Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 126
23126.
“Không phải gọi em là chị sao? Sao lại đổi thành dì rồi?” cuối cùng thì chúng ta cũng cùng vai vế rồi. Cố Minh Thành nghe câu “dì”, hơi thích thú.
Khương Thục Đồng vốn dĩ không muốn nhắc đến chuyện này, nào ngờ Từ Tranh Dương nhanh miệng nói, “Mẹ nói với con, nếu con gọi chị, vậy thì dì Thục Đồng không thể làm mẹ con rồi!”.
Trẻ con không hề để trong lòng câu nói này, nhưng Khương Thục Đồng cảm nhận được, sắc mặt Cố Minh Thành vừa biến sắc, cô không dám nhìn anh, nhưng cô biết, tĩnh mạch hai bên thái dương của anh đang đập dữ dội, nhưng điệu bộ lại vờ như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Vì câu nói này của Từ Tranh Dương, làm Khương Thục Đồng ít nhiều không tập trung tinh thần, vì cô đang nghĩ tâm trạng bây giờ của Cố Minh Thành như thế nào.
Lát sau, điện thoại Cố Minh Thành reo lên, là tổng vụ công ty, nói công ty có việc gấp muốn anh quay về một chuyến.
Cố Minh Thành nói với Khương Thục Đồng bản thân còn một số việc ở công ty cần phải quay về xử lý, nếu vẫn thấy chưa ở đây đủ với Từ Tranh Dương thì cứ ở đây thêm một lát nữa.
Khương Thục Đồng đồng ý, có điều lúc Cố Minh Thành sắp đi, cô dùng ánh mắt dò xét nhìn anh, hy vọng nhìn ra anh không tức giận.
Có điều sắc mặt Cố Minh Thành trầm ngâm, anh cũng nhìn Khương Thục Đồng một cái, sâu trong đôi mắt là nỗi lòng sâu thẩm mà Khương Thục Đồng không thể hiểu được.
Sau khi Cố Minh Thành lên xe, liền gọi điện cho nhà mình ở Canada, cú điện thoại này gọi cho dì giúp việc ở nhà, bảo bà ấy trông chừng Diệp Thu, Diệp Thu có động tĩnh gì, lập tức báo cho anh biết.
Khương Thục Đồng ở lại chơi cùng Từ Tranh Dương rất lâu, đến khi Từ Mậu Thận đến, bảo mẫu ra về.
Tâm trạng hôm nay của Từ Mậu Thận, so với hôm Từ Tranh Dương bị thương, điềm đạm và bình tĩnh hơn rất nhiều, toát lên vẻ rạng ngời phong độ.
Lần trước Khương Thục Đồng đến tìm anh, là trả lại anh miếng ngọc, đồng thời hôm đó, Từ Mậu Thận vô tình bộc lộ ra tâm tình thật của anh, từ đó đến nay, anh không muốn Khương Thục Đồng biết được tâm tư của mình.
Những chuyện “hoa rơi có ý, nước chảy vô tình” trên thế gian có rất nhiều, vả lại, Cố Minh Thành lại là bạn của anh, anh không thích làm loại người giành giật phá hoại người khác.
Nhưng rất hiển nhiên, Khương Thục Đồng nhìn thấy anh, cũng lại nhớ đến chuyện xảy ra hôm đó.
Lúc đó vì Từ Tranh Dương bị thương, họ đều vô cùng nóng lòng, chứ không hề nghĩ gì nhiều.
Thế nhưng sau này nghĩ lại, tâm trạng lúc Từ Mậu Thận nói “Em cầm lấy”
Rõ ràng là giữa cặp nam nữ đang yêu nhau.
Chuyện này làm Khương Thục Đồng đỏ mặt, tay cô đang cầm một quả táo, gọt cho Từ Tranh Dương, Từ Mậu Thận đứng sau lưng cô.
Một tay cho vào túi quần, nhìn chằm chằm bóng lưng Khương Thục Đồng
“Em về rồi ?” Từ Mậu Thận hỏi.
