Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 21
Tay của Tống Vân Tang run lên, cả kinh "a" một tiếng! Chăn rơi xuống, che khuất nửa bên mặt của Bùi Cô Cẩm. Ánh mắt của nam nhân vẫn rất tỉnh táo, trông có vẻ không giống như vừa ngủ dậy! Tống Vân Tang tâm hoảng ý loạn, lắp bắp giải thích: "Ta, ta chỉ là sợ ngài lạnh, muốn đắp chăn cho ngài..."
Bùi Cô Cẩm nhẫn nại nói: "Tống Vân Tang ", hắn mạnh tay nắm lấy cái chăn trêи mặt mình xuống vứt mạnh qua một bên: "Ngươi lập tức nằm xuống cho ta, ngủ! Còn dám động đậy, tin ta làm ngươi hay không!"
Tống Vân Tang dại ra một lát, run run nằm xuống, chui vào trong chăn. Bùi Cô Cẩm lại đá văng toàn bộ chắn trêи người ra, vẻ mặt vô cùng khó coi.
—— Nếu không phải không có cách nào giải thích vì sao hắn ôm nàng lên giường, hắn thà trực tiếp ngồi bên bàn cho xong, đâu cần phải nằm ở đây! Vốn tưởng rằng giả bộ ngủ một hồi, Tống Vân Tang sẽ ngủ, không ngờ người này không thể nằm yên! Hết thổi khí vào tai hắn, sờ tới sờ lui ở trêи người hắn... Quả thực không thể nhịn nổi!
——Trong đầu nàng đang suy nghĩ cái gì? Tại sao lại sợ hắn lạnh? Một thân khô nóng của hắn còn chưa có chỗ phát tiết, chỉ hận không thể tìm một bồn nước lạnh hạ hỏa một chút đây này!
Bùi Cô Cẩm cố gắng điều chỉnh hô hấp, căng chặt cơ thể không cho chính mình xúc động, lại cảm giác bên cạnh người lại động. Giọng nói mềm nhẹ lần thứ hai vang lên, một bàn tay nhỏ bé run rẩy sờ soạng lên tay hắn... Làn da mát lạnh, nhu nhược như không có xương. Bùi Cô Cẩm chậm rãi quay đầu, liền thấy cả người Tống Vân Tang trốn trong chăn, chỉ lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn kiều diễm: "Nếu Đại nhân chịu giúp ta cứu phụ thân ra," nàng run giọng nói: "Làm ta... Cũng có thể..."
Bùi Cô Cẩm đột nhiên nắm chặt tay, cả người chớp mắt căng cứng như một thanh thép! Giây tiếp theo, hắn đột nhiên nắm lấy một góc chăn, trùm thẳng lên mặt Tống Vân Tang!
Tống Vân Tang cố gắng muốn quyến rũ hắn một chút, nhưng bởi vì căng thẳng cộng với xấu hổ, suy nghĩ mụ mị, giọng nói cũng run run. Nàng có thể cảm nhận được, Bùi Cô Cẩm chỉ là không muốn lấy nàng, nhưng không phải không có hứng thú với nàng. Nếu như có hứng thú, vậy nàng liền có giá trị, chuyện cứu phụ thân cũng còn có thể thương lượng. Chẳng phải chỉ là không danh phận thôi sao, nghĩ thoáng rồi thì cũng không là cái gì. Nàng để hắn ‘ngủ’ vài lần, hắn hỗ trợ cứu người, giao dịch công bằng, năm tháng sau này cũng không cần phải ở bên cạnh hắn khiến cho hắn phiền lòng.
Trong nháy mắt nói ra những lời này, nàng lại có cảm giác kỳ lạ như lúc trong xe ngựa hôm qua. Trong mắt Bùi Cô Cẩm đột nhiên dấy lên một ngọn lửa, tựa như giây tiếp theo sẽ nhào lên, nhấn chìm nàng trong ngọn lửa ấy, làm nàng nóng chảy. Nhưng hắn không có nhào lên, ngọn lửa nóng rực kia cũng biến mất không thấy tăm hơi, chỉ còn một mảnh âm trầm kéo đến bao phủ lấy hắn. Tống Vân Tang mơ hồ trong chốc lát, lúc phản ứng lại, nàng đã bị Bùi Cô Cẩm dùng chăn trùm lại.
