-
Chương 756-760
Chương 756: Đột nhiên phong tỏa thành phố
Trong đại sảnh.
Lâm Hàn thấy sắc mặt La Văn hết sức khó coi thì trong lòng biết anh ta đang lo lắng, thực tế anh cũng lo lắng không thôi.
Ban nãy, Trương Thiên Sơn qua đời, đám người Lâm Hàn đều chìm trong đau buồn, một lòng nhào vào trên người ông ta nên quên mất đi bắt Tạ Kiến An, báo thù cho Trương Thiên Sơn.
"Cậu Lâm, Tạ Kiến An rất quen thuộc trang viên này, e rằng khó mà bắt được ông ta. Chưa biết chừng giờ ông ta đã men theo con đường hầm nào đó rời khỏi đây rồi", La Văn lo lắng nói với Lâm Hàn.
Nhưng vừa nói xong, La Văn cũng hơi bất lực. Dù sao nơi này cũng là Bắc Đông, không phải địa bàn của Lâm Hàn, muốn bắt được Tạ Kiến An, e rằng Lâm Hàn có lòng mà lại không có sức.
Lâm Hàn cũng hơi lo, nói: "Tôi không biết Tạ Kiến An đã rời khỏi trang viên này hay chưa, nhưng chắc chắn chưa ra khỏi thành phố đâu. Ông ta đừng hòng rời khỏi thành phố Phụng Thiên".
"Đừng hòng rời khỏi thành phố Phụng Thiên?", La Văn nghe vậy kinh ngạc nhìn Lâm Hàn, không hiểu anh có ý gì.
Thành phố Phụng Thiên trực thuộc tỉnh Bắc Động, ngoài Trương Thiên ra thì e rằng chỉ có Tạ Kiến An là có mối quan hệ rộng rãi nhất ở đây. Vả lại, đám người Tạ Kiến An chỉ có vài người, nhưng đều là cao thủ hàng đầu, sao Lâm Hàn dám chắc ông ta không thể rời khỏi đây?
Nếu là người khác nói thế, chắc chắn La Văn sẽ không tin, nhưng người này lại là Lâm Hàn, anh ta không khỏi có chút tin tưởng.
Có điều ngay sau đó, La Văn lại cảm thấy không thể nào.
Dù sao, La Văn vốn là đàn em thân tín của Đại bàng núi Trương Thiên Sơn, nên rất rõ tình hình trong thành phố.
Trương Thiên Sơn mà còn sống, tự ông ta mở miệng cũng khó mà phong tỏa được thành phố.
Đừng thấy Trương Thiên Sơn là Đại bàng núi vùng Bắc Đông, là đại ca của toàn bộ thế lực vùng xám nơi đây. Nhưng nếu muốn phong tỏa thành phố, vậy thì sẽ ảnh hưởng rất rộng, với thực lực của Trương Thiên Sơn thì còn lâu mới đủ.
Ngay cả một nhân vật truyền kỳ như Trương Thiên Sơn đều không thể làm được, huống chi là người bình thường?
Giờ Trương Thiên Sơn đã chết, La Văn dám nói sẽ chẳng có ai có thể khiến thành phố phong tỏa vì việc riêng của mình.
Mặc dù nghi ngờ Lâm Hàn, nhưng La Văn cũng không tỏ ra khó chịu hay gì.
Tuy lần này không thể cứu Trương Thiên Sơn, nhưng nhờ có Lâm Hàn giúp mới làm cho kế hoạch của Tạ Kiến An phá sản, khiến giờ ông ta phải chạy trối chết chứ không phải thống trị toàn bộ thế lực vùng xám ở Bắc Đông.
Hơn nữa, La Văn cũng biết Lâm Hàn đã dùng hết toàn bộ lực lượng để đến giải cứu Trương Thiên Sơn. Dù là thế lực bí ẩn kia hay số đông cao thủ cùng thực lực bản thân Lâm Hàn, La Văn tin rằng anh cũng đã dốc hết vốn chứ chẳng nói chơi.
Bởi vậy, thực tế trong lòng La Văn rất biết ơn Lâm Hàn.
Vả lại, La Văn cũng đã hứa với Trương Thiên Sơn là sẽ coi Lâm Hàn là đại ca, trung thành và cống hiến hết mình đi theo anh.
Có điều, giờ chuyện gấp rút trước mắt là bắt được Tạ Kiến An. La Võ và Uông Nghĩa vẫn chưa trở về, nên việc để Lâm Hàn lên làm Đại bàng núi sẽ phải dời lại.
Kế đó, La Văn bèn tự mình dẫn theo một số người đi ra ngoài lùng bắt Tạ Kiến An.
Tuy những người mà Lâm Hàn dẫn tới rất lợi hại, số lượng cũng đông, nhưng dù sao đều từ ngoài đến, nên không rành thành phố Phụng Thiên này bằng Tạ Kiến An.
Vì vậy, La Văn tính tự mình đi đuổi bắt ông ta, suy cho cùng thì anh ta rành nơi này và Tạ Kiến An hơn, khả năng bắt được ông ta cũng cao hơn đám Lâm Hàn.
La Văn cũng không cho rằng Tạ Kiến An còn trong trang viên, qua lâu như vậy rồi mà vẫn không tìm thấy ông ta trong đây thì chắc là Tạ Kiến An đã chạy ra khỏi trang viên rồi.
Sau khi suy đoán những con đường mà Tạ Kiến An có thể sẽ đi, La Văn bèn dẫn người xuất phát rời khỏi trang viên.
Lúc La Văn dẫn người rời khỏi đây, Lâm Hàn cũng mặc kệ anh ta, tiếp tục ra lệnh cho cấp dưới tìm tòi trong trang viên. Song, anh cũng gọi một nửa về chờ lệnh.
Lâm Hàn cũng cảm thấy Tạ Kiến An không còn ở đây, anh cử người đi tìm là để phòng lỡ may ông ta trốn trong trang viên mà thôi.
Còn bảo những cao thủ kia về chờ lệnh là để đợi tin tức ở bên ngoài.
Dù sao, Lâm Hàn cũng biết rất rõ thực lực của nhà họ Lâm. Hơn nữa, bố đã đồng ý với anh thì chắc chắn sẽ làm được.
Tin chắc rằng thành phố Phụng Thiên sẽ nhanh chóng bị phong tỏa. Tuy đám Tạ Kiến An lợi hại đấy, có lẽ bên phía chính phủ không thể ngăn cản được ông ta, nhưng nhất định sẽ phát hiện ra tung tích của Tạ Kiến An.
Mà chỉ cần có tin tức của đám người Tạ Kiến An thì bên Lâm Hàn sẽ lập tức xuất phát và bắt được ông ta.
Giờ chuyện Lâm Hàn và những cao thủ này phải làm là im lặng ngồi chờ tin tức từ bên ngoài, không cần làm gì hết.
Trong lúc La Văn và Lâm Hàn đều tự dựa theo kế hoạch của mình làm việc thì bên kia, các ban ngành phía chính phủ của thành phố Phụng Thiên cũng nhận được thông báo, vội vàng phong tỏa thành phố.
Ngay cả những thành phố xung quanh Phụng Thiên cũng nhận được thông báo chạy đến chi viện, cùng nhau phong tỏa thành phố.
Bởi vì là mệnh lệnh khẩn cấp nên những người trong ngành cũng không dám lơ là và chậm trễ, chỉ trong vòng nửa tiếng từ khi nhận được thông báo đã phong tỏa toàn bộ thành phố.
Phụng Thiên vốn là một thành phố cổ nên vẫn còn một số thành lũy, vì vậy phía chính phủ cũng dễ dàng phong tỏa thành phố hơn.
Dưới sự chung tay của các ban ngành, toàn bộ thành phố đều đã bị đóng kín, không ai có thể ra vào.
Chẳng mấy chốc, các cửa khẩu ra vào thành phố đã bị phong tỏa.
Có một số người dân khó chịu, không biết đã xảy ra chuyện gì, sao chẳng thấy thông báo nào mà lại đột nhiên phong tỏa thành phố.
Nhưng phía chính phủ lại không giải thích gì hết, chỉ nói là có chuyện khẩn cấp cần người dân phối hợp. Nếu dám chống chế sẽ bị xử lý theo tội gây rối trật tự.
Chỉ có số ít là gây chuyện, đa số vẫn không dám, chỉ đành quay đầu về.
Nhưng bởi vì kẹt xe nên bọn họ tạm thời không thể rời khỏi đây.
Dù sao, người ở đằng sau không biết thành phố bị phong tỏa nên không ngừng có xe chạy đến để ra vào thành phố, dẫn đến kẹt xe một cách nghiêm trọng. Một chốc một lát là không thể sơ tán hết được.
Trên một con đường ra khỏi thành phố, có ba chiếc xe việt dã chợt dừng lại.
"Sao đột nhiên lại kẹt xe?", Tạ Kiến An nhoài người ra khỏi cửa sổ nhìn đằng trước nói, có hàng dài xe đang kẹt cứng ngắc không thể nhúc nhích.
Tạ Kiến An tức thì cảm thấy hơi khó hiểu, không biết đã xảy ra chuyện gì, sao lại đột nhiên kẹt xe nghiêm trọng như thế.
Lúc này, một tên đàn em của Tạ Kiến An đi ra ngoài dò hỏi tin tức cũng quay về, nhỏ giọng báo cáo: "Đại ca, không xong rồi. Tôi nghe bọn họ nói thành phố đột nhiên bị phong tỏa, không thể ra vào!"
"Thành phố đột nhiên bị phong tỏa?", sắc mặt Tạ Kiến An lập tức trở nên kỳ lạ.
Chương 757: Kinh ngạc
Tạ Kiến An tức thì cảm thấy khó hiểu.
Ông ta vốn lớn lên ở thành phố này, giờ là thời đại xã hội chủ nghĩa, không có chuyện gì quan trọng thì sẽ không thể nào phong tỏa thành phố.
Trong trí nhớ của ông ta, mấy năm nay hoàn toàn chẳng có chuyện phong tỏa thành phố.
Nhưng cố tình lại xảy ra vào lúc này thì hơi lạ, Tạ Kiến An vừa trốn khỏi trang viên, đang chuẩn bị rời khỏi thành phố Phụng Thiên, đi khỏi vùng Bắc Đông thì lại đột nhiên phong tỏa thành phố, khiến ông ta không thể đi được.
Giống như cái lệnh phong tỏa thành phố kia là vì Tạ Kiến An vậy.
Chẳng qua, suy nghĩ ấy vừa xuất hiện đã bị Tạ Kiến An gạt bỏ.
Chưa nói đến Lâm Hàn, dù là Trương Thiên Sơn đang ở đỉnh của sự nghiệp muốn phong tỏa thành phố cũng rất khó mà làm được. Tạ Kiến An cũng không cảm thấy Lâm Hàn có khả năng ấy.
"Mấy người các cậu mau đi dò hỏi xem rốt cuộc là sao, thử coi phong tỏa có gắt, có thể dùng mối quan hệ rời khỏi thành phố không", Tạ Kiến An bảo mấy tên đàn em.
Mấy tên kia nghe vậy lập tức chia nhau ra tìm hiểu tin tức.
Còn Tạ Kiến An thì hơi lo lắng ngồi vào trong xe.
Tuy ông ta cảm thấy chuyện phong tỏa thành phố không thể nào là vì mình được, nhưng nó lại rơi vào lúc này thì lại khéo quá, thế nên mới khiến cho Tạ Kiến An lo lắng không yên.
Chẳng bao lâu sau, mấy tên đàn em của Tạ Kiến An đã trở về, nhưng sắc mặt ai nấy đều hơi là lạ.
"Đại ca Tạ, hình như đột nhiên phong tỏa thành phố là vì chúng ta đó. Tôi nhìn thấy ảnh của ông trong tay mấy nhân viên bên phía chính phủ, dường như là đang tìm ông".
"Giờ những mối quan hệ của chúng ta cũng không dùng được, không biết là ông lớn nào bên trên đã ra lệnh phong tỏa thành phố, vào thời điểm nhạy cảm như này, bọn họ căn bản không dám giúp chúng ta".
"Người đó rốt cuộc là ai? Sao lại có khả năng phong tỏa thành phố để truy bắt chúng ta?"
