Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 22: Phế vật cũng có thuộc tính lây bệnh
Tại hồ bơi bên trong Đại Minh Thánh Thiện, Hoàng Ny Ny mặc bộ đồ bơi màu hồng nhạt đứng ở khu nước nông, có huấn luyện viên nữ bên cạnh dạy cô ấy tập bơi.
Trần Thanh Xuyên thì lại đang nằm trên ghế trong khu vực nghỉ ngơi, anh nhắm mắt nhàn nhã uống nước trái cây, dáng vẻ vô cùng thoải mái.
Đúng lúc này, một làn gió mang theo mùi thơm thoang thoảng ập tới, cuối cùng là dừng lại ở gần vị trí anh.
Trần Thanh Xuyên mở to mắt nhìn, ngay sau đó, anh thấy khuôn mặt quyến rũ khêu gợi của Triệu Hồng Vũ.
“Cô gái đó có thân hình gợi cảm như vậy, sao cậu không đích thân xuống bể dạy cô ấy bơi đi, biết đâu lại thuận lợi ăn được hai lượng đậu hũ chứ.”
Sau khi mấy lời trêu ghẹo của Triệu Hồng Vũ truyền vào lỗ tai, Trần Thanh Xuyên nhìn cô ấy đáp: “Chị Hồng Vũ, so với cô ấy thì thân hình chị còn gợi cảm hơn đó.”
Triệu Hồng Vũ cười, nét xinh đẹp quyến rũ tỏa ra đến mê người, chưa hết, vòng eo thon gọn đẹp mắt của cô ấy còn khẽ đung đưa: “Thèm sao? Vậy cậu dạy tôi bơi đi!”
Trần Thanh Xuyên bất lực trợn trắng hai mắt, mở miệng nói: “Chị đúng là lưu manh, chị thừa biết tôi không có ý đó.”
Chẳng qua anh cũng chỉ là muốn bày tỏ, dáng người của Triệu Hồng Vũ càng cuốn hút hơn, nhưng anh tuyệt đối sẽ không có bất kỳ suy nghĩ nào vượt quá giới hạn, đối với Hoàng Ny Ny cũng như vậy, Triệu Hồng Vũ đương nhiên hiểu nhưng lại cố tình đánh trật hướng suy nghĩ đó để đùa giỡn anh.
Mà thực tế đúng thật là vậy, thấy Trần Thanh Xuyên đánh giá mình là “lưu manh”, Triệu Hồng Vũ lập tức dừng lại, không tiếp tục trêu chọc anh nữa.
“Thôi bỏ đi, không đùa cậu nữa, tôi sẽ nói chuyện nghiêm túc với cậu đây, kế hoạch đánh giá năng lực lãnh đạo của chi nhánh tỉnh năm này đã bị giảm xuống, cậu xem qua đi…”
Nhận bản kế hoạch từ tay Triệu Hồng Vũ xong, Trần Thanh Xuyên nghiêm túc quan sát.
Mà lúc này, Hoàng Ny Ny vốn đang ở dưới nước học bơi với huấn luyện viên lại vô tình liếc mắt qua bên này.
Cô ấy không để ý đến việc Trần Thanh Xuyên đang xem tập tài liệu nào đó, hoặc có thể nói là vô thức bỏ qua yếu tố này, lực chú ý hoàn toàn đặt lên người Triệu Hồng Vũ.
Thật đúng là một người phụ nữ xinh đẹp đến mê người mà, đẹp đến độ khi nhìn kỹ người đó, trong mắt cô ấy biểu lộ sự xấu hổ, cô ấy có cảm giác bản thân sẽ không dám đứng cạnh người phụ nữ ấy, bởi vì đó thật sự là một cô gái có vẻ đẹp động lòng người.
Nhưng đồng thời, trong lòng cô ấy cũng có chút tò mò, trong công ty, Trần Thanh Xuyên biểu hiện chẳng khác gì một tên phế vật, mọi người ai cũng nhận định anh là phế vật, nhưng vấn đề là một phế vật như vậy sao có thể cưới được người phụ nữ xinh đẹp như Tô Tuyết, đã thế giờ còn có một người bạn đẹp đến động lòng người này nữa.