Tống Vân Tang theo bản năng muốn ngăn lại, lại không thể động đậy! Hai mép chăn đã bị cố định, Bùi Cô Cẩm đã chặn góc chăn xuống, không để nàng chui ra!
Tống Vân Tang luống cuống. Bùi Cô Cẩm đang làm cái gì vậy? Chẳng lẽ... hắn cảm thấy yêu cầu của nàng quá đáng, nên tức giận rồi? Không phải hắn muốn dùng chăn trùm chết nàng luôn đó chứ? Thủ đoạn của người này hung tàn, thật đúng là có thể làm ra loại chuyện này!
Tống Vân Tang bị suy nghĩ này dọa, vội vàng cầu xin: "Bùi Đại nhân, ta biết sai rồi, ngài thả ta ra đi! Ta không dám... nữa, tha cho ta đi..."
Nàng cầu xin nửa ngày, rốt cuộc Bùi Cô Cẩm cũng buông tha cho nàng. Tống Vân Tang cảm thấy áp lực biến mất, vội vàng kéo chăn xuống chui ra, co rúm nhìn Bùi Cô Cẩm. Sự mãnh liệt lúc trước đã biến mất không một chút dấu vết, tựa như kia chỉ là lỗi giác của Tống Vân Tang. Trêи gương mặt tuấn mỹ của Bùi Cô Cẩm như bị một tầng băng mỏng phủ lên: "Tống Vân Tang, ta đã nói rồi, chuyện của phụ thân ngươi không phải ta có thể quản!"
Trước khi Tống Vân Tang mở miệng đã nghĩ xong nên nói như thế nào mới tốt, nhưng dưới tình cảnh này, nàng căn bản không dám nói ra những lời này. Bùi Cô Cẩm lại trực tiếp xốc chăn nàng lên: "Ngươi đã không ngại ta chỉ làm mặc kệ có cứu được người hay không, được, cởi quần áo!"
Nàng để ý! Sắc mặt của Tống Vân Tang trắng bệch, cả người rụt về phía bức tường phía sau, túm chặt lấy áo mình. Bùi Cô Cẩm cười lạnh một tiếng. Tống Vân Tang do dự nửa ngày, rồi lại nói ra một câu: "Vậy... đổi cái khác, được không?"
Bùi Cô Cẩm nhất thời không hiểu được lời này của nàng có ý gì, đợi đến lúc hắn phản ứng lại, giận muốn điên lên, nở nụ cười. Nam nhân nghiến răng nhả ra vài chữ: "Đổi cái gì?"
Mặt Tống Vân Tang đỏ lên: "Chỉ, chỉ là đổi mấy vấn đề." Nàng sợ Bùi Cô Cẩm cự tuyệt, vội vàng nói: "Không phải mặt ngài trả lời không được vấn đề! Ta đã muốn hỏi, phụ thân ta bị định tội nhận hối lộ rốt cuộc là bởi vì nguyên nhân gì? Ngài nói cần Thái tử ở giữa giúp đỡ ngươi mới có thể cứu phụ thân ta, vì sao lại cần đến Thái tử..."
Lời của nàng còn chưa dứt, Bùi Cô Cẩm đã lên tiếng cắt ngang: "Ta hỏi ngươi lấy cái gì đổi?"
Những lời còn chưa kịp nói của Tống Vân Tang vừa đến bên miệng đã bay sạch sẽ. Nàng cố gắng nửa ngày, mới gian nan nói ra một câu: "Hôn nhẹ... Được không?"
Bùi Cô Cẩm nở nụ cười. Hắn cảm thấy chính mình thật đúng là tự làm bậy không thể sống. Tống Vân Tang vẫn giữ đúng quy củ nhiều năm như vậy, hiện tại có thể không chút che giấu thảo luận "giao dịch" cùng hắn, không phải vì cảm thấy thái độ làm người của hắn ác liệt cho nên cũng không để tâm đến đạo đức lễ nghĩa hay sao? Nam nhân xiết chặt tay, nửa ngày mới nói ra hai chữ: "Được, được." Sau đó ngẩng đầu, nụ cười trêи môi đã phai nhạt. Đầu ngón tay của hắn đặt lên môi mình: "Lại đây, hôn nơi này. Làm cho ta xem xem ngươi có đáng giá để ta trả lời mấy vấn đề này hay không."
