Đổng Học Bân cũng không cấm kỵ cái gì, trực tiếp tiếp, "Uy, Tiểu Nhiên."
Mọi người nghe được, đều nhìn qua.
"Anh rể." Đầu kia của điện thoại Tạ Nhiên nói: "Thế nào?"
Đổng Học Bân cười nói: "Rất tốt, bên anh còn rất thuận lợi... Đúng vậy, người nhà Tiểu Linh đều rất nhiệt tình, lúc này à, giữ anh uống trà nói chuyện phiếm nữa... Được rồi trước tiên không nói. Anh đang trò chuyện phim truyền hình với mẹ tiểu Linh nữa, ha ha, em yên tâm đi... Ừm, cúp đi."
Mấy tiểu bối vừa nghe, suýt nữa ngã xuống đất!
Cho dù người hàm dưỡng tốt như mẹ tiểu Linh, cũng thiếu chút nữa phun ra một ngụm máu!
Thuận lợi? Thuận lợi cái rắm chứ thuận lợi, sau khi cậu đến ai cho cậu thái độ tốt hả? Chúng tôi nhiệt tình cái gì mà nhiệt tình? Mời uống trà? Rõ ràng là ý tiễn khách, ai ngờ cậu mặt dày mày dạn thật sự ở lại uống trà, còn có phim truyền hình? Mẹ tiểu Linh ngay cả nói cũng không nói. Hoàn toàn không có phản ứng cái trọng tâm câu chuyện này của Đổng Học Bân, cũng là Đổng Học Bân tự mình ở đây nói lảm nhảm, được đấy, tới trong điện thoại liền thành trò chuyện phim truyền hình? Ai trò chuyện với cậu chứ! Da mặt không thể dày như thế chứ!
Một cô bé trong đám tiểu bối của Phương gia che miệng cười không ngừng.
Mọi người thật sự là bội phục Đổng Học Bân, cái này đã không phải là chuyện của da mặt dày hay không dày. Có thể trước mặt nhiều người của Phương gia như vậy cười nói loại nói dối này thậm chí một chút cấm kỵ cũng không có, cái này thật sự không phải người bình thường có thể làm được, da mặt của ngài rốt cuộc là dày bao nhiêu hả!
Mẹ tiểu Linh nhìn hắn, nhìn đồng hồ trên tường, "Tiểu Đổng à, thời gian cũng không sớm, chúng tôi còn phải nghỉ ngơi. Đều phải ngủ trưa..." Lại một lần đưa ra ý tiễn khách, lúc đầu cũng vậy, một người ngoài, còn là một người của gia tộc kẻ thù chính trị ngồi ở phòng khách nhà bọn họ cười nói, cái này cũng quá khó chịu.
Đổng Học Bân lập tức nói: "Ai da. Tôi đến lúc này quấy rối mọi người sao?"
Mẹ tiểu Linh nói: "Cũng không tính quấy rối, cũng là đều nên nghỉ ngơi."
Đổng Học Bân lập tức nói: "Tại tôi tại tôi, vậy không có việc gì, mọi người nhanh nghỉ ngơi đi. Nhanh nghỉ ngơi, không cần để ý đến tôi. Một mình tôi xem TV là được."
Mẹ tiểu Linh: "..."
Những người khác cũng không biết nên nói như thế nào.
Nghẹn nửa ngày, mẹ tiểu Linh cũng không nói ra một câu, cùng một người phụ nữ khác hai mắt nhìn nhau, thẳng thắn không nhiều lời cùng Đổng Học Bân, tự mình xoay người lên lầu, nói cùng Đổng Học Bân nữa, bọn họ sợ mình phát bệnh tim, người này thật sự quá không có ánh mắt.
Bọn tiểu bối vừa nhìn, lúc này cũng có mấy người cùng lên lầu.
Đổng Học Bân cầm lấy điều khiển từ xa, đem TV mở ra, tư thế vô cùng tự nhiên, một chút cũng không khách khí với bọn họ, cuối cùng còn từ dưới bàn trà tìm ra một hộp hạt dưa, tự mình cắn mà ăn, vừa ăn còn vừa nói chuyện phiếm cùng cô bé duy nhất ở lại. Cô bé này phỏng chừng cũng là người duy nhất của Phương gia không phản cảm đối với Đổng Học Bân, cô ấy cảm thấy Đổng Học Bân rất thú vị.
