Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 83
Nghe xong Quách Phàn Vỹ lời nói, Tiểu Đổng phát mộng ra, cha mình làm sao có thể kéo cửa xe cho người khác?
Hứa Khoa trưởng a một tiếng, “Cậu cậu là...”
Quách Phàn Vỹ lừ mắt nhìn hắn; mười phần cao ngạo nói: “...Liễu Quốc Vĩ"
Hứa Khoa trưởng cả kinh, “Liễu Chủ nhiệm? Liễu Chủ nhiệm hải quan khu khai phá?” Sau đỏ xoạt thoáng cái nhìn về phía mặt Quách Phàn Vỹ, một giây đồng hồ, hai giây, ba giây đồng hồ, Hứa Khoa trưởng mới là hồi tưởng lại tràng cảnh này, hắn hít vào một ngụm khí lạnh, sắc mặt biến đổi cực kỳ khó xử, khuôn mặt bành trưởng thành màu gan heo, “Ai da, thì ra là cháu Liễu chủ nhiệm, cái này, ôi chao, hiểu lầm, có thể là hiểu lầm!”
Tiểu Đổng ngạc nhiên nói: “Cha!”
Hứa Khoa trưởng nói: “Con trở về phòng đi!”
“Con... con...”
Nhìn được bộ dáng phụ thân như vậy, Tiểu Đổng rõ ràng cậu đối phương khẳng định là quan lớn hơn so với cha hắn, hơn nữa không chỉ một cấp. Đúng, Hứa Khoa trưởng tại phòng làm việc bên kia có khả năng được coi như một nhân vật, nhưng so với Liễu chủ nhiệm, vậy cũng kém đến quá xa, căn bản không phải một cấp bậc. Hứa Khoa trưởng lúc này hối hận muốn chết, sớm biết là thân thích Liễu Chủ nhiệm, vừa rồi hắn không thể nói chuyện như thế! Còn có tiểu từ Đổng gia kia! Khi nào thì thành lãnh đạo cháu của Liễu chủ nhiệm? Trong lòng Hứa Khoa trưởng không thể nghĩ ra!
“Tôi không biết đó là hiểu lầm!” Quách Phàn Vỹ được thế không buông tha nói: “Anh nói cho tôi nghe một chút đi, hiểu lầm ở chỗ nào?”
“Cái này...”
Thấy Quách Phàn Vỹ khống chế được tràng diện, Đổng Học Bân thật là có điểm ngoài ý muốn, sau khi liếc liếc nhìn Cù Vân Huyên, Đổng Học Bân quăng một cái ánh mắt khen ngợi về hướng Quách Phàn Vỹ, trong lòng tự nhũ Quách Phàn Vỹ này khá đấy.
Quách Phàn Vỹ nhận được ánh mắt khen ngợi của Đổng Học Bân, trong lòng biết Đổng Chủ Nhiệm khẳng định đã thay đổi cách nhìn đối với mình, thế là càng thêm ngang tàn nhìn chằm chằm vào Hứa Khoa trưởng, muốn vỗ mông ngựa nên nói: “Trước kia, chuyện này tôi không nghe nói, bất quá Đổng Chủ Nhiệm chúng ta đối với người khác luôn luôn hiền lãnh, rộng lượng, tính tình vô cùng tốt, đã có mâu thuẫn với gia đình anh, vậy tuyệt đối là tại Đổng Chủ Nhiệm bên này không chịu nổi, nhất định là nhà các anh có khuyết điểm mới dẫn đến Đổng Chủ nhiệm tức giận!”
Hắn nói lời này rất không giáng đạo lý, nhưng Đổng Học Bân nghe thấy rất thoải mái, phi thường thoài mái.
Hứa Khoa trưởng không dám nói không, lau mồ hôi nói: “Là đứa con tôi không hiểu chuyện, cái này...”