Tống Vân Tang giật mình, sau đó cả người bắt đầu run nhè nhẹ. Nàng không biết chính mình đang hoảng hốt cái gì, rõ ràng đây mới là kết quả mà nàng muốn, nhưng đến lúc Bùi Cô Cẩm thực sự đáp ứng rồi, nàng lại sợ hãi. Cũng không biết dũng khí nàng cố gắng gom góp lúc này đã trốn biệt đến góc nào rồi, chỉ thấy hơi thở áp bức quanh người Bùi Cô Cẩm bỗng nhiên trở nên vô cùng rõ ràng, Tống Vân Tang...không dám tới gần.
Ánh mắt của nàng theo ống tay áo của Bùi Cô Cẩm nhìn dần lên, đi ngang qua ngón tay có khớp xương rõ ràng của hắn, cuối cùng dừng ở cánh môi dưới đầu ngón tay. Hai môi của Bùi Cô Cẩm rất mỏng, đường cong sắc bén, nhìn qua có vẻ lạnh lùng bạc tình lại không dễ thân thiết. Nhưng Tống Vân Tang nhớ rõ xúc cảm lúc hắn cắn lên mặt nàng. Cánh môi kia cọ lên gương mặt của nàng... nóng bỏng, mạnh mẽ, xâm lược, tràn ngập ɖu͙ƈ vọng. Khi đó nàng thầm muốn trốn xa chút, thầm nghĩ phải lau sạch nhiệt độ mà nam nhân đã lưu lại, chưa bao giờ ngờ đến có một ngày nàng phải chủ động đi hôn hắn...
Nàng bất động, giọng nói của Bùi Cô Cẩm lạnh lẽo: "Làm sao vậy? Không phải nói muốn hôn sao? Có hôn hay không?"
...Hôn. Cuối cùng trong lòng Tống Vân Tang đáp một chữ này. Đệm chăn đã loạn thành một cục, tựa như những ngọn núi nhỏ trùng trùng. Tống Vân Tang quỳ tựa vào vách tường, như trèo đèo lội suối tới gần Bùi Cô Cẩm. Tay nàng vịn trêи hai vai của hắn, sau đó khom người đến tới gần từng chút một.
Nữ tử khép đôi mắt lại, đôi mi như cánh bướm rung động, lúc hạ mí mắt tạo nên một bóng râm trêи mặt nàng. Đôi môi của nàng càng ngày càng gần, trong trí nhớ Bùi Cô Cẩm, làn môi mềm mại, kiều diễm, mê người ấy cũng sống lại, càng ngày càng rõ ràng. Phảng phất như ở khoảng cách mỏng manh này, chỉ cần hắn muốn là có thể chạm vào.
Đột nhiên Bùi Cô Cẩm nâng tay, đặt trêи vai Tống Vân Tang! Bốn ngón tay của nam nhân dừng ở hõm vai của Tống Vân Tang, không hề dùng lực, lại dễ dàng ngăn Tống Vân Tang đang tới gần. Tống Vân Tang chậm rãi mở mắt. Bùi Cô Cẩm nghiêng đầu, không thấy rõ sắc mặt. Tống Vân Tang nỉ non hỏi: "Đại nhân?"
Giọng nói của nàng vang lên kéo hồn của Bùi Cô Cẩm trở về. Hắn nhanh chóng đẩy Tống Vân Tang ra, xuống giường mang giày, bỏ lại một câu: "Lề mề, không đổi!"
Sau đó đứng dậy, đi nhanh ra khỏi phòng.
Chỉ để lại một mình Tống Vân Tang ở trêи giường. Nàng cũng không biết trong lòng mình mất mác nhiều hơn, hay là cảm thấy may mắn nhiều hơn, nhưng cảm xúc cũng bình tĩnh lạ thường. Tống Vân Tang im lặng ngồi một hồi, yên lặng nằm xuống giường.
Dù sao cũng đã đắc tội người ta mất rồi, nàng đuổi theo cũng đuổi không kịp, chi bằng đi ngủ. Một nửa đệm chăn dưới người đều ấm áp, là nơi Bùi Cô Cẩm vừa mới nằm. Tống Vân Tang do dự một lát, xê dịch vào bên trong, miễn cho lát nữa Bùi Cô Cẩm trở về nghỉ ngơi không chỗ nằm.
