Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 3: Cuối cùng cũng đã chịu đựng được đến lúc tự do
Phản ứng của Tô Tuyết khiến Trần Thanh Xuyên rất ngạc nhiên, theo anh ta nghĩ thì không phải là Tô Tuyết nên rất vui mừng kích động sau khi nhận được giấy đồng ý ly hôn mới đúng chứ. Nhưng thực tế không phải vậy, sau khi nói “khùng điên”, Tô Tuyết cởi giày bước lên lầu.
“Tôi nghi ngờ rằng cô không hiểu những gì tôi vừa nói. Tôi nói, lấy đơn đề nghị ly hôn ra cho tôi, tôi sẽ ký tên đồng ý!”
Trần Thanh Xuyên cố ý nhấn mạnh thêm để tránh Tô Tuyết nghe nhầm lần nữa, nhưng không ngờ Tô Tuyết lại lộ ra vẻ không kiên nhẫn.
“Tôi rất mệt. Ngày mai tôi có việc quan trọng cần giải quyết. Bây giờ tôi phải về phòng nghỉ ngơi. Anh làm ơn tránh sang một bên được không?”
Đương nhiên là không được rồi, Trần Thanh Xuyên cũng muốn ly hôn!
Khi anh bày tỏ thái độ, Tô Tuyết mới bất lực dừng lại, cuối cùng gập người lại ngồi trên sô pha, mặt đối mặt với Trần Thanh Xuyên.
“Được rồi, tôi thừa nhận hôm nay tôi đã vu oan cho anh. Tôi biết rất rõ người bỏ thuốc tôi tuyệt đối không phải là anh. Tuy rằng anh vô lại và không có chí cầu tiến, nhưng bản chất anh cũng không xấu. Anh không thể làm chuyện bẩn thỉu như vậy được, người bỏ thuốc chắc chắn là Lưu Chấn.”
“Nhưng tôi không còn lựa chọn nào khác. Hiện tại công ty đang gặp khó khăn và cần gấp một ngàn vạn tiền vốn rót vào để xoay chuyển tình hình. Hơn nữa trước mắt, chỉ có Lưu Chấn mới có thể giúp tôi. Anh ta có thể thuyết phục bố của anh ta cho tôi vay tiền. Vì vậy tôi không dám trở mặt lại với anh ta, tôi chỉ có thể giả vờ ngu ngốc vậy thôi.”
“Tôi đã vu oan cho anh, tôi có thể xin lỗi anh, tôi chân thành xin lỗi anh.”
Sau khi nói xong, Tô Tuyết liền đứng dậy khom lưng cúi người với Trần Thanh Xuyên, thái độ xin lỗi vô cùng chân thành.
Rồi cô nói tiếp: “Nếu như anh không cam tâm thì cứ đánh trả gấp đôi đi. Tôi cho anh tát lại hai cái, anh có hài lòng không?”
Trần Thanh Xuyên chợt nhận ra rằng không phải Tô Tuyết không muốn ly hôn mà là cô cho rằng anh là kẻ hẹp hòi, đang so đo vì cái tát mà mình nhận phải vào buổi chiều này.
Cho nên khi Tô Tuyết lại chuẩn bị rời đi, anh đã ngăn Tô Tuyết lại, chuẩn bị giải thích rằng anh rất thật lòng đồng ý ly hôn với cô.
Nhưng cô hoàn toàn không cho anh cơ hội được lên tiếng, Tô Tuyết lúc đó rất nôn nóng.
“Tôi nói này con người như anh có thôi đi không, rốt cuộc là anh có phải đàn ông không vậy, sao bụng dạ anh còn hẹp hòi hơn cả lỗ kim nữa? Thật sự là không có tiền đồ mà!”
Cô đẩy Trần Thanh Xuyên đang cản đường ra, sau đó Tô Tuyết bước lên lầu, trở về phòng ngủ của mình rồi đóng cửa lại.
Nhìn lên phòng ngủ của Tô Tuyết trên tầng hai, Trần Thanh Xuyên không nói nên lời, anh thực sự đồng ý ly hôn mà...
Ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách ở tầng dưới, Trần Thanh Xuyên hút một điếu thuốc.
