Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 9
Bùi Cô Cẩm âm trầm nhìn chằm chằm bàn tay đang phủ bên trêи tay mình kia. Bàn tay của Tống Vân Tang thực sự rất mềm, giống như cơ thể của nàng vậy. Nàng sợ hắn, bởi vậy căn bản không dám dùng sức, bàn tay bé bé kia chỉ chạm nhẹ vào tay hắn như làn mây lướt qua. Lúc đầu ngón tay của nàng chạm vào ngón tay của hắn, Bùi Cô Cẩm như bị đông lạnh, trong đầu hắn bỗng nhiên toát ra một suy nghĩ, nàng có lạnh không? Tại sao tay nàng lại lạnh như vậy?
Nhưng giây tiếp theo, hắn đã vứt suy nghĩ làm cho hắn phẫn nộ này ra sau đầu. Bùi Cô Cẩm điềm nhiên nói: "Nếu ta không giúp ngươi, ngươi định làm như thế nào?"
—— Đi cầu xin Tằng Nguyên Lương cùng Ngụy Hưng sao?
Có lẽ vì hắn trông rất hung dữ nên tay của Tống Vân Tang đều run lên. Hốc mắt của nàng nhanh chóng phiếm hồng, nước mắt đảo quanh, bộ dạng muốn khóc mà không dám khóc. Nàng há miệng thở dốc, nhưng nàng còn chưa nói ra chữ nào, trong lòng Bùi Cô Cẩm đã phát bực.
Tống Vân Tang cũng không hiểu ngụ ý của Bùi Cô Cẩm, nàng nghĩ lời này của hắn là đang có ý cự tuyệt, chỉ cảm thấy không có biện pháp nào nữa. Quả nhiên, giây tiếp theo, Bùi Cô Cẩm đã hung hăng hất tay nàng ra sau đó đoạt lấy bát rượu trong tay nàng ném mạnh vào tường!
Âm thanh đồ sứ vỡ vụn chói tai, đột mắt ngập nước của Tống Vân Tang càng thêm đong đầy nước mắt, rốt cuộc nàng không nhịn được rơi lệ. Bùi Cô Cẩm nhìn chằm chằm nàng, áp lực quanh thân hắn càng tăng lên, sắc mặt hắn cũng vô cùng khó coi. Hắn đột nhiên đứng lên, Tống Vân Tang bản năng rụt lại —— nàng nghĩ hắn muốn bắt lấy nàng. Nhưng Bùi Cô Cẩm không có bắt lấy nàng. Hắn không nói một lời nào, bước nhanh ra khỏi phòng.
Hắn vừa rời khỏi, Tống Vân Tang càng kiềm không được nước mắt. Tằng Nguyên Lương vô cùng xấu hổ, nhìn về phía Ngụy Hưng nháy mắt: "Có cần đi xem Bùi ca không?"
Ngụy Hưng có nề nếp nói: "Không cần, Bùi Đại nhân nguôi giận rồi tự nhiên sẽ trở về."
Tằng Nguyên Lương: "..."
Tằng Nguyên Lương đành phải tự mình đứng dậy: "Ta đi ra ngoài nhìn xem."
Hắn ta cũng ra khỏi phòng, trong phòng chỉ còn một mình Ngụy Hưng ngồi như làm cảnh. Tống Vân Tang không còn áp lực nữa, liều mạng nâng tay lau nước mắt, khóc nức nở đến hít thở cũng không xong.
Nàng cảm thấy mất mặt đến cực điểm, làm ra loại việc cố ý quyến rũ này nhưng không đạt được ý định con tốn công vô ích làm cho người ta chê cười. Nhưng chuyện mà vốn dĩ có thể làm cho nàng xấu hổ đến mức đóng cửa không dám gặp người khác, lúc này cũng không đáng là cái gì cả. Điều khiến nàng càng để ý hơn chính là nàng làm cho Bùi Cô Cẩm không vui, nàng đã cho Bùi Cô Cẩm một cái cớ hoàn mỹ để đuổi nàng hồi phủ...
Nàng đã cố gắng vực dậy tinh thần, cố lần hai, lại cố thêm lần ba. Nếu lúc này đây nàng không thể đi theo Bùi Cô Cẩm, lần thứ hai, lần thứ ba sẽ càng dễ dàng thất bại hơn... Mọi việc cứ tiếp tục như vậy, không những Bùi Cô Cẩm sẽ lấy lại ngọc bội mà còn không muốn nhìn thấy nàng nữa. Trong lòng Tống Vân Tang tuyệt vọng, bỗng nhiên nghe thấy tiếng nước chảy róc rách.
