Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 101
23101.
Mà số tiền đầu tư năm mươi vạn của Khương Thục Đồng, anh ấy vừa mới nhận được.
Thật trùng hợp !
Rốt cuộc là Diệp Thu đã tính kế hay thật sự là một sự trùng hợp ?
Tại sao số tiền của bà ấy gửi vào trước một ngày Khương Thục Đồng gửi tiền cho anh?
Nếu Diệp Thu biết được việc đầu tư của Khương Thục Đồng, vậy thì Diệp Thu thật sự cũng được xem là người có tâm kế.
Diệp Thu muốn nói với Cố Minh Thành: Khương Thục Đồng dùng tiền Diệp Thu cho đem đi đầu tư rồi.
Cố Minh Thành nghỉ: Không thể nào. Việc Khương Thục Đồng muốn đầu tư sớm đã định đoạt rồi, còn về lí do không chuyển tiền cho anh ta là vì có việc làm chậm trễ, nhưng Diệp Thu lại đúng lúc lợi dụng khoảng thời gian chênh lệch này.
Chỉ có thời gian một ngày, Diệp Thu thật biết tính toán
Cố Minh Thành khá hiểu con người Diệp Thu
Còn đối với Khương Thục Đồng, anh dường như vừa mới hiểu ra
Anh biết Khương Thục Đồng không phải là người như vậy.
Thẻ của Khương Thục Đồng vô cớ có thêm năm mươi vạn, năm mươi vạn Diệp Thu đưa cho cô ấy hiển nhiên không thể nhận.
Bởi vì không có tài khoản của Diệp Thu cho nên cô đã xin số điện thoại Diệp Thu ,như vậy là có được Wechat của bà ta
Dì Diệp phải không? Vì muốn tránh những tổn thất không đáng có,cô hỏi trước một câu.
Cô Khương à?
Khương Thục Đồng không trả lời, xem ra người này chính là Diệp Thu, cô liền trực tiếp dùng wechat chuyển tiền qua tài khoản của Diệp Thu. Wechat một lần chỉ có thể chuyển hai mươi vạn, cô đành để Diệp Thu đồng ý kết bạn với nhân viên khác trong cửa hàng, nói là có chuyện cần tìm cô ấy,b ởi vì nếu nói muốn trả lại tiền cho Diệp Thu cô ấy chắc chắn sẽ không đồng ý thêm bạn.
Sau khi nhân viên thêm bạn với Diệp Thu, cô không nói một lời liền lần lượt chuyển cho Diệp Thu hai mươi vạn và mười vạn.
Khương Thục Đồng vô cùng tức giận, sau cùng cô để lại cho Diệp Thu một câu nói: Dì Diệp cho rằng con trai của bà chỉ đáng giá năm mươi vạn sao?
Một lúc sau,có tin nhắn trả lời từ Diệp Thu : Wechat của nhân viên trong tiệm cô, tôi đã chặn hết rồi, còn về lý do thì cô đã hiểu rồi đó.
Khương Thục Đồng tức phát khóc, Diệp Thu là người thượng đẳng, tất nhiên không muốn nhân viên trong cửa hàng chiếm bất cứ không gian nào trên wechat của bà ấy, nguyên nhân này cô tất nhiên không thể nói với các nhân viên được.
Chỉ là các nhân viên đều đến than phiền : Bà chủ, con người này đúng là qua cầu rút ván mà.
Cô Khương lại chuyển tiền trả lại tôi, ý cô là chuyện cô hứa với tôi không tính nữa phải không?
Khương Thục Đồng trả lời : Dì Diệp yên tâm, người mà tôi thích phải có cùng sở thích với tôi, con trai bà dường như vẫn chưa đến mức này.
Vừa kịp nói tới đây liền bị Diệp Thu chặn lại.
Khương Thục Đồng tức đến lục phủ ngũ tạng đều đập loạn xạ.
Diệp Thu chụp lại đoạn đối thoại với Khương Thục Đồng gửi cho Cố Minh Thành, thiết nghỉ Cố Minh Thành đối với chuyện Khương Thục Đồng đem đầu tư số tiền năm mươi vạn đã sinh ra hiểu lầm, anh vẫn chưa biết Khương Thục Đồng đã trả lại năm mươi vạn cho Diệp Thu.