"Vậy giờ phải làm sao đây? Tôi vừa mới hỏi được, toàn bộ nhân viên chính phủ của thành phố Phụng Thiên đều được điều động, thậm chí các thành phố xung quanh cũng tham gia, trông coi rất nghiêm ngặt. Chúng ta không thể nào lẻn ra ngoài được".
"Bọn họ cũng không lợi hại, đa số đều không có vũ khí. Chúng ta có thể mạnh mẽ xông ra, nhưng hậu quả thì lại khó nói".
Mấy tên đàn em vội vàng báo cáo, sắc mặt cả đám đều hết sức khó coi. Lúc trước, bọn họ có mơ cũng không tài nào ngờ được thành phố sẽ bị phong tỏa vì mình. Chẳng trách người dân hỏi thì nhân viên chính phủ nói là có lý do đặc biệt.
Nếu để dân chúng biết bọn họ vì bắt đám người Tạ Kiến An mà phong tỏa thành phố, có lẽ sẽ khiến cho người dân bất mãn.
Tạ Kiến An nghe xong mấy tên đàn em báo cáo thì cả người xụi lơ ở trên ghế.
Tuy ban nãy ông ta có hơi lo lắng, cảm thấy không thể nào, nhưng cũng sợ chuyện phong tỏa thành phố lần này là vì bọn họ.
Không ngờ việc chơi lớn phong tỏa cả thành phố thật sự là vì bọn họ.
Hơn nữa nghe đàn em nói, Tạ Kiến An cũng hiểu được đại khái tình hình lúc này.
Lần này đối phương đã dốc cả vốn, điều động toàn bộ các ban ngành trong và ngoài thành phố cùng phối hợp.
Dưới sự bắt tay từ nhiều phía như thế, có thể nói, trước mắt toàn bộ khu vực trong thành phố Phụng Thiên đều bị phong tỏa một cách nghiêm ngặt, hoàn toàn không thể nào thoát ra được.
Tạ Kiến An cảm thấy chuyện này cứ như một trò đùa, vậy mà lại phong tỏa thành phố chỉ vì bắt ông ta, đó phải là ông lớn nào chứ?
Ông ta nghĩ tới nghĩ lui rồi không khỏi nhớ tới Lâm Hàn.
Dẫu sao, trước đó Tạ Kiến An vẫn luôn xem nhẹ Lâm Hàn, nhưng ai ngờ anh lại dẫn theo gần 400 cao thủ đến giải cứu Trương Thiên Sơn.
Mà có thể nhanh chóng tập hợp được số đông cao thủ như thế, còn là những cao thủ chưa bao giờ xuất hiện, hiển nhiên thực lực của Lâm Hàn không chỉ bí ẩn mà còn mạnh ngoài sức tưởng tượng của ông ta.
Giờ lại có chuyện phong tỏa thành phố, mà khả năng cao là do Lâm Hàn ra lệnh.
Tạ Kiến An có nghĩ nát óc cũng không ra, rốt cuộc thì Lâm Hàn là thần thánh phương nào?
Nếu Lâm Hàn thật sự là một ông lớn nào đó thì lúc trước cần gì phải kết minh với Trương Thiên Sơn, thậm chí còn xưng em gọi anh với ông ta? Theo lý thì ông lớn như thế hẳn là chướng mắt người như Trương Thiên Sơn mới đúng.
Tuy Trương Thiên Sơn cũng là một nhân vật truyền kỳ, nhưng chỉ giới hạn là đại ca các thế lực vùng xám ở Bắc Đông thôi. Tuy rất có tiếng tăm trong vùng này, có điều ở cả Hoa Hạ thì lại hết sức bình thường, chỉ được coi như thế lực hạng một chứ không thể xem như đứng đầu.
Giống như các quý tộc kia, bọn họ chẳng coi Trương Thiên Sơn là cái đinh gì cả.
Mà thực lực Lâm Hàn thể hiện ra lúc này đã bỏ xa các quý tộc kia tám con phố, thì càng chướng mắt Trương Thiên Sơn hơn mới đúng.
Mặc dù trong lòng có vô số câu hỏi, nhưng giờ Tạ Kiến An không thể đi tìm tòi câu trả lời được. Chuyện khẩn cấp trước mắt là phải nhanh chóng rời khỏi thành phố Phụng Thiên, đi khỏi vùng Bắc Đông, tuyệt đối không thể rơi vào tay Lâm Hàn.
Tạ Kiến An biết rõ tình cảm giữa Trương Thiên Sơn và Lâm Hàn, mà ông ta còn vừa mới giết chết Trương Thiên Sơn. Nếu giờ bị Lâm Hàn bắt được, Tạ Kiến An tin chắc rằng mình sẽ chết vô cùng thảm.
Nếu không phải là thế thì Tạ Kiến An sẽ nghĩ cách cứu Tạ Kiến Bình - người thân duy nhất của ông ta trên cõi đời này.
Chẳng phải là Tạ Kiến An không muốn cứu, mà nó thật sự quá khó và nguy hiểm. Không thì giờ ông ta đã chẳng nghĩ cách rời khỏi đây mặc kệ sự sống chết của Tạ Kiến Bình.
"Đại ca, giờ chúng ta phải làm sao đây?", mấy tên đàn em ngơ ngác nhìn Tạ Kiến An, đều có chút không thể tưởng tượng nổi rốt cuộc là ông lớn nào mà có thể trực tiếp phong tỏa thành phố để bắt bọn họ.
Sắc mặt Tạ Kiến An lúc trắng lúc xanh nói: "Trước cứ đợi đi, giờ vẫn còn sáng không khỏi quá nguy hiểm, chờ đến tối xem sao. Cử người thay phiên nhau đi ra ngoài dò hỏi tin tức, số còn lại thì nghỉ ngơi trong xe, để tôi nghĩ cách".
"Vâng", mấy tên kia đồng thanh đáp, cũng chỉ đành thế, đây đã là cách duy nhất vào lúc này.
Sau đó, Tạ Kiến An liền cẩn thận suy nghĩ tìm biện pháp thoái khỏi đây.
Giờ còn sáng mà xông ra thì chắc chắc không phải lựa chọn sáng suốt, cũng chẳng thể nào chạy thoát khỏi vòng vây của vô số nhân viên chính phủ được.
Mà Tạ Kiến An cũng không dám rời khỏi xe, nếu đi ra mà bị người nhận ra thì sẽ rất rắc rối. Lúc ấy, ông ta có chạy đằng trời.
Tiếp theo, mấy tên đàn em của Tạ Kiến An liền thay nhau đi dò la tin tức rồi về kể lại.
Sau khi tổng hợp lại và cẩn thận tính toán, Tạ Kiến An chuẩn bị sẽ xông ra ngoài vào tối nay. Dù cơ hội thoát ra khỏi đây vào buổi tối là khá lớn, dẫu sao, bên chính phủ chỉ được cái đông người chứ bản lĩnh lại chẳng ra sao. Đám người Tạ Kiến An thì đều là những cao thủ đứng đầu, một chọi mười hoàn toàn không thành vấn đề.
Nhưng dù là buổi tối, vẫn sẽ có một mức độ nguy hiểm nhất định, suy cho cùng, bên chính phủ cũng rất đông.
Chẳng qua là Tạ Kiến An cũng phải thử một lần. Dù sao ngay cả phong tỏa thành phố Lâm Hàn cũng làm được thì ai biết sau đó anh còn có cách gì đáng sợ nữa chữ. Đến lúc đó, đám Tạ Kiến An càng không có cơ hội để chạy thoát. Vì vậy, ông ta mới mạo hiểm xông ra vào đêm nay.
Chương 758: Chắc chắn sẽ bắt được
Bên trong trang viên.
Lâm Hàn nhìn mặt trời lặn xuống núi, mặt ngoài trông thì bình tĩnh nhưng trong lòng lại hết sức lo lắng.
Lâm Hàn vẫn cứ canh cánh chuyện Trương Thiên Sơn đã mất.
Nếu lúc đó anh nhận ra sự bất thường sớm hơn, có phải sẽ có cơ hội cứu được Trương Thiên Sơn hay không?
Trong đại sảnh, vết máu khi Trương Thiên Sơn bị tra tấn vương vãi trên mặt đất đã bị La Văn bảo người lau dọn vài lần, nhưng vẫn không thể rửa sạch mùi máu tươi kia.
Tuy nó không gay mũi, nhưng lại cực kỳ rõ ràng, không giây phút nào là không nhắc nhở Lâm Hàn về cảnh tượng mà anh đã nhìn thấy trước đó.
Nhớ tới dáng vẻ chật vật của Trương Thiên Sơn lúc anh vừa bước vào đại sảnh, trái tim Lâm Hàn không khỏi co rút đau đớn.
Có nhà họ Lâm giúp đỡ, Lâm Hàn tin rằng mình sẽ bắt được Tạ Kiến An, báo thù cho Trương Thiên Sơn.
Nhưng cho dù giết Tạ Kiến An thì sao? Trương Thiên Sơn vẫn chết rồi.
Nếu không xảy ra chuyện này thì có lẽ giờ Trương Thiên Sơn đã đến thành phố Đông Hải uống rượu với anh rồi ấy chứ nhỉ?
Lúc này, Lâm Hàn và các cao thủ nhà họ Lâm cùng đám Tiểu Tây, Ngô Xuyên đều lẳng lặng ngồi đợi trong đại sảnh.
Các cao thủ nhà họ Lâm đều được huấn luyện một cách chuyên nghiệp, vả lại họ cũng không biết Trương Thiên Sơn. Vì vậy, giờ họ đều bình tĩnh chờ đợi Lâm Hàn ra lệnh, sau đó làm theo.
Nhưng đám Tiểu Tây và Ngô Xuyên thì lại có hơi mất mát, dù sao lần trước họ cũng đi theo Lâm Hàn đến thành Phụng Thiên, nên đương nhiên có quen Trương Thiên Sơn và biết được cách làm người cũng như mối quan hệ giữa ông ta với Lâm Hàn.
Hiện nay, thấy Lâm Hàn chỉ bảo họ ở đây đợi lệnh, không đi ra ngoài tìm Tạ Kiến An thì đều cảm thấy khó hiểu, không biết anh đang nghĩ gì.
Ngô Xuyên do dự một lát rồi hỏi: "Anh Hàn, chúng ta cứ ở đây đợi mà không cần làm gì ư? Tôi biết muốn tìm được Tạ Kiến An ở thành phố Phụng Thiên này là rất khó, nhưng lẽ nào chúng ta cứ ngồi yên chẳng làm gì hết?"
Tiểu Tây bên cạnh cũng có chút muốn nói lại thôi nhìn Lâm Hàn.
Lâm Hàn ngó Tiểu Tây và Ngô Xuyên, đương nhiên anh hiểu ý bọn họ, nhưng lại không tính giải thích gì nhiều.
"Hai người chờ là được, tôi sẽ không để Tạ Kiến An chạy thoát", Lâm Hàn bình tĩnh đáp.
Sau đó, Lâm Hàn tiếp tục im lặng ngồi chờ.
Ngô Xuyên và Tiểu Tây thấy thế, tuy khó hiểu, nhưng đều không tiện mở miệng nói gì thêm.
Nếu Lâm Hàn đã nói sẽ không để Tạ Kiến An chạy thoát, bọn họ cũng yên tâm lại. Cả hai đều đi theo Lâm Hàn từ lâu nên biết rõ tính anh. Một khi anh đã nói không để Tạ Kiến An chạy thoát thì nhất định sẽ không để ông ta trốn thoát được.
Còn Lâm Hàn dùng cách gì thì đó không phải là điều họ có thể nghĩ ra.
Cùng lúc đó, La Văn dẫn theo đàn em men theo sự hiểu biết của anh ta về Tạ Kiến An tìm kiếm các con đường mà ông ta có thể sẽ đi.
Nhưng đoàn người La Văn vừa đi đến biên giới thành phố Phụng Thiên đã nhìn thấy hàng dài xe bị kẹt cứng đằng trước.
"Đi lên hỏi xem có chuyện gì thế đi", La Văn nhíu mày bảo.
Một tên đàn em đáp, rồi đi lên trước dò hỏi tình hình, chẳng mấy chốc anh ta đã trở về nhưng vẻ mặt lại có hơi kỳ lạ.