Tống Vân Tang ngừng nức nở, ngẩng đầu nhìn qua. Không biết Ngụy Hưng đã đứng lên từ khi nào, hắn ta đang cầm vò rượu kia đổ vào chậu hoa trong phòng. Thấy Tống Vân Tang nhìn mình, Ngụy Hưng nói: "Cứ nói ta uống xong rồi."
Tống Vân Tang kinh ngạc nhìn hắn. Nàng không biết biện pháp này có hữu dụng hay không. Rượu không còn, có thể tìm tiểu nhị đưa đến một vò khác, tửu lâu làm sao có thể thiếu rượu? Nhưng Ngụy Hưng lại làm trái lệnh của Bùi Cô Cẩm, bày tỏ thiện ý với nàng, trong lòng nàng rất cảm kϊƈɦ, nhìn về phía Ngụy Hưng nói câu: "Cám ơn."
Đúng lúc này cửa phòng bị người đẩy ra, cả người Tống Vân Tang cứng đờ. Nhưng một giọng nói xa lạ truyền đến: "Ây, hai vị khách quan, than nóng đến đây!" Thì ra là tiểu nhị.
Tiểu nhị bỏ thêm rất nhiều than nóng vào phòng, lại bê thêm đồ ăn lên, sau đó mới lui ra. Lại qua một lát, Bùi Cô Cẩm cùng Tằng Nguyên Lương mới trở lại. Bùi Cô Cẩm không thay đổi sắc mặt ngồi xuống, lúc liếc đến khuôn mặt đầy nước mắt, hốc mắt đỏ bừng của Tống Vân Tang, biểu tình của hắn lại trầm xuống. Tằng Nguyên Lương đơm cho hắn một chén cơm, Bùi Cô Cẩm thu hồi ánh mắt, cầm đũa lên gắp đồ ăn, làm như không có chuyện gì xảy ra. Nhưng ăn lung tung mấy miếng, hắn lại căm giận đặt mạnh đôi đũa lên bàn!
Tống Vân Tang đang chờ hắn lên tiếng đuổi mình đi, nghe thấy âm thanh vừa rồi như thể nghe thấy hiệu lệnh, cơ thể nàng run lên. Bùi Cô Cẩm thấy rõ ràng, khuôn mặt tuấn mỹ của hắn vặn vẹo. Hắn cắn răng một lát, hạ giọng nói: "Đi rửa mặt! Khóc thành như vậy cho ai xem?"
Hả? Hắn... không đuổi nàng đi? Trong lòng Tống Vân Tang lại có hy vọng, vội vàng đáp một tiếng ‘được’ rồi đứng dậy. Nàng tìm tiểu nhị hỏi nước rửa mặt, sau đó trở lại phòng ăn cơm. Vò rượu rỗng kia vẫn đặt bên cạnh bàn, Tống Vân Tang thường thường liếc mắt nhìn nó một cái, nhưng cho đến bọn họ ăn xong, Bùi Cô Cẩm cũng không nhìn nó thêm lần nào nữa.
Nguy cơ hung hung hổ hổ ập tới, rồi lại biết mất trong vô thanh vô tức. Tống Vân Tang đi theo ba người xuống lầu, cũng không hiểu được rốt cuộc là ai đã làm cho Bùi Cô Cẩm thay đổi ý định. Sau khi trong phòng được bỏ thêm than đã trở nên ấm áp hơn, Tống Vân Tang ăn no một bụng mới bình tĩnh lại. Nhưng vừa đến cửa của tửu lâu đã thấy bốn con ngựa cột bên ngoài. Tiểu nhị ân cần đón tiếp: "Đại nhân, ngựa ngài muốn, tiểu nhân đã cho ngươi đưa đến đây rồi."
Trong lòng Tống Vân Tang lộp bộp một tiếng, kế tiếp bọn họ muốn đi đến nơi nào mà phải cưỡi ngựa? Nhưng nàng không biết cưỡi ngựa, vậy làm sao có thể đi theo Bùi Cô Cẩm được đây? Chẳng trách Bùi Cô Cẩm cũng không để ý đến việc uống rượu nữa, thì ra đã tìm thấy cách khác để loại bỏ nàng!
Tằng Nguyên Lương tiến lên tiếp nhận một cái dây cương, cười đưa cho Bùi Cô Cẩm: "Bùi ca, chúng ta đi đâu vậy?"
Bùi Cô Cẩm liếc mắt nhìn về Tống Vân Tang đang đi theo phía sau: "Đi huyện Lân nhà của Huệ phi một chuyến."
Rất nhanh Tống Vân Tang đã phản ứng lại. Cho dù Huệ phi cùng Thái tử bị người khác hãm hại, cũng chắc chắn có nguyên nhân sâu xa nào đó. Nếu không, dưới tình huống bình thường, Thái tử không thể nào lại đến nơi của một vị nương nương, càng miễn bàn đến việc cùng nàng ta ở trong một phòng. Người phía sau màn chọn Huệ phi cùng Thái tử, nói không chừng là bởi vì giữa hai người này vốn đã có dính líu từ trước.