Trong khói thuốc quanh quẩn, anh đã suy nghĩ xong và quyết định sẽ giúp đỡ Tô Tuyết, dù sao thì sau đã sống cùng nhau ba năm dưới một mái nhà, Tô Tuyết đối với anh cũng không thể xem là “ngoảnh mặt làm ngơ”, thậm chí còn sắp xếp cho anh một công việc làm bảo vệ để kiếm tiền sinh hoạt. Cứ xem như là để trả lại ân tình cho cô vậy.
Vì thế, anh đến trước cửa phòng ngủ của Tô Tuyết và gõ cửa.
“Khoản thiếu hụt tiền vốn một ngàn vạn nhân dân tệ của công ty cô tôi sẽ bù vào giúp cô. Niệm tình chúng ta đã ở bên nhau ba năm, tôi nhắc nhở cô thêm một câu là Lưu Chấn không phải là loại tốt đẹp gì. Sau này cô nên tránh xa anh ta ra một chút. Ngoài ra, chút ít sự thông minh đó của cô, không có tác dụng gì trong kinh doanh đâu.”
Trần Thanh Xuyên có lòng tốt nhắc nhở, từ nhỏ anh đã phải tiếp xúc với những hiểm ác trên thương trường, những chuyện đen tối mà anh đã phải trải qua nhiều hơn Tô Tuyết.
Nhưng Tô Tuyết hiển nhiên là đã hiểu lầm dụng ý của anh: “Chút ít thông minh đó của tôi không có tác dụng, vậy sự thông minh của anh có tác dụng sao? Đừng tưởng rằng tôi không biết anh đang nghĩ thế nào, anh đang vẽ chuyện để lừa tôi, để tránh tôi bị Lưu Chấn cướp đi mất đúng không?”
Sự tự cho mình là đúng này làm cho Trần Thanh Xuyên rất bất lực: “Cô tin tôi một lần sẽ chết à? Cứ như thể tôi muốn hại cô vậy!”
Vừa dứt lời, cửa phòng đã bị Tô Tuyết mở ra.
Trong khoảnh khắc tiếp theo, Tô Tuyết đang mặc một chiếc váy ngủ màu hồng, đưa bàn tay nhỏ xinh xắn của mình về phía Trần Thanh Xuyên, lòng bàn tay hướng lên trời…
“Muốn tôi tin anh à? Được tôi, bây giờ đưa ngay cho tôi một ngàn vạn, nhận được rồi tôi sẽ tin anh!”
Trần Thanh Xuyên làm sao có thể ngờ rằng Tô Tuyết sẽ làm loạn lên như vậy? Bây giờ còn chưa đến 12 giờ nữa, tài sản chưa được giải phóng, anh không có tiền…
“Bây giờ không có, cô đợi đến mười hai giờ đêm đi, mười hai giờ tôi sẽ chuyển một ngàn vạn vào tài khoản ngân hàng của cô.”
“Mười hai giờ sáng để thuận tiện cho anh nằm mơ phải không?”
Sau khi chế giễu, cánh cửa lại đóng “rầm” lại một tiếng, và sau đó là một âm thanh khóa cửa lại.
Trần Thanh Xuyên bị nghẹn đến không nói nên lời, chỉ có thể cúi đầu đi xuống lầu.
Nhưng xuống lầu không được bao lâu, em trai Tô Tuyết đi tới, vừa vào phòng khách liền hỏi thẳng: “Tên thiểu năng, chị gái tôi đâu?”
Tên thiểu năng là cách gọi chế giễu thông thường mà Tô Quân đặt cho Trần Thanh Xuyên, không hề thay đổi kể từ lần đầu họ gặp nhau vào ba năm trước. Theo quan điểm của cậu ta, một kẻ không có quyền lực, không có tiền bạc, cũng không có mối quan hệ lại không năng lực, chỉ đáng làm một kẻ thiểu năng, chỉ có Lưu Chấn mới xứng đáng là anh rể của cậu ta.
Trần Thanh Xuyên cũng lười đáp lại cậu ta, ngồi trên sô pha châm một điếu thuốc khác.
