Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 394
23394.
Nam Lịch Viễn nhớ mại mại trong nhà, có một hộp thuốc bắc, cũng nhớ láng máng mẹ của Diệp Mậu Sâm kinh doanh về thuốc bắc.
Sau khi lên xe, Nam Lịch Viễn vừa lái xe, vừa sờ trên trán của Cố Tam Nhi hỏi, “Không sao chứ?”
“Không sao mà!” Cố Tam Nhi trả lời.
Rốt cuộc là sao vậy? Rõ ràng uống thuốc rồi nói là chưa uống ?
Sau khi về đến nhà, là năm giờ chiều, Cố Tam Nhi lại bắt đầu sốt.
Sốt là như vậy, buổi sáng không có biểu hiện gì, nhưng mà khi về chiều sẽ lợi hại hơn, những triệu chứng cũng vô cùng rõ ràng.
Nam Lịch Viễn bế Cố Tam Nhi nằm trên giường, có thể do bệnh trong người, Cố Tam Nhi vô cùng suy nhược, ôm lại cổ của chú Nam thế nào cũng không chịu buông ra.
“Chú Nam, anh đừng đi”
“Chú Nam, Tam Nhi sợ”
“Chú Nam- -”
Mở miệng ra là gọi “Chú Nam”, giọng nói cố tình nũng nịu.
Cố Tam Nhi nằm trên giường bệnh, ôm lại cổ của Nam Lịch Viễn thì đã ngủ đi, Nam Lịch Viễn luôn đỡ lại đầu của cô ta, vỗ vào cô ta.
Sau khi cô ta ngủ, anh ta lấy một cây nhiệt kế, đo cho Cố Tam Nhi, ba mươi chín độ sáu, sốt cao đó.
Nam Lịch Viễn lấy qua thuốc mà lần trước Diệp Mậu Sâm cho cô ta, đỡ Cố Tam Nhi dựa vào đầu giường, cho cô ta uống thuốc.
Cố Tam Nhi chê thuốc đắng, không chịu uống.
Cũng đúng, người bé nhỏ nũng nịu đến giao tuyết yến cũng chê đắng mà.
Nam Lịch Viễn nghiền nát từng viên từng viên thuốc, trước tiên anh ta ngậm vào trong miệng mình, sau đó mới đút cho cô ta uống.
Cố Tam Nhi giống như bản năng có phản ứng vậy, đôi tay ôm lại cổ của Nam Lịch Viễn, thì đã uống vào, nước mắt lại trượt xuống khoé mắt, không muốn uống.
“Ngoan- -” Nam Lịch Viễn đang dỗ cô ta.
Một viên thuốc lớn, cuối cùng theo cách miệng đối miệng của Nam Lịch Viễn đã uống vào trong, Cố Tam Nhi đã ngủ say.
Nam Lịch Viễn đang ngồi vào ghế sofa dưới lầu, tay đang vuốt cằm, đang suy nghĩ nguyên nhân của chuyện này, đang nghĩ là đêm hôm qua Cố Tam Nhi cũng có sốt, sốt đến mơ màng, Diệp Mẫu Sâm đã cho cô ta uống thuốc, cho nên, Tam Nhi không biết.
Nhưng mà theo tính cách của Tam Nhi, nhất định không dễ dàng uống thuốc đâu, thuốc đắng như vậy.
Sở dĩ không đi mua thuốc tây, mà là cho cô ta uống thuốc bắc, cũng chỉ là muốn thử phản ứng của cô ta.
Diệp Mẫu Sâm dùng cách nào cho cô ta uống thuốc đây? Cũng giống như anh ta sao?
Nam Lịch Viễn lấy điện thoại của Cố Tam Nhi lên, tìm được tin wechat của Diệp Mậu Sâm, gửi cho anh ta một tin : Cám ơn anh hôm qua đã chăm sóc cho vợ tôi.
Diệp Mậu Sâm trả lời : Nam tổng sao? Nam tổng quá khách sáo rồi, nhưng mà trên người tiểu thư Cố, thực sự rất thơm đó.
Nam Lịch Viễn tức đến nghiến răng.
Cơn ghen đang tràn lan trong lòng.
