-
Chương 13 Canh ốc trân châu (4)
Trong phút chốc, người Cố Thanh nóng như rang, đúng là như rang thật... Còn máy tính của nàng thì treo cứng bởi cơn lốc repost điên cuồng. Mọi âm thanh vụt biến mất. Nàng dần dần thở ra hai tiếng, luống cuống khởi động lại máy. Nhưng khi cô vừa cưỡng chế máy tính khỏi động lại thì bố mẹ đã trở về: “Thanh Thanh, con mau ra trông hàng thay anh họ một lát đi. Anh ấy phải đi xem mặt, sắp muộn đến nơi rồi. Mẹ và bố con ăn xong sẽ ra siêu thị trông hàng thay cho còn về ăn cơm.”
Trong phút chốc, Cố Thanh đã nghĩ ra vô số lý do để thoái thác việc trông hàng, thậm chí cô muốn nằm xuống giường lăn lộn rồi rên rỉ: Con đói quá, giờ đau dạ dày lắm! Nhưng mẹ cô vừa liếc mắt đã biết tỏng âm mưu, bà chẳng buồn nhìn, chỉ xua tay, nói: “Thôi, đừng nghĩ đến chuyện giả bệnh, đối diện siêu thị nhà ta là bệnh viện, nếu con bệnh thật thì tiện đường quá còn gì.” Mẹ cởi áo khoác rồi đi vào bếp, một cơ hội mong manh cũng không nhường lại cho cô.
Cố Thanh đành vội vàng mặc áo khoác, cầm điện thoại rồi ra ngoài.
Là chủ nhân của phòng chat, thế mà cô lại đột nhiên biến mất, hơn nữa trong phòng lại toàn những CV hàng đầu nữa chứ. Cố Thanh vừa chạy xuống tầng vừa cầm điện thoại cấp tốc lên YY, vừa lặng lẽ thương thân, lưu lượng online tháng này chắc chắn lại vượt mức rồi. Không ngờ, cô vừa vào phòng thì mọi người đã giải tán hết rồi. Chỉ mới vài phút thôi mà... Có điều cũng đúng, đại nhân và mấy người nhóm Perfect đang ăn cơm, giờ cũng đến giờ ăn tối, chắc mọi người đều đi tế “anh ruột” rồi.
Nhưng... Cô sờ mặt mình, vẫn nóng bừng như cũ.
Định nghĩa một cách nghiêm khắc thì cô là người từng hợp tác với đại nhân chứ không phải fan đơn thuần, cô phải đối phó với mọi lời trêu đùa thường gặp trong giới này một cách thật lý trí. Có gì đâu nào? Thực sự là chẳng có gì hết. Chẳng phải ở xã đoàn nhà mình, mọi người vẫn thường ghép đôi nam nam, nam nữ, nữ nữ đấy sao? Và thực chất thì tất cả chỉ là bạn bè tốt. Huống hồ đại nhân cũng chỉ nói là thích giọng nói của mình thôi mà.
Cố Thanh gắng làm mình giảm nhiệt, thả từng bước xuống cầu thang, cuối cùng nghĩ đi nghĩ lại, nàng thấy vì đại nhân đã ưu ái mình như thế nên mình cũng cần làm gì đó để cảm ơn người ta, rốt cuộc được đại nhân tiến cử còn hơn cả cô hát cover một ngàn bài.
Trước khi mở khóa xe đạp, cô gửi một tin nhắn cho đại nhân: Cám ơn đại nhân đã ưu ái như thế...
Đại nhân đã gửi tin trả lời, đó là một tin nhắn thoại: “Đừng khách sáo! Tôi đang ăn cơm, không tiện gõ chữ, dùng tin nhắn thoại nhé!”
Cô nhắn lại: “Vâng! Khi nãy máy tính treo đột ngột nên em bị out khỏi phòng, ừm... bây giờ lại có chút việc gấp nên phải ra ngoài. Thật ngại quá, Thương Thanh Từ đại nhân.”
“Ừm!” Giọng anh nhàn nhạt.
Cố Thanh leo lên xe, mới đạp được nửa đường thì lại nghe tiếng điện thoại báo có tin nhắn. Cô lấy ra liếc qua, thì ra là đại nhân. Sợ có chuyện xảy ra, cô lập tức phanh xe, dừng bên vệ đường rồi mới nghe điện thoại.
Thương Thanh Từ lại gửi một tin nhắn thoại tới: “Nên... có lẽ em lại nợ tôi mấy bài hát nhỉ?”
... Hình như là vậy... Người ta đã thích nghe mình hát... thực ra cũng chẳng có gì phải ngại ngần, dẫu sao thường ngày cũng hát trên YY quen rồi, huống hồ Thương Thanh Từ đối với mình... ừm, rất tốt.
Cô liền đồng ý. “Vâng! Được thôi! Nếu đại nhân chưa nghe chán thì lúc nào tìm em cũng được.”
Dường như Thương Thanh Từ nghe được tạp âm trên đường, liền hỏi: “Đang trên đường à?”
Cố Thanh đáp: “Vâng, đang đạp xe.”