Cô ấy vô cùng tò mò, vậy nên sau khi Triệu Hồng Vũ bước từng bước uyển chuyển rời đi, cô ấy đã nhảy từ bể bơi ra, chạy tới chỗ Trần Thanh Xuyên.
“Người phụ nữ vừa nãy là ai thế, anh sẽ không lừa dối tổng giám đốc Tô đi tìm tiểu tam bên ngoài đâu nhỉ?"
“Không đúng, anh làm gì có bản lĩnh đi tìm tiểu tam, anh... Chúa ơi, không phải anh được người ta bao nuôi đó chứ?"
Phát hiện bất ngờ của Hoàng Ny Ny khiến cô ấy vô cùng kinh ngạc, nhất thời nhịn không được mà hô to thành tiếng.
Trong bể bơi không phải chỉ có mỗi hai người bọn họ, cho nên khi cô ấy kêu lên như vậy khiến mọi người ai nấy đều thi nhau đổ dồn ánh mắt về phía họ.
Trần Thanh Xuyên cạn lời, anh chỉ biết trừng mắt liếc Hoàng Ny Ny một cái, nói: "Còn dám la bậy, tôi khâu miệng cô lại đấy!"
Hoàng Ny Ny cũng ý thức được lời nói vừa rồi của cô ấy có hơi không ổn, nhưng cô ấy vẫn rất tò mò: "Thế có đúng là anh được bao nuôi không?"
……
Trong ba ngày tiếp theo, Trần Thanh Xuyên không ở cạnh Hoàng Ny Ny nữa.
Mà chuyện kinh khủng hơn là, anh đường đường là cậu cả của tập đoàn Đại Minh, sống trong sạch không một vết nhơ hơn hai mươi năm, cuối cùng lại bị người ta cho thành được "bao nuôi".
Đương nhiên, đây cũng không phải là chuyện chính, vấn đề cốt yếu là Trần Thanh Xuyên phải giải quyết chuyện của tập đoàn bên này.
Cũng không có chuyện gì to tát, vẫn là về chuyện về kế hoạch đánh giá lãnh đạo tập đoàn mà Triệu Hồng Vũ nói trước đó. May là sau ba ngày mọi chuyện cũng được xử lý đại khái rồi, còn mấy tình huống triển khai cụ thể thì tất nhiên, đã có Triệu Hồng Vũ giám sát việc thực hiện.
Vừa xử lý xong chuyện tập đoàn, Trần Thanh Xuyên tưởng rằng sáng hôm sau có thể ngủ nướng và nghỉ ngơi nhiều hơn, ai ngờ lại nhận được điện thoại của Hoàng Ny Ny, nói là công ty yêu cầu bọn họ tới đó một chuyến để báo cáo tình hình công việc trong mấy ngày nay.
Cái gì mà báo cáo chỉn chu, Trần Thanh Xuyên đã phân phó Triệu Hồng Vũ phải thu phục được một nghìn bốn trăm người dùng hiệu quả trong vòng bảy ngày. Nhưng Hoàng Ny Ny lại khăng khăng muốn tới công ty báo cáo, hết cách, hai người hiện giờ giống như một đội nhỏ, Trần Thanh Xuyên cũng đành phải đi theo.
Sau khi quay về công ty, Trần Thanh Xuyên và Hoàng Ny Ny đi tới bộ phận kinh doanh.
Vừa mới ngồi xuống được một lúc, Chu Lỗi vốn không giỏi kinh doanh nhưng lại là vua nịnh nọt đã xuất hiện.
“Nào, nói qua đi, hai người đã hoàn thành nhiệm vụ đến đâu rồi, mỗi người đã khai phá được bao nhiêu khách hàng hiệu quả."
Thái độ vênh mặt hất hàm sai khiến, mắt từ trên cao nhìn xuống như thể đang thị sát công việc, nhưng thực tế anh ta cũng chỉ là một nhân viên kinh doanh bình thường mà thôi.
Vậy nên Trần Thanh Xuyên cũng không muốn tự đi tiểu trong cái hồ của mình, anh cầm ly nước lên đi thẳng tới phòng trà.