Trong khi anh đang hút thuốc, Tô Quân đi tới trước và chạm vào hộp thuốc trên bàn, mỉa mai hỏi: “Bạch Đáp Sơn, 7 tệ hay 7 tệ 5?”
Không nhận được phản ứng từ Trần Thanh Xuyên, Tô Quân trực tiếp lấy từ trong túi ra một bao Tô Nhan, tiện tay ném lên người Trần Thanh Xuyên.
“Tên thiểu năng, hôm nay tâm tình tôi rất tốt, anh cứ hút một bao thuốc tốt với tôi đi!”
“Nhưng anh đừng cảm kích tôi. Muốn cảm kích tôi thì chi bằng cảm kích anh rể Lưu Chấn của tôi, bởi vì bao thuốc này là do anh ấy cho tôi đấy. Đầy cả một hộp, bằng tiền lương cả năm của anh luôn đấy! Thế nào hả, có phải là anh rể của tôi hào phóng hơn cái tên thiểu năng như anh rất nhiều không?”
“Đó là lý do tại sao tôi thường nói, là, người anh cần phải nhận thức được thời thế và hiểu cho rõ trọng lượng của bản thân. Anh nói xem đôi chân anh là số 42, việc gì lại phải ép mình đi vào đôi giày pha lê số 36 của chị gái tôi? Nếu như anh đã không xứng với chị gái tôi, vậy tại sao anh không mau chóng cút khỏi đây, nói không chừng anh rể tôi mà vui, có thể tôi sẽ cho anh một trăm nghìn hoặc tám mươi nghìn nhân dân tệ xem như là tiền cút đi đấy!”
Sau khi dè bỉu một tràn trước mặt Trần Thanh Xuyên, thấy anh không đáp lại, Tô Quân lại khiêu khích hỏi: “Sao hả, anh không phục à?”
“Được thôi, nếu anh không phục, anh chỉ cần lấy ra được một triệu tám nhân dân tệ ra đập vào chân tôi là được, thậm chí còn không cần nhiều như vậy. Nếu anh có thể lấy ra được một trăm nghìn hoặc tám mươi nghìn nhân dân tệ, tôi đã cam tâm tình nguyện gọi anh một tiếng anh rể rồi, tôi còn quỳ gối xuống đất tạ tội với anh, khấu đầu nhận lỗi với anh!”
“Vấn đề là anh có thể lấy ra được bấy nhiêu đó không? Anh không lấy ra được. Cả đời này anh đã bao giờ nhìn thấy nhiều tiền như vậy đâu thì làm sao mà nói được...”
Vào lúc này, Trần Thanh Xuyên thực sự đã bị chế nhạo và đang tràn đầy tức giận.
Một trăm nghìn hoặc tám mươi nghìn nhân dân tệ, đây là chế giễu ai vậy hả? Bữa ăn xa xỉ nhất mà anh từng ăn có giá hàng chục triệu; chiếc ô tô riêng phiên bản giới hạn mà anh đặt riêng cũng đã tốn hơn hai trăm triệu; khi còn là sinh viên học đại học ở nước ngoài, anh đã khai thác thị trường nội địa cho Tập đoàn Đại Minh và cho đến nay đã kiếm được hơn lợi nhuận lên đến con số hàng chục tỷ!
Một trăm nghìn hoặc tám mươi nghìn nhân dân tệ? Anh thực sự coi thường đấy, nhưng trong thời gian tài sản của mình bị đóng băng anh lại không thể lấy ra được, đây mới là điều vào lúc này khiến anh cảm thấy điên tiết nhất!
Tô Quân lên lầu đi vào phòng ngủ của Tô Tuyết, được một lúc sau thì vào phòng máy tính và bắt đầu chơi game lạch cạch.
Trong khoảng thời gian này, Tô Tuyết cũng ra khỏi phòng ngủ, ăn một chút đồ ăn khuya rồi trở vào nhà.
Từ đầu đến cuối hai chị em đều chưa từng để ý tới Trần Thanh Xuyên, rất hiển nhiên là trong mắt bọn họ, Trần Thanh Xuyên vẫn là một kẻ vô dụng đủ điều, chẳng qua chỉ là hiện tại anh đã học được một chiêu mới là khoác lác mà thôi.
