Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 436
23436.
Sau khi Miêu Doanh Cửu họp xong, cô đi thu dọn đồ, chuẩn bị về Mỹ.
Trước đó, cô với Cố Vi Hằng cùng ăn một bữa cơm, Cố Vi Hằng cứ cắm mặt ăn cơm, không nói chuyện, liên tục gắp đồ ăn ngon bỏ vào trong chén của Miêu Doanh Cửu.
Sáu giờ tối, Cố Vi Hằng đưa Miêu Doanh Cửu đến sân bay.
Lúc dừng xe đợi đèn đỏ, tay anh vuốt ve cằm, lúc đến sân bay, Miêu Doanh Cửu ôm lấy anh nói, “Nhị bảo bối, vui vẻ lên nào, anh không vui, em cũng không vui!”
Cố Vi Hằng vẫn giữ nguyên vẻ mặt như vậy, nói bên tai Miêu Doanh Cửu, “Trêu chọc tôi xong rồi, bây giờ liền bỏ đi.”
Miêu Doanh Cửu mỉm cười, “Thế nào cũng có cách mà! Sau nay bay qua bay lại giữa hai nước, cũng không sao cả!”
Nói xong, Miêu Doanh Cửu quay người rời đi, lúc quay người, nước mắt liền rơi xuống đất.
Có một số người, cô không thể từ bỏ, có một số việc cô cũng không thể từ bỏ.
Cô không tán thành vì chuyện nữ nhi thường tình mà đánh mất sự nghiệp, cũng không tán thành vì sự nghiệp mà mất đi người mình yêu. Cô luôn cho rằng, nếu để mất một trong hai điều đó, đều chứng tỏ bản thân vô dụng.
Miêu Doanh Cửu cô nhất định phải có được cả hai.
Sau khi lên máy bay, Miêu Doanh Cửu vừa nhìn bên ngoài cửa sổ, vừa lau nước mắt.
Cố Vi Hằng vẫn đứng ở sân bay, nhìn nơi thân hình cô đã biến mất, cảm giác như bản thân vừa đánh mất một thứ gì đó.
Lúc trước anh cứ nghĩ mình là người có trái tim sắt đá.
Trước khi máy bay cất cánh, Miêu Doanh Cửu nhận được tin nhắn của Miêu Doanh Đông.
Miêu Doanh Đông hỏi: Ải thứ ba hắn đã qua chưa? Nếu trong lòng hắn không có em, có lẽ với tính cách của em, sẽ không quyết định ở bên cạnh hắn nữa.
Miêu Doanh Cửu trả lời: Anh ấy đã xuất sắc vượt qua, hơn nữa còn rất hợp với tâm ý em.
Miêu Doanh Đông cất điện thoại, mỉm cười.
Cố Vi Hằng qua ải thứ ba, anh đã biết từ sớm, có người đã mật báo cho anh phản ứng của Cố nhị lúc mở cuộc họp, người bên cạnh đều đã biến thành “đồ ngốc”.
Thật ra, cũng không phải chuyện gì to tát, có điều, bạn bè của anh không nhiều, Nam Lịch Viễn không những là anh em của anh, mà còn là bạn bè, bây giờ anh ta đang ở Mỹ, tất nhiên phải qua lại nhiều một chút, nhưng hẹn Nam Lịch Viễn ăn cơm không phải chỉ vì nói chuyện này, mà còn vì bữa tiệc đặc sắc.
Anh rất thích rất thích Tam Nhi.
Chính xác mà nói, anh thích những cô bé trẻ tuổi như Tam Nhi, mà Tam Nhi, còn là cực phẩm trong số các cô bé ấy.
Bụng Cố Tam Nhi đã hiện rõ, mặc dù cô hơi gầy, nhưng bụng nhỏ cũng đã to lên, có chút dáng vẻ của thai phụ, nhưng mà Tam Nhi không hề cồng kềnh, ngược lại còn có vẻ đáng yêu nũng nịu của người mẹ nhỏ.
Miêu Doanh Đông cảm thấy, thời điểm này của phụ nữ, chính là thời điểm lấy mạng người nhất.
Suy nghĩ của Miêu Doanh Đông, Nam Lịch Viễn vô cùng hiểu rõ, anh cũng biết mục đích mời cơm của Miêu Doanh Đông là gì, hơn nữa, mỗi lần Miêu Doanh Đông gọi điện mời cơm đều nói thêm một câu, “Dẫn theo Tam Nhi nữa.”