Cố Tam Nhi nói anh ta chưa từng vì cô ta mà ghen tuông, thật ra, cơn ghen của anh ta, cô ta không biết.
Anh ta đến phòng bếp nấu cháu cho Cố Tam Nhi, chiên một trứng hột gà.
Khi Cố Tam Nhi tỉnh lại, mồ hôi đầm đìa.
Cô ta đến phòng bếp, vừa bước vào trong đã ôm lại thắt lưng của Nam Lịch Viễn.
Mới hết bệnh, bộ dạng đáng thương.
“Chú Nam, Tam Nhi mấy ngày không gặp anh, thì nhớ muốn chết, trái tim như bị cắt xẻ vậy. Theo Tam Nhi thấy, trong lòng chú Nam có thể không còn Tam Nhi rồi, không thôi, em cùng anh ta thi đấu, anh cũng không bên cạnh em. Đúng là yên tâm thật.” Cố Tam Nhi úp trên lưng anh ta, nói lẩm bẩm.
Nam Lịch Viễn một bên nấu cháu, khoé môi móc lên, nói thật lòng, trong lòng anh ta cũng có cảm giác thành tựu, xem như không uổng công thương cô ta như vậy, hiện nay biết trả ơn rồi, cũng như người nông nhân vậy, cảm thấy vui sướng khi có thu hoạch.
“Tam Nhi khôn lớn rồi, có những chuyện, phải bản thân tự làm, không thể cứ ỷ lại vào chú Nam được. Chú Nam cũng nhiều công việc.” Anh ta nói.
“Nhưng mà đêm nay, Tam Nhi ở một mình, vẫn cảm thấy sợ đó, nếu như có chú Nam, thì Tam Nhi không sợ nữa!”
Cố Tam Nhi lại dùng sức ôm vào thắt lưng của Nam Lịch Viễn, bộ dạng như sợ chú Nam chạy mất vậy.
Tam Nhi nũng nịu của anh ta, đêm hôm qua cùng Diệp Mậu Sâm đã xảy ra chuyện vì vậy?
Nam Lịch Viễn không biết được.
Khi Cố Tam Nhi bên cạnh chú Nam, cảm giác an toàn lại yên ổn, cảm thấy đã tìm được túp lều lý tưởng trong cuộc đời, sau này cho cô ta thứ gì, cảm giác cũng không muốn lấy nữa.
Sáng mai, Nam Lịch Viễn đưa Tam Nhi đến trường, nói là trưa nay đến đón cô ta.
Chú Nam gần đây rất bận, cũng rất lâu không đưa đón Tam Nhi rồi, Cố Tam Nhi đương nhiên vui mừng.
Khi sắp tan học, cô ta thu dọn túi xách, bởi vì lúc nãy chú Nam có gửi tin nhắn cho cô ta, nói là đợi cô ta ở vườn ươm, xe đang đậu ở đó.
Cố Tam Nhi vô cùng phấn khởi, cô ta đeo theo túi thì chạy đi, khi chạy đến cửa tây, nhìn thấy có người mới từ trên xe bước xuống, giống như là Diệp Mậu Sâm, Diệp Mậu Sâm nhìn vào Cố Tam Nhi, trong ánh mắt lộ ra ánh sáng có hứng thú.
Vị trí của anh ta và chú Nam là một trước một sau, vị trí của chú Nam ở phía sau, anh ta dựa trên chiến xe Bentley của mình đợi Cố Tam Nhi, Nam Lịch Viễn nhìn thấy Diệp Mậu Sâm, sự đọ sức giữa đàn ông chỉ có hai người họ tự biết, Diệp Mậu Sâm dựa vào chỗ phía trước.
Cố Tam Nhi chạy nhanh qua đó, khi ngang qua Diệp Mậu Thân, dùng sức dẫm lên chân của anh ta một cái, sau đó hoả tốc đụng anh ta ra, một mạch chạy theo hướng của Nam Lịch Viễn.
Màn này, Nam Lịch Viễn đã nhìn thấy.
Diệp Mậu Sâm sững người ra, tiếp theo cúi đầu cười nhẹ.
Lập tức xoay qua, anh ta quay đầu lại, bước qua hướng của Cố Tam Nhi.
Cố Tam nhi nhanh chóng núp vào sau lưng của Nam Lịch Viễn, “Chú Nam, cứu em!”