“Anh cũng khỏi phải nhiều lời!” Quách Phàn Vỹ khoát tay cắt đứt hắn, hừ nói: “Đã là lỗi sai tại nhà của anh, các anh còn kiêu ngạo như vậy? Anh phải làm sao đây? Còn dám mắng đại tỷ tôi? Mẹ kiếp! Anh là ai? Tôi cho ngươi biết! Mắng đại tỷ tôi chính là mắng Đổng chủ nhiệm tôi! Mắng Đổng chủ nhiệm tôi chính là mắng Quách Phàn Vỹ tôi! Mắng Quách Phàn Vỹ tôi chính là mắng cậu tôi! Làm phản, anh làm thế nào? Hả!? Dám mắng cậu tôi? Tôi nhớ không lầm mà nói, anh hẳn là khoa trưởng một phòng hà? Họ Hứa? Được! Tôi nhớ anh!”
Hứa Khoa trưởng gấp muốn chết, tại sao thành mình mắng Liễu Chủ nhiệm? Vội hỏi: “Không phải, ta chưa nói Liễu Chủ nhiệm.
Quách Phàn Vỹ rất biết làm việc, chuyển quyền nói cho Đổng Học Bân, “Đổng Chủ Nhiệm, chuyện này ngài xem làm sao bây giờ? Ngài gật đầu một cái, tôi gọi điện thoại cho cậu tôi?”
Hứa Khoa trưởng thật sự gấp, “Đừng! Đừng! Học Bân à, hiểu lầm, đều là hiểu lầm!”
Đổng Học Bân được Quách Phàn Vỹ tâng bốc vài cái rất thoài mái, đưa mắt nhìn Hứa Khoa trưởng gấp đến độ mặt đỏ bừng và Tiểu Đổng vẻ mặt khuất nhục, trong lòng bớt giận đi một ít, sau vài giây đồng hồ, hắn nói với Cù Vân Huyên và Quách Phàn Vỹ: “Đi, về nhà trước” Đổng Học Bân nắm quyền chủ động, cũng không gấp.
“Học Bân... cái này...” Hứa Khoa trưởng bất ổn.
Quách Phàn Vỹ nặng nề hừ một tiếng về hướng cha con Hứa Khoa trưởng, đi theo Đổng Học Bân xuống lầu.
Đến lầu ba, Quách Phàn Vỹ cong eo cười nói: “Đổng Chủ Nhiệm, cậu tôi và hải quan đầu kia có chút năng lượng, đổi cương vị cho một khoa trưởng là vấn đề không lớn, hôm nay không còn sớm, ngài còn phải nghỉ ngơi, tôi đi về trước, nếu là có phân phó ngài cứ gọi điện thoại cho tôi, cam đoan tôi'sẽ đến!”
Đổng Học Bân hài lòng, ấn tượng đối với hắn thay đổi rất nhiều, “Tôi sẽ không lưu cậu, Phàn Vỹ, trên đường chú ý an toàn”.
“Vâng!” Quách Phàn Vỹ đã đọc hiểu hàm nghĩa xưng hô thân thiết của Đổng Học Bân, một khối tảng đá lớn trong lòng cụối cùng cũng rơi xuống.
Một giờ sau này.
301, phòng khách Đổng gia.
Đổng Học Bân không có khả năng bảo Quách Phàn Vỹ cầu cậu hắn điều Hứa Khoa trưởng đi một cái ngành không thực quyền, không nói trước Quách Phàn Vỹ ở trước mặt cậu hắn nói chuyện có cái phân lượng kia hay không, cũng không xác định cậu hắn có năng lực kia hay không, nếu quà thật nắm hắn động vào Hứa Khoa trưởng, như vậy mình đã thiếu nợ Quách Phàn Vỹ một nhân tình, thứ nhân tình này cũng không thể tùy tiện thiếu nợ, cho nên Đổng Học Bân cùng với Huyên di thương lượng giải quyết việc gia đình Tiểu Đổng như thế nào.
Leng keng, leng keng, chuông cửa bị người ấn ấn vang lên.
Cù Vân Huyên nháy mắt, “Dì đi mở” Đứng dậy đi qua mở của.
Bên ngoài lại là Hứa Khoa trưởng và Tiểu Đổng đứng, da mặt Cù Vân Huyên nhảy nhót, mở cửa để cho bọn họ vào nhà.
Đổng Học Bân biết rõ còn cố hỏi: “Buổi tối có chuyện gì không!?”