Trần Thanh Xuyên không nói gì, kìm nén cơn giận nhìn chằm chằm vào chiếc đồng hồ bằng thạch anh trên tường.
“Tôi nghi ngờ rằng cô không hiểu những gì tôi vừa nói. Tôi nói, lấy đơn đề nghị ly hôn ra cho tôi, tôi sẽ ký tên đồng ý!”
Trần Thanh Xuyên cố ý nhấn mạnh thêm để tránh Tô Tuyết nghe nhầm lần nữa, nhưng không ngờ Tô Tuyết lại lộ ra vẻ không kiên nhẫn.
“Tôi rất mệt. Ngày mai tôi có việc quan trọng cần giải quyết. Bây giờ tôi phải về phòng nghỉ ngơi. Anh làm ơn tránh sang một bên được không?”
Đương nhiên là không được rồi, Trần Thanh Xuyên cũng muốn ly hôn!
Khi anh bày tỏ thái độ, Tô Tuyết mới bất lực dừng lại, cuối cùng gập người lại ngồi trên sô pha, mặt đối mặt với Trần Thanh Xuyên.
“Được rồi, tôi thừa nhận hôm nay tôi đã vu oan cho anh. Tôi biết rất rõ người bỏ thuốc tôi tuyệt đối không phải là anh. Tuy rằng anh vô lại và không có chí cầu tiến, nhưng bản chất anh cũng không xấu. Anh không thể làm chuyện bẩn thỉu như vậy được, người bỏ thuốc chắc chắn là Lưu Chấn.”
“Nhưng tôi không còn lựa chọn nào khác. Hiện tại công ty đang gặp khó khăn và cần gấp một ngàn vạn tiền vốn rót vào để xoay chuyển tình hình. Hơn nữa trước mắt, chỉ có Lưu Chấn mới có thể giúp tôi. Anh ta có thể thuyết phục bố của anh ta cho tôi vay tiền. Vì vậy tôi không dám trở mặt lại với anh ta, tôi chỉ có thể giả vờ ngu ngốc vậy thôi.”
“Tôi đã vu oan cho anh, tôi có thể xin lỗi anh, tôi chân thành xin lỗi anh.”
Sau khi nói xong, Tô Tuyết liền đứng dậy khom lưng cúi người với Trần Thanh Xuyên, thái độ xin lỗi vô cùng chân thành.
Rồi cô nói tiếp: “Nếu như anh không cam tâm thì cứ đánh trả gấp đôi đi. Tôi cho anh tát lại hai cái, anh có hài lòng không?”
Trần Thanh Xuyên chợt nhận ra rằng không phải Tô Tuyết không muốn ly hôn mà là cô cho rằng anh là kẻ hẹp hòi, đang so đo vì cái tát mà mình nhận phải vào buổi chiều này.
Cho nên khi Tô Tuyết lại chuẩn bị rời đi, anh đã ngăn Tô Tuyết lại, chuẩn bị giải thích rằng anh rất thật lòng đồng ý ly hôn với cô.
Nhưng cô hoàn toàn không cho anh cơ hội được lên tiếng, Tô Tuyết lúc đó rất nôn nóng.
“Tôi nói này con người như anh có thôi đi không, rốt cuộc là anh có phải đàn ông không vậy, sao bụng dạ anh còn hẹp hòi hơn cả lỗ kim nữa? Thật sự là không có tiền đồ mà!”
Cô đẩy Trần Thanh Xuyên đang cản đường ra, sau đó Tô Tuyết bước lên lầu, trở về phòng ngủ của mình rồi đóng cửa lại.
Nhìn lên phòng ngủ của Tô Tuyết trên tầng hai, Trần Thanh Xuyên không nói nên lời, anh thực sự đồng ý ly hôn mà...
Ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách ở tầng dưới, Trần Thanh Xuyên hút một điếu thuốc.