Nghĩ thông suốt, tâm trạng của Tống Vân Tang liền trầm xuống. Đến nhà của Huệ phá án là chính sự, huyện Lân lại xa, đi bộ là chuyện không tưởng. Nàng muốn tiếp tục đi theo Bùi Cô Cẩm chỉ có hai biện pháp, một là làm cho Bùi Cô Cẩm đổi xe ngựa đi huyện Lân, hai là tìm một người nào đó cưỡi ngựa mang nàng theo.
Ngựa đều đã đưa tới rồi, thay xe ngựa hiển nhiên khó khăn hơn. Tìm người mang nàng theo... Tống Vân Tang tất nhiên là muốn tìm Bùi Cô Cẩm, nhưng nhớ đến một màn quyến rũ thất bại vừa rồi, nàng vẫn chọn nhìn về phía Tằng Nguyên Lương cùng Ngụy Hưng.
Ngồi chung một con ngựa với một nam nhân khác, đối Tống Vân Tang mà nói thật sự quá mức thân mật. Nhưng nàng không có lựa chọn nào khác. Tống Vân Tang thừa dịp Tằng Nguyên Lương nói chuyện cùng Bùi Cô Cẩm, bước từng bước nhỏ đến bên cạnh Ngụy Hưng. Nàng khoác áo choàng lên, dùng giọng nói yếu ớt nặng ra một câu: "Ngụy Đại nhân... Ta không biết cưỡi ngựa. Lát nữa... ngài có thể mang ta theo một đoạn không?"
Giọng nói của nàng vừa mềm lại vừa nhỏ, đứng ở nơi hỗn tạp người qua kẻ lại như ở trước tửu lâu, căn bản Ngụy Hưng không nghe được gì cả: "Tống tiểu thư, ngươi nói cái gì?"
Tống Vân Tang có thể nói với một nam nhân mới quen biết một ngày câu này đã hao hết dũng khí của nàng rồi. Còn muốn nàng nói lại lần nữa, nhất thời nàng không thể mở miệng được. Bỗng nhiên Bùi Cô Cẩm ném dây cương đi, giọng điệu lạnh lùng như muốn đông cứng người khác: "Ta bảo ngươi đi lĩnh xe ngựa, tại sao ngươi lại lĩnh ngựa?"
Tiểu nhị ngơ ngác há to miệng: "Xe ngựa? Nhưng mà, Đại nhân... không phải ngài nói, bốn con ngựa..."
Giọng nói của tiểu nhị càng ngày càng nhỏ, cuối cùng biến mất, sau đó tiểu nhị liên tục khom người: "Xin lỗi, xin lỗi, là do tiểu nhân nghe sai rồi, mong Đại nhân đừng trách tội. Tiểu nhân đi cho ngươi lĩnh xe ngựa."
Bùi Cô Cẩm quay người nhanh bước rời đi: "Không cần."
Sắc mặt của Bùi Cô Cẩm âm trầm. Hắn sợ nếu hắn không nhanh chân rời đi, sẽ nhịn không được lại làm ra chuyện gì đó với Tống Vân Tang. Mấy con ngựa này đích thật là do hắn bảo tiểu nhị đến Trấn Phủ ti lĩnh. Vốn dĩ hắn dự tính ngày mai mới đến nhà của Huệ phi, nhưng vì đuổi Tống Vân Tang, hắn quyết định làm chuyện này trước tiên. Như vậy, cho dù Tống Vân Tang tránh thoát khỏi chuyện uống rượu, nhưng cưỡi ngựa có thể làm cho nàng biết khó mà lui.
Thế nhưng Tống Vân Tang vẫn muốn dây dưa! Kiếp trước hắn làm vợ chồng với Tống Vân Tang năm năm, rõ ràng Tống Vân Tang cũng không phải một người có tính tình kiên trì như vậy. Chỉ khi nào kiên trì nàng mới bướng bỉnh đến đáng sợ. Một đời trước, nàng chỉ kiên trì trong một chuyện, đó là cứu phụ thân nàng. Mà hiện tại, thực hiển nhiên Tống Vân Tang đã sắp đêm "quấn quýt lấy hắn" cùng"cứu phụ thân" hòa thành một chỗ.
Vì cứu phụ thân, nàng không tiếc quỳ xuống trước mặt hắn, không tiếc hôn môi son lên bát rượu mời hắn... Bây giờ lại không tiếc ngồi chung một con ngựa với nam nhân! Nhưng mà nàng lại dám... lại dám tìm Ngụy Hưng!
