Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 319
23319.Cố Niệm Đồng đến công ty của Nam Lịch Viễn, là vào một buổi chiều, ánh nắng tươi sáng, thời tiết ấm áp.
Trước đó đã báo cho Nam Lịch Viễn biết trước qua wechat, Nam Lịch Viễn nói chiều nay anh có một buổi họp rất quan trọng phải dự, không đến đón cô được.
Cố Niệm Đồng đáp: Em đâu phải là không thể tự lo liệu cuộc sống của mình, tự em đón xe đi được rồi.
Lúc nhìn thấy đoạn tin nhắn wechat này, Nam Lịch Viễn đang chuẩn bị nội dung buổi họp, lại không kiềm nổi cảm xúc vểnh mép môi.
Lúc thường ngày, anh rất ít khi cười!
Lúc Cố Niệm Đồng đến tập đoàn Lịch Viễn, Nam Lịch Viễn đang họp.
Nam Lịch Viễn đã nói với cô tầng lầu phòng làm việc của anh, và cả tầng lầu của buổi họp.
Nam Lịch Viễn đang nghe cấp dưới báo cáo công việc, tựa vào lưng ghế phía sau, hai tay ôm lại.
Thì nghe thấy tiếng gõ cửa “cộc cộc”, anh không để ý, vị trí của anh cách xa cửa nhất, chỉ là thờ ơ nói câu “Mời vào.”
Một cô gái thắt hai bím tóc, trên đầu đeo một chiếc mũ lưỡi trai ngược, thò đầu ở trước cửa, tìm kiếm hình bóng của chú Nam.
Lúc nhìn thấy chú Nam đang nhìn cô, đôi mắt cô vui sướng, vẫn là ánh mắt thăm dò, “Chú Nam, em đến rồi, bây giờ em đi thao tác đây?”
“Đi đi.” Nam Lịch Viễn nói với giọng nhẹ nhàng.
Thái Thái là thư kí của Nam Lịch Viễn, nghe cuộc đối thoại của hai người, lại không kiềm được cúi đầu mỉm cười.
Tâm tư của Nam Lịch Viễn, cô đã nhìn thấu rồi.
Người không hiểu chỉ có cô bé Cố Niệm Đồng này.
Nhưng mà cũng đúng, tuổi tác của hai người chênh lệch nhiều như vậy, Nam Tổng lại là bạn của anh cô, mặc cho Cố Niệm Đồng nghĩ như thế nào cũng sẽ không nghĩ đến.
Hình như chủ tịch cũng không gấp.
Lúc đó khi chủ tịch để cô mua máy mpcvd, cô còn không biết dụng ý của chủ tịch, bây giờ, cô đã biết rồi.
Món đồ mấy chục triệu, cho cô bé này xem như đồ chơi để chơi.
Trong căn phòng rộng lớn, chỉ có Cố Niệm Đồng đang thao tác máy, trong tay cô có một viên đá cẩm thạch không lớn, là đá nguyên thủy mà Cố Hành Cương lần trước ra nước ngoài mua cho cô, không đáng giá, vừa hay dùng để luyện tay.
Nhưng máy móc cô không biết dùng, lại là đồ đắt tiền như vậy, cô sợ làm hỏng của Nam Lịch Viễn, vì vậy, đang cẩn thận nghiên cứu sách hướng dẫn.
Vốn dĩ hôm nay Kiều Kiều cùng đến với cô, nhưng mà buổi chiều còn một tiết Toán cao cấp, cô không muốn nhìn thấy Hà Đỉnh, vì vậy, đã trốn tiết, Kiều Kiều phải đi, lần sau hai người cùng đến.
Đã nghiên cứu hết sách hướng dẫn, cô đang chuẩn bị ra tay.
Vừa mới đặt viên đá ngọc bích xuống, thì nghe thấy tiếng gõ cửa, một người đi vào, là Hề Dao.
Hề Dao quả thật rất xinh đẹp, cô từ từ đi đến bên cạnh Cố Niệm Đồng, Cố Niệm Đồng biết người phụ nữ luôn ở bên cạnh chú Nam, nhưng cô không biết cô ta rốt cuộc là gì của chú Nam, tìm Cố Niệm Đồng làm gì!