Có điều, anh còn chưa đi được hai bước, Chu Lỗi đã vươn cánh tay ra chắn trước người anh.
“Lỗ tai anh bị dính lông chó à, tôi đang hỏi đồ phế vật nhà anh đấy, anh khai phá được bao nhiêu khách hàng hiệu quả rồi?”
Trần Thanh Xuyên cũng lười phản ứng lại anh ta, giơ một tay hất văng cánh tay anh ta đi, khoan thai cất bước tiến vào phòng trà.
Thái độ kiêu ngạo này của anh khiến Chu Lỗi cảm thấy bất mãn vô cùng.
Nhưng khi anh ta còn chưa kịp nói gì, Hoàng Ny Ny đã vội chạy tới khuyên nhủ: “Nhiệm vụ của chúng tôi tiến hành không quá thuận lợi, cho nên tâm trạng anh ấy không được tốt lắm.”
“Tâm trạng không tốt sao? Thân là phế vật, anh ta nên tự ý thức được nhiệm vụ không được hoàn thành, chỉ là một tên phế vật mà cũng có mặt mũi chạy đến phòng kinh doanh, đây là cố tình tạo thêm việc cho trưởng phòng chúng tôi! Trưởng phòng chúng tôi ngày thường bận rộn cỡ nào, hết mình vì công việc kinh doanh của công ty, vậy mà lại sắp xếp một tên phế vật đứng sau kéo chân, đây chẳng phải đang cố ý làm nhọc lòng cho trưởng phòng chúng tôi sao?”
Người đảm nhận chức trách trưởng phòng kinh doanh là Trương Tứ Hải trong văn phòng cách vách, vì vậy rất rõ ràng những lời này đang được nói cho ai nghe.
Sau khi vuốt mông ngựa xong, Chu Lỗi lại hỏi Hoàng Ny Ny, dò hỏi số lượng nhiệm vụ bọn họ hoàn thành trong mấy ngày nay.
Hoàng Ny Ny thật sự không có mặt mũi để nói về việc này, nhưng bị hỏi cũng hết cách, đành phải trả lời đúng sự thật: “Chỉ có một số…”
“Một số?!”
Chu Lỗi lúc ấy đã ngây ngẩn cả người, tuy anh ta đã đánh giá số lượng nhiệm vụ hoàn thành không được nhiều, nhưng không ngờ lại chỉ vỏn vẹn một con số.
Sau khi khiếp sợ xong, anh ta khôi phục lại trạng thái bình thường, tức khắc nhịn không được há miệng cười ha ha: “Các người cũng quá vô dụng đấy, vậy mà chỉ được có một số?”
“Hoàng Ny Ny, xem ra phế vật cũng có thuộc tính lây nhiễm đó, tên phế vật đó đã lây bệnh cho cô rồi.”
“Cho các người thời gian một tuần, mỗi người khai phá bảy trăm người dùng hiệu quả, kết quả sau ba ngày các người chỉ mới khai phá được một số, đây chẳng phải là cô đang muốn cút ra khỏi bộ phận kinh doanh cùng với tên phế vật đó sao!”
Hoàng Ny Ny bị chế giễu đến nỗi sắp không chịu nổi rồi, nhưng cô ấy cũng không có cách nào khác, vì dù sao thì số khách hàng hiệu quả bọn họ khai phá được là quá ít.
Một đồng nghiệp có ý tốt tiến lên, túm Hoàng Ny Ny tới một bên khuyên nhủ: “Ny Ny, cô mau đi nói chuyện với ông Trương đi, bị xếp làm việc chung với tên phế vật kia nên không hoàn thành được nhiệm vụ, nếu không cô thật sự sẽ bị anh ta liên lụy từ một người sống sờ sờ thành người chết đó. Anh ta còn có tổng giám đốc Tô chống lưng, nhưng cô không có ai hết…”
Trong khi đồng nghiệp tốt bụng đưa lời khuyên cho Hoàng Ny Ny, Chu Lỗi cũng tới phòng trà chắn đường Trần Thanh Xuyên.