“Ừm!” Khương Thục Đồng trả lời hỡ hững, “Em và anh ấy cùng quay về, anh ấy cũng vừa đến thăm Tranh Dương, công ty có việc, về trước rồi.”
Từ Mậu Thận cuí đầu cười khổ, anh ấy?
Là chỉ ai?
Nhưng Khương Thục Đồng không hề hay biết, bệnh viện Từ Tranh Dương đang nằm, chính là nơi làm việc của Niếp Doanh Doanh.
Lúc này, cô vừa xong một ca phẩu thuật, hết sức mệt mỏi bước ra từ phòng phẩu thuật.
Bởi vì cần xuống khoa nội dưới lầu tìm một người, bước vội vã ngang qua phòng bệnh của Từ Tranh Dương.
Cô nhận ra con trai của Từ Mậu Thận, nhìn thấy Từ Tranh Dương nằm trên giường, sau đó người phụ nữ kế bên lại càng quen mặt, tuy chỉ là bóng lưng, nhưng dẫu sao cũng là tình địch mà, cô vừa nhìn đã nhận ra, là Khương Thục Đồng.
Nhưng bóng lưng của Từ Mậu Thận lại càng rõ rệt hơn, đứng sau lưng Khương Thục Đồng.
Loại quan hệ này, bóng lưng đó của Từ Mậu Thận không cần nói ra Niếp Doanh Doanh vừa nhìn cũng biết có ý nghĩa gì.
Cô cười nhạt, tìm một góc thích hợp, dùng bóng lưng của Từ Mậu Thận che ánh mắt đang nhìn ra ngoài của Từ Tranh Dương và chỉ chụp lại vừa đúng bóng lưng của Khương Thục Đồng và Từ Mậu Thận, sau đó vừa đi về hướng khoa nội vừa nhắn tin wechat cho Cố Minh Thành, gửi tấm ảnh qua cùng một câu nói: Bị cắm sừng rồi!
Ngoài ra không nói gì thêm.
Cố Minh Thành nhìn thấy tin nhắn wechat, không trả lời, anh ghét loại người thích chia rẽ ly gián.
Chuyện giữa Khương Thục Đồng và Từ Mậu Thận anh hiểu rõ vô cùng.
Nhưng trước giờ anh không chủ động nhắc đến, cũng không mù quáng ngăn cản.
Tâm ý của Từ Mậu Thận đối với Khương Thục Đồng, Cố Minh Thành chắc chắn, Từ Mậu Thận sẽ không đem suy nghĩ của mình nói với Khương Thục Đồng.
Vả lại Khương Thục Đồng đối với Từ Mậu Thận, Cố Minh Thành tuy không nhắc đến, không có nghĩa là anh không ghen.
Mà là vì, chỉ cần anh nói ra, sẽ như thêm dầu vào lửa, đem rất nhiều tình cảm chưa sáng tỏ để nó phơi bày rõ ràng, làm cho những tình cảm nhỏ bé của Từ Mậu Thận trở lên to lớn hơn.
Anh tuyệt đối không đẩy Khương Thục Đồng vào vòng tay của người đàn ông khác.
Nhưng cũng không có nghĩa anh không ghen, ngược lại, là ghen rất dữ dội.
……
Khương Thục Đồng và Từ Mậu Thận không nói câu nào đã bỏ về, lúc rời đi chỉ cười với Từ Tranh Dương nói tạm biệt.
Khoảng thời gian ở Hải Thành, Khương Thục Đồng sống ở biệt thự của Cố Minh Thành, có điều rất nhanh đã xảy ra một chuyện, công ty Thiên Nhất bắt yêu cầu công ty amon đặt làm một lô quần áo.
Không cần hỏi, Khương Thục Đồng cũng biết là ý của Khương Vũ Vi.
Từng là cấp cao ở công ty nhập khẩu Thiên Nhất, chuyện đặt làm trang phục, dù đã từ chức rồi, nhưng cô vẫn còn sức ảnh hưởng rất lớn.