Hề Dao dùng ánh mắt khác thường nhìn cái máy này, lúc đó khi Nam Lịch Viễn mua, cô cũng không biết tại sao, bây giờ cô biết rồi, chính là vì để giữ lấy Cố tam tiểu thư.
“Cố tam tiểu thư, loại máy móc này trường của các cô không có sao? Tại sao đến nơi này của anh ta để làm?” Hề Dao đứng bên cạnh cái máy, nhìn Cố Niệm Đồng thanh xuân phơi phới.
“Dĩ nhiên không có! Loại thiết bị này rất đắt tiền, cả Giang Thành cũng chỉ có cái này!” Cố Niệm Đồng trườn đầu, đang xem chi tiết, Hề Dao đã che mất ánh sáng của cô, cô có chút mất kiên nhẫn, không muốn nói chuyện với Hề Dao.
“Vậy cô có từng nghĩ đến, tập đoàn Lịch Viễn là làm mạch tổ hợp, tại sao Lịch Viễn lại mua máy này?” Hề Dao lại nói.
Cố Niệm Đồng ngừng tay lại, Cố Niệm Đồng tuy phản ứng chậm trong chuyện của Nam Lịch Viễn, nhưng đối với câu nói của Hề Dao phản ứng đặc biệt nhanh, ý của cô ta là Nam Lịch Viễn là vì cô, nên mới tốn mấy chục triệu mua cái máy này?
Đây căn bản không thể nào.
Cố Niệm Đồng cười cười, “Chị đang nghi ngờ chính mình?”
“Câu nói này là sao?”
“Nếu như chị không nghi ngờ chính mình, tại sao muốn chia rẽ quan hệ của tôi và chú Nam, để tôi rời khỏi? Chị tưởng rằng chị nói như vậy, tôi sẽ tự rời khỏi sao? Nhưng mà tôi đối với chú Nam đường đường chính chính, dựa vào cái gì mà tôi phải đi? Nếu như chị tự tin, hà cớ gì đi so đo tính toán với một học sinh 19 tuổi?” Cố Niệm Đồng chính là không muốn nuốt cục tức này.
“Cô –“ Hề Dao có chút thở gấp.
“Tôi làm sao? Tôi và chú Nam là trong sạch, anh ấy được anh tôi nhờ vả chăm sóc tôi! Nếu chị nhất định dùng ánh mắt này nhìn chúng tôi, tôi cũng không có cách! Nhưng chị không theo đuổi được chú Nam, đó là việc của chị, dù cho hôm nay chị đánh bại được tôi, chị cũng không đánh bại được sự không tự tin của chị!” Vốn dĩ hôm nay Cố Niệm Đồng là đến làm trang sức, nhưng mà bị người phụ nữ này khiêu khích, không làm tiếp được gì nữa, lấy balo mcm của mình rồi đi khỏi.
Vừa đúng lúc gặp Thái Thái ở hành lanh, trên tay Thái Thái cần một chiếc hộp, nói với Cố Niệm Đồng: “Cố tam tiểu thư, chị vừa định đi tìm em đây, sao ra nhanh vậy?”
Cố Niệm Đồng không lên tiếng, nhưng trên mặt có vẻ giận dữ, khá là tức giận, ở nhà cô chưa từng phải hứng chịu sự cáu gắt vô cớ của loại phụ nữ này, những bạn học ở trường, đều giống như Kiều Kiều, rất tốt bụng, vì vậy, có chút không thể chấp nhận được.
Cô không nói với Thái Thái về chuyện của Hề Dao.
“Không có gì! Sao vậy? Chị Tiểu Thái?” Cố Niệm Đồng hỏi.
Thái Thái cũng đã ngoài 40 tuổi rồi, người ta Cố tam tiểu thư gọi cô là “Chị Tiểu Thái”, thật trí tuệ.
“À, đây là hai bộ đồ bơi, lần trước em nói bộ mà cha mẹ mua cho em không mặc nữa, Nam Tổng nói em ở trong nước không mua được hiệu này, cố ý cho người mua từ Thụy Sĩ về cho em đó! Chắc là size của em.” Thái Thái đưa đồ bơi cho Cố Niệm Đồng.