Trần Thanh Xuyên tay đang bưng ly nước ấm liếc mắt nhìn Chu Lỗi một cái, mở miệng nói: “Tránh ra!”
Trần Thanh Xuyên thì lại đang nằm trên ghế trong khu vực nghỉ ngơi, anh nhắm mắt nhàn nhã uống nước trái cây, dáng vẻ vô cùng thoải mái.
Đúng lúc này, một làn gió mang theo mùi thơm thoang thoảng ập tới, cuối cùng là dừng lại ở gần vị trí anh.
Trần Thanh Xuyên mở to mắt nhìn, ngay sau đó, anh thấy khuôn mặt quyến rũ khêu gợi của Triệu Hồng Vũ.
“Cô gái đó có thân hình gợi cảm như vậy, sao cậu không đích thân xuống bể dạy cô ấy bơi đi, biết đâu lại thuận lợi ăn được hai lượng đậu hũ chứ.”
Sau khi mấy lời trêu ghẹo của Triệu Hồng Vũ truyền vào lỗ tai, Trần Thanh Xuyên nhìn cô ấy đáp: “Chị Hồng Vũ, so với cô ấy thì thân hình chị còn gợi cảm hơn đó.”
Triệu Hồng Vũ cười, nét xinh đẹp quyến rũ tỏa ra đến mê người, chưa hết, vòng eo thon gọn đẹp mắt của cô ấy còn khẽ đung đưa: “Thèm sao? Vậy cậu dạy tôi bơi đi!”
Trần Thanh Xuyên bất lực trợn trắng hai mắt, mở miệng nói: “Chị đúng là lưu manh, chị thừa biết tôi không có ý đó.”
Chẳng qua anh cũng chỉ là muốn bày tỏ, dáng người của Triệu Hồng Vũ càng cuốn hút hơn, nhưng anh tuyệt đối sẽ không có bất kỳ suy nghĩ nào vượt quá giới hạn, đối với Hoàng Ny Ny cũng như vậy, Triệu Hồng Vũ đương nhiên hiểu nhưng lại cố tình đánh trật hướng suy nghĩ đó để đùa giỡn anh.
Mà thực tế đúng thật là vậy, thấy Trần Thanh Xuyên đánh giá mình là “lưu manh”, Triệu Hồng Vũ lập tức dừng lại, không tiếp tục trêu chọc anh nữa.
“Thôi bỏ đi, không đùa cậu nữa, tôi sẽ nói chuyện nghiêm túc với cậu đây, kế hoạch đánh giá năng lực lãnh đạo của chi nhánh tỉnh năm này đã bị giảm xuống, cậu xem qua đi…”
Nhận bản kế hoạch từ tay Triệu Hồng Vũ xong, Trần Thanh Xuyên nghiêm túc quan sát.
Mà lúc này, Hoàng Ny Ny vốn đang ở dưới nước học bơi với huấn luyện viên lại vô tình liếc mắt qua bên này.
Cô ấy không để ý đến việc Trần Thanh Xuyên đang xem tập tài liệu nào đó, hoặc có thể nói là vô thức bỏ qua yếu tố này, lực chú ý hoàn toàn đặt lên người Triệu Hồng Vũ.
Thật đúng là một người phụ nữ xinh đẹp đến mê người mà, đẹp đến độ khi nhìn kỹ người đó, trong mắt cô ấy biểu lộ sự xấu hổ, cô ấy có cảm giác bản thân sẽ không dám đứng cạnh người phụ nữ ấy, bởi vì đó thật sự là một cô gái có vẻ đẹp động lòng người.
Nhưng đồng thời, trong lòng cô ấy cũng có chút tò mò, trong công ty, Trần Thanh Xuyên biểu hiện chẳng khác gì một tên phế vật, mọi người ai cũng nhận định anh là phế vật, nhưng vấn đề là một phế vật như vậy sao có thể cưới được người phụ nữ xinh đẹp như Tô Tuyết, đã thế giờ còn có một người bạn đẹp đến động lòng người này nữa.