Nàng ngủ nửa canh giờ liền tỉnh, nhưng Bùi Cô Cẩm vẫn chưa trở về phòng. Lúc chạng vạng, Bùi Cô Cẩm mới xuất hiện, trở về cùng Ngụy Hưng Tằng Nguyên Lương ở huyện nha, bốn người ăn cơm tối. Màn đêm buông xuống, Bùi Cô Cẩm mang Tống Vân Tang trở về phòng, bắt đầu xem khẩu cung Ngụy Hưng mang về. Tống Vân Tang muốn ở một bên hầu hạ, lại bị Bùi Cô Cẩm cự tuyệt. Nam nhân ra lệnh: "Bây giờ ngươi nằm im trêи giường, không được nói chuyện với ta."
Tống Vân Tang chỉ đành nghe lệnh. Trong không khí mùi hương thoang thoảng, là huân hương do Bùi Cô Cẩm đốt. Tống Vân Tang hít mùi hương này vào một lúc, mí mắt đã bắt đầu đánh vào nhau, dần dần chìm vào mộng đẹp. Ngẫu nhiên nàng cố gắng mở mắt, vẫn thấy Bùi Cô Cẩm còn ngồi ở bên bàn lật xem khẩu cung, ánh nến chiếu lên gương mặt hắn, cảnh tượng kia đột nhiên có chút ấm áp. Tống Vân Tang buồn ngủ không muốn tỉnh lại, lại cảm thấy nàng có thể tâm an. Nàng ngủ trong mơ hồ không biết bao lâu, đột nhiên có tiếng la thê lương cắt ngang cảnh trong mơ: "Cứu mạng! Giết người rồi ——"
Tống Vân Tang đột nhiên bừng tỉnh, vội vàng ngồi dậy. Ánh nến đã tắt, trong phòng một mảnh hôn ám, chỉ có thể nhờ ánh trăng xuyên qua khe cửa sổ chiếu vào phòng. Có thể nhìn thấy một thân hình cao lớn ôm lấy trường đao tựa vào đuôi giường, đúng là Bùi Cô Cẩm. Hắn thấy Tống Vân Tang hoảng sợ, cúi thân tới gần, nâng tay khẽ vỗ lên bóng lưng đang cứng còng của nàng. Trong ánh sáng mập mờ, hai mắt nam nhân như ẩn chứa sự rung động khôn xiết, bàn tay lại dừng ở trêи đầu vai nàng, vỗ nhẹ hai cái trấn an.
Bùi Cô Cẩm nhẫn nại nói: "Tống Vân Tang ", hắn mạnh tay nắm lấy cái chăn trêи mặt mình xuống vứt mạnh qua một bên: "Ngươi lập tức nằm xuống cho ta, ngủ! Còn dám động đậy, tin ta làm ngươi hay không!"
Tống Vân Tang dại ra một lát, run run nằm xuống, chui vào trong chăn. Bùi Cô Cẩm lại đá văng toàn bộ chắn trêи người ra, vẻ mặt vô cùng khó coi.
—— Nếu không phải không có cách nào giải thích vì sao hắn ôm nàng lên giường, hắn thà trực tiếp ngồi bên bàn cho xong, đâu cần phải nằm ở đây! Vốn tưởng rằng giả bộ ngủ một hồi, Tống Vân Tang sẽ ngủ, không ngờ người này không thể nằm yên! Hết thổi khí vào tai hắn, sờ tới sờ lui ở trêи người hắn... Quả thực không thể nhịn nổi!
——Trong đầu nàng đang suy nghĩ cái gì? Tại sao lại sợ hắn lạnh? Một thân khô nóng của hắn còn chưa có chỗ phát tiết, chỉ hận không thể tìm một bồn nước lạnh hạ hỏa một chút đây này!
Bùi Cô Cẩm cố gắng điều chỉnh hô hấp, căng chặt cơ thể không cho chính mình xúc động, lại cảm giác bên cạnh người lại động. Giọng nói mềm nhẹ lần thứ hai vang lên, một bàn tay nhỏ bé run rẩy sờ soạng lên tay hắn... Làn da mát lạnh, nhu nhược như không có xương. Bùi Cô Cẩm chậm rãi quay đầu, liền thấy cả người Tống Vân Tang trốn trong chăn, chỉ lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn kiều diễm: "Nếu Đại nhân chịu giúp ta cứu phụ thân ra," nàng run giọng nói: "Làm ta... Cũng có thể..."