Cố Niệm Đồng nghĩ lại lời Hề Dao vừa nói, lại phát hiện ra, chú Nam đối với cô quả thực rất tốt, nhưng nếu như cô chấp nhận một cách mù quáng, vậy cô làm kẻ ngớ ngẩn luôn cho xong.
“Vâng ạ, cảm ơn!” Nói xong, Cố Niệm Đồng muốn đi, đột nhiên lại quay người lại, hỏi Thái Thái, “Chị Tiểu Thái, chú Nam mua máy cắt trang sức này rốt cuộc để làm gì vậy?”
Thái Thái làm thư kí nhiều năm như vậy, dĩ nhiên hiểu ngay ý câu nói này của Cố Tam Nhi, cô cười rồi nói, “Chủ tịch thời gian trước quyết định thu mua một công ty trang sức, mở rộng phạm vi kinh doanh của công ty, nên mới mua máy này!”
Cố Tam Nhi lúc này mới yên tâm, xem ra Hề Dao chính là muốn khiêu khích chia rẽ!
Đi đến trước cửa căn phòng Cố Niệm Đồng bước ra, nhìn thấy Hề Dao từ phía trong đi ra.
Thái Thái đã hiểu tất cả.
Sau khi Cố Niệm Đồng lên xe, suy nghĩ, giá trị của bộ đồ bơi này cô biết, đã chuyển cho Nam Lịch Viễn 2000 đồng .
Phía dưới còn viết một câu: Cảm ơn chú Nam, thật là phiền chú quá!
Nam Lịch Viễn vẫn còn đang họp, lúc nãy để Thái Thái ra ngoài, chính là vì sợ Cố Niệm Đồng đi lúc nào rồi, muốn đưa trước quần áo cho cô.
Bây giờ cô lại trả tiền cho anh rồi?
Nam Lịch Viễn nhìn phần chuyển khoản của Cố Niệm Đồng cho anh, không nhận, 2000 đồng này ngày mai anh hoàn lại cho cô!
“Còn xa lạ với chú như vậy à?” Anh hỏi.
“Anh em ruột còn phải tính toán rõ ràng! Huống hồ gì anh là chú em. Nhận đi, chú!”
Nam Lịch Viễn đặt điện thoại lên bàn, báo cáo của cấp dưới cũng nghe không lọt nữa.
Cố Niệm Đồng về đến kí túc xá, đã bắt đầu đau bụng.
Cách lần trước ở Ninh Thành, đã qua một tháng rồi.
Kinh nguyệt của cô lại sắp đến rồi, mỗi lần cô đến thứ này, đều một mình nằm trong phòng ngủ, cảm nhận sự chết đi sống lại đó.
Một mình cô ngồi trên giường tầng trên, đau đến toàn thân co rút, có thể là bị Hề Dao chọc tức, cô thắt chặt tim, mồ hôi trên trán đầm đìa, mỗi tháng cô đều trải qua một lần hành trình chết chóc, lúc sống lại, thì cảm thấy cuộc sống thực sự rất tươi đẹp.
Quan niệm lạc quan yêu đời của cô cũng chính là nảy sinh từ đây.
Kiều Kiều đã về, hỏi Cố Niệm Đồng bị làm sao, mặt mày xanh xao đến như vậy.
Cố Niệm Đồng nói mỗi tháng một lần, cô muốn chết đi, của cô là nỗi đau sống không bằng chết, toàn thân đều đang run cầm cập.
Trước đây lúc ở Harvard, đều là một người dì trong công ty con của cha hầm a giao cho cô, lần này không biết cha mẹ sắp xếp ra sao.
“Kiếm người đàn ông lên giường thì sẽ thuyên giảm!” Kiều Kiều nói đùa.
Cố Niệm Đồng không rảnh rỗi đùa với cô ta, hỏi tiết Toán hôm may không có động tĩnh gì chứ, Kiều Kiều nói chỉ có Hà Đỉnh nhìn mấy lần qua chỗ của cô , không có gì.