"Anh Văn, theo thông tin đã dò hỏi từ người đi đường thì họ nói là chiều nay, phía chính phủ đột nhiên phong tỏa thành phố, không cho bất cứ ai ra vào, hỏi lý do thì không nói, chỉ bảo có nguyên nhân đặc biệt. Có điều, theo một nguồn tin rò rỉ, hình như lần này phía chính phủ phong tỏa thành phố là vì bắt một người nào đó. Nhân viên nào bên phía chính phủ đều có một tấm ảnh để đối chiếu tìm kiếm", anh ta lại nói thêm: "À đúng rồi, đợt phong tỏa thành phố lần này diễn ra cực nhanh cũng cực kỳ nghiêm ngặt, trực tiếp điều đồng toàn bộ nhân viên bên phía chính phủ trong thành phố, thậm chí còn có sự phối hợp của các thành phố xung quanh nữa".
"Đột nhiên phong tỏa thành phố vì bắt ai đó?", La Văn nghe đàn em báo cáo xong khẽ cau mày, tức thì anh ta lại nhớ tới lời nói của Lâm Hàn.
La Văn nhớ rõ là lúc ấy Lâm Hàn rất tự tin nói sẽ phong tỏa thành phố, Tạ Kiến An không thể thoát khỏi thành phố Phụng Thiên một cách dễ dàng đâu.
Dù Lâm Hàn nói thế, nhưng lúc đó La Văn cũng không tin lắm, chỉ nghĩ rằng anh có vài mánh lới, muốn thử một chút, nhưng thực tế sẽ rất khó mà làm được.
Thế nhưng, La Văn không ngờ Lâm Hàn lại làm được, mà còn nhanh như thế. Phong tỏa toàn bộ thành phố trong một buổi chiều, nhìn thời gian thì chắc hẳn là Tạ Kiến An vẫn chưa kịp rời khỏi đây.
La Văn chợt có chút không tài nào tưởng tượng nổi, không hiểu sao Lâm Hàn lại có thể làm được.
Nếu là lúc trước, chỉ cần một thế lực hơi có tầm ảnh hưởng và tiêu tốn một số tiền kha khá là sẽ làm được. Nhưng giờ đã là thời đại xã hội chủ nghĩa, muốn phong tỏa thành phố sẽ không đơn giản như xưa, không phải có chút quan hệ là được.
Huống chi, lần này còn phong tỏa một cách nhanh gọn lẹ và nghiêm ngặt như vậy. Trực tiếp điều động toàn bộ nhân viên phía chính phủ trong và ngoài thành phố.
Dưới sự phối hợp từ nhiều phía đóng kín toàn bộ thành phố Phụng Thiên, không cho bất cứ kẻ nào ra vào.
Tuy đám người Tạ Kiến An rất lợi hại, nếu đánh lẻ thì hoàn toàn có thể giết chết những nhân viên chính phủ kia, nhưng lại không chịu nổi bên kia đông người. Quả thật là khó lòng mà thoát được.
Mà dù Tạ Kiến An có tìm được cách xông ra ngoài, cũng không thể nào giấu giếm được. Đến lúc đó, bị hàng loạt nhân viên phía chính phủ đuổi bắt, chẳng phải là sẽ bị tóm được một cách dễ dàng à?
Nếu Tạ Kiến An không rời khỏi thành phố thì sẽ trở thành con ba ba trong rọ. Ngày mai, đám La Võ và Uông Nghĩa sẽ trở về, có họ tham gia lùng bắt, nhất định có thể tìm ra và bắt được Tạ Kiến An, báo thù cho Trương Thiên Sơn.
Mặc dù, La Văn vẫn không hiểu Lâm Hàn làm sao mà phong tỏa thành phố được, nhưng đây là một chuyện tốt với anh ta. Có thể bắt được Tạ Kiến An, báo thù cho Trương Thiên Sơn. Điều ấy khiến sự áy náy và khó chịu trong lòng anh ta vơi đi phần nào.
La Văn nghĩ vậy, tâm trạng vẫn nặng nề chợt dễ chịu hơn, sắc mặt cũng giãn ra.
Mấy tên đàn em của anh ta thấy thế, có hơi khó hiểu nhìn La Văn, không hiểu tại sao tâm trạng anh ta lại tốt lên.
La Văn thấy họ khó hiểu, đương nhiên hiểu được là vì sao. Bọn họ cũng đâu thể ngờ phía chính phủ đột nhiên phong tỏa là vì Lâm Hàn đâu cơ chứ?
Mà khi Lâm Hàn nói chuyện ấy với La Văn thì chỉ có hai người ở đó thôi. Đương nhiên lúc này họ sẽ không nghĩ được là do anh làm, dù sao điều ấy đã vượt ngoài sức tưởng tượng của họ rồi.
Còn chuyện của Lâm Hàn, tất nhiên La Văn sẽ không nhiều chuyện nói cho người khác biết. Tuy Lâm Hàn không bảo anh ta giữ bí mật, nhưng tự La Văn cảm thấy không thể nói ra. Nếu Lâm Hàn không ngại để người khác biết thì cũng do chính miệng anh nói, chứ không phải do anh ta nhiều chuyện nói ra.
Đối với sự khó hiểu của mấy tên đàn em thân tín, La Văn lại không nói gì, chỉ cười giải thích: "Yên tâm đi, tên Tạ Kiến An kia không chạy thoát được đâu. Chúng ta chắc chắn có thể bắt được ông ta, báo thù cho Đại bàng núi Trương Thiên Sơn!"
Chương 759: Bắt đầu hành động
Mấy tên đàn em của La Văn nghe vậy đều thấy hơi khó hiểu.
Trước đó, vẻ mặt của La Văn còn nặng nề đầy lo lắng, cảm thấy không bắt được Tạ Kiến An, sao thoáng chốc đã tự tin như vậy rồi?
Tuy là phong tỏa thành phố sẽ khiến Tạ Kiến An không ra được, nhưng ai biết bên chính phủ sẽ phong tỏa đến bao giờ.
Dù Tạ Kiến An không rời đi được, bọn họ cũng phải mất kha khá thời gian mới bắt được ông ta trong thành phố Phụng Thiên rộng lớn này. Mà lúc ấy, e rằng chính phủ đỡ gỡ bỏ lệnh phong tỏa.
Lúc này, La Văn cũng không muốn giải thích gì thêm, dứt khoát nói: "Cứ đi đến cửa khẩu ra vào thành phố rồi dừng lại chờ đợi tin tức là được".
Mấy tên đàn em nghe vậy, dù vẫn hơi khó hiểu, nhưng chỉ đành làm theo lệnh của La Văn.
Mãi đến khi trời tối sầm xuống, đám người La Văn mới đi được tới cửa khẩu ra vào thành phố.
Mà giờ đây, mấy tên đàn em của La Văn cũng phát hiện ra vài điều khác thường.
"Sao những nhân viên chính phủ kia mỗi người đều cầm một tấm ảnh, mà còn là ảnh của Tạ Kiến An vậy?"
"Lẽ nào, bọn họ tới để bắt Tạ Kiến An ư?"
"Không thể nào, sao bên chính phủ lại phải chơi lớn như thế chỉ để bắt Tạ Kiến An được?"
"Thật khó hiểu mà".
Mấy tên đàn em của La Văn đều nghi hoặc không thôi, nghĩ mãi vẫn chẳng hiểu nổi chuyện này là sao.
La Văn ngồi cạnh thấy vậy lại càng xác định chuyện này có liên quan đến Lâm Hàn, nhiều nhân viên chính phủ như vậy được điều động để phong tỏa thành phố chỉ vì hỗ trợ họ bắt Tạ Kiến An.
Giờ điều La Văn có thể làm là ngồi ở đây và chờ đợi tin tức.
Một là chờ đám Tạ Kiến An xông ra, bọn họ sẽ đúng lúc chạy tới ra tay đối phó ông ta.
Hai là nếu Tạ Kiến An trốn ở trong thành phố, La Văn sẽ đợi La Võ và Uông Nghĩa dẫn theo đông đảo cao thủ về, sau đó bắt đầu đi lùng bắt ông ta.
Tuy số cao thủ mà La Võ và Uông Nghĩa dẫn về không nhiều bằng đàn em của Lâm Hàn, nhưng họ lại rành thành phố Phụng Thiên hơn, nên đương nhiên có thể bắt được Tạ Kiến An trong thành phố nhộp nhịp này một cách dễ dàng.
Bất kể là Tạ Kiến An chọn cách nào thì La Văn cũng không quan tâm, bởi vì anh ta tin rằng dù có ra sao, ông ta cũng sẽ không thoát được.
Chỉ cần bắt được Tạ Kiến An là anh ta có thể báo thù cho Trương Thiên Sơn.
"Im lặng, kiên nhẫn chờ đợi đi", La Văn bảo mấy tên đàn em, hiển nhiên là anh ta không định giải thích.
Bọn đọn em nghe vậy chỉ đành dằn sự tò mò xuống, cùng La Văn lẳng lặng chờ đợi. Tuy bọn họ không biết là mình đang đợi cái gì.
Cùng lúc đó, bên Tạ Kiến An cũng đang dò la tin tức để lên kế hoạch chạy trốn.
Sau đó, Tạ Kiến An đã chọn được một cửa khẩu. Mặc dù chỗ đó cũng có người bên chính phủ đứng gác, nhưng lực lượng lại khá yếu. Đám người Tạ Kiến An chỉ cần men theo bóng đêm thì cơ hội xông ra được là rất cao.
Hơn nữa, hướng này cũng là sự lựa chọn thích hợp nhất, vừa không đi Hoa Đông, vừa không đi về phía Bắc.
Dù sao, ở Hoa Đông có lẽ sẽ có quân chi viện của Lâm Hàn, mà phía Bắc thì có thể đụng phải đám La Võ và Uông Nghĩa đang trên đường trở về.
Tạ Kiến An chọn hướng Tây, chỉ cần chạy thoát được thì cứ đi theo hướng đó, khiến đám Lâm Hàn khó mà bắt được mình.
Thoáng chốc, đã tới đêm khuya.
Đám đông kẹt xe đã rời đi hơn nửa, dẫu sao bọn họ có làm ầm lên kiểu gì thì cũng không thể ra vào thành phố.
Dù là ban đêm, nhưng phía chính phủ vẫn có người đứng gác, chỉ là ít hơn ban ngày mà thôi.
Mãi đến tận giữa đêm, Tạ Kiến An mới ra lệnh bắt đầu hành động, khởi động xe chạy về phía Tây.
Sau khi đến gần cửa khẩu, có một nhân viên bên phía chính phủ bước tới giải thích tình hình, bảo họ quay xe về.
Nhưng mấy tên đàn em của Tạ Kiến An lại xuống xe, dứt khoát ra tay giải quyết những nhân viên kia.
Đám Tạ Kiến An không đông, nhưng đều là cao thủ, nên đối phó với mấy nhân viên chính phủ kia dễ như ăn cháo.
Chẳng mấy chốc, đám Tạ Kiến An đã giải quyết xong một đội nhỏ của phía chính phủ, mở cửa khẩu ra, chuẩn bị rời khỏi đây.
Những nhân viên còn lại bởi vì lần hành động này hết sức quan trọng, nên đều tập trung tinh thần, vừa phát hiện khác thường liền chạy ngay tới.
Nhưng dù sao họ cũng chỉ là người thường, chỉ mạnh hơn người dân bình thường một tý, còn không có vũ khí, vừa bước tới cản đám Tạ Kiến An lại thì đều bị đánh cho nằm sấp xuống đất.
Cuối cùng đám Tạ Kiến An cũng mở được cửa khẩu, huênh hoang rời đi.
Tuy bên chính phủ không ngăn cản được, nhưng lại thông báo cho các nhân viên khác.
Thoáng chốc đã có vài chiếc xe cảnh sát phóng loa inh ỏi rượt theo xe của Tạ Kiến An.
Ngay lúc ấy, Lâm Hàn cũng nhận được tin, biết được tình hình và hướng đi của Tạ Kiến An.
"Lập tức xuất phát đi về phía Tây, đuổi theo Tạ Kiến An!", Lâm Hàn ra lệnh một tiếng bèn lên xe.