Lúc Cố Minh Thành nhận được đoạn đối thoại này là lúc anh đang ở văn phòng.
Có cùng sở thích?? Từ Mậu Thận ?
Hừ, lòng anh lắng lại một lúc .
Anh điện thoại cho thư ký bảo đặt một vé máy bay đi Thượng Hải.
Buổi chiều lúc Khương Thục Đồng về nhà, cảm thấy tâm lực mệt mỏi,vừa đến cửa nhà thì cũng nhìn thấy Cố Minh Thanh đang đứng trước cửa nhà mình hút thuốc, nhìn thấy Khương Thục Đồng liền liếc cô bằng con mắt ti hí.
Sao anh lại ở đây? Khương Thục Đồng hỏi.
“Lại” em có vẻ không mong anh đến? Cố Minh Thành với giọng bực mình hỏi lại.
Khương Thục Đồng không trả lời, hôm nay quá mệt mỏi và phiền phức.
Vừa bước vào nhà thay đôi giày cao gót, liền bị Cố Minh Thanh ôm trọn vào lòng, đẩy cô vào sát cửa sau
“Người có cùng sở thích?” Cố Minh Thành cả người tràn đầy ghen tuông nhìn Khương Thục Đồng.
Khương Thục Đồng liền hiểu ra Diệp Thu đã đưa đoạn đối thoại giữa cô và bà ấy gửi cho Cố Minh Thành xem rồi, cô đột nhiên có cảm giác bị bán đứng, hôm nay vốn đã rất tức giận, cô cũng biết Diệp Thu sẽ không hoàn toàn đem những lời cô nói với bà toàn bộ nói với Cố Minh Thành mà chỉ đưa cho anh những phần đối thoại dễ gây hiểu lầm mà thôi.
Cô quay đầu sang hướng khác,không nói gì.
“Em có cùng sở thích với ai? Từ Mậu Thận? Hả? “ giọng anh khàn đặc, từ tính trong giọng nói rất trầm
Khương Thục Đồng lại quay đầu sang chổ khác,vẫn không nói một lời. Hôm nay hai mẹ con họ liên kết lại ức hiếp cô sao?
Cố Minh Thành nhìn thấy dáng vẻ ngang bướng mà giận dỗi của Khương Thục Đồng liền ôm cô đè xuống giường.
Kỳ lạ là, Khương Thục Đồng không hề chống cự. Bởi vì cô biết, cô không phải là đối thủ của Cố Minh Thành, mỗi lần chống cự ngược lại lại bị kiệt sức rã rời.
Cố Minh Thành nhìn thấy dáng vẻ của Khương Thục Đồng, không biết cơn tức giận từ đâu ra, thường nhằm vào lúc anh tức giận đều có mùi vị khác nhau của sự trêu ghẹo.
Cố Minh Thành dùng lực mạnh hơn, Khương Thục Đồng bám chặt cổ của Cố Minh Thành.
Thân dưới dường như đã biến thành “thái bình dương”, Khương Thục Đồng biết Cố Minh Thành không kìm chế được nữa, cô cũng cảm thấy rất xấu hổ, mỗi lần đều như vậy, dường như cô không thể chịu đựng nổi trước Cố Minh Thành vậy.
Cố Minh Thành cắn tai Khương Thục Đồng hỏi “Em thích ai?”
Em thích ai anh biết rồi còn hỏi? Khương Thục Đồng ra vẻ giận dỗi,có chút bất cần.
Hôm nay Diệp Thu đã chặn wechat của nhân viên cô trước, làm cô cảm thấy sự bất bình đẳng giữa người với người, lại vừa gửi ảnh chụp màn hình cuộc đối thoại giữa cô và bà cho Cố Minh Thành, tâm trạng cô vốn đã không tốt, bây giờ lại bị Cố Minh Thành ức hiếp.