Diệp Mậu Sâm xuyên qua đôi vai của Nam Lịch Viễn, muốn nhìn vào Cố Tam Nhi, Cố Tam Nhi chỉ lộ ra đôi mắt, cảm thấy hoảng sợ.
“Tôi xem như đây là trò hề của Cố tiểu thư, có phải không?” Diệp Mậu Sâm nhìn qua nhìn lại, nhìn sang Cố Tam Nhi.
“Đứa trẻ này bị tôi và cha của trẻ chiều hư rồi, chiều chuộng đến vô pháp vô thiên. Tôi thay cô ta xin lỗi anh.” Nam Lịch Viễn khoanh lại đôi tay, đứng ngay đầu xe của mình nói.
Rõ ràng đang ra oai, không hề có ý xin lỗi.
Diệp Mậu Sâm chỉ cười nhẹ với Cố Tam Nhi, quay lưng rời đi, đi đến phòng làm việc của giáo sư Edward.
“Còn sốt nữa không?” Sau khi lên xe, Nam Lịch Viễn hỏi Cố Tam Nhi.
“Hôm nay khỏe hơn nhiều rồi!” Cố Tam Nhi nói.
Nam Lịch Viễn hiện nay đang quản thúc lại mọi mặt về Cố Tam Nhi, hôm nay đến đón cô ta cũng vì nguyên nhân này.
Cô ta tuy là đã dẫm vào chân của Diệp Mậu Sâm, nhưng mà Nam Lịch Viễn xem ra thì, đây càng giống như - -
Nam Lịch Viễn không dám suy nghĩ.
Ngày hai tháng tư, Cố Thế Huân chào đời, Cố Tam Nhi muốn về nước.
Cháu trai ra đời, cô ta làm cô rồi đó.
Cô ta nói với Nam Lịch Viễn, “Phải mua quà gì cho em bé đây?”
“Cùng đi xem thử. Lần này chắc anh không thể về được rồi, có một đơn hàng bên nước ngoài, anh phải đi ký hợp đồng, không thể không có anh. Nhưng mà qua một thời gian nữa, anh sẽ về nước, mang đơn hàng này về cho tập đoàn Lịch Viễn.” Nam Lịch Viễn nói.
Cố Tam Nhi thấy không vui, chuyện quan trọng như thế này.
“Anh làm dượng cũng không về sao?” Cố Tam Nhi nằm sấp trên người anh ta, tay sờ vào cơ bụng của anh ta.
“Trễ mấy hôm anh về.”
Nhưng mà, quà cho đứa cháu, Nam Lịch Viễn vẫn đi chọn cùng với Cố Niệm Đồng.
Khi chọn quà, trái tim của Nam Lịch Viễn ẩn ẩn thấy đau.
Đã từng, anh ta cũng có một đứa con - -
Khi Cố Niệm Đồng chọn quà, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc, có thể cô ta đã quên đi đứa con đó.
Hai mươi tuổi thực sự không phải là thời cơ tốt để sinh con, bỏ đi cũng không thấy đau lòng.
Nhưng Nam Lịch Viễn biết, tuyệt đối không phải do cô ta bỏ đi đứa con.
Cuối cùng, Nam Lịch Viễn đưa Cố Niệm Đồng lên máy bay, về chung với Cố Niệm Đồng còn có một người khác là - - Miêu Doanh Cửu.
Miêu Doanh Cửu là nhận được lời mời của Cố Tam Nhi.
Một lần nữa đến Cố gia, cô ta tương đối vui mừng, tận tay làm cho em bé mấy chiếc quần áo, mua cho em bé chiếc vòng vàng, dây chuyền vàng, còn có một bao lì xì lớn.
Trên đường đi, Miêu Doanh Cửu cười nói đặc biệt vui mừng.
Sự chào đời của Cố Thế Huân, Cố Minh Thành vui mừng nhất, cháu đích tôn đó.
Ông ta đã bao hết một khách sạn lớn để mừng sự chào đời của Cố Thế Huân, mới chào đời đã tặng cho đứa cháu phần quà mấy triệu đồng.
Miêu Doanh Cửu đến Cố gia, trước tiên tặng quần áo cho Cố Minh Thành và Khương Thục Đồng, nói là xa xôi về đây, đương nhiên phải chuẩn bị quà cho mọi người.