Bùi Cô Cẩm bắt buộc chính mình dừng lại. Nói muốn tách ra có nghĩa sẽ tách ra, đời này hắn sẽ không có quan hệ gì với nàng nữa. Hắn đã buông xuống tất cả, hắn chỉ sống lại mới ba tháng, có rất nhiều thói quen nhất thời chưa sửa được mà thôi. Bùi Cô Cẩm cắn răng ổn định cảm xúc, Tằng Nguyên Lương lại đuổi theo: "Đại nhân, để ta đi lĩnh xe ngựa đi, các người ở đây chờ là được."
Bùi Cô Cẩm cự tuyệt nói: "Không cần. Nếu thời gian đã bị trì hoãn, hôm nay không đi huyện Lân nữa, đổi lại thành ngày mai." Hắn dừng một chút, lại nói: "Ngươi nói rất có lý, vẫn nên qua Thanh Tuyền sơn trang điều tra một chút. Chúng ta chia làm hai đường, ngươi đi Thanh Tuyền sơn trang, xem có thể tìm được manh mối gì hay không, ta mang Ngụy Hưng đi đến chỗ khám nghiệm tử thi nhìn xem."
Tằng Nguyên Lương nhận lệnh rời đi. Bùi Cô Cẩm nhìn thấy bóng dáng của hắn ta biến mất, bỗng nhiên buồn bực kêu lên: "Ngụy Hưng!"
Ngụy Hưng tiến lên hai bước: "Đại nhân, có chuyện gì?"
Tống Vân Tang vô thức muốn đuổi theo, Bùi Cô Cẩm lại hung ác liếc mắt trừng nàng một cái. Tống Vân Tang bị liếc như vậy không dám tới gần nữa, lui ra phía sau vài bước, đứng ở xa xa nhìn bọn họ. Lúc này Bùi Cô Cẩm mới căm tức thấp giọng nói: "Tìm đến phường may, mua áo bông cho nàng!"
Tống Vân Tang vẫn luôn nơm nớp lo sợ, chỉ sợ Bùi Cô Cẩm lại gây sức ép gì đó. Nhưng Bùi Cô Cẩm lại không làm khó nàng nữa. Có lẽ Ngụy Hưng thấy nàng lạnh nên tốt bụng mua áo bông cho nàng. Tống Vân Tang đi theo hai người chạy đến mấy hiệu thuốc, trời đã vào chạng vạng.
Màn đêm buông xuống, nàng nên trở về phủ. Tống Vân Tang muốn buổi tối cũng đi theo Bùi Cô Cẩm, nhưng một cô nương chưa lấy chồng lại chủ động đi theo nam nhân đi qua đêm, hành động này có hàm nghĩa rất trắng trợn, thật sự khiêu chiến điểm mấu chốt của nàng. Tống Vân Tang giãy dụa trong lòng, cuối cùng vẫn chọn không đi theo. Nhưng lúc tách ra, nàng cũng khom người với Bùi Cô Cẩm nói: "Sáng mai giờ mẹo, Vân Tang sẽ ở Trấn Phủ ti chờ Đại nhân... Không gặp không về."
Bùi Cô Cẩm hờ hững xoay người, không nói một lời đã tự mình rời đi. Tống Vân Tang thở ra một hơi. Nếu không phản đối vậy có nghĩa là đồng ý. Ngụy Hưng lại chủ động nói sẽ đưa nàng hồi phủ. Tống Vân Tang nhớ lại chuyện đã xảy ra hôm nay, cảm giác tựa như tình thế có bước ngoặc—— có lẽ Bùi Cô Cẩm không có tức giận đến mức đó, buổi chiều mới không đuổi nàng đi nữa.
Chuyện này thật sự là ánh rạng đông sau bóng đêm. Tống Vân Tang vẫn luôn cảm thấy sách lược mặt dày bu bám này rất chính xác, cứ cho là... Bùi Cô Cẩm sẽ lại gây sức ép cho nàng vài lần nữa, nhưng chỉ cần hắn hoàn toàn nguôi giận chuyện cứu phụ thân cũng có chỗ trông cậy rồi. Sau khi hồi phủ, nàng muốn đi tìm Tào thị để trao đổi tin tức, lại nghe nói bệnh phong hàn của Tào thị nặng thêm, hiện tại còn nằm trêи giường không dậy nỗi.
Tống Vân Tang tất nhiên phải đến thăm. Một nhũ mẫu đưa nàng vào phòng, đóng cửa lại. Cửa sổ phòng ngủ của Tào thị đóng chặt, trong không khí tràn ngập mùi hương kỳ lạ của huân hương. Tống Vân Tang không thấy nha hoàn hầu hạ đâu nàng nghĩ Tào thị đã đi ngủ rồi. Nàng do dự một lát vẫn bước vào bên giường, lại phát hiện trêи giường cũng không có ai.