Ngô Xuyên, đám người Tôn Hàn Các cùng các cao thủ nhà họ Lâm đã sớm chuẩn bị sẵn sàng, đồng loạt bước lên xe. Đoàn xe lập tức phóng về cửa khẩu phía Tây thành phố.
Cùng lúc đó, La Văn đang ở cửa khẩu nghe được tình hình bên phía Tây cũng nhanh chóng dẫn người chạy tới.
Lúc này, mấy tên đàn em của La Văn cũng mừng rỡ không thôi, chẳng ngờ đám người Tạ Kiến An lại dám xông ra, can đảm thật.
Theo bọn họ, chỉ cần Tạ Kiến An trốn trong thành phố một thời gian, bên phía chính phủ sẽ không thể tiếp tục phong tỏa thành phố, dù sao làm vậy cũng ảnh hưởng tới cuộc sống của người dân. Riêng nửa ngày hôm nay thôi đã bị vô số dân chúng khiển tránh.
Nhưng Tạ Kiến An lại không dám làm thế, ngay cả phong tỏa thành phố Lâm Hàn cũng làm được thì sau đó chắc chắn sẽ còn có những thủ đoạn đáng sợ hơn. Tạ Kiến An không dám trốn ở trong thành phố, vì nếu thế thì ông ta chỉ còn một con đường chết, nên mới phải mạo hiểm xông ra.
Giờ đây, La Văn cũng cảm thấy vui vẻ, không ngờ Tạ Kiến An lại dám xông ra thật.
Chẳng bao lâu sau, đoàn người La Văn đã chạy tới cửa khẩu phía Tây, nắm rõ được tình hình, biết đám Tạ Kiến An đã xông ra ngoài, phía chính phủ cũng cử người đuổi theo. Đương nhiên La Văn cũng bị nhân viên chính phủ ngăn lại.
La Văn nói mình là cấp dưới của Lâm Hàn đến phối hợp đuổi bắt Tạ Kiến An, nhân viên chính phủ nghe vậy, sau khi kiểm tra thân phận của La Văn bèn để anh ta rời đi.
Vừa rời khỏi cửa khẩu phía Tây thành phố, La Văn càng chắc chắn hơn về suy nghĩ trong lòng. Xem ra, đây quả thật là do Lâm Hàn dùng cách gì đó để phong tỏa thành phố. Không thì đã chẳng phải nói tên anh cái là thái độ của những nhân viên kia lập tức xoay chuyển một trăm tám mươi độ, kính cẩn để anh ra rời đi.
Một lần nữa, trong lòng La Văn lại thầm kinh ngạc trước thực lực của Lâm Hàn, cảm thấy anh sâu không lường được.
Chương 760: Phong toả lần nữa
Vùng ngoại ô thành phố bên ngoài cổng phía Tây của thành phố Phụng Thiên.
Đi đầu là ba chiếc xe lái với tốc độ cao của nhóm Tạ Kiến An, phía sau là một lượng lớn xe cảnh sát đuổi theo.
Phía sau đó nữa lại là hai chiếc xe của mấy người La Văn.
Cuối cùng là đoàn xe của nhóm Lâm Hàn.
Mặc dù Lâm Hàn biết rõ những cảnh sát này nhất định sẽ đuổi theo Tạ Kiến An, nhưng dù có đuổi kịp thì cũng không thể bắt được hết, rất có thể sẽ tạo cho Tạ Kiến An cơ hội chạy thoát.
Dù sao những cảnh sát này chỉ là người bình thường, còn nhóm Tạ Kiến An lại là cao thủ bậc nhất.
Vì vậy, muốn bắt hết bọn chúng thì chắc chắn phải có cao thủ nhà họ Lâm bên phía Lâm Hàn ra tay.
Tuy nhiên cảnh sát đuổi theo cũng không phải vô ích, ít nhất có thể chỉ đường cho nhóm Lâm Hàn, tạo một chút cản trở cho nhóm Tạ Kiến An, như vậy cũng tiện cho mấy người Lâm Hàn hơn.
Vùng ngoại ô Bắc Đông vốn là khu vực đồi núi, hơi trống trải, mấy đoàn xe chạy nhanh trong đêm.
Tạ Kiến An nhìn thấy phía sau có rất nhiều xe của cảnh sát thì hơi ngạc nhiên.
Nhìn tình hình của nhóm cảnh sát lúc sáng là Tạ Kiến An biết lần này họ tới thật, chắc sẽ không dễ dàng bỏ qua cho chúng.
Đó là lý do tại sao Tạ Kiến An chọn thời gian nửa đêm, ông ta muốn nhân lúc cảnh sát lơi là cảnh giác, khi ấy sẽ có nhiều cơ hội để trốn thoát thành công hơn.
Nhưng Tạ Kiến An không ngờ những nhân viên cảnh sát này lại không hề lơi là cảnh giác, ngược lại còn như bị hất máu gà, liều mạng đuổi theo như thế.
Tạ Kiến An có thể thấy rõ ràng những cảnh sát này vì muốn đuổi kịp được mình mà thậm chí còn không màng nguy hiểm, ông ta đã thấy có vài chiếc xe bị lật, tổn thất không nhỏ.
“Con mẹ nó, sao đám cảnh sát này như phát điên thế? Tôi đã động vào họ chưa?”, Tạ Kiến An không kìm được chửi bới.
Mà tên đàn em của Tạ Kiến An đang lái xe cũng liều mạng tăng tốc, nếu bị người phía sau bắt được thì chúng chết chắc.
Sau đoàn xe của cảnh sát, nhóm La Văn và Lâm Hàn cũng đang đuổi theo rất sát.
Chẳng bao lâu, vì số lượng xe cảnh sát nhiều, lại truy đổi ráo riết nên dưới sự vây quét, họ đã đuổi kịp nhóm người Tạ Kiến An.
Tạ Kiến An thấy vậy thì thầm mắng một câu xui xẻo, nhưng ông ta lại vô cùng bất lực, đành phải hạ lệnh cho toàn bộ người của mình xuống xe, phân ra chạy trốn.
Mặc dù bên phía cảnh sát đông người nhưng chỉ là người bình thường, đấu một mình thì họ không phải đối thủ của chúng, vậy nên chia ra chạy trốn mới có cơ hội thoát thân.
Đồng thời, Tạ Kiến An cũng xuống xe cùng người của mình, nhưng không đi cùng họ mà trốn ngay, tìm cơ hội khác để rời đi.
Nếu tiếp tục lái xe của mình thì chắc chắn không thể đi được, Tạ Kiến An quyết định chờ tới lúc đàn em của mình đánh nhau với cảnh sát rồi tìm cơ hội cướp xe của đối phương rời đi, như vậy cơ hội bỏ trốn mới lớn hơn.
Nhưng như vậy thì những thân tín của Tạ Kiến An cũng gần như bị ông ta bán đứng, chắc không ai có thể trốn thoát thành công.
Tạ Kiến An hơi đau lòng, họ đều là cao thủ bậc nhất, còn là thân tín của ông ta, là những người đáng tin cậy nhất nhưng bây giờ lại phải ở lại đây.
Nhưng Tạ Kiến An không còn cách nào khác, những cao thủ này dù đáng quý hơn nữa chắc chắn cũng không quý bằng tính mạng của mình.
Ngay sau đó, những xe bao vây của đoàn cảnh sát dừng lại, họ lần lượt xuống xe rồi bao vây bọn chúng.
Đàn em của Tạ Kiến An nhanh chóng giao đấu cùng với các cảnh sát này.
Tuy các cảnh sát rất đông nhưng cũng không tiện xông lên hết, dù sao nơi này rộng lớn, mấy tên đàn em của Tạ Kiến An thân thủ tốt nên có thể gắng gượng được một lúc.
Còn Tạ Kiến An đã nhắm vào chiếc xe cảnh sát gần nhất, ông ta từ từ lại gần, để không bị những người còn lại phát hiện ra, thậm chí ông ta còn chui xuống gầm xe rồi bò tới, cực kỳ chật vật.
“Lâm Hàn, đều do mày khiến tao thế này, tao ghim mày rồi đấy!”, Tạ Kiến An rất hận.
Nếu không vì Lâm Hàn, Tạ Kiến An tin chắc chắn bây giờ mình đã thành công trở thành đại bàng núi vùng Bắc Đông.
Mà bây giờ vì Lâm Hàn ngăn cản, Tạ Kiến An không chỉ không trở thành đại bàng núi vùng Bắc Đông mà thậm chí còn mất tất cả những thứ thuộc về mình, ngay cả những thuộc hạ cuối cùng của ông ta cũng không còn.
Tuy nhiên dù trong lòng có hận hơn nữa thì bây giờ Tạ Kiến An cũng không có cách nào khác, chỉ có thể bò qua đó càng nhanh càng tốt, nếu chậm trễ thì ông ta sẽ không còn cơ hội chạy thoát.
Cuối cùng Tạ Kiến An cũng bò lên được một chiếc xe cảnh sát và trốn trong đó, nhưng không dám rời đi ngay, dù sao như vậy quá thu hút sự chú ý.
Một lúc sau mấy tên đàn em của Tạ Kiến An đã bị khống chế.
Dù thân thủ của họ có tốt hơn nữa, một người đấu mười người thì cũng không thể đối phó được với bao nhiêu cảnh sát thế này.
Lúc này, La Văn và nhóm Lâm Hàn cũng đã lần lượt tới nơi.
Thấy cảnh sát đã thành công bắt được người của Tạ Kiến An, La Văn có chút kích động, cuối cùng cũng bắt được bọn chúng.
Lâm Hàn cũng đã tới nơi, anh xuống xe.
La Văn nhìn Lâm Hàn với vẻ hơi kích động, trong lòng cực kỳ biết ơn Lâm Hàn, anh ta biết rõ nếu không có Lâm Hàn thì e là lúc này Tạ Kiến An đã thành công chạy thoát rồi.
Nhưng lúc này hiển nhiên La Văn cũng không tiện nói để tránh bại lộ thân phận Lâm Hàn, mặc dù đến giờ La Văn vẫn chưa biết rõ thân phận của Lâm Hàn và cũng chưa rõ anh có thực lực đáng sợ ra sao.
Nhưng rất rõ ràng, ông trùm thế lực Vùng Xám của Hoa Đông không thể nào có thực lực mạnh thế này.
“Lên xem đã đủ người chưa, không được để thiếu bất kỳ ai”, Lâm Hàn nói.
Dù sao Lâm Hàn cũng không quen đám người của Tạ Kiến An, vẫn nên để La Văn đến xem thì hơn.
La Văn gật đầu bước lên kiểm tra.
Lúc trước khi ở trang viên, La Văn đã kiểm tra một lượt, biết chính xác Tạ Kiến An đã đưa những ai đi.
Sau khi kiểm tra một lượt, sắc mặt La Văn đột nhiên thay đổi.
Các cao thủ Tạ Kiến An đưa đi đều đã đủ, không thiếu một ai, nhưng lại không thấy bóng dáng Tạ Kiến An đâu. Mà bắt được Tạ Kiến An mới là việc quan trọng nhất, nếu chỉ bắt được thân tín của ông ta mà không bắt được ông ta thì cũng vô nghĩa.
La Văn đi về phía Lâm Hàn với vẻ mặt khó coi: “Anh Lâm, cao thủ tâm phúc mà Tạ Kiến An dẫn theo đều ở đây, không thiếu một ai, nhưng Tạ Kiến An lại không ở đây”.
Lâm Hàn nghe vậy sắc mặt hơi thay đổi, nhưng cũng không quá hoảng loạn.
Chỉ có hai tình huống, một là Tạ Kiến An vẫn đang ở trong thành phố Phụng Thiên, nếu là vậy thì không cần phải vội, Lâm Hàn có sự giúp đỡ của nhà họ Lâm đương nhiên sẽ có cách.
Tình huống thứ hai đương nhiên là Tạ Kiến An đang trốn ở đây, dù sao vừa nãy có rất nhiều cảnh sát đuổi theo, nếu Tạ Kiến An và thuộc hạ chia nhau ra chạy thì không thể tránh được bao nhiêu con mắt thế này.
“Lập tức phong toả toàn bộ nơi này, không ai được phép rời đi!”, Lâm Hàn đột nhiên ra lệnh.