Nhìn thấy cô khóc,nước mắt chảy xuống gối,động tác của Cố Minh Thành chậm lại,trở nên dịu dàng hơn
“Em không phải là loại phụ nữ thấy tiền sáng mắt,tiền của mẹ anh,em đã trả lại rồi” giọng Khương Thục Đồng nhẹ nhàng mềm mại,giọng nói này ở trên giường,đem lại cảm giác khiêu khích vô hạn.
“Anh biết” Cố Minh Thành trả lời, anh vốn biết Khương Thục Đồng là một cô gái trong sáng, đường hoàng, hôm nay đến chỉ để nghe cô ấy nỏi “thích” mình, quả thật anh và cô không phải là người cùng chung chí hướng và sở thích, cô ấy và Từ Mậu Thận có cùng tiếng nói chung hơn anh.
Sự đố kỵ được anh đè nén trong lòng một lần nữa trổi dậy, bởi vì Từ Mậu Thận là bạn thân của anh,l ại do bình thường không nhìn ra tâm tư muốn theo đuổi Khương Thục Đồng của Từ Mậu Thận mà ngược lại anh ta luôn tát thành cho bọn họ, việc này làm cho cơn giận trong lòng Cố Minh Thành không chổ phát tiết.
Khương Thục Đồng lại khóc, làm anh cảm thấy bản thân rất vô dụng, không bảo vệ tốt cô, mà người làm tổn thương cô, dù sao cũng là mẹ của Cố Minh Thành.
Thiết nghỉ bây giờ trong lòng Khương Thục Đồng đã nghỉ mình và Diệp Thu là cùng một loại người.
Anh bắt đầu đè Khương Thục Đồng xuống và hôn cô một cách nhẹ nhàng và diệu dàng và an ủi cô
Mỗi lần Khương Thục Đồng nằm trên người anh, anh đều cảm thấy rất thoải mái giống như người con gái này là số kiếp đời này của anh, làm anh không còn chút mảy may để tâm đến những người con gái khác, chỉ muốn mỗi ngày ở bên cạnh cô, cùng cô ++ , cùng cô sống đến trọn đời. Người con gái này bây giờ cứ làm anh ghen, làm những nỗi bức rức trong lòng anh không chổ phát tiết, muốn có được cô. Nhưng trái tim cô giống như những đám mây trên trời, dù muốn như thế nào cũng không thể nắm bắt được.
Không thể giữ được trái tim cô, thì giành lấy cơ thể cô.
Anh đè lên người cô, dày vò cô một cách dữ dội, đây là chuyện anh không muốn làm nhất nhưng lại không thể khống chế bản thân
Anh đang hôn tai của Khương Thục Đồng
Em có thai rồi sao?
Trong phòng, đèn nhà Khương Thục Đồng không bật, Cố Minh Thành nheo mắt nhìn cô, anh trút hết sự ham muốn của bản thân mình trên người cô.
“Không có, vả lại, cũng không thể có”
Câu nói này của cô, Cố Minh Thành hiểu
“Chê làm chuyện đó ít sao?” Thật sự, từ rất lâu rất lâu rồi, họ chỉ làm chuyện đó một lần, đó là lần ở khách sạn.
“Không phải, cơ thể em không dễ mang thai, sau này sinh con cũng rất khó khăn” Khương Thục Đồng nhẹ nhàng trở mình, mắt lim diêm nói. Lần trước vì không thấy kinh nguyệt, cô đã đến bệnh viện kiểm tra, bác sĩ nói cơ thể cô thiên về tính hàn, khó có thể mang thai.
“Vậy thì làm chuyện đó nhiều hơn” Cố Minh Thành nói thêm.
Nhưng rõ ràng ý cô không phải như vậy, mối quan hệ của hai người bây giờ không rõ ràng, cô không muốn nghĩ tới cũng không muốn hiểu.
Đêm nay Cố Minh Thành trổ hết mọi sở trường, mấy lần làm Khương Thục Đồng lên tận mây xanh, Khương Thục Đồng cũng phối hợp theo không thể cưỡng lại, vì cô cũng thích điều đó.