Ánh mắt Miêu Doanh Đông nhìn Cố Tam Nhi đều rất thẳng thắn, mang theo tán thưởng, không hề có ý đồ xấu, không hề có một chút dục vọng chiếm làm của riêng.
Nam Lịch Viễn biết Miêu Doanh Đông sẽ không có ý đồ gì với Cố Tam Nhi, cho nên, lần nào anh cũng rất vui vẻ thể hiện ân ái trước mặt Miêu Doanh Đông.
Tam Nhi ngồi một lúc, cao hứng nói, “Cảm ơn anh cả nhé, đều gọi toàn món em thích!”
“Phụ nữ được ưu tiên mà, hơn nữa em đang mang thai, còn tên đàn ông to lớn như hắn đâu cần anh phải chăm sóc, chỉ cần chăm sóc cho em thôi! Có phải không, Tam Nhi?” hay tay Miêu Doanh Đông đặt trên bàn, trêu chọc Tam Nhi, ánh mắt đang cười của anh đang nhìn Cố Tam Nhi.
“Cảm ơn anh cả!” Cố Tam Nhi ngồi dậy, đi vệ sinh.
Nam Lịch Viễn ở bên cạnh nhìn, đặc biệt có một loại cảm giác ưu việt.
Cố Tam Nhi vừa đứng lên, Nam Lịch Viễn liền đỡ lấy tay cô, “Anh đi với em.”
Theo thói quen, Cố Tam Nhi liền lùi về sau một bước, vặn vẹo người, một tay ôm lấy cổ Nam Lịch Viễn, cả người đều dựa vào anh, nói, “Không cần đâu, anh có theo em cũng đâu vào được nhà vệ sinh nữ! Anh ở lại nói chuyện với anh cả đi.”
Hai tay của hai người đang nắm chặt, mặt dán vào nhau.
Miêu Doanh Đông quay mặt đi chỗ khác, thực sự không muốn nhìn hai người họ khoe ân ái.
Sau khi Tam Nhi ra ngoài, Nam Lịch Viễn hỏi, “Cậu dự định bao giờ kết hôn đây, đừng có nhớ nhung Tam Nhi nhà tôi nữa.” “Tôi cứ nhớ nhung đấy! Thì sao, cô ấy không cho cậu đưa đi vệ sinh, cậu liền không đi sao?” Hai người đàn ông tuổi tác tương đương nhau đang nói chuyện, lại bàn đến chuyện này.
“Hết cách. Làm chồng chính là loại quyền lợi như thế! Lúc cô ấy cần có mặt nhất định phải có mặt, lúc cô ấy không cần thì không được có mặt, không giống như một số người, muốn có mặt cũng không có cách nào!
....................
Cố Vi Hằng bên này, có một kênh tài chính đang muốn phỏng vấn anh.
Vốn là người nổi tiếng, nhưng anh lại rất khiêm tốn, từ lúc nói ra câu “Tôi là thương nhân Trung Quốc”, liền kích thích nhiệt huyết trong lòng mỗi người ở Hải Thành, nên mọi người đều bắt đầu dần dần thích Cố Vi Hằng.
Anh hỏi Miêu Doanh Cửu, tiết mục này muốn phỏng vấn anh, anh có nên lên không?
Anh vốn cũng không thích xuất đầu lộ diện, bởi vì anh biết tướng mạo của mình, sợ là quá xuất chúng.
“Lên chứ, tại sao không lên?”
“Anh sợ mình quá đẹp trai, sẽ đem đến cho em nhiều tình địch! Cách xa muôn dặm, em cũng không tiện xử lí!”
Miêu Doanh Cửu áp mặt vào điện thoại cười, khoang khoe cái gì chứ.
“Không sao. Chỉ cần em đủ tư cách, cho dù có bao nhiêu tình địch em cũng không sợ!”
Vì vậy, Cố Vi Hằng liền đồng ý tiết mục đó, nhóm tổ chức chương trình cũng đã nói trước với anh, muốn làm nổi bật phẩm chất “Thương nhân yêu nước” của anh, cho nên muốn thiết kế hình tượng “yêu nước” cho anh, dù sao tập đoàn Minh Thành cũng đã tồn tại nhiều năm như vậy, tài lực và vị thế đều ở đó, ai ai cũng biết.
.................................