Cô ấy vô cùng tò mò, vậy nên sau khi Triệu Hồng Vũ bước từng bước uyển chuyển rời đi, cô ấy đã nhảy từ bể bơi ra, chạy tới chỗ Trần Thanh Xuyên.
“Người phụ nữ vừa nãy là ai thế, anh sẽ không lừa dối tổng giám đốc Tô đi tìm tiểu tam bên ngoài đâu nhỉ?"
“Không đúng, anh làm gì có bản lĩnh đi tìm tiểu tam, anh... Chúa ơi, không phải anh được người ta bao nuôi đó chứ?"
Phát hiện bất ngờ của Hoàng Ny Ny khiến cô ấy vô cùng kinh ngạc, nhất thời nhịn không được mà hô to thành tiếng.
Trong bể bơi không phải chỉ có mỗi hai người bọn họ, cho nên khi cô ấy kêu lên như vậy khiến mọi người ai nấy đều thi nhau đổ dồn ánh mắt về phía họ.
Trần Thanh Xuyên cạn lời, anh chỉ biết trừng mắt liếc Hoàng Ny Ny một cái, nói: "Còn dám la bậy, tôi khâu miệng cô lại đấy!"
Hoàng Ny Ny cũng ý thức được lời nói vừa rồi của cô ấy có hơi không ổn, nhưng cô ấy vẫn rất tò mò: "Thế có đúng là anh được bao nuôi không?"
……
Trong ba ngày tiếp theo, Trần Thanh Xuyên không ở cạnh Hoàng Ny Ny nữa.
Mà chuyện kinh khủng hơn là, anh đường đường là cậu cả của tập đoàn Đại Minh, sống trong sạch không một vết nhơ hơn hai mươi năm, cuối cùng lại bị người ta cho thành được "bao nuôi".
Đương nhiên, đây cũng không phải là chuyện chính, vấn đề cốt yếu là Trần Thanh Xuyên phải giải quyết chuyện của tập đoàn bên này.
Cũng không có chuyện gì to tát, vẫn là về chuyện về kế hoạch đánh giá lãnh đạo tập đoàn mà Triệu Hồng Vũ nói trước đó. May là sau ba ngày mọi chuyện cũng được xử lý đại khái rồi, còn mấy tình huống triển khai cụ thể thì tất nhiên, đã có Triệu Hồng Vũ giám sát việc thực hiện.
Vừa xử lý xong chuyện tập đoàn, Trần Thanh Xuyên tưởng rằng sáng hôm sau có thể ngủ nướng và nghỉ ngơi nhiều hơn, ai ngờ lại nhận được điện thoại của Hoàng Ny Ny, nói là công ty yêu cầu bọn họ tới đó một chuyến để báo cáo tình hình công việc trong mấy ngày nay.
Cái gì mà báo cáo chỉn chu, Trần Thanh Xuyên đã phân phó Triệu Hồng Vũ phải thu phục được một nghìn bốn trăm người dùng hiệu quả trong vòng bảy ngày. Nhưng Hoàng Ny Ny lại khăng khăng muốn tới công ty báo cáo, hết cách, hai người hiện giờ giống như một đội nhỏ, Trần Thanh Xuyên cũng đành phải đi theo.
Sau khi quay về công ty, Trần Thanh Xuyên và Hoàng Ny Ny đi tới bộ phận kinh doanh.
Vừa mới ngồi xuống được một lúc, Chu Lỗi vốn không giỏi kinh doanh nhưng lại là vua nịnh nọt đã xuất hiện.
“Nào, nói qua đi, hai người đã hoàn thành nhiệm vụ đến đâu rồi, mỗi người đã khai phá được bao nhiêu khách hàng hiệu quả."
Thái độ vênh mặt hất hàm sai khiến, mắt từ trên cao nhìn xuống như thể đang thị sát công việc, nhưng thực tế anh ta cũng chỉ là một nhân viên kinh doanh bình thường mà thôi.
Vậy nên Trần Thanh Xuyên cũng không muốn tự đi tiểu trong cái hồ của mình, anh cầm ly nước lên đi thẳng tới phòng trà.
Có điều, anh còn chưa đi được hai bước, Chu Lỗi đã vươn cánh tay ra chắn trước người anh.