Bùi Cô Cẩm đột nhiên nắm chặt tay, cả người chớp mắt căng cứng như một thanh thép! Giây tiếp theo, hắn đột nhiên nắm lấy một góc chăn, trùm thẳng lên mặt Tống Vân Tang!
Tống Vân Tang cố gắng muốn quyến rũ hắn một chút, nhưng bởi vì căng thẳng cộng với xấu hổ, suy nghĩ mụ mị, giọng nói cũng run run. Nàng có thể cảm nhận được, Bùi Cô Cẩm chỉ là không muốn lấy nàng, nhưng không phải không có hứng thú với nàng. Nếu như có hứng thú, vậy nàng liền có giá trị, chuyện cứu phụ thân cũng còn có thể thương lượng. Chẳng phải chỉ là không danh phận thôi sao, nghĩ thoáng rồi thì cũng không là cái gì. Nàng để hắn ‘ngủ’ vài lần, hắn hỗ trợ cứu người, giao dịch công bằng, năm tháng sau này cũng không cần phải ở bên cạnh hắn khiến cho hắn phiền lòng.
Trong nháy mắt nói ra những lời này, nàng lại có cảm giác kỳ lạ như lúc trong xe ngựa hôm qua. Trong mắt Bùi Cô Cẩm đột nhiên dấy lên một ngọn lửa, tựa như giây tiếp theo sẽ nhào lên, nhấn chìm nàng trong ngọn lửa ấy, làm nàng nóng chảy. Nhưng hắn không có nhào lên, ngọn lửa nóng rực kia cũng biến mất không thấy tăm hơi, chỉ còn một mảnh âm trầm kéo đến bao phủ lấy hắn. Tống Vân Tang mơ hồ trong chốc lát, lúc phản ứng lại, nàng đã bị Bùi Cô Cẩm dùng chăn trùm lại.
Tống Vân Tang theo bản năng muốn ngăn lại, lại không thể động đậy! Hai mép chăn đã bị cố định, Bùi Cô Cẩm đã chặn góc chăn xuống, không để nàng chui ra!
Tống Vân Tang luống cuống. Bùi Cô Cẩm đang làm cái gì vậy? Chẳng lẽ... hắn cảm thấy yêu cầu của nàng quá đáng, nên tức giận rồi? Không phải hắn muốn dùng chăn trùm chết nàng luôn đó chứ? Thủ đoạn của người này hung tàn, thật đúng là có thể làm ra loại chuyện này!
Tống Vân Tang bị suy nghĩ này dọa, vội vàng cầu xin: "Bùi Đại nhân, ta biết sai rồi, ngài thả ta ra đi! Ta không dám... nữa, tha cho ta đi..."
Nàng cầu xin nửa ngày, rốt cuộc Bùi Cô Cẩm cũng buông tha cho nàng. Tống Vân Tang cảm thấy áp lực biến mất, vội vàng kéo chăn xuống chui ra, co rúm nhìn Bùi Cô Cẩm. Sự mãnh liệt lúc trước đã biến mất không một chút dấu vết, tựa như kia chỉ là lỗi giác của Tống Vân Tang. Trêи gương mặt tuấn mỹ của Bùi Cô Cẩm như bị một tầng băng mỏng phủ lên: "Tống Vân Tang, ta đã nói rồi, chuyện của phụ thân ngươi không phải ta có thể quản!"
Trước khi Tống Vân Tang mở miệng đã nghĩ xong nên nói như thế nào mới tốt, nhưng dưới tình cảnh này, nàng căn bản không dám nói ra những lời này. Bùi Cô Cẩm lại trực tiếp xốc chăn nàng lên: "Ngươi đã không ngại ta chỉ làm mặc kệ có cứu được người hay không, được, cởi quần áo!"
Nàng để ý! Sắc mặt của Tống Vân Tang trắng bệch, cả người rụt về phía bức tường phía sau, túm chặt lấy áo mình. Bùi Cô Cẩm cười lạnh một tiếng. Tống Vân Tang do dự nửa ngày, rồi lại nói ra một câu: "Vậy... đổi cái khác, được không?"
Bùi Cô Cẩm nhất thời không hiểu được lời này của nàng có ý gì, đợi đến lúc hắn phản ứng lại, giận muốn điên lên, nở nụ cười. Nam nhân nghiến răng nhả ra vài chữ: "Đổi cái gì?"