Trong căn phòng này không có một người nào! Trong lòng Tống Vân Tang lộp bộp một tiếng. Hình ảnh hôm qua nàng cãi nhau cùng Tào thị hiện lên trong đầu, Tống Vân Tang vội vàng xoay người chạy tới cửa phòng! Nhưng không đợi nàng chạy đến cửa, trước mắt đã tối sầm, cứ như vậy ngất đi!
Nhưng giây tiếp theo, hắn đã vứt suy nghĩ làm cho hắn phẫn nộ này ra sau đầu. Bùi Cô Cẩm điềm nhiên nói: "Nếu ta không giúp ngươi, ngươi định làm như thế nào?"
—— Đi cầu xin Tằng Nguyên Lương cùng Ngụy Hưng sao?
Có lẽ vì hắn trông rất hung dữ nên tay của Tống Vân Tang đều run lên. Hốc mắt của nàng nhanh chóng phiếm hồng, nước mắt đảo quanh, bộ dạng muốn khóc mà không dám khóc. Nàng há miệng thở dốc, nhưng nàng còn chưa nói ra chữ nào, trong lòng Bùi Cô Cẩm đã phát bực.
Tống Vân Tang cũng không hiểu ngụ ý của Bùi Cô Cẩm, nàng nghĩ lời này của hắn là đang có ý cự tuyệt, chỉ cảm thấy không có biện pháp nào nữa. Quả nhiên, giây tiếp theo, Bùi Cô Cẩm đã hung hăng hất tay nàng ra sau đó đoạt lấy bát rượu trong tay nàng ném mạnh vào tường!
Âm thanh đồ sứ vỡ vụn chói tai, đột mắt ngập nước của Tống Vân Tang càng thêm đong đầy nước mắt, rốt cuộc nàng không nhịn được rơi lệ. Bùi Cô Cẩm nhìn chằm chằm nàng, áp lực quanh thân hắn càng tăng lên, sắc mặt hắn cũng vô cùng khó coi. Hắn đột nhiên đứng lên, Tống Vân Tang bản năng rụt lại —— nàng nghĩ hắn muốn bắt lấy nàng. Nhưng Bùi Cô Cẩm không có bắt lấy nàng. Hắn không nói một lời nào, bước nhanh ra khỏi phòng.
Hắn vừa rời khỏi, Tống Vân Tang càng kiềm không được nước mắt. Tằng Nguyên Lương vô cùng xấu hổ, nhìn về phía Ngụy Hưng nháy mắt: "Có cần đi xem Bùi ca không?"
Ngụy Hưng có nề nếp nói: "Không cần, Bùi Đại nhân nguôi giận rồi tự nhiên sẽ trở về."
Tằng Nguyên Lương: "..."
Tằng Nguyên Lương đành phải tự mình đứng dậy: "Ta đi ra ngoài nhìn xem."
Hắn ta cũng ra khỏi phòng, trong phòng chỉ còn một mình Ngụy Hưng ngồi như làm cảnh. Tống Vân Tang không còn áp lực nữa, liều mạng nâng tay lau nước mắt, khóc nức nở đến hít thở cũng không xong.
Nàng cảm thấy mất mặt đến cực điểm, làm ra loại việc cố ý quyến rũ này nhưng không đạt được ý định con tốn công vô ích làm cho người ta chê cười. Nhưng chuyện mà vốn dĩ có thể làm cho nàng xấu hổ đến mức đóng cửa không dám gặp người khác, lúc này cũng không đáng là cái gì cả. Điều khiến nàng càng để ý hơn chính là nàng làm cho Bùi Cô Cẩm không vui, nàng đã cho Bùi Cô Cẩm một cái cớ hoàn mỹ để đuổi nàng hồi phủ...
Nàng đã cố gắng vực dậy tinh thần, cố lần hai, lại cố thêm lần ba. Nếu lúc này đây nàng không thể đi theo Bùi Cô Cẩm, lần thứ hai, lần thứ ba sẽ càng dễ dàng thất bại hơn... Mọi việc cứ tiếp tục như vậy, không những Bùi Cô Cẩm sẽ lấy lại ngọc bội mà còn không muốn nhìn thấy nàng nữa. Trong lòng Tống Vân Tang tuyệt vọng, bỗng nhiên nghe thấy tiếng nước chảy róc rách.
Tống Vân Tang ngừng nức nở, ngẩng đầu nhìn qua. Không biết Ngụy Hưng đã đứng lên từ khi nào, hắn ta đang cầm vò rượu kia đổ vào chậu hoa trong phòng. Thấy Tống Vân Tang nhìn mình, Ngụy Hưng nói: "Cứ nói ta uống xong rồi."