“Thôi, thế không nói nữa.” Thương Thanh Từ chậm rãi nhai thức ăn nên anh nói không rõ lời lắm: “Chú ý an toàn nhé!”
Đại nhân ân cần quá...
Cố Thanh khẽ buông lời: “Vâng! Tạm biệt đại nhân.”
Đút điện thoại vào túi quần, cô không kìm được cảm khái, ngay cả lúc ăn mà giọng nói của đại nhân cũng thảnh thơi, mê hoặc đến thế...
Cô trở về hiện thực, tiếp tục đạp xe rồi đột nhiên lại nghĩ đến một vấn đề nghiêm trọng. Lúc ấy, đại nhân đang ăn cơm và bên cạnh còn có cả Tuyệt Mỹ và Wwwwk nữa, bởi vậy chắc chắn hai người họ đã nghe hết cuộc nói chuyện giữa cô và đại nhân, từ đầu chí cuối và không bỏ sót một chữ.
Tuy Cố Thanh và anh chẳng nói chuyện gì tế nhị nhưng cô vẫn bất giác... đỏ mặt. Lúc thì cô nghĩ đến Wechat của mình đang repost với cường độ mạng đến mức treo máy, lúc thì ngẫm nghĩ những gì vừa nói với đại nhân mà bị người ta nghe được thì không hay lắm... Cứ miên man trôi theo dòng suy nghĩ, cô lề mề đạp xe mãi mới tới siêu thị, khi đến nơi, anh họ đã đợi đỏ mắt từ bao giờ.
Nhìn thấy cô bước vào cửa, anh họ lập tức lao ra khỏi quầy thu ngân, nhìn cô trách móc: “Em gái tốt ghê nhỉ, em mà tới muộn chút nữa thì anh sẽ bị anh em mắng tơi tả mất.”
“Em biết ngay mà, anh thì xem mặt nỗi gì.” Cố Thanh bước vào quầy thu ngân. “Lại trò Kiếm Tam đúng không?”
Anh họ vừa chắp tay chào vừa lao ra ngoài, cưỡi lên xe và phi như điên.
Thời gian ăn cơm tối, cô chỉ cần trông cửa hàng chừng một tiếng, đây cũng là lúc cô rảnh rỗi nhất.
Trong siêu thị chỉ có cô và một cô gái trẻ mới thuê từ hồi sau tết. Có lẽ cô ấy cũng chỉ mới đến đây đôi ba lần và Cố Thanh mới trông thấy một lần, cô nhớ hình như tên cô gái là Đồng Nhất Nho và cũng chỉ trạc tuổi cô. Cố Thanh tán gẫu dăm câu với cô ấy rồi tiếp tục mở Weibo ra xem thế nào. Vẫn treo máy như cũ... Trong khi đó, Đổng Nhất Nho vừa sắp xếp hàng hóa vừa nghe nhạc, vì siêu thị vắng khách nên thỉnh thoảng cô ấy cũng gửi một tin Wechat.
Cô Thanh vẫn cố gắng khởi động đi khởi động lại để máy khỏi treo...
Chợt cô nghe thấy Đổng Nhất Nho trả lời “ừm” một tiếng, rồi khẽ thì thào vào Wechat trên điện thoại của mình: “Tớ sắp khóc đây này! Cậu biết không, hai mươi phút trước, thần tượng của tớ đã tiết lộ tin động trời về giọng nói anh ấy yêu thích nhất... Khóc ngất mất thôi... Tớ đang đi làm, tối về nói chuyện sau nhé!”
Không khéo thế chứ?!
Cô không dám load tiếp, đành out luôn khỏi Weibo, chỉ sợ nếu lát nữa Đổng Nhất Nho nhìn thấy nick Weibo của mình thì lộ luôn ID online. Cô nhét điện thoại vào túi quần, bắt đầu đứng sau quầy thu ngân, rảnh rỗi chẳng biết làm gì, đưa mắt nhìn ra cổng bệnh viện ở phia xa.
Bụng... hơi đói. Bất giác lại nghĩ đến món rau và tôn của đại nhân, lúc này mà nghĩ đến đồ ăn thì đúng là tra tấn.
Cô nhìn ra phía ngoài rồi lại nhìn vào trong siêu thị, sau đó nhìn thời gian hiển thị trên điện thoại, ho khan hai tiếng và hỏi: “Nhất Nho, bạn ăn cơm chưa?”
“Chưa! Lát nữa ông bà chủ tới, mình và bạn tan ca rồi đi ăn luôn thể nhé!”
Cố Thanh “ừ” một tiếng.
(⊙v⊙) Sao lại có cảm giác chột dạ thế này nhỉ?
“Thanh Thanh!” Nhất Nho sắp xếp giá hàng xong liền bước tới quầy thu ngân, tò mò hỏi cô: “Bạn có yêu thích Seiyũ(1) nào không?”
1.Seiyũ: là những diễn viên lồng tiếng ở Nhật Bản với nhiệm vụ như: dẫn chương trình cho các chương trình phát sóng truyền thanh hay truyền hình, cho các anime, game, lồng tiếng Nhật cho phim nước ngoài.