Hứa Khoa trưởng dùng sức kéo Tiểu Đổng vào, sau đó đem cái hộp giày và hai chai rượu Mao Đài trong tay để lên trên bàn trà, hiền lãnh cười nói: “Học Bân, hôm nay chú uống chút rượu, nói chuyện có phần quá phận, cậu ngàn vạn đừng để trong lòng, nrợu nói, đều là rượu nói, cái kia, chuyện buổi tối là xú tiểu tử nhà chú không hiểu quy cũ, rác rưỡi là tùy tiện vứt loạn được sao? Ha ha, cái này không được, chú vừa mang theo hắn đi ra ngoài mua cho cậu hai đổi giày da, đúng rồi, còn có hai chai rượu cậu cũng nhận lấy” Liếc nhìn đứa con, Hứa Khoa trưởng quát: “Còn không xin lỗi Học Bân!”
Mặt Tiểu Đổng đỏ lận không nói được.
Hứa Khoa trương tức giận tát hắn một cái tát, quát: “Nhanh!”
Tiểu Động khẽ cắn môi, khuất nhục nói: “...Học Bân, thực xin lỗi!”
Đổng Học Bân cũng không để ý đến hắn, trong đầu buồn bực uống trà, trong lòng cũng đã hết giận.
Hứa Khoa trưởng cười khan hai tiếng, quay đầu nhìn về phía Cù Vân Huyên, “Vân Huyên, giờ đây chú tĩnh rượu, còn hối hận vi lời nói vừa rồi, câu nói kia thúc nói cháu thật sự là không suy nghĩ, rượu vừa lên... nếu cháu ủy khuất, cháu dứt khoát mắng chú hai câu được!”
Cù Vân Huyên lắc đầu.
Hứa Khoa trưởng nói: “Rượu này, sau này là phải uống ít, Vân Huyên à, cháu xem, tất cả mọi ngựời là hàng xóm láng giềng, cháu cùng đừng so đo cùng chú” Dứt lời, chân đá Tiểu Đổng.
Tiểu Đổng cúi đầu nắm chặt quyền, khó nhọc mở miệng nói: “Cù tỷ, vừa rồi là do tôi xúc động, thực xin lỗi”.
Cù Vân Huyên nhìn bọn họ nói: “Tôi vẫn cho rằng làm người nên giảng đạo lý, ném gì đó vào người, cậu nên xin lỗi, mà không phải kêu gào hù dọa người khác, nếu như ngay từ đầu cậu nói một câu xin lỗi, còn có nhiều chuyện như bây giờ? Tất cả mọi người là hàng xóm, ai ngờ náo loạn thành như vậy!?”
Tiểu Đổng cấn cấn môi, “Thực xin lỗi”.
Hứa Khoa trưởng dùng sức đánh vào gáy Tiểu Đổng một cái, “Đều là tôi không dạy dỗ!” Sau khi trầm mặc vài giây đồng hồ, Hứa Khoa trưởng thử thăm dò nói với Đổng Học Bân: “Học Bân, còn chưa chúc mừng cậu thắng quan, ha ha, vừa mới vào phân cục đã thắng chủ nhiệm? Ai ui, sau này tiền đồ không thể hạn lượng, chờ hôm nào, hôm nào chú nhất định bày một bàn rượu chúc mừng cho cậu, a, khụ khụ, ừm, Học Bân, cháu Liễu chủ nhiệm bên kia cậu xem có phải là...”
Đổng Học Bân cố ý trầm mặt, thật ra trong lòng sớm nở nụ cười. Bồi thường giày da, nói xin lỗi, đưa mao đài, kế hoạch mới bàn cùng Huyên di là muốn cho hai người Hứa Khoa trưởng xin lỗi và mang giày đến, phương án giải quyết còn nhiều hơn hai chai rượu Mao Đài giá trị xa xi, Đổng Học Bân coi như tương đối hài lòng, nhưng không muốn đáp úng được quá nhanh, hắn vẫn không nói một tiếng, chỉ là sau khi nhìn hướng Huyên di, lại cúi đầu uống trà.
Hứa Khoa trưởng cười làm lãnh nói: “Vân Huyên”.
Cù Vân Huyên rõ ràng ý tứ Đổng Học Bân, hơi trầm ngâm, thở dài một hơi, “Các người trở về đi, Tiểu Bân tôi giúp các người nói chuyện”.