Mặt Tống Vân Tang đỏ lên: "Chỉ, chỉ là đổi mấy vấn đề." Nàng sợ Bùi Cô Cẩm cự tuyệt, vội vàng nói: "Không phải mặt ngài trả lời không được vấn đề! Ta đã muốn hỏi, phụ thân ta bị định tội nhận hối lộ rốt cuộc là bởi vì nguyên nhân gì? Ngài nói cần Thái tử ở giữa giúp đỡ ngươi mới có thể cứu phụ thân ta, vì sao lại cần đến Thái tử..."
Lời của nàng còn chưa dứt, Bùi Cô Cẩm đã lên tiếng cắt ngang: "Ta hỏi ngươi lấy cái gì đổi?"
Những lời còn chưa kịp nói của Tống Vân Tang vừa đến bên miệng đã bay sạch sẽ. Nàng cố gắng nửa ngày, mới gian nan nói ra một câu: "Hôn nhẹ... Được không?"
Bùi Cô Cẩm nở nụ cười. Hắn cảm thấy chính mình thật đúng là tự làm bậy không thể sống. Tống Vân Tang vẫn giữ đúng quy củ nhiều năm như vậy, hiện tại có thể không chút che giấu thảo luận "giao dịch" cùng hắn, không phải vì cảm thấy thái độ làm người của hắn ác liệt cho nên cũng không để tâm đến đạo đức lễ nghĩa hay sao? Nam nhân xiết chặt tay, nửa ngày mới nói ra hai chữ: "Được, được." Sau đó ngẩng đầu, nụ cười trêи môi đã phai nhạt. Đầu ngón tay của hắn đặt lên môi mình: "Lại đây, hôn nơi này. Làm cho ta xem xem ngươi có đáng giá để ta trả lời mấy vấn đề này hay không."
Tống Vân Tang giật mình, sau đó cả người bắt đầu run nhè nhẹ. Nàng không biết chính mình đang hoảng hốt cái gì, rõ ràng đây mới là kết quả mà nàng muốn, nhưng đến lúc Bùi Cô Cẩm thực sự đáp ứng rồi, nàng lại sợ hãi. Cũng không biết dũng khí nàng cố gắng gom góp lúc này đã trốn biệt đến góc nào rồi, chỉ thấy hơi thở áp bức quanh người Bùi Cô Cẩm bỗng nhiên trở nên vô cùng rõ ràng, Tống Vân Tang...không dám tới gần.
Ánh mắt của nàng theo ống tay áo của Bùi Cô Cẩm nhìn dần lên, đi ngang qua ngón tay có khớp xương rõ ràng của hắn, cuối cùng dừng ở cánh môi dưới đầu ngón tay. Hai môi của Bùi Cô Cẩm rất mỏng, đường cong sắc bén, nhìn qua có vẻ lạnh lùng bạc tình lại không dễ thân thiết. Nhưng Tống Vân Tang nhớ rõ xúc cảm lúc hắn cắn lên mặt nàng. Cánh môi kia cọ lên gương mặt của nàng... nóng bỏng, mạnh mẽ, xâm lược, tràn ngập ɖu͙ƈ vọng. Khi đó nàng thầm muốn trốn xa chút, thầm nghĩ phải lau sạch nhiệt độ mà nam nhân đã lưu lại, chưa bao giờ ngờ đến có một ngày nàng phải chủ động đi hôn hắn...
Nàng bất động, giọng nói của Bùi Cô Cẩm lạnh lẽo: "Làm sao vậy? Không phải nói muốn hôn sao? Có hôn hay không?"
...Hôn. Cuối cùng trong lòng Tống Vân Tang đáp một chữ này. Đệm chăn đã loạn thành một cục, tựa như những ngọn núi nhỏ trùng trùng. Tống Vân Tang quỳ tựa vào vách tường, như trèo đèo lội suối tới gần Bùi Cô Cẩm. Tay nàng vịn trêи hai vai của hắn, sau đó khom người đến tới gần từng chút một.
Nữ tử khép đôi mắt lại, đôi mi như cánh bướm rung động, lúc hạ mí mắt tạo nên một bóng râm trêи mặt nàng. Đôi môi của nàng càng ngày càng gần, trong trí nhớ Bùi Cô Cẩm, làn môi mềm mại, kiều diễm, mê người ấy cũng sống lại, càng ngày càng rõ ràng. Phảng phất như ở khoảng cách mỏng manh này, chỉ cần hắn muốn là có thể chạm vào.