Tống Vân Tang kinh ngạc nhìn hắn. Nàng không biết biện pháp này có hữu dụng hay không. Rượu không còn, có thể tìm tiểu nhị đưa đến một vò khác, tửu lâu làm sao có thể thiếu rượu? Nhưng Ngụy Hưng lại làm trái lệnh của Bùi Cô Cẩm, bày tỏ thiện ý với nàng, trong lòng nàng rất cảm kϊƈɦ, nhìn về phía Ngụy Hưng nói câu: "Cám ơn."
Đúng lúc này cửa phòng bị người đẩy ra, cả người Tống Vân Tang cứng đờ. Nhưng một giọng nói xa lạ truyền đến: "Ây, hai vị khách quan, than nóng đến đây!" Thì ra là tiểu nhị.
Tiểu nhị bỏ thêm rất nhiều than nóng vào phòng, lại bê thêm đồ ăn lên, sau đó mới lui ra. Lại qua một lát, Bùi Cô Cẩm cùng Tằng Nguyên Lương mới trở lại. Bùi Cô Cẩm không thay đổi sắc mặt ngồi xuống, lúc liếc đến khuôn mặt đầy nước mắt, hốc mắt đỏ bừng của Tống Vân Tang, biểu tình của hắn lại trầm xuống. Tằng Nguyên Lương đơm cho hắn một chén cơm, Bùi Cô Cẩm thu hồi ánh mắt, cầm đũa lên gắp đồ ăn, làm như không có chuyện gì xảy ra. Nhưng ăn lung tung mấy miếng, hắn lại căm giận đặt mạnh đôi đũa lên bàn!
Tống Vân Tang đang chờ hắn lên tiếng đuổi mình đi, nghe thấy âm thanh vừa rồi như thể nghe thấy hiệu lệnh, cơ thể nàng run lên. Bùi Cô Cẩm thấy rõ ràng, khuôn mặt tuấn mỹ của hắn vặn vẹo. Hắn cắn răng một lát, hạ giọng nói: "Đi rửa mặt! Khóc thành như vậy cho ai xem?"
Hả? Hắn... không đuổi nàng đi? Trong lòng Tống Vân Tang lại có hy vọng, vội vàng đáp một tiếng ‘được’ rồi đứng dậy. Nàng tìm tiểu nhị hỏi nước rửa mặt, sau đó trở lại phòng ăn cơm. Vò rượu rỗng kia vẫn đặt bên cạnh bàn, Tống Vân Tang thường thường liếc mắt nhìn nó một cái, nhưng cho đến bọn họ ăn xong, Bùi Cô Cẩm cũng không nhìn nó thêm lần nào nữa.
Nguy cơ hung hung hổ hổ ập tới, rồi lại biết mất trong vô thanh vô tức. Tống Vân Tang đi theo ba người xuống lầu, cũng không hiểu được rốt cuộc là ai đã làm cho Bùi Cô Cẩm thay đổi ý định. Sau khi trong phòng được bỏ thêm than đã trở nên ấm áp hơn, Tống Vân Tang ăn no một bụng mới bình tĩnh lại. Nhưng vừa đến cửa của tửu lâu đã thấy bốn con ngựa cột bên ngoài. Tiểu nhị ân cần đón tiếp: "Đại nhân, ngựa ngài muốn, tiểu nhân đã cho ngươi đưa đến đây rồi."
Trong lòng Tống Vân Tang lộp bộp một tiếng, kế tiếp bọn họ muốn đi đến nơi nào mà phải cưỡi ngựa? Nhưng nàng không biết cưỡi ngựa, vậy làm sao có thể đi theo Bùi Cô Cẩm được đây? Chẳng trách Bùi Cô Cẩm cũng không để ý đến việc uống rượu nữa, thì ra đã tìm thấy cách khác để loại bỏ nàng!
Tằng Nguyên Lương tiến lên tiếp nhận một cái dây cương, cười đưa cho Bùi Cô Cẩm: "Bùi ca, chúng ta đi đâu vậy?"
Bùi Cô Cẩm liếc mắt nhìn về Tống Vân Tang đang đi theo phía sau: "Đi huyện Lân nhà của Huệ phi một chuyến."
Rất nhanh Tống Vân Tang đã phản ứng lại. Cho dù Huệ phi cùng Thái tử bị người khác hãm hại, cũng chắc chắn có nguyên nhân sâu xa nào đó. Nếu không, dưới tình huống bình thường, Thái tử không thể nào lại đến nơi của một vị nương nương, càng miễn bàn đến việc cùng nàng ta ở trong một phòng. Người phía sau màn chọn Huệ phi cùng Thái tử, nói không chừng là bởi vì giữa hai người này vốn đã có dính líu từ trước.