Hứa Khoa trưởng trong lòng cũng thư thà, “Tốt, tốt, phiền toái một chút”.
Tiểu Đổng ngữ khí cứng ngắc nói: “Cám ơn Cù tỷ”.
“Học Bân, chúng ta về nhà trước, hôm nào chú mởi cậu ăn cơm”.
Đổng, cửa mở, cha con Hứa Khoa trưởng mặt xám mày tro đi ra ngoài.
Cù Vân Huyên đi trở về, thấy Đổng Học Bân còn ngồi ở đằng kia làm bộ uống nước, nàng là vừa tức vừa buồn cười vươn tay gõ một ngón tay vào đầu Đổng Học Bân, “Ngốc gì đó! Mọi người đi rồi còn ra vẻ thâm trầm cùng dì?”
Đổng Học Bân cười ha ha nói: “Huyên di, hết giận chưa?”
Cù Vân Huyên cười khúc khích, trọn mất nhìn, “Con đó, xem trước một chút, người ta mua cho con cái giày gì” Xoay người mở một hộp giày ra để nhìn, “...Ồ, cái da này không sai, còn là hàng hiệu, so với cập giày dì mua cho con kia đáng giá hơn nhiều, hai chai mao đài cũng tiện nghĩ, đúng rồi, đồng sự con đưa thuốc cho con còn chưa chú ý xem” Quay người lại, Cù Vân Huyên đi đến bên cạnh sô pha, lấy ra đồ gì đó của Quách Phàn Vỹ, mở ra, “...Thuốc Trung Hoa? Hai bao? Một bao vài trăm đó?”
Đổng Học Bân đứng lên nói: “Thiếu chút nữa đã quên rồi, Huyên di xem trong đó có kẹp tiền không?”
“Tiền?” Cù Vân Huyên nhấc hai bao Trung Hoa lên, nhìn xem cái hộp mao đài, cuối cùng cười cười lắc đầu: “Trong rượu không có, Trung Hoa đóng gói màng mỏng plastic, chưa mở ra”.
Đổng Học Bân nói: “Vậy đi, chuyện phạm sai lầm này con cũng không thể làm”.
“Con thu người ta thuốc sẽ không gọi phạm sai lầm chứ?”
“Ai da, không giống, thuốc rượu là có qua có lại, rất bình thường, đưa tiền là tính chất đã thay đổi, mấy ngàn mấy vạn đó là đánh chết cũng không thể thu!” Đổng Học Bân còn muốn tiến vào Trung ương, đương nhiên không thể bởi vì một chút tiền mà phạm sai lầm, đó là được không bù mất.
Sau khi cất kỹ thuốc rượu. Cù Vân Huyên đứng ở phòng khách ngó ngó hắn, nhìn hơn nửa ngày.
Cổ Đổng Học Bân hồng lên, sở sở mặt nói: “Làm sao vậy?”
Cù Vân Huyên nở nụ cười có phần cám khái, “Từ khi Hứa Khoa trưởng nói ra là chính khoa, nhà bọn họ oai phong lắm mà? Chúng ta mang miệng đi, ai dám làm phiền hắn? Nhung con lại nhìn vừa rồi? Ài, Tiểu Bán chúng ta lớn lên, có tiền đồ, có người tặng lễ cho, có người nịnh bợ, nhìn một cái, sự tình xảy ra đều có thuộc hạ giúp đỡ quản lý giải quyết, cái này phải thay đổi tại tòa soạn báo chỗ dì hoặc là nơi khác, lãnh đạo được đãi ngộ và tôn trọng cũng không đến tình trạng như vậy”.
Nghe vậy, Đổng Học Bân nổi lên một cảm giác thành công nhàn nhạt. Đúng vậy, mình và mẫu thân lúc nói chuyện đều đã từng ăn nói khép nép trước một nhà Hứa Khoa trưởng, sợ chọc tới “đại nhân vật” Hứa Khoa trưởng này, nhưng còn bây giờ thì sao? Hứa Khoa trưởng và Tiểu Đổng bị mất mặt mùi lớn như vậy, sau này nhắm chùng sẽ né tránh mình đi rồi!