Trong đại sảnh.
Lâm Hàn thấy sắc mặt La Văn hết sức khó coi thì trong lòng biết anh ta đang lo lắng, thực tế anh cũng lo lắng không thôi.
Ban nãy, Trương Thiên Sơn qua đời, đám người Lâm Hàn đều chìm trong đau buồn, một lòng nhào vào trên người ông ta nên quên mất đi bắt Tạ Kiến An, báo thù cho Trương Thiên Sơn.
"Cậu Lâm, Tạ Kiến An rất quen thuộc trang viên này, e rằng khó mà bắt được ông ta. Chưa biết chừng giờ ông ta đã men theo con đường hầm nào đó rời khỏi đây rồi", La Văn lo lắng nói với Lâm Hàn.
Nhưng vừa nói xong, La Văn cũng hơi bất lực. Dù sao nơi này cũng là Bắc Đông, không phải địa bàn của Lâm Hàn, muốn bắt được Tạ Kiến An, e rằng Lâm Hàn có lòng mà lại không có sức.
Lâm Hàn cũng hơi lo, nói: "Tôi không biết Tạ Kiến An đã rời khỏi trang viên này hay chưa, nhưng chắc chắn chưa ra khỏi thành phố đâu. Ông ta đừng hòng rời khỏi thành phố Phụng Thiên".
"Đừng hòng rời khỏi thành phố Phụng Thiên?", La Văn nghe vậy kinh ngạc nhìn Lâm Hàn, không hiểu anh có ý gì.
Thành phố Phụng Thiên trực thuộc tỉnh Bắc Động, ngoài Trương Thiên ra thì e rằng chỉ có Tạ Kiến An là có mối quan hệ rộng rãi nhất ở đây. Vả lại, đám người Tạ Kiến An chỉ có vài người, nhưng đều là cao thủ hàng đầu, sao Lâm Hàn dám chắc ông ta không thể rời khỏi đây?
Nếu là người khác nói thế, chắc chắn La Văn sẽ không tin, nhưng người này lại là Lâm Hàn, anh ta không khỏi có chút tin tưởng.
Có điều ngay sau đó, La Văn lại cảm thấy không thể nào.
Dù sao, La Văn vốn là đàn em thân tín của Đại bàng núi Trương Thiên Sơn, nên rất rõ tình hình trong thành phố.
Trương Thiên Sơn mà còn sống, tự ông ta mở miệng cũng khó mà phong tỏa được thành phố.
Đừng thấy Trương Thiên Sơn là Đại bàng núi vùng Bắc Đông, là đại ca của toàn bộ thế lực vùng xám nơi đây. Nhưng nếu muốn phong tỏa thành phố, vậy thì sẽ ảnh hưởng rất rộng, với thực lực của Trương Thiên Sơn thì còn lâu mới đủ.
Ngay cả một nhân vật truyền kỳ như Trương Thiên Sơn đều không thể làm được, huống chi là người bình thường?
Giờ Trương Thiên Sơn đã chết, La Văn dám nói sẽ chẳng có ai có thể khiến thành phố phong tỏa vì việc riêng của mình.
Mặc dù nghi ngờ Lâm Hàn, nhưng La Văn cũng không tỏ ra khó chịu hay gì.
Tuy lần này không thể cứu Trương Thiên Sơn, nhưng nhờ có Lâm Hàn giúp mới làm cho kế hoạch của Tạ Kiến An phá sản, khiến giờ ông ta phải chạy trối chết chứ không phải thống trị toàn bộ thế lực vùng xám ở Bắc Đông.
Hơn nữa, La Văn cũng biết Lâm Hàn đã dùng hết toàn bộ lực lượng để đến giải cứu Trương Thiên Sơn. Dù là thế lực bí ẩn kia hay số đông cao thủ cùng thực lực bản thân Lâm Hàn, La Văn tin rằng anh cũng đã dốc hết vốn chứ chẳng nói chơi.
Bởi vậy, thực tế trong lòng La Văn rất biết ơn Lâm Hàn.
Vả lại, La Văn cũng đã hứa với Trương Thiên Sơn là sẽ coi Lâm Hàn là đại ca, trung thành và cống hiến hết mình đi theo anh.
Có điều, giờ chuyện gấp rút trước mắt là bắt được Tạ Kiến An. La Võ và Uông Nghĩa vẫn chưa trở về, nên việc để Lâm Hàn lên làm Đại bàng núi sẽ phải dời lại.
Kế đó, La Văn bèn tự mình dẫn theo một số người đi ra ngoài lùng bắt Tạ Kiến An.
Tuy những người mà Lâm Hàn dẫn tới rất lợi hại, số lượng cũng đông, nhưng dù sao đều từ ngoài đến, nên không rành thành phố Phụng Thiên này bằng Tạ Kiến An.
Vì vậy, La Văn tính tự mình đi đuổi bắt ông ta, suy cho cùng thì anh ta rành nơi này và Tạ Kiến An hơn, khả năng bắt được ông ta cũng cao hơn đám Lâm Hàn.
La Văn cũng không cho rằng Tạ Kiến An còn trong trang viên, qua lâu như vậy rồi mà vẫn không tìm thấy ông ta trong đây thì chắc là Tạ Kiến An đã chạy ra khỏi trang viên rồi.
Sau khi suy đoán những con đường mà Tạ Kiến An có thể sẽ đi, La Văn bèn dẫn người xuất phát rời khỏi trang viên.
Lúc La Văn dẫn người rời khỏi đây, Lâm Hàn cũng mặc kệ anh ta, tiếp tục ra lệnh cho cấp dưới tìm tòi trong trang viên. Song, anh cũng gọi một nửa về chờ lệnh.
Lâm Hàn cũng cảm thấy Tạ Kiến An không còn ở đây, anh cử người đi tìm là để phòng lỡ may ông ta trốn trong trang viên mà thôi.
Còn bảo những cao thủ kia về chờ lệnh là để đợi tin tức ở bên ngoài.
Dù sao, Lâm Hàn cũng biết rất rõ thực lực của nhà họ Lâm. Hơn nữa, bố đã đồng ý với anh thì chắc chắn sẽ làm được.
Tin chắc rằng thành phố Phụng Thiên sẽ nhanh chóng bị phong tỏa. Tuy đám Tạ Kiến An lợi hại đấy, có lẽ bên phía chính phủ không thể ngăn cản được ông ta, nhưng nhất định sẽ phát hiện ra tung tích của Tạ Kiến An.
Mà chỉ cần có tin tức của đám người Tạ Kiến An thì bên Lâm Hàn sẽ lập tức xuất phát và bắt được ông ta.
Giờ chuyện Lâm Hàn và những cao thủ này phải làm là im lặng ngồi chờ tin tức từ bên ngoài, không cần làm gì hết.
Trong lúc La Văn và Lâm Hàn đều tự dựa theo kế hoạch của mình làm việc thì bên kia, các ban ngành phía chính phủ của thành phố Phụng Thiên cũng nhận được thông báo, vội vàng phong tỏa thành phố.
Ngay cả những thành phố xung quanh Phụng Thiên cũng nhận được thông báo chạy đến chi viện, cùng nhau phong tỏa thành phố.
Bởi vì là mệnh lệnh khẩn cấp nên những người trong ngành cũng không dám lơ là và chậm trễ, chỉ trong vòng nửa tiếng từ khi nhận được thông báo đã phong tỏa toàn bộ thành phố.
Phụng Thiên vốn là một thành phố cổ nên vẫn còn một số thành lũy, vì vậy phía chính phủ cũng dễ dàng phong tỏa thành phố hơn.
Dưới sự chung tay của các ban ngành, toàn bộ thành phố đều đã bị đóng kín, không ai có thể ra vào.
Chẳng mấy chốc, các cửa khẩu ra vào thành phố đã bị phong tỏa.
Có một số người dân khó chịu, không biết đã xảy ra chuyện gì, sao chẳng thấy thông báo nào mà lại đột nhiên phong tỏa thành phố.
Nhưng phía chính phủ lại không giải thích gì hết, chỉ nói là có chuyện khẩn cấp cần người dân phối hợp. Nếu dám chống chế sẽ bị xử lý theo tội gây rối trật tự.
Chỉ có số ít là gây chuyện, đa số vẫn không dám, chỉ đành quay đầu về.
Nhưng bởi vì kẹt xe nên bọn họ tạm thời không thể rời khỏi đây.
Dù sao, người ở đằng sau không biết thành phố bị phong tỏa nên không ngừng có xe chạy đến để ra vào thành phố, dẫn đến kẹt xe một cách nghiêm trọng. Một chốc một lát là không thể sơ tán hết được.
Trên một con đường ra khỏi thành phố, có ba chiếc xe việt dã chợt dừng lại.
"Sao đột nhiên lại kẹt xe?", Tạ Kiến An nhoài người ra khỏi cửa sổ nhìn đằng trước nói, có hàng dài xe đang kẹt cứng ngắc không thể nhúc nhích.
Tạ Kiến An tức thì cảm thấy hơi khó hiểu, không biết đã xảy ra chuyện gì, sao lại đột nhiên kẹt xe nghiêm trọng như thế.
Lúc này, một tên đàn em của Tạ Kiến An đi ra ngoài dò hỏi tin tức cũng quay về, nhỏ giọng báo cáo: "Đại ca, không xong rồi. Tôi nghe bọn họ nói thành phố đột nhiên bị phong tỏa, không thể ra vào!"
"Thành phố đột nhiên bị phong tỏa?", sắc mặt Tạ Kiến An lập tức trở nên kỳ lạ.
Chương 757: Kinh ngạc
Tạ Kiến An tức thì cảm thấy khó hiểu.
Ông ta vốn lớn lên ở thành phố này, giờ là thời đại xã hội chủ nghĩa, không có chuyện gì quan trọng thì sẽ không thể nào phong tỏa thành phố.
Trong trí nhớ của ông ta, mấy năm nay hoàn toàn chẳng có chuyện phong tỏa thành phố.
Nhưng cố tình lại xảy ra vào lúc này thì hơi lạ, Tạ Kiến An vừa trốn khỏi trang viên, đang chuẩn bị rời khỏi thành phố Phụng Thiên, đi khỏi vùng Bắc Đông thì lại đột nhiên phong tỏa thành phố, khiến ông ta không thể đi được.
Giống như cái lệnh phong tỏa thành phố kia là vì Tạ Kiến An vậy.
Chẳng qua, suy nghĩ ấy vừa xuất hiện đã bị Tạ Kiến An gạt bỏ.
Chưa nói đến Lâm Hàn, dù là Trương Thiên Sơn đang ở đỉnh của sự nghiệp muốn phong tỏa thành phố cũng rất khó mà làm được. Tạ Kiến An cũng không cảm thấy Lâm Hàn có khả năng ấy.
"Mấy người các cậu mau đi dò hỏi xem rốt cuộc là sao, thử coi phong tỏa có gắt, có thể dùng mối quan hệ rời khỏi thành phố không", Tạ Kiến An bảo mấy tên đàn em.
Mấy tên kia nghe vậy lập tức chia nhau ra tìm hiểu tin tức.
Còn Tạ Kiến An thì hơi lo lắng ngồi vào trong xe.
Tuy ông ta cảm thấy chuyện phong tỏa thành phố không thể nào là vì mình được, nhưng nó lại rơi vào lúc này thì lại khéo quá, thế nên mới khiến cho Tạ Kiến An lo lắng không yên.
Chẳng bao lâu sau, mấy tên đàn em của Tạ Kiến An đã trở về, nhưng sắc mặt ai nấy đều hơi là lạ.
"Đại ca Tạ, hình như đột nhiên phong tỏa thành phố là vì chúng ta đó. Tôi nhìn thấy ảnh của ông trong tay mấy nhân viên bên phía chính phủ, dường như là đang tìm ông".
"Giờ những mối quan hệ của chúng ta cũng không dùng được, không biết là ông lớn nào bên trên đã ra lệnh phong tỏa thành phố, vào thời điểm nhạy cảm như này, bọn họ căn bản không dám giúp chúng ta".
"Người đó rốt cuộc là ai? Sao lại có khả năng phong tỏa thành phố để truy bắt chúng ta?"