Nghĩ thông suốt, tâm trạng của Tống Vân Tang liền trầm xuống. Đến nhà của Huệ phá án là chính sự, huyện Lân lại xa, đi bộ là chuyện không tưởng. Nàng muốn tiếp tục đi theo Bùi Cô Cẩm chỉ có hai biện pháp, một là làm cho Bùi Cô Cẩm đổi xe ngựa đi huyện Lân, hai là tìm một người nào đó cưỡi ngựa mang nàng theo.
Ngựa đều đã đưa tới rồi, thay xe ngựa hiển nhiên khó khăn hơn. Tìm người mang nàng theo... Tống Vân Tang tất nhiên là muốn tìm Bùi Cô Cẩm, nhưng nhớ đến một màn quyến rũ thất bại vừa rồi, nàng vẫn chọn nhìn về phía Tằng Nguyên Lương cùng Ngụy Hưng.
Ngồi chung một con ngựa với một nam nhân khác, đối Tống Vân Tang mà nói thật sự quá mức thân mật. Nhưng nàng không có lựa chọn nào khác. Tống Vân Tang thừa dịp Tằng Nguyên Lương nói chuyện cùng Bùi Cô Cẩm, bước từng bước nhỏ đến bên cạnh Ngụy Hưng. Nàng khoác áo choàng lên, dùng giọng nói yếu ớt nặng ra một câu: "Ngụy Đại nhân... Ta không biết cưỡi ngựa. Lát nữa... ngài có thể mang ta theo một đoạn không?"
Giọng nói của nàng vừa mềm lại vừa nhỏ, đứng ở nơi hỗn tạp người qua kẻ lại như ở trước tửu lâu, căn bản Ngụy Hưng không nghe được gì cả: "Tống tiểu thư, ngươi nói cái gì?"
Tống Vân Tang có thể nói với một nam nhân mới quen biết một ngày câu này đã hao hết dũng khí của nàng rồi. Còn muốn nàng nói lại lần nữa, nhất thời nàng không thể mở miệng được. Bỗng nhiên Bùi Cô Cẩm ném dây cương đi, giọng điệu lạnh lùng như muốn đông cứng người khác: "Ta bảo ngươi đi lĩnh xe ngựa, tại sao ngươi lại lĩnh ngựa?"
Tiểu nhị ngơ ngác há to miệng: "Xe ngựa? Nhưng mà, Đại nhân... không phải ngài nói, bốn con ngựa..."
Giọng nói của tiểu nhị càng ngày càng nhỏ, cuối cùng biến mất, sau đó tiểu nhị liên tục khom người: "Xin lỗi, xin lỗi, là do tiểu nhân nghe sai rồi, mong Đại nhân đừng trách tội. Tiểu nhân đi cho ngươi lĩnh xe ngựa."
Bùi Cô Cẩm quay người nhanh bước rời đi: "Không cần."
Sắc mặt của Bùi Cô Cẩm âm trầm. Hắn sợ nếu hắn không nhanh chân rời đi, sẽ nhịn không được lại làm ra chuyện gì đó với Tống Vân Tang. Mấy con ngựa này đích thật là do hắn bảo tiểu nhị đến Trấn Phủ ti lĩnh. Vốn dĩ hắn dự tính ngày mai mới đến nhà của Huệ phi, nhưng vì đuổi Tống Vân Tang, hắn quyết định làm chuyện này trước tiên. Như vậy, cho dù Tống Vân Tang tránh thoát khỏi chuyện uống rượu, nhưng cưỡi ngựa có thể làm cho nàng biết khó mà lui.
Thế nhưng Tống Vân Tang vẫn muốn dây dưa! Kiếp trước hắn làm vợ chồng với Tống Vân Tang năm năm, rõ ràng Tống Vân Tang cũng không phải một người có tính tình kiên trì như vậy. Chỉ khi nào kiên trì nàng mới bướng bỉnh đến đáng sợ. Một đời trước, nàng chỉ kiên trì trong một chuyện, đó là cứu phụ thân nàng. Mà hiện tại, thực hiển nhiên Tống Vân Tang đã sắp đêm "quấn quýt lấy hắn" cùng"cứu phụ thân" hòa thành một chỗ.
Vì cứu phụ thân, nàng không tiếc quỳ xuống trước mặt hắn, không tiếc hôn môi son lên bát rượu mời hắn... Bây giờ lại không tiếc ngồi chung một con ngựa với nam nhân! Nhưng mà nàng lại dám... lại dám tìm Ngụy Hưng!
Bùi Cô Cẩm bắt buộc chính mình dừng lại. Nói muốn tách ra có nghĩa sẽ tách ra, đời này hắn sẽ không có quan hệ gì với nàng nữa. Hắn đã buông xuống tất cả, hắn chỉ sống lại mới ba tháng, có rất nhiều thói quen nhất thời chưa sửa được mà thôi. Bùi Cô Cẩm cắn răng ổn định cảm xúc, Tằng Nguyên Lương lại đuổi theo: "Đại nhân, để ta đi lĩnh xe ngựa đi, các người ở đây chờ là được."