May là lúc trước cô và Từ Mậu thận đã thương lượng, không đem trang phục này bán lần thứ hai, lần này nhập khẩu Thiên Nhất cho dù muốn làm gì, cũng là vô cớ kím chuyện, bởi vì đã từng nghĩ đến kết cuộc này, cho nên lúc chuyện này xảy ra, Khương Thục Đồng không chút bất ngờ, cũng không căng thẳng.
Chỉ là người đứng sau lưng chuyện này, dần dần lộ diện, làm Khương Thục Đồng không thể không đề phòng.
Có điều, giai đoạn này, Cố Minh Thành không hề hỏi đến chuyện của Khương Thục Đồng và Từ Mậu Thận, hình như trong lòng anh ấy đã có tính toán.
Chỉ là Khương Thục Đồng không ngờ rằng, Từ Mậu Thận tại cột ghi tên nhà thiết kế trang phục, đã điền tên bản thân anh.
Tấm lòng này Khương Thục Đồng hiểu.
Cố Minh Thành cũng hiểu
Bởi vì Từ Mậu Thận lo sợ có một ngày Khương Vũ Vi một lần nữa lại bị chỉ ra khuyết điểm trong việc thiết kế trang phục, nếu như viết tên Khương Thục Đồng trên đó, Khương Vũ Vi nhất định sẽ kím chuyện gây khó dễ cho Khương Thục Đồng.
Ngược lại, viết tên Từ Mậu Thận, có thể hạn chế tối đa phiền phức, bởi vì cô ta và Từ Mậu Thận trước nay không thù không oán, cho dù cô ta muốn gây khó dễ, Từ Mậu Thận cũng sẽ ra sức gánh vác.
Ba người đều hiểu rõ, chỉ là không ai nói ra.
Nếu ở công ty khác, người ta đều vì chuyện ký tên kiện cáo lẫn nhau, nhưng Khương Thục Đồng lại vì chuyện Từ Mậu Thận chu đáo và bảo vệ cô mà cảm thấy không yên trong lòng.
Diệp Thu đến công ty Cố Minh Thành, trước khi Diệp Thu bước vào cửa phòng làm việc, Cố Minh Thành đã biết.
Anh luôn cho người theo dõi Diệp Thu.
Mục đích đến đây của Diệp Thu, Cố Minh Thành cũng biết.
Cho nên, trước khi sự việc xảy ra, anh liền lấy lí do có công việc cần bàn, gọi Mạc Tư An vào văn phòng làm việc.
Diệp Thu vừa nhìn là biết đến để chất vấn, nhưng Mạc Tư An đang ở đây, bà không thể mở miệng.
Cố Minh Thành nhìn ra được nỗi băn khoăn của bà liền nói, “Đều là người mình cả, muốn nói gì thì cứ nói đi!”.
“Minh Thành, thân phận con là gì con tự biết. Thường những người có thân phận như con, hoặc là tìm những người có quyền thế có cùng đẳng cấp để hợp tác, không thì tìm những phụ nữ có thế lực, để giúp đỡ lẫn nhau, con lại thích một người phụ nữ không có gì cả, ý đồ của con gì?” Diệp Thu gắt gỏng đến không ngồi xuống.
“Vì thích”! Cố Minh Thành bác bỏ bà, “Mẹ muốn sắp đặt cuộc đời con là không thể nào! Thái độ con rất cương quyết, mẹ muốn lấy lại cổ phần thì cứ lấy đi!”.
Diệp Thu thấy Cố Minh Thành căn bản không hề sợ chuyện này, điệu bộ có chút bất cần, ánh mắt bà không di chuyển nhìn về phía Mạc Tư An, Mạc Tư An căng thẳng cắn răng cúi đầu.
“Cố Minh Thành, bây giờ mẹ đề xuất một đối tượng kết hôn cho con, con có muốn nghe thử không?” Diệp Thu lần này thật sự bắt đầu nóng lòng rồi, bất luận đối sách gì cũng đem ra dùng.
Cố Minh Thành cười nhạt, anh ngồi trên ghế, châm một điếu thuốc. “Nói nghe xem!”.
