Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 20
Thứ năm.
Buổi sáng khoảng mười giờ, Quách Thuận Kiệt vừa mới tiếp nhiệm vụ trong phòng làm việc của Chu Trường Xuân, ngồi xuống trở bàn làm việc, cầm lấy phần văn kiện lật lật, nhăn mặt, hắn lại đứng lên, cười cười đi đến trước mặt của Đổng Học Bân, đem văn kiện đặt lên bàn: "Tiểu Đổng, rãnh không? Cậu so phần văn kiện này một chút, Chủ nhiệm Chu nói là nhiều lỗi chính tả lắm, cậu sửa lại cho thích hợp, nhanh lên một chút, Chu Chủ nhiệm cần nó vào chiều nay"
Đây là công tác của anh mà?
Nhưng Đổng Học Bân cũng muốn làm tốt quan hệ đồng nghiệp, cho nên đáp: "Được, tôi lập tức làm ngay"
Quách Thuận Kiệt gật đầu khen ngợi, ngồi trở lại, bắt chéo chân, trông rất nhàn nhã.
Mười một giờ rưỡi, Đổng Học Bân cùng Đàm Lệ Mai đến lầu một đưa hồ sơ.
Trên đường đi, Đàm Lệ Mai nhỏ giọng nói: "Quách Thuận Kiệt đem việc của hắn cho cậu làm sao?"
Đổng Học Bân ừ một tiếng ;" Đồng nghiệp mà, giúp đỡ lẫn nhau cũng nên"
"Hừ, nên cái gì, tôi nói cho cậu biết, Quách Thuận Kiệt ỷ mình có quan hệ không tồi với phân cục chính ủy, cho nên ở trong phòng tổng hợp thích sai vặt lính mới, làm như hắn là lãnh đạo của phòng tổng hợp vậy, lúc tôi vừa mới đến cũng giúp hắn chạy việc không ít, nhưng mà lại chọc cho người ta ghét, được rồi được rồi" Đàm Lệ Mai lại tiếp tục nhỏ giọng xuống: "Trước khi cậu và Tôn Tráng đến đây, có một cậu nhóc không tồi bị Quách Thuận Kiệt làm cho xin nghỉ việc, suốt ngày cứ sai người ta làm cái này làm cái nọ, ai mà chịu đựng nổi?"
Đổng Học Bân nghe thế ngẩn ra: "Có chuyện này sao?"
"Tôi lừa cậu làm gì?" Đàm Lệ Mai không cần nhiều lời: "Nói chung chính cậu cẩn thận một chút"
"Ừ, cảm ơn đã nhắc nhở" Đổng Học Bân trong lòng cảm khái, cơ quan nhà nước và trường học quả nhiên kém xa.
Giờ nghỉ trưa, Đổng Học Bân đem văn kiện đưa lại cho Quách Thuận Kiệt: "Anh Quách, làm xong rồi"
Quách Thuận Kiệt cũng không nói gì, cầm lấy lật lật vài tờ, cuối cùng mới gật đầu cười nói: "Được, cực khổ cho cậu rồi" Thấy Quách Phàn Vỹ và Thường Quyên mấy người lục đục đi ăn, Quách Thuận Kiệt vỗ vỗ cái chổ trống bên cạnh: "Tiểu Đổng, ngồi đi, chúng ta nói chuyện một chút"
Đổng Học Bân nghi hoặc, chậm rãi ngồi xuống: "Anh nói đi"
Chờ trong phòng tổng hợp chỉ còn lại hai người họ, Quách Thuận Kiệt mới cười nói: "Tôi thấy cậu thông minh lanh lợi, mạnh hơn Tôn Tráng nhiều, thế nào, sau này chuẩn bị phát triển theo phương hướng nào? Có nghĩ đến hay không? Có mục tiêu gì hay không?" Rất có bộ dạng lãnh đạo tâm sự với thuộc hạ.
Trong lòng Đổng Học Bân thầm mắng, nhưng ngoài mặt lại nói: "Vẫn chưa có, vị trí này tôi còn ngồi ổn hay không còn khó nói, tôi chỉ muốn làm ra thành tích trước thôi" Cũng không phải là thi đậu vào công chức là cả đời nhất định yên ổn, dựa theo quy định bình thường, nếu như vào cơ quan làm việc liên tục hai năm bị lãnh đạo "phê bình", nghe nói là sẽ bị tự động xa thải, đương nhiên, cơ quan bình thường thì rất ít khi làm vậy, trừ phi là biểu hiện của bạn thật sự quá kém hoặc là do đắc tội với lãnh đạo nào đó.
Quách Thuận Kiệt cười ha hả: "Hai chúng ta cũng không cần phải lòng vòng nữa, cậu đến phòng tổng hợp đã vài ngày rồi, nghe nói gì chưa?" Hắn tám phải là muốn nói về quan hệ của mình và bên chính ủy rồi: "Tiểu Đổng, chỉ cần sau này cậu theo tôi, chúng ta cái gì cũng tốt, sang năm tôi sẽ được thăng chức, đến lúc đó muốn đề bạt cậu thì sẽ là chuyện vô cùng đơn giản. Tin chắc rằng cậu sẽ không chịu thiệt!" Lời nói này có ý nghĩa rất rõ ràng.
Ặc, đây là ý gì? Mượn sức tôi? Lăn lộn với anh?