"Vậy giờ phải làm sao đây? Tôi vừa mới hỏi được, toàn bộ nhân viên chính phủ của thành phố Phụng Thiên đều được điều động, thậm chí các thành phố xung quanh cũng tham gia, trông coi rất nghiêm ngặt. Chúng ta không thể nào lẻn ra ngoài được".
"Bọn họ cũng không lợi hại, đa số đều không có vũ khí. Chúng ta có thể mạnh mẽ xông ra, nhưng hậu quả thì lại khó nói".
Mấy tên đàn em vội vàng báo cáo, sắc mặt cả đám đều hết sức khó coi. Lúc trước, bọn họ có mơ cũng không tài nào ngờ được thành phố sẽ bị phong tỏa vì mình. Chẳng trách người dân hỏi thì nhân viên chính phủ nói là có lý do đặc biệt.
Nếu để dân chúng biết bọn họ vì bắt đám người Tạ Kiến An mà phong tỏa thành phố, có lẽ sẽ khiến cho người dân bất mãn.
Tạ Kiến An nghe xong mấy tên đàn em báo cáo thì cả người xụi lơ ở trên ghế.
Tuy ban nãy ông ta có hơi lo lắng, cảm thấy không thể nào, nhưng cũng sợ chuyện phong tỏa thành phố lần này là vì bọn họ.
Không ngờ việc chơi lớn phong tỏa cả thành phố thật sự là vì bọn họ.
Hơn nữa nghe đàn em nói, Tạ Kiến An cũng hiểu được đại khái tình hình lúc này.
Lần này đối phương đã dốc cả vốn, điều động toàn bộ các ban ngành trong và ngoài thành phố cùng phối hợp.
Dưới sự bắt tay từ nhiều phía như thế, có thể nói, trước mắt toàn bộ khu vực trong thành phố Phụng Thiên đều bị phong tỏa một cách nghiêm ngặt, hoàn toàn không thể nào thoát ra được.
Tạ Kiến An cảm thấy chuyện này cứ như một trò đùa, vậy mà lại phong tỏa thành phố chỉ vì bắt ông ta, đó phải là ông lớn nào chứ?
Ông ta nghĩ tới nghĩ lui rồi không khỏi nhớ tới Lâm Hàn.
Dẫu sao, trước đó Tạ Kiến An vẫn luôn xem nhẹ Lâm Hàn, nhưng ai ngờ anh lại dẫn theo gần 400 cao thủ đến giải cứu Trương Thiên Sơn.
Mà có thể nhanh chóng tập hợp được số đông cao thủ như thế, còn là những cao thủ chưa bao giờ xuất hiện, hiển nhiên thực lực của Lâm Hàn không chỉ bí ẩn mà còn mạnh ngoài sức tưởng tượng của ông ta.
Giờ lại có chuyện phong tỏa thành phố, mà khả năng cao là do Lâm Hàn ra lệnh.
Tạ Kiến An có nghĩ nát óc cũng không ra, rốt cuộc thì Lâm Hàn là thần thánh phương nào?
Nếu Lâm Hàn thật sự là một ông lớn nào đó thì lúc trước cần gì phải kết minh với Trương Thiên Sơn, thậm chí còn xưng em gọi anh với ông ta? Theo lý thì ông lớn như thế hẳn là chướng mắt người như Trương Thiên Sơn mới đúng.
Tuy Trương Thiên Sơn cũng là một nhân vật truyền kỳ, nhưng chỉ giới hạn là đại ca các thế lực vùng xám ở Bắc Đông thôi. Tuy rất có tiếng tăm trong vùng này, có điều ở cả Hoa Hạ thì lại hết sức bình thường, chỉ được coi như thế lực hạng một chứ không thể xem như đứng đầu.
Giống như các quý tộc kia, bọn họ chẳng coi Trương Thiên Sơn là cái đinh gì cả.
Mà thực lực Lâm Hàn thể hiện ra lúc này đã bỏ xa các quý tộc kia tám con phố, thì càng chướng mắt Trương Thiên Sơn hơn mới đúng.
Mặc dù trong lòng có vô số câu hỏi, nhưng giờ Tạ Kiến An không thể đi tìm tòi câu trả lời được. Chuyện khẩn cấp trước mắt là phải nhanh chóng rời khỏi thành phố Phụng Thiên, đi khỏi vùng Bắc Đông, tuyệt đối không thể rơi vào tay Lâm Hàn.
Tạ Kiến An biết rõ tình cảm giữa Trương Thiên Sơn và Lâm Hàn, mà ông ta còn vừa mới giết chết Trương Thiên Sơn. Nếu giờ bị Lâm Hàn bắt được, Tạ Kiến An tin chắc rằng mình sẽ chết vô cùng thảm.
Nếu không phải là thế thì Tạ Kiến An sẽ nghĩ cách cứu Tạ Kiến Bình - người thân duy nhất của ông ta trên cõi đời này.
Chẳng phải là Tạ Kiến An không muốn cứu, mà nó thật sự quá khó và nguy hiểm. Không thì giờ ông ta đã chẳng nghĩ cách rời khỏi đây mặc kệ sự sống chết của Tạ Kiến Bình.
"Đại ca, giờ chúng ta phải làm sao đây?", mấy tên đàn em ngơ ngác nhìn Tạ Kiến An, đều có chút không thể tưởng tượng nổi rốt cuộc là ông lớn nào mà có thể trực tiếp phong tỏa thành phố để bắt bọn họ.
Sắc mặt Tạ Kiến An lúc trắng lúc xanh nói: "Trước cứ đợi đi, giờ vẫn còn sáng không khỏi quá nguy hiểm, chờ đến tối xem sao. Cử người thay phiên nhau đi ra ngoài dò hỏi tin tức, số còn lại thì nghỉ ngơi trong xe, để tôi nghĩ cách".
"Vâng", mấy tên kia đồng thanh đáp, cũng chỉ đành thế, đây đã là cách duy nhất vào lúc này.
Sau đó, Tạ Kiến An liền cẩn thận suy nghĩ tìm biện pháp thoái khỏi đây.
Giờ còn sáng mà xông ra thì chắc chắc không phải lựa chọn sáng suốt, cũng chẳng thể nào chạy thoát khỏi vòng vây của vô số nhân viên chính phủ được.
Mà Tạ Kiến An cũng không dám rời khỏi xe, nếu đi ra mà bị người nhận ra thì sẽ rất rắc rối. Lúc ấy, ông ta có chạy đằng trời.
Tiếp theo, mấy tên đàn em của Tạ Kiến An liền thay nhau đi dò la tin tức rồi về kể lại.
Sau khi tổng hợp lại và cẩn thận tính toán, Tạ Kiến An chuẩn bị sẽ xông ra ngoài vào tối nay. Dù cơ hội thoát ra khỏi đây vào buổi tối là khá lớn, dẫu sao, bên chính phủ chỉ được cái đông người chứ bản lĩnh lại chẳng ra sao. Đám người Tạ Kiến An thì đều là những cao thủ đứng đầu, một chọi mười hoàn toàn không thành vấn đề.
Nhưng dù là buổi tối, vẫn sẽ có một mức độ nguy hiểm nhất định, suy cho cùng, bên chính phủ cũng rất đông.
Chẳng qua là Tạ Kiến An cũng phải thử một lần. Dù sao ngay cả phong tỏa thành phố Lâm Hàn cũng làm được thì ai biết sau đó anh còn có cách gì đáng sợ nữa chữ. Đến lúc đó, đám Tạ Kiến An càng không có cơ hội để chạy thoát. Vì vậy, ông ta mới mạo hiểm xông ra vào đêm nay.
Chương 758: Chắc chắn sẽ bắt được
Bên trong trang viên.
Lâm Hàn nhìn mặt trời lặn xuống núi, mặt ngoài trông thì bình tĩnh nhưng trong lòng lại hết sức lo lắng.
Lâm Hàn vẫn cứ canh cánh chuyện Trương Thiên Sơn đã mất.
Nếu lúc đó anh nhận ra sự bất thường sớm hơn, có phải sẽ có cơ hội cứu được Trương Thiên Sơn hay không?
Trong đại sảnh, vết máu khi Trương Thiên Sơn bị tra tấn vương vãi trên mặt đất đã bị La Văn bảo người lau dọn vài lần, nhưng vẫn không thể rửa sạch mùi máu tươi kia.
Tuy nó không gay mũi, nhưng lại cực kỳ rõ ràng, không giây phút nào là không nhắc nhở Lâm Hàn về cảnh tượng mà anh đã nhìn thấy trước đó.
Nhớ tới dáng vẻ chật vật của Trương Thiên Sơn lúc anh vừa bước vào đại sảnh, trái tim Lâm Hàn không khỏi co rút đau đớn.
Có nhà họ Lâm giúp đỡ, Lâm Hàn tin rằng mình sẽ bắt được Tạ Kiến An, báo thù cho Trương Thiên Sơn.
Nhưng cho dù giết Tạ Kiến An thì sao? Trương Thiên Sơn vẫn chết rồi.
Nếu không xảy ra chuyện này thì có lẽ giờ Trương Thiên Sơn đã đến thành phố Đông Hải uống rượu với anh rồi ấy chứ nhỉ?
Lúc này, Lâm Hàn và các cao thủ nhà họ Lâm cùng đám Tiểu Tây, Ngô Xuyên đều lẳng lặng ngồi đợi trong đại sảnh.
Các cao thủ nhà họ Lâm đều được huấn luyện một cách chuyên nghiệp, vả lại họ cũng không biết Trương Thiên Sơn. Vì vậy, giờ họ đều bình tĩnh chờ đợi Lâm Hàn ra lệnh, sau đó làm theo.
Nhưng đám Tiểu Tây và Ngô Xuyên thì lại có hơi mất mát, dù sao lần trước họ cũng đi theo Lâm Hàn đến thành Phụng Thiên, nên đương nhiên có quen Trương Thiên Sơn và biết được cách làm người cũng như mối quan hệ giữa ông ta với Lâm Hàn.
Hiện nay, thấy Lâm Hàn chỉ bảo họ ở đây đợi lệnh, không đi ra ngoài tìm Tạ Kiến An thì đều cảm thấy khó hiểu, không biết anh đang nghĩ gì.
Ngô Xuyên do dự một lát rồi hỏi: "Anh Hàn, chúng ta cứ ở đây đợi mà không cần làm gì ư? Tôi biết muốn tìm được Tạ Kiến An ở thành phố Phụng Thiên này là rất khó, nhưng lẽ nào chúng ta cứ ngồi yên chẳng làm gì hết?"
Tiểu Tây bên cạnh cũng có chút muốn nói lại thôi nhìn Lâm Hàn.
Lâm Hàn ngó Tiểu Tây và Ngô Xuyên, đương nhiên anh hiểu ý bọn họ, nhưng lại không tính giải thích gì nhiều.
"Hai người chờ là được, tôi sẽ không để Tạ Kiến An chạy thoát", Lâm Hàn bình tĩnh đáp.
Sau đó, Lâm Hàn tiếp tục im lặng ngồi chờ.
Ngô Xuyên và Tiểu Tây thấy thế, tuy khó hiểu, nhưng đều không tiện mở miệng nói gì thêm.
Nếu Lâm Hàn đã nói sẽ không để Tạ Kiến An chạy thoát, bọn họ cũng yên tâm lại. Cả hai đều đi theo Lâm Hàn từ lâu nên biết rõ tính anh. Một khi anh đã nói không để Tạ Kiến An chạy thoát thì nhất định sẽ không để ông ta trốn thoát được.
Còn Lâm Hàn dùng cách gì thì đó không phải là điều họ có thể nghĩ ra.
Cùng lúc đó, La Văn dẫn theo đàn em men theo sự hiểu biết của anh ta về Tạ Kiến An tìm kiếm các con đường mà ông ta có thể sẽ đi.
Nhưng đoàn người La Văn vừa đi đến biên giới thành phố Phụng Thiên đã nhìn thấy hàng dài xe bị kẹt cứng đằng trước.
"Đi lên hỏi xem có chuyện gì thế đi", La Văn nhíu mày bảo.
Một tên đàn em đáp, rồi đi lên trước dò hỏi tình hình, chẳng mấy chốc anh ta đã trở về nhưng vẻ mặt lại có hơi kỳ lạ.