“Ưm... Bạn nói Seiyũ lồng tiếng phim hoạt hình Nhật ấy hả?” Cố Thanh ho một tiếng. “Có! Mình thích xem phim hoạt hình... nhưng không chú ý đến diễn viên lồng tiếng lắm, thấy ai nói cũng hay cả...”
Đổng Nhất Nho cười híp mí nhìn cô. “Thế diễn viên lồng tiếng của Trung Quốc thì sao?”
“Mình cũng thích xem phim dịch.” Cố Thanh gắng tỏ ra mình không biết gì về thế giới online, để tránh lại bị cô nương này bám riết truy hỏi ID... hoặc add nick Weibo thì mệt. “Hồi nhỏ thường nghe DJ trên đài phát thanh.”
“Thực ra trên mạng có rất nhiều giọng nói nghe rất hay.” Đổng Nhất Nho nói bằng giọng rất nghiêm túc. “Còn rất nhiều phim truyền hình nữa, bạn thấy mấy diễn viên trên phim đang nói, nhưng thực chất giọng nói mà chúng ta nghe thấy trên ti vi không phải giọng nói thật của họ, mà là giọng nói của diễn viên lồng tiếng...”
Tim Cố Thanh âm thầm nhỏ máu, cô chỉ “ừm” một tiếng. May mắn thay! Bình thường nghe giọng hát hò phối âm từ trong mic cũng rất khác biệt so với nghe giọng ngoài đời thật, nếu không giờ cô có giả câm thì cũng không kịp rồi...
Đổng Nhất Nho thấy cô không hứng thú với chủ đề này lắm nên cũng chẳng nhiều lời thêm nữa.
Đột nhiên Wechat vang lên âm thanh nhắc nhở có tin nhắn mới, không chỉ vậy, điện thoại của cô và của Nhất Nho gần như đồng loạt kêu, chỉ hơn kém nhau một giây.
Cố Thanh cầm lên nhìn... chẳng ngờ lại là tin nhắn của đại nhân... Không biết đại nhân nói gì mà những mười bốn giây. Cô lặng lẽ nhìn điện thoại ba giây rồi cất lại trong túi... Cô tuyệt đối không dám nghe! Đại nhân vừa gửi tin nhắn thoại gì thế nhỉ? Lỡ chuyện gấp thì sao? Nhưng không phải em không trả lời mà là không thể trả lời, fan của anh ở ngay trước mặt em, cách quầy thu ngân một mét thôi...
Trong lúc nàng lặng lẽ chịu đựng, tim muốn nhỏ máu thì Đổng Nhất Nho đã tiện tay mở luôn tin nhắn, bên đó vọng ra giọng nói của người bạn thân: “Tớ biết cậu đang đi làm, nhưng tớ cảm thấy lần này xảy ra chuyện lớn rồi. Cậu biết không, mười phút trước, đại nhân đã repost bài hát của chúng ta, chính là bài hát mười ngày trước chúng ta đăng ấy, bài hát chúc mừng tròn bảy năm đại nhân phát hành tác phẩm đầu tiên!”
Đổng Nhất Nho phấn khích reo lên, liếc nhanh mắt nhìn Cố Thanh.
Cố Thanh vội lắc đầu: “Không sao đâu... Bây giờ không có khách mà...”
Quả nhiên là fan trung thành, ngay cả thời gian phát hành tác phẩm đầu tiên trên mạng mà cũng nhớ rõ thế sao? @@~ Chút nữa mình cũng thử nghe xem là bài gì mới được...
Ngay sau đó, một tin nhắc khác lại được gửi tới, Đổng Nhất Nho mở ngay không chút do dự, chắc cô đoán Cố Thanh có nghe cũng không hiểu gì.
Trong khi đó, Cố Thanh lại đang vô cùng tò mò, bởi cô đoán chắc tin nhắn này vẫn liên quan đến đại nhân.
Quả nhiên...
“Để tớ thở trước đã, rồi sẽ nói cho cậu nghe một tin cực kỳ đau buồn, tuyệt vọng... Lúc gửi bài hát cho đại nhân chẳng phải chúng ta đã viết một câu rằng: Chúc đại nhân sớm tìm được người nâng khăn sửa túi sao?! Thế là lúc repost bài hát, đại nhân liền trả lời... Không được! Để tớ thở cái đã...” Người ở đầu kia quả thực thở hắt ra liền mấy hơi, rồi tiếp tục nói: “Đại nhân đã trả lời, xem nào, một, hai, ba, bốn, năm, sáu, đúng sáu chữ: “Cám ơn nhé! Đang cố gắng!” Cậu nghe rõ chưa, không phải “sẽ” cố gắng mà là “đang” cố gắng!! Bây giờ đang tiến hành nhé! Tớ cá một xe dưa chuột, chắc chắn là Thanh Thanh Mạn!”
“Tớ thêm một xe dưa chuột nữa...” Đổng Nhất Nho lẳng lặng nhìn điện thoại của mình rồi nói: “Nhất định là Thanh Thanh Mạn.”