“Niếp Doanh Doanh! Cô ta gia thế tốt, xuất thân tốt, tốt hơn gấp trăm lần so với Khương Thục Đồng của con, bây giờ con sống cùng cô ta, chuyện này, mẹ tạm thời xem như không hay biết!”
Nhắc đến cái tên Niếp Doanh Doanh, Diệp Thu cũng đã có tính toán của bản thân, tập đoàn “Thành Khôn” gần đây đã lên sàn ở Mỹ, bà và cha của Niếp Doanh Doanh đã gặp nhau ở Mỹ, hai bên nói chuyện rất vui vẻ.
Mặc dù lúc trước không hiểu tận gốc rễ, nhưng loại gốc rễ này có thể bồi dưỡng!
Mạc Tư An đứng kế bên, mặt càng nhăn nhó hơn.
Vào ngay lúc này, ngoài cửa phòng của Cố Minh Thành có người muốn gõ cửa, nhưng nghe thấy đoạn đối thoại liền không gõ nữa, mà lựa chọn ở ngoài nghe lén.
Con người này chính là Khương Vũ Vi.
Nghe đến “Niếp Doanh Doanh” ba từ này, cô sững đi một lát.
Đều nói hôn nhân kiểu gia tộc này, giống như đế vương thời cổ đại vậy, bản thân không thể kiểm soát được, phải cân bằng các loại lợi ích, phải cưới người đem lại lợi ích lớn nhất cho mình.
Cố Minh Thành thuộc loại đại gia tộc, hôn nhân đại sự của bản thân, cũng sẽ bị cản trở.
Khương Thục Đồng là người phụ nữ Cố Minh Thành thích, nhưng dù sao thì xuất thân của Khương Thục Đồng còn khác biệt nhiều so với xuất thân đại gia tộc như Niếp Doanh Doanh, vả lại, Diệp Thu còn đề xuất muốn gã Niếp Doanh Doanh cho Cố Minh Thành...
Khương Vũ Vi thà tin là có còn hơn tin là không.
Khương Thục Đồng còn dễ đối phó, Niếp Doanh Doanh đã khó lại càng khó hơn.
Biện pháp duy nhất, là dùng một đòn chí mạng.
“Cô ta? Con đã một lần từ hôn rồi.” Cố Minh Thành hiển nhiên dè bĩu, không màng để tâm tới Niếp Doanh Doanh .
“Bất luận thế nào, con hãy cân nhắc kĩ lưỡng đến cô ấy”
Diệp Thu biết Cố Minh Thành nhất định không nghe lời bà, tiếng nói không tránh khỏi nóng nẩy, “Mẹ đi trước đây, con suy nghĩ kĩ đi”
Khương Vũ Vi nghe thấy liền vội vã tránh đi, giả vờ như vừa mới đi ngang văn phòng của Cố Minh Thành.
Cũng may Diệp Thu bước ra không chú ý đến Khương Vũ Vi.
Lúc Mạc Tư An muốn rời đi, Cố Minh Thành gọi ông lại.
“Chuyện tôi và Khương Thục Đồng quay lại với nhau, Diệp Thu lẽ ra không hay biết, sao bà ấy lại biết được?” Cố Minh Thành muốn thông qua chuyện này thăm dò Mạc Tư An.
“Tôi...tôi không biết!” Mạc Tư An bây giờ mới biết Cố Minh Thành gọi ông đến văn phòng là có mục đích.
Tham quyền lợi trước mắt, quên hậu họa sau lưng.
Mục đích lần này của Cố Minh Thành, tuyệt nhiên không phải ở quyết tâm chứng tỏ bản thân với Diệp Thu mà là muốn tóm lấy ông.
“Không biết?” Cố Minh Thành dựa vào lưng ghế, tay cầm cây bút, gõ gõ lên bàn làm việc, nhìn Mạc Tư An với ánh mắt mãnh liệt.
“Cố tổng..tôi thật sự..thật sự không biết.” Mạc Tư An vỗn dĩ không phải là kẻ khéo léo ăn nói, vào thời khắc này, phân bua xảo biện lại càng lộ rõ sự yếu ớt.