Đột nhiên Bùi Cô Cẩm nâng tay, đặt trêи vai Tống Vân Tang! Bốn ngón tay của nam nhân dừng ở hõm vai của Tống Vân Tang, không hề dùng lực, lại dễ dàng ngăn Tống Vân Tang đang tới gần. Tống Vân Tang chậm rãi mở mắt. Bùi Cô Cẩm nghiêng đầu, không thấy rõ sắc mặt. Tống Vân Tang nỉ non hỏi: "Đại nhân?"
Giọng nói của nàng vang lên kéo hồn của Bùi Cô Cẩm trở về. Hắn nhanh chóng đẩy Tống Vân Tang ra, xuống giường mang giày, bỏ lại một câu: "Lề mề, không đổi!"
Sau đó đứng dậy, đi nhanh ra khỏi phòng.
Chỉ để lại một mình Tống Vân Tang ở trêи giường. Nàng cũng không biết trong lòng mình mất mác nhiều hơn, hay là cảm thấy may mắn nhiều hơn, nhưng cảm xúc cũng bình tĩnh lạ thường. Tống Vân Tang im lặng ngồi một hồi, yên lặng nằm xuống giường.
Dù sao cũng đã đắc tội người ta mất rồi, nàng đuổi theo cũng đuổi không kịp, chi bằng đi ngủ. Một nửa đệm chăn dưới người đều ấm áp, là nơi Bùi Cô Cẩm vừa mới nằm. Tống Vân Tang do dự một lát, xê dịch vào bên trong, miễn cho lát nữa Bùi Cô Cẩm trở về nghỉ ngơi không chỗ nằm.
Nàng ngủ nửa canh giờ liền tỉnh, nhưng Bùi Cô Cẩm vẫn chưa trở về phòng. Lúc chạng vạng, Bùi Cô Cẩm mới xuất hiện, trở về cùng Ngụy Hưng Tằng Nguyên Lương ở huyện nha, bốn người ăn cơm tối. Màn đêm buông xuống, Bùi Cô Cẩm mang Tống Vân Tang trở về phòng, bắt đầu xem khẩu cung Ngụy Hưng mang về. Tống Vân Tang muốn ở một bên hầu hạ, lại bị Bùi Cô Cẩm cự tuyệt. Nam nhân ra lệnh: "Bây giờ ngươi nằm im trêи giường, không được nói chuyện với ta."
Tống Vân Tang chỉ đành nghe lệnh. Trong không khí mùi hương thoang thoảng, là huân hương do Bùi Cô Cẩm đốt. Tống Vân Tang hít mùi hương này vào một lúc, mí mắt đã bắt đầu đánh vào nhau, dần dần chìm vào mộng đẹp. Ngẫu nhiên nàng cố gắng mở mắt, vẫn thấy Bùi Cô Cẩm còn ngồi ở bên bàn lật xem khẩu cung, ánh nến chiếu lên gương mặt hắn, cảnh tượng kia đột nhiên có chút ấm áp. Tống Vân Tang buồn ngủ không muốn tỉnh lại, lại cảm thấy nàng có thể tâm an. Nàng ngủ trong mơ hồ không biết bao lâu, đột nhiên có tiếng la thê lương cắt ngang cảnh trong mơ: "Cứu mạng! Giết người rồi ——"
Tống Vân Tang đột nhiên bừng tỉnh, vội vàng ngồi dậy. Ánh nến đã tắt, trong phòng một mảnh hôn ám, chỉ có thể nhờ ánh trăng xuyên qua khe cửa sổ chiếu vào phòng. Có thể nhìn thấy một thân hình cao lớn ôm lấy trường đao tựa vào đuôi giường, đúng là Bùi Cô Cẩm. Hắn thấy Tống Vân Tang hoảng sợ, cúi thân tới gần, nâng tay khẽ vỗ lên bóng lưng đang cứng còng của nàng. Trong ánh sáng mập mờ, hai mắt nam nhân như ẩn chứa sự rung động khôn xiết, bàn tay lại dừng ở trêи đầu vai nàng, vỗ nhẹ hai cái trấn an.