Hôm nay dù sao cũng là ngày vui của Cố gia, mọi người đều ở đây.
Quà cho Cố Vi Hằng, cô ta chọn cho anh ta một dây thắt lưng, rất cao cấp đó.
Nói đến thắt lưng, Khương Thục Đồng cũng sâu sắc nhìn sang Cố Minh Thành.
Cố Tam Nhi cũng nhớ đến, cô ta luôn tặng thắt lưng cho Nam Lịch Viễn.
Cố Tam Nhi không biết Miêu Doanh Cửu cố tình hay là không biết truyền thống của Cố gia.
Người phụ nữ trong Cố gia, toàn tặng dây thắt lưng cho người đàn ông của mình.
“Cô tặng tôi dây thắt lưng sao?” Cố Vi Hằng nhìn vào logo cao cấp đó hỏi.
“Ừ, có gì đó không ổn sao? Cố nhị công tử?” Đôi tay của Miêu Doanh Cửu để vào sau lưng, trên mặt toàn là sự quý phái và trong sáng.
Cố Vi Hằng cúi đầu ho một cái, “Không gì không ổn, tôi chỉ sợ vợ tương lai của tôi không hài lòng thôi.”
Bộ dạng của Miêu Doanh Cửu dường như tỉnh ngộ vậy, “Là vậy sao? Vậy thì tôi không biết được! Vậy đợi khi một ngày nào đó vợ anh phát hiện, tôi đến lấy lại dây thắt lưng cũng không muộn mà!”
Khương Thục Đồng chỉ cúi đầu cười.
Cố Tam Nhi cũng cúi đầu cười, từ lúc bắt đầu cô ta đã biết, anh ba và Miêu Doanh Cửu là có duyên mà, cô ta cũng biết, hiện nay họ vẫn chưa biết thân phận trên mạng giữa họ đó.
Cô ta chính là muốn xem tuồng hay.
Cô ta cảm thấy năng lực của Miệu Doanh cửu cũng khá lớn đó, nhất định theo đuổi được anh ba.
Chỉ là anh ba, hiện nay vẫn chưa động lòng.
Lúc mới bắt đầu, Cố Tam Nhi vẫn chưa biết bế đứa trẻ, nhưng một khi đã bế trên tay, thế nào cũng không chịu buông xuống, đứa bé này, thật là đáng yêu mà!
“Bé ơi, dượng của con không có ở đây đó, đợi khi anh ta về đây, con phạt anh ta có được không?” Cố Tam Nhi đang chơi đùa với đứa bé.
“Tam Nhi, xem ra em cũng thích trẻ con đó, nếu như thích như vậy, vì sao không tự sinh một đứa đi?” Cố Hành Cương hỏi.
“Tam Nhi có sự nghiệp, có bạn bè, tương lai chưa rõ, làm sao có thể vì một đứa trẻ mà bỏ lỡ chứ?” Cố Tam Nhi trao lại đứa con cho Đỗ Nhược, lại sờ trên đầu của đứa trẻ.
Cô ta còn gửi cho Nam Lịch Viễn hình của đứa trẻ, nói đứa trẻ rất đáng yêu.
Nam Lịch Viễn nói, “Sau này chúng ta có con, cũng đáng yêu như vậy!”
Mặt của Cố Tam Nhi đỏ lên.
Thực ra cũng không phải chưa có qua con, sao mặt lại đỏ như vậy chứ?
Nam Lịch Viễn đã chuẩn bị cho đứa trẻ một cái lì xì một trăm ngàn, còn có một vòng vàng và quần áo của trẻ con.
Đây là Cố Tam Nhi thân là đứa con út trong Cố gia, lần đầu tiện gặp được một đứa trẻ còn nhỏ hơn cô ta.
Trong khoảnh khắc đó, cô ta cảm thấy bản thân đã trưởng thành rồi.
Cô ta không hề hay biết, giờ đây Nam Lịch Viễn đang ngồi trong phòng làm việc của chi nhánh công ty, đang tiến hành cuộc đàm phán với Diệp Mậu Sâm.
Lần này, là Diệp Mậu Sâm chủ động tìm đến.