Lúc trước trong lòng cô từng có hình bóng của Thử Yểu, nhưng sau khi thông qua việc đàm phán giữa cô và Diệp Thu. Cô nhận thấy Thử Yểu có hơn nữa phần là con người giả dối không thành thật, những mù quáng của trước kia đã bị đánh bay đi rất nhiều, cả con người cũng cởi mở hơn nhiều.
Sáng sớm hôm sau, khi cô vừa thức dậy, Cố Minh Thành đang mặc quần áo, hình như chuẩn bị ra ngoài.
“Anh muốn ra ngoài sao?” Khương Thục Đồng nằm trên giường,cằm chống nhẹ lên mu bàn tay, không thể diễn tả hết sự lười biếng pha chút tinh nghịch và gợi cảm.
“Phải” Cố Minh Thành quay đầu nhìn Khương Thục Đồng một cái, tư thế nằm hờ hững lộ bờ vai trần của cô lọt vào mắt anh.
“Đi làm gì?”
“Bí mật”
“Ngay cả em cũng không thể nói sao?” Khương Thục Đồng lại hỏi.
Cố Minh Thành cười, một nụ cười rất rõ, câu nói này của Khương Thục Đồng chắc hẳn đã cho rằng bản thân mình và người khác có sự khác biệt rồi.
“Phải, bí mật” Cố Minh Thành nói xong liền ra ngoài, trước khi đi còn dặn Khương Thục Đồng ở nhà nghỉ ngơi, nếu thấy mệt thì ngủ thêm chút nữa.
Hôm qua Khương Thục Đồng khá mệt mỏi, nên đã ngủ thêm một giấc.
Lúc tỉnh lại thì đã gần mười hai giờ rồi. Cầm điện thoại lên kiểm tra thì thấy Từ Mậu Thận gửi cho cô một tin nhắn trên wechat : Gần đây anh đang suy nghĩ việc đưa em đến tổng bộ làm việc.
Khương Thục Đồng không lấy làm ngạc nhiên, ngày này rồi cũng đã đến, cô luôn biết. Nếu không thì Từ Mậu Thận cũng không thể nào đưa cô đi du học Mỹ làm gì, học thì phải tận dụng, đây là điều bình thường, cửa hàng ở Thượng Hải chỉ cần bán đi là được, căn bản không cần thiết phải thiết kế gì.
Nếu như Từ Mậu Thận đã giúp cô lo liệu, cô cũng không cần phải quan tâm làm gì, cô thức dậy đánh răng rồi đi ra cửa hàng.
Chiếc xe Lục Chí Khiêm tặng cô đã lái đi rồi, lúc gọi cho anh ấy bảo đến lái xe, tâm trạng anh ta có vẻ dễ chịu, còn nói là nếu đã làm Khương Thục Đồng xảy ra chuyện thì chiếc xe này là điềm không may mắn. anh ta lái đi, tuyệt đối không để Khương Thục Đồng nhìn mà chướng mắt.
Lúc Khương Thục Đồng đang xem hóa đơn bán hàng ở tiệm,nhân viên cửa tiệm hình như đang xô đẩy với người nào đó trước cửa.
Khương Thục Đồng ngẩng đầu lên, nhìn thấy hình như là kiểu người lang thang ngoài đường, người đó muốn vào tiệm ngồi nghỉ vì quá mệt mỏi nhưng nhân viên không đồng ý, chê hắn ta dơ dáy, nếu cho hắn vào những người khác sẽ không ghé tiệm nữa.
Khương Thục Đồng thấy cảnh tượng này, đang định tìm một biện pháp giải quyết hợp lý, người này tuổi tác có hơi lớn tuổi, cứ cương quyết đuổi đi thì chắc cũng không tốt cho lắm.
Cô vừa định lên tiếng thì người đó nói : “chậc chậc chậc.. cô có tướng mạo tốt, chỉ có điều sự nghiệp và nhân duyên của cô đều không ở Thượng Hải. Cần phải đi hướng Bắc để tìm, tình duyên nhiều lận đận trắc trở.”
Câu nói này làm cô sững người lại, cô biết thế giới bên ngoài cao nhân rất nhiều, nhiều người biết thuật xem tướng mạo cũng không có gì làm lạ, nhưng mà hướng Bắc là ở đâu?