Trong khói thuốc quanh quẩn, anh đã suy nghĩ xong và quyết định sẽ giúp đỡ Tô Tuyết, dù sao thì sau đã sống cùng nhau ba năm dưới một mái nhà, Tô Tuyết đối với anh cũng không thể xem là “ngoảnh mặt làm ngơ”, thậm chí còn sắp xếp cho anh một công việc làm bảo vệ để kiếm tiền sinh hoạt. Cứ xem như là để trả lại ân tình cho cô vậy.
Vì thế, anh đến trước cửa phòng ngủ của Tô Tuyết và gõ cửa.
“Khoản thiếu hụt tiền vốn một ngàn vạn nhân dân tệ của công ty cô tôi sẽ bù vào giúp cô. Niệm tình chúng ta đã ở bên nhau ba năm, tôi nhắc nhở cô thêm một câu là Lưu Chấn không phải là loại tốt đẹp gì. Sau này cô nên tránh xa anh ta ra một chút. Ngoài ra, chút ít sự thông minh đó của cô, không có tác dụng gì trong kinh doanh đâu.”
Trần Thanh Xuyên có lòng tốt nhắc nhở, từ nhỏ anh đã phải tiếp xúc với những hiểm ác trên thương trường, những chuyện đen tối mà anh đã phải trải qua nhiều hơn Tô Tuyết.
Nhưng Tô Tuyết hiển nhiên là đã hiểu lầm dụng ý của anh: “Chút ít thông minh đó của tôi không có tác dụng, vậy sự thông minh của anh có tác dụng sao? Đừng tưởng rằng tôi không biết anh đang nghĩ thế nào, anh đang vẽ chuyện để lừa tôi, để tránh tôi bị Lưu Chấn cướp đi mất đúng không?”
Sự tự cho mình là đúng này làm cho Trần Thanh Xuyên rất bất lực: “Cô tin tôi một lần sẽ chết à? Cứ như thể tôi muốn hại cô vậy!”
Vừa dứt lời, cửa phòng đã bị Tô Tuyết mở ra.
Trong khoảnh khắc tiếp theo, Tô Tuyết đang mặc một chiếc váy ngủ màu hồng, đưa bàn tay nhỏ xinh xắn của mình về phía Trần Thanh Xuyên, lòng bàn tay hướng lên trời…
“Muốn tôi tin anh à? Được tôi, bây giờ đưa ngay cho tôi một ngàn vạn, nhận được rồi tôi sẽ tin anh!”
Trần Thanh Xuyên làm sao có thể ngờ rằng Tô Tuyết sẽ làm loạn lên như vậy? Bây giờ còn chưa đến 12 giờ nữa, tài sản chưa được giải phóng, anh không có tiền…
“Bây giờ không có, cô đợi đến mười hai giờ đêm đi, mười hai giờ tôi sẽ chuyển một ngàn vạn vào tài khoản ngân hàng của cô.”
“Mười hai giờ sáng để thuận tiện cho anh nằm mơ phải không?”
Sau khi chế giễu, cánh cửa lại đóng “rầm” lại một tiếng, và sau đó là một âm thanh khóa cửa lại.
Trần Thanh Xuyên bị nghẹn đến không nói nên lời, chỉ có thể cúi đầu đi xuống lầu.
Nhưng xuống lầu không được bao lâu, em trai Tô Tuyết đi tới, vừa vào phòng khách liền hỏi thẳng: “Tên thiểu năng, chị gái tôi đâu?”
Tên thiểu năng là cách gọi chế giễu thông thường mà Tô Quân đặt cho Trần Thanh Xuyên, không hề thay đổi kể từ lần đầu họ gặp nhau vào ba năm trước. Theo quan điểm của cậu ta, một kẻ không có quyền lực, không có tiền bạc, cũng không có mối quan hệ lại không năng lực, chỉ đáng làm một kẻ thiểu năng, chỉ có Lưu Chấn mới xứng đáng là anh rể của cậu ta.
Trần Thanh Xuyên cũng lười đáp lại cậu ta, ngồi trên sô pha châm một điếu thuốc khác.
Trong khi anh đang hút thuốc, Tô Quân đi tới trước và chạm vào hộp thuốc trên bàn, mỉa mai hỏi: “Bạch Đáp Sơn, 7 tệ hay 7 tệ 5?”