Điện thoại của mẹ vang lên, vừa nghe thấy giọng của Khương Thục Đồng, Cố Niệm Đồng “Oa” một tiếng đã khóc ra, “Mẹ - mẹ à – con nhớ mẹ quá—“
Trái tim của Khương Thục Đồng phút chốc mềm nhũn ra, Cố Niệm Đồng cũng là báu vật của cô, “Niệm Đồng, mẹ nghĩ ngày của con lại sắp đến rồi, mẹ làm xong ở nhà rồi đem qua cho con nhé?”
“Không cần, không cần! Mẹ, con muốn về nhà!” Trong gian đoạn xuống dốc của đời người này, Cố Niệm Đồng muốn về nhà là hoàn toàn bình thường.
“Sao vậy? Ở trong trường bị tủi thân à?” Nghe thấy con gái yêu dấu chịu tủi thân, trái tim Khương Thục Đồng bị bóp nát.
“Không có! Chỉ là nhớ mẹ và cha rồi, con muốn về nhà ở vài ngày, mỗi lần con đến, như muốn chết vậy, con nhớ cha mẹ rồi, mẹ - mẹ --“ Cố Niệm Đồng giống như một đứa trẻ đang gọi mẹ mình.
“Mẹ nói với cha con một tiếng, để ông sắp xếp xe, mẹ đến đón con.”
Cố Niệm Đồng gật gật đầu.
Xe của Khương Thục Đồng một tiếng rưỡi sau đến, Cố Minh Thành không đến, người biết anh ta quá nhiều, anh xuất hiện sợ gây phiền phức.
Kiều Kiều đã giúp Cố Niệm Đồng thu xếp xong đồ về nhà, Cố Niệm Đồng che cái bụng đang co thắt, xuống lầu, lên xe, vừa lên xe đã ôm chặt Khương Thục Đồng, không buông ra, giống như đứa trẻ cuối cùng tìm được mẹ mình.
Trên đường, mặt mày xanh xao, đầu tựa vào vai Khương Thục Đồng, Khương Thục Đồng nắm chặt tay cô.
Khương Thục Đồng trước đây, cũng có bệnh về mặt này, đã di truyền lên người Cố Tam Nhi, càng nghiêm trọng.
Tài xế trong nhà biết Cố Tam Nhi có bệnh này, vì vậy, không nói gì cả, chỉ là lái xe rất nhanh.
Khương Thục Đồng đã nhìn ra Cố Tam Nhi lần này không vui vẻ gì, trước đây tuy là như vậy, nhưng tinh thần vẫn tốt, lần này, hình như cả con người đều bị rút cạn kiệt.
“Tam Nhi, gặp phải chuyện gì? Nói với mẹ!” Khương Thục Đồng nói với Cố Niệm Đồng, “Mẹ giải quyết không được, còn có cha con và anh con!”
Hai tay Cố Niệm Đồng vịn chặt cổ của Khương Thục Đồng, “Không sao!”
“Không sao mà tâm trạng buồn đến như vậy?”
“Đến kì kinh nguyệt chăng!”
……
Nam Lịch Viễn đã họp xong, ngồi trong phòng làm việc của mình.
Thái Thái đã nói với Nam Lịch Viễn phản ứng lúc nãy của Cố tam tiểu thư, Nam Lịch Viễn cũng cảm thấy Cố Tam Nhi như vậy không bình thường, trả tiền cho anh.
Thái Thái cũng nói với Nam Lịch Viễn khi nãy Hề Dao bước ra từ căn phòng Cố Tam Nhi đang ở.
“Hề Dao?” Nam Lịch Viễn nhăn mày theo bản năng.
“Uhm.”
“Đi tìm cô ta đến đây!”
Thái Thái đi ra ngoài.
15 phút sau, Hề Dao đã đến, đứng ở đó, một bộ dạng ngang ngược lại vừa đau thương, không nhìn Nam Lịch Viễn.
“Cô đã nói gì với cô ấy?” Nam Lịch Viễn nói với giọng rất nhẹ nhàng.
Nhưng mà Hề Dao biết, Nam Lịch Viễn càng là giây phút bình tĩnh như vậy, càng đáng sợ, cô phải đối mặt với điều gì, bản thân cô biết!
Cô rất sợ Nam Lịch Viễn, thường thì lúc anh dịu dàng, đều che giấu trận tảng băng chìm!