Đổng Học Bân rõ ràng, nếu như mình đi theo hắn, sau đó Quách Thuận Kiệt sẽ liều mạng sai khiến hắn, đến lúc đó mấy chuyện như châm trà pha nước sẽ kêu hắn làm hết, còn thăng quan tiến chức? Bớt nói nhảm đi, anh có cái gì mà đề bạt tôi lên? Anh đề bạt tôi lên thế nào? Trước tiên không nói về việc anh có năng lực này hay không, nếu như anh chỉ sai vặt tôi thôi, thì tôi lấy cái gì mà lên chức? Cái này giống như đang ký chi phiếu khống vậy.
Đổng Học Bân cũng muốn thăng quan, nhưng mà hắn chưa đến nổi bị mấy cái này làm cho đầu óc mơ hồ, bình tĩnh phân tích một chút, hắn đắn đo nói: "Anh Quách, cảm ơn anh tin tưởng, nhưng tôi vừa mới đến phòng tổng hợp, công tác gì cũng chưa có rành, bây giờ chỉ muốn nghĩ biện pháp làm việc kiên định, anh xem..." Từ chối uyển chuyển cũng là do không có cách nào, dựa theo ý của Đổng Học Bân, hắn không muốn đắc tội với người, lại càng không muốn phải tội với một người có bối cảnh.
Nghe vậy, Quách Thuận Kiệt biến sắc: "Cơ hội ở trước mặt cậu, cậu có thể tưởng tượng được chứ?" Hắn đang cầu bên chính phủ cho mình một vị trí lãnh đạo trong này, nếu như sang năm thuận lợi thăng chức, thì Quách Thuận Kiệt nói thế nào cũng phải mang theo một hai thủ hạ, như vậy ở trong một hoàn cảnh mới thì mới có thể nhanh chóng tạo uy tín. Ai mà ngờ rằng hắn mới chào mời Đổng Học Bân, đã bị đối phương từ chối, điều này làm cho Quách Thuận Kiệt rất mất mặt.
Đổng Học Bân do dự một chút, rồi nói: "Anh Quách, cảm ơn anh, nhưng mà..."
Mặt của Quách Thuận Kiệt trầm xuống, không đợi Đổng Học Bân nói xong, đã phủi tay nói: "Không biết tốt xấu!" Hắn ta rốt cục đã ghi hận Đổng Học Bân.
Đổng Học Bân vỗ trán một cái, trời, vừa mới vào cơ quan mà đã đắc tội với đồng nghiệp!
Buổi chiều hai giờ.
Quách Thuận Kiệt từ trong phòng làm việc của Chu Trường Xuân đi ra, ngay cả bàn làm việc của mình cũng không đi tới, trực tiếp đến chổ của Đổng Học Bân, ném một xấp văn kiện cho hắn: "In năm cái này, xếp lại cho gọn, đưa trước bốn giờ chiều!" cái này căn bản là ra lệnh mà.
Tất cả mọi người trong phòng tổng hợp đều đưa mắt nhìn qua, không hiểu Đổng Học Bân đã dắc tội với Quách Thuận Kiệt thế nào.
Trong lòng Đổng Học Bân rõ ràng, lúc này mới nhìn rõ được sắc mặt của Quách Thuận Kiệt, hận không thể đạp cho hắn một cái!
Tôi lăn lộn với anh thì phải làm người hầu cho anh, còn không đi cùng anh thì phải làm việc thay cho anh, ngay cả một cơ hội lựa chọn cũng không cho, làm gì có người bá đạo như vậy?
Con mẹ nó đây là cái gì?
Qua một hồi, Quách Thuận Kiệt đi ra WC hút thuốc, Đàm Lệ Mai và Thung Tử thân thiết hỏi: "Bân Tử, sao thế"
Đổng Học Bân cười nói: "Không có việc gì?"
Thấy hắn không muốn nói, bọn người Đàm Lệ Mai cũng không hỏi, đều trở về chỗ của mình làm việc.
Quách Phàn Vỹ ngồi bên cạnh nhìn Đổng Học Bân một cái, tròng mắt vừa chuyển: "Tiểu Đổng, có rảnh không?" Hắn đưa tay chỉ cái hộp dưới bàn: "Có vài món đồ, cậu đưa giúp đến bên tài vụ nha, tôi có chút việc không đi được, cậu đi giúp nhé" Thấy Đổng Học Bân dễ sai bảo, Quách Phàn Vỹ cũng sai hắn đi làm việc vặt, dứt lời, lại đi mở cửa cho Chu Trường Xuân, ân cần đi pha trà rót nước cho lãnh đạo.
Mẹ kiếp!
Không dứt phải không?
Đổng Học Bân thiếu chút nữa đã chửi ầm lên, một Quách Thuận Kiệt, lại một Quách Phàn Vỹ, đều không phải là thứ tốt gì!
Hắn đã hiểu rõ cái gì gọi là "người hiền thì bị ăn hiếp", nắm chặt bàn tay, Đổng Học Bân nghĩ mình cần phải làm một cái gì đó, không thể "bị động chịu đòn" như vậy được, nếu không sau này khó mà có cơ hội xoay chuyển được
Truyện đang hot THUẦN PHỤC CÔ VỢ BÉ NHỎ: TỔNG TÀI HƯ HƯ HƯ
Cám Ơn Các Bạn Đọc Đã Ủng Hộ. Mời mọi người đọc truyện khác của vietwriter tại link dưới. Các thể loại truyện của VIETWRITER.COM