"Anh Văn, theo thông tin đã dò hỏi từ người đi đường thì họ nói là chiều nay, phía chính phủ đột nhiên phong tỏa thành phố, không cho bất cứ ai ra vào, hỏi lý do thì không nói, chỉ bảo có nguyên nhân đặc biệt. Có điều, theo một nguồn tin rò rỉ, hình như lần này phía chính phủ phong tỏa thành phố là vì bắt một người nào đó. Nhân viên nào bên phía chính phủ đều có một tấm ảnh để đối chiếu tìm kiếm", anh ta lại nói thêm: "À đúng rồi, đợt phong tỏa thành phố lần này diễn ra cực nhanh cũng cực kỳ nghiêm ngặt, trực tiếp điều đồng toàn bộ nhân viên bên phía chính phủ trong thành phố, thậm chí còn có sự phối hợp của các thành phố xung quanh nữa".
"Đột nhiên phong tỏa thành phố vì bắt ai đó?", La Văn nghe đàn em báo cáo xong khẽ cau mày, tức thì anh ta lại nhớ tới lời nói của Lâm Hàn.
La Văn nhớ rõ là lúc ấy Lâm Hàn rất tự tin nói sẽ phong tỏa thành phố, Tạ Kiến An không thể thoát khỏi thành phố Phụng Thiên một cách dễ dàng đâu.
Dù Lâm Hàn nói thế, nhưng lúc đó La Văn cũng không tin lắm, chỉ nghĩ rằng anh có vài mánh lới, muốn thử một chút, nhưng thực tế sẽ rất khó mà làm được.
Thế nhưng, La Văn không ngờ Lâm Hàn lại làm được, mà còn nhanh như thế. Phong tỏa toàn bộ thành phố trong một buổi chiều, nhìn thời gian thì chắc hẳn là Tạ Kiến An vẫn chưa kịp rời khỏi đây.
La Văn chợt có chút không tài nào tưởng tượng nổi, không hiểu sao Lâm Hàn lại có thể làm được.
Nếu là lúc trước, chỉ cần một thế lực hơi có tầm ảnh hưởng và tiêu tốn một số tiền kha khá là sẽ làm được. Nhưng giờ đã là thời đại xã hội chủ nghĩa, muốn phong tỏa thành phố sẽ không đơn giản như xưa, không phải có chút quan hệ là được.
Huống chi, lần này còn phong tỏa một cách nhanh gọn lẹ và nghiêm ngặt như vậy. Trực tiếp điều động toàn bộ nhân viên phía chính phủ trong và ngoài thành phố.
Dưới sự phối hợp từ nhiều phía đóng kín toàn bộ thành phố Phụng Thiên, không cho bất cứ kẻ nào ra vào.
Tuy đám người Tạ Kiến An rất lợi hại, nếu đánh lẻ thì hoàn toàn có thể giết chết những nhân viên chính phủ kia, nhưng lại không chịu nổi bên kia đông người. Quả thật là khó lòng mà thoát được.
Mà dù Tạ Kiến An có tìm được cách xông ra ngoài, cũng không thể nào giấu giếm được. Đến lúc đó, bị hàng loạt nhân viên phía chính phủ đuổi bắt, chẳng phải là sẽ bị tóm được một cách dễ dàng à?
Nếu Tạ Kiến An không rời khỏi thành phố thì sẽ trở thành con ba ba trong rọ. Ngày mai, đám La Võ và Uông Nghĩa sẽ trở về, có họ tham gia lùng bắt, nhất định có thể tìm ra và bắt được Tạ Kiến An, báo thù cho Trương Thiên Sơn.
Mặc dù, La Văn vẫn không hiểu Lâm Hàn làm sao mà phong tỏa thành phố được, nhưng đây là một chuyện tốt với anh ta. Có thể bắt được Tạ Kiến An, báo thù cho Trương Thiên Sơn. Điều ấy khiến sự áy náy và khó chịu trong lòng anh ta vơi đi phần nào.
La Văn nghĩ vậy, tâm trạng vẫn nặng nề chợt dễ chịu hơn, sắc mặt cũng giãn ra.
Mấy tên đàn em của anh ta thấy thế, có hơi khó hiểu nhìn La Văn, không hiểu tại sao tâm trạng anh ta lại tốt lên.
La Văn thấy họ khó hiểu, đương nhiên hiểu được là vì sao. Bọn họ cũng đâu thể ngờ phía chính phủ đột nhiên phong tỏa là vì Lâm Hàn đâu cơ chứ?
Mà khi Lâm Hàn nói chuyện ấy với La Văn thì chỉ có hai người ở đó thôi. Đương nhiên lúc này họ sẽ không nghĩ được là do anh làm, dù sao điều ấy đã vượt ngoài sức tưởng tượng của họ rồi.
Còn chuyện của Lâm Hàn, tất nhiên La Văn sẽ không nhiều chuyện nói cho người khác biết. Tuy Lâm Hàn không bảo anh ta giữ bí mật, nhưng tự La Văn cảm thấy không thể nói ra. Nếu Lâm Hàn không ngại để người khác biết thì cũng do chính miệng anh nói, chứ không phải do anh ta nhiều chuyện nói ra.
Đối với sự khó hiểu của mấy tên đàn em thân tín, La Văn lại không nói gì, chỉ cười giải thích: "Yên tâm đi, tên Tạ Kiến An kia không chạy thoát được đâu. Chúng ta chắc chắn có thể bắt được ông ta, báo thù cho Đại bàng núi Trương Thiên Sơn!"
Chương 759: Bắt đầu hành động
Mấy tên đàn em của La Văn nghe vậy đều thấy hơi khó hiểu.
Trước đó, vẻ mặt của La Văn còn nặng nề đầy lo lắng, cảm thấy không bắt được Tạ Kiến An, sao thoáng chốc đã tự tin như vậy rồi?
Tuy là phong tỏa thành phố sẽ khiến Tạ Kiến An không ra được, nhưng ai biết bên chính phủ sẽ phong tỏa đến bao giờ.
Dù Tạ Kiến An không rời đi được, bọn họ cũng phải mất kha khá thời gian mới bắt được ông ta trong thành phố Phụng Thiên rộng lớn này. Mà lúc ấy, e rằng chính phủ đỡ gỡ bỏ lệnh phong tỏa.
Lúc này, La Văn cũng không muốn giải thích gì thêm, dứt khoát nói: "Cứ đi đến cửa khẩu ra vào thành phố rồi dừng lại chờ đợi tin tức là được".
Mấy tên đàn em nghe vậy, dù vẫn hơi khó hiểu, nhưng chỉ đành làm theo lệnh của La Văn.
Mãi đến khi trời tối sầm xuống, đám người La Văn mới đi được tới cửa khẩu ra vào thành phố.
Mà giờ đây, mấy tên đàn em của La Văn cũng phát hiện ra vài điều khác thường.
"Sao những nhân viên chính phủ kia mỗi người đều cầm một tấm ảnh, mà còn là ảnh của Tạ Kiến An vậy?"
"Lẽ nào, bọn họ tới để bắt Tạ Kiến An ư?"
"Không thể nào, sao bên chính phủ lại phải chơi lớn như thế chỉ để bắt Tạ Kiến An được?"
"Thật khó hiểu mà".
Mấy tên đàn em của La Văn đều nghi hoặc không thôi, nghĩ mãi vẫn chẳng hiểu nổi chuyện này là sao.
La Văn ngồi cạnh thấy vậy lại càng xác định chuyện này có liên quan đến Lâm Hàn, nhiều nhân viên chính phủ như vậy được điều động để phong tỏa thành phố chỉ vì hỗ trợ họ bắt Tạ Kiến An.
Giờ điều La Văn có thể làm là ngồi ở đây và chờ đợi tin tức.
Một là chờ đám Tạ Kiến An xông ra, bọn họ sẽ đúng lúc chạy tới ra tay đối phó ông ta.
Hai là nếu Tạ Kiến An trốn ở trong thành phố, La Văn sẽ đợi La Võ và Uông Nghĩa dẫn theo đông đảo cao thủ về, sau đó bắt đầu đi lùng bắt ông ta.
Tuy số cao thủ mà La Võ và Uông Nghĩa dẫn về không nhiều bằng đàn em của Lâm Hàn, nhưng họ lại rành thành phố Phụng Thiên hơn, nên đương nhiên có thể bắt được Tạ Kiến An trong thành phố nhộp nhịp này một cách dễ dàng.
Bất kể là Tạ Kiến An chọn cách nào thì La Văn cũng không quan tâm, bởi vì anh ta tin rằng dù có ra sao, ông ta cũng sẽ không thoát được.
Chỉ cần bắt được Tạ Kiến An là anh ta có thể báo thù cho Trương Thiên Sơn.
"Im lặng, kiên nhẫn chờ đợi đi", La Văn bảo mấy tên đàn em, hiển nhiên là anh ta không định giải thích.
Bọn đọn em nghe vậy chỉ đành dằn sự tò mò xuống, cùng La Văn lẳng lặng chờ đợi. Tuy bọn họ không biết là mình đang đợi cái gì.
Cùng lúc đó, bên Tạ Kiến An cũng đang dò la tin tức để lên kế hoạch chạy trốn.
Sau đó, Tạ Kiến An đã chọn được một cửa khẩu. Mặc dù chỗ đó cũng có người bên chính phủ đứng gác, nhưng lực lượng lại khá yếu. Đám người Tạ Kiến An chỉ cần men theo bóng đêm thì cơ hội xông ra được là rất cao.
Hơn nữa, hướng này cũng là sự lựa chọn thích hợp nhất, vừa không đi Hoa Đông, vừa không đi về phía Bắc.
Dù sao, ở Hoa Đông có lẽ sẽ có quân chi viện của Lâm Hàn, mà phía Bắc thì có thể đụng phải đám La Võ và Uông Nghĩa đang trên đường trở về.
Tạ Kiến An chọn hướng Tây, chỉ cần chạy thoát được thì cứ đi theo hướng đó, khiến đám Lâm Hàn khó mà bắt được mình.
Thoáng chốc, đã tới đêm khuya.
Đám đông kẹt xe đã rời đi hơn nửa, dẫu sao bọn họ có làm ầm lên kiểu gì thì cũng không thể ra vào thành phố.
Dù là ban đêm, nhưng phía chính phủ vẫn có người đứng gác, chỉ là ít hơn ban ngày mà thôi.
Mãi đến tận giữa đêm, Tạ Kiến An mới ra lệnh bắt đầu hành động, khởi động xe chạy về phía Tây.
Sau khi đến gần cửa khẩu, có một nhân viên bên phía chính phủ bước tới giải thích tình hình, bảo họ quay xe về.
Nhưng mấy tên đàn em của Tạ Kiến An lại xuống xe, dứt khoát ra tay giải quyết những nhân viên kia.
Đám Tạ Kiến An không đông, nhưng đều là cao thủ, nên đối phó với mấy nhân viên chính phủ kia dễ như ăn cháo.
Chẳng mấy chốc, đám Tạ Kiến An đã giải quyết xong một đội nhỏ của phía chính phủ, mở cửa khẩu ra, chuẩn bị rời khỏi đây.
Những nhân viên còn lại bởi vì lần hành động này hết sức quan trọng, nên đều tập trung tinh thần, vừa phát hiện khác thường liền chạy ngay tới.
Nhưng dù sao họ cũng chỉ là người thường, chỉ mạnh hơn người dân bình thường một tý, còn không có vũ khí, vừa bước tới cản đám Tạ Kiến An lại thì đều bị đánh cho nằm sấp xuống đất.
Cuối cùng đám Tạ Kiến An cũng mở được cửa khẩu, huênh hoang rời đi.
Tuy bên chính phủ không ngăn cản được, nhưng lại thông báo cho các nhân viên khác.
Thoáng chốc đã có vài chiếc xe cảnh sát phóng loa inh ỏi rượt theo xe của Tạ Kiến An.
Ngay lúc ấy, Lâm Hàn cũng nhận được tin, biết được tình hình và hướng đi của Tạ Kiến An.
"Lập tức xuất phát đi về phía Tây, đuổi theo Tạ Kiến An!", Lâm Hàn ra lệnh một tiếng bèn lên xe.