Lúc này trò chuyện cũng là một buổi chiều.
Chạng vạng sáu giờ hơn, người Phương gia tan tầm và làm việc trở về, trên lầu ngủ trưa cũng đều xuống lầu.
Nhưng bọn họ phát hiện Đổng Học Bân còn chưa có đi, không chỉ như thế, dĩ nhiên còn cùng cô bé trong nhà chơi đánh bài, hai người chơi vô cùng vui vẻ, tiếng cười liên tục.
"Ha ha, anh thắng."
"Ai da không tính, Đổng ca anh chơi ăn gian."
"Đổ oan cho anh quá, anh nào dám chơi ăn gian chứ."
Tình cảnh này, một cảm giác vô lực thật sâu lại nhộn nhạo lên trong lòng mọi người.
Bà chị hai chịu không nổi nữa, trừng mắt nhìn Đổng Học Bân nói: "Cậu sao còn chưa đi? Có phải là còn muốn ở trong nhà ăn hả?"
Đổng Học Bân ai da nói: "Ổ chổ này ăn hả? Vậy thích hợp sao? Con là sợ thêm phiền phức cho mọi người, thật ra tùy tiện một chút là được."
Chị hai: "... %¥#!!!"
Trên lầu, Phương lão gia tử được vợ của lão nhị nâng chuẩn bị xuống lầu, nghe nói như thế, lão gia tử đều không nhịn được bật cười vui vẻ ra.
Chị hai chỉ vào hắn nói: "Cậu đừng làm cái trò này, vô dụng, tôi nói rõ ràng với cậu, trừ phi bầu trời rơi bánh nhân thịt xuống, bằng không đừng nghĩ khiến cho Tiểu Linh gả đến nhà các người!"
Đổng Học Bân cười cười, "Lời này con cũng không thể coi như không nghe thấy được, thím hai, vậy nếu bầu trời rơi bánh nhân thịt xuống thì sao?"
Chị hai cười nhạt chỉ vào trần nhà, "Nếu như thật sự rơi xuống, nhà các ngươi muốn đính hôn lúc nào đều được!"
Đổng Học Bân chớp chớp con mắt, "Chuyện này thím làm chủ được?"
"Tôi làm chủ! Rớt đi! Hiện tại để nó rới một cái cho tôi xem!" Chị hai phát hỏa.
Đổng Học Bân cười nói: "Vậy được, thím nếu có thể thay trong nhà làm chủ là tốt rồi, ừm, chúng ta buổi trưa ăn bánh nhân thịt phải không? Có cái đĩa không?"
Cô bé của Phương gia kia đưa tay cầm lấy một cái đĩa đựng hoa quả.
"Cảm ơn." Đổng Học Bân tiếp nhận cái đĩa mỉm cười, "Vậy các ngài xem kỹ, có đôi khi, hôm nay trên trời thật sự có thể rơi bánh nhân thịt xuống."
Dứt lời, Đổng Học Bân không đợi mọi người phản ứng thì đưa tay búng ngón tay một cái!
Tạch!
Hoàn toàn là không hề có dấu hiệu!
Ngọn đèn trên đỉnh đầu nhoáng lên! Bóng đen rơi xuống!
Mọi người kinh ngạc toàn bộ ngẩng đầu lên, một cái bánh nhân thịt lại có thể từ khoảng không gian trống không rơi xuống như thế, làm tất cả mọi người choáng váng!
Chị hai cũng ngây ra, ai da một tiếng cuống quít né tránh, bánh nhân thịt rơi xuống cũng là đầu bà ấy.
Đổng Học Bân đúng lúc đưa cái đĩa ra đỡ lấy, lạch cạch, bánh nhân thịt rơi vào trong cái đĩa, "Ha ha, tôi nói cái gì nhĩ, Tiểu Linh và Tiểu Nhiên cũng là có cái nhân duyên này, lão thiên gia đều an bài cho rồi."
Truyện đang hot THUẦN PHỤC CÔ VỢ BÉ NHỎ: TỔNG TÀI HƯ HƯ HƯ
Cám Ơn Các Bạn Đọc Đã Ủng Hộ. Mời mọi người đọc truyện khác của vietwriter tại link dưới. Các thể loại truyện của VIETWRITER.COM