Bùi Cô Cẩm cự tuyệt nói: "Không cần. Nếu thời gian đã bị trì hoãn, hôm nay không đi huyện Lân nữa, đổi lại thành ngày mai." Hắn dừng một chút, lại nói: "Ngươi nói rất có lý, vẫn nên qua Thanh Tuyền sơn trang điều tra một chút. Chúng ta chia làm hai đường, ngươi đi Thanh Tuyền sơn trang, xem có thể tìm được manh mối gì hay không, ta mang Ngụy Hưng đi đến chỗ khám nghiệm tử thi nhìn xem."
Tằng Nguyên Lương nhận lệnh rời đi. Bùi Cô Cẩm nhìn thấy bóng dáng của hắn ta biến mất, bỗng nhiên buồn bực kêu lên: "Ngụy Hưng!"
Ngụy Hưng tiến lên hai bước: "Đại nhân, có chuyện gì?"
Tống Vân Tang vô thức muốn đuổi theo, Bùi Cô Cẩm lại hung ác liếc mắt trừng nàng một cái. Tống Vân Tang bị liếc như vậy không dám tới gần nữa, lui ra phía sau vài bước, đứng ở xa xa nhìn bọn họ. Lúc này Bùi Cô Cẩm mới căm tức thấp giọng nói: "Tìm đến phường may, mua áo bông cho nàng!"
Tống Vân Tang vẫn luôn nơm nớp lo sợ, chỉ sợ Bùi Cô Cẩm lại gây sức ép gì đó. Nhưng Bùi Cô Cẩm lại không làm khó nàng nữa. Có lẽ Ngụy Hưng thấy nàng lạnh nên tốt bụng mua áo bông cho nàng. Tống Vân Tang đi theo hai người chạy đến mấy hiệu thuốc, trời đã vào chạng vạng.
Màn đêm buông xuống, nàng nên trở về phủ. Tống Vân Tang muốn buổi tối cũng đi theo Bùi Cô Cẩm, nhưng một cô nương chưa lấy chồng lại chủ động đi theo nam nhân đi qua đêm, hành động này có hàm nghĩa rất trắng trợn, thật sự khiêu chiến điểm mấu chốt của nàng. Tống Vân Tang giãy dụa trong lòng, cuối cùng vẫn chọn không đi theo. Nhưng lúc tách ra, nàng cũng khom người với Bùi Cô Cẩm nói: "Sáng mai giờ mẹo, Vân Tang sẽ ở Trấn Phủ ti chờ Đại nhân... Không gặp không về."
Bùi Cô Cẩm hờ hững xoay người, không nói một lời đã tự mình rời đi. Tống Vân Tang thở ra một hơi. Nếu không phản đối vậy có nghĩa là đồng ý. Ngụy Hưng lại chủ động nói sẽ đưa nàng hồi phủ. Tống Vân Tang nhớ lại chuyện đã xảy ra hôm nay, cảm giác tựa như tình thế có bước ngoặc—— có lẽ Bùi Cô Cẩm không có tức giận đến mức đó, buổi chiều mới không đuổi nàng đi nữa.
Chuyện này thật sự là ánh rạng đông sau bóng đêm. Tống Vân Tang vẫn luôn cảm thấy sách lược mặt dày bu bám này rất chính xác, cứ cho là... Bùi Cô Cẩm sẽ lại gây sức ép cho nàng vài lần nữa, nhưng chỉ cần hắn hoàn toàn nguôi giận chuyện cứu phụ thân cũng có chỗ trông cậy rồi. Sau khi hồi phủ, nàng muốn đi tìm Tào thị để trao đổi tin tức, lại nghe nói bệnh phong hàn của Tào thị nặng thêm, hiện tại còn nằm trêи giường không dậy nỗi.
Tống Vân Tang tất nhiên phải đến thăm. Một nhũ mẫu đưa nàng vào phòng, đóng cửa lại. Cửa sổ phòng ngủ của Tào thị đóng chặt, trong không khí tràn ngập mùi hương kỳ lạ của huân hương. Tống Vân Tang không thấy nha hoàn hầu hạ đâu nàng nghĩ Tào thị đã đi ngủ rồi. Nàng do dự một lát vẫn bước vào bên giường, lại phát hiện trêи giường cũng không có ai.
Trong căn phòng này không có một người nào! Trong lòng Tống Vân Tang lộp bộp một tiếng. Hình ảnh hôm qua nàng cãi nhau cùng Tào thị hiện lên trong đầu, Tống Vân Tang vội vàng xoay người chạy tới cửa phòng! Nhưng không đợi nàng chạy đến cửa, trước mắt đã tối sầm, cứ như vậy ngất đi!