“Lỗ tai anh bị dính lông chó à, tôi đang hỏi đồ phế vật nhà anh đấy, anh khai phá được bao nhiêu khách hàng hiệu quả rồi?”
Trần Thanh Xuyên cũng lười phản ứng lại anh ta, giơ một tay hất văng cánh tay anh ta đi, khoan thai cất bước tiến vào phòng trà.
Thái độ kiêu ngạo này của anh khiến Chu Lỗi cảm thấy bất mãn vô cùng.
Nhưng khi anh ta còn chưa kịp nói gì, Hoàng Ny Ny đã vội chạy tới khuyên nhủ: “Nhiệm vụ của chúng tôi tiến hành không quá thuận lợi, cho nên tâm trạng anh ấy không được tốt lắm.”
“Tâm trạng không tốt sao? Thân là phế vật, anh ta nên tự ý thức được nhiệm vụ không được hoàn thành, chỉ là một tên phế vật mà cũng có mặt mũi chạy đến phòng kinh doanh, đây là cố tình tạo thêm việc cho trưởng phòng chúng tôi! Trưởng phòng chúng tôi ngày thường bận rộn cỡ nào, hết mình vì công việc kinh doanh của công ty, vậy mà lại sắp xếp một tên phế vật đứng sau kéo chân, đây chẳng phải đang cố ý làm nhọc lòng cho trưởng phòng chúng tôi sao?”
Người đảm nhận chức trách trưởng phòng kinh doanh là Trương Tứ Hải trong văn phòng cách vách, vì vậy rất rõ ràng những lời này đang được nói cho ai nghe.
Sau khi vuốt mông ngựa xong, Chu Lỗi lại hỏi Hoàng Ny Ny, dò hỏi số lượng nhiệm vụ bọn họ hoàn thành trong mấy ngày nay.
Hoàng Ny Ny thật sự không có mặt mũi để nói về việc này, nhưng bị hỏi cũng hết cách, đành phải trả lời đúng sự thật: “Chỉ có một số…”
“Một số?!”
Chu Lỗi lúc ấy đã ngây ngẩn cả người, tuy anh ta đã đánh giá số lượng nhiệm vụ hoàn thành không được nhiều, nhưng không ngờ lại chỉ vỏn vẹn một con số.
Sau khi khiếp sợ xong, anh ta khôi phục lại trạng thái bình thường, tức khắc nhịn không được há miệng cười ha ha: “Các người cũng quá vô dụng đấy, vậy mà chỉ được có một số?”
“Hoàng Ny Ny, xem ra phế vật cũng có thuộc tính lây nhiễm đó, tên phế vật đó đã lây bệnh cho cô rồi.”
“Cho các người thời gian một tuần, mỗi người khai phá bảy trăm người dùng hiệu quả, kết quả sau ba ngày các người chỉ mới khai phá được một số, đây chẳng phải là cô đang muốn cút ra khỏi bộ phận kinh doanh cùng với tên phế vật đó sao!”
Hoàng Ny Ny bị chế giễu đến nỗi sắp không chịu nổi rồi, nhưng cô ấy cũng không có cách nào khác, vì dù sao thì số khách hàng hiệu quả bọn họ khai phá được là quá ít.
Một đồng nghiệp có ý tốt tiến lên, túm Hoàng Ny Ny tới một bên khuyên nhủ: “Ny Ny, cô mau đi nói chuyện với ông Trương đi, bị xếp làm việc chung với tên phế vật kia nên không hoàn thành được nhiệm vụ, nếu không cô thật sự sẽ bị anh ta liên lụy từ một người sống sờ sờ thành người chết đó. Anh ta còn có tổng giám đốc Tô chống lưng, nhưng cô không có ai hết…”
Trong khi đồng nghiệp tốt bụng đưa lời khuyên cho Hoàng Ny Ny, Chu Lỗi cũng tới phòng trà chắn đường Trần Thanh Xuyên.
Trần Thanh Xuyên tay đang bưng ly nước ấm liếc mắt nhìn Chu Lỗi một cái, mở miệng nói: “Tránh ra!”