Không nhận được phản ứng từ Trần Thanh Xuyên, Tô Quân trực tiếp lấy từ trong túi ra một bao Tô Nhan, tiện tay ném lên người Trần Thanh Xuyên.
“Tên thiểu năng, hôm nay tâm tình tôi rất tốt, anh cứ hút một bao thuốc tốt với tôi đi!”
“Nhưng anh đừng cảm kích tôi. Muốn cảm kích tôi thì chi bằng cảm kích anh rể Lưu Chấn của tôi, bởi vì bao thuốc này là do anh ấy cho tôi đấy. Đầy cả một hộp, bằng tiền lương cả năm của anh luôn đấy! Thế nào hả, có phải là anh rể của tôi hào phóng hơn cái tên thiểu năng như anh rất nhiều không?”
“Đó là lý do tại sao tôi thường nói, là, người anh cần phải nhận thức được thời thế và hiểu cho rõ trọng lượng của bản thân. Anh nói xem đôi chân anh là số 42, việc gì lại phải ép mình đi vào đôi giày pha lê số 36 của chị gái tôi? Nếu như anh đã không xứng với chị gái tôi, vậy tại sao anh không mau chóng cút khỏi đây, nói không chừng anh rể tôi mà vui, có thể tôi sẽ cho anh một trăm nghìn hoặc tám mươi nghìn nhân dân tệ xem như là tiền cút đi đấy!”
Sau khi dè bỉu một tràn trước mặt Trần Thanh Xuyên, thấy anh không đáp lại, Tô Quân lại khiêu khích hỏi: “Sao hả, anh không phục à?”
“Được thôi, nếu anh không phục, anh chỉ cần lấy ra được một triệu tám nhân dân tệ ra đập vào chân tôi là được, thậm chí còn không cần nhiều như vậy. Nếu anh có thể lấy ra được một trăm nghìn hoặc tám mươi nghìn nhân dân tệ, tôi đã cam tâm tình nguyện gọi anh một tiếng anh rể rồi, tôi còn quỳ gối xuống đất tạ tội với anh, khấu đầu nhận lỗi với anh!”
“Vấn đề là anh có thể lấy ra được bấy nhiêu đó không? Anh không lấy ra được. Cả đời này anh đã bao giờ nhìn thấy nhiều tiền như vậy đâu thì làm sao mà nói được...”
Vào lúc này, Trần Thanh Xuyên thực sự đã bị chế nhạo và đang tràn đầy tức giận.
Một trăm nghìn hoặc tám mươi nghìn nhân dân tệ, đây là chế giễu ai vậy hả? Bữa ăn xa xỉ nhất mà anh từng ăn có giá hàng chục triệu; chiếc ô tô riêng phiên bản giới hạn mà anh đặt riêng cũng đã tốn hơn hai trăm triệu; khi còn là sinh viên học đại học ở nước ngoài, anh đã khai thác thị trường nội địa cho Tập đoàn Đại Minh và cho đến nay đã kiếm được hơn lợi nhuận lên đến con số hàng chục tỷ!
Một trăm nghìn hoặc tám mươi nghìn nhân dân tệ? Anh thực sự coi thường đấy, nhưng trong thời gian tài sản của mình bị đóng băng anh lại không thể lấy ra được, đây mới là điều vào lúc này khiến anh cảm thấy điên tiết nhất!
Tô Quân lên lầu đi vào phòng ngủ của Tô Tuyết, được một lúc sau thì vào phòng máy tính và bắt đầu chơi game lạch cạch.
Trong khoảng thời gian này, Tô Tuyết cũng ra khỏi phòng ngủ, ăn một chút đồ ăn khuya rồi trở vào nhà.
Từ đầu đến cuối hai chị em đều chưa từng để ý tới Trần Thanh Xuyên, rất hiển nhiên là trong mắt bọn họ, Trần Thanh Xuyên vẫn là một kẻ vô dụng đủ điều, chẳng qua chỉ là hiện tại anh đã học được một chiêu mới là khoác lác mà thôi.
Trần Thanh Xuyên không nói gì, kìm nén cơn giận nhìn chằm chằm vào chiếc đồng hồ bằng thạch anh trên tường.