Ngô Xuyên, đám người Tôn Hàn Các cùng các cao thủ nhà họ Lâm đã sớm chuẩn bị sẵn sàng, đồng loạt bước lên xe. Đoàn xe lập tức phóng về cửa khẩu phía Tây thành phố.
Cùng lúc đó, La Văn đang ở cửa khẩu nghe được tình hình bên phía Tây cũng nhanh chóng dẫn người chạy tới.
Lúc này, mấy tên đàn em của La Văn cũng mừng rỡ không thôi, chẳng ngờ đám người Tạ Kiến An lại dám xông ra, can đảm thật.
Theo bọn họ, chỉ cần Tạ Kiến An trốn trong thành phố một thời gian, bên phía chính phủ sẽ không thể tiếp tục phong tỏa thành phố, dù sao làm vậy cũng ảnh hưởng tới cuộc sống của người dân. Riêng nửa ngày hôm nay thôi đã bị vô số dân chúng khiển tránh.
Nhưng Tạ Kiến An lại không dám làm thế, ngay cả phong tỏa thành phố Lâm Hàn cũng làm được thì sau đó chắc chắn sẽ còn có những thủ đoạn đáng sợ hơn. Tạ Kiến An không dám trốn ở trong thành phố, vì nếu thế thì ông ta chỉ còn một con đường chết, nên mới phải mạo hiểm xông ra.
Giờ đây, La Văn cũng cảm thấy vui vẻ, không ngờ Tạ Kiến An lại dám xông ra thật.
Chẳng bao lâu sau, đoàn người La Văn đã chạy tới cửa khẩu phía Tây, nắm rõ được tình hình, biết đám Tạ Kiến An đã xông ra ngoài, phía chính phủ cũng cử người đuổi theo. Đương nhiên La Văn cũng bị nhân viên chính phủ ngăn lại.
La Văn nói mình là cấp dưới của Lâm Hàn đến phối hợp đuổi bắt Tạ Kiến An, nhân viên chính phủ nghe vậy, sau khi kiểm tra thân phận của La Văn bèn để anh ta rời đi.
Vừa rời khỏi cửa khẩu phía Tây thành phố, La Văn càng chắc chắn hơn về suy nghĩ trong lòng. Xem ra, đây quả thật là do Lâm Hàn dùng cách gì đó để phong tỏa thành phố. Không thì đã chẳng phải nói tên anh cái là thái độ của những nhân viên kia lập tức xoay chuyển một trăm tám mươi độ, kính cẩn để anh ra rời đi.
Một lần nữa, trong lòng La Văn lại thầm kinh ngạc trước thực lực của Lâm Hàn, cảm thấy anh sâu không lường được.
Chương 760: Phong toả lần nữa
Vùng ngoại ô thành phố bên ngoài cổng phía Tây của thành phố Phụng Thiên.
Đi đầu là ba chiếc xe lái với tốc độ cao của nhóm Tạ Kiến An, phía sau là một lượng lớn xe cảnh sát đuổi theo.
Phía sau đó nữa lại là hai chiếc xe của mấy người La Văn.
Cuối cùng là đoàn xe của nhóm Lâm Hàn.
Mặc dù Lâm Hàn biết rõ những cảnh sát này nhất định sẽ đuổi theo Tạ Kiến An, nhưng dù có đuổi kịp thì cũng không thể bắt được hết, rất có thể sẽ tạo cho Tạ Kiến An cơ hội chạy thoát.
Dù sao những cảnh sát này chỉ là người bình thường, còn nhóm Tạ Kiến An lại là cao thủ bậc nhất.
Vì vậy, muốn bắt hết bọn chúng thì chắc chắn phải có cao thủ nhà họ Lâm bên phía Lâm Hàn ra tay.
Tuy nhiên cảnh sát đuổi theo cũng không phải vô ích, ít nhất có thể chỉ đường cho nhóm Lâm Hàn, tạo một chút cản trở cho nhóm Tạ Kiến An, như vậy cũng tiện cho mấy người Lâm Hàn hơn.
Vùng ngoại ô Bắc Đông vốn là khu vực đồi núi, hơi trống trải, mấy đoàn xe chạy nhanh trong đêm.
Tạ Kiến An nhìn thấy phía sau có rất nhiều xe của cảnh sát thì hơi ngạc nhiên.
Nhìn tình hình của nhóm cảnh sát lúc sáng là Tạ Kiến An biết lần này họ tới thật, chắc sẽ không dễ dàng bỏ qua cho chúng.
Đó là lý do tại sao Tạ Kiến An chọn thời gian nửa đêm, ông ta muốn nhân lúc cảnh sát lơi là cảnh giác, khi ấy sẽ có nhiều cơ hội để trốn thoát thành công hơn.
Nhưng Tạ Kiến An không ngờ những nhân viên cảnh sát này lại không hề lơi là cảnh giác, ngược lại còn như bị hất máu gà, liều mạng đuổi theo như thế.
Tạ Kiến An có thể thấy rõ ràng những cảnh sát này vì muốn đuổi kịp được mình mà thậm chí còn không màng nguy hiểm, ông ta đã thấy có vài chiếc xe bị lật, tổn thất không nhỏ.
“Con mẹ nó, sao đám cảnh sát này như phát điên thế? Tôi đã động vào họ chưa?”, Tạ Kiến An không kìm được chửi bới.
Mà tên đàn em của Tạ Kiến An đang lái xe cũng liều mạng tăng tốc, nếu bị người phía sau bắt được thì chúng chết chắc.
Sau đoàn xe của cảnh sát, nhóm La Văn và Lâm Hàn cũng đang đuổi theo rất sát.
Chẳng bao lâu, vì số lượng xe cảnh sát nhiều, lại truy đổi ráo riết nên dưới sự vây quét, họ đã đuổi kịp nhóm người Tạ Kiến An.
Tạ Kiến An thấy vậy thì thầm mắng một câu xui xẻo, nhưng ông ta lại vô cùng bất lực, đành phải hạ lệnh cho toàn bộ người của mình xuống xe, phân ra chạy trốn.
Mặc dù bên phía cảnh sát đông người nhưng chỉ là người bình thường, đấu một mình thì họ không phải đối thủ của chúng, vậy nên chia ra chạy trốn mới có cơ hội thoát thân.
Đồng thời, Tạ Kiến An cũng xuống xe cùng người của mình, nhưng không đi cùng họ mà trốn ngay, tìm cơ hội khác để rời đi.
Nếu tiếp tục lái xe của mình thì chắc chắn không thể đi được, Tạ Kiến An quyết định chờ tới lúc đàn em của mình đánh nhau với cảnh sát rồi tìm cơ hội cướp xe của đối phương rời đi, như vậy cơ hội bỏ trốn mới lớn hơn.
Nhưng như vậy thì những thân tín của Tạ Kiến An cũng gần như bị ông ta bán đứng, chắc không ai có thể trốn thoát thành công.
Tạ Kiến An hơi đau lòng, họ đều là cao thủ bậc nhất, còn là thân tín của ông ta, là những người đáng tin cậy nhất nhưng bây giờ lại phải ở lại đây.
Nhưng Tạ Kiến An không còn cách nào khác, những cao thủ này dù đáng quý hơn nữa chắc chắn cũng không quý bằng tính mạng của mình.
Ngay sau đó, những xe bao vây của đoàn cảnh sát dừng lại, họ lần lượt xuống xe rồi bao vây bọn chúng.
Đàn em của Tạ Kiến An nhanh chóng giao đấu cùng với các cảnh sát này.
Tuy các cảnh sát rất đông nhưng cũng không tiện xông lên hết, dù sao nơi này rộng lớn, mấy tên đàn em của Tạ Kiến An thân thủ tốt nên có thể gắng gượng được một lúc.
Còn Tạ Kiến An đã nhắm vào chiếc xe cảnh sát gần nhất, ông ta từ từ lại gần, để không bị những người còn lại phát hiện ra, thậm chí ông ta còn chui xuống gầm xe rồi bò tới, cực kỳ chật vật.
“Lâm Hàn, đều do mày khiến tao thế này, tao ghim mày rồi đấy!”, Tạ Kiến An rất hận.
Nếu không vì Lâm Hàn, Tạ Kiến An tin chắc chắn bây giờ mình đã thành công trở thành đại bàng núi vùng Bắc Đông.
Mà bây giờ vì Lâm Hàn ngăn cản, Tạ Kiến An không chỉ không trở thành đại bàng núi vùng Bắc Đông mà thậm chí còn mất tất cả những thứ thuộc về mình, ngay cả những thuộc hạ cuối cùng của ông ta cũng không còn.
Tuy nhiên dù trong lòng có hận hơn nữa thì bây giờ Tạ Kiến An cũng không có cách nào khác, chỉ có thể bò qua đó càng nhanh càng tốt, nếu chậm trễ thì ông ta sẽ không còn cơ hội chạy thoát.
Cuối cùng Tạ Kiến An cũng bò lên được một chiếc xe cảnh sát và trốn trong đó, nhưng không dám rời đi ngay, dù sao như vậy quá thu hút sự chú ý.
Một lúc sau mấy tên đàn em của Tạ Kiến An đã bị khống chế.
Dù thân thủ của họ có tốt hơn nữa, một người đấu mười người thì cũng không thể đối phó được với bao nhiêu cảnh sát thế này.
Lúc này, La Văn và nhóm Lâm Hàn cũng đã lần lượt tới nơi.
Thấy cảnh sát đã thành công bắt được người của Tạ Kiến An, La Văn có chút kích động, cuối cùng cũng bắt được bọn chúng.
Lâm Hàn cũng đã tới nơi, anh xuống xe.
La Văn nhìn Lâm Hàn với vẻ hơi kích động, trong lòng cực kỳ biết ơn Lâm Hàn, anh ta biết rõ nếu không có Lâm Hàn thì e là lúc này Tạ Kiến An đã thành công chạy thoát rồi.
Nhưng lúc này hiển nhiên La Văn cũng không tiện nói để tránh bại lộ thân phận Lâm Hàn, mặc dù đến giờ La Văn vẫn chưa biết rõ thân phận của Lâm Hàn và cũng chưa rõ anh có thực lực đáng sợ ra sao.
Nhưng rất rõ ràng, ông trùm thế lực Vùng Xám của Hoa Đông không thể nào có thực lực mạnh thế này.
“Lên xem đã đủ người chưa, không được để thiếu bất kỳ ai”, Lâm Hàn nói.
Dù sao Lâm Hàn cũng không quen đám người của Tạ Kiến An, vẫn nên để La Văn đến xem thì hơn.
La Văn gật đầu bước lên kiểm tra.
Lúc trước khi ở trang viên, La Văn đã kiểm tra một lượt, biết chính xác Tạ Kiến An đã đưa những ai đi.
Sau khi kiểm tra một lượt, sắc mặt La Văn đột nhiên thay đổi.
Các cao thủ Tạ Kiến An đưa đi đều đã đủ, không thiếu một ai, nhưng lại không thấy bóng dáng Tạ Kiến An đâu. Mà bắt được Tạ Kiến An mới là việc quan trọng nhất, nếu chỉ bắt được thân tín của ông ta mà không bắt được ông ta thì cũng vô nghĩa.
La Văn đi về phía Lâm Hàn với vẻ mặt khó coi: “Anh Lâm, cao thủ tâm phúc mà Tạ Kiến An dẫn theo đều ở đây, không thiếu một ai, nhưng Tạ Kiến An lại không ở đây”.
Lâm Hàn nghe vậy sắc mặt hơi thay đổi, nhưng cũng không quá hoảng loạn.
Chỉ có hai tình huống, một là Tạ Kiến An vẫn đang ở trong thành phố Phụng Thiên, nếu là vậy thì không cần phải vội, Lâm Hàn có sự giúp đỡ của nhà họ Lâm đương nhiên sẽ có cách.
Tình huống thứ hai đương nhiên là Tạ Kiến An đang trốn ở đây, dù sao vừa nãy có rất nhiều cảnh sát đuổi theo, nếu Tạ Kiến An và thuộc hạ chia nhau ra chạy thì không thể tránh được bao nhiêu con mắt thế này.
“Lập tức phong toả toàn bộ nơi này, không ai được phép rời đi!”, Lâm Hàn